Chương 16
Các mối quan hệ của đồng chí Chu Thiên Uyên ở phân cục chẳng ra làm sao cả, người thân thiết với cậu cũng chỉ có một mình bác sĩ Liễu Thời Phi ở phòng Y tế mà thôi.
Thời điểm hai người gia nhập phân cục không xê xích nhau bao nhiêu, xem như là cảnh sát mới cùng đợt, nhưng một người thì ở ban Nhân sự của phòng Chính trị, một người được phân đến phòng Y tế ở Hậu cần. Bác sĩ Tiểu Liễu tự cho mình là người thanh cao, khinh thường không thèm để ý đến đám con cháu đời sau của đám quan chức; cậu hai Tiểu Chu lại bởi vì bóng ma thời thơ ấu nên luôn có thái độ tôn kính mà không dám lại gần đối với bác sĩ mặc áo blouse trắng, hai người sống yên ổn không xảy ra chuyện gì.
Khi cậu hai Tiểu Chu được Trưởng ban Vương giật dây viết thư tình cho hoa khôi của phòng chỉ huy, ba tháng sau, hoa khôi nhận được thư đe dọa mau chóng tìm một người bạn trai. Chu Thiên Uyên tình cờ gặp lại cô trong thang máy. Tuy rằng người ta đã là hoa có chủ, nhưng khi thấy mặt mũi người đẹp tái nhợt, hơi thở yếu ớt, cậu hai Tiểu Chu cũng không chịu nổi, đỡ người đẹp đi đến phòng Y tế.
Tất cả lang băm(*) trong phòng đều hỏi thăm triệu chứng của cô, lại bắt mạch một lúc, nói với hoa khôi: “Chị dâu, tôi có một tin vui muốn nói cho chị biết.”
(*) 蒙古大夫/měnggǔ dàfū/: thầy thuốc Mông Cổ – nghĩa bóng là lang băm. – Theo Baidu.
Hoa khôi yếu ớt đính chính: “Tôi còn chưa kết hôn đấy.”
Bác sĩ Liễu vội vàng nói: “Cô gái, tôi có một tin xấu muốn nói với cô.”
Hoa khôi và cậu hai Tiểu Chu cùng căng thẳng nhìn chằm chằm bác sĩ.
Bác sĩ Liễu bình tĩnh nói: “Cô có thai.”
…
Hoa khôi rưng rưng bỏ đi.
Bác sĩ Liễu nhìn cậu hai Tiểu Chu đang sững sờ đứng ở đó, hỏi cậu: “Cậu còn chưa đuổi theo hả?”
Cậu hai Tiểu Chu chẳng hiểu gì sất. “Tớ đuổi theo cô ấy làm gì?”
Bác sĩ Tiểu Liễu kêu oan giúp người đẹp: “Bảo vật vô giá dễ cầu, nhưng tình lang khó kiếm.”(*)
(*) Đây là câu thơ trong bài thơ nổi tiếng mang tên ‘Tặng cô hàng xóm’ của nữ thi nhân Ngư Huyền Cơ đời Đường. Bà dùng sự đối lập của ‘dễ cầu’ với ‘khó kiếm’, cũng như so sánh ‘bảo vật’ với ‘tình lang’ để nói lên tình yêu gian truân, trắc trở của người con gái thời phong kiến. v.v. – Theo baike.baidu.com.
???
Một ngày sau, tin đồn cậu hai Tiểu Chu là ba đứa bé trong bụng hoa khôi phòng chỉ huy lan rộng trong phân cục, ngay cả cục thành phố cũng nghe được tin này.
Hai ngày sau, đồng chí Chu Thiên Uyên và đồng chí Liễu Thời Phi quyết đấu ở sân thể dục của trung tâm huấn luyện cảnh sát phân cục, Cục trưởng đại nhân làm trọng tài.
Ba ngày sau, cậu hai Tiểu Chu và bác sĩ Tiểu Liễu biến thành thân thiết vô cùng.
Một tháng sau, một nửa cảnh sát ở phân cục P xin thuyên chuyển công tác, lý do thuyên chuyển: phúc vô song chí, họa vô đơn chí.(*)
(*) 福无双至, 祸不单行/fúwúshuāngzhì huòbùdānxíng/: phúc vô song chí, họa vô đơn chí – phúc không tới cùng lúc, nhưng họa thì không đến riêng lẻ.
Công việc bảo vệ bình yên quan trọng hàng đầu của năm nay bắt đầu rồi.
42 cá nhân của đồn Thần Kinh bị điều động 28 người, ngoại trừ những người trực ban và tuần tra đường phố thì toàn bộ mọi người đều dắt díu nhau đi đến những trạm gác trên đường phố làm rào chắn.
Tay trái Chu Thiên Uyên kéo Tô Bạch, tay phải lôi Lục Minh Ngạn, phía sau là con đường lớn xếp đầy những bó hoa tươi rực rỡ, phía trước là dây phân cách, phía trước nữa là quảng trưởng với đông đảo quần chúng náo nhiệt đối diện với các chú cảnh sát.
Cậu hai Tiểu Chu cười, nói một câu ‘vừa thấy đã thương"(*), “Hô hô, hô hô.”
(*) 我见犹怜/wǒ jiàn yóu lián/: Ngã kiến do liên, chữ ‘liên’ trong câu này không phải là ‘đáng thương’ như bình thường mà nó mang nghĩa là ‘yêu thương’. Đây là một câu thành ngữ trong cuốn ‘Thế thuyết tân ngữ’ của Lưu Nghĩa Khánh đời Tống, Nam Triều. Câu này mang nghĩa là ‘vừa nhìn thấy thì đã cảm thấy yêu thương’. – Theo Wikipedia kết hợp Baidu.
Một ngày nóng bức mà Tô Bạch lại cảm thấy lạnh toát cả người, lẩm bẩm một câu ngu ngốc rồi báo cáo với Lục Minh Ngạn: “Cảnh sát Lục, bệnh này của cậu ta càng ngày càng nặng rồi đấy.”
Cảnh sát Lục nghiêm túc nhìn đám đông kích động cách hai mét trước mặt, hỏi Chu Thiên Uyên. “Cậu và Vương Hoành có chuyện gì vậy?”
“Cái gì là có chuyện gì? Hô hô.” Cậu hai Tiểu Chu rất phấn chấn, đây là lần đầu tiên cậu tham gia công tác đảm bảo an ninh trật tự. “Tôi và anh ấy có thể có chuyện gì chứ?”
Tô Bạch đứng ngay ngắn lại, mắt nhìn thẳng về phía trước. “Đừng giả ngu, cậu đã đủ ngốc lắm rồi đấy.”
“Tớ không ngốc.” Cậu hai Tiểu Chu nhìn quần chúng nhân dân ở trước mặt mình, cười đến mức nước miếng cũng sắp chảy ròng ròng xuống đất rồi.
Đám đông ở chỗ khác thì không ngừng chen lấn về phía trước, mà đám đông bên này thì cứ lùi về sau – bị cảnh sát dọa sợ ấy mà.
Lục Minh Ngạn hỏi tiếp: “Có phải anh ta nói rõ với cậu rồi không?”
“Nói rõ… Nói rõ cái gì?”
Tô Bạch trợn trắng mắt: “Chột dạ cái gì?”
Cậu hai Tiểu Chu nghiến răng: “Chẳng chột dạ gì sất.”
Quần chúng ở trước mặt tiếp tục lùi về phía sau.
Cảnh sát trưởng Lục nói thẳng cho cậu biết: “Nói rõ anh ta có ý đồ xấu xa với cậu.”
Tô Bạch bổ sung: “Cậu cũng có thể hiểu thành anh ta một lòng say mê cậu.”
“Việc đó, việc này…” Cậu hai Tiểu Chu tiến về trước một bước, kéo theo một loạt người cùng xông lên phía trước, đám đông quần chúng cùng nhau sợ hãi nhảy dựng lên, lập tức đứng ngay ngắn lại.
Tay Cảnh sát trưởng Lục nắm chặt, nụ cười của cậu hai Tiểu Chu trở nên vặn vẹo.
Đồng chí Đại Tiên kéo tay Cảnh sát trưởng Lục nhếch miệng. “Cảnh sát Lục, tôi không phản đối anh dạy dỗ tên nhóc này nhưng có thể đối xử khác nhau được không? Đây là tay của tôi, không phải tay của Tiểu Thiên.”
Cảnh sát trưởng Lục đối xử bình đẳng. “Chú ý hình tượng.”
Một loạt cảnh sát của đồn Thần Kinh lấy lại dáng vẻ đạo mạo, vẻ mặt bình tĩnh ngay tức khắc. So ra thì đồng chí Chu Thiên Uyên như gà giữa bầy hạc(*). “Anh Lục, anh Lục, nhẹ chút thôi, tay của em.”
(*) đảo ngược của thành ngữ hạc giữa bầy gà. Câu này ám chỉ mỉa mai Tiểu Thiên.:v
“Nói!”
Cậu hai Tiểu Chu nói: “Vương Hoành muốn em và anh ấy ở chung.”
Mấy người cao to vạm vỡ đứng gần sững sờ hết lượt.
Quần chúng nhân dân ở trước mặt nhỏ giọng bình luận. “Mấy cảnh sát này bị cảm nắng à?”
Vào thời khắc mấu chốt, đồng chí Lục Minh Ngạn bỗng lộ ra bản sắc anh hùng, đứng sừng sững không nhúc nhích. “Chẳng phải hai người đã ở chung từ lâu rồi sao?”
“Rầm soạt xoạch.” Vài người đứng hai bên trái phải của Cảnh sát trưởng Lục nghiêng ngả. “Thôi xong, chóng mặt rồi.” Quần chúng nhân dân sợ hãi khẽ kêu lên. Tiếng kêu qua đi, mấy người này lại chẳng hề nhúc nhích gì.
“Những cảnh sát này giúp làm gì vậy?” Có một vài người dân không hiểu bèn hỏi.
Có một người bên cạnh trả lời. “Quan tâm bọn họ làm gì. Dù sao thì đội diễu hành vẫn chưa đến đây, chi bằng chúng ta cứ ngắm bọn họ trước cũng được.”
Người này gật đầu: “Cũng được.” Không trông ngóng làm gì nữa, bọn họ quan sát những cảnh sát đứng cách hai mét trước mặt!
Bên này, Tô Châu đỡ lấy Đường Lang đứng bên phải mình. “Lão Đường, chẳng phải lãnh đạo có nói mấy đồng chí ngoài năm mươi tuổi có thể không tham gia mà? Chú lại xung phong chứ gì?”
Vẻ mặt của Đường Lang thê lương: “Lần sau tôi tuyệt đối không đến đây đâu.” Sau này, chỗ nào có Chu Thiên Uyên thì ông chắc chắn sẽ tránh ra xa, vừa mới già đã phải chết, ông cũng không muốn bị hù chết nhanh như vậy đâu.
Bên kia, Lục Minh Ngạn vẫn đang bức cung: “Anh ta nói với cậu thế nào?”
“Anh ấy bảo em dọn đến phòng anh ấy.”
Cảnh sát Lục không tỏ vẻ gì: “Hai người * rồi?”
(*) Đoạn này để ký tự, có lẽ là từ cấm nên bị kiểm duyệt, nhưng chắc đây là từ ‘làm’.:”>
Soạt oạch!
Những người đứng trước mặt nhíu mày: “Vẫn không ngã à?” Quần chúng nhân dân vẫn đang ngóng chờ.
Lần này, ngay cả Tô Bạch cũng không đỡ nổi nữa. “Anh Lục, anh cứ phải hỏi huỵch toẹt ra như vậy à?”
“Tôi đứng mãi nên thấy chán.” Lục Minh Ngạn bình tĩnh nói.
Lúc này, ngay cả Mễ Lão Thử đứng bên cạnh Đại Tiên cũng không nhịn nổi nữa: “Vậy anh có thể nói nhỏ một chút không?”
Cảnh sát trưởng Lục phản đối: “Phía trên là chiêng, phía dưới là trống, phía trước là người, sau lưng là hoa, ngoại trừ mấy người chúng ta thì ai nghe thấy chứ!”
Chị Cao Thang đứng bên phải Đường Lang ngửa mặt lên trời thở dài: Tôi chẳng nghe thấy gì hết nhé!
Cảnh sát trưởng Lục nói tiếp: “Làm chưa?”
Cậu hai Tiểu Chu khăng khăng đáp lại: “Chưa!”
“Hôn chưa?”
“… Rồi.”
“Cảm giác thế nào?”
“Cũng na ná như hôn A Hoa vậy.”
Tô Bạch nhớ lại chuyện cũ, mặt tái nhợt: “Cảnh sát Lục, tôi xin đứng ở đường cái trước mặt.”
Cậu hai Tiểu Chu nhắc nhở Tô Bạch: “Tiểu Bạch, trước mặt là người của đồn Mai Kiều.” Mọi người đang đứng quay lưng lại với nhau, nếu đứng đối diện người của đồn Mai Kiều thì có khả năng người của hai đồn sẽ đánh nhau sấp mặt mất.
“Không được tự tiện rời vị trí.” Cảnh sát trưởng Lục bác bỏ câu xin xỏ của Tô Bạch. Buông tay của Đại Tiên ra, đè chặt microphone trong tai nghe ngóng, ra lệnh cho những người đang xếp hàng: “Nâng cao tinh thần lên, sắp đến rồi.”
Tất cả mọi người đứng thẳng, tinh thần của người nọ cao hơn người kia. Đầu bị nắng chiếu sắp ngất đi rồi, nghe xong đoạn đối thoại của hai người, có không muốn nâng cao tinh thần cũng không được.
Đồng chí Triệu Bồi Thanh chịu trách nhiệm chỉ huy con đường này đang đi bộ lại đây, đứng lưng dựa lưng vào đồng chí liên lạc viên Lục Minh Ngạn của đồn Thần Kinh, nhỏ giọng thì thầm: “Mấy câu vừa nãy tôi nghe thấy thông qua tai nghe rồi.”
Cảnh sát trưởng Lục nhìn không chớp mắt: “Tôi mở âm lượng ở mức lớn nhất.”
“Tiếp theo cậu định làm gì?”
“Tôi định dẫn theo Tiểu Bạch đến nhà bọn họ cắm chốt.”
“Được.” Đồn phó Triệu gật đầu. “Nhìn thấy gì nhớ báo cáo kịp thời cho tôi. Chuyện lần trước cậu theo dõi tôi, tôi sẽ không truy xét nữa.”
Cậu hai Tiểu Chu và Tô Bạch cùng dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng. Triệu Bồi Thanh đập cho mỗi người một phát. “Đứng thẳng lên, đội diễu hành sắp đến rồi.”
Hai mắt trống rỗng, đồng chí Tô Bạch nhìn lãnh đạo xin chỉ thị. “Triệu lão, tôi có thể chạy theo bọn họ không…?” =_=
***
Phơi ngày ngoài đường suốt một ngày ròng rã:), cả người cậu hai Tiểu Chu hôi rình đi về nhà.
Trưởng ban Vương vẫn chưa về!
Chu Thiên Uyên lén lút mò vào phòng mình y như kẻ trộm, nhìn thấy đồ đạc của mình vẫn còn trong phòng thì thở phào một hơi, thấy hơi khó chịu, cào tóc mình, quay lưng đi vào phòng bếp.
Phòng bếp lạnh tanh lạnh ngắt không có dáng vẻ bận rộn của Vương Hoành.
Đến khi bụng cậu hai Tiểu Chu đói teo tóp lại thì Trưởng ban Vương mới về nhà, vẻ mặt rất khó hiểu, chẳng nói chẳng rằng cũng chẳng nấu cơm, lẳng lặng ngồi đối diện Chu Thiên Uyên, chăm chú nhìn cậu.
Cậu hai Tiểu Chu thấy hơi chột dạ. “Ha ha, Vương Hoành, anh đã về rồi.”
Trưởng ban Vương cười, hỏi thăm cậu: “Anh nghe nói em cảm thấy hôn anh cũng chẳng khác hôn A Hoa là mấy?”
Đồng chí Chu Thiên Uyên lấy tinh thần giai cấp ra mà cam đoan: “Nhảm nhí, chỉ là lời đồn mà thôi. À này, Vương Hoành, hôm nay ăn gì vậy?”
“Không vội.” Trưởng ban Vương vẫn chưa đói. “Tiểu Thiên, em có biết bây giờ ngành Công an đã áp dụng khoa học kỹ thuật rồi không?”
“Biết.” Khoa học kỹ thuật có thể làm cơm để ăn à? Cậu đói bụng rồi.
Trưởng ban Vương gật đầu. “Vậy em có biết hôm nay anh là một trong những Phó Chỉ huy của công tác bảo vệ không?”
“Vậy sao?” Trên công văn hành động của phân cục có ghi hả?
“Đúng vậy!” Trưởng ban Vương cười híp mắt nhìn cậu. “Mỗi một nhân viên chỉ huy bọn anh đều dùng microphone gắn tai để liên lạc với các liên lạc viên của từng đơn vị.”
“Đây là khoa học kỹ thuật?” Chẳng phải thứ đồ chơi này có từ vài năm trước rồi sao?
“Đây là khoa học kỹ thuật.” Nụ cười của Trưởng ban Vương thật bình thản. “Cho nên cuộc nói chuyện của các cảnh sát đồn Thần Kinh đang làm công tác bảo vệ, mười mấy vị ở trong xe chỉ huy đều nghe rõ mười mươi.”
Miệng cậu hai Tiểu Chu mở lớn, thức thời lại khép lại.
Trưởng ban Vương trưng cầu ý kiến: “Em có ý kiến gì với chuyện ngày hôm nay không?”
Đồng chí Chu Thiên Uyên choáng váng: “Việc ấy, Vương Hoành, anh… sẽ không bị giống Triệu lão đấy chứ?”
Còn biết lo lắng cho anh, không tệ. “Yên tâm, Triệu Bồi Thanh yêu đơn phương, không giống chúng ta là anh tình em nguyện.”
Cậu hai Tiểu Chu bứt rứt. “Anh sẽ không bị sung quân đến đồn Thần Kinh đấy chứ?”
Sự tự tin của Trưởng ban Vương bùng nổ: “Chỉ có anh sung quân người khác, chưa tới lượt người khác sung quân anh.”
Chu Thiên Uyên nhăn mày: “Vậy anh không vui điều gì?”
Hiếm thấy nhỉ, em còn nhận ra anh không vui hả? “Tiểu Thiên, chuyện nhà mình không nhất thiết phải để cho cả thế giới đều biết!”
Cậu hai Tiểu Chu nghiêng đầu: “Không, làm gì có cả thế giới đều biết chứ!” Phân cục P không phải là cả thế giới nhỉ.
Trưởng ban Vương khẽ lắc đầu nhìn cậu: “Lục Minh Ngạn nói không sai, em không hợp với giả ngu.” Ngẫm nghĩ: “Đồn Thần Kinh đều biết rồi nhỉ? Em muốn cho bọn họ biết?” Triệu Bồi Thanh và Lục Minh Ngạn sẽ không tự tiện tuyên truyền cho em, ngay cả Tô Bạch cũng biết cái lợi cái hại trong chuyện đó.
“Em không muốn cho phân cục biết.” Cậu hai Tiểu Chu nói lí nhí, cậu đâu có nghĩ đến cái gọi là khoa học kỹ thuật kia chứ, còn Triệu lão, cảnh sát Lục với Tiểu Bạch có nghĩ hay không thì cậu cũng không biết!
“Thật ra biết rồi cũng chẳng sao cả.” Trưởng ban Vương vuốt cằm lẩm bẩm. “Cứ nói kế hoạch ra trước thời hạn mà thôi.” Anh rất vội.
Chu Thiên Uyên xem xét thời cơ, bèn chân chó nịnh nọt: “Vậy anh có thể đi nấu cơm chưa?”
Vương Hoành lấy lại vẻ nghiêm túc. “Biết tại sao anh tức giận không?”
Cậu hai Tiểu Chu biết mà. “Không biết.”
“Ngay từ đầu anh đã nói rồi.” Trưởng ban Vương nhìn về hướng Bắc. “Em cảm thấy hôn anh không khác nào hôn A Hoa!”
Đôi mắt của cậu hai Tiểu Chu trông ngóng nhìn phòng bếp. “Em chỉ tùy tiện nói vậy thôi mà.”
Trưởng ban Vương đứng dậy: “Anh vẫn đang ngẫm nghĩ về món Long Hổ Đấu(*).”
(*) 龙虎斗/lónghǔ dǒu/: Long Hổ Đấu – món này là thịt gà và thịt rắn xào lăn với ớt. Anh Hoành đang dọa làm thịt Chu A Hoa.:v
Cậu hai Tiểu Chu chép miệng: “Em muốn ăn Phật Nhảy Tường(*).”
(*) 佛跳墙/fótiàoqiáng/: Phật Nhảy Tường, hoặc Phật Trèo Tường – Món xúp (hoặc món hầm) bao gồm nhiều nguyên liệu, đặc biệt là những nguyên liệu từ động vật, và yêu cầu từ 1 đến 2 ngày để chuẩn bị. Một công thức chuẩn cần nhiều nguyên liệu bao gồm trứng cút, măng, sò điệp, hải sâm, bào ngư, vi cá, thịt gà, giăm bông Kim Hoa, gân heo, nhân sâm, nấm, và khoai môn. Một số công thức yêu cầu đến 30 nguyên liệu chính và 12 loại gia vị. Việc sử dụng vi cá mập, mà đôi khi được đánh bắt bằng phương pháp cắt vây và thả cá lại xuống đại dương cho cá chết do không thể bơi vì thiếu vây, và bào ngư, liên quan đến những hoạt động đánh bắt thủy sản hủy diệt, gây tranh cãi cả về những nguyên nhân về môi trường lẫn đạo đức. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên (聚春园) ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. – Theo Wikipedia.
Trưởng ban Vương nhìn trần nhà, tạm được, không phiền phức lắm, chưa đến nỗi bắt anh làm ‘Mãn Hán Toàn Tịch"(*). “Tiểu Thiên, nói đến Phật Nhảy Trường, hôm nay những người nghe được cuộc nói chuyện của các em, ngoại trừ anh thì ai cũng nhảy xe rồi…”
(*) 满汉全席/mǎnhàn quánxí/: Mãn Hán Toàn Tịch – hay còn gọi là Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa. – Theo Wikipedia
Thời điểm hai người gia nhập phân cục không xê xích nhau bao nhiêu, xem như là cảnh sát mới cùng đợt, nhưng một người thì ở ban Nhân sự của phòng Chính trị, một người được phân đến phòng Y tế ở Hậu cần. Bác sĩ Tiểu Liễu tự cho mình là người thanh cao, khinh thường không thèm để ý đến đám con cháu đời sau của đám quan chức; cậu hai Tiểu Chu lại bởi vì bóng ma thời thơ ấu nên luôn có thái độ tôn kính mà không dám lại gần đối với bác sĩ mặc áo blouse trắng, hai người sống yên ổn không xảy ra chuyện gì.
Khi cậu hai Tiểu Chu được Trưởng ban Vương giật dây viết thư tình cho hoa khôi của phòng chỉ huy, ba tháng sau, hoa khôi nhận được thư đe dọa mau chóng tìm một người bạn trai. Chu Thiên Uyên tình cờ gặp lại cô trong thang máy. Tuy rằng người ta đã là hoa có chủ, nhưng khi thấy mặt mũi người đẹp tái nhợt, hơi thở yếu ớt, cậu hai Tiểu Chu cũng không chịu nổi, đỡ người đẹp đi đến phòng Y tế.
Tất cả lang băm(*) trong phòng đều hỏi thăm triệu chứng của cô, lại bắt mạch một lúc, nói với hoa khôi: “Chị dâu, tôi có một tin vui muốn nói cho chị biết.”
(*) 蒙古大夫/měnggǔ dàfū/: thầy thuốc Mông Cổ – nghĩa bóng là lang băm. – Theo Baidu.
Hoa khôi yếu ớt đính chính: “Tôi còn chưa kết hôn đấy.”
Bác sĩ Liễu vội vàng nói: “Cô gái, tôi có một tin xấu muốn nói với cô.”
Hoa khôi và cậu hai Tiểu Chu cùng căng thẳng nhìn chằm chằm bác sĩ.
Bác sĩ Liễu bình tĩnh nói: “Cô có thai.”
…
Hoa khôi rưng rưng bỏ đi.
Bác sĩ Liễu nhìn cậu hai Tiểu Chu đang sững sờ đứng ở đó, hỏi cậu: “Cậu còn chưa đuổi theo hả?”
Cậu hai Tiểu Chu chẳng hiểu gì sất. “Tớ đuổi theo cô ấy làm gì?”
Bác sĩ Tiểu Liễu kêu oan giúp người đẹp: “Bảo vật vô giá dễ cầu, nhưng tình lang khó kiếm.”(*)
(*) Đây là câu thơ trong bài thơ nổi tiếng mang tên ‘Tặng cô hàng xóm’ của nữ thi nhân Ngư Huyền Cơ đời Đường. Bà dùng sự đối lập của ‘dễ cầu’ với ‘khó kiếm’, cũng như so sánh ‘bảo vật’ với ‘tình lang’ để nói lên tình yêu gian truân, trắc trở của người con gái thời phong kiến. v.v. – Theo baike.baidu.com.
???
Một ngày sau, tin đồn cậu hai Tiểu Chu là ba đứa bé trong bụng hoa khôi phòng chỉ huy lan rộng trong phân cục, ngay cả cục thành phố cũng nghe được tin này.
Hai ngày sau, đồng chí Chu Thiên Uyên và đồng chí Liễu Thời Phi quyết đấu ở sân thể dục của trung tâm huấn luyện cảnh sát phân cục, Cục trưởng đại nhân làm trọng tài.
Ba ngày sau, cậu hai Tiểu Chu và bác sĩ Tiểu Liễu biến thành thân thiết vô cùng.
Một tháng sau, một nửa cảnh sát ở phân cục P xin thuyên chuyển công tác, lý do thuyên chuyển: phúc vô song chí, họa vô đơn chí.(*)
(*) 福无双至, 祸不单行/fúwúshuāngzhì huòbùdānxíng/: phúc vô song chí, họa vô đơn chí – phúc không tới cùng lúc, nhưng họa thì không đến riêng lẻ.
Công việc bảo vệ bình yên quan trọng hàng đầu của năm nay bắt đầu rồi.
42 cá nhân của đồn Thần Kinh bị điều động 28 người, ngoại trừ những người trực ban và tuần tra đường phố thì toàn bộ mọi người đều dắt díu nhau đi đến những trạm gác trên đường phố làm rào chắn.
Tay trái Chu Thiên Uyên kéo Tô Bạch, tay phải lôi Lục Minh Ngạn, phía sau là con đường lớn xếp đầy những bó hoa tươi rực rỡ, phía trước là dây phân cách, phía trước nữa là quảng trưởng với đông đảo quần chúng náo nhiệt đối diện với các chú cảnh sát.
Cậu hai Tiểu Chu cười, nói một câu ‘vừa thấy đã thương"(*), “Hô hô, hô hô.”
(*) 我见犹怜/wǒ jiàn yóu lián/: Ngã kiến do liên, chữ ‘liên’ trong câu này không phải là ‘đáng thương’ như bình thường mà nó mang nghĩa là ‘yêu thương’. Đây là một câu thành ngữ trong cuốn ‘Thế thuyết tân ngữ’ của Lưu Nghĩa Khánh đời Tống, Nam Triều. Câu này mang nghĩa là ‘vừa nhìn thấy thì đã cảm thấy yêu thương’. – Theo Wikipedia kết hợp Baidu.
Một ngày nóng bức mà Tô Bạch lại cảm thấy lạnh toát cả người, lẩm bẩm một câu ngu ngốc rồi báo cáo với Lục Minh Ngạn: “Cảnh sát Lục, bệnh này của cậu ta càng ngày càng nặng rồi đấy.”
Cảnh sát Lục nghiêm túc nhìn đám đông kích động cách hai mét trước mặt, hỏi Chu Thiên Uyên. “Cậu và Vương Hoành có chuyện gì vậy?”
“Cái gì là có chuyện gì? Hô hô.” Cậu hai Tiểu Chu rất phấn chấn, đây là lần đầu tiên cậu tham gia công tác đảm bảo an ninh trật tự. “Tôi và anh ấy có thể có chuyện gì chứ?”
Tô Bạch đứng ngay ngắn lại, mắt nhìn thẳng về phía trước. “Đừng giả ngu, cậu đã đủ ngốc lắm rồi đấy.”
“Tớ không ngốc.” Cậu hai Tiểu Chu nhìn quần chúng nhân dân ở trước mặt mình, cười đến mức nước miếng cũng sắp chảy ròng ròng xuống đất rồi.
Đám đông ở chỗ khác thì không ngừng chen lấn về phía trước, mà đám đông bên này thì cứ lùi về sau – bị cảnh sát dọa sợ ấy mà.
Lục Minh Ngạn hỏi tiếp: “Có phải anh ta nói rõ với cậu rồi không?”
“Nói rõ… Nói rõ cái gì?”
Tô Bạch trợn trắng mắt: “Chột dạ cái gì?”
Cậu hai Tiểu Chu nghiến răng: “Chẳng chột dạ gì sất.”
Quần chúng ở trước mặt tiếp tục lùi về phía sau.
Cảnh sát trưởng Lục nói thẳng cho cậu biết: “Nói rõ anh ta có ý đồ xấu xa với cậu.”
Tô Bạch bổ sung: “Cậu cũng có thể hiểu thành anh ta một lòng say mê cậu.”
“Việc đó, việc này…” Cậu hai Tiểu Chu tiến về trước một bước, kéo theo một loạt người cùng xông lên phía trước, đám đông quần chúng cùng nhau sợ hãi nhảy dựng lên, lập tức đứng ngay ngắn lại.
Tay Cảnh sát trưởng Lục nắm chặt, nụ cười của cậu hai Tiểu Chu trở nên vặn vẹo.
Đồng chí Đại Tiên kéo tay Cảnh sát trưởng Lục nhếch miệng. “Cảnh sát Lục, tôi không phản đối anh dạy dỗ tên nhóc này nhưng có thể đối xử khác nhau được không? Đây là tay của tôi, không phải tay của Tiểu Thiên.”
Cảnh sát trưởng Lục đối xử bình đẳng. “Chú ý hình tượng.”
Một loạt cảnh sát của đồn Thần Kinh lấy lại dáng vẻ đạo mạo, vẻ mặt bình tĩnh ngay tức khắc. So ra thì đồng chí Chu Thiên Uyên như gà giữa bầy hạc(*). “Anh Lục, anh Lục, nhẹ chút thôi, tay của em.”
(*) đảo ngược của thành ngữ hạc giữa bầy gà. Câu này ám chỉ mỉa mai Tiểu Thiên.:v
“Nói!”
Cậu hai Tiểu Chu nói: “Vương Hoành muốn em và anh ấy ở chung.”
Mấy người cao to vạm vỡ đứng gần sững sờ hết lượt.
Quần chúng nhân dân ở trước mặt nhỏ giọng bình luận. “Mấy cảnh sát này bị cảm nắng à?”
Vào thời khắc mấu chốt, đồng chí Lục Minh Ngạn bỗng lộ ra bản sắc anh hùng, đứng sừng sững không nhúc nhích. “Chẳng phải hai người đã ở chung từ lâu rồi sao?”
“Rầm soạt xoạch.” Vài người đứng hai bên trái phải của Cảnh sát trưởng Lục nghiêng ngả. “Thôi xong, chóng mặt rồi.” Quần chúng nhân dân sợ hãi khẽ kêu lên. Tiếng kêu qua đi, mấy người này lại chẳng hề nhúc nhích gì.
“Những cảnh sát này giúp làm gì vậy?” Có một vài người dân không hiểu bèn hỏi.
Có một người bên cạnh trả lời. “Quan tâm bọn họ làm gì. Dù sao thì đội diễu hành vẫn chưa đến đây, chi bằng chúng ta cứ ngắm bọn họ trước cũng được.”
Người này gật đầu: “Cũng được.” Không trông ngóng làm gì nữa, bọn họ quan sát những cảnh sát đứng cách hai mét trước mặt!
Bên này, Tô Châu đỡ lấy Đường Lang đứng bên phải mình. “Lão Đường, chẳng phải lãnh đạo có nói mấy đồng chí ngoài năm mươi tuổi có thể không tham gia mà? Chú lại xung phong chứ gì?”
Vẻ mặt của Đường Lang thê lương: “Lần sau tôi tuyệt đối không đến đây đâu.” Sau này, chỗ nào có Chu Thiên Uyên thì ông chắc chắn sẽ tránh ra xa, vừa mới già đã phải chết, ông cũng không muốn bị hù chết nhanh như vậy đâu.
Bên kia, Lục Minh Ngạn vẫn đang bức cung: “Anh ta nói với cậu thế nào?”
“Anh ấy bảo em dọn đến phòng anh ấy.”
Cảnh sát Lục không tỏ vẻ gì: “Hai người * rồi?”
(*) Đoạn này để ký tự, có lẽ là từ cấm nên bị kiểm duyệt, nhưng chắc đây là từ ‘làm’.:”>
Soạt oạch!
Những người đứng trước mặt nhíu mày: “Vẫn không ngã à?” Quần chúng nhân dân vẫn đang ngóng chờ.
Lần này, ngay cả Tô Bạch cũng không đỡ nổi nữa. “Anh Lục, anh cứ phải hỏi huỵch toẹt ra như vậy à?”
“Tôi đứng mãi nên thấy chán.” Lục Minh Ngạn bình tĩnh nói.
Lúc này, ngay cả Mễ Lão Thử đứng bên cạnh Đại Tiên cũng không nhịn nổi nữa: “Vậy anh có thể nói nhỏ một chút không?”
Cảnh sát trưởng Lục phản đối: “Phía trên là chiêng, phía dưới là trống, phía trước là người, sau lưng là hoa, ngoại trừ mấy người chúng ta thì ai nghe thấy chứ!”
Chị Cao Thang đứng bên phải Đường Lang ngửa mặt lên trời thở dài: Tôi chẳng nghe thấy gì hết nhé!
Cảnh sát trưởng Lục nói tiếp: “Làm chưa?”
Cậu hai Tiểu Chu khăng khăng đáp lại: “Chưa!”
“Hôn chưa?”
“… Rồi.”
“Cảm giác thế nào?”
“Cũng na ná như hôn A Hoa vậy.”
Tô Bạch nhớ lại chuyện cũ, mặt tái nhợt: “Cảnh sát Lục, tôi xin đứng ở đường cái trước mặt.”
Cậu hai Tiểu Chu nhắc nhở Tô Bạch: “Tiểu Bạch, trước mặt là người của đồn Mai Kiều.” Mọi người đang đứng quay lưng lại với nhau, nếu đứng đối diện người của đồn Mai Kiều thì có khả năng người của hai đồn sẽ đánh nhau sấp mặt mất.
“Không được tự tiện rời vị trí.” Cảnh sát trưởng Lục bác bỏ câu xin xỏ của Tô Bạch. Buông tay của Đại Tiên ra, đè chặt microphone trong tai nghe ngóng, ra lệnh cho những người đang xếp hàng: “Nâng cao tinh thần lên, sắp đến rồi.”
Tất cả mọi người đứng thẳng, tinh thần của người nọ cao hơn người kia. Đầu bị nắng chiếu sắp ngất đi rồi, nghe xong đoạn đối thoại của hai người, có không muốn nâng cao tinh thần cũng không được.
Đồng chí Triệu Bồi Thanh chịu trách nhiệm chỉ huy con đường này đang đi bộ lại đây, đứng lưng dựa lưng vào đồng chí liên lạc viên Lục Minh Ngạn của đồn Thần Kinh, nhỏ giọng thì thầm: “Mấy câu vừa nãy tôi nghe thấy thông qua tai nghe rồi.”
Cảnh sát trưởng Lục nhìn không chớp mắt: “Tôi mở âm lượng ở mức lớn nhất.”
“Tiếp theo cậu định làm gì?”
“Tôi định dẫn theo Tiểu Bạch đến nhà bọn họ cắm chốt.”
“Được.” Đồn phó Triệu gật đầu. “Nhìn thấy gì nhớ báo cáo kịp thời cho tôi. Chuyện lần trước cậu theo dõi tôi, tôi sẽ không truy xét nữa.”
Cậu hai Tiểu Chu và Tô Bạch cùng dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng. Triệu Bồi Thanh đập cho mỗi người một phát. “Đứng thẳng lên, đội diễu hành sắp đến rồi.”
Hai mắt trống rỗng, đồng chí Tô Bạch nhìn lãnh đạo xin chỉ thị. “Triệu lão, tôi có thể chạy theo bọn họ không…?” =_=
***
Phơi ngày ngoài đường suốt một ngày ròng rã:), cả người cậu hai Tiểu Chu hôi rình đi về nhà.
Trưởng ban Vương vẫn chưa về!
Chu Thiên Uyên lén lút mò vào phòng mình y như kẻ trộm, nhìn thấy đồ đạc của mình vẫn còn trong phòng thì thở phào một hơi, thấy hơi khó chịu, cào tóc mình, quay lưng đi vào phòng bếp.
Phòng bếp lạnh tanh lạnh ngắt không có dáng vẻ bận rộn của Vương Hoành.
Đến khi bụng cậu hai Tiểu Chu đói teo tóp lại thì Trưởng ban Vương mới về nhà, vẻ mặt rất khó hiểu, chẳng nói chẳng rằng cũng chẳng nấu cơm, lẳng lặng ngồi đối diện Chu Thiên Uyên, chăm chú nhìn cậu.
Cậu hai Tiểu Chu thấy hơi chột dạ. “Ha ha, Vương Hoành, anh đã về rồi.”
Trưởng ban Vương cười, hỏi thăm cậu: “Anh nghe nói em cảm thấy hôn anh cũng chẳng khác hôn A Hoa là mấy?”
Đồng chí Chu Thiên Uyên lấy tinh thần giai cấp ra mà cam đoan: “Nhảm nhí, chỉ là lời đồn mà thôi. À này, Vương Hoành, hôm nay ăn gì vậy?”
“Không vội.” Trưởng ban Vương vẫn chưa đói. “Tiểu Thiên, em có biết bây giờ ngành Công an đã áp dụng khoa học kỹ thuật rồi không?”
“Biết.” Khoa học kỹ thuật có thể làm cơm để ăn à? Cậu đói bụng rồi.
Trưởng ban Vương gật đầu. “Vậy em có biết hôm nay anh là một trong những Phó Chỉ huy của công tác bảo vệ không?”
“Vậy sao?” Trên công văn hành động của phân cục có ghi hả?
“Đúng vậy!” Trưởng ban Vương cười híp mắt nhìn cậu. “Mỗi một nhân viên chỉ huy bọn anh đều dùng microphone gắn tai để liên lạc với các liên lạc viên của từng đơn vị.”
“Đây là khoa học kỹ thuật?” Chẳng phải thứ đồ chơi này có từ vài năm trước rồi sao?
“Đây là khoa học kỹ thuật.” Nụ cười của Trưởng ban Vương thật bình thản. “Cho nên cuộc nói chuyện của các cảnh sát đồn Thần Kinh đang làm công tác bảo vệ, mười mấy vị ở trong xe chỉ huy đều nghe rõ mười mươi.”
Miệng cậu hai Tiểu Chu mở lớn, thức thời lại khép lại.
Trưởng ban Vương trưng cầu ý kiến: “Em có ý kiến gì với chuyện ngày hôm nay không?”
Đồng chí Chu Thiên Uyên choáng váng: “Việc ấy, Vương Hoành, anh… sẽ không bị giống Triệu lão đấy chứ?”
Còn biết lo lắng cho anh, không tệ. “Yên tâm, Triệu Bồi Thanh yêu đơn phương, không giống chúng ta là anh tình em nguyện.”
Cậu hai Tiểu Chu bứt rứt. “Anh sẽ không bị sung quân đến đồn Thần Kinh đấy chứ?”
Sự tự tin của Trưởng ban Vương bùng nổ: “Chỉ có anh sung quân người khác, chưa tới lượt người khác sung quân anh.”
Chu Thiên Uyên nhăn mày: “Vậy anh không vui điều gì?”
Hiếm thấy nhỉ, em còn nhận ra anh không vui hả? “Tiểu Thiên, chuyện nhà mình không nhất thiết phải để cho cả thế giới đều biết!”
Cậu hai Tiểu Chu nghiêng đầu: “Không, làm gì có cả thế giới đều biết chứ!” Phân cục P không phải là cả thế giới nhỉ.
Trưởng ban Vương khẽ lắc đầu nhìn cậu: “Lục Minh Ngạn nói không sai, em không hợp với giả ngu.” Ngẫm nghĩ: “Đồn Thần Kinh đều biết rồi nhỉ? Em muốn cho bọn họ biết?” Triệu Bồi Thanh và Lục Minh Ngạn sẽ không tự tiện tuyên truyền cho em, ngay cả Tô Bạch cũng biết cái lợi cái hại trong chuyện đó.
“Em không muốn cho phân cục biết.” Cậu hai Tiểu Chu nói lí nhí, cậu đâu có nghĩ đến cái gọi là khoa học kỹ thuật kia chứ, còn Triệu lão, cảnh sát Lục với Tiểu Bạch có nghĩ hay không thì cậu cũng không biết!
“Thật ra biết rồi cũng chẳng sao cả.” Trưởng ban Vương vuốt cằm lẩm bẩm. “Cứ nói kế hoạch ra trước thời hạn mà thôi.” Anh rất vội.
Chu Thiên Uyên xem xét thời cơ, bèn chân chó nịnh nọt: “Vậy anh có thể đi nấu cơm chưa?”
Vương Hoành lấy lại vẻ nghiêm túc. “Biết tại sao anh tức giận không?”
Cậu hai Tiểu Chu biết mà. “Không biết.”
“Ngay từ đầu anh đã nói rồi.” Trưởng ban Vương nhìn về hướng Bắc. “Em cảm thấy hôn anh không khác nào hôn A Hoa!”
Đôi mắt của cậu hai Tiểu Chu trông ngóng nhìn phòng bếp. “Em chỉ tùy tiện nói vậy thôi mà.”
Trưởng ban Vương đứng dậy: “Anh vẫn đang ngẫm nghĩ về món Long Hổ Đấu(*).”
(*) 龙虎斗/lónghǔ dǒu/: Long Hổ Đấu – món này là thịt gà và thịt rắn xào lăn với ớt. Anh Hoành đang dọa làm thịt Chu A Hoa.:v
Cậu hai Tiểu Chu chép miệng: “Em muốn ăn Phật Nhảy Tường(*).”
(*) 佛跳墙/fótiàoqiáng/: Phật Nhảy Tường, hoặc Phật Trèo Tường – Món xúp (hoặc món hầm) bao gồm nhiều nguyên liệu, đặc biệt là những nguyên liệu từ động vật, và yêu cầu từ 1 đến 2 ngày để chuẩn bị. Một công thức chuẩn cần nhiều nguyên liệu bao gồm trứng cút, măng, sò điệp, hải sâm, bào ngư, vi cá, thịt gà, giăm bông Kim Hoa, gân heo, nhân sâm, nấm, và khoai môn. Một số công thức yêu cầu đến 30 nguyên liệu chính và 12 loại gia vị. Việc sử dụng vi cá mập, mà đôi khi được đánh bắt bằng phương pháp cắt vây và thả cá lại xuống đại dương cho cá chết do không thể bơi vì thiếu vây, và bào ngư, liên quan đến những hoạt động đánh bắt thủy sản hủy diệt, gây tranh cãi cả về những nguyên nhân về môi trường lẫn đạo đức. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên (聚春园) ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. – Theo Wikipedia.
Trưởng ban Vương nhìn trần nhà, tạm được, không phiền phức lắm, chưa đến nỗi bắt anh làm ‘Mãn Hán Toàn Tịch"(*). “Tiểu Thiên, nói đến Phật Nhảy Trường, hôm nay những người nghe được cuộc nói chuyện của các em, ngoại trừ anh thì ai cũng nhảy xe rồi…”
(*) 满汉全席/mǎnhàn quánxí/: Mãn Hán Toàn Tịch – hay còn gọi là Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa. – Theo Wikipedia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất