Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 9
Phía cha dượng đã giải quyết tương đối ổn thỏa, dù rằng ngoài mặc ông vẫn không hài lòng lắm nhưng không nói gì thêm, ngay cả lúc Cao Ái Linh cho người mang sính lễ sang cũng chỉ ậm ừ rồi đi tuốt vào phòng mình tự giận dỗi với bốn bức tường. Nhã Vân thì khác, bà gần như tin tưởng con trai lẫn con rể tương lai, hơn nữa lúc ở trước mặt bà cả hai trông cũng rất tình cảm, rõ ràng chẳng có vẻ gì là bị ép buộc kết hôn cả.
"Ngày xưa tôi có nói nếu sinh con gái nhất định sẽ gả vào nhà bà, không ngờ bây giờ sinh con trai chúng ta vẫn có duyên làm sui gia với nhau."
Nhã Vân vỗ vỗ tay bạn mình, cảm thán đúng là người giàu có, đã hơn năm mươi rồi mà bàn tay vẫn mịn màng trắng trẻo như vậy, chỉ tiếc là... Bà âm thầm thở dài, tự hỏi sao một người tốt như Cao Ái Linh lại mắc phải căn bệnh khốn nạn thế kia chứ.
"Ừm, tôi cũng không ngờ." - Cao Ái Linh cười cười, đôi mắt xa xăm hồi tưởng lại chút ký ức vụn vặt - "Chắc bà quên rồi, chứ ngày trước Đông Nhiên từng bế An Vũ trên tay đấy, khi đó nó cứ sợ làm rơi thằng bé, ôm cứng ngắc đến độ bị chuột rút khóc lóc tìm chúng ta xin giúp đỡ."
Nhã Vân nghe Cao Ái Linh nói thì có hơi giật mình, đúng là bà đã quên mất chuyện đó từ lâu, giờ đây Cao Ái Linh nhắc đến nó lại càng có chút không tin được, có lẽ giữa hai đứa đúng là có duyên phận từ trước.
Việc chuẩn bị hôn lễ gần như đều do một tay Cao Ái Linh lo từ đầu đến cuối, ngay cả địa điểm chụp ảnh cưới cũng là bà quyết định. Lúc đầu Quý Đông Nhiên đề nghị chỉ cần chụp ở studio là được rồi nhưng Cao Ái Linh nhất quyết không chịu, hy vọng con trai mình có một bộ album thật đẹp cho ngày trọng đại.
Bởi vì thời gian gấp rút nên Quý Đông Nhiên đã thông báo sẽ đi công tác vài ngày cùng với thư ký của mình, kỳ nghỉ của Hạ An Vũ cũng vì thế mà bất đắc dĩ kéo dài thêm, vẫn là giải quyết chuyện gia đình, nhưng lại là chuyện lập gia đình mới. Cứ thế, vào một buổi sáng đẹp trời giữa núi non cao vời vợi, bãi cỏ xanh thẫm, cậu thư ký trẻ hồi hộp nhìn tổng giám đốc của mình khoác lên bộ vest trắng lịch lãm cùng một cặp với mình, chỉ vài ngày nữa thôi cậu sẽ chính thức cùng người này bước vào lễ đường, dưới sự chứng kiến của rất nhiều người mà trở thành chồng chồng hợp pháp.
"Cả hai thể kề sát thân mật một chút không ạ? Nhìn hơi gượng gạo." - Thợ chụp ảnh nháy vài nháy rồi kiểm lại ảnh chụp, sau đó không hài lòng nói.
Hạ An Vũ có chút bối rối, thú thật cậu cũng không giỏi về việc tạo dáng lắm, ai chỉ sao làm vậy thôi, lúc này cậu đang ở trong tư thế nắm lấy tay cầm xe lăn cúi xuống nhìn Quý Đông Nhiên, chỉ vậy thôi đã đủ để cậu ngượng chín cả người rồi. Quý Đông Nhiên bình thường vốn đã rất đẹp trai, gương mặt nghiêm túc ít khi cười của anh khiến cho bao thiếu nữ trong công ty mỗi lần nhìn thấy đều dõi theo không chớp nổi mắt, đến cả Hạ An Vũ cũng ít khi nào dám đối diện với người này quá lâu.
Giờ đây cậu lại đang cùng người đàn ông bao người mến mộ đó mặc áo cưới nhìn nhau thân mật, mà đôi mắt kia lại chẳng giống bình thường chút nào, sự nhu hòa tràn ngập từ đáy mắt ra cả gương mặt, chân thật đến độ Hạ An Vũ có cảm tưởng đây không phải là diễn nữa rồi.
"Phải... phải làm sao ạ?" - Hạ An Vũ bối rối hỏi.
"Cậu lên phía trước quỳ xuống tựa vào đùi chồng cậu đi." - Thợ chụp ảnh chỉ chỉ vào chân của Quý Đông Nhiên.
Hạ An Vũ ngắc ngứ bước từng bước làm theo chỉ dẫn quỳ trước xe lăn của Quý Đông Nhiên, nhưng đến đoạn phải nằm lên đùi anh cậu bỗng không biết phải làm sao, đùa gì chứ, có nhân viên nào nằm lên đùi sếp mình bao giờ không?
"Nhanh lên đi!" - Thợ chụp ảnh sốt ruột thúc giục.
"Chỉ đặt tay thôi không được ạ?" - Hạ An Vũ lớn giọng hỏi - "Như vậy cũng đủ thân..."
Chưa nói dứt câu đột nhiên có một bàn tay to đè lên mái tóc đen nhánh của cậu sau đó nhẹ nhàng đẩy xuống khiến đầu cậu cứ thế rơi vào nơi mềm mại ấm áp, bên trên vang lên tiếng nói trầm ấm dịu dàng:
"Ngoan, để người ta chụp cho xong đi."
"Dạ..."
Hạ An Vũ đỏ mặt đáp lại anh, đầu còn chẳng dám nhúc nhích, cảm nhận bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt lên tóc mình, thi thoảng chạm nhẹ qua mang tai và phần cổ lộ ra khiến nó nóng ran không chịu nổi.
Bọn họ chụp đến tận khi mặt trời ngả về tây, ánh đỏ rực nhuộm cả một vùng rộng lớn, thợ chụp ảnh thấy hoàng hôn đẹp quá liền hứng chí đòi chụp thêm một tấm:
"Hai người mau hôn nhau đi, cảnh đẹp lắm!"
"Không... không cần đâu ạ, sáng giờ chụp nhiều lắm rồi..."
Gương mặt Hạ An Vũ thoáng chốc đỏ bừng, cũng may nhờ ánh hoàng hôn rực rỡ mà che đi phần nào sự quẫn bách của cậu.
"Nhanh lên đi, không chụp là phí lắm đó." - Thợ chụp ảnh có chút sốt ruột, nếu không nhanh thì sẽ chẳng còn gì nữa, hiếm lắm mới có lúc hoàng hôn đẹp thế này.
"Nhưng... A..."
Tay bị một lực kéo tương đối mạnh, chẳng mấy chốc cậu ngã vào lồng ngực rắn chắc của Quý Đông Nhiên, âm thanh kim loại của xe lăn vang lên "lạch cạch" vì phải chịu lực tác động lớn của hai người đàn ông trưởng thành có hơi lung lay, Hạ An Vũ sợ ngã vội quơ quào tìm chỗ bám.
Tách!
Gò má bị một đôi môi mềm mại chạm vào, Hạ An Vũ mở to mắt không kịp suy nghĩ, khi âm thanh "tách!" của máy chụp ảnh vang lên kèm theo tiếng reo lên vui vẻ của thợ chụp ảnh, cậu mới biết hóa ra mình vừa bị tổng giám đốc hôn mất rồi.
"Đẹp lắm! Chắc chắn đây là tấm ảnh đắt giá của hai người đấy!"
"Xin lỗi, không dọa em chứ?"
Quý Đông Nhiên buông người ra, dù miệng nói xin lỗi nhưng biểu cảm lại rặt một vẻ bình thản, chỉ có Hạ An Vũ là lắp bắp không nói thành lời:
"Anh... sao... không..."
"Em không thích?" - Quý Đông Nhiên trầm giọng hỏi, đôi mắt hơi tối đi vài phần.
"Không... không phải..." - Hạ An Vũ không biết phải nói thế nào, xúc cảm trên má hãy còn đọng đó chưa kịp vơi, trái tim cậu thật sự có chút chịu không nổi - "Chỉ... chỉ hơi bất ngờ thôi ạ."
"Ừm..."
Quý Đông Nhiên hờ hững đáp, sau đó tự mình điều khiển bánh xe lăn rời đi. Hạ An Vũ bỗng chốc ngẩn người, trong đầu vang lên âm thanh văng vẳng: " Đừng nói là giận rồi nhé!", ngay lập tức đuổi theo cầm lấy tay nắm rồi nói:
"Để em giúp anh..."
Quý Đông Nhiên không trả lời, Hạ An Vũ có hơi sững ra, xác định đúng là lại không vui rồi, nhẹ giọng nói với anh:
"Anh đừng hiểu lầm, chỉ là em chưa kịp chuẩn bị thôi mà, nếu anh bị hôn bất ngờ anh cũng sẽ như em thôi."
"Cũng là tôi không đúng khi đột nhiên hôn em như vậy..."
Hạ An Vũ âm thầm bĩu môi một cái, vị tổng giám đốc này của cậu, càng tiếp xúc nhiều, bên cạnh những điểm tốt của anh thì càng thấy được nhiều tật xấu của người này, đặc biệt là cái kiểu nhận lỗi phong cách "Tôi đây cũng rất tủi thân" này.
Cả chặng đường đi bọn họ chẳng nói năng với nhau tiếng nào, Quý Đông Nhiên ngồi ở bên cạnh yên lặng xem tài liệu trên máy tính bảng, còn Hạ An Vũ đưa mắt ra ngoài đường phố vùn vụt chạy qua đồng thời cũng lén ngắm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Quý Đông Nhiên phản chiếu trên cửa kính.
"Vậy em vào nhà trước nha."
Xe đậu cạnh con hẻm dẫn vào nhà trọ, Hạ An Vũ trước khi xuống xe liền nói với anh một câu, mà Quý Đông Nhiên chỉ ngẩng mặt lên "ừm" một cái sau đó lại cúi xuống tiếp tục xem màn hình.
"Tổng giám đốc!" - Hạ An Vũ tức giận gọi một tiếng.
"Hử..."
Quý Đông Nhiên nhíu mày ngẩng mặt lên lần nữa, anh đã từng dặn dò cậu khi chỉ có hai người không cần gọi anh như vậy, nhưng đôi môi nhanh chóng bị chặn lại, gương mặt của cậu thư ký nhỏ cứ thế phóng to phía trước mắt. Quý Đông Nhiên chẳng biết nhận xét nụ hôn này như thế nào, có lẽ giống như bọn nhóc con tập tành yêu đương, vụng về, có chút đau do ban đầu cậu va vào mạnh quá, nhưng xúc cảm mang đến lại làm lòng người khẽ lay động.
"Cảm... cảm thấy sao hả? Có bất ngờ không?" - Hạ An Vũ thở hồng hộc nhìn chằm chằm Quý Đông Nhiên.
"Ừm, bất ngờ lắm."
Quý Đông Nhiên vẫn giữ bộ dáng điềm tĩnh đáp lời cậu, ánh mắt lại không nhịn được nhìn vào đôi môi vẫn còn hơi ẩm ướt kia, khi nãy anh đã liếm nhẹ lên nó một cái.
"Vậy anh đã hiểu cảm giác của em chưa?" - Hạ An Vũ hung hăng hỏi lại.
"Ừm, hiểu rồi..."
Lúc này Quý Đông Nhiên có chút muốn cười, đây là lần đầu tiên anh thấy được dáng vẻ xù lông sau vẻ ngoài ngoan hiền của Hạ An Vũ.
"Vậy còn giận không?"
"Tôi đâu có giận." - Quý Đông Nhiên nhún nhún vai.
"Còn nói không giận?" - Hạ An Vũ trừng mắt với anh.
"Được rồi, là tôi sai, tôi đã hết giận rồi, xin lỗi làm em lo lắng." - Quý Đông Nhiên thành thật nói, anh biết mình đã chịu thua cậu thư ký này rồi.
"Vậy em về." - Hạ An Vũ mở cửa xe vẫy vẫy tay với anh - "Anh ngủ ngon!"
"Ừm, em cũng ngủ ngon."
Cánh cửa nhanh chóng đóng sầm lại, Quý Đông Nhiên nhìn mãi theo bóng lưng vội vàng bỏ chạy của cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên mà lẩm bẩm:
"Em ấy vẫn đáng yêu như vậy."
"Ngày xưa tôi có nói nếu sinh con gái nhất định sẽ gả vào nhà bà, không ngờ bây giờ sinh con trai chúng ta vẫn có duyên làm sui gia với nhau."
Nhã Vân vỗ vỗ tay bạn mình, cảm thán đúng là người giàu có, đã hơn năm mươi rồi mà bàn tay vẫn mịn màng trắng trẻo như vậy, chỉ tiếc là... Bà âm thầm thở dài, tự hỏi sao một người tốt như Cao Ái Linh lại mắc phải căn bệnh khốn nạn thế kia chứ.
"Ừm, tôi cũng không ngờ." - Cao Ái Linh cười cười, đôi mắt xa xăm hồi tưởng lại chút ký ức vụn vặt - "Chắc bà quên rồi, chứ ngày trước Đông Nhiên từng bế An Vũ trên tay đấy, khi đó nó cứ sợ làm rơi thằng bé, ôm cứng ngắc đến độ bị chuột rút khóc lóc tìm chúng ta xin giúp đỡ."
Nhã Vân nghe Cao Ái Linh nói thì có hơi giật mình, đúng là bà đã quên mất chuyện đó từ lâu, giờ đây Cao Ái Linh nhắc đến nó lại càng có chút không tin được, có lẽ giữa hai đứa đúng là có duyên phận từ trước.
Việc chuẩn bị hôn lễ gần như đều do một tay Cao Ái Linh lo từ đầu đến cuối, ngay cả địa điểm chụp ảnh cưới cũng là bà quyết định. Lúc đầu Quý Đông Nhiên đề nghị chỉ cần chụp ở studio là được rồi nhưng Cao Ái Linh nhất quyết không chịu, hy vọng con trai mình có một bộ album thật đẹp cho ngày trọng đại.
Bởi vì thời gian gấp rút nên Quý Đông Nhiên đã thông báo sẽ đi công tác vài ngày cùng với thư ký của mình, kỳ nghỉ của Hạ An Vũ cũng vì thế mà bất đắc dĩ kéo dài thêm, vẫn là giải quyết chuyện gia đình, nhưng lại là chuyện lập gia đình mới. Cứ thế, vào một buổi sáng đẹp trời giữa núi non cao vời vợi, bãi cỏ xanh thẫm, cậu thư ký trẻ hồi hộp nhìn tổng giám đốc của mình khoác lên bộ vest trắng lịch lãm cùng một cặp với mình, chỉ vài ngày nữa thôi cậu sẽ chính thức cùng người này bước vào lễ đường, dưới sự chứng kiến của rất nhiều người mà trở thành chồng chồng hợp pháp.
"Cả hai thể kề sát thân mật một chút không ạ? Nhìn hơi gượng gạo." - Thợ chụp ảnh nháy vài nháy rồi kiểm lại ảnh chụp, sau đó không hài lòng nói.
Hạ An Vũ có chút bối rối, thú thật cậu cũng không giỏi về việc tạo dáng lắm, ai chỉ sao làm vậy thôi, lúc này cậu đang ở trong tư thế nắm lấy tay cầm xe lăn cúi xuống nhìn Quý Đông Nhiên, chỉ vậy thôi đã đủ để cậu ngượng chín cả người rồi. Quý Đông Nhiên bình thường vốn đã rất đẹp trai, gương mặt nghiêm túc ít khi cười của anh khiến cho bao thiếu nữ trong công ty mỗi lần nhìn thấy đều dõi theo không chớp nổi mắt, đến cả Hạ An Vũ cũng ít khi nào dám đối diện với người này quá lâu.
Giờ đây cậu lại đang cùng người đàn ông bao người mến mộ đó mặc áo cưới nhìn nhau thân mật, mà đôi mắt kia lại chẳng giống bình thường chút nào, sự nhu hòa tràn ngập từ đáy mắt ra cả gương mặt, chân thật đến độ Hạ An Vũ có cảm tưởng đây không phải là diễn nữa rồi.
"Phải... phải làm sao ạ?" - Hạ An Vũ bối rối hỏi.
"Cậu lên phía trước quỳ xuống tựa vào đùi chồng cậu đi." - Thợ chụp ảnh chỉ chỉ vào chân của Quý Đông Nhiên.
Hạ An Vũ ngắc ngứ bước từng bước làm theo chỉ dẫn quỳ trước xe lăn của Quý Đông Nhiên, nhưng đến đoạn phải nằm lên đùi anh cậu bỗng không biết phải làm sao, đùa gì chứ, có nhân viên nào nằm lên đùi sếp mình bao giờ không?
"Nhanh lên đi!" - Thợ chụp ảnh sốt ruột thúc giục.
"Chỉ đặt tay thôi không được ạ?" - Hạ An Vũ lớn giọng hỏi - "Như vậy cũng đủ thân..."
Chưa nói dứt câu đột nhiên có một bàn tay to đè lên mái tóc đen nhánh của cậu sau đó nhẹ nhàng đẩy xuống khiến đầu cậu cứ thế rơi vào nơi mềm mại ấm áp, bên trên vang lên tiếng nói trầm ấm dịu dàng:
"Ngoan, để người ta chụp cho xong đi."
"Dạ..."
Hạ An Vũ đỏ mặt đáp lại anh, đầu còn chẳng dám nhúc nhích, cảm nhận bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt lên tóc mình, thi thoảng chạm nhẹ qua mang tai và phần cổ lộ ra khiến nó nóng ran không chịu nổi.
Bọn họ chụp đến tận khi mặt trời ngả về tây, ánh đỏ rực nhuộm cả một vùng rộng lớn, thợ chụp ảnh thấy hoàng hôn đẹp quá liền hứng chí đòi chụp thêm một tấm:
"Hai người mau hôn nhau đi, cảnh đẹp lắm!"
"Không... không cần đâu ạ, sáng giờ chụp nhiều lắm rồi..."
Gương mặt Hạ An Vũ thoáng chốc đỏ bừng, cũng may nhờ ánh hoàng hôn rực rỡ mà che đi phần nào sự quẫn bách của cậu.
"Nhanh lên đi, không chụp là phí lắm đó." - Thợ chụp ảnh có chút sốt ruột, nếu không nhanh thì sẽ chẳng còn gì nữa, hiếm lắm mới có lúc hoàng hôn đẹp thế này.
"Nhưng... A..."
Tay bị một lực kéo tương đối mạnh, chẳng mấy chốc cậu ngã vào lồng ngực rắn chắc của Quý Đông Nhiên, âm thanh kim loại của xe lăn vang lên "lạch cạch" vì phải chịu lực tác động lớn của hai người đàn ông trưởng thành có hơi lung lay, Hạ An Vũ sợ ngã vội quơ quào tìm chỗ bám.
Tách!
Gò má bị một đôi môi mềm mại chạm vào, Hạ An Vũ mở to mắt không kịp suy nghĩ, khi âm thanh "tách!" của máy chụp ảnh vang lên kèm theo tiếng reo lên vui vẻ của thợ chụp ảnh, cậu mới biết hóa ra mình vừa bị tổng giám đốc hôn mất rồi.
"Đẹp lắm! Chắc chắn đây là tấm ảnh đắt giá của hai người đấy!"
"Xin lỗi, không dọa em chứ?"
Quý Đông Nhiên buông người ra, dù miệng nói xin lỗi nhưng biểu cảm lại rặt một vẻ bình thản, chỉ có Hạ An Vũ là lắp bắp không nói thành lời:
"Anh... sao... không..."
"Em không thích?" - Quý Đông Nhiên trầm giọng hỏi, đôi mắt hơi tối đi vài phần.
"Không... không phải..." - Hạ An Vũ không biết phải nói thế nào, xúc cảm trên má hãy còn đọng đó chưa kịp vơi, trái tim cậu thật sự có chút chịu không nổi - "Chỉ... chỉ hơi bất ngờ thôi ạ."
"Ừm..."
Quý Đông Nhiên hờ hững đáp, sau đó tự mình điều khiển bánh xe lăn rời đi. Hạ An Vũ bỗng chốc ngẩn người, trong đầu vang lên âm thanh văng vẳng: " Đừng nói là giận rồi nhé!", ngay lập tức đuổi theo cầm lấy tay nắm rồi nói:
"Để em giúp anh..."
Quý Đông Nhiên không trả lời, Hạ An Vũ có hơi sững ra, xác định đúng là lại không vui rồi, nhẹ giọng nói với anh:
"Anh đừng hiểu lầm, chỉ là em chưa kịp chuẩn bị thôi mà, nếu anh bị hôn bất ngờ anh cũng sẽ như em thôi."
"Cũng là tôi không đúng khi đột nhiên hôn em như vậy..."
Hạ An Vũ âm thầm bĩu môi một cái, vị tổng giám đốc này của cậu, càng tiếp xúc nhiều, bên cạnh những điểm tốt của anh thì càng thấy được nhiều tật xấu của người này, đặc biệt là cái kiểu nhận lỗi phong cách "Tôi đây cũng rất tủi thân" này.
Cả chặng đường đi bọn họ chẳng nói năng với nhau tiếng nào, Quý Đông Nhiên ngồi ở bên cạnh yên lặng xem tài liệu trên máy tính bảng, còn Hạ An Vũ đưa mắt ra ngoài đường phố vùn vụt chạy qua đồng thời cũng lén ngắm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Quý Đông Nhiên phản chiếu trên cửa kính.
"Vậy em vào nhà trước nha."
Xe đậu cạnh con hẻm dẫn vào nhà trọ, Hạ An Vũ trước khi xuống xe liền nói với anh một câu, mà Quý Đông Nhiên chỉ ngẩng mặt lên "ừm" một cái sau đó lại cúi xuống tiếp tục xem màn hình.
"Tổng giám đốc!" - Hạ An Vũ tức giận gọi một tiếng.
"Hử..."
Quý Đông Nhiên nhíu mày ngẩng mặt lên lần nữa, anh đã từng dặn dò cậu khi chỉ có hai người không cần gọi anh như vậy, nhưng đôi môi nhanh chóng bị chặn lại, gương mặt của cậu thư ký nhỏ cứ thế phóng to phía trước mắt. Quý Đông Nhiên chẳng biết nhận xét nụ hôn này như thế nào, có lẽ giống như bọn nhóc con tập tành yêu đương, vụng về, có chút đau do ban đầu cậu va vào mạnh quá, nhưng xúc cảm mang đến lại làm lòng người khẽ lay động.
"Cảm... cảm thấy sao hả? Có bất ngờ không?" - Hạ An Vũ thở hồng hộc nhìn chằm chằm Quý Đông Nhiên.
"Ừm, bất ngờ lắm."
Quý Đông Nhiên vẫn giữ bộ dáng điềm tĩnh đáp lời cậu, ánh mắt lại không nhịn được nhìn vào đôi môi vẫn còn hơi ẩm ướt kia, khi nãy anh đã liếm nhẹ lên nó một cái.
"Vậy anh đã hiểu cảm giác của em chưa?" - Hạ An Vũ hung hăng hỏi lại.
"Ừm, hiểu rồi..."
Lúc này Quý Đông Nhiên có chút muốn cười, đây là lần đầu tiên anh thấy được dáng vẻ xù lông sau vẻ ngoài ngoan hiền của Hạ An Vũ.
"Vậy còn giận không?"
"Tôi đâu có giận." - Quý Đông Nhiên nhún nhún vai.
"Còn nói không giận?" - Hạ An Vũ trừng mắt với anh.
"Được rồi, là tôi sai, tôi đã hết giận rồi, xin lỗi làm em lo lắng." - Quý Đông Nhiên thành thật nói, anh biết mình đã chịu thua cậu thư ký này rồi.
"Vậy em về." - Hạ An Vũ mở cửa xe vẫy vẫy tay với anh - "Anh ngủ ngon!"
"Ừm, em cũng ngủ ngon."
Cánh cửa nhanh chóng đóng sầm lại, Quý Đông Nhiên nhìn mãi theo bóng lưng vội vàng bỏ chạy của cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên mà lẩm bẩm:
"Em ấy vẫn đáng yêu như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất