Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 81

Trước Sau
Có người hơn ba mươi tuổi, có mười hai mươi hai tuổi. Có người hành vi thường ngày không đúng mực, từng đi riêng với khách. Có người hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng lại rất thật thà.

Hơn nữa có một lần cô ấy giả vờ lên tầng tìm Lý Mỹ Linh tố rằng có một vị khách sàm sỡ mình, không ngờ phát hiện Lý Mỹ Linh đang ở ngay phòng bên cạnh, một nhân viên khác đang làm đẹp cho bà ta. Lúc đó, trong lòng Lưu Thiến Dĩnh như trời long đất lở.

Hai vợ chồng, người chồng chơi nhân viên minh tinh hai mươi hai tuổi ở phòng bên cạnh, còn người vợ thì thản nhiên làm đẹp ở ngay sát vách.

Quan trọng là lúc đó Lý Mỹ Linh an ủi cô ấy xong còn nắm tay cô ấy và nói: “Thiến Thiến, em xinh quá. Trong số những nhân viên minh tinh mới năm nay, em là người xinh đẹp nhất. Ngay cả ông chủ La nhà mình cũng từng khen em đấy.”

Hôm đó Lưu Thiến Dĩnh quay về ký túc xá mà hồn bay phách lạc, cô ấy chỉ cảm thấy buồn nôn.

Cô ấy định làm hết tháng này, lấy tiền rồi nghỉ việc. Dù sao nghề mát-xa này nhân sự thay đổi liên tục, cô chỉ cần báo trước một hai ngày là được rồi.

Lời nói ngày hôm đó của Lý Mỹ Linh cứ giống như điềm báo và ám thị. Mấy hôm sau, Lý Mỹ Linh lại gọi cô ấy vào trong lòng, nhưng lần này La Hồng Dân cũng có mặt. Ông ta ngồi trên ghế sô pha bên cạnh xem tạp chí, cứ như không chú ý đến phía này.

Nhưng Lưu Thiến Dĩnh chỉ cần nhìn thấy La Hồng Dân là đã muốn run rẩy rồi. Rõ ràng La Hồng Dân chưa từng nói chuyện với cô, trông cũng không hung dữ nhưng cô ấy lại cảm thấy sợ hãi đến lạ.

Lý Mỹ Linh nói gọi cô ấy đến để khen thưởng vì mấy tháng nay thành tích của cô quá tốt nên bà ta muốn thưởng cô một khoản tiền thưởng.

Lưu Thiến Dĩnh lập tức nói rằng mình làm nghề này là muốn kiếm tiền, kiếm tiền và kiếm thật nhiều tiền để sớm kết hôn với bạn trai, ngoài ra cô không nghĩ đến điều gì khác.

Lý Mỹ Linh nghe vậy liền nhìn cô ấy rồi mỉm cười nói, thật ra khoản tiền thưởng này là ông chủ La bỏ ra đấy.

Lưu Thiến Dĩnh thật thà nói: “Cảm ơn ông chủ La ạ, nhưng quan trọng nhất vẫn là cảm ơn bà chủ.”

Lý Mỹ Linh sững sờ, bật cười. La Hồng Dân cuối cùng cũng ngẩng đầu quan sát cô ấy một lúc lâu rồi cũng cười theo.



Sau đó, quản lý là người dẫn mối, thuyết phục cô ấy. Người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, rõ ràng cũng từng làm nghề này, nhưng giờ đây tô vẽ trắng trợn cho những giao dịch xác thịt. Cô ta nói, ông chủ La rất thích em. Ông ấy là chủ tập đoàn lớn, muốn phụ nữ nào chẳng được. Em có thể theo ông ta một thời gian, lấy cả trăm cả triệu dễ như trở bàn tay, không tốt hơn là ngồi đây mát-xa cho người ta, kiếm từng đồng từng cắc à?

Hay em chia tay với bạn trai đi, mỗi tuần săn sóc cho ông chủ La vài lần. Ông ấy chịu nhiều áp lực công việc, cứ làm ông ấy vui vẻ là được. Chị nghĩ đừng để bạn trai em biết là được, dù sao em cũng đâu phải gái trinh, ngủ với ai chả là ngủ. Hơn nữa, ông chủ La cũng đẹp trai mà, toát lên sức hút của đàn ông chín chắn. Em không thiệt thòi gì đâu. Cơ hội thế này em mà không tranh thủ thì khối đứa thèm đấy. Em xem, An An mới theo ông chủ La được nửa năm, mỗi tháng chỉ chăm ông chủ La một hai lần mà giờ đã mua được một căn hộ nhỏ nội thất đầy đủ rồi. Em còn xinh hơn cả An An, ông chủ La vui vẻ với cô ta chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý thôi, hình như ông ấy thích em hơn đấy. Nếu em cố gắng, chị nghĩ trong một năm là mua được căn hộ ba phòng rồi. Em muốn kết hôn sớm còn gì? Ông chủ La đã bảo rồi, khi nào em kết hôn ông ấy sẽ chấm dứt quan hệ, không để em phải khó xử đâu.”

Lưu Thiến Dĩnh: Cảm ơn, khỏi.

Lưu Thiến Dĩnh không dám kể cho bạn trai nghe chuyện này. Một là sợ bạn trai dằm trong tim, hai là dù sao đối phương cũng là chủ công ty lớn, có quyền có thể. Nếu họ thật sự đối đầu với nhau, chỉ sợ như trứng chọi đá. Cô nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tốt nhất là nghỉ việc sớm cho nhanh.

Ngờ đâu ba kẻ ép người quá đáng lại hèn hạ như vậy. Bọn họ không sắp xếp đủ ca làm cho cô, quản lý thì nói bóng nói gió làm khó cô ấy. Lý Mỹ Linh còn cố tình giữ lương thưởng không trả, cũng không giải quyết đơn xin thôi việc của cô.

Lưu Thiến Dĩnh sợ nếu ở lại lâu hơn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nên quyết định bỏ lại tất cả và dứt khoát rời đi. Chính vì vậy nên trong hồ sơ nhân viên mà Trần Phổ và Lý Khinh Diêu nhìn thấy mới để lại những ghi chép bất thường trong hồ sơ nhân viên mà Trần Phổ và Lý Khinh Diêu nhìn thấy.

Nhưng có lẽ Lý Mỹ Linh không ngờ hai cảnh sát sẽ đột ngột đến tiệm mát-xa điều tra hồ sơ nhân viên. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cái chết của La Hồng Dân. Bà ta càng không thể ngờ rằng chỉ từ một manh mối nhỏ bé, mà hai người lại “đào” được một bảo bối không sợ trời không sợ đất như Lưu Thiến Dĩnh.

Lưu Dĩnh Thiến đã giữ chuyện này trong lòng rất lâu rồi. Sau khi trút hết, đôi mắt to gắn mi giả của cô ấy sáng lấp lánh, nhìn hai người: “Trước đây tôi luôn băn khoăn, không biết có nên tố cáo hay không. Nhưng mấy hôm trước thấy tin La Hồng Dân bị giết, tôi nghĩ người cũng đã chết rồi, thôi thì bỏ qua. Nhưng giờ hai người lại tìm đến tận đây nên tôi phải khai báo trung thực.

Xin hỏi cái chết của La Hồng Dân có liên quan đến quan hệ nam nữ lộn xộn của ông ta không? Lẽ nào nhân viên mát-xa nào đấy vì yêu sinh hận nên giết chết ông ta? Theo tôi nghĩ, ông ta bị thế là đáng đời, đôi vợ chồng đó thật sự quá ghê tởm. Lý Mỹ Linh cũng tởm lắm, à, hai người có biết chuyện của bà ta không?”

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đều đã sắp tin phục, Lý Khinh Diêu hỏi: “Cô muốn nói về chuyện gì của Lý Mỹ Linh?”

Lưu Thiến Dĩnh nói ẩn ý: “Chuyện La Hồng Dân chơi đàn bà tôi đoán nhiều người ở tiệm mát-xa biết nhưng chắc họ không dám nói với các cô, chỉ có tôi dám nói. Còn chuyện của Lý Mỹ Linh giấu kỹ lắm, chẳng mấy ai biết đâu, tôi đoán quản lý biết, còn La Hồng Dân chắc không biết vợ ông ta ngang nhiên nuôi tình nhân ngay dưới mắt ông ta đâu. Chuyện này là tôi tình cờ phát hiện ra.”

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đều ngạc nhiên, Trần Phổ hỏi: “Là ai?”

“Lộ Tinh, đứng đầu bảng trong số nhân viên minh tinh nam, ngang ngửa với tôi. Nhưng hai hôm trước Lộ Tinh đã nghỉ việc rồi, sớm không nghỉ muộn không nghỉ lại nghỉ đúng lúc ông chủ La bị sát hại, chắc chắn bà chủ Lý đã cho anh ta một số tiền lớn để anh ta tự mở tiệm riêng, không phải đi làm thuê nữa.”



Nào ngờ Lưu Thiến Dĩnh vừa nói xong thì hai cảnh sát ngồi trước mặt cô ấy đồng thời biến sắc.

Trần Phổ đã nhìn thấy ảnh và tư liệu của Lạc Tinh trong máy tính, anh hỏi: “Lộ Tinh có nói sẽ đi đâu sau khi nghỉ việc không?”

Lưu Thiến Dĩnh lắc đầu, “Anh ta không nói với bọn tôi đâu.”

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu nhìn nhau, Trần Phổ nói nhỏ. “Tôi ra ngoài một lát.” Lý Khinh Diêu gật đầu.

Trần Phổ rời khỏi phòng thẩm vấn, nhanh chóng nhận được kết quả điều tra từ hãng hàng không. Lý Mỹ Linh không hề đến Hàng Châu. Bà ta và Lộ Tinh đã đáp chuyến bay sáng hôm qua đến một thị trấn biên giới nhỏ ở Vân Nam.

Vụ việc nghiêm trọng nên Trần Phổ gọi điện ngay cho Đinh Quốc Cường.

Điện thoại vừa được kết nối, anh chưa kịp nói gì thì tiếng cười sảng khoái của Đinh Quốc Cường đã vang lên: “Úi chà, thầy trò mình tâm đầu ý hợp thật đấy! Bên tôi vừa xác định được danh tính nghi phạm thì cậu đã gọi đến ngay. Trò yêu à, có một tin xấu và một tin tốt, cậu muốn nghe tin nào trước?”

Trần Phổ: “Em phải báo cáo tình hình với thầy gấp. Thầy nói nhanh đi ạ, đừng vòng vo nữa.”

Đinh Quốc cường “hừ” một tiếng, nói: “Tin xấu này dành cho cậu với cái đuôi của cậu đấy. Chuyến này của hai đứa chắc công cốc rồi. Tám camera an ninh ven hồ mà cậu yêu cầu kiểm tra đã có kết quả cả rồi, không camera nào ghi quay được Hướng Tư Linh. Có lẽ tối hôm đó cô ta không đến hiện trường, hướng điều tra này e là đã sai rồi. Dù cậu nghi ngờ cô ta, cô ta cũng không thể tự ra tay được.”

Trần Phổ chửi thầm một câu, rồi nói: “Thế tin tốt đâu ạ?”

“Tin tốt là nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của thầy cậu, chúng ta đã tìm được người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đó. Vài ngày trước, hắn ta đã bán trộm một số trang sức của gia đình họ La cho một cửa hàng vàng bạc second-hand và đã bị chúng tôi phát hiện ra. Sau khi giám định, một viên ngọc trong số đó có vết máu của La Hồng Dân và dấu vân tay của người đàn ông đó. Chúng tôi vừa mới đối chiếu xong kết quả, tên hắn ta là Lộ Tinh.”

Nghe qua điện thoại, Trần Phổ đã có thể tưởng tượng ra gương mặt đắc thắng của thầy mình. Anh im lặng một lát rồi nói: “Thế thầy mau hành động đi. Lộ Tinh và Lý Mỹ Linh là tình nhân, hôm qua đã bay đến biên giới Vân Nam, rất có thể đang tìm cách chạy trốn đấy.”

Đinh Quốc Cường: “Hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau