Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 10
Khi Yến Thu trở về, người nhà họ Phó đang dùng cơm.
Trên bàn ăn bằng gỗ hồ đào màu đen bày biện thức ăn tinh xảo như thường ngày, trước mặt Lục Nhuyễn vẫn đặt chén tổ yến trắng mà mỗi ngày bà ấy đều phải ăn.
Phó Trầm Trạch đang gắp thức ăn cho Phó Sương Trì, nghe thấy tiếng động ở cửa ngẩng đầu lên, vừa khéo đối diện với ánh mắt Yến Thu.
Đợi sau khi thấy rõ người tiến vào là ai, cổ tay Phó Trầm Trạch nặng nề run lên, thịt viên vừa gắp lên cứ như vậy từ giữa không trung rơi xuống, làm bẩn thảm lông cừu trắng kem trên mặt đất.
Những người khác thấy thế cũng nhao nhao nhìn về phía cửa.
Tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng dáng người và khí chất như vậy, bọn họ nhìn thoáng qua là nhận ra.
Là Yến Thu.
Tiếp theo, sắc mặt ai nấy đều trở nên nghiền ngẫm.
Từ trước đến nay dẫu Thái Sơn sụp đổ ở trước mặt cũng không đổi sắc mặt Phó Kiến Đình nắm chặt hai tay, dường như muốn đứng dậy.
Phó Trầm Trạch chưa bao giờ để mắt tới cậu dường như có chút hổ thẹn, vội vàng cúi đầu chuyên chú nhìn thức ăn trước mặt.
Phó Sương Trì không cầm vững chiếc nĩa bạc trên tay, rơi ở trên bàn ăn, phát ra một tiếng vang "keng keng".
Tiếng động này giống như đánh thức Lục Nhuyễn ở bên cạnh, ngay sau đó thấy bà ấy lập tức buông tổ yến đứng dậy nghênh đón.
Vẻ mặt bà ấy ngạc nhiên đi tới trước người Yến Thu, vươn tay muốn chạm lại không dám chạm, hồi lâu, mới khó tin nổi mà gọi cậu một tiếng: "Tiểu Thu?"
Nói xong, lúc này mới cố lấy dũng khí muốn cầm tay cậu, nhưng mà còn chưa đυ.ng tới đã bị Yến Thu tránh đi.
"Con hơi mệt, về phòng trước." Yến Thu bỏ lại những lời này rồi cất bước đi về phòng mình.
Lục Nhuyễn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cậu hồi lâu, lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ đuổi theo.
"Tiểu Thu." Yến Thu vốn đã muốn đóng cửa lại, thế nhưng Lục Nhuyễn lại chen vào giữa khe cửa.
"Có việc gì sao?" Mặc dù có khẩu trang che giấu, nhưng Lục Nhuyễn vẫn nghe ra sự lạnh nhạt của cậu.
Chỉ một câu nói của Yến Thu, viền mắt Lục Nhuyễn lại đỏ lên, bên trong ẩm ướt trong suốt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra nước mắt.
"Ngày hôm đó, chuyện biệt thự..."
Dường như bà ấy cũng không biết nên mở miệng như thế nào, nói một câu ngắt quãng.
"Con quên rồi." Yến Thu khoát tay áo, thờ ơ nói.
Lục Nhuyễn nghe thế, nước mắt vẫn luôn kiềm chế rốt cuộc nhịn không được rơi xuống: "Làm sao có thể quên được cơ chứ? Xin lỗi, mẹ thay mặt cả nhà xin lỗi với con, Tiểu Thu, ngày đó, ngày đó thật sự là..."
Yến Thu rất muốn hỏi bà ấy có tư cách gì mà thay mọi người xin lỗi, lại vì sao cảm thấy loại chuyện này chỉ một lời xin lỗi là có thể coi như xong?
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói gì.
Cậu lười phân tích từng câu, dây dưa từng chữ với bà ấy, thầm nghĩ nhanh chóng kết thúc tất cả tại đây.
Lục Nhuyễn thấy cậu hồi lâu không nói gì, cho rằng thái độ của cuối cùng cũng xuôi xuống, vì vậy tiếp tục nói: "Đâu ai ngờ rằng ngày đó lại đột nhiên cháy, lửa quá lớn, sau khi mẹ chạy ra ngoài mới nhìn thấy con và Tiểu Trì chưa đi ra, vốn dĩ mẹ..."
"Vốn dĩ gì?" Yến Thu ngắt lời bà ấy.
"Vốn..." Lục Nhuyễn như là bởi vì bị đột nhiên ngắt lời mà kẹt lại, lời còn lại làm sao cũng nói không nên lời.
Yến Thu nở nụ cười nhàn nhạt: "Vẫn chưa soạn xong sao? Vậy chờ soạn xong lại đến nói cho con biết nha!"
Nói xong làm ra một tư thế mời.
Lục Nhuyễn dường như bị cậu hỏi khó, há miệng, nhưng mà một lúc lâu cũng không nói nên lời, đành phải hơi lúng túng quay người rời đi.
Sau khi ra ngoài mới nhớ tới vẫn chưa hỏi cậu có ăn cơm không?
Nhưng không đợi bà ấy xoay người, chợt nghe "Rầm" một tiếng, Yến Thu đã đóng cửa lại.
Lục Nhuyễn đứng ở cửa nhìn cửa phòng đóng chặt, lúc này mới cảm giác được, lần này Yến Thu thật sự đau lòng.
Yến Thu đóng cửa phòng lại, sau đó từ trong ngăn kéo lấy cái ba lô của mình lúc đến, từ từ thu xếp đồ đạc của mình.
Đồ đạc của cậu ít đến đáng thương, có thể nhét đầy trong một cái túi.
Cậu đến nhà họ Phó một năm, những gì cậu có thể mang theo chẳng qua là một vài bộ quần áo và tượng điêu khắc của cậu thôi.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Yến Thu ngồi xuống trước bàn, sau đó mở ngăn kéo ra, lấy ra một khối gỗ du đã chạm khắc được một nửa và cầm nó trong lòng bàn tay.
Khối gỗ du mặc dù chỉ có hình dáng cơ bản, nhưng đã có hình thái ban đầu, có thể nhìn thấy thứ cậu khắc chính là một cái sân nhỏ.
Giữa sân trồng một gốc cây hạch đào, dưới gốc cây hạch đào có hai cái ghế trúc, trên ghế trúc có một người phụ nữ đang ngồi, trên đầu gối người phụ nữ đang ôm một đứa bé, bên cạnh đứa bé có một chú mèo đang nằm ngủ say.
Tuy rằng người phụ nữ và đứa bé chỉ có một hình dáng.
Nhưng Yến Thu lại tựa như xuyên thấu qua hình dáng thấy được cô và mình.
Cậu nâng tượng gỗ vào trong ngực, cúi người cẩn thận dùng gò má cọ cọ, sau đó im lặng nói: "Cô ơi, con muốn về nhà."
-
Buổi tối trước cửa truyền đến rất nhiều tiếng gõ cửa, bảo cậu đi ăn cơm, nhưng Yến Thu vẫn không mở cửa.
Đây là chuyện trước đây cậu tuyệt đối không dám làm ở nhà họ Phó.
Nhưng giờ thì không quan trọng nữa.
Chắc hẳn trong lòng bọn họ cũng thấy hổ thẹn, đối với hành vi "Phản nghịch" này của cậu cũng không nói gì thêm.
Bọn họ chỉ đặt thức ăn trước cửa, dặn dò cậu nhất định phải ăn xong.
Yến Thu không nói gì, cũng không bật đèn, chỉ mượn ánh trăng tiếp tục dùng dao khắc từng chút từng chút điêu khắc tác phẩm chưa hoàn thành đó.
Bởi vì lý do lúc trước bị thương, Yến Thu khắc được chút là phải nghỉ ngơi.
Cho đến khi tay phải đau đớn vì sử dụng quá mức, lúc này mới ngừng lại.
Cậu giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã qua mười hai giờ.
Yến Thu đứng dậy, hoạt động cổ tay một chút, cẩn thận cất dao khắc và một nửa sân vào ba lô, sau đó cầm lấy ba lô đi ra ngoài.
Lúc này biệt thự hoàn toàn yên tĩnh, bởi vậy Yến Thu đi rất thuận lợi.
Buổi tối mùa đông quá lạnh, hơn nữa đêm đã khuya, trên đường không có ai.
Nhưng cũng may ngẩng đầu vẫn có thể nhìn thấy mặt trăng.
Ánh trăng lạnh lẽo treo trên bầu trời, vừa vặn có thể làm bạn với cậu.
Yến Thu đi tới nhà ga, mua một vé xe lửa đi thành phố D.
Bởi vì có hơi muộn, cho nên ba giờ sáng cậu mới ngồi lên xe lửa.
Người trên xe lửa rất nhiều, nhưng giờ này tất cả mọi người đều đang ngủ, bởi vậy cũng coi như yên tĩnh.
Có điều không lâu lắm, một trận tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ đã phá vỡ sự yên tĩnh này.
Yến Thu thu lại ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ xe, sau đó thì thấy tiếng khóc truyền đến từ hai mẹ con trẻ tuổi ngồi đối diện mình.
Đứa bé ngủ trên người của mẹ, có lẽ không thoải mái, sau khi tỉnh dậy thì bắt đầu gào khóc.
Tiếng khóc này đánh thức không ít người.
Chung quanh có người bất mãn phát ra tiếng khẽ trách móc.
Ngay sau đó mẹ của đứa bé cũng tỉnh dậy, luống cuống tay chân dỗ đứa bé: "Không khóc, không khóc, có phải đói bụng rồi không? Ăn một ít nhé nhé con?"
Nhưng đứa bé làm sao có thể để ý bây giờ có phải là nơi và lúc để gào khóc hay không, vẫn không ngừng khóc.
Yến Thu nhìn mẹ đứa bé vừa thấp giọng xin lỗi vừa đè thấp giọng dỗ con, rất nhanh trên trán đã đổ mồ hôi. Cậu do dự một chút, từ trong túi lấy ra một con chuột nhỏ được điêu khắc bằng gỗ lê đưa cho bé.
Hầu hết trẻ con đều thích đồ chơi, vì vậy nhanh chóng bị đánh lạc hướng.
Bé cầm con chuột nhỏ cười lên "khanh khách".
"Cảm ơn cậu nhé." Người mẹ trẻ vội vàng cảm ơn cậu.
Yến Thu lắc đầu, trả lời: "Không cần khách sáo."
"Cái này là cậu mua hả?"
"Không, em tự làm."
"Tay cậu khéo thật đấy."
"Từ nhỏ em đã học với cô."
"Cô cậu cũng là một người rất giỏi."
Yến Thu nghe vậy đột nhiên im lặng xuống, hồi lâu mới trả lời: "Vâng, cô ấy là một người rất giỏi."
Yến Thu nói xong, một lần nữa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời mùa đông hiện ra một màu xanh lam sẫm xen lẫn sự lạnh lẽo, ngàn dặm không có vì sao, chỉ có một vầng trăng sáng treo lơ lửng.
Vầng trăng sáng treo cao, soi chiếu nhân gian.
Yến Thu nắm chặt dây chuyền trên cổ, suy nghĩ chậm rãi bay về thật lâu thật lâu trước kia.
Nhà họ Yến trọng nam khinh nữ, ở trong mắt bọn họ con trai mới là hy vọng, con gái chẳng là gì cả, con gái tựa như một món hàng hóa, ai ra giá cao hơn thì người đó được.
Vì cung cấp cho con trai đi học kết hôn, cô vừa trưởng thành đã bị gả ra ngoài, sau đó dùng sinh lễ đổi lấy cung cấp cho con trai vào đại học, rồi kết hôn sinh con.
Mà cô thì gả cho một gã đàn ông nông thôn kết hôn lần hai, gã đàn ông kia thô lỗ bạo lực, dường như tụ tập tất cả sự xấu xa trên thế gian.
Cô thật sự không chịu nổi cuộc hôn nhân như vậy, từng nhờ cha mẹ giúp đỡ, nhưng mà bọn họ lại bỏ mặc.
Cô hoàn toàn hết hy vọng, cắt đứt quan hệ với gia đình.
Nhưng cũng may gã đàn ông kia không tới vài năm đã bị bệnh nặng qua đời, một mình cô trông coi và sinh sống ở cái sân đó.
Sau đó Yến Thu sinh ra, vợ chồng nhà họ Yến bởi vì sợ bị phát hiện mà đưa cậu đến chỗ cô.
Ban đầu cô muốn từ chối, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã mềm lòng.
Cho nên cuối cùng vẫn đồng ý, từ đó về sau, cậu bắt đầu sống chung với cô.
Cô nói năm đó tên của cô cũng đã sửa lại, chính là vì không muốn dính dáng chút gì với cái nhà đó.
Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cậu, Yến Thu nở nụ cười với cô.
Trái tim cô lập tức mềm nhũn.
Cô nói khi còn bé cậu thích khóc, cho nên cô thường dùng gỗ điêu khắc các loại động vật nhỏ cho cậu chơi.
Chính mình vừa nhìn thấy cô khắc đồ vật là lập tức im ngay.
Cậu chơi đùa, vẽ tranh, biết chữ, lớn lên trong cái sân nhỏ đó.
Mỗi ngày cơm nước xong, cô sẽ nắm tay cậu đi dạo.
Họ còn nhặt được một con mèo con mới sinh trên đường, còn mang nó về nhà.
Cậu đã sống ở đó bảy năm.
Năm thứ bảy cô bị bệnh qua đời, cha mẹ đến đón cậu.
Yến Thu lúc đi cũng muốn mang mèo theo, nhưng trước khi lên xe mẹ Yến lại giật lấy mèo từ trong lòng cậu, ném ra ngoài.
Yến Thu còn chưa kịp đuổi theo, mèo đã bị hoảng sợ chạy ra ngoài.
Từ đó về sau, không còn nhìn thấy nó nữa.
Cùng rời đi theo con mèo đó, dường như còn có khoảng thời gian hạnh phúc duy nhất trong đời cậu nữa.
-
Yến Thu bị ánh mặt trời loáng qua làm cho mở mắt, lúc này mới phát hiện không biết trời đã sáng từ lúc nào.
Phần lớn hành khách xung quanh đã tỉnh, có người đang lướt video, có người đang tán gẫu, vô cùng náo nhiệt.
Yến Thu dụi dụi mắt ngồi thẳng người, tối hôm qua cứ cứng đờ như vậy ngồi ngủ cả đêm, cổ rất đau.
Người mẹ trẻ đối diện thấy cậu tỉnh, nhiệt tình đưa cho cậu một ổ bánh mì.
Yến Thu không từ chối, đưa tay nhận lấy, nhưng không ăn.
Cô gái thấy thế, có chút tò mò hỏi: "Sao cậu đeo khẩu trang suốt thế, không thấy bí hả?"
Yến Thu nghe vậy theo bản năng sờ sờ gò má bên phải, sau đó lắc lắc đầu: "Không sao."
Nói xong, cậu cầm lấy bánh mì và nước suối tìm chỗ ít người tùy tiện ăn hai miếng bánh mì, sau đó uống thuốc.
Uống nước lạnh khiến bụng cậu có chút khó chịu, nhưng Yến Thu cũng mặc kệ, đeo khẩu trang xong ôm bụng đi trở về.
Mới vừa ngồi vào chỗ của mình liền nghe cô gái đối diện nói: "Cậu to gan thật đấy, không cầm điện thoại theo, cũng không sợ mất, tôi thấy có người gọi điện cho cậu, cậu mau nghe đi."
Yến Thu mới phát hiện vị trí mình làm rơi điện thoại.
Từ tối hôm qua trở đi cậu chưa từng xem qua điện thoại, vẫn để ở trong túi, hẳn là lúc đứng dậy không cẩn thận rơi xuống.
Cậu cầm lấy điện thoại mở ra nhìn thoáng qua, không ngờ đều là Lục Nhuyễn gọi tới, ngoại trừ bà ấy, còn có Phó Trầm Trạch và Phó Kiến Đình.
Yến Thu nhìn cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc trên màn hình điện thoại.
Đột nhiên nhớ tới lần trước mình bị Phó Sương Trì và Tần Mộ cùng nhau trêu cợt, rạng sáng mới trở về nhưng cũng chẳng có ai gọi điện thoại, nhìn màn hình trống rỗng, khi đó điều cậu muốn là một cuộc điện thoại quan tâm thôi là đủ rồi.
Bây giờ cậu không muốn nữa, thì gì cũng có.
Yến Thu nhếch khóe môi, đột nhiên có chút buồn cười.
Thứ cậu từng cố gắng muốn có được như thế, chung quy lại không bằng tạo hóa của thế gian.
Trên bàn ăn bằng gỗ hồ đào màu đen bày biện thức ăn tinh xảo như thường ngày, trước mặt Lục Nhuyễn vẫn đặt chén tổ yến trắng mà mỗi ngày bà ấy đều phải ăn.
Phó Trầm Trạch đang gắp thức ăn cho Phó Sương Trì, nghe thấy tiếng động ở cửa ngẩng đầu lên, vừa khéo đối diện với ánh mắt Yến Thu.
Đợi sau khi thấy rõ người tiến vào là ai, cổ tay Phó Trầm Trạch nặng nề run lên, thịt viên vừa gắp lên cứ như vậy từ giữa không trung rơi xuống, làm bẩn thảm lông cừu trắng kem trên mặt đất.
Những người khác thấy thế cũng nhao nhao nhìn về phía cửa.
Tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng dáng người và khí chất như vậy, bọn họ nhìn thoáng qua là nhận ra.
Là Yến Thu.
Tiếp theo, sắc mặt ai nấy đều trở nên nghiền ngẫm.
Từ trước đến nay dẫu Thái Sơn sụp đổ ở trước mặt cũng không đổi sắc mặt Phó Kiến Đình nắm chặt hai tay, dường như muốn đứng dậy.
Phó Trầm Trạch chưa bao giờ để mắt tới cậu dường như có chút hổ thẹn, vội vàng cúi đầu chuyên chú nhìn thức ăn trước mặt.
Phó Sương Trì không cầm vững chiếc nĩa bạc trên tay, rơi ở trên bàn ăn, phát ra một tiếng vang "keng keng".
Tiếng động này giống như đánh thức Lục Nhuyễn ở bên cạnh, ngay sau đó thấy bà ấy lập tức buông tổ yến đứng dậy nghênh đón.
Vẻ mặt bà ấy ngạc nhiên đi tới trước người Yến Thu, vươn tay muốn chạm lại không dám chạm, hồi lâu, mới khó tin nổi mà gọi cậu một tiếng: "Tiểu Thu?"
Nói xong, lúc này mới cố lấy dũng khí muốn cầm tay cậu, nhưng mà còn chưa đυ.ng tới đã bị Yến Thu tránh đi.
"Con hơi mệt, về phòng trước." Yến Thu bỏ lại những lời này rồi cất bước đi về phòng mình.
Lục Nhuyễn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cậu hồi lâu, lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ đuổi theo.
"Tiểu Thu." Yến Thu vốn đã muốn đóng cửa lại, thế nhưng Lục Nhuyễn lại chen vào giữa khe cửa.
"Có việc gì sao?" Mặc dù có khẩu trang che giấu, nhưng Lục Nhuyễn vẫn nghe ra sự lạnh nhạt của cậu.
Chỉ một câu nói của Yến Thu, viền mắt Lục Nhuyễn lại đỏ lên, bên trong ẩm ướt trong suốt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra nước mắt.
"Ngày hôm đó, chuyện biệt thự..."
Dường như bà ấy cũng không biết nên mở miệng như thế nào, nói một câu ngắt quãng.
"Con quên rồi." Yến Thu khoát tay áo, thờ ơ nói.
Lục Nhuyễn nghe thế, nước mắt vẫn luôn kiềm chế rốt cuộc nhịn không được rơi xuống: "Làm sao có thể quên được cơ chứ? Xin lỗi, mẹ thay mặt cả nhà xin lỗi với con, Tiểu Thu, ngày đó, ngày đó thật sự là..."
Yến Thu rất muốn hỏi bà ấy có tư cách gì mà thay mọi người xin lỗi, lại vì sao cảm thấy loại chuyện này chỉ một lời xin lỗi là có thể coi như xong?
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói gì.
Cậu lười phân tích từng câu, dây dưa từng chữ với bà ấy, thầm nghĩ nhanh chóng kết thúc tất cả tại đây.
Lục Nhuyễn thấy cậu hồi lâu không nói gì, cho rằng thái độ của cuối cùng cũng xuôi xuống, vì vậy tiếp tục nói: "Đâu ai ngờ rằng ngày đó lại đột nhiên cháy, lửa quá lớn, sau khi mẹ chạy ra ngoài mới nhìn thấy con và Tiểu Trì chưa đi ra, vốn dĩ mẹ..."
"Vốn dĩ gì?" Yến Thu ngắt lời bà ấy.
"Vốn..." Lục Nhuyễn như là bởi vì bị đột nhiên ngắt lời mà kẹt lại, lời còn lại làm sao cũng nói không nên lời.
Yến Thu nở nụ cười nhàn nhạt: "Vẫn chưa soạn xong sao? Vậy chờ soạn xong lại đến nói cho con biết nha!"
Nói xong làm ra một tư thế mời.
Lục Nhuyễn dường như bị cậu hỏi khó, há miệng, nhưng mà một lúc lâu cũng không nói nên lời, đành phải hơi lúng túng quay người rời đi.
Sau khi ra ngoài mới nhớ tới vẫn chưa hỏi cậu có ăn cơm không?
Nhưng không đợi bà ấy xoay người, chợt nghe "Rầm" một tiếng, Yến Thu đã đóng cửa lại.
Lục Nhuyễn đứng ở cửa nhìn cửa phòng đóng chặt, lúc này mới cảm giác được, lần này Yến Thu thật sự đau lòng.
Yến Thu đóng cửa phòng lại, sau đó từ trong ngăn kéo lấy cái ba lô của mình lúc đến, từ từ thu xếp đồ đạc của mình.
Đồ đạc của cậu ít đến đáng thương, có thể nhét đầy trong một cái túi.
Cậu đến nhà họ Phó một năm, những gì cậu có thể mang theo chẳng qua là một vài bộ quần áo và tượng điêu khắc của cậu thôi.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Yến Thu ngồi xuống trước bàn, sau đó mở ngăn kéo ra, lấy ra một khối gỗ du đã chạm khắc được một nửa và cầm nó trong lòng bàn tay.
Khối gỗ du mặc dù chỉ có hình dáng cơ bản, nhưng đã có hình thái ban đầu, có thể nhìn thấy thứ cậu khắc chính là một cái sân nhỏ.
Giữa sân trồng một gốc cây hạch đào, dưới gốc cây hạch đào có hai cái ghế trúc, trên ghế trúc có một người phụ nữ đang ngồi, trên đầu gối người phụ nữ đang ôm một đứa bé, bên cạnh đứa bé có một chú mèo đang nằm ngủ say.
Tuy rằng người phụ nữ và đứa bé chỉ có một hình dáng.
Nhưng Yến Thu lại tựa như xuyên thấu qua hình dáng thấy được cô và mình.
Cậu nâng tượng gỗ vào trong ngực, cúi người cẩn thận dùng gò má cọ cọ, sau đó im lặng nói: "Cô ơi, con muốn về nhà."
-
Buổi tối trước cửa truyền đến rất nhiều tiếng gõ cửa, bảo cậu đi ăn cơm, nhưng Yến Thu vẫn không mở cửa.
Đây là chuyện trước đây cậu tuyệt đối không dám làm ở nhà họ Phó.
Nhưng giờ thì không quan trọng nữa.
Chắc hẳn trong lòng bọn họ cũng thấy hổ thẹn, đối với hành vi "Phản nghịch" này của cậu cũng không nói gì thêm.
Bọn họ chỉ đặt thức ăn trước cửa, dặn dò cậu nhất định phải ăn xong.
Yến Thu không nói gì, cũng không bật đèn, chỉ mượn ánh trăng tiếp tục dùng dao khắc từng chút từng chút điêu khắc tác phẩm chưa hoàn thành đó.
Bởi vì lý do lúc trước bị thương, Yến Thu khắc được chút là phải nghỉ ngơi.
Cho đến khi tay phải đau đớn vì sử dụng quá mức, lúc này mới ngừng lại.
Cậu giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã qua mười hai giờ.
Yến Thu đứng dậy, hoạt động cổ tay một chút, cẩn thận cất dao khắc và một nửa sân vào ba lô, sau đó cầm lấy ba lô đi ra ngoài.
Lúc này biệt thự hoàn toàn yên tĩnh, bởi vậy Yến Thu đi rất thuận lợi.
Buổi tối mùa đông quá lạnh, hơn nữa đêm đã khuya, trên đường không có ai.
Nhưng cũng may ngẩng đầu vẫn có thể nhìn thấy mặt trăng.
Ánh trăng lạnh lẽo treo trên bầu trời, vừa vặn có thể làm bạn với cậu.
Yến Thu đi tới nhà ga, mua một vé xe lửa đi thành phố D.
Bởi vì có hơi muộn, cho nên ba giờ sáng cậu mới ngồi lên xe lửa.
Người trên xe lửa rất nhiều, nhưng giờ này tất cả mọi người đều đang ngủ, bởi vậy cũng coi như yên tĩnh.
Có điều không lâu lắm, một trận tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ đã phá vỡ sự yên tĩnh này.
Yến Thu thu lại ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ xe, sau đó thì thấy tiếng khóc truyền đến từ hai mẹ con trẻ tuổi ngồi đối diện mình.
Đứa bé ngủ trên người của mẹ, có lẽ không thoải mái, sau khi tỉnh dậy thì bắt đầu gào khóc.
Tiếng khóc này đánh thức không ít người.
Chung quanh có người bất mãn phát ra tiếng khẽ trách móc.
Ngay sau đó mẹ của đứa bé cũng tỉnh dậy, luống cuống tay chân dỗ đứa bé: "Không khóc, không khóc, có phải đói bụng rồi không? Ăn một ít nhé nhé con?"
Nhưng đứa bé làm sao có thể để ý bây giờ có phải là nơi và lúc để gào khóc hay không, vẫn không ngừng khóc.
Yến Thu nhìn mẹ đứa bé vừa thấp giọng xin lỗi vừa đè thấp giọng dỗ con, rất nhanh trên trán đã đổ mồ hôi. Cậu do dự một chút, từ trong túi lấy ra một con chuột nhỏ được điêu khắc bằng gỗ lê đưa cho bé.
Hầu hết trẻ con đều thích đồ chơi, vì vậy nhanh chóng bị đánh lạc hướng.
Bé cầm con chuột nhỏ cười lên "khanh khách".
"Cảm ơn cậu nhé." Người mẹ trẻ vội vàng cảm ơn cậu.
Yến Thu lắc đầu, trả lời: "Không cần khách sáo."
"Cái này là cậu mua hả?"
"Không, em tự làm."
"Tay cậu khéo thật đấy."
"Từ nhỏ em đã học với cô."
"Cô cậu cũng là một người rất giỏi."
Yến Thu nghe vậy đột nhiên im lặng xuống, hồi lâu mới trả lời: "Vâng, cô ấy là một người rất giỏi."
Yến Thu nói xong, một lần nữa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời mùa đông hiện ra một màu xanh lam sẫm xen lẫn sự lạnh lẽo, ngàn dặm không có vì sao, chỉ có một vầng trăng sáng treo lơ lửng.
Vầng trăng sáng treo cao, soi chiếu nhân gian.
Yến Thu nắm chặt dây chuyền trên cổ, suy nghĩ chậm rãi bay về thật lâu thật lâu trước kia.
Nhà họ Yến trọng nam khinh nữ, ở trong mắt bọn họ con trai mới là hy vọng, con gái chẳng là gì cả, con gái tựa như một món hàng hóa, ai ra giá cao hơn thì người đó được.
Vì cung cấp cho con trai đi học kết hôn, cô vừa trưởng thành đã bị gả ra ngoài, sau đó dùng sinh lễ đổi lấy cung cấp cho con trai vào đại học, rồi kết hôn sinh con.
Mà cô thì gả cho một gã đàn ông nông thôn kết hôn lần hai, gã đàn ông kia thô lỗ bạo lực, dường như tụ tập tất cả sự xấu xa trên thế gian.
Cô thật sự không chịu nổi cuộc hôn nhân như vậy, từng nhờ cha mẹ giúp đỡ, nhưng mà bọn họ lại bỏ mặc.
Cô hoàn toàn hết hy vọng, cắt đứt quan hệ với gia đình.
Nhưng cũng may gã đàn ông kia không tới vài năm đã bị bệnh nặng qua đời, một mình cô trông coi và sinh sống ở cái sân đó.
Sau đó Yến Thu sinh ra, vợ chồng nhà họ Yến bởi vì sợ bị phát hiện mà đưa cậu đến chỗ cô.
Ban đầu cô muốn từ chối, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã mềm lòng.
Cho nên cuối cùng vẫn đồng ý, từ đó về sau, cậu bắt đầu sống chung với cô.
Cô nói năm đó tên của cô cũng đã sửa lại, chính là vì không muốn dính dáng chút gì với cái nhà đó.
Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cậu, Yến Thu nở nụ cười với cô.
Trái tim cô lập tức mềm nhũn.
Cô nói khi còn bé cậu thích khóc, cho nên cô thường dùng gỗ điêu khắc các loại động vật nhỏ cho cậu chơi.
Chính mình vừa nhìn thấy cô khắc đồ vật là lập tức im ngay.
Cậu chơi đùa, vẽ tranh, biết chữ, lớn lên trong cái sân nhỏ đó.
Mỗi ngày cơm nước xong, cô sẽ nắm tay cậu đi dạo.
Họ còn nhặt được một con mèo con mới sinh trên đường, còn mang nó về nhà.
Cậu đã sống ở đó bảy năm.
Năm thứ bảy cô bị bệnh qua đời, cha mẹ đến đón cậu.
Yến Thu lúc đi cũng muốn mang mèo theo, nhưng trước khi lên xe mẹ Yến lại giật lấy mèo từ trong lòng cậu, ném ra ngoài.
Yến Thu còn chưa kịp đuổi theo, mèo đã bị hoảng sợ chạy ra ngoài.
Từ đó về sau, không còn nhìn thấy nó nữa.
Cùng rời đi theo con mèo đó, dường như còn có khoảng thời gian hạnh phúc duy nhất trong đời cậu nữa.
-
Yến Thu bị ánh mặt trời loáng qua làm cho mở mắt, lúc này mới phát hiện không biết trời đã sáng từ lúc nào.
Phần lớn hành khách xung quanh đã tỉnh, có người đang lướt video, có người đang tán gẫu, vô cùng náo nhiệt.
Yến Thu dụi dụi mắt ngồi thẳng người, tối hôm qua cứ cứng đờ như vậy ngồi ngủ cả đêm, cổ rất đau.
Người mẹ trẻ đối diện thấy cậu tỉnh, nhiệt tình đưa cho cậu một ổ bánh mì.
Yến Thu không từ chối, đưa tay nhận lấy, nhưng không ăn.
Cô gái thấy thế, có chút tò mò hỏi: "Sao cậu đeo khẩu trang suốt thế, không thấy bí hả?"
Yến Thu nghe vậy theo bản năng sờ sờ gò má bên phải, sau đó lắc lắc đầu: "Không sao."
Nói xong, cậu cầm lấy bánh mì và nước suối tìm chỗ ít người tùy tiện ăn hai miếng bánh mì, sau đó uống thuốc.
Uống nước lạnh khiến bụng cậu có chút khó chịu, nhưng Yến Thu cũng mặc kệ, đeo khẩu trang xong ôm bụng đi trở về.
Mới vừa ngồi vào chỗ của mình liền nghe cô gái đối diện nói: "Cậu to gan thật đấy, không cầm điện thoại theo, cũng không sợ mất, tôi thấy có người gọi điện cho cậu, cậu mau nghe đi."
Yến Thu mới phát hiện vị trí mình làm rơi điện thoại.
Từ tối hôm qua trở đi cậu chưa từng xem qua điện thoại, vẫn để ở trong túi, hẳn là lúc đứng dậy không cẩn thận rơi xuống.
Cậu cầm lấy điện thoại mở ra nhìn thoáng qua, không ngờ đều là Lục Nhuyễn gọi tới, ngoại trừ bà ấy, còn có Phó Trầm Trạch và Phó Kiến Đình.
Yến Thu nhìn cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc trên màn hình điện thoại.
Đột nhiên nhớ tới lần trước mình bị Phó Sương Trì và Tần Mộ cùng nhau trêu cợt, rạng sáng mới trở về nhưng cũng chẳng có ai gọi điện thoại, nhìn màn hình trống rỗng, khi đó điều cậu muốn là một cuộc điện thoại quan tâm thôi là đủ rồi.
Bây giờ cậu không muốn nữa, thì gì cũng có.
Yến Thu nhếch khóe môi, đột nhiên có chút buồn cười.
Thứ cậu từng cố gắng muốn có được như thế, chung quy lại không bằng tạo hóa của thế gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất