Đơn Phương Kết Hôn

Chương 58

Trước Sau
Trưa hôm đó, Lý Úc Trạch rời khỏi.

Hạ Tri Thu còn muốn ở nhà thêm một ngày để dẫn ông đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Cứ như vậy, về mặt thời gian có phần hơi eo hẹp. Cậu định bụng dẫn Lý Úc Trạch về ra mắt ông nội, nhưng không biết nếu ông thấy hắn thì sẽ phản ứng thế nào.

Hạ Tri Thu không muốn gạt ông rằng cậu và người kia là bạn bè đồng nghiệp gì đó.

Một khi đã thưa thì phải thưa sự thật.

Qua nhiều năm, ông Hạ đã sớm đoán ra Hạ Tri Thu có người trong lòng. Nhưng đó là nam hay nữ thì không rõ lắm. Chuyện của Như Nhan bại lộ khiến ông nhận ra vấn đề của bản thân. Thay vì ép buộc Hạ Tri Thu kết hôn, ông nỗ lực điều chỉnh sức khỏe, muốn bên cậu thêm vài năm nữa.

Lần này Hạ Tri Thu trở về vốn định mưa dầm thấm lâu, xem thử phản ứng của ông, khả năng chịu đựng của người già đâu bằng thế hệ trẻ. Các cặp đồng giới hiện nay thậm chí còn có thể đăng ký kết hôn, nhưng với ông cụ mà nói, có thể sẽ không chấp nhận nổi.

Lý Úc Trạch đột nhiên xuất hiện đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của Hạ Tri Thu.

Cậu không định suy xét quá nhiều, nhưng Lý Úc Trạch lại không vội. Bảo trước tiên hãy chăm sóc ông thật tốt, chuyện sau này để sau này tính.

Nhưng có một chỗ Hạ Tri Thu không rõ lắm.

Tại sao Lý Úc Trạch lại lén lút đi theo mình? Nếu hắn thật sự muốn đến, tại sao không trực tiếp báo cho cậu khi xuất phát?

Ngoài ra, thái độ trước sau đối với Nhan Như cũng khá kỳ lạ. Hạ Tri Thu không nghĩ ra nên hỏi thẳng, hắn trả lời nước đôi, nghe nhìn lẫn lộn.

Sau khi chuyện này kết thúc, hai người kẻ trước người sau về lại thành phố A.

Hạ Tri Thu xách hành lý về đến nhà ngay trong đêm.

Hai người lần đầu tiên phát sinh quan hệ.

Hình như họ cũng không chuẩn bị gì đặc biệt, chỉ ôm hôn một lúc, chẳng hiểu sao liền ngã xuống giường. Lần này có hơi kỳ diệu, không vô vị như nụ hôn đầu, cũng không nồng nhiệt như nụ hôn thứ hai, không giúp đỡ nhau khi quẫn bách tâm lý, lại càng không xấu hổ chẳng dám gặp người như Hạ Tri Thu đã nghĩ.

Tất cả mọi thứ đều như nước chảy thành sông, tự nhiên đến lạ.

Hạ Tri Thu biết chuyện này làm như thế nào.

Thời niên thiếu, cậu đã từng lén xem loại phim kia.

Biểu hiện của diễn viên trong phim vừa khó chịu vừa hưởng thụ, mỗi khi nghe thấy tiếng rên rỉ nỉ non không khống chế được của bên tiếp nhận, Hạ Tri Thu đều trộm đỏ mặt.

Là một khán giả, cậu cảm thấy diễn xuất của mấy người đó có chút khoa trương.

Nếu là mình, cậu nhất định sẽ không kêu tùy tiện như vậy.

Âm thanh kia nghe vào kiểu gì cũng quá xấu hổ.

Nhưng trước mắt, cậu bị Lý Úc Trạch đè xuống giường hôn môi, liếm láp vành tai. Đầu lưỡi mềm mại lướt xuống cổ, cuối cùng cắn lấy đầu v* màu da đã sớm dựng đứng. đầu v* cứng như một viên đá nhỏ, tùy ý đầu lưỡi mềm mại và hàm răng cứng rắn dâm loạn cắn xé, vừa đau vừa ngứa đến tậm tâm can.

Hạ Tri Thu không chịu nổi "ưm" một tiếng nhưng sau đó nhanh chóng bưng kín miệng mình. Cậu sợ mình phát ra âm thanh xấu hổ giống trong phim nên không muốn để Lý Úc Trạch nghe thấy.

Nhưng Lý Úc Trạch lại khăng khăng muốn nghe, hắn không cạy ngón tay cậu ra mà tiếp tục cắn mút đầu v*, từng tiếng "chụt chụt" vang lên khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Hạ Tri Thu tưởng cảm giác ngượng ngùng này đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng nào ngờ sau khi Lý Úc Trạch đùa nghịch hai đầu v* chán chê, hắn lại lần xuống nâng hai chân cậu lên.

Hạ Tri Thu không mặc gì, đồ ngủ bò con đáng thương đang nằm lẻ loi trong góc.

Cái người mấy ngày trước còn luôn miệng khen bộ đồ dễ thương bao nhiêu, lúc này đây lại càng cảm thấy nó vướng víu bấy nhiêu, vô tình vô cảm ném nó xuống đất.

Thế nên giữa hai chân Hạ Tri Thu trống không vô vật, ngoài chỗ nào đó trắng nõn bán cương ra thì không còn gì khác.



Lý Úc Trạch nhìn chốc lát, đầu tiên hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng chặn lỗ nhỏ không ngừng chảy chất nhờn, sau đó vùi đầu xuống ngậm vật đó vào miệng.

"A..."

Hạ Tri Thu vốn định ngăn cản động tác của hắn, nhưng không ngờ ngay khoảnh khắc cậu buông lỏng hai tay, một tiếng rên rỉ ngọt ngào bật thốt ra khỏi miệng.

Cậu không thấy đau, chỉ thấy cảm giác khoang miệng dịu dàng bao lấy thực sự quá dễ chịu. Đầu lưỡi mềm mại không ngừng đảo quanh bộ vị cứng rắn, hàm răng khẽ nhay hai tiểu cầu không ngừng rung động ẩn giấu giữa hai bắp đùi. Lại nhân lúc cậu chưa chuẩn bị, hơi nâng hai chân lên, hắn nằm giữa hai đùi, liếm láp bên trong, dò tìm huyệt khẩu.

Hạ Tri Thu cảm thấy bản thân trước kia vẫn còn quá non.

Diễn xuất của diễn viên trong mấy loại phim kia không hề khoa trương, thậm chí còn thiếu một chút cháy bỏng.

Hiện tại, cả căn phòng đều ngập tràn tiếng rên rỉ. Từng tiếng liên tiếp không ngừng, rung động cả con tim.

Cậu vốn định trước tiên hãy hòa hoãn một chút, nhưng Lý Úc Trạch căn bản không cho cơ hội này. Đầu lưỡi ấn vào huyệt khẩu, bàn tay rộng lớn ấm áp lại di chuyển đến phân thân đã cương cứng.

Nơi kia sớm đã ướt át trơn bóng, khi được lòng bàn tay bọc lấy, có thể cảm thụ rõ ràng một dòng chất nhờn từ đỉnh trào ra. Lý Úc Trạch nhẹ nhàng giúp cậu tuốt vài cái, sau đó động tác càng được đẩy nhanh, thẳng đến khi cậu không kiềm chế được mà bắn ra.

Khoái cảm tràn ngập khiến Hạ Tri Thu run rẩy cả người, cậu hoang mang cựa quậy vài cái, tưởng rằng đã kết thúc, nào ngờ chỉ vừa mới bắt đầu.

Lý Úc Trạch đặt dương v*t to lớn ngay lối vào huyệt khẩu.

Hắn hỏi: "Có thể không?"

Đối diện ánh mắt đối phương, Hạ Tri Thu gật đầu, lại hơi ngại ngùng nói: "Có thể... đừng làm thoải mái như vậy được không..."

"Hửm?" – Lý Úc Trạch nghe thấy yêu cầu kỳ quặc của cậu liền cười phụt một tiếng, hỏi: "Tại sao?"

Hạ Tri Thu xấu hổ che mặt lại, giọng khàn khàn: "Em không muốn kêu lớn như vậy..."

Lời còn chưa dứt, Lý Úc Trạch đã chầm chậm đẩy dương v*t nóng bỏng vào cơ thể cậu.

Vốn tưởng sẽ rất đau, nhưng thực tế có thể chịu đựng được. Chung quy họ đã có màn dạo đầu đủ nhiều. Hạ Tri Thu còn bắn một lần. Nước bọt trộn lẫn với chất nhờn và tinh dịch là chất bôi trơn tốt nhất.

Lý Úc Trạch thương cậu, hắn vừa hôn vừa đặt tay xoa nhẹ bên eo đối phương, muốn để cậu thoải mái hơn chút.

Hạ Tri Thu đổ mồ hôi đầy hai bên trán, cũng ôm chặt lấy hắn tìm kiếm sự an ủi. Mãi đến khi dần dần thích ứng với dị vật trong cơ thể, còn hơi không nhịn được cạ cạ hai chân, Lý Úc Trạch mới rời khỏi thân cậu, từng cú đâm vào thịt mềm mà cậu khao khát.

Trận tình sự này kéo dài rất lâu, mãi cho đến khi hậu huyệt Hạ Tri Thu lấp đầy tinh dịch nóng hổi, chảy khắp nơi, mới coi như hoàn toàn kết thúc.

Sau khi kết thúc.

Lý Úc Trạch bế Hạ Tri Thu vào phòng tắm.

Nước nóng đã được chuẩn bị, Hạ Tri Thu toàn thân rải đầy vết đỏ ngồi trong bồn tắm, trông thực sự đáng thương.

Lúc Lý Úc Trạch tiến vào vô cùng cẩn thận, nhưng lúc hôn lại chẳng hề nương tay. Môi bị hôn đỏ tươi, dưới ánh đèn phòng tắm, thoạt nhìn còn hơi sưng. Cổ, sau tai lại càng kinh khủng. Ngay cả lõm eo trên xương cụt cũng bị hắn trồng đầy dâu tây to nhỏ.

Cũng may dạo này chưa cần khởi máy. Nhưng cũng chẳng biết mấy vết loang lổ này khi nào mới biến mất.

Hạ Tri Thu đối diện với chiếc gương cạnh bồn tắm, vẻ mặt vô tội chạm vào dấu hôn trên sống mũi, hỏi Lý Úc Trạch: "Anh muốn ăn em luôn sao?"

Lý Úc Trạch cả người sảng khoái đang mặc áo choàng lụa màu xanh đậm, đầu cài băng đô, ngồi trên ghế đẩu nhỏ cạnh bồn tắm tìm dung dịch tẩy rửa thích hợp.

Vừa rồi bọn họ không sử dụng bất kỳ biện pháp bảo hộ nào.

Nhưng thứ bên trong Hạ Tri Thu vẫn cần rửa sạch toàn bộ.

Chẳng qua trước khi Hạ Tri Thu chuyển đến, Lý Úc Trạch cũng quá thanh tâm quả dục, cho nên ngay cả một số đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cần thiết chỗ này cũng chẳng có.



Vất vả lắm mới tìm được một cái có thể miễn cưỡng sử dụng, hắn hướng mắt ra hiệu cho Hạ Tri Thu xoay người nâng bộ vị kia lên.

Hạ Tri Thu lắc đầu lia lịa, trừng to đôi mắt hạt mơ như muốn nói: không cần, không cần đâu.

Dù cho chuyện gì nên làm hai người cũng đã làm rồi. Bây giờ Hạ Tri Thu bày ra bộ dạng thẹn thùng như vậy, hắn cũng ngượng ngùng theo.

Lý Úc Trạch cũng không làm cậu khó xử, để cậu quỳ trong bồn tắm rồi ôm cổ mình, còn bản thân vòng tay qua eo nhỏ của đối phương, vặn một chai đầy dịch tẩy rửa hương bưởi.

Cơ thể Hạ Tri Thu căng chặt, Lý Úc Trạch giúp cậu xoa phần xương cụt, nói: "Thả lỏng, em chặt như vậy, anh làm sao vói vào?"

"Khụ..." – Hạ Tri Thu hoảng loạn tránh né nhìn lên không khí, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn thả lỏng.

Cậu cảm thấy bầu không khí lúc này có chút vi diệu, định tìm đại một chủ đề nào đó để khiến bản thân quên đi sự tình đang diễn ra.

"Ừm... Lý Úc Trạch."

"Hửm?"

"Hiện tại chúng ta là người yêu. Vậy em... có thể nêu chút ý kiến không?"

"Ý kiến gì?"

Hạ Tri Thu trầm mặc mấy giây, len lén túm lấy áo choàng ngủ bằng lụa trên người hắn: "Sau này anh ở nhà... có thể đừng mặc đồ ngủ gợi cảm thế này được không?"

Lý Úc Trạch hỏi: "Tại sao?"

Hạ Tri Thu tựa đầu vào vai hắn, ấp a ấp úng: "Anh vốn đã đẹp trai, lại ăn mặc thế này. Nếu nhìn lâu, rất có thể em sẽ... không cầm lòng được?"

"Ồ?" – Động tác trên tay Lý Úc Trạch khựng lại, nghiêm túc hỏi: "Thật sao?"

Hạ Tri Thu gật đầu. Mấy lần nhìn thấy Lý Úc Trạch ăn mặc kiểu này, cậu đều cực kỳ muốn đơm vài cái khuy áo lên đồ ngủ cho hắn. Không phải thiết kế áo ngủ có vấn đề, chủ yếu là có một số người không chịu mặc đồ cho tử tế, nửa che nửa hở, lộ nhiều vị trí quan trọng. Hễ nhìn thấy hắn là không thể hô hấp bình thường.

Trước giờ Lý Úc Trạch luôn tôn trọng suy nghĩ của Hạ Tri Thu, hắn an tĩnh giây lát, chẳng nói chẳng rằng giống như đang nghiêm túc xem xét vấn đề.

Rửa sạch xong xuôi, cả hai cùng về phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau.

Hạ Tri Thu còn chưa dậy đã bị tiếng chuông cửa dưới lầu đánh thức. Cậu nhẹ nhàng dịch cách tay Lý Úc Trạch để trên người mình ra rồi mặc quần áo xuống lầu mở cửa.

Ngoài cửa là nhân viên chuyển phát nhanh của dịch vụ chung cư, anh ta chuyển đến hai thùng giấy lớn, nhờ cậu ký xác nhận.

Hạ Tri Thu chưa từng đặt mua đồ gì, thắc mắc hỏi đối phương có giao nhầm không.

Nhân viên chuyển phát nhanh cẩn thận kiểm tra thông tin, xác định đây đúng là bưu phẩm của cậu, sau khi giúp chuyển vào liền quay người rời khỏi.

Hạ Tri Thu đứng đối diện hai thùng giấy lớn một lúc rồi tìm kéo tháo băng dính niêm phong.

Đây là...

Hạ Tri Thu thấy rõ hàng bên trong thì lập tức đứng hình, sau đó nhìn sang Lý Úc Trạch trên lầu đi xuống, đang dựa vào đầu cầu thang nhướng mày nhìn mình.

Kì thực trong hộp cũng chẳng có vật gì kỳ quặc, chỉ có mấy trăm bộ đồ ngủ tơ lụa xếp chất chồng lên nhau.

Xanh có, xám có.

Mỗi ngày đều không trùng lặp, có thể mặc đến ngày này năm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau