Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 36

Trước Sau
Hai người im lặng một lúc.

Trạm Vi Dương đang đạp xe phía trước, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Bùi Khánh, như thể sợ rằng nếu đạp xa sẽ không tìm thấy Bùi Khánh.

Bùi Khánh hỏi Trạm Vi Quang: "Cho nên tình trạng của Vi Dương bây giờ, là trời sinh sao?"

Trạm Vi Quang nhìn về phía Bùi Khánh, "Không phải, khi còn nhỏ nó suýt chết đuối, khi được cứu thì đã ngừng thở, lúc ấy có người cứu nó bằng cách hồi sức tim phổi. Nó hiện tại như thế này, bác sĩ nói là bởi vì đại não thiếu oxy tạo thành tổn thương vĩnh viễn, ảnh hưởng đến sự phát triển của não."

Lúc nghe thấy câu trả lời, hô hấp của Bùi Khánh tạm dừng trong chốc lát, anh nhìn bóng lưng của Trạm Vi Dương, thật lâu không nói gì.

Trạm Vi Quang tiếp tục nói: "Ba em dẫn nó đến gặp rất nhiều bác sĩ, tất cả các phương pháp điều trị phục hồi chức năng có thể làm đã đều đã làm, Hiện tại nó đang ở trong tình trạng không tồi."

Bùi Khánh hơi hé môi, anh muốn nói có phải nên đưa em ấy đến một bệnh viện tốt hơn để tìm một bác sĩ tốt hơn hay không, nhưng nghĩ đến Trạm Bằng Trình yêu thương Trạm Vi Dương như vậy, việc có thể làm khẳng định đều đã làm, anh hiện tại nói điều này chỉ sợ không có ý nghĩa, hơn nữa Trạm Vi Dương hiện tại hẳn là đã qua độ tuổi trị liệu tốt nhất.

Nhưng trong lòng Bùi Khánh vẫn có một cảm giác bất lực bao trùm, trước mắt anh thậm chí hiện ra một hình ảnh đáng sợ, nhìn thấy bé con Trạm Vi Dương tái nhợt được ôm lên khỏi mặt nước, mái tóc ướt nhẹp dính đầy trên trán, hai nhắm nhắm chặt giống như đã chết.

Anh vì ý nghĩ của chính mình cảm thấy sợ hãi cùng khổ sở.

Trạm Vi Quang ngữ khí có chút ngập ngừng, hắn nói khẽ với Bùi Khánh: "Về chuyện của Trạm Vi Dương, anh cũng đừng đi hỏi ba em, ông ấy sợ nhất người khác nói Trạm Vi Dương không bình thường."

Bùi Khánh nói: "Anh biết."

Trạm Vi Quang còn nói thêm: "Trạm Vi Dương chỉ hơi ngốc so với các bạn cùng lứa, phản ứng chậm hơn một chút, ngoài ra không có gì khác. Nó có khả năng tự chăm sóc bản thân, sau này cũng có thể sống một mình."

Bùi Khánh gật đầu.

Trạm Vi Quang nói: "Em biết có đôi khi nó hơi phiền, nếu nó cứ quấy rầy anh, anh không cần để ý tới nó là được."

Bùi Khánh nói: "Sẽ không, anh cảm thấy em ấy rất đáng yêu."

Trạm Vi Quang nghe vậy cười một tiếng, nói: "Ba em và bà nội cũng cảm thấy nó đáng yêu. Mọi người ở nhà trừ em đều nghĩ nó dễ thương."

Bùi Khánh suy nghĩ một lúc, nói: "Em cần phải kiên nhẫn hơn với em ấy nhiều hơn một chút."

"Thôi bỏ đi," Trạm Vi Quang biểu tình hơi mất kiên nhẫn, "Phải chú ý không cho nó lén lút ngâm mình trong bồn tắm của em, không cho nó xuống nước, cũng đủ phiền rồi."

Cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc ở đây, bởi vì Trạm Vi Dương đã không nhịn được từ trên xe đạp nhảy xuống, chạy về phía Bùi Khánh, mãi cho đến đứng trước mặt ở Bùi Khánh, cậu nói: "Em không muốn đạp xe cùng Trạm Tụ Tùng."

Bùi Khánh còn chưa kịp nói, Trạm Vi Quang đã nói trước: "Vậy thì đừng đạp nữa, trả xe đi."

Trạm Vi Dương liếc mắt nhìn Trạm Vi Quang một cái, không để ý tới hắn, do dự đưa tay kéo tay áo của Bùi Khánh.

Bùi Khánh nói: "Đi thôi, anh đạp xe với em."

Trạm Vi Dương lập tức vui vẻ, nắm cổ tay Bùi Khánh đi về hướng xe dừng vừa rồi.



Trạm Vi Quang nhìn bóng lưng vui vẻ của Trạm Vi Dương, có chút không vui, hét lên với cậu: "Trạm Vi Dương!"

Trạm Vi Dương quay đầu lại cho có lệ, thậm chí còn không nhìn thấy Trạm Vi Quang, tạm dừng "Ừm" một tiếng, tiếp tục kéo Bùi Khánh đi về phía trước.

Bọn họ đi đến chiếc xe đạp đậu bên đường, Trạm Tụ Tùng còn ngồi trên xe, vẻ mặt không vui nhìn bọn họ thăm dò hỏi Trạm Vi Dương: "Anh còn đạp xe nữa không?"

Trạm Vi Dương nói: "Không đạp xe cùng em, em xuống đi."

Trạm Tụ Tùng vốn dĩ không có hứng đạp xe, nhưng bị Trạm Vi Dương nói như vậy ngược lại không vui, hắn nói: "Em sẽ không đi xuống."

Trạm Vi Dương tức giận nói: "Em xuống dưới!"

Trạm Tụ Tùng nói: "Không, em muốn đạp xe."

Bùi Khánh giơ tay ấn ở trên vai Trạm Vi Dương, ngữ khí bình tĩnh hỏi Trạm Tụ Tùng: "Tụ Tùng muốn đạp xe sao?"

Trạm Tụ Tùng dẫm lên chân bàn đạp quay tròn phía sau xe, nói: "Đương nhiên rồi."

Bùi Khánh nói: "Vậy em và Vi Quang đạp một chiếc, anh chở Dương Dương đi thuê một lần nữa."

Lúc này Trạm Vi Quang cũng đi tới, nghe vậy nói: "Em không đạp, Trạm Tụ Tùng tự mình đi."

Trạm Tụ Tùng đột nhiên nóng nảy, lập tức nhảy từ trên xe xuống, nói: "Em cũng không đạp, hai người đạp đi."

Trạm Vi Dương nhìn thấy hắn xuống dưới, vội vàng bắt được tay lái, muốn leo lên, Bùi Khánh vươn tay ra. ôm eo cậu từ phía sau, nâng cậu lên yên xe. Trạm Vi Dương người quá đơn bạc eo quá gầy, giống như dùng sức một véo là có gãy, Bùi Khánh không thể quên được lời nói vừa rồi của Trạm Vi Quang, chờ Trạm Vi Dương ngồi xuống, anh vẫn như cũ nhìn thẳng vào Trạm Vi Dương có chút ngây ra.

Bùi Khánh hiếm khi trông như thế này, Trạm Vi Dương cảm thấy quái quái, duỗi tay ở trước mặt anh quơ quơ, có chút bất an nói: "Chúng ta đi đạp xe được không?"

Cậu sợ Bùi Khánh sẽ từ chối mình.

Bùi Khánh nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, cười với cậu nói: "Được." Sau đó, anh bước lên chỗ ngồi bên kia, cùng Trạm Vi Dương đạp xe giống như trong miệng Trạm Tụ Tùng nói có chút ngốc, hai người chậm rãi đạp xem về phía trước.

Đạp xe được một lúc, Trạm Bằng Trình gọi điện thoại cho Trạm Vi Dương gọi bọn họ quay lại thả diều.

Con diều của Trạm Vi Dương bay cực kỳ cao, Trạm Tụ Tùng ở bên cạnh cùng cậu phân cao thấp, kết quả thử thật nhiều thứ cũng chưa thể làm con diều bay lên, cuối cùng vẫn phải chạy đi tìm Bùi Khánh giúp đỡ, trước tiên giúp hắn thả con diều bay lên trời, rồi đưa lại cho hắn cầm để tiếp tục thả.

Sau bữa tối, Trạm Vi Dương ở trong xe buồn ngủ không chịu được, cậu dựa vào cửa sổ ở hàng ghế cuối cùng của chiếc xe địa hình bảy chỗ, ngủ đầu dựa vào cửa sổ xe, không ngừng va vào kính phát ra tiếng vang thanh thúy.

Sau đó bà nội nghe mà đau lòng, để dì La và Trạm Vi Dương thay đổi vị trí, bảo Trạm Vi Dương nằm ngủ ở trên đùi bà.

Trạm Bằng Trình vừa lái xe, vừa ngẩng đầu nhìn lên kính chiếu hậu nói: "Dương Dương đừng đè nặng lên chân bà nội."

Bà nội vội vàng nói: "Đè không năngh, Dương Dương của bà còn gầy hơn cả con chó nhặt được ven đường, nằm lên một chút cảm giác đều không có."

Trạm Tụ Tùng nghe thấy nghe bà nội miêu tả, không khỏi bật cười, quay đầu Trạm Vi Quang bên cạnh, kết quả Trạm Vi Quang nhắm mắt lại ngửa đầu lên, không biết có phải ngủ rồi hay không, dù sao thì vẫn không có phản ứng.

Trạm Vi Dương cách mấy tấm thảm nhỏ nằm nghiêng ở trên đùi bà nội, cảm thấy mềm mại ấm áp.



Lòng bàn tay khô gầy của bà nội vuốt ve đỉnh đầu cậu, nói: "Ngủ đi."

Trạm Vi Dương nói: "Vâng." Cậu nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Buổi chiều trở về thành phố bị tắc đường, Trạm Bằng Trình khai lái xe hơn một tiếng đồng hồ mới dừng xe trước cửa biệt thự.

Bùi Khánh ra khỏi ghế phụ, đi mở cửa hàng ghế sau trước, thấy Trạm Vi Dương còn nằm ở trên đùi bà nội ngủ say.

Bà nội đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu Bùi Khánh đừng đánh thức Trạm Vi Dương.

Kết quả Trạm Tụ Tùng đứng dậy, từ hàng ghế sau nhìn sang Trạm Vi Dương hô to: " Dậy đi Trạm Vi Dương!"

Trạm Vi Dương lập tức bị hắn doạ tỉnh.

Bà nội giơ tay đánh vào cánh tay Trạm Tụ Tùng, tức giận nói: "Đừng bắt nạt anh trai cháu."

Trạm Tụ Tùng làm mặt quỷ, nhanh chóng nhảy xuống xe.

Trạm Vi Quang từ hàng ghế sau đứng dậy nói với bà: "Bà nội, cháu đỡ bà đi xuống."

Trạm Vi Dương ngồi dậy dụi mắt.

Bà nội hỏi cậu: "Còn chưa ngủ đủ sao? Đợi chút đi lên tiếp tục ngủ."

Trạm Vi Dương gật đầu, cậu đứng dậy muốn xuống xe, lại nghĩ tới cái gì liền ngồi lại, đỡ bà nội xuống trước.

Dì La đẩy bà nội trở về trong phòng.

Trạm Bằng Trình định đậu xe ở trong gara, thò đầu ra khỏi cửa sổ lái xe nói với Trạm Vi Dương đang đứng ở cửa: "Con lên tắm trước đi, đợi chút tới phòng ba ngủ đi."

Trạm Vi Dương còn chưa tỉnh ngủ, cả người đều ngốc, theo bản năng trả lời: "Con tới phòng Khánh ca ngủ."

Mấy thiếu niên đều còn ở cửa, Trạm Vi Quang và Trạm Tụ Tùng nghe vậy tất cả nhìn về phía Bùi Khánh, ngay cả Trạm Bằng Trình cũng nhìn Bùi Khánh, có vẻ cảm thấy không ổn, liền nói với Trạm Vi Dương: "Tại sao vậy? Dương Dương không thích ba ba?"

Vấn đề này làm Trạm Vi Dương cảm thấy rất khó xử, cậu không trả lời được, vì thế cũng quay đầu lại nhìn Bùi Khánh.

Bùi Khánh biết rằng câu trả lời tốt nhất lúc này là khuyên Trạm Vi Dương ngủ trong phòng của Trạm Bằng Trình, nhưng trong nháy mắt kia anh đột nhiên nổi lên chút tư tâm, cười đáp: "Dương Dương muốn ngủ thì tới ngủ đi, cậu đừng lo lắng, giường bên kia của cháu rất rộng, sẽ không đè đến Dương Dương."

Trạm Bằng Trình có vẻ rất khó xử, ông không muốn để Trạm Vi Dương tới chỗ Bùi Khánh ngủ, không chỉ vì không muốn quấy rầy Bùi Khánh, còn có một chút không tình nguyện không thể nói ra, có lẽ là trong tiềm thức đối với Trạm Vi Dương bảo vệ quá mức.

Trạm Vi Quang lúc này lạnh giọng nói: "Trạm Vi Dương, tới chỗ anh ngủ."

Trạm Vi Dương hoảng sợ lùi lại một bước, nói: " Không!"

Trạm Bằng Trình lúc này mới bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chỉ cần anh trai con không ngại, con muốn ngủ ở chỗ nào thì ngủ ở đó đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau