Chương 8: Chủ động đút ăn quýt
Editor: Phộn
Beta: Linh
******Chỉ đăng tại wattpad @TeamBongCucCute và wordpress*****
Lúc Đồ Lương gõ cửa, Khổng Tiếu đang đứng trước tủ quần áo thay tới bộ đồ thứ mười lăm.
Tuy rằng lúc mở cửa hai người chỉ tiếp xúc vài giây, nhưng với khổng tước nhỏ đang hoài xuân mà nói, ý đồ của cậu là làm cho người ta chỉ nhìn qua một phát là thấy được nội tâm ngang ngược bướng bỉnh của mình.
Lần gặp mặt trong hành lang lúc trước của hai người mơ hồ mang theo tia lửa, Khổng Tiếu còn chưa có quên đâu.
Chiếc áo sơ mi dài kia thực ra rất thích hợp với tâm tình muốn trêu chọc người nào đó của cậu, nhưng là một gay có phẩm vị kén chọn, cậu mới không thèm mặc một bộ quần áo tới hai lần để gặp mặt người ta đâu.
Mắt thấy người sắp tới cửa, Khổng Tiếu hoảng hốt, chỉ có thể lấy ra một bộ áo ngủ tơ tằm, thắt đai lưng rồi chân trần chạy ra ngoài mở cửa.
"Chào buổi tối."
Bóng người cao lớn đứng trước cửa quả nhiên là người mà cậu nghĩ.
Khổng Tiếu có thể cảm giác được ánh mắt của nam nhân quét từ mặt xuống tới chân cậu, rất rõ ràng mà dừng lại vài giây, mới mở miệng chào hỏi cậu.
"Đồ ăn của em đây."
Trong tay hắn mang theo một túi thịt lớn, là Khổng Tiếu đứng cả nửa ngày mới chọn xong.
Lúc đó Khổng Tiếu cân nhắc trong lòng, cũng không biết nhân viên giao hàng của khu ăn sáng kia có mấy người, tốt nhất là cậu vẫn nên chọn nhiều một chút, mới có thể để người mạnh mẽ nhất trong cửa hàng giao đồ.
Nhìn đi, đây là một lựa chọn cực kỳ sáng suốt!
Cậu nhỏ giọng nói một tiếng "Cảm ơn.", đưa tay muốn nhận lấy.
Nhưng người đàn ông lại đưa cánh tay của mình sang một bên, né bàn tay của cậu.
"?"
Khổng Tiếu bối rối.
Đây không phải là đồ ăn của mình à?
"Hơi nặng." Đồ Lương giải thích.
"Để tôi mang vào cho em!"
Hắn làm như không thấy tâm tư nhỏ của mình, sắc mặt rất chi là đứng đắn. Trong đầu lại sớm bị ngực và ngón chân trắng nõn của người trước mặt chiếm cứ.
"Ò, vậy anh vào đi!"
Trong lòng Khổng Tiếu có chút kích động, nghiêng người đẩy cửa lớn trong nhà ra.
Trên mặt cậu vẫn duy trì biểu tình đứng đắn, nhưng thực tế nội tâm đã sớm nhảy cha cha cha rồi.
Hì hì.
Khổng Tiếu nhịn không được nghĩ – tên bán thịt này, không phải là cũng có ý tứ với cậu đó chứ?
Tuy rằng lý trí nói cho Khổng Tiếu biết cậu đang suy nghĩ tới peach, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự mừng thầm nhỏ bé trong lòng cậu.
Là một cậu bé yêu sạch sẽ, nên mọi thứ trong nhà Khổng Tiếu cũng rất sạch sẽ.
Đồ Lương vừa bước vào cửa thì chần chờ, chủ động hỏi có cần cởi giày hay không.
Khổng Tiếu ở một mình, trong nhà cũng không có nhiều dép lê, nhưng vụng trộm chú ý tới tầm mắt nam nhân luôn liếc nhìn áo ngủ của cậu, cậu cố ý mở tủ giày ra, ho nhẹ một tiếng.
"Để tôi tìm."
Tủ giày không cao, Khổng Tiếu phải khom lưng để tìm.
Cậu uốn cong eo, cả mảnh tơ lụa liền quấn lấy lưng cậu rũ xuống mông, lại từ mông khoác lên thịt đùi, rũ xuống tới cẳng chân.
Eo cong mông mẩy đều được cậu khoe ra hết sức nhuần nhuyễn.
Khổng Tiếu chính là muốn cái hiệu quả này.
Mặc dù có tăng cân một chút, nhưng cậu vẫn tương đối hài lòng với vóc dáng của mình.
Có đôi khi Khổng Tiếu nhìn vào gương mà nghĩ, nếu cậu là 1, nơi nên có thịt vẫn có thịt, nếu là 0 thì nơi mềm mại đương nhiên cũng phải mềm mại, nhất định là phải làm cho ai nhìn zô cũng phải chảy nước miếng!
Ai không có mắt nhìn ra báu vật, thực sự là phung phí của trời!
Hừ!
Chỉ có điều... Ý tưởng này được giấu ở lớp lông phía trong cùng của chim khổng tước nhỏ.
Không ai biết cả!
Mà thực tế thì lại tàn khốc đến mức luôn làm cho cậu hoài nghi thẩm mỹ của mình.
Thật đáng ghét!
Kết quả của việc tìm kiếm cả tủ giày hiển nhiên là không tìm thấy cái gì rồi!
Ánh mắt dừng lại ở phía sau nóng rực đến mức làm cho người ta có chút không được tự nhiên, Khổng Tiếu cố gắng chống đỡ trong chốc lát, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
"Không... Không tìm thấy."
Cậu đứng thẳng dậy, ánh mắt liếc nhìn nam nhân một cái, đã bị nóng tới mức nhanh chóng quay đầu.
"Anh không cần cởi ra, cứ như vậy đi vào đi."
******
Khổng Tiếu nói một câu như vậy, đối với Đồ Lương trong lòng đã lột sạch quần áo ra rồi mà nói, khổng thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng bởi vì cậu còn đang hoảng hốt né tránh ánh mắt nóng bỏng của nam nhân, Khổng Tiếu cũng không phát hiện nhiệt độ trong ánh mắt của người bán thịt ngày một tăng lên.
Căn hộ này cậu thuê tuy không lớn, nhưng vật dụng đều đầy đủ cả.
Bếp làm theo kiểu mở, nằm ở cạnh phòng khách. Khổng Tiếu tiến lên gạt đống đồ trên bàn sang một bên, nhường ra một chỗ trống cho Đồ Lương đặt thức ăn lên.
"Ầy, anh đặt ở đây là được rồi!"
Cậu chỉ vào mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch màu trắng sứ.
Đồ Lương bước tới vài bước, đi lại chỗ Khổng Tiếu chỉ, nhẹ nhàng đặt túi đồ ăn lớn trong tay lên bàn.
"Có mấy thứ phải để tầng đông!"
Hắn thoải mái mái mở miệng túi, Đồ Lương lại nghiêng đầu hỏi chủ nhân của căn hộ, "Tủ lạnh ở đâu?"
Khổng Tiếu theo bản năng chỉ vào phòng bếp.
Chờ nam nhân cầm lấy mấy hộp rau đông lạnh bỏ vào tủ, lại bắt đầu thay cậu dọn dẹp cặn đá đã lâu không xử lý, Khổng Tiếu mới giật mình phát giác – sao cậu lại để người ta làm việc không công cho mình được chứ?
"Anh, anh không cần quay lại làm việc sao?"
Cậu không dấu vết cọ đến bên cạnh Đồ Lương cách đó không xa, trên tay cầm một quả quýt đã bóc vỏ, vừa nhìn trộm nam nhân vừa hỏi.
"Đây là đơn cuối cùng của tôi trong ngày hôm nay!"
Đồ Lương dùng xẻng cào đi lớp sương trên vách tủ lạnh, miệng nói:
"Cửa hàng đã tới thời gian đóng cửa, tôi giao hàng xong là có thể về nhà!"
"Ồ."
Khổng Tiếu khô khan đáp một tiếng, cũng không biết nên nói gì.
Cậu bóc từng múi quả quýt trong tay ra, ánh mắt bất tri bất giác lại dần dần dính vào người nam nhân.
Hôm nay... Người này vẫn mặc áo ba lỗ.
Không giống với dĩ vãng luôn mặc áo màu đen, hôm nay người bán thịt mặc một cái áo màu trắng.
Có thể là bởi vì đã tan ca nên đã thay quần áo làm việc ở trong cửa hàng rồi?
Khổng Tiếu nghĩ trong lòng, màu trắng thoạt nhìn sạch sẽ hơn rất nhiều so với bộ dáng thô lỗ làm thịt, chặt thịt thường ngày của người bán thịt.
Chỉ là... Hình như cũng càng làm nổi bật lên dáng người hùng tráng kia.
Cạy đá phải dùng lực, cơ bắp hai bên cánh tay của nam nhân phồng lên, đường cong rõ ràng mà lưu loát.
Không biết có phải size áo ba lỗ hơi nhỏ hay không, vải vóc sau lưng nam nhân toàn bộ đều bị căng ra, mỗi một động tác, áo ba lỗ như căng ra để miêu tả ra cơ lưng căng mịn cùng với vòng cong nơi cơ ngực đẫy đà.
Ực.
Miệng Khổng Tiếu hình như hơi khô.
Cậu vội vàng nhét một múi quýt vào miệng.
Chỉ là âm thanh nhai hơi lớn, chọc cho nam nhân đang cạy đá quay đầu lại nhìn cậu một cái.
Khổng Tiếu chột dạ, vội vàng giơ mấy múi quýt trong tay lên hỏi Đồ Lương.
"Anh... Anh có muốn ăn không?"
Thật ra là cậu chỉ theo bản năng khách sáo, nhưng hình như Đồ Lương cũng khát, gật đầu.
"Phiền cậu rồi!"
Mặc dù nói như vậy, người đàn ông cũng không dừng lại việc trên tay mình.
Khổng Tiếu nhìn chằm chằm hai bàn tay không rảnh rỗi của Đồ Lương, trong lòng lại nhớ tới những suy tính táo bạo kia, nhịn không được liếm liếm khóe môi, nơi dính đầy nước quýt.
Ỏ~
Mấy ngón tay trắng nõn bóc vỏ quýt dính chặt vào nhau, màng mỏng trong suốt bao lấy thịt quýt, được đưa đến bên miệng của Đồ Lương.
Gà nhỏ dâm đãng bên trong Khổng Tiếu không ngừng cổ vũ.
Đây là một cơ hội tuyệt vời!
Lên là lên là lên!
Chủ động đút hắn ăn!
Tiện thể còn có thể dùng ngón tay lơ đãng sờ sờ đôi môi dày kia, dùng thủ đoạn cậu học được trong phim nhỏ để quyến rũ hắn!
"Một miếng có đủ không?"
Gà nhỏ dâm đãng kêu gào nửa ngày, Khổng Tiếu da mặt mỏng vẫn không dám thực hành.
Gà nhỏ với cậu giao chiến trong chốc lát, vẫn chỉ đưa quýt tới mặt nam nhân.
Dù sao bọn họ cũng không quen thuộc. Đút quýt cho ăn cái gì, bước hơi lố, hơi lố rồi!
Khổng Tiếu âm thầm thuyết phục mình như vậy, nhưng bất thình lình, đầu ngón tay đang cầm quýt lại cảm nhận được một luồng nhiệt ướt đẫm.
"!!!??"
Tay cậu run rẩy.
Đầu ngón tay hình như còn chọc chọc vào cái gì đó mềm mềm.
"Khụ khụ."
Người há miệng cắn quýt hình như cũng kinh ngạc trước chuyện ngoài ý muốn này, "Thật ngại quá!"
Khổng Tiếu nhìn thấy đôi môi dày của nam nhân khẽ nhếch, dùng đầu lưỡi muốn quấn miếng quýt vào, lại không cẩn thận ngậm luôn cả ngón tay của Khổng Tiếu vào miệng.
Vị ngọt của nước ép quýt nổ tung trên môi.
Nước trái cây ngọt ngào dính vào hai cánh môi màu nâu của của nam nhân, cũng bọc ở đầu ngón tay thanh tú của Khổng Tiếu.
Dính đến mức ngứa ngáy.
****
Beta: Linh
******Chỉ đăng tại wattpad @TeamBongCucCute và wordpress*****
Lúc Đồ Lương gõ cửa, Khổng Tiếu đang đứng trước tủ quần áo thay tới bộ đồ thứ mười lăm.
Tuy rằng lúc mở cửa hai người chỉ tiếp xúc vài giây, nhưng với khổng tước nhỏ đang hoài xuân mà nói, ý đồ của cậu là làm cho người ta chỉ nhìn qua một phát là thấy được nội tâm ngang ngược bướng bỉnh của mình.
Lần gặp mặt trong hành lang lúc trước của hai người mơ hồ mang theo tia lửa, Khổng Tiếu còn chưa có quên đâu.
Chiếc áo sơ mi dài kia thực ra rất thích hợp với tâm tình muốn trêu chọc người nào đó của cậu, nhưng là một gay có phẩm vị kén chọn, cậu mới không thèm mặc một bộ quần áo tới hai lần để gặp mặt người ta đâu.
Mắt thấy người sắp tới cửa, Khổng Tiếu hoảng hốt, chỉ có thể lấy ra một bộ áo ngủ tơ tằm, thắt đai lưng rồi chân trần chạy ra ngoài mở cửa.
"Chào buổi tối."
Bóng người cao lớn đứng trước cửa quả nhiên là người mà cậu nghĩ.
Khổng Tiếu có thể cảm giác được ánh mắt của nam nhân quét từ mặt xuống tới chân cậu, rất rõ ràng mà dừng lại vài giây, mới mở miệng chào hỏi cậu.
"Đồ ăn của em đây."
Trong tay hắn mang theo một túi thịt lớn, là Khổng Tiếu đứng cả nửa ngày mới chọn xong.
Lúc đó Khổng Tiếu cân nhắc trong lòng, cũng không biết nhân viên giao hàng của khu ăn sáng kia có mấy người, tốt nhất là cậu vẫn nên chọn nhiều một chút, mới có thể để người mạnh mẽ nhất trong cửa hàng giao đồ.
Nhìn đi, đây là một lựa chọn cực kỳ sáng suốt!
Cậu nhỏ giọng nói một tiếng "Cảm ơn.", đưa tay muốn nhận lấy.
Nhưng người đàn ông lại đưa cánh tay của mình sang một bên, né bàn tay của cậu.
"?"
Khổng Tiếu bối rối.
Đây không phải là đồ ăn của mình à?
"Hơi nặng." Đồ Lương giải thích.
"Để tôi mang vào cho em!"
Hắn làm như không thấy tâm tư nhỏ của mình, sắc mặt rất chi là đứng đắn. Trong đầu lại sớm bị ngực và ngón chân trắng nõn của người trước mặt chiếm cứ.
"Ò, vậy anh vào đi!"
Trong lòng Khổng Tiếu có chút kích động, nghiêng người đẩy cửa lớn trong nhà ra.
Trên mặt cậu vẫn duy trì biểu tình đứng đắn, nhưng thực tế nội tâm đã sớm nhảy cha cha cha rồi.
Hì hì.
Khổng Tiếu nhịn không được nghĩ – tên bán thịt này, không phải là cũng có ý tứ với cậu đó chứ?
Tuy rằng lý trí nói cho Khổng Tiếu biết cậu đang suy nghĩ tới peach, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự mừng thầm nhỏ bé trong lòng cậu.
Là một cậu bé yêu sạch sẽ, nên mọi thứ trong nhà Khổng Tiếu cũng rất sạch sẽ.
Đồ Lương vừa bước vào cửa thì chần chờ, chủ động hỏi có cần cởi giày hay không.
Khổng Tiếu ở một mình, trong nhà cũng không có nhiều dép lê, nhưng vụng trộm chú ý tới tầm mắt nam nhân luôn liếc nhìn áo ngủ của cậu, cậu cố ý mở tủ giày ra, ho nhẹ một tiếng.
"Để tôi tìm."
Tủ giày không cao, Khổng Tiếu phải khom lưng để tìm.
Cậu uốn cong eo, cả mảnh tơ lụa liền quấn lấy lưng cậu rũ xuống mông, lại từ mông khoác lên thịt đùi, rũ xuống tới cẳng chân.
Eo cong mông mẩy đều được cậu khoe ra hết sức nhuần nhuyễn.
Khổng Tiếu chính là muốn cái hiệu quả này.
Mặc dù có tăng cân một chút, nhưng cậu vẫn tương đối hài lòng với vóc dáng của mình.
Có đôi khi Khổng Tiếu nhìn vào gương mà nghĩ, nếu cậu là 1, nơi nên có thịt vẫn có thịt, nếu là 0 thì nơi mềm mại đương nhiên cũng phải mềm mại, nhất định là phải làm cho ai nhìn zô cũng phải chảy nước miếng!
Ai không có mắt nhìn ra báu vật, thực sự là phung phí của trời!
Hừ!
Chỉ có điều... Ý tưởng này được giấu ở lớp lông phía trong cùng của chim khổng tước nhỏ.
Không ai biết cả!
Mà thực tế thì lại tàn khốc đến mức luôn làm cho cậu hoài nghi thẩm mỹ của mình.
Thật đáng ghét!
Kết quả của việc tìm kiếm cả tủ giày hiển nhiên là không tìm thấy cái gì rồi!
Ánh mắt dừng lại ở phía sau nóng rực đến mức làm cho người ta có chút không được tự nhiên, Khổng Tiếu cố gắng chống đỡ trong chốc lát, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
"Không... Không tìm thấy."
Cậu đứng thẳng dậy, ánh mắt liếc nhìn nam nhân một cái, đã bị nóng tới mức nhanh chóng quay đầu.
"Anh không cần cởi ra, cứ như vậy đi vào đi."
******
Khổng Tiếu nói một câu như vậy, đối với Đồ Lương trong lòng đã lột sạch quần áo ra rồi mà nói, khổng thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng bởi vì cậu còn đang hoảng hốt né tránh ánh mắt nóng bỏng của nam nhân, Khổng Tiếu cũng không phát hiện nhiệt độ trong ánh mắt của người bán thịt ngày một tăng lên.
Căn hộ này cậu thuê tuy không lớn, nhưng vật dụng đều đầy đủ cả.
Bếp làm theo kiểu mở, nằm ở cạnh phòng khách. Khổng Tiếu tiến lên gạt đống đồ trên bàn sang một bên, nhường ra một chỗ trống cho Đồ Lương đặt thức ăn lên.
"Ầy, anh đặt ở đây là được rồi!"
Cậu chỉ vào mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch màu trắng sứ.
Đồ Lương bước tới vài bước, đi lại chỗ Khổng Tiếu chỉ, nhẹ nhàng đặt túi đồ ăn lớn trong tay lên bàn.
"Có mấy thứ phải để tầng đông!"
Hắn thoải mái mái mở miệng túi, Đồ Lương lại nghiêng đầu hỏi chủ nhân của căn hộ, "Tủ lạnh ở đâu?"
Khổng Tiếu theo bản năng chỉ vào phòng bếp.
Chờ nam nhân cầm lấy mấy hộp rau đông lạnh bỏ vào tủ, lại bắt đầu thay cậu dọn dẹp cặn đá đã lâu không xử lý, Khổng Tiếu mới giật mình phát giác – sao cậu lại để người ta làm việc không công cho mình được chứ?
"Anh, anh không cần quay lại làm việc sao?"
Cậu không dấu vết cọ đến bên cạnh Đồ Lương cách đó không xa, trên tay cầm một quả quýt đã bóc vỏ, vừa nhìn trộm nam nhân vừa hỏi.
"Đây là đơn cuối cùng của tôi trong ngày hôm nay!"
Đồ Lương dùng xẻng cào đi lớp sương trên vách tủ lạnh, miệng nói:
"Cửa hàng đã tới thời gian đóng cửa, tôi giao hàng xong là có thể về nhà!"
"Ồ."
Khổng Tiếu khô khan đáp một tiếng, cũng không biết nên nói gì.
Cậu bóc từng múi quả quýt trong tay ra, ánh mắt bất tri bất giác lại dần dần dính vào người nam nhân.
Hôm nay... Người này vẫn mặc áo ba lỗ.
Không giống với dĩ vãng luôn mặc áo màu đen, hôm nay người bán thịt mặc một cái áo màu trắng.
Có thể là bởi vì đã tan ca nên đã thay quần áo làm việc ở trong cửa hàng rồi?
Khổng Tiếu nghĩ trong lòng, màu trắng thoạt nhìn sạch sẽ hơn rất nhiều so với bộ dáng thô lỗ làm thịt, chặt thịt thường ngày của người bán thịt.
Chỉ là... Hình như cũng càng làm nổi bật lên dáng người hùng tráng kia.
Cạy đá phải dùng lực, cơ bắp hai bên cánh tay của nam nhân phồng lên, đường cong rõ ràng mà lưu loát.
Không biết có phải size áo ba lỗ hơi nhỏ hay không, vải vóc sau lưng nam nhân toàn bộ đều bị căng ra, mỗi một động tác, áo ba lỗ như căng ra để miêu tả ra cơ lưng căng mịn cùng với vòng cong nơi cơ ngực đẫy đà.
Ực.
Miệng Khổng Tiếu hình như hơi khô.
Cậu vội vàng nhét một múi quýt vào miệng.
Chỉ là âm thanh nhai hơi lớn, chọc cho nam nhân đang cạy đá quay đầu lại nhìn cậu một cái.
Khổng Tiếu chột dạ, vội vàng giơ mấy múi quýt trong tay lên hỏi Đồ Lương.
"Anh... Anh có muốn ăn không?"
Thật ra là cậu chỉ theo bản năng khách sáo, nhưng hình như Đồ Lương cũng khát, gật đầu.
"Phiền cậu rồi!"
Mặc dù nói như vậy, người đàn ông cũng không dừng lại việc trên tay mình.
Khổng Tiếu nhìn chằm chằm hai bàn tay không rảnh rỗi của Đồ Lương, trong lòng lại nhớ tới những suy tính táo bạo kia, nhịn không được liếm liếm khóe môi, nơi dính đầy nước quýt.
Ỏ~
Mấy ngón tay trắng nõn bóc vỏ quýt dính chặt vào nhau, màng mỏng trong suốt bao lấy thịt quýt, được đưa đến bên miệng của Đồ Lương.
Gà nhỏ dâm đãng bên trong Khổng Tiếu không ngừng cổ vũ.
Đây là một cơ hội tuyệt vời!
Lên là lên là lên!
Chủ động đút hắn ăn!
Tiện thể còn có thể dùng ngón tay lơ đãng sờ sờ đôi môi dày kia, dùng thủ đoạn cậu học được trong phim nhỏ để quyến rũ hắn!
"Một miếng có đủ không?"
Gà nhỏ dâm đãng kêu gào nửa ngày, Khổng Tiếu da mặt mỏng vẫn không dám thực hành.
Gà nhỏ với cậu giao chiến trong chốc lát, vẫn chỉ đưa quýt tới mặt nam nhân.
Dù sao bọn họ cũng không quen thuộc. Đút quýt cho ăn cái gì, bước hơi lố, hơi lố rồi!
Khổng Tiếu âm thầm thuyết phục mình như vậy, nhưng bất thình lình, đầu ngón tay đang cầm quýt lại cảm nhận được một luồng nhiệt ướt đẫm.
"!!!??"
Tay cậu run rẩy.
Đầu ngón tay hình như còn chọc chọc vào cái gì đó mềm mềm.
"Khụ khụ."
Người há miệng cắn quýt hình như cũng kinh ngạc trước chuyện ngoài ý muốn này, "Thật ngại quá!"
Khổng Tiếu nhìn thấy đôi môi dày của nam nhân khẽ nhếch, dùng đầu lưỡi muốn quấn miếng quýt vào, lại không cẩn thận ngậm luôn cả ngón tay của Khổng Tiếu vào miệng.
Vị ngọt của nước ép quýt nổ tung trên môi.
Nước trái cây ngọt ngào dính vào hai cánh môi màu nâu của của nam nhân, cũng bọc ở đầu ngón tay thanh tú của Khổng Tiếu.
Dính đến mức ngứa ngáy.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất