Chương 23: Em ngứa rồi, muốn tôi không?
Trong căn phòng rộng lớn, tiếng thở dốc của đôi nam nữ dồn dập. Dưới ánh đèn chiếu rọi, hai chiếc bóng lồng vào nhau không ngừng chuyển động.
Lục Viện ngồi ở mép ghế sofa, nửa người trên lắc lư, cơ thể trượt về phía sau theo từng cú thúc của Chu Phù Thế. Sợ bị ngã, đôi tay cô vô thức ôm lấy vai anh, đắm chìm trong khoái cảm vô tận mà anh mang lại.
Chu Phù Thế ôm lấy eo cô, ra sức thúc vào: "Lục Viện, có nhớ tôi không?"
Lục Viện nghe rõ nhưng không chịu trả lời.
Bàn tay của anh di chuyển từ eo xuống mật huyệt của cô, khi côn th*t rút ra thì đưa một ngón tay vào trong: "Hả?"
Phần dưới cơ thể như muốn nổ tung, cô dùng hai tay ôm lấy vai anh, trốn về phía sau, "Không được... A... Rách mất... Lấy ra..."
Cô còn chưa kịp nói xong, anh đã thúc mạnh, ngón tay và côn th*t cùng thọc sâu vào trong: "Lục Viện, có nhớ tôi không?"
Dường như anh nhất định muốn nhận được câu trả lời của cô, không những mạnh mẽ đưa đẩy mà còn uốn cong ngón tay trêu chọc thịt mềm bên trong, tìm kiếm điểm G, đầu ngón tay không ngừng bóp nắn, vuốt ve: "Tôi biết em nghe thấy, trả lời đi."
Cô bị anh tra tấn đến mức gần như kiệt sức, cơ thể không chịu nổi sự trêu chọc kép, mật dịch chảy ra như suối, tình cảm kìm nén trong lòng cũng bùng nổ: "Ừm.....Nhớ anh... A......"
Lúc này anh mới nở nụ cười thành công, nhưng lại không ngừng hỏi: "Chỗ nào nhớ tôi?"
Đôi tay cô ôm chặt cánh tay anh, phần thân dưới sưng tấy và đau nhức: "Chu Phù Thế... Ân...... Không được......"
Anh chợt dừng lại, rút ngón tay ra khỏi cơ thể cô: "Chỗ nào nhớ tôi?"
Một giây trước còn đắm chìm trong khoái cảm mãnh liệt, một giây sau đã trống rỗng đến không chịu nổi. Trải nghiệm hai thế giới nóng lạnh khiến dục hoả trong người cô ngày càng mãnh liệt.
Cô từ từ mở mắt ra, hờn dỗi gọi tên anh: "Chu Phù Thế......"
Thực sự chỉ những lúc thế này cô mới dịu dàng cầu xin anh.
Anh cúi người hôn lên khóe môi cô, "Lục Viện, em ngứa rồi, muốn tôi không?"
Cô tựa đầu vào ngực anh, vươn lưỡi mềm ra liếm cằm anh, eo và mông không ngừng vặn vẹo hùa theo côn th*t vẫn đang nằm trong mật huyệt, "Ừ, chỉ nhớ món đồ này thôi, muốn nó."
Lời nói của cô khiến côn th*t bất giác nhảy lên, anh đưa những ngón tay dính đầy mật dịch tới bên miệng cô, chưa kịp nói gì thì cô đã đưa lưỡi liếm những ngón tay ướt đẫm của anh.
Lần lượt, từng ngón một, cuối cùng bốn ngón tay đều nằm trong miệng cô, khiến cái miệng nhỏ phồng lên, không thể nói rõ ràng: "Di chuyển đi."
Anh dùng một tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, hạ thân đẩy mạnh. Hai cái miệng trên dưới của cô vừa hút vừa cắn thật chặt cả ngón tay và côn th*t của anh.
Lưỡi cô bị hai ngón tay anh kẹp lại, nhất thời không động đậy, nước bọt không kịp nuốt xuống tràn ra khỏi khóe miệng, chảy xuống cổ, len vào giữa hai bầu ngực.
Anh ôm lấy eo cô, đẩy mạnh hông, khai phá đường hầm chặt khít, đi đến chỗ sâu. Hai cái miệng trên dưới của cô đều bị anh lấp đầy, răng cô cắn thật mạnh ngón tay anh, còn mật huyệt bên dưới xoắn lấy côn th*t.
Hai cơ thể quấn chặt vào nhau, không ai chịu buông ra, khi giao hợp phát ra tiếng bạch bạch bạch, trông vô cùng dâm đãng.
Lục Viện cau mày, bị Chu Phù Thế đùa bỡn đến khoái cảm chồng chất. Linh hồn vốn đang bồng bềnh phiêu diêu của cô như bắt được khúc gỗ, trái tim bồn chồn rốt cuộc cũng được dịu dàng trấn an.
Chu Phù Thế quay đầu áp môi vào môi cô, nhìn hạt trân châu trong suốt dính ở khóe mắt cô, "Sao lại khóc? Chẳng phải rất thoải mái sao?"
Cô cảm nhận được khoái cảm vô tận, ý thức mơ hồ đến mức không nghe rõ lời anh nói, nhưng vẫn đáp lại: "Ừ... thoải mái quá..."
Khóe miệng anh khẽ nhếch, hạ thân càng đưa đẩy mạnh mẽ, côn th*t cứng rắn thỉnh thoảng chạm vào điểm nhạy cảm của cô.
Đầu óc cô nhất thời trống rỗng, cô ngẩng cao đầu hét lớn: "A..."
Cô biết mình đã lên đỉnh, nước mật chảy ra không ngừng. Cảm giác mất kiểm soát khiến cô sợ hãi, vô thức kẹp hai chân lại để kiềm chế nhưng vô ích.
Chu Phù Thế không cho Lục Viện cơ hội nghỉ ngơi, đột nhiên rút côn th*t ra, đặt cô tựa vào lưng ghế sô pha.
Nhìn dòng mật dịch phun ra không ngừng giữa hai chân cô, anh không chịu dừng lại mà tiếp tục đâm vào trong.
Người phụ nữ yêu kiều như bị rút hết xương cốt, cơ thể mềm oặt, chỉ còn tiếng rên rỉ quyến rũ tràn ra khỏi khóe miệng.
Lúc này anh mới đưa tay cởi khóa váy của cô, vén mái tóc dài ngang eo sang một bên, cúi đầu hôn lên cái cổ cong cong của cô, hàm răng cắn chặt dây váy của cô rồi từ từ kéo ra.
Làn da vốn trắng ngần của cô ửng đỏ, mồ hôi lấm tấm trên cổ và xương bướm, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Anh hôn dọc từ gáy xuống lưng cô, môi răng khẽ cắn phần thịt mềm mại trên eo cô, "Lục Viện...... Lục Viện......"
Cặp mông trắng nõn mềm mại của cô bị anh đâm cho đỏ hồng, âm đ*o càng dấp dính ẩm ướt. Cô khóc lóc, la hét, lên đỉnh hết lần này đến lần khác.
Những giọt nước lớn chảy ra khỏi khóe mắt, cô thấp giọng xin tha, "A...Anh trai...không làm nữa...Ừm...xin anh...A...chết mất..."
Lục Viện ngồi ở mép ghế sofa, nửa người trên lắc lư, cơ thể trượt về phía sau theo từng cú thúc của Chu Phù Thế. Sợ bị ngã, đôi tay cô vô thức ôm lấy vai anh, đắm chìm trong khoái cảm vô tận mà anh mang lại.
Chu Phù Thế ôm lấy eo cô, ra sức thúc vào: "Lục Viện, có nhớ tôi không?"
Lục Viện nghe rõ nhưng không chịu trả lời.
Bàn tay của anh di chuyển từ eo xuống mật huyệt của cô, khi côn th*t rút ra thì đưa một ngón tay vào trong: "Hả?"
Phần dưới cơ thể như muốn nổ tung, cô dùng hai tay ôm lấy vai anh, trốn về phía sau, "Không được... A... Rách mất... Lấy ra..."
Cô còn chưa kịp nói xong, anh đã thúc mạnh, ngón tay và côn th*t cùng thọc sâu vào trong: "Lục Viện, có nhớ tôi không?"
Dường như anh nhất định muốn nhận được câu trả lời của cô, không những mạnh mẽ đưa đẩy mà còn uốn cong ngón tay trêu chọc thịt mềm bên trong, tìm kiếm điểm G, đầu ngón tay không ngừng bóp nắn, vuốt ve: "Tôi biết em nghe thấy, trả lời đi."
Cô bị anh tra tấn đến mức gần như kiệt sức, cơ thể không chịu nổi sự trêu chọc kép, mật dịch chảy ra như suối, tình cảm kìm nén trong lòng cũng bùng nổ: "Ừm.....Nhớ anh... A......"
Lúc này anh mới nở nụ cười thành công, nhưng lại không ngừng hỏi: "Chỗ nào nhớ tôi?"
Đôi tay cô ôm chặt cánh tay anh, phần thân dưới sưng tấy và đau nhức: "Chu Phù Thế... Ân...... Không được......"
Anh chợt dừng lại, rút ngón tay ra khỏi cơ thể cô: "Chỗ nào nhớ tôi?"
Một giây trước còn đắm chìm trong khoái cảm mãnh liệt, một giây sau đã trống rỗng đến không chịu nổi. Trải nghiệm hai thế giới nóng lạnh khiến dục hoả trong người cô ngày càng mãnh liệt.
Cô từ từ mở mắt ra, hờn dỗi gọi tên anh: "Chu Phù Thế......"
Thực sự chỉ những lúc thế này cô mới dịu dàng cầu xin anh.
Anh cúi người hôn lên khóe môi cô, "Lục Viện, em ngứa rồi, muốn tôi không?"
Cô tựa đầu vào ngực anh, vươn lưỡi mềm ra liếm cằm anh, eo và mông không ngừng vặn vẹo hùa theo côn th*t vẫn đang nằm trong mật huyệt, "Ừ, chỉ nhớ món đồ này thôi, muốn nó."
Lời nói của cô khiến côn th*t bất giác nhảy lên, anh đưa những ngón tay dính đầy mật dịch tới bên miệng cô, chưa kịp nói gì thì cô đã đưa lưỡi liếm những ngón tay ướt đẫm của anh.
Lần lượt, từng ngón một, cuối cùng bốn ngón tay đều nằm trong miệng cô, khiến cái miệng nhỏ phồng lên, không thể nói rõ ràng: "Di chuyển đi."
Anh dùng một tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, hạ thân đẩy mạnh. Hai cái miệng trên dưới của cô vừa hút vừa cắn thật chặt cả ngón tay và côn th*t của anh.
Lưỡi cô bị hai ngón tay anh kẹp lại, nhất thời không động đậy, nước bọt không kịp nuốt xuống tràn ra khỏi khóe miệng, chảy xuống cổ, len vào giữa hai bầu ngực.
Anh ôm lấy eo cô, đẩy mạnh hông, khai phá đường hầm chặt khít, đi đến chỗ sâu. Hai cái miệng trên dưới của cô đều bị anh lấp đầy, răng cô cắn thật mạnh ngón tay anh, còn mật huyệt bên dưới xoắn lấy côn th*t.
Hai cơ thể quấn chặt vào nhau, không ai chịu buông ra, khi giao hợp phát ra tiếng bạch bạch bạch, trông vô cùng dâm đãng.
Lục Viện cau mày, bị Chu Phù Thế đùa bỡn đến khoái cảm chồng chất. Linh hồn vốn đang bồng bềnh phiêu diêu của cô như bắt được khúc gỗ, trái tim bồn chồn rốt cuộc cũng được dịu dàng trấn an.
Chu Phù Thế quay đầu áp môi vào môi cô, nhìn hạt trân châu trong suốt dính ở khóe mắt cô, "Sao lại khóc? Chẳng phải rất thoải mái sao?"
Cô cảm nhận được khoái cảm vô tận, ý thức mơ hồ đến mức không nghe rõ lời anh nói, nhưng vẫn đáp lại: "Ừ... thoải mái quá..."
Khóe miệng anh khẽ nhếch, hạ thân càng đưa đẩy mạnh mẽ, côn th*t cứng rắn thỉnh thoảng chạm vào điểm nhạy cảm của cô.
Đầu óc cô nhất thời trống rỗng, cô ngẩng cao đầu hét lớn: "A..."
Cô biết mình đã lên đỉnh, nước mật chảy ra không ngừng. Cảm giác mất kiểm soát khiến cô sợ hãi, vô thức kẹp hai chân lại để kiềm chế nhưng vô ích.
Chu Phù Thế không cho Lục Viện cơ hội nghỉ ngơi, đột nhiên rút côn th*t ra, đặt cô tựa vào lưng ghế sô pha.
Nhìn dòng mật dịch phun ra không ngừng giữa hai chân cô, anh không chịu dừng lại mà tiếp tục đâm vào trong.
Người phụ nữ yêu kiều như bị rút hết xương cốt, cơ thể mềm oặt, chỉ còn tiếng rên rỉ quyến rũ tràn ra khỏi khóe miệng.
Lúc này anh mới đưa tay cởi khóa váy của cô, vén mái tóc dài ngang eo sang một bên, cúi đầu hôn lên cái cổ cong cong của cô, hàm răng cắn chặt dây váy của cô rồi từ từ kéo ra.
Làn da vốn trắng ngần của cô ửng đỏ, mồ hôi lấm tấm trên cổ và xương bướm, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Anh hôn dọc từ gáy xuống lưng cô, môi răng khẽ cắn phần thịt mềm mại trên eo cô, "Lục Viện...... Lục Viện......"
Cặp mông trắng nõn mềm mại của cô bị anh đâm cho đỏ hồng, âm đ*o càng dấp dính ẩm ướt. Cô khóc lóc, la hét, lên đỉnh hết lần này đến lần khác.
Những giọt nước lớn chảy ra khỏi khóe mắt, cô thấp giọng xin tha, "A...Anh trai...không làm nữa...Ừm...xin anh...A...chết mất..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất