Đối Tượng Công Lược Có Sai Sót
Chương 11
Bùi Khánh hỏi Trạm Vi Dương viết thư tình cho ai, Trạm Vi Dương không chịu nói, anh đương nhiên sẽ không cố ép, chỉ là cười cười nhìn Trạm Vi Dương nói: "Lần đầu yêu đương phải không?"
Trạm Vi Dương trả lời anh nói: "Không có yêu đương."
"Hửm?" Bùi Khánh như khó hiểu.
Trạm Vi Dương rất phiền não, cuối cùng vẫn nói: "Em nhờ người đem thư tình giao cho cậu ấy, cậu ấy trực tiếp vứt."
Bùi Khánh nhớ tới bức thư hồng nhạt bị Trạm Vi Dương đốt kia, anh duỗi tay đem laptop màn hình đóng lại, tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: "Là nữa sinh dáng người cao cao, lớn lên rất đẹp, thành tích rất giỏi kia sao?"
Trạm Vi Dương do dự một chút, không có phủ nhận, gật gật đầu.
Bùi Khánh hỏi: "Nàng vứt trước mặt em? không lễ phép như vậy sao?"
Trạm Vi Dương nói: "Không có, em nhờ người giúp em đưa cho cậu ấy, cậu ấy không biết là em viết."
Bùi Khánh gật gật đầu, nói: "Như vậy a."
Trạm Vi Dương xoay người đối mặt Bùi Khánh, hỏi anh: "Khánh ca, anh nói xem em nên làm cái gì bây giờ?"
Bùi Khánh hai tay ôm ở trước ngực, "Nàng không nhận thư tình, vậy giáp mặt đi nói đi."
Trạm Vi Dương cau mày, "Cậu ấy không nhận làm sao bây giờ?"
Bùi Khánh kỳ quái nói: "Chẳng lẽ nàng thẳng mặt cự tuyệt cậu, cậu cũng không nghĩ sẽ từ bỏ?"
Trạm Vi Dương rối rắm lâm vào trầm tư.
Cái thanh âm kia trong đầu cậu vào lúc này đột ngột vang lên: "Trạng thái yêu đương phát triển tiêu cực: trừ 2 điểm."
Trạm Vi Dương kinh hồn thất sắc, bắt lấy cánh tay Bùi Khánh, hô: "Tôi không từ bỏ!" ( này ẻm nói vs hệ thống nên để tôi chứ ko dịch em)
Bùi Khánh cúi đầu liếc nhìn cánh tay bị cậu nắm chặt.
Trạm Vi Dương giống như là bắt được cộng rơm cứu mạng, cậu cảm thấy Bùi Khánh là người thông minh, am hiểu cùng người ở chung, cậu tin tưởng Bùi Khánh có thể cho cậu một kiến nghị hay, liền hỏi: "Anh có thể dạy em làm như thế nào không?"
Bùi Khánh vỗ vỗ mu bàn tay cậu, ngữ khí bình tĩnh thoải mái mà nói: "Em đừng vội."
Anh kỳ thật ý muốn bảo Trạm Vi Dương buông tay, nhưng Trạm Vi Dương lại gắt gao bắt lấy anh không chịu buông. Anh chỉ có thể tiếp tục nói: "Dương Dương,bây giờ em đã lên lớp 11 rồi, đang là thời điểm quan trọng trong học tập phải không."
Trạm Vi Dương gật gật đầu.
Bùi Khánh lại nói: "Cho nên anh hiện tại đặc biệt không tán thành em yêu đương."
Trạm Vi Dương hiểu rõ ý tứ của Bùi Khánh, cậu cảm thấy chính mình có khổ mà không thể nói thành lời, cũng không phải cậu muốn yêu, cậu ngơ ngẩn mà thì thầm: "Vậy em phải làm gì mới phải?"
"Không nghĩ đến nàng, có lẽ qua một hai tuần thì tốt rồi."
Qua một hai tuần, Trạm Vi Dương bắt đầu ở trong lòng tính nhẩm một ngày hai điểm, hai tuần thì phải trừ đến bao nhiêu điểm.
Hồi sau cậu nói: "Không được."
Bùi Khánh trầm mặc mà nhìn cậu, một lát sau đứng lên, duỗi tay đi cầm laptop trên bàn, "Anh nghĩ tình trạng này của em không được, em suy nghĩ lại cho tốt, em hiện tại làm như thế có đúng hay không." Nói xong, anh đẩy ghế dựa ra hướng phía cửa đi ra ngoài.
Trạm Vi Dương nhìn bóng dáng anh kêu: "Khánh ca."
Bùi Khánh không có để ý đến cậu.
Trạm Vi Dương thấy Bùi Khánh đã rời phòng, cậu đứng lên đuổi tới cửa, chỉ dám dò ra nửa thân mình nhìn Bùi Khánh trở về phòng chính mình, lại nhỏ giọng nói: "Khánh ca?"
Bùi Khánh vẫn không trả lời, mở cửa phòng mình đi vào, nhẹ nhàng đem cửa phòng đóng lại.
Truyện chỉ đăng trên w/a/t/t/p/a/d: Cangghe
Mãi cho đến khi nằm ở trên giường, Trạm Vi Dương trong lòng vẫn rối bời, cậu nghe thấy cái giọng nữ kia vang lên, hằng ngày tiến hành báo cáo điểm số: "Số điểm hiện tại: 46 điểm."
Cậu tức khắc càng suy sụt tinh thần.
Vì thế Trạm Vi Dương mất ngủ, bị trừ điểm xếp thứ hai, chủ yếu là Bùi Khánh giận rồi. Cậu nghĩ cậu hẳn là nói lời xin lỗi với Bùi Khánh
Nghĩ mãi đến khuya, Trạm Vi Dương rốt cuộc hạ quyết tâm, cậu từ trên giường bò dậy, mặc áo ngủ kéo lê dép lê, nhẹ nhàng mà mở cửa đi đến phòng Bùi Khánh.
Cửa phòng Bùi Khánh đóng lại nhưng là không có khóa trái từ bên trong.
Trạm Vi Dương động tác thực nhẹ mà vặn ra nắm cửa tay, trước thăm dò nhìn thoáng qua.
Trong phòng không có ánh đèn, Bùi Khánh đã ngủ, có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ. Có ánh đèn đèn đường từ cửa sổ xuyên thấu qua bức màn chiếu vào trong, chiếu rõ khái quát toàn bộ trong phòng, bao gồm người nằm ở trên giường cũng mơ hồ nhìn thấy được.
Trạm Vi Dương lén lút đi đến mép giường cong lưng, nỗ lực dưới ánh sáng lờ mờ muốn thấy rõ mặt Bùi Khánh, nhưng chỉ có thể nhìn được hình dáng mơ hồ, không có biện pháp thấy rõ anh có phải hay không đang nhắm mắt.
Cậu nghĩ chính mình không nên quấy rầy Bùi Khánh ngủ, vẫn là nên rời đi tốt hơn.
Đang định đứng thẳng người Trạm Vi Dương đột nhiên mất đi cân bằng ngã vào phía trước, cậu vội vàng duỗi tay chống trụ chính mình, cái tay kia vừa lúc ấn ở ngực của Bùi Khánh.
Bùi Khánh lập tức mở to mắt, trong bóng đêm có tia ánh sáng mập mờ, sau đó một tay bắt được cổ tay của Trạm Vi Dương.
Anh dùng lực nắm lấy, Trạm Vi Dương đau đến hô nhẹ một tiếng.
Bùi Khánh lúc này mới ý thức được người trước mặt là Trạm Vi Dương, anh buông ra tay, gọi: "Dương Dương?"
Trạm Vi Dương vội vàng nắm tay lùi trở về, dùng tay trái xoa xoa cổ tay phải.
Bùi Khánh chống người ngồi dậy, giơ tay ấn bật đèn bàn, chau mày, hỏi: "Đã trễ thế này em đang làm cái gì?"
Trạm Vi Dương một bên xoa cổ tay mình, một bên nhìn Bùi Khánh.
Bùi Khánh chưa từng thử qua, đang ngủ đến nửa đêm bị người dùng tay vỗ một cái lên ngực mà tỉnh, anh ngồi ở đầu giường, tận lực làm ngữ khí chính mình nghe ôn hòa một chút, hỏi: "Làm sao vậy, Dương Dương?"
Trạm Vi Dương nói: "Thực xin lỗi."
Bùi Khánh nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, như suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: "Em không có lỗi gì với anh a."
Trạm Vi Dương nói: "Nhưng mà anh không vui."
Bùi Khánh nhìn cậu: "Em không phải cũng thường hay chọc cho Trạm Vi Quang không vui sao?" Anh cũng chưa thấy qua Trạm Vi Dương khẩn trương đi xin lỗi Trạm Vi Quang.
Trạm Vi Dương nói: "Trạm Vi Quang mỗi ngày đều không vui, em lần đầu tiên thấy anh không vui."
Bùi Khánh hơi chút trầm mặc một lát, mới nói: "Anh đâu có không vui."
Trạm Vi Dương nói: "Anh có, vừa rồi em gọi anh anh đều không để ý tới em." ( ỏhh thương quá)
Bùi Khánh rất buồn ngủ, anh cố gắng trụ không có ngáp, đối Trạm Vi Dương nói: "Anh không phải không vui, anh chỉ quan tâm em, sợ em dính vào chuyện không đáng*."
Trạm Vi Dương nghe xong, qua một hồi lại hỏi: "Cái gì là sừng trâu nhọn?"
Bùi Khánh ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Anh sợ cô bé kia nếu là không thích em, em lại một hai phải cố làm."
Trạm Vi Dương nói: "Nhưng mà em không có biện pháp."
Bùi Khánh không biết nên nói cái gì, anh nghĩ nên khuyên Trạm Vi Dương trở về ngủ, thời gian thật sự đã quá muộn, anh thật sự nhịn không được muốn nhắm mắt.
Nhưng Trạm Vi Dương lúc này trực tiếp ngồi xổm xuống dưới ở mép giường anh, hai bàn tay giống hamster nhỏ cào cào ở bên mép giường, ngửa đầu nhìn anh, một bộ muốn đốt đèn cùng anh tâm sự xuyên đêm: "Khánh ca, em có việc muốn cùng anh nói."
Bùi Khánh nhắm mắt lại, anh muốn nằm xuống, nhưng anh lại không có biện pháp cho Trạm Vi Dương ngồi xổm phải luôn ngồi xổm dưới mép giường của mình, chỉ có thể nói: "Em muốn cùng anh tâm sự sao?"
Trạm Vi Dương gật gật đầu.
Bùi Khánh nói: "Hay là em đi lấy gối và chăn lấy lại đây, chúng ta nằm tâm sự?"
Trạm Vi Dương nhẹ nhàng "A" một tiếng, cảm thấy kiến nghị của Bùi Khánh rất ok, cậu vội vàng nói: "Được a." Tức khắc liền đứng dậy chạy về phòng mình.
Bùi Khánh ngã xuống, dùng cánh tay che đôi mắt. Qua chốc lát chờ Trạm Vi Dương cầm chăn cùng gối đến, anh đứng dậy giúp cậu đặt gối, rồi mới nằm xuống duỗi tay tắt đèn bàn, anh trong bóng đêm nhắm mắt lại, thanh âm mơ hồ không rõ mà nói: "Em nói đi."
Trạm Vi Dương nói: "Nhưng mà em không thể nói cho anh biết được."
Bùi Khánh không nói gì.
Trạm Vi Dương đợi trong chốc lát, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy Bùi Khánh: "Khánh ca, anh ngủ rồi sao?"
Bùi Khánh nói: "Anh không có."
Trạm Vi Dương liền tiếp tục nói: "Anh đừng không vui, em sẽ học cho tốt."
Bùi Khánh nói chuyện mang theo dày đặc giọng mũi: "Uừm --"
Trạm Vi Dương nói: "Chờ em theo đuổi được y thì tốt rồi, sau đó em liền chuyên tâm học chuẩn bị thi đại học."
Bùi Khánh nói: "Uừm..."
Trạm Vi Dương nói: "Khánh ca, anh thật sự rất tốt."
Bùi Khánh không có đáp lại.
Trạm Vi Dương lật người đối mặt Bùi Khánh, tâm tình đã nhẹ đi không ít, cậu nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."
Trạm Vi Dương trả lời anh nói: "Không có yêu đương."
"Hửm?" Bùi Khánh như khó hiểu.
Trạm Vi Dương rất phiền não, cuối cùng vẫn nói: "Em nhờ người đem thư tình giao cho cậu ấy, cậu ấy trực tiếp vứt."
Bùi Khánh nhớ tới bức thư hồng nhạt bị Trạm Vi Dương đốt kia, anh duỗi tay đem laptop màn hình đóng lại, tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: "Là nữa sinh dáng người cao cao, lớn lên rất đẹp, thành tích rất giỏi kia sao?"
Trạm Vi Dương do dự một chút, không có phủ nhận, gật gật đầu.
Bùi Khánh hỏi: "Nàng vứt trước mặt em? không lễ phép như vậy sao?"
Trạm Vi Dương nói: "Không có, em nhờ người giúp em đưa cho cậu ấy, cậu ấy không biết là em viết."
Bùi Khánh gật gật đầu, nói: "Như vậy a."
Trạm Vi Dương xoay người đối mặt Bùi Khánh, hỏi anh: "Khánh ca, anh nói xem em nên làm cái gì bây giờ?"
Bùi Khánh hai tay ôm ở trước ngực, "Nàng không nhận thư tình, vậy giáp mặt đi nói đi."
Trạm Vi Dương cau mày, "Cậu ấy không nhận làm sao bây giờ?"
Bùi Khánh kỳ quái nói: "Chẳng lẽ nàng thẳng mặt cự tuyệt cậu, cậu cũng không nghĩ sẽ từ bỏ?"
Trạm Vi Dương rối rắm lâm vào trầm tư.
Cái thanh âm kia trong đầu cậu vào lúc này đột ngột vang lên: "Trạng thái yêu đương phát triển tiêu cực: trừ 2 điểm."
Trạm Vi Dương kinh hồn thất sắc, bắt lấy cánh tay Bùi Khánh, hô: "Tôi không từ bỏ!" ( này ẻm nói vs hệ thống nên để tôi chứ ko dịch em)
Bùi Khánh cúi đầu liếc nhìn cánh tay bị cậu nắm chặt.
Trạm Vi Dương giống như là bắt được cộng rơm cứu mạng, cậu cảm thấy Bùi Khánh là người thông minh, am hiểu cùng người ở chung, cậu tin tưởng Bùi Khánh có thể cho cậu một kiến nghị hay, liền hỏi: "Anh có thể dạy em làm như thế nào không?"
Bùi Khánh vỗ vỗ mu bàn tay cậu, ngữ khí bình tĩnh thoải mái mà nói: "Em đừng vội."
Anh kỳ thật ý muốn bảo Trạm Vi Dương buông tay, nhưng Trạm Vi Dương lại gắt gao bắt lấy anh không chịu buông. Anh chỉ có thể tiếp tục nói: "Dương Dương,bây giờ em đã lên lớp 11 rồi, đang là thời điểm quan trọng trong học tập phải không."
Trạm Vi Dương gật gật đầu.
Bùi Khánh lại nói: "Cho nên anh hiện tại đặc biệt không tán thành em yêu đương."
Trạm Vi Dương hiểu rõ ý tứ của Bùi Khánh, cậu cảm thấy chính mình có khổ mà không thể nói thành lời, cũng không phải cậu muốn yêu, cậu ngơ ngẩn mà thì thầm: "Vậy em phải làm gì mới phải?"
"Không nghĩ đến nàng, có lẽ qua một hai tuần thì tốt rồi."
Qua một hai tuần, Trạm Vi Dương bắt đầu ở trong lòng tính nhẩm một ngày hai điểm, hai tuần thì phải trừ đến bao nhiêu điểm.
Hồi sau cậu nói: "Không được."
Bùi Khánh trầm mặc mà nhìn cậu, một lát sau đứng lên, duỗi tay đi cầm laptop trên bàn, "Anh nghĩ tình trạng này của em không được, em suy nghĩ lại cho tốt, em hiện tại làm như thế có đúng hay không." Nói xong, anh đẩy ghế dựa ra hướng phía cửa đi ra ngoài.
Trạm Vi Dương nhìn bóng dáng anh kêu: "Khánh ca."
Bùi Khánh không có để ý đến cậu.
Trạm Vi Dương thấy Bùi Khánh đã rời phòng, cậu đứng lên đuổi tới cửa, chỉ dám dò ra nửa thân mình nhìn Bùi Khánh trở về phòng chính mình, lại nhỏ giọng nói: "Khánh ca?"
Bùi Khánh vẫn không trả lời, mở cửa phòng mình đi vào, nhẹ nhàng đem cửa phòng đóng lại.
Truyện chỉ đăng trên w/a/t/t/p/a/d: Cangghe
Mãi cho đến khi nằm ở trên giường, Trạm Vi Dương trong lòng vẫn rối bời, cậu nghe thấy cái giọng nữ kia vang lên, hằng ngày tiến hành báo cáo điểm số: "Số điểm hiện tại: 46 điểm."
Cậu tức khắc càng suy sụt tinh thần.
Vì thế Trạm Vi Dương mất ngủ, bị trừ điểm xếp thứ hai, chủ yếu là Bùi Khánh giận rồi. Cậu nghĩ cậu hẳn là nói lời xin lỗi với Bùi Khánh
Nghĩ mãi đến khuya, Trạm Vi Dương rốt cuộc hạ quyết tâm, cậu từ trên giường bò dậy, mặc áo ngủ kéo lê dép lê, nhẹ nhàng mà mở cửa đi đến phòng Bùi Khánh.
Cửa phòng Bùi Khánh đóng lại nhưng là không có khóa trái từ bên trong.
Trạm Vi Dương động tác thực nhẹ mà vặn ra nắm cửa tay, trước thăm dò nhìn thoáng qua.
Trong phòng không có ánh đèn, Bùi Khánh đã ngủ, có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ. Có ánh đèn đèn đường từ cửa sổ xuyên thấu qua bức màn chiếu vào trong, chiếu rõ khái quát toàn bộ trong phòng, bao gồm người nằm ở trên giường cũng mơ hồ nhìn thấy được.
Trạm Vi Dương lén lút đi đến mép giường cong lưng, nỗ lực dưới ánh sáng lờ mờ muốn thấy rõ mặt Bùi Khánh, nhưng chỉ có thể nhìn được hình dáng mơ hồ, không có biện pháp thấy rõ anh có phải hay không đang nhắm mắt.
Cậu nghĩ chính mình không nên quấy rầy Bùi Khánh ngủ, vẫn là nên rời đi tốt hơn.
Đang định đứng thẳng người Trạm Vi Dương đột nhiên mất đi cân bằng ngã vào phía trước, cậu vội vàng duỗi tay chống trụ chính mình, cái tay kia vừa lúc ấn ở ngực của Bùi Khánh.
Bùi Khánh lập tức mở to mắt, trong bóng đêm có tia ánh sáng mập mờ, sau đó một tay bắt được cổ tay của Trạm Vi Dương.
Anh dùng lực nắm lấy, Trạm Vi Dương đau đến hô nhẹ một tiếng.
Bùi Khánh lúc này mới ý thức được người trước mặt là Trạm Vi Dương, anh buông ra tay, gọi: "Dương Dương?"
Trạm Vi Dương vội vàng nắm tay lùi trở về, dùng tay trái xoa xoa cổ tay phải.
Bùi Khánh chống người ngồi dậy, giơ tay ấn bật đèn bàn, chau mày, hỏi: "Đã trễ thế này em đang làm cái gì?"
Trạm Vi Dương một bên xoa cổ tay mình, một bên nhìn Bùi Khánh.
Bùi Khánh chưa từng thử qua, đang ngủ đến nửa đêm bị người dùng tay vỗ một cái lên ngực mà tỉnh, anh ngồi ở đầu giường, tận lực làm ngữ khí chính mình nghe ôn hòa một chút, hỏi: "Làm sao vậy, Dương Dương?"
Trạm Vi Dương nói: "Thực xin lỗi."
Bùi Khánh nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, như suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: "Em không có lỗi gì với anh a."
Trạm Vi Dương nói: "Nhưng mà anh không vui."
Bùi Khánh nhìn cậu: "Em không phải cũng thường hay chọc cho Trạm Vi Quang không vui sao?" Anh cũng chưa thấy qua Trạm Vi Dương khẩn trương đi xin lỗi Trạm Vi Quang.
Trạm Vi Dương nói: "Trạm Vi Quang mỗi ngày đều không vui, em lần đầu tiên thấy anh không vui."
Bùi Khánh hơi chút trầm mặc một lát, mới nói: "Anh đâu có không vui."
Trạm Vi Dương nói: "Anh có, vừa rồi em gọi anh anh đều không để ý tới em." ( ỏhh thương quá)
Bùi Khánh rất buồn ngủ, anh cố gắng trụ không có ngáp, đối Trạm Vi Dương nói: "Anh không phải không vui, anh chỉ quan tâm em, sợ em dính vào chuyện không đáng*."
Trạm Vi Dương nghe xong, qua một hồi lại hỏi: "Cái gì là sừng trâu nhọn?"
Bùi Khánh ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Anh sợ cô bé kia nếu là không thích em, em lại một hai phải cố làm."
Trạm Vi Dương nói: "Nhưng mà em không có biện pháp."
Bùi Khánh không biết nên nói cái gì, anh nghĩ nên khuyên Trạm Vi Dương trở về ngủ, thời gian thật sự đã quá muộn, anh thật sự nhịn không được muốn nhắm mắt.
Nhưng Trạm Vi Dương lúc này trực tiếp ngồi xổm xuống dưới ở mép giường anh, hai bàn tay giống hamster nhỏ cào cào ở bên mép giường, ngửa đầu nhìn anh, một bộ muốn đốt đèn cùng anh tâm sự xuyên đêm: "Khánh ca, em có việc muốn cùng anh nói."
Bùi Khánh nhắm mắt lại, anh muốn nằm xuống, nhưng anh lại không có biện pháp cho Trạm Vi Dương ngồi xổm phải luôn ngồi xổm dưới mép giường của mình, chỉ có thể nói: "Em muốn cùng anh tâm sự sao?"
Trạm Vi Dương gật gật đầu.
Bùi Khánh nói: "Hay là em đi lấy gối và chăn lấy lại đây, chúng ta nằm tâm sự?"
Trạm Vi Dương nhẹ nhàng "A" một tiếng, cảm thấy kiến nghị của Bùi Khánh rất ok, cậu vội vàng nói: "Được a." Tức khắc liền đứng dậy chạy về phòng mình.
Bùi Khánh ngã xuống, dùng cánh tay che đôi mắt. Qua chốc lát chờ Trạm Vi Dương cầm chăn cùng gối đến, anh đứng dậy giúp cậu đặt gối, rồi mới nằm xuống duỗi tay tắt đèn bàn, anh trong bóng đêm nhắm mắt lại, thanh âm mơ hồ không rõ mà nói: "Em nói đi."
Trạm Vi Dương nói: "Nhưng mà em không thể nói cho anh biết được."
Bùi Khánh không nói gì.
Trạm Vi Dương đợi trong chốc lát, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy Bùi Khánh: "Khánh ca, anh ngủ rồi sao?"
Bùi Khánh nói: "Anh không có."
Trạm Vi Dương liền tiếp tục nói: "Anh đừng không vui, em sẽ học cho tốt."
Bùi Khánh nói chuyện mang theo dày đặc giọng mũi: "Uừm --"
Trạm Vi Dương nói: "Chờ em theo đuổi được y thì tốt rồi, sau đó em liền chuyên tâm học chuẩn bị thi đại học."
Bùi Khánh nói: "Uừm..."
Trạm Vi Dương nói: "Khánh ca, anh thật sự rất tốt."
Bùi Khánh không có đáp lại.
Trạm Vi Dương lật người đối mặt Bùi Khánh, tâm tình đã nhẹ đi không ít, cậu nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất