Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 55
Yến Thu mở mắt ra, sau đó lập tức thấy một con mèo Ba Tư ngồi xốm bên cạnh cậu, một đôi mắt tròn xoe nhìn mình không chớp mắt,
dường như rất là tò mò với cậu. Yến Thu nhìn con mèo trước mặt ngạc nhiên một lúc, bộ não vẫn còn có chút chưa kịp phản ứng, bởi vậy ý nghĩ đầu tiên là, chẳng phải mèo
cậu nuôi là mèo mướp hả? Có lẽ nguyên nhân do tối hôm qua uống rượu, tuy rằng không bị đau đầy, chỉ là có hơi choáng
váng, như thể bị một tảng đá đè lên. Bởi vậy mất một lúc sau, cậu mới nhớ tới ngày
hôm qua mình uống rượu. Sau khi uống rượu thì sao? Hình như cậu đã
chạy đến nhà ga.
Ký ức cuối cùng là mình đã ngủ thiếp đi ở nhà
8d.
Sau đó thì sao? Yến Thu muốn ngồi dậy. Con mèo Ba Tư kia thấy cậu tỉnh, lập tức nhảy
từ trên giường xuống, chạy ra ngoài cửa.
Yến Thu lúc này cũng không có tâm tư quan tâm con mèo đó từ đâu tới, cậu quan sát cách
bài trí trong phòng.
Phản ứng đầy tiên là, đây không phải nhà cậu. Căn phòng trước mặt không chỉ lớn hơn gấp đôi so với phòng của cậu, căn phòng được trang trí với màu chủ đạo là trắng đen, thoạt trông vừa lạnh lẽo vừa ngột ngạt, đây không
phải phong cách cậu thích. Đây là đâu? Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra
sau khi cậu ngủ vào tối hôm qua? Yến Thu cảm thán một câu uống rượu hỏng việc, đang chuẩn bị bước xuống giường, nhưng mà cậu vừa mới cử động đã nghe thấy một trận
tiếng bước chân truyền đến. Yến Thu ngẩng đầy lên, sau đó nhìn thấy ở cửa
xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
"Lê tiên sinh?" Yến Thu vừa mới đứng dậy, đợi tới khi cậu thấy rõ người tới là ai, ngạc nhiên tới mức suýt
chút nữa đứng không vững.
Lê Chất ngược lại rất bình tĩnh, chỉ hỏi: "Tỉnh
rồi à, có đau đầy không?" Yến Thu lắc đầu, cố gắng hết sức (b)ắt đầy nhớ lại chuyện tối hôm qua, sau đó cậu nhớ tới trước khi mình ngủ hình như đã nghe điện
thoại.
Cậu tưởng là ông nội, thì ra không phải sao?
"Tối hôm qua tôi..." nhưng chi tiết cụ thể Yến Thu không nhớ ra được, bởi vậy chỉ có thể
thăm dò hỏi thử. Lê Chất không biết nghĩ đến gì đó, nở nụ cười, trả lời: "Tối hôm qua cậu uống say ngủ thiếp đi
ở nhà ga, tôi tới đón cậu về chỗ này trước." "Vậy ông nội có biết không?" Yến Thu đột
nhiên nhớ tới chuyện này.
"Đã gọi điện thoại rồi." Lê Chất trả lời. Yến Thu nghe đến đó trong chốc lát cũng
không biết nên phản ứng như thế nào.
Mặc dù nếu ông nội biết thì sẽ không lo lắng cho cậu nữa, nhưng điều này nói cách khác chứng tỏ thật ra cậu rất quen thân với Lê tiên sinh, nếu không Lê tiên sinh cũng không đến
mức hơn nửa đêm chạy tới đón cậu. Gần đây Phó Kiến Đình đang nghĩ cách móc nối quan hệ với nhà họ Lê, nếu như ông nội biết cậu quen vơi Lê Chất, sẽ nhờ cậu giúp bọn
họ sao?
Yến Thu đang nghĩ đến chuyện này, chợt nghe Lê Chất bước tới hỏi: "Đói không? Đã nấu thức
ăn xong rồi, bây giờ có Muốn ăn không?" Yến Thu quả thật cũng có chút đói bụng, nghe
vậy lập tức nói: "Được." Nói xong, ngay lập tức đi theo Lê Chất cùng
nhau xuống lầu. Phong cách trang trí trong nhà họ Lê không khác với căn phòng cậu vừa ở nhiều lắm, dùng
màu đen trắng làm màu chủ đạo. Nhưng có chút trái ngược với phong cách trang trí ở đây đó là, dọc đường Yến Thu đi xuống,
thấy được rất nhiều hoa.
Đủ loại hoa cát tường trưng khắp biệt thự nhà
họ Lê. Không có gì bất ngờ khi nhìn thấy trên bàn ăn
một bó cát tường màu trắng tinh khiết. Chúng được cắm trong chiếc bình sứ màu thiên thanh, làm tôn lên vẻ trang nhã và nhẹ nhàng
của khăn trải bàn gấm Kim Ngân.
"Ngài rất thích hoa cát tường sao?" Yến Thu
hỏi. Lê Chất nghe vậy, ánh mắt nhìn vào bó hoa cát tường màu trắng trên bàn, không nói phải, cũng
không nói không phải, chỉ thản nhiên trả lời:
"Bà nội rất thích." "Ra là vậy." Yến Thu cũng không hỏi nhiều
nữa, cúi đầy ăn cơm. Lê Chất chuẩn bị các món ăn Trung Quốc, rất hợp khẩu vị của cậu, bởi vậy Yến Thu không
khỏi ăn thêm vài miếng. Có điều mới vừa ăn được một nửa, cậu bất chợt dừng lại, ánh mắt rơi vào bó hoa cát tường màu
trắng trên bàn.
Cậu đột nhiên nghĩ đến kiếp trước sau khi mình chết, tro cốt chôn trong nghĩa trang tư
nhân của nhà họ Phó. So với những bia mộ khác rực rỡ màu sắc, chỉ có bia mộ của cậu không màu, không khiến
người khác chú ý tựa như khi cậu còn sống. Nhưng bảy ngày đầy tiên của cậu, có một người đi tới trước bia mộ của cậu, đứng trước bia mộ của cậu hồi lâu, cuối cùng đặt xuống
một bó hoa màu trắng tinh khiết. Yến Thu không thấy rõ khuôn mặt của người
nọ, chỉ thấy rõ bó hoa trước bia mộ của cậu. Đó là một bó hoa cát tường màu trắng tinh
khiết.
Sau khi dùng bữa xong, bởi vì Lê Chất có việc,
nên cử người đưa cậu trở về nhà cũ. Cậu đẩy cánh cửa biệt thự ra, thì thấy ông nội đã chờ ở phòng khách, trong tay đang cầm một tờ báo, nhưng rất rõ ràng, ông cũng không có
đọc nó. Thấy Yến Thu đã về, lúc này ông mới thở phào
nhẹ nhõm. "Ông nội." Yến Thu biết chạy không thoát, vì thế chủ động đi qua ngồi xuống đối diện với
ông.
Cậu cho rằng ông nội sẽ hỏi chuyện giữa cậu và Lê Chất, thế nhưng không ngờ ông nội vừa mở
miệng, lại hỏi là: "Sao cháu lại đi uống rượu?
Không vui sao?" Yến Thu nghe vậy sững sờ một lúc, trong chốc lát không kịp phản ứng, bởi vậy hồi lâu mới lắc đầy trả lời: "Không phải, là liên hoan của bộ
phận, các đồng nghiệp đều đi." Ông nội nghe xong, trái tim cũng từ từ hạ xuống: "Ông còn tưởng rằng cháu ở đây không
vui."
"Không có ạ." Yến Thu lắc đầy: "Cháu rất vui." "Vậy là tốt rồi." Ông cụ Phó nói xong, tờ báo trong tay hết cầm lên rồi lại đặt xuống, có vẻ
như đang rối rắm chuyện gì đó.
Yến Thu thấy thế là biết ông nội còn có chuyện Muốn nói, vì thế cũng không rời đi, lẳng lặng
chờ ông. Sau đó chợt nghe ông trầm ngâm một lát, cuối
cùng vẫn mở miệng hỏi: "'Cháu và Lê Chất?" Yến Thu biết cuối cùng vẫn không thoát khỏi
vấn đề này, bởi vậy thở dài, thành thật trả lời:
"Chúng cháu biết nhau ạ." "Chỉ là quen biết thôi sao?" Ông cụ Phó tiếp
tục hỏi. Yến Thu có hơi bị hỏi kho", thật ra cậu cũng
không biết nên định nghĩa quan hệ giữa cậu và
Lê Chất như thế nào. Nói là quen biết thì có vẻ như quá hời hợt,
nhưng thân quen thì dường như quá sâu sắc.
Ông cụ Phó nhìn thấy phản ứng của cậu, cũng
không tiếp tục ép hỏi, chỉ thở dài, chậm rãi nói:
"Quan hệ giữa các cháu nếu như rất thân..." Yến Thu nghe đến đó, trơng lòng không khỏi lạnh lẽo, quả nhiên vẫn muốn thay Phó Kiến
Đình bọn họ thuyết phục mình sao? Nhưng không ngờ tới là, tiếp sau đó ông cụ Phó lại nói là: "Ông nội khuyên cháu nên cách xa
cậu ấy thì hơn." "Dạ?" Yến Thu nghe vậy có chút bất ngờ nhìn
về phía ông cụ. "Nhà họ Lê tương đổi phúc tạp, tính của cháu lại đơn thuần, tốt nhất là đừn ở nên dính dáng gì đến nhà bọn họ. Huống chi cha của Lê Chất qua đời sớm, năm đó cậu ấy mới hai mươi ba tuổi đã tiếp quản nhà họ Lê, mối quan hệ giữa cậu ấy và ông cụ Lê cũng không tốt lắm. Mặc dù không có sự giúp đỡ của ông cụ, nhưng cậu ấy vẫn có thể ngồi vững vị trí đó giữa một đám sài lang hổ báo*, cho nên cho dù là ông cũng
không dám xem thường cậu ấy."
*Có nghĩa chung là chỉ các loại thú dữ hung dữ làm hại người và vật. Đó cũng là ẩn dụ cho một
kẻ ác độc ác. Yến Thu không biết nhiều về nhà họ Lê, có điều nghe thế thì thấy có hơi kỳ lạ, nếu quan hệ không tốt, vì sao Lê Chất còn có thể nghiêm túc chuẩn bị tiệc mừng thọ và quà mừng thọ cho
ông cụ Lê như thế? Nhưng đương nhiên cậu cũng không hỏi ra miệng, chỉ đè nén những thắc mắc này ở trong
lòng. Ông cụ Phó cũng không biết cậu có nghe lọt không, nhưng vẫn cố gắng khuyên nhủ: "Tóm lại, nhà họ Lê là bãi nước đục, cháu không nên
lội vào." Lời nói đó của ông nội cuối cùng vẫn để lại
một ít vết tích trong lòng Yến Thu. Bởi vậy mấy ngày nay Yến Thu vẫn cố gắng
tìm kiếm một số thông tin về nhà họ Lê ở trên
mạng•
Nhưng thông tin liên quan tới nhà họ Lê ở trên mạng đã ít lại càng ít, ngoại trừ một số tin tức cha mẹ Lê bất ngờ qua đời, không có bất kỳ tin
tức liên quan nào. Yến Thu đọc đi đọc lại tin tức đó rất nhiều lần, thế mới biết được năm cha mẹ Lê qua đời, Lê
Chất vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu. Nhà họ Lê là gia tộc lớn cùng với sự nghiệp to lớn, chi thứ đông đảo, ai nấy đều muốn mượn cơ hội này được chia một chén canh từ bên
trong. Mà ông cụ Lê lúc ấy chẳng biết vì sao, vừa không tham dự tang lễ con trai con dâu, cũng
không xuống núi giúp Lê Chất. Chỉ nhốt mình trong nhà cũ, đóng cửa không ra
ngoài. Thái độ như vậy chắc chắn sẽ khiến nhà họ Lê gặp nguy hiểm hơn, tất cả mọi người đều cho
rằng nhà họ Lê sắp sụp đổ tới nơi rồi. Nhưng không có ai ngờ tới, Lê Chất vừa mới
tốt nghiệp đại học lại vững vàng ở vị trí đó.
Ôn định giá cổ phiếu, loại bỏ các chi thứ, vẻn vẹn hai năm, liền lấy thủ đoạn mạnh mẽ vang
dội hoàn toàn nắm giữ Lê gia ở trong tay mình.
Tuy rằng ẩn ý trong lời nói của ông nội là Lê Chất quá tàn nhẫn, cậu nên tránh xa anh ra thì
tốt hơn. Nhưng mà chẳng biết vì sao, Yến Thu nhìn tấm
ảnh duy nhất trên bài báo. Lúc này anh hãy còn là một thiếu niên ngây ngô mặc một bộ đồ màu đen đứng trước hai bia mộ, che một cây dù màu đen, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng, bởi vậy không ai nhìn
thấy mặt của anh. Phía sau anh đứng rất nhiều người, nhưng ai
nấy đều đứng cách anh rất xa.
Yến Thu nhìn tấm ảnh này, ông nội nói khi đó
Lê Chất còn rất trẻ, nhưng thủ đoạn đã rất đáng
SỢ. Nhưng chẳng biết vì sao, Yến Thu lại cảm thấy
có chút đau lòng. Có lẽ là bởi vì, bọn họ đều trải qua sự cô độc lẻ
loi giống nhau.
dường như rất là tò mò với cậu. Yến Thu nhìn con mèo trước mặt ngạc nhiên một lúc, bộ não vẫn còn có chút chưa kịp phản ứng, bởi vậy ý nghĩ đầu tiên là, chẳng phải mèo
cậu nuôi là mèo mướp hả? Có lẽ nguyên nhân do tối hôm qua uống rượu, tuy rằng không bị đau đầy, chỉ là có hơi choáng
váng, như thể bị một tảng đá đè lên. Bởi vậy mất một lúc sau, cậu mới nhớ tới ngày
hôm qua mình uống rượu. Sau khi uống rượu thì sao? Hình như cậu đã
chạy đến nhà ga.
Ký ức cuối cùng là mình đã ngủ thiếp đi ở nhà
8d.
Sau đó thì sao? Yến Thu muốn ngồi dậy. Con mèo Ba Tư kia thấy cậu tỉnh, lập tức nhảy
từ trên giường xuống, chạy ra ngoài cửa.
Yến Thu lúc này cũng không có tâm tư quan tâm con mèo đó từ đâu tới, cậu quan sát cách
bài trí trong phòng.
Phản ứng đầy tiên là, đây không phải nhà cậu. Căn phòng trước mặt không chỉ lớn hơn gấp đôi so với phòng của cậu, căn phòng được trang trí với màu chủ đạo là trắng đen, thoạt trông vừa lạnh lẽo vừa ngột ngạt, đây không
phải phong cách cậu thích. Đây là đâu? Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra
sau khi cậu ngủ vào tối hôm qua? Yến Thu cảm thán một câu uống rượu hỏng việc, đang chuẩn bị bước xuống giường, nhưng mà cậu vừa mới cử động đã nghe thấy một trận
tiếng bước chân truyền đến. Yến Thu ngẩng đầy lên, sau đó nhìn thấy ở cửa
xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
"Lê tiên sinh?" Yến Thu vừa mới đứng dậy, đợi tới khi cậu thấy rõ người tới là ai, ngạc nhiên tới mức suýt
chút nữa đứng không vững.
Lê Chất ngược lại rất bình tĩnh, chỉ hỏi: "Tỉnh
rồi à, có đau đầy không?" Yến Thu lắc đầu, cố gắng hết sức (b)ắt đầy nhớ lại chuyện tối hôm qua, sau đó cậu nhớ tới trước khi mình ngủ hình như đã nghe điện
thoại.
Cậu tưởng là ông nội, thì ra không phải sao?
"Tối hôm qua tôi..." nhưng chi tiết cụ thể Yến Thu không nhớ ra được, bởi vậy chỉ có thể
thăm dò hỏi thử. Lê Chất không biết nghĩ đến gì đó, nở nụ cười, trả lời: "Tối hôm qua cậu uống say ngủ thiếp đi
ở nhà ga, tôi tới đón cậu về chỗ này trước." "Vậy ông nội có biết không?" Yến Thu đột
nhiên nhớ tới chuyện này.
"Đã gọi điện thoại rồi." Lê Chất trả lời. Yến Thu nghe đến đó trong chốc lát cũng
không biết nên phản ứng như thế nào.
Mặc dù nếu ông nội biết thì sẽ không lo lắng cho cậu nữa, nhưng điều này nói cách khác chứng tỏ thật ra cậu rất quen thân với Lê tiên sinh, nếu không Lê tiên sinh cũng không đến
mức hơn nửa đêm chạy tới đón cậu. Gần đây Phó Kiến Đình đang nghĩ cách móc nối quan hệ với nhà họ Lê, nếu như ông nội biết cậu quen vơi Lê Chất, sẽ nhờ cậu giúp bọn
họ sao?
Yến Thu đang nghĩ đến chuyện này, chợt nghe Lê Chất bước tới hỏi: "Đói không? Đã nấu thức
ăn xong rồi, bây giờ có Muốn ăn không?" Yến Thu quả thật cũng có chút đói bụng, nghe
vậy lập tức nói: "Được." Nói xong, ngay lập tức đi theo Lê Chất cùng
nhau xuống lầu. Phong cách trang trí trong nhà họ Lê không khác với căn phòng cậu vừa ở nhiều lắm, dùng
màu đen trắng làm màu chủ đạo. Nhưng có chút trái ngược với phong cách trang trí ở đây đó là, dọc đường Yến Thu đi xuống,
thấy được rất nhiều hoa.
Đủ loại hoa cát tường trưng khắp biệt thự nhà
họ Lê. Không có gì bất ngờ khi nhìn thấy trên bàn ăn
một bó cát tường màu trắng tinh khiết. Chúng được cắm trong chiếc bình sứ màu thiên thanh, làm tôn lên vẻ trang nhã và nhẹ nhàng
của khăn trải bàn gấm Kim Ngân.
"Ngài rất thích hoa cát tường sao?" Yến Thu
hỏi. Lê Chất nghe vậy, ánh mắt nhìn vào bó hoa cát tường màu trắng trên bàn, không nói phải, cũng
không nói không phải, chỉ thản nhiên trả lời:
"Bà nội rất thích." "Ra là vậy." Yến Thu cũng không hỏi nhiều
nữa, cúi đầy ăn cơm. Lê Chất chuẩn bị các món ăn Trung Quốc, rất hợp khẩu vị của cậu, bởi vậy Yến Thu không
khỏi ăn thêm vài miếng. Có điều mới vừa ăn được một nửa, cậu bất chợt dừng lại, ánh mắt rơi vào bó hoa cát tường màu
trắng trên bàn.
Cậu đột nhiên nghĩ đến kiếp trước sau khi mình chết, tro cốt chôn trong nghĩa trang tư
nhân của nhà họ Phó. So với những bia mộ khác rực rỡ màu sắc, chỉ có bia mộ của cậu không màu, không khiến
người khác chú ý tựa như khi cậu còn sống. Nhưng bảy ngày đầy tiên của cậu, có một người đi tới trước bia mộ của cậu, đứng trước bia mộ của cậu hồi lâu, cuối cùng đặt xuống
một bó hoa màu trắng tinh khiết. Yến Thu không thấy rõ khuôn mặt của người
nọ, chỉ thấy rõ bó hoa trước bia mộ của cậu. Đó là một bó hoa cát tường màu trắng tinh
khiết.
Sau khi dùng bữa xong, bởi vì Lê Chất có việc,
nên cử người đưa cậu trở về nhà cũ. Cậu đẩy cánh cửa biệt thự ra, thì thấy ông nội đã chờ ở phòng khách, trong tay đang cầm một tờ báo, nhưng rất rõ ràng, ông cũng không có
đọc nó. Thấy Yến Thu đã về, lúc này ông mới thở phào
nhẹ nhõm. "Ông nội." Yến Thu biết chạy không thoát, vì thế chủ động đi qua ngồi xuống đối diện với
ông.
Cậu cho rằng ông nội sẽ hỏi chuyện giữa cậu và Lê Chất, thế nhưng không ngờ ông nội vừa mở
miệng, lại hỏi là: "Sao cháu lại đi uống rượu?
Không vui sao?" Yến Thu nghe vậy sững sờ một lúc, trong chốc lát không kịp phản ứng, bởi vậy hồi lâu mới lắc đầy trả lời: "Không phải, là liên hoan của bộ
phận, các đồng nghiệp đều đi." Ông nội nghe xong, trái tim cũng từ từ hạ xuống: "Ông còn tưởng rằng cháu ở đây không
vui."
"Không có ạ." Yến Thu lắc đầy: "Cháu rất vui." "Vậy là tốt rồi." Ông cụ Phó nói xong, tờ báo trong tay hết cầm lên rồi lại đặt xuống, có vẻ
như đang rối rắm chuyện gì đó.
Yến Thu thấy thế là biết ông nội còn có chuyện Muốn nói, vì thế cũng không rời đi, lẳng lặng
chờ ông. Sau đó chợt nghe ông trầm ngâm một lát, cuối
cùng vẫn mở miệng hỏi: "'Cháu và Lê Chất?" Yến Thu biết cuối cùng vẫn không thoát khỏi
vấn đề này, bởi vậy thở dài, thành thật trả lời:
"Chúng cháu biết nhau ạ." "Chỉ là quen biết thôi sao?" Ông cụ Phó tiếp
tục hỏi. Yến Thu có hơi bị hỏi kho", thật ra cậu cũng
không biết nên định nghĩa quan hệ giữa cậu và
Lê Chất như thế nào. Nói là quen biết thì có vẻ như quá hời hợt,
nhưng thân quen thì dường như quá sâu sắc.
Ông cụ Phó nhìn thấy phản ứng của cậu, cũng
không tiếp tục ép hỏi, chỉ thở dài, chậm rãi nói:
"Quan hệ giữa các cháu nếu như rất thân..." Yến Thu nghe đến đó, trơng lòng không khỏi lạnh lẽo, quả nhiên vẫn muốn thay Phó Kiến
Đình bọn họ thuyết phục mình sao? Nhưng không ngờ tới là, tiếp sau đó ông cụ Phó lại nói là: "Ông nội khuyên cháu nên cách xa
cậu ấy thì hơn." "Dạ?" Yến Thu nghe vậy có chút bất ngờ nhìn
về phía ông cụ. "Nhà họ Lê tương đổi phúc tạp, tính của cháu lại đơn thuần, tốt nhất là đừn ở nên dính dáng gì đến nhà bọn họ. Huống chi cha của Lê Chất qua đời sớm, năm đó cậu ấy mới hai mươi ba tuổi đã tiếp quản nhà họ Lê, mối quan hệ giữa cậu ấy và ông cụ Lê cũng không tốt lắm. Mặc dù không có sự giúp đỡ của ông cụ, nhưng cậu ấy vẫn có thể ngồi vững vị trí đó giữa một đám sài lang hổ báo*, cho nên cho dù là ông cũng
không dám xem thường cậu ấy."
*Có nghĩa chung là chỉ các loại thú dữ hung dữ làm hại người và vật. Đó cũng là ẩn dụ cho một
kẻ ác độc ác. Yến Thu không biết nhiều về nhà họ Lê, có điều nghe thế thì thấy có hơi kỳ lạ, nếu quan hệ không tốt, vì sao Lê Chất còn có thể nghiêm túc chuẩn bị tiệc mừng thọ và quà mừng thọ cho
ông cụ Lê như thế? Nhưng đương nhiên cậu cũng không hỏi ra miệng, chỉ đè nén những thắc mắc này ở trong
lòng. Ông cụ Phó cũng không biết cậu có nghe lọt không, nhưng vẫn cố gắng khuyên nhủ: "Tóm lại, nhà họ Lê là bãi nước đục, cháu không nên
lội vào." Lời nói đó của ông nội cuối cùng vẫn để lại
một ít vết tích trong lòng Yến Thu. Bởi vậy mấy ngày nay Yến Thu vẫn cố gắng
tìm kiếm một số thông tin về nhà họ Lê ở trên
mạng•
Nhưng thông tin liên quan tới nhà họ Lê ở trên mạng đã ít lại càng ít, ngoại trừ một số tin tức cha mẹ Lê bất ngờ qua đời, không có bất kỳ tin
tức liên quan nào. Yến Thu đọc đi đọc lại tin tức đó rất nhiều lần, thế mới biết được năm cha mẹ Lê qua đời, Lê
Chất vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu. Nhà họ Lê là gia tộc lớn cùng với sự nghiệp to lớn, chi thứ đông đảo, ai nấy đều muốn mượn cơ hội này được chia một chén canh từ bên
trong. Mà ông cụ Lê lúc ấy chẳng biết vì sao, vừa không tham dự tang lễ con trai con dâu, cũng
không xuống núi giúp Lê Chất. Chỉ nhốt mình trong nhà cũ, đóng cửa không ra
ngoài. Thái độ như vậy chắc chắn sẽ khiến nhà họ Lê gặp nguy hiểm hơn, tất cả mọi người đều cho
rằng nhà họ Lê sắp sụp đổ tới nơi rồi. Nhưng không có ai ngờ tới, Lê Chất vừa mới
tốt nghiệp đại học lại vững vàng ở vị trí đó.
Ôn định giá cổ phiếu, loại bỏ các chi thứ, vẻn vẹn hai năm, liền lấy thủ đoạn mạnh mẽ vang
dội hoàn toàn nắm giữ Lê gia ở trong tay mình.
Tuy rằng ẩn ý trong lời nói của ông nội là Lê Chất quá tàn nhẫn, cậu nên tránh xa anh ra thì
tốt hơn. Nhưng mà chẳng biết vì sao, Yến Thu nhìn tấm
ảnh duy nhất trên bài báo. Lúc này anh hãy còn là một thiếu niên ngây ngô mặc một bộ đồ màu đen đứng trước hai bia mộ, che một cây dù màu đen, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng, bởi vậy không ai nhìn
thấy mặt của anh. Phía sau anh đứng rất nhiều người, nhưng ai
nấy đều đứng cách anh rất xa.
Yến Thu nhìn tấm ảnh này, ông nội nói khi đó
Lê Chất còn rất trẻ, nhưng thủ đoạn đã rất đáng
SỢ. Nhưng chẳng biết vì sao, Yến Thu lại cảm thấy
có chút đau lòng. Có lẽ là bởi vì, bọn họ đều trải qua sự cô độc lẻ
loi giống nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất