Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi

Chương 6

Trước Sau
Mặt Hứa Hạ Châu không cảm xúc bước vào cổng trường, thực ra trong lòng lại gió nổi mây phun.

Vốn dĩ hôm nay Đỗ Trạch Vũ có thể trực tiếp về nhà bà ngoại, cuối cùng y cũng có thể ngừng làm toán cấp hai, kết quả chiều nay còn chưa ra khỏi tòa nhà công ty, đã nhận được điện thoại của chị gái.

Khi đó, y đặt điện thoại xuống, đứng đó bất động rất lâu, một lần hiếm hoi được tan sở đúng giờ, nhất định phải có chuyện xảy ra, mà hầu hết mọi chuyện đều do Đỗ Trạch Vũ.

Cho nên lúc Hứa Hạ Châu nhìn thấy Đỗ Trạch Vũ đứng trước cổng, là đã sôi máu muốn đánh người.

“Mặt của cháu bị sao vậy?” Hứa Hạ Châu nhìn qua, nhìn thấy má phải Đỗ Trạch Vũ sưng lên, vừa đỏ vừa xanh.

“…”

Thật ra do hồi này ngủ gục rồi không để ý, ngã xuống đất.

Đỗ Trạch Vũ không dám nói gì, cúi đầu chột dạ.

Nhưng Hứa Hạ Châu như không có ý định chỉ hỏi cho xong chuyện, thậm chí còn cúi xuống nhìn cho kỹ.

“Đáng tiếc…” Hứa Hạ Châu nhỏ giọng lẩm bẩm.

Một câu không đầu không đuôi, Đỗ Trạch Vũ không hiểu y có ý gì, mở to đôi mắt ngây thơ thuần khiết vô tội ngơ ngác nhìn về phía Hứa Hạ Châu.

Nhìn thấy cậu mình chậm rãi giơ tay, đầu Đỗ Trạch Vũ chợt lóe lên, muốn xoay người bỏ chạy.

Mà Hứa Hạ Châu đã nhanh hơn cậu một bước, vươn tay chộp lấy phần thịt bên má trái của Đỗ Trạch Vũ, bắt đầu ra tay.

“Ai u!” Đỗ Trạch Vũ gào thét một tiếng.

Cậu theo bản năng lui về sau một bước muốn chạy trốn, lại phát hiện da mặt càng đau, chỉ có thể nâng nửa mặt đi về hướng Hứa Hạ Châu.

Chờ Hứa Hạ Châu buông tay, Đỗ Trạch Vũ cảm thấy nửa khuôn mặt gần như không còn thuộc về mình nữa.

“Cậu làm gì vậy!” Đỗ Trạch Vũ ôm mặt, rống giận với y.

“Làm khuôn mặt của cháu hài hòa đối xứng hơn.” Nói xong, Hứa Hạ Châu kéo tay Đỗ Trạch Vũ ra, đứng thẳng người còn ngửa ra sau, giống như đang cẩn thận ngắm nghía.



“…”

Tốt xấu gì cũng làm cậu cháu nhiều năm, dựa trên sự hiểu biết của Đỗ Trạch Vũ về Hứa Hạ Châu, nếu cậu mình không có ý định báo thù, cậu! tuyệt đối! không! tin!

Đỗ Trạch Vũ tức giận nửa ngày vẫn không dám nói gì, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.

Đỗ Trạch Vũ thay đổi sắc mặt, khom người, duỗi tay sang một bên theo lễ nghi tiêu chuẩn: “Cậu, mời ngài đi sang đây~”

Hứa Hạ Châu không thèm nhìn cháu mình, mắt không chớp đi theo hướng Đỗ Trạch Vũ chỉ.

“Ai, đằng trước có bậc thang chú ý dưới chân nha~” giọng điệu và thái độ có thể nói là rất chân chó.

Phụ huynh đối phương đến sau khi Đỗ Trạch Vũ ra khỏi lớp hai phút. Là một nữ Omega, xinh đẹp dịu dàng, lúc Lâm Lâm nói chuyện với cô liền vô thức hạ nhẹ giọng xuống, sợ làm cô sợ.

Thái độ đối phương rất tốt, biết tính cách làm trời làm đất của con mình chắc chắn gây ra không ít rắc rối, mới vào đã làm một tràng xin lỗi. Chuyện này khiến Lâm Lâm cảm thấy rất ngượng ngùng, chỉ có thể cười thân thiện.

Đang nói chuyện náo nhiệt, Lâm Lâm nghe thấy Đỗ Trạch Vũ gọi mình sau lưng, anh liền đột ngột quay đầu lại…

Theo như lời đương sự, anh cảm thấy mình đã chết não trong khoảnh khắc đó.

Nếu ông trời cho anh cơ hội sống lại một lần nữa, anh tuyệt đối sẽ không lựa chọn trở thành người mình từng ghét nhất.

Trời đã chạng vạng tối, ánh hoàng hôn buông xuống trong lớp học, vài vệt sáng rơi xuống vai Lâm Lâm, giống như có vầng hào quang.

Nhưng đó không phải là điều Hứa Hạ Châu chú ý. Từ góc độ của y, có thể thấy rõ nụ cười trên mặt cứng đờ của Lâm Lâm còn chưa kịp thu lại, khóe miệng như không tự chủ được giật giật.

Sự oán hận mà Hứa Hạ Châu tích tụ khi đến đây đều đã tan biến thành mây khói, thay vào đó là sự sung sướng khi mối hận to lớn của y sắp được báo thù.

Câu gì mà đi mòn giầy sắt tìm không thấy ấy nhỉ?

Hôm nay Hứa Hạ Châu y phải bắt sống được người này, dùng anh để tế lễ thanh xuân đã từng lướt qua hạnh phúc của mình!

Mà Hứa Hạ Châu đang nghĩ gì, Lâm Lâm đều không có thời gian phân tích.



Anh cũng không biết vì sao vừa nhìn thấy Hứa Hạ Châu đã cảm thấy không được tự nhiên, chỉ có thể nghiêng đầu lấy tay che mặt, có thể che được thì cứ che.

Có lẽ bảng màu trên mặt Đỗ Trạch Vũ dễ thấy quá, phụ huynh đối phương liếc mắt một cái đã nhìn thấy, liền chạy tới ôm lấy mặt Đỗ Trạch Vũ, mặc dù tư thế này nhìn từ xa giống như đang nhổ củ cải, nhưng giọng điệu lại vô cùng đau lòng.

“Trên mặt toàn xanh với đỏ thế này, Tương Tương nhà dì quá đáng thật…..”

Lục Minh Tương oan uổng trăm triệu không ngờ Đỗ Trạch Vũ vì muốn đổ lỗi cho mình, lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn với bản thân như vậy, cậu ta tức giận đứng ở một bên nghiến răng nghiến lợi.

Tư thế ngửa mặt lên trời này rất khó xử, nhưng lúc này Đỗ Trạch Vũ lại hơi bối rối, không biết nên phản ứng thế nào, đưa mắt nhìn Hứa Hạ Châu bên cạnh, phát ra tín hiệu cầu cứu.

Cậu không muốn bị Lục Minh Tương coi là loại người dùng thủ đoạn sau lưng đâu, có một số việc vẫn phải nói rõ ràng.

Nhưng Hứa Hạ Châu lại làm như không thấy.



Con người vẫn phải dựa vào chính mình…

“Dì ơi…” Đỗ Trạch Vũ châm chước mở miệng, “Đây là do cháu không cẩn thận, không liên quan gì tới Lục Minh Tương cả.”

“À……” Đối phương chậm rãi buông tay, không biết nói gì, xoay đầu nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm đang run bần bật trên bục giảng.

Từ khi Hứa Hạ Châu xuất hiện, Lâm Lâm bắt đầu im lặng từ đầu tới đuôi, che mặt cố tỏ ra mình không tồn tại, giống như tên phá phách trốn trong góc lớp học, chỉ thiếu điều viết mấy chữ ‘đừng tìm tôi’ thật to lên mặt.

Không có tiền đồ.

Đúng vậy, Lâm Lâm biết, nhưng anh có thể làm gì đây, anh sợ Hứa Hạ Châu!

Nói cũng lạ, hồi đi học chưa từng nghe Hứa Hạ Châu có hành vi ác ôn gì, ngày thường khống chế pheromone rất tốt, cũng không tạo gánh nặng gì cho bạn bè. Trừ chuyện này ra, năm nào y cũng lấy được học bổng ở trường, có thể nói là tài đức vẹn toàn. Nói chung, những Alpha như vậy trong khuôn viên trường luôn được cộng đồng Omega săn đón.

Mà đúng là vậy thật, cái tên Hứa Hạ Châu luôn là chủ đề chính trong cuộc thảo luận sôi nổi của Omega, đồng thời cũng là đối tượng được nhiều người thầm mến.

Nhưng tên Hứa Hạ Châu này, lại mang đến cho mọi người cảm giác ‘đừng đụng vào tôi’ ‘bố mày không dễ chọc đâu’ ‘muốn chết cứ việc nói thẳng’, khiến người nào đó từng cùng phòng với Hứa Hạ Châu rất đồng cảm. Vậy nên, tuy có nhiều người yêu thầm, nhưng lại không một ai dám tỏ tình.

Lâm Lâm thực sự không muốn thừa nhận nguyên nhân mình có thể ở trong nhóm Omega là vì họ coi anh như một người bạn thân, năm đó anh còn nghĩ nhân cách của mình có sức hút, giờ xem ra là do đồng loại hút lẫn nhau, ha ha….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau