Đối Tượng Thích Ăn Giấm Là Có Trải Nghiệm Gì?

Chương 5

Trước Sau
#tien161099 đã beta

Mọi chuyện bắt đầu vào một tháng sau.

Lúc đó ở trường tổ chức cuộc thi ca hát, địa điểm là ở hội trường của S đại, bởi vì đại hội lần này tụ tập rất nhiều trai xinh gái đẹp, nên một vé khó cầu.

Tạ Tri Nam đối với ca hát không có hứng thú, nhưng ở hội học sinh có một chị gái rất xinh đẹp, cũng học khoa âm nhạc, đại hội lần này cố ý để lại một phiếu cho hắn.

Ngày học tỷ đưa vé vào cửa, trang điểm nhẹ nhàng, mặc váy dài màu trắng, tóc xõa ngang vai, là một cô gái rất xinh đẹp, cười lên có thể hút hồn người khác.

Hai người đứng chung, dẫn đến không ít người quay quanh.

Trước mặt mọi người, Tạ Tri Nam không tiện từ chối học tỷ, đành phải mỉm cười nhận lấy.

Hình ảnh này vừa lúc được Hạ Kỷ Hoài nhìn thấy.

Nếu Tạ Tri Nam không nhìn lầm, lúc ấy Hạ Kỷ Hoài trong tay cũng cầm một cái gì đó, hắn nhấp môi, muốn nói gì, lại thấy Hạ Kỷ Hoài nhìn hắn miễn cưỡng cười, vài giây sau xoay người đi.

Tạ Tri Nam động động ngón tay của mình, thầm nghĩ hiểm lầm cũng tốt, Hạ Kỷ Hoài sẽ từ bỏ ý định kia.

Học tỷ còn đang nói: “Học đệ, chị để giành chỗ ngồi tốt nhất cho em, buổi tối ngày mai em nhất định phải đến nha ~”

Tạ Tri Nam thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói: “Học tỷ mời, em nhất định đến cổ vũ.”

Hai người hẹn với nhau xong, Tạ Tri Nam cuối cùng vẫn không đến kịp, bởi vì ngày hôm sau Tạ Tri Nam phải viết một bài luận văn khẩn cấp cho lớp, Tạ Tri Nam rơi vào đường cùng cùng giải thích rõ ràng với học tỷ, đưa vé lại cho Phạm Văn Trí.

Tạ Tri Nam còn nhớ, buổi tối ngày đó, hắn ở phòng học viết luận văn đến mười giờ tối, trong phòng học mọi người đã đi gần hết, có chút tối tăm yên tĩnh. Tạ Tri Nam xoa xoa cổ tay mình, lấy điện thoại ra, vừa mở giao diện toàn là tin nhắn của Phạm Văn Trí.

“Hôm nay ca sĩ ở đại hội quá tốt, cậu thế mà đem vé nhường lại cho tôi ta ha ha ha ha.”

“Mấy học tỷ đó rất xinh đẹp!”

“Đm, Hạ Kỷ Hoài thế nhưng không tham gia!”

“Mọi người đều ở tìm cậu ta!”

“Cậu nói có phải tiểu vương tử âm nhạc bị bắt cóc rồi không? Nghe nói làm sao cũng không liên lạc được.”

Nhìn thấy câu cuối cùng, Tạ Tri Nam không tự giác mà nhíu mày, trả lời lại: Sao lại vậy?

Phạm Văn Trí trả lời rất nhanh: Không biết, nhưng mà ở phút cuối cùng, Hạ Kỷ Hoài có chạy đến hội trường, nhưng mà hình như cậu ấy uống rượu, cả người say đến không xong, tại hội trường ai cũng rất bất ngờ, liền giám khảo đều sửng sờ. Không hổ là tiểu vương tử âm nhạc, làm mọi người đều kinh ngạc.



Tạ Tri Nam ngón tay dừng trên màn hình một lát, cuối cùng trả lời ba chữ: Tôi đã biết.

Trả lời Phạm Văn Trí xong, Tạ Tri Nam để điện thoại vào túi, dọn dẹp sách vỡ cùng máy tính trên bàn, chuẩn bị về ký túc xá. Hắn đóng điện thoại rất nhanh, tự nhiên cũng không quan Phạm Văn Trí lại gửi đến một tin nhắn: Hạ Kỷ Hoài quá kiều, trao giải xong, cậu ta lại không thấy. Làm mấy cô gái xinh đẹp đó tức đến giậm chân. Thật là, không biết phải nói sao.

Tạ Tri Nam ra khỏi khu dạy học đã 10:30 tối. Hắn xoa xoa cần cổ đau nhức của mình đi về ký túc xá.

Ánh đèn nhu hòa, như trải một tầng sương trên mặt đất.

Tạ Tri Nam đi lên ánh đèn, mắt vừa nâng, đột nhiên nhìn thấy một người đang ngồi cách đó không xa, đang mong đợi nhìn về hướng của hắn.

Tạ Tri Nam lúc đầu hơi sợ, tập trung nhìn kỹ, người đó không phải là ai khác, là người vừa tạo sóng gió ở hội trường.

Tạ Tri Nam đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên về ký túc xá hay lại nhìn Hạ Kỷ Hoài.

Hắn suy nghĩ vài giây, rốt cuộc vẫn là mềm lòng, từ từ đi về phía Hạ Kỷ Hoài.

Tiểu vương tử âm nhạc nhìn hơi chật vật, vì là ca sĩ ở đại hội mà làm kiểu tóc hơi rối, trên bộ âu phục còn bị dính nước, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng. Chủ yếu là đôi mắt, lấp lánh ánh nước, như chó con đòi sữa mẹ.

Thấy Tạ Tri Nam đi tới, Hạ Kỷ Hoài đầu tiên là ngây ngốc đứng lên, bởi vì đứng quá nhanh, máu lên não không kịp, đầu hơi choáng dựa vào bên cây đại thụ.

“......”

Nhìn một màn trước mắt, Tạ Tri Nam thật sự không nhịn được cười.

Hạ Kỷ Hoài xoa đầu mình, trừng mắt nhìn Tạ Tri Nam.

Tạ Tri Nam hài hước hỏi: “Cậu ngồi ở đây làm gì?”

Chắc là do uống rượu, Hạ Kỷ Hoài trở nên rất thẳng thắng: “Tôi nghe nói anh ở phòng học viết luận văn, cho nên tôi muốn đến nhìn anh, nhưng tôi lại sợ anh không để ý đến tôi.” Nói xong Hạ Kỷ Hoài có chút ủy khuất: “Tạ Tri Nam, tôi thật sự rất thích anh. Từ lần đầu tiên gặp anh ở lớp học, tôi đã thích anh. Lúc trước tôi từng nghĩ mình sẽ không nhất kiến chung tình với bất kì ai, cho đến lúc gặp anh, tôi giống như nghe được giọng nói của ve, đó là dấu hiệu mùa hè đã đến.”

Nhìn Hạ Kỷ Hoài bộc lộ tâm tình của mình, Tạ Tri Nam bị nghẹn.

Hắn châm chước nói: “Tôi...”

Hạ Kỷ Hoài giống như không nghe được, tự mình nói: “Tôi biết như vậy là không đúng, tôi thích anb, nên mang đến cho anh vui vẻ, chứ không phải đem rắc rối đến cho anh, nhưng mà anb rất đặc biệt, tôi không nỡ.”

Tạ Tri Nam im lặng.

Hạ Kỷ Hoài nhẹ nhàng mà cười rộ lên: “Không sao hết, anb cho tôi một ít thời gian, tôi sẽ khống chế lại tâm trạng của mình.”

Hạ Kỷ Hoài cao gần bằng Tạ Tri Nam, Tạ Tri Nam hơi rũ mắt.

Hạ Kỷ Hoài lại hỏi: “Tạ Tri Nam, tôi có thể ôm anh một cái không?”



Lại là một trận im lặng.

Hạ Kỷ Hoài hơi rũ xuống ánh mắt thất vọng của mình, cho rằng mình bị từ chối.

Sau một lúc lâu, Tạ Tri Nam nhẹ nhàng mà thở dài, để balo qua một bên, nhẹ nhàng ôm Hạ Kỷ Hoài vào lòng.

Hạ Kỷ Hoài trợn mắt vui sướng, kích động ôm lấy Tạ Tri Nam.

Ngay lúc đó, bóng đêm nhẹ nhàng lướt qua, tan đi hơi lạnh, nhường đường cho mùa hè ấm áp, thiêu thân nhảy múa dưới đèn đường, cùng với cây cối như biết đánh trống xung quanh.

Cậu nghe thấy Tạ Tri Nam nói: “Tôi cảm thấy, thay vì cho cậu cơ hội, tôi càng muốn cho mình một cơ hội hơn.” Nói đến đây dừng một lát, âm cuối hơi chứa ý cười: “Cho em thời gian thử việc ba tháng, chúng ta ở cùng nhau xem, em cảm thấy thế nào?”

Hạnh phúc đến hơi bất ngờ, Hạ Kỷ Hoài còn chưa phản ứng kịp, chờ đến lúc cậu phản ứng lại, còn ngơ ngác hỏi một câu: “Anh nói cái gì?”

Tạ Tri Nam bật cười: “Em đây là quá say rồi.”

Hạ Kỷ Hoài ủy khuất nói: “Cũng không phải rất say, em chỉ uống có một chút, em sợ mình say quá đến hội trường sẽ không nhìn thấy anh, kết quả anh tối nay cũng không có đến.”

Tạ Tri Nam nói: “Em không nói lý, anh tối nay viết luận văn đến 10 giờ, cũng không nghỉ ngơi.”

Hạ Kỷ Hoài rầm rì hai tiếng: “Nhưng mà cũng tốt, rốt cuộc phiếu kia cũng không phải cho anh.”

Còn chưa chính thức ở bên nhau, cậu đã ăn giấm.wattpad:tien161099

Tạ Tri Nam cảm thấy buồn cười, hắn xoa xoa đầu Hạ Kỷ Hoài, ôn nhu nói: “Anh vừa mới nói, My dear prince¹, chúng ta ở bên nhau được không?”

Hạ Kỷ Hoài trong mắt như có ánh sáng, ôm chặt Tạ Tri Nam: “Đương nhiên, em chờ câu này của anh lâu rồi!”

Nói chuyện xong, Tạ Tri Nam vốn dĩ muốn đưa Hạ Kỷ Hoài trở về, nhưng lại không xoay chuyển được Hạ Kỷ Hoài, nhóc con này nhất định phải đưa hắn về trước, còn chủ động xách máy tính cho hắn.

Tạ Tri Nam bất đắc dĩ, nhìn cậu cười đến ngọt ngào, thôi cũng tùy cậu đi.

Hai người đi một đường hấp dẫn không ít ánh mắt, nhìn theo Hạ Kỷ Hoài rời đi Tạ Tri Nam vừa đau đầu vừa ngọt ngào nghĩ, ngày mai trên diễn đàn trường sôi nổi lắm đây.

Tác giả có lời muốn nói:

- --------*-----------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

¹My dear prince: Hoàng tử thân yêu của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau