Đơn Phương Thầm Lặng (Ẩn Bí Ám Luyến)
Chương 4
Edit: Qiezi
Nhan Vũ vào toilet hai mươi phút, trong đó có một người đánh bảng nhiều lần đi toilet bị cậu kéo lại, nhiều lần hỏi thăm, xác nhận Bách An và Lisa đã quay xong mới dám từ toilet quay lại phòng hóa trang. Cậu không còn tâm tư chơi game nữa, cũng không ngủ được, ở phòng hóa trang đọc kịch bản thì gặp phó đạo diễn thông báo cậu chuẩn bị lên sân khấu. Cho đến khi thợ đến trang điểm cho thì cậu vẫn đang lẩm bẩm mấy câu thoại.
Sau khi trang điểm xong, người đại diện đến tìm Nhan Vũ, Nhan Vũ bình tĩnh thả kịch bản trong tay xuống, theo người đại diện dọc theo hàng lang đến trường quay.
“Đừng khẩn trương, thật ra ba người quay không khác gì hai người.” Người đại diện an ủi.
Nhan Vũ mạnh miệng: “Ai khẩn trương?”
Người đại diện đỡ trán: “Vậy em đừng run tay run chân!”
Nhan Vũ hoảng hốt, quả nhiên mình bị gì rồi, quá mất mặt. Cậu luống cuống điều chỉnh tâm tình, nghiêm nghiêm nghị nghị, là một hảo hán đỉnh thiên lập địa. Người đại diện cũng không vạch trần cậu, dẫn cậu vào trường quay chính.
Đạo diễn hỏi: “Nhớ thoại hết chưa?”
Nhan Vũ căng cứng: “Một câu không thiếu.”
Đạo diễn gật đầu: “Đi, lên đi.”
Người đánh bảng giơ bảng lên cao: “Cảnh thứ X lần đầu tiên ——” Một tiếng cạch vang lên, bảng phim khép lại..
Không biết cọng dây thần kinh nào trong đầu Nhan Vũ lại trở nên căng thẳng, cậu dùng sự chuyên nghiệp của diễn viên nam được rèn luyện hằng ngày, mau chóng dựa theo kịch bản nhập diễn, nhận bánh kem do đội hậu cầu đưa tới, mỉm cười ngọt ngào đi vào khu vực ống kính ——
Hôm nay là sinh nhật nữ chính, cậu không nói cho nữ chính, đến nhà nữ chính lúc không có ai, muốn cho nữ chính một sự bất ngờ.
Nhan Vũ đứng ngoài cửa gõ hai ba cái, không ai đáp lại. Cậu gọi tên nữ chính theo như trong kịch bản, sau đó nghiêng tai lắng nghe, lại gõ thêm vài lần, vẫn không ai đáp lại. Cậu lầm bầm: “Đang ngủ sao?” Sau đó lộ ra nụ cười xấu xa: “Để dọa em ấy xem sao!” Cậu lấy ra chìa khóa nữ chính cho từ trước, mở cửa vào nhà.
Camera theo ở phía sau Nhan Vũ chuyển ra phía trước rồi quay ngang, camera đã sớm lắp trong phòng lập tức đặc tả mặt cậu. Cậu đi tới bên cạnh bàn, phát hiện trên đó đặt một cái bánh kem, bánh bị cắt hai miếng, nến đốt hơn phân nửa để ở một bên, hai cái đĩa dính đầy kem.
Rất rõ ràng, đã có người sớm tổ chức sinh nhật cho nữ chính.
Nhan Vũ cau mày đặt bánh kem và chìa khóa lên bàn, lúc này cậu thấy trên mặt đất dính chút kem, đi thêm vài bước thì thấy cứ cách một đoạn sẽ có mảnh vụn bánh và kem, kéo dài về phía phòng ngủ. Cậu men theo dấu vết đi về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng rên rỉ!
Nhan Vũ lặng đi vài giây, tiếng rên rỉ liên tục không ngừng, trên mặt lộ vẻ khó thể tin nổi, bước nhanh về phía phát ra âm thanh. Cuối cùng cậu đứng trước cửa phòng nữ chính, qua khe cửa phòng không đóng chặt thấy hai người đang làm tình.
Không, nói chính xác thì chỉ thấy Bách An, nói đúng hơn là chỉ thấy thân thể cao to của Bách An.
Trái tim Nhan Vũ nhất thời nhảy dựng, nổi trống ầm vang đùng đùng, đôi chân vốn nên đạp cửa lại như bị đóng đinh trên đất. Đạo diễn cho rằng Nhan Vũ đang nổi giận, vung tay lên cho camera đi tới đặc tả mặt cậu, sau đó chiếu vào khe cửa.
Không ai biết trong ba bốn giây đó, Nhan Vũ đang kiến thiết tâm lý đến mấy trăm lần: Đừng hoảng, không có gì để lo lắng, cái gì anh ta có mình cũng có, có gì phải sợ?
Chính là như vậy, không có gì phải sợ, chỉ là vọt vào đánh anh ta một trận, dù sao mình đã nhìn anh ta không vừa mắt, không phải sao?
Trong nháy mắt, Nhan Vũ nhớ lại thái độ lãnh đạm của Bách An ở cửa phòng hóa trang và toilet, một lửa giận vô hình bùng phát, cuối cùng cũng dựa theo kịch bản đá văng cửa bắt gian tại trận, sau đó sẽ cùng Bách An đánh thành một đoàn.
Nhìn trong video và tận mắt nhìn thấy Bách An lõa thể, lực đánh vào thị giác không giống nhau. Nhìn qua khe cửa từ xa và nhìn gần, thậm chí là tự tay chạm vào, lực đánh thị giác càng không giống nhau, Nhan Vũ phá cửa vào đối diện với Bách An, một câu rống giận kẹt trong ánh mắt.
May mà nữ chính biểu hiện hoảng hốt đúng lúc, Bách An thừa dịp lúc này mặc quần vào, camera lựa chọn đặc tả nơi riêng tư của nữ chính trước, cho Nhan Vũ thời gian phản ứng. Cậu thở hổn hển hai cái rồi gào lên: “Các người đang làm cái gì!” Sau đó đánh về phía Bách An, đè vai anh xuống.
Không ngờ Nhan Vũ xông đến quá mạnh, vừa chạm vào vai Bách An đã biết dùng lực quá lớn, vốn theo kế hoạch là hai người đánh ngã xuống giường, nhưng bây giờ theo tình hình này e rằng sẽ phải nhào xuống đất!
Mắt thấy dự đoán sẽ trở thành hiện thực, Bách An bỗng nhiên lui một chút, một đôi tay vững vàng vòng quanh eo Nhan Vũ ôm cậu vào lòng, chỉ bị cậu va vào người lui về sau một chút, triệt tiêu tất cả năng lượng, anh còn nhanh trí quặt hai tay cậu ra sau lưng. Trong nháy mắt Bách An đã xoay mặt Nhan Vũ hướng xuống dưới, đè lên giường.
Kịch bản nói đánh nhau nhưng không nói đánh nhau như thế nào, lúc Nhan Vũ xem kịch bản hiểu thành cậu đánh Bách An, không ngờ mình lại bị chế trụ trong chớp mắt.
Các fan và người trong ngành luôn thích so sánh cậu và Bách An, mỗi lần so sánh xong luôn nói: Nhìn mình Nhan Vũ thì còn thấy tạm được, nhưng so sánh với Bách An thì đúng là chỗ nào cũng không được.
Những câu nói kiểu này chỉ là tin đồn ngoài phố, nếu như đoạn phim này được phát hành toàn là cậu bị đè xuống đánh thì há phải là một búa nện thẳng xuống luôn sao?
Chuyện này còn phát triển đến đâu nữa đây?
Nhan Vũ thề sống thề chết phản kháng, cậu muốn giãy giụa nhưng sức Bách An quá mạnh, cậu làm thế nào cũng không tránh thoát. Ở bên ngoài ống kính giơ bảng trắng rất lớn, bên trên ghi lời kịch của Nhan Vũ. Cậu tức đến run lên: Đọc kịch cái con khỉ, danh dự của ông đây bị hủy hết rồi!
Tức thì tức nhưng Nhan Vũ cũng chỉ có thể đọc lời thoại trong kịch bản: “Mẹ kiếp, anh làm anh em như thế này à? Thừa dịp vắng mặt tôi, ngủ với người đàn bà của tôi!”
Chung quy là lòng mang tức giận, âm điệu Nhan Vũ hơi run rẩy. Cậu cho rằng vô cùng khí phách, nhưng lọt vào tai người khác thì lại giống ấm ức hơn. Cậu bỗng nhiên cảm thấy sức lực đè chặt mình đang buông lỏng, lập tức đảo khách thành chủ, xoay người đè Bách An, thần thái mừng thầm cùng đắc ý không thể kiềm chế lộ ra, may là camera quay ở xa, bằng không dáng vẻ bị cắm sừng sẽ bị thái độ vui mừng của cậu làm hỏng hết.
Bách An ở phía dưới nên đương nhiên nhìn rõ thái độ của Nhan Vũ không sót chút gì, thoáng nhìn camera không ngừng tới gần, anh giơ tay lên giả vờ tấn công nhưng thực chất là che mặt Nhan Vũ, giọng điệu lạnh lùng: “Ai nói cô ấy là đàn bà của cậu?”
Trong giọng Bách An đủ khiêu khích, kết hợp với gương mặt vô cùng xuất sắc kia, tuy bị đè phía dưới nhưng lại làm người khác cảm thấy cao cao tại thượng. Trong khoảnh khắc đó, Nhan Vũ nhập diễn vào kịch bản, nhất thời tức điên, một quyền đập xuống!
Đánh nhau đương nhiên là giả, thế nhưng âm thầm đấu sức là thật. Hai người bổ nhào trên giường, lăn lộn phân cao thấp, nữ chính ở cạnh nhiều lần kêu đừng đánh nhưng bị bỏ quên, rốt cuộc nổi cáu, khóc rống ——
“Tôi bảo hai người đừng đánh nữa! Dừng tay hết đi! Đây là nhà tôi, mấy người… Mấy người cút hết cho tôi!!!”
Hai người đang đánh nhau đồng thời dừng lại, hốt hoảng đứng dậy muốn đi dỗ nữ chính.
Nữ chính càng không ngừng hất tay hai người, như người điên gào lên: “Đi! Ra ngoài hết cho tôi! Ra ngoài!”
Đầu tiên là Nhan Vũ bị đẩy ra ngoài, sau đó là Bách An nhặt quần áo lên mặc vào. Cửa đóng sầm, chỉ còn Nhan Vũ và Bách An ở ngoài nhìn nhau.
“Là em quá tham lam, muốn cả hai người các anh…” Nữ chính khóc lóc, tỏ vẻ tại bản thân cô tham lam khiến hai anh em trở mặt, đều là lỗi của cô. Vì hai người họ, cô quyết định bỏ đi, từ nay về sau không gặp lại họ nữa.
Bách An và Nhan Vũ bị nhốt ngoài cửa, cố gắng khuyên nữ chính chuyện không phải lỗi tại cô, là do bọn họ không kiềm chế được, vân vân… Hai người ai cũng không chịu thua, đứng ngoài cửa chờ đợi. Nữ chính lại nói bọn họ không đi, cô sẽ không ra khỏi cửa, cuối cùng Bách An và Nhan Vũ không thể làm gì khác hơn là rời khỏi nhà nữ chính.
Đến cảnh này, phần diễn trong ngày thứ hai đã xem như quay xong.
Đạo diễn vừa hô ‘cắt’ vừa nói ‘vất vả’, tiếng ‘vất vả’ vừa kết thúc, người đại diện ba vai chính lần lượt tiến lên. Người đại diện của Lisa trùm khăn tắm cho cô, hộ tống cô đến phòng tắm, lúc đi ngang qua Bách An thì ngại ngùng mỉm cười, mà một giây sau khi đạo diễn hô ‘cắt’, Bách An đau khổ vì tình đã biến thành mặt không cảm xúc, gật đầu với Lisa, nhận nước của trợ lý rồi xoay người đi về phía toilet mà không ngoảnh lại.
Phần diễn của Lisa đến đây kết thúc, sau khi tắm xong, cô ra ngoài chào hỏi với tổ kịch rồi rời đi, mà Bách An và Nhan Vũ còn phải hóa trang rồi chạy tới bờ sông diễn một phân đoạn hòa giải.
Nhan Vũ vào toilet hai mươi phút, trong đó có một người đánh bảng nhiều lần đi toilet bị cậu kéo lại, nhiều lần hỏi thăm, xác nhận Bách An và Lisa đã quay xong mới dám từ toilet quay lại phòng hóa trang. Cậu không còn tâm tư chơi game nữa, cũng không ngủ được, ở phòng hóa trang đọc kịch bản thì gặp phó đạo diễn thông báo cậu chuẩn bị lên sân khấu. Cho đến khi thợ đến trang điểm cho thì cậu vẫn đang lẩm bẩm mấy câu thoại.
Sau khi trang điểm xong, người đại diện đến tìm Nhan Vũ, Nhan Vũ bình tĩnh thả kịch bản trong tay xuống, theo người đại diện dọc theo hàng lang đến trường quay.
“Đừng khẩn trương, thật ra ba người quay không khác gì hai người.” Người đại diện an ủi.
Nhan Vũ mạnh miệng: “Ai khẩn trương?”
Người đại diện đỡ trán: “Vậy em đừng run tay run chân!”
Nhan Vũ hoảng hốt, quả nhiên mình bị gì rồi, quá mất mặt. Cậu luống cuống điều chỉnh tâm tình, nghiêm nghiêm nghị nghị, là một hảo hán đỉnh thiên lập địa. Người đại diện cũng không vạch trần cậu, dẫn cậu vào trường quay chính.
Đạo diễn hỏi: “Nhớ thoại hết chưa?”
Nhan Vũ căng cứng: “Một câu không thiếu.”
Đạo diễn gật đầu: “Đi, lên đi.”
Người đánh bảng giơ bảng lên cao: “Cảnh thứ X lần đầu tiên ——” Một tiếng cạch vang lên, bảng phim khép lại..
Không biết cọng dây thần kinh nào trong đầu Nhan Vũ lại trở nên căng thẳng, cậu dùng sự chuyên nghiệp của diễn viên nam được rèn luyện hằng ngày, mau chóng dựa theo kịch bản nhập diễn, nhận bánh kem do đội hậu cầu đưa tới, mỉm cười ngọt ngào đi vào khu vực ống kính ——
Hôm nay là sinh nhật nữ chính, cậu không nói cho nữ chính, đến nhà nữ chính lúc không có ai, muốn cho nữ chính một sự bất ngờ.
Nhan Vũ đứng ngoài cửa gõ hai ba cái, không ai đáp lại. Cậu gọi tên nữ chính theo như trong kịch bản, sau đó nghiêng tai lắng nghe, lại gõ thêm vài lần, vẫn không ai đáp lại. Cậu lầm bầm: “Đang ngủ sao?” Sau đó lộ ra nụ cười xấu xa: “Để dọa em ấy xem sao!” Cậu lấy ra chìa khóa nữ chính cho từ trước, mở cửa vào nhà.
Camera theo ở phía sau Nhan Vũ chuyển ra phía trước rồi quay ngang, camera đã sớm lắp trong phòng lập tức đặc tả mặt cậu. Cậu đi tới bên cạnh bàn, phát hiện trên đó đặt một cái bánh kem, bánh bị cắt hai miếng, nến đốt hơn phân nửa để ở một bên, hai cái đĩa dính đầy kem.
Rất rõ ràng, đã có người sớm tổ chức sinh nhật cho nữ chính.
Nhan Vũ cau mày đặt bánh kem và chìa khóa lên bàn, lúc này cậu thấy trên mặt đất dính chút kem, đi thêm vài bước thì thấy cứ cách một đoạn sẽ có mảnh vụn bánh và kem, kéo dài về phía phòng ngủ. Cậu men theo dấu vết đi về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng rên rỉ!
Nhan Vũ lặng đi vài giây, tiếng rên rỉ liên tục không ngừng, trên mặt lộ vẻ khó thể tin nổi, bước nhanh về phía phát ra âm thanh. Cuối cùng cậu đứng trước cửa phòng nữ chính, qua khe cửa phòng không đóng chặt thấy hai người đang làm tình.
Không, nói chính xác thì chỉ thấy Bách An, nói đúng hơn là chỉ thấy thân thể cao to của Bách An.
Trái tim Nhan Vũ nhất thời nhảy dựng, nổi trống ầm vang đùng đùng, đôi chân vốn nên đạp cửa lại như bị đóng đinh trên đất. Đạo diễn cho rằng Nhan Vũ đang nổi giận, vung tay lên cho camera đi tới đặc tả mặt cậu, sau đó chiếu vào khe cửa.
Không ai biết trong ba bốn giây đó, Nhan Vũ đang kiến thiết tâm lý đến mấy trăm lần: Đừng hoảng, không có gì để lo lắng, cái gì anh ta có mình cũng có, có gì phải sợ?
Chính là như vậy, không có gì phải sợ, chỉ là vọt vào đánh anh ta một trận, dù sao mình đã nhìn anh ta không vừa mắt, không phải sao?
Trong nháy mắt, Nhan Vũ nhớ lại thái độ lãnh đạm của Bách An ở cửa phòng hóa trang và toilet, một lửa giận vô hình bùng phát, cuối cùng cũng dựa theo kịch bản đá văng cửa bắt gian tại trận, sau đó sẽ cùng Bách An đánh thành một đoàn.
Nhìn trong video và tận mắt nhìn thấy Bách An lõa thể, lực đánh vào thị giác không giống nhau. Nhìn qua khe cửa từ xa và nhìn gần, thậm chí là tự tay chạm vào, lực đánh thị giác càng không giống nhau, Nhan Vũ phá cửa vào đối diện với Bách An, một câu rống giận kẹt trong ánh mắt.
May mà nữ chính biểu hiện hoảng hốt đúng lúc, Bách An thừa dịp lúc này mặc quần vào, camera lựa chọn đặc tả nơi riêng tư của nữ chính trước, cho Nhan Vũ thời gian phản ứng. Cậu thở hổn hển hai cái rồi gào lên: “Các người đang làm cái gì!” Sau đó đánh về phía Bách An, đè vai anh xuống.
Không ngờ Nhan Vũ xông đến quá mạnh, vừa chạm vào vai Bách An đã biết dùng lực quá lớn, vốn theo kế hoạch là hai người đánh ngã xuống giường, nhưng bây giờ theo tình hình này e rằng sẽ phải nhào xuống đất!
Mắt thấy dự đoán sẽ trở thành hiện thực, Bách An bỗng nhiên lui một chút, một đôi tay vững vàng vòng quanh eo Nhan Vũ ôm cậu vào lòng, chỉ bị cậu va vào người lui về sau một chút, triệt tiêu tất cả năng lượng, anh còn nhanh trí quặt hai tay cậu ra sau lưng. Trong nháy mắt Bách An đã xoay mặt Nhan Vũ hướng xuống dưới, đè lên giường.
Kịch bản nói đánh nhau nhưng không nói đánh nhau như thế nào, lúc Nhan Vũ xem kịch bản hiểu thành cậu đánh Bách An, không ngờ mình lại bị chế trụ trong chớp mắt.
Các fan và người trong ngành luôn thích so sánh cậu và Bách An, mỗi lần so sánh xong luôn nói: Nhìn mình Nhan Vũ thì còn thấy tạm được, nhưng so sánh với Bách An thì đúng là chỗ nào cũng không được.
Những câu nói kiểu này chỉ là tin đồn ngoài phố, nếu như đoạn phim này được phát hành toàn là cậu bị đè xuống đánh thì há phải là một búa nện thẳng xuống luôn sao?
Chuyện này còn phát triển đến đâu nữa đây?
Nhan Vũ thề sống thề chết phản kháng, cậu muốn giãy giụa nhưng sức Bách An quá mạnh, cậu làm thế nào cũng không tránh thoát. Ở bên ngoài ống kính giơ bảng trắng rất lớn, bên trên ghi lời kịch của Nhan Vũ. Cậu tức đến run lên: Đọc kịch cái con khỉ, danh dự của ông đây bị hủy hết rồi!
Tức thì tức nhưng Nhan Vũ cũng chỉ có thể đọc lời thoại trong kịch bản: “Mẹ kiếp, anh làm anh em như thế này à? Thừa dịp vắng mặt tôi, ngủ với người đàn bà của tôi!”
Chung quy là lòng mang tức giận, âm điệu Nhan Vũ hơi run rẩy. Cậu cho rằng vô cùng khí phách, nhưng lọt vào tai người khác thì lại giống ấm ức hơn. Cậu bỗng nhiên cảm thấy sức lực đè chặt mình đang buông lỏng, lập tức đảo khách thành chủ, xoay người đè Bách An, thần thái mừng thầm cùng đắc ý không thể kiềm chế lộ ra, may là camera quay ở xa, bằng không dáng vẻ bị cắm sừng sẽ bị thái độ vui mừng của cậu làm hỏng hết.
Bách An ở phía dưới nên đương nhiên nhìn rõ thái độ của Nhan Vũ không sót chút gì, thoáng nhìn camera không ngừng tới gần, anh giơ tay lên giả vờ tấn công nhưng thực chất là che mặt Nhan Vũ, giọng điệu lạnh lùng: “Ai nói cô ấy là đàn bà của cậu?”
Trong giọng Bách An đủ khiêu khích, kết hợp với gương mặt vô cùng xuất sắc kia, tuy bị đè phía dưới nhưng lại làm người khác cảm thấy cao cao tại thượng. Trong khoảnh khắc đó, Nhan Vũ nhập diễn vào kịch bản, nhất thời tức điên, một quyền đập xuống!
Đánh nhau đương nhiên là giả, thế nhưng âm thầm đấu sức là thật. Hai người bổ nhào trên giường, lăn lộn phân cao thấp, nữ chính ở cạnh nhiều lần kêu đừng đánh nhưng bị bỏ quên, rốt cuộc nổi cáu, khóc rống ——
“Tôi bảo hai người đừng đánh nữa! Dừng tay hết đi! Đây là nhà tôi, mấy người… Mấy người cút hết cho tôi!!!”
Hai người đang đánh nhau đồng thời dừng lại, hốt hoảng đứng dậy muốn đi dỗ nữ chính.
Nữ chính càng không ngừng hất tay hai người, như người điên gào lên: “Đi! Ra ngoài hết cho tôi! Ra ngoài!”
Đầu tiên là Nhan Vũ bị đẩy ra ngoài, sau đó là Bách An nhặt quần áo lên mặc vào. Cửa đóng sầm, chỉ còn Nhan Vũ và Bách An ở ngoài nhìn nhau.
“Là em quá tham lam, muốn cả hai người các anh…” Nữ chính khóc lóc, tỏ vẻ tại bản thân cô tham lam khiến hai anh em trở mặt, đều là lỗi của cô. Vì hai người họ, cô quyết định bỏ đi, từ nay về sau không gặp lại họ nữa.
Bách An và Nhan Vũ bị nhốt ngoài cửa, cố gắng khuyên nữ chính chuyện không phải lỗi tại cô, là do bọn họ không kiềm chế được, vân vân… Hai người ai cũng không chịu thua, đứng ngoài cửa chờ đợi. Nữ chính lại nói bọn họ không đi, cô sẽ không ra khỏi cửa, cuối cùng Bách An và Nhan Vũ không thể làm gì khác hơn là rời khỏi nhà nữ chính.
Đến cảnh này, phần diễn trong ngày thứ hai đã xem như quay xong.
Đạo diễn vừa hô ‘cắt’ vừa nói ‘vất vả’, tiếng ‘vất vả’ vừa kết thúc, người đại diện ba vai chính lần lượt tiến lên. Người đại diện của Lisa trùm khăn tắm cho cô, hộ tống cô đến phòng tắm, lúc đi ngang qua Bách An thì ngại ngùng mỉm cười, mà một giây sau khi đạo diễn hô ‘cắt’, Bách An đau khổ vì tình đã biến thành mặt không cảm xúc, gật đầu với Lisa, nhận nước của trợ lý rồi xoay người đi về phía toilet mà không ngoảnh lại.
Phần diễn của Lisa đến đây kết thúc, sau khi tắm xong, cô ra ngoài chào hỏi với tổ kịch rồi rời đi, mà Bách An và Nhan Vũ còn phải hóa trang rồi chạy tới bờ sông diễn một phân đoạn hòa giải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất