Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 24

Trước Sau
Trần Phổ phân công lại nhiệm vụ điều tra: “Hai người một nhóm, chia nhau điều tra những bất động sản khác đứng tên Cao Kế Xương, lịch sử giao dịch ngân hàng, đặc biệt là các khoản chi tiêu liên quan đến thuê phòng, mua sắm đồ dùng phái nữ và lịch sử trò chuyện trên các phần mềm giao tiếp khác nhau. Khối lượng công việc rất lớn, Lý Khinh Diêu vẫn chung nhóm với Châu Dương Tân, kiểm tra phần mềm giao tiếp.

Trời đã sẩm tối, công việc tối nay của các cảnh sát hình sự chỉ mới bắt đầu. Trần Phổ phân công nhiệm vụ xong thì nhìn đồng hồ, dạo mắt một vòng rồi gọi Lý Khinh Diêu: “Em phụ trách đặt đồ ăn cho mọi người, hai giờ sáng đặt thêm bữa khuya. Nhớ phải lấy hóa đơn, số tiền không được vượt quá mức quy định.”

Trước nay luôn để người mới phụ trách việc này, trước đây là Diêm Dũng, hiện là Lý Khinh Diêu.

Lý Khinh Diêu gật đầu đồng ý.

Chuyện này cũng không phức tạp, cô hỏi Diêm Dũng các quán cơm thường đặt, lại đi thống kê khẩu vị của mỗi người rồi nhanh chóng đặt bữa tối. Cô để ý Trần Phổ muốn đặt cơm thịt nạc xào ớt chuông, còn thêm một quả trứng, thịt và cơm rất nhiều, vừa đến giới hạn phụ cấp ăn, nên bèn âm thầm ghi nhớ.

Mọi người cứ thế làm việc tới tận nửa đêm.

Đến hai giờ, Lý Khinh Diêu không làm theo cách Diêm Dũng thường làm – chỉ gọi những món ăn khô mà cậu ta cảm thấy có thể no bụng như mì xào, cơm rang, mà Lý Khinh Diêm còn đặt thêm một số món ăn nước, mọi người nhất trí khen ngợi cô, ai cũng cảm thấy ăn thế này dạ dày dễ chịu hơn. Lý Khinh Diêu âm thầm lập công, nhận được ánh mắt khâm phục của Diêm Dũng.

Lần này Trần Phổ gọi món miến lòng dê, ghi chú ít cay ít dầu, nhiều hành lá và rau thơm. Lý Khinh Diêu không chỉ ghi lại khẩu vị của riêng anh, mà cô còn ghi khẩu vị của mỗi người vào một cuốn sổ. Cô luôn làm việc rất tỉ mỉ, còn vẽ một chú heo bên cạnh cột của Trần Phổ, ngụ ý là không thịt không vui, ăn khỏe.

Nhưng công việc trong tay Lý Khinh Diêu không ngơi chút nào, cô toàn phải tranh thủ thời gian làm những việc vặt này.

Cô và Châu Dương Tân nhanh chóng lấy được QQ, wechat, mail, tài khoản Douyin, tài khoản Xiaohongshu của Cao Kế Xương, thậm chí là cả tài khoản MSN hồi xưa của ông ta.

Tuy nhiên có thể thấy Cao Kế Xương cẩn trọng vô cùng, trong lịch sử liên lạc gần một năm nay, ông ta không hề liên lạc với Trương Hi Ngọc. Điều này cũng giải thích tại sao trong thời gian hạn hẹp và áp lực vô hạn, các cảnh sát điều tra vụ án năm ngoái đã bỏ sót manh mối này.

Nhưng khi điều tra sâu hơn, dần dần lão ta cũng lòi đuôi cáo.

Vào khoảng mùa thu năm 2022, tức là lúc Trương Hi Ngọc vừa lên lớp Mười một, phía cảnh sát đã tra được lịch sử trò chuyện Wechat mười mấy ngày của hai người. Đọc những lịch sử trò chuyện, cảnh sát như thấy được cách Cao Kế Xương từng bước sử dụng chiến thuật tâm lý và tài ăn nói điêu luyện, còn Trương Hi Ngọc thì từng bước bị tẩy não và sa ngã.

Những lịch sử trò chuyện này vẫn chưa đề cập đến “tình dục”, lại còn đột ngột kết thúc. Có lẽ vì Cao Kế Xương dặn dò nên hai người họ đã đổi cách liên lạc.

Châu Dương Tân lắc đầu, những thứ này còn không được xem là chứng cứ, chứ nói gì đến việc kết tội Cao Kế Xương, nhiều nhất cũng chỉ có thể chứng minh Cao Kế Xương không có đạo đức nghề nghiệp.



Tiếp tục điều tra, bọn họ phát hiện năm năm trước, Cao Kế Xương từng có một đoạn trò chuyện mập mờ tương tự với một nữ sinh Trung học khác, cách nói chuyện y đúc. Nhưng tin nhắn cũng dừng lại sau khi chọc thủng lớp giấy kia.

Lý Khinh Diêu khi tên nữ sinh này vào hồ sơ, đánh dấu là số 2.

Lại lội ngược thêm nửa năm, phía cảnh sát phát hiện Cao Kế Xương từng xóa một tài khoản Wechat. Hai người mừng rỡ – có vấn đề! Và thường thì khi mới phạm tội, tội phạm sẽ khá sơ suất, sau này mới ngày càng tinh vi.

Họ lập tức liên hệ với công ty viễn thông, nhưng lại được thông báo rằng lịch sử liên quan đến tài khoản Wechat đã xóa sẽ bị xóa khỏi dữ liệu đám mây sau một thời gian.

“Không có cách khôi phục à?” Lý Khinh Diêu hỏi.

Đối phương trả lời: “Không có. Hơn nữa bốn năm trước Tương Thành đã đổi máy chủ một lần và nâng cấp dọn dẹp dữ liệu toàn diện một lần, nên càng không thể khôi phục được.”

Lý Khinh Diêu và Châu Dương Tân ngồi đối diện vò đầu bứt tai. Lý Khinh Diêu nói: “Còn QQ thì sao?”

Châu Dương Tân: “Thử xem.”

Nhưng anh ta không quá hy vọng. Bởi vì dù là năm, sáu năm trước, thì cũng có rất ít người ở độ tuổi Cao Kế Xương sử dụng QQ.

Ai dè hai người phát hiện Cao Kế Xương cũng đã xóa tài khoản QQ trong khoảng thời gian đó, và cũng không thể nào khôi phục.

“Mẹ kiếp!” Châu Dương Tân đập mạnh vào bàn: “Lão cáo già.”

Lý Khinh Diêu thở dài, hai tay đặt lên tay vịn ghế, quay đầu nhìn màn đêm sâu thẳm ngoài ô cửa sổ, ánh mắt chợt dịu xuống.

“Dù qua bao lâu đi chăng nữa, tội ác nhất định sẽ để lại dấu vết.” Cô nhẹ nhàng nói. “Nó đang trốn ở đâu đó, chỉ là chúng ta chưa tìm thấy thôi.”





Ba giờ sáng, Trần Phổ dẫn người từ bên ngoài về, đã khám xét xong tất cả bất động sản đứng tên Cao Kế Xương.

Đêm xuân ẩm ướt, chiếc áo khoác đen của anh nhuốm đầy hơi lạnh. Trần Phổ bước vào phòng, bất giác kéo cổ áo. Anh ngẩng đầu lên, không nhìn thấy cái đầu nho nhỏ của Lý Khinh Diêu giữa căn phòng chật kín người.

Trần Phổ nhìn kỹ mới phát hiện Lý Khinh Diêu đang gục đầu ngủ trên bàn.

Ngoài cô, trong văn phòng còn có hai, ba người khác cũng đang ngủ gục. Dù sao mọi người cũng không phải người sắt, làm việc suốt cả đêm thi thoảng cũng phải chợp mắt một lát. Tí nữa anh cũng phải ngủ một giấc.

Trần Phổ đi ngang qua cô, bước chân nhẹ nhàng, anh thấy áo khoác của cô rơi xuống đất sau ghế. Bây giờ đang là lúc lạnh nhất, nhìn chiếc áo sơ mi mỏng manh cô đang mặc mà Trần Phổ cũng thấy lạnh thay.

Anh cau mày dừng bước, Châu Dương Tân ngồi cạnh Lý Khinh Diêu cảm nhận được, anh ta ngẩng đầu, hỏi bằng mắt: Gì đấy?

Trần Phổ hỏi nhỏ: “Áo khoác rơi rồi! Không thấy lạnh à?”

Châu Dương vừa chợp mắt được nửa tiếng, mới đổi ca cho Lý Khinh Diêu đi ngủ bù nên vẫn đang còn mơ mơ màng màng. Châu Dương Tân nhìn theo ánh mắt Trần Phổ, thấy áo khoác trên sàn nhà, lớ ngớ “ồ” lên, vừa định cúi xuống nhặt thì một bàn tay đã nhanh hơn, nhặt áo từ dưới đất lên.

“Đồ vụng tay vụng chân! Đừng đụng vào.” Trong mắt Trần Phổ toàn là sự ghét bỏ.

Châu Dương Tân thấy không phải việc của mình nên quay người tiếp tục kiểm tra hồ sơ theo quán tính. Lúc này đầu óc anh ta đang tải chậm, chỉ cảm thấy sao hôm nay Trần Phổ lải nhải mãi thế.

Trần Phổ nhẹ nhàng mở áo khoác màu kem khoác lên vai Lý Khinh Diêu, anh chắc tay, đến cả một sợi tóc của cô cũng không lay động. Trần Phổ ngẩng đầu nhìn, thấy góc nghiêng của Lý Khinh Diêu, vì mặt cô áp lên cánh tay, nên gương mặt trái xoan thường ngày bị ép trở nên bầu bĩnh, đôi môi hồng cũng chu lên, vẻ tinh nghịch cổ quái và thanh tao dịu dàng thường ngày đã biến mất, chỉ còn lại sự ngây thơ dịu dàng chưa từng có. Trần Phổ nhìn một lát rồi khẽ cười, quay đầu đi mất.

Chao ôi, bình thường cô ấy được vậy thì tốt biết mấy, anh nghĩ. Thế mới là cô em gái mà anh mơ ước chứ.



Hôm sau, mới rạng sáng Trần Phổ đã nhận được mấy cuộc điện thoại từ Cục trưởng, Phó cục trưởng và Đinh Quốc Cường. Ai cũng thúc giục tiến độ vụ án, bởi vì công tác điều tra hiện tại của Đội hai khiến phía cảnh sát phải đối mặt với áp lực rất lớn. Thậm chí ở Tỉnh cũng đã có người đánh tiếng.

Trần Phổ tổng hợp lại kết quả điều tra của các nhóm, sau một hồi cân nhắc, anh sợ nếu kéo dài thêm nữa thì cấp trên sẽ cử người nhúng tay vào nên nghiến răng nói: “Thẩm vấn đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau