Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 58
Thế nhưng khi ánh mắt nhìn lướt qua, lại bị
một vệt màu vàng tươi đẹp hấp dẫn. Yến Thu quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa là một bức tường cảnh quan*, ở nơi được chạm trổ rỗng, có thể mơ hồ nhìn thấy mảng
lớn những đóa hoa màu vàng.
*Là phần phổ biến trong kiến
trúc sân vườn Trung Quốc cổ đại. Những đóa hoa này dường như trông khá quen mắt, bởi vậy Yến Thu có chút tò mò ôm hộp
dao khắc đi về trước, muốn nhìn thử một chút. Xuyên qua bức tường cảnh quan bằng đá cẩm thạch, Yến Thu như thể sa vào một đại dương
màu vàng.
Sau bức tường cảnh quan vậy mà là một ngọn núi, trên núi được bao phủ bởi hoa cát tường
màu vàng nhạt tựa như hoa hồng hình chén. Những bông hoa này không giống với những loại cậu nhìn thấy ở nhà Lê Chất. Đó là một loại màu vàng tươi nhẹ nhàng, nhiều lớp cánh
hoa chồng lên nhau bao quanh tâm bông hoa, vươn mình trong gió, tựa như một tiểu thư khuê các dịu dàng đoan trang, đang ở tuổi
xuân đẹp nhất, duyên dáng yêu kiều.
Trông vừa đẹp mắt vừa đẹp lòng. "Đây là màu vàng Croma 3, là loài hoa cát
tường bà tôi thích nhất." Yến Thu nghe tiếng quay đầy lại, lúc này mới phát hiện Lê Chất chẳng biết đã xuất hiện ở
phía sau cậu từ lúc nào. "Rất đẹp." Yến Thu nhìn biển hoa trước mặt' cảm thán nói: "Tình cảm của ông bà anh nhất
định rất tốt." Lê Chất không biết nghĩ tới gì, ngừng một lát, lúc này mới tiếp tục trả lời: "Cả đời bọn họ đều
rất hạnh phúc."
"Cho nên anh là vì bà nội nên mới thích hoa cát
tường sao?" Yến Thu nhớ tới trong nhà Lê Chất cũng trưng bày đầy hoa cát tường, vì thế
tò mò hỏi.
"Ừm." Lê Chất thừa nhận rất thoải mái. Yến Thu nghe thế càng thấy lạ hơn, chịu ảnh hưởng của ông nội nên thích điêu khắc gỗ, chịu ảnh hưởng của bà nội nên thích hoa cát tường, tình cảm của anh và bà nội nghe chừng có vẻ
rất tốt.
Nhưng vì sao lúc trước ông cụ Lê lại không Muốn giúp Lê Chất? Bên ngoài vẫn luôn đồn
đại rằng mối quan hệ giữa bọn họ không tốt? Nhưng bất kể vì lý do gì, chắc hẳn đều là
chuyện đau buồn.
Bởi vậy Yến Thu không tiếp tục hỏi thêm. Chỉ lẳng lặng sóng vai, cùng nhau thưởng thức
phong cảnh trước mặt. "Màu vàng croma 3 rất đẹp, nhưng tôi vẫn
thích hoa cát tường màu trắng hơn."
Lê Chất nói xong, đột nhiên đi về phía trước
Yến Thu thấy thế, cũng vội vàng đi the0 anh
tiến về phía trước. Bọn họ đi trong kho"m hoa rất lâu, mới đi đến một góc dựa vào tường, trong góc có một thanh gỗ được dựng lên để chống đổ, phía dưới là một chậu hoa cát tường màu trắng, nhưng chỉ
nở một bông. Thế nhưng tuy rằng chỉ nở một bông, nhưng trông nó rất đẹp, mỗi một cánh hoa đều bung ra thoải mái, tựa như những miếng ngọc tinh khiết không tì vết nhất, tầng tầng lớp lớp bao quanh
một cụm màu xanh nhạt ở giữa. Bông hoa này không hề nổi bật giữa những bông hoa cát tường màu vàng khắp ngọn núi, nhưng khi Yến Thu tới trước mặt nó, lại cảm thấy bông hoa này còn đẹp hơn bất cứ bông hoa
nào ở đây. "Tôi đã bí mật trồng hoa ở đây từ rất lâu rồi, nhưng tôi không biết trồng hoa cho lắm, cho
nên mãi đến năm nay mới nở một bông." Lê Chất nói rất chậm, dường như có hơi xấu
hố.
Nhưng vẫn do dự vươn ngón tay thon dài ra, từ giữa ngắt hoa xuống, sau đó quay người nhìn
về phía cậu. Một làn gió nhẹ thổi tới, cuốn the0 vạt áo Lê Chất lên, đồng thời làm bông hoa trong tay anh lay động, có lẽ do mất đi sự che chở, những
cánh hoa ở trong gió nhẹ nhàng phấp phới. "Tôi đã trồng rất lâu..." Lê Chất dường như sợ gió thối bay cánh hoa, giơ bàn tay trái lên ngan
gió, đưa hoa tới trước mặt cậu.
Sau đó chậm rãi nói: "Tặng cho em." *Hoa cát tường màu trăng: Tượng trưng cho
một tình yêu nhẹ nhàng và tha thiết. Yến Thu trở về nhà với hộp dao khắc ông cụ Lê
tặng và một bông hoa cát tường màu trắng. Vừa vào cửa đã nhìn thấy bà cụ Phó đã lâu
không gặp.
Thoạt nhìn bà có vẻ như bệnh đã lâu, không còn chỉn chu như trước đây, hiếm khi chỉ mặc một bộ đồ ngủ đã xuống lầu, toàn thân đều toát
ra vẻ suy sụp. Yến Thu biết Phó Sương Trì được bà nuôi tới khi sáu tuổi mới được Lục Nhuyễn đón về nhà họ Phó, thế nên tình cảm bà dành cho Phó Sương Trì còn nhiều hơn so với Phó Trầm
Trạch một chút. Hơn nữa chuyện này của Phó Sương Trì đã được lan truyền trong giới từ lâu, mặc dù bề ngoài mọi người không nói gì, nhưng tất nhiên
không tránh được lén lút trào phúng mấy câu.
Bà cụ Phó cả đời coi trọng thể diện. Thế nên lần này Phó Sương Trì ngồi tù, nhìn bộ dạng của bà bị đả kích không phải lớn bình
thường.
Vốn dĩ bà cụ Phó muốn xuống lầu uống chút nước, không ngờ tới sẽ đo.ng phải Yến Thu. Trước nay bà không nhìn lọt mắt đứa cháu này rồi, dù sao người bà tự tay nuôi tới năm sáu
tuổi là Phó Sương Trì.
Cho dù sau này biết nó không phải ruột thịt, thế nhưng tình cảm nhiều năm như vậy dù sao vẫn
còn đó.
Bởi vậy trái tim của bà vẫn luôn hướng về
Sương Trì. Thế nhưng chẳng ai ngờ rằng thằng bé thế mà
sẽ làm ra chuyện như vậy. Bà cụ Phó cả đời tranh Gường háo thắng, ai mà không biết hai đứa nhỏ nhà họ Phó này từ nhỏ
đã là niềm kiêu ngạo của bà. Bởi vậy sau khi biết được chuyện này bà lập tức bệnh đến mức không dậy nổi, ngay cả cửa
cũng không dám đi ra ngoài. Vừa đi ra ngoài thì sẽ cảm thấy như có ai đó
đang nhìn mình chằm chằm. Lúc ông cụ Phó Muốn đón Yến Thu về, khi đó bà đang vô cùng kho" chịu, bởi vậy cũng
không quản.
Có điều hôm nay gặp mặt mới thấy không
thoải mái, trước đây bà cũng không thích gặp Yến Thu, cho nên hôm nay Sương Trì xảy ra chuyện, bản thân bà cũng thành cái dạng này, ai biết nó có chê cười mình ở trong lòng hay
không? Nghĩ đến đây, bà cụ Phó ngay lập tức càng cảm
thấy kho" chịu hơn. Yến Thu cũng chẳng có cảm tình gì với bà, bởi
vậy trực tiếp lướt qua bà đi lên lầu. Bà cụ Phó thấy thế càng thêm buồn bực, lên tiếng Gọi cậu lại nói: "Yến Thu, cháu không biết khi nhìn thấy người lớn thì phải chào hỏi
sao?" Yến Thu nghe vậy dừng bước lại, quay đầy nhìn về phía bà, nhớ tới bộ dáng khắc nghiệt kiếp trước của bà, cố ý trả lời: "Thật ngại quá, cháu đúng là không biết thật, dù sao từ nhỏ
đến lớn cũng không có ai dạy cháu, mong bà
thông cảm."
"Cháu!" Bà cụ Phó không ngờ tới Yến Thu lại dám chống đối mình như vậy, nghe xong chỉ cảm thấy không thở nổi, nhanh chóng che
ngực, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh. Yến Thu thấy thế nở nụ cười với bà, tiếp tục đi
lên lầu. Vừa về đến phòng, bé Mướp liền đi tới đón, cọ
chân cậu (b)ắt đầy làm nũng. Bình thường Yến Thu nhất định phải ôm nó dỗ
một hồi, nhưng hôm nay còn có việc, bởi vậy Yến Thu chỉ ngồi xuống sờ sờ đầu nó, rồi đứng dậy đặt chiếc hộp dao khắc xuống, tìm kiếm
chung quanh. Một lúc lâu cậu mới tìm được một chiếc bình hoa ưng ý, đổ nước vào, sau đó cắm bông hoa Lê
Chất tặng mình vào đó. Cho dù trải qua một quãng đường xóc nảy, bông hoa đó vẫn tươi đẹp như cũ, nhàn nhã cắm ở trong bình hoa, giống như một đám mây
nhẹ nhàng bay bổng. Yến Thu đặt bình hoa lên cái bàn mình dùng để khắc tượng gỗ, thế thì mỗi ngày cậu đều có thể
nhìn thấy nó.
Ánh nắng hôm nay vừa phải, xuyên thầu qua cia số sát đất trong suốt chiều vào đóa hoa cất
tường màu trắng, có thể nhìn thấy những đường gân mỏng manh trên những cánh hoa trắng muốt, phối hợp với bình sứ màu thiên
thanh, đẹp đến mức không diễn tả được thành
lời. Ngay lúc đó dường như cậu có chút hiểu được vì sao Lê Chất lại thích hoa cát tường màu
trắng như vậy.
Đúng là rất đẹp, cậu cũng rất thích.
-
Thứ hai đi làm. Vừa bước vào công ty, Yến Thu đã cảm thấy bầu không khí hôm nay hơi là lạ, không biết có phải ảo giác của mình hay không, cậu cứ cảm thấy ánh mắt mọi người dường như cố ý hay vô
tình đều sẽ liếc lên trên người cậu. Yến Thu còn tưởng rằng trên mặt mình bị dính gì hả? Nhưng mà lúc cậu vào thang máy thuận tiện soi gương trong thang máy một chút, cũng
không phát hiện thấy có gì.
Chắc là ảo giác thôi, Yến Thu nghĩ, dù sao không có việc gì thì nhìn chằm chằm vào cậu
làm gì? Nhưng mà vừa vào bộ phận, loại cảm giác này
trong nháy mắt càng thêm rõ ràng. Nhưng lại không có ai nói gì, chuyện này làm
cho Yến Thu có chút hồ đồ. Rốt cuộc là thật sự đã xảy ra chuyện gì hay chỉ
là do cậu quá nhạy cảm? Trong lúc cậu đang ngạc nhiên thì một cô bé ngồi bên cạnh quan hệ tương đối tốt đột nhiên sáp lại gần, nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, dường
như có chút kho" xử, nhưng vẫn do dự nói:
"Yến Thu, anh..." Nói được một nửa, cô bé lại đột nhiên dừng lại, có vẻ như có chút không biết phải nói tiếp như
thế nào.
"Anh làm sao?" Yến Thu kho" hiểu hỏi. Cô bé kia thấy vẻ mặt cậu vẫn mờ mịt, lúc này
mới hạ quyết tâm liếc mắt nhìn chung quanh.
Sau đó cần thận tiếp tục hỏi: "Anh là con trai
ruột vừa được tìm về của Chủ tịch hả?"
Yên Thu nghe vậy hơi nhíu mày, trước đây lúc Phó Kiến Đình đưa cậu vào công ty rõ ràng là chỉ muốn tìm việc cho cậu làm. Cậu được sắp xếp vào bộ phận không quan trọng, cũng chưa từng được thừa nhận gì. Có chăng khi trước lúc tìm được cậu về chỉ công khai trơng phạm vi nhỏ. Thế nên trong công ty hOàn toàn không
có mấy người biết mối quan hệ giữa cậu và
nhà họ Phó, tại sao bây giờ lại biết rồi? Thấy Yến Thu không nói lời nào, cô bé hiểu ngay là đúng rồi. Nhớ tới những gì họ nói trong buổi liên hoan lần trước, bỗng chốc cô
bé cảm thấy có chút lúng túng. Ngay khi cô bé chuẩn bị trở về vị trí làm việc,
không ngờ lại bị Yến Thu gọi lại.
một vệt màu vàng tươi đẹp hấp dẫn. Yến Thu quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa là một bức tường cảnh quan*, ở nơi được chạm trổ rỗng, có thể mơ hồ nhìn thấy mảng
lớn những đóa hoa màu vàng.
*Là phần phổ biến trong kiến
trúc sân vườn Trung Quốc cổ đại. Những đóa hoa này dường như trông khá quen mắt, bởi vậy Yến Thu có chút tò mò ôm hộp
dao khắc đi về trước, muốn nhìn thử một chút. Xuyên qua bức tường cảnh quan bằng đá cẩm thạch, Yến Thu như thể sa vào một đại dương
màu vàng.
Sau bức tường cảnh quan vậy mà là một ngọn núi, trên núi được bao phủ bởi hoa cát tường
màu vàng nhạt tựa như hoa hồng hình chén. Những bông hoa này không giống với những loại cậu nhìn thấy ở nhà Lê Chất. Đó là một loại màu vàng tươi nhẹ nhàng, nhiều lớp cánh
hoa chồng lên nhau bao quanh tâm bông hoa, vươn mình trong gió, tựa như một tiểu thư khuê các dịu dàng đoan trang, đang ở tuổi
xuân đẹp nhất, duyên dáng yêu kiều.
Trông vừa đẹp mắt vừa đẹp lòng. "Đây là màu vàng Croma 3, là loài hoa cát
tường bà tôi thích nhất." Yến Thu nghe tiếng quay đầy lại, lúc này mới phát hiện Lê Chất chẳng biết đã xuất hiện ở
phía sau cậu từ lúc nào. "Rất đẹp." Yến Thu nhìn biển hoa trước mặt' cảm thán nói: "Tình cảm của ông bà anh nhất
định rất tốt." Lê Chất không biết nghĩ tới gì, ngừng một lát, lúc này mới tiếp tục trả lời: "Cả đời bọn họ đều
rất hạnh phúc."
"Cho nên anh là vì bà nội nên mới thích hoa cát
tường sao?" Yến Thu nhớ tới trong nhà Lê Chất cũng trưng bày đầy hoa cát tường, vì thế
tò mò hỏi.
"Ừm." Lê Chất thừa nhận rất thoải mái. Yến Thu nghe thế càng thấy lạ hơn, chịu ảnh hưởng của ông nội nên thích điêu khắc gỗ, chịu ảnh hưởng của bà nội nên thích hoa cát tường, tình cảm của anh và bà nội nghe chừng có vẻ
rất tốt.
Nhưng vì sao lúc trước ông cụ Lê lại không Muốn giúp Lê Chất? Bên ngoài vẫn luôn đồn
đại rằng mối quan hệ giữa bọn họ không tốt? Nhưng bất kể vì lý do gì, chắc hẳn đều là
chuyện đau buồn.
Bởi vậy Yến Thu không tiếp tục hỏi thêm. Chỉ lẳng lặng sóng vai, cùng nhau thưởng thức
phong cảnh trước mặt. "Màu vàng croma 3 rất đẹp, nhưng tôi vẫn
thích hoa cát tường màu trắng hơn."
Lê Chất nói xong, đột nhiên đi về phía trước
Yến Thu thấy thế, cũng vội vàng đi the0 anh
tiến về phía trước. Bọn họ đi trong kho"m hoa rất lâu, mới đi đến một góc dựa vào tường, trong góc có một thanh gỗ được dựng lên để chống đổ, phía dưới là một chậu hoa cát tường màu trắng, nhưng chỉ
nở một bông. Thế nhưng tuy rằng chỉ nở một bông, nhưng trông nó rất đẹp, mỗi một cánh hoa đều bung ra thoải mái, tựa như những miếng ngọc tinh khiết không tì vết nhất, tầng tầng lớp lớp bao quanh
một cụm màu xanh nhạt ở giữa. Bông hoa này không hề nổi bật giữa những bông hoa cát tường màu vàng khắp ngọn núi, nhưng khi Yến Thu tới trước mặt nó, lại cảm thấy bông hoa này còn đẹp hơn bất cứ bông hoa
nào ở đây. "Tôi đã bí mật trồng hoa ở đây từ rất lâu rồi, nhưng tôi không biết trồng hoa cho lắm, cho
nên mãi đến năm nay mới nở một bông." Lê Chất nói rất chậm, dường như có hơi xấu
hố.
Nhưng vẫn do dự vươn ngón tay thon dài ra, từ giữa ngắt hoa xuống, sau đó quay người nhìn
về phía cậu. Một làn gió nhẹ thổi tới, cuốn the0 vạt áo Lê Chất lên, đồng thời làm bông hoa trong tay anh lay động, có lẽ do mất đi sự che chở, những
cánh hoa ở trong gió nhẹ nhàng phấp phới. "Tôi đã trồng rất lâu..." Lê Chất dường như sợ gió thối bay cánh hoa, giơ bàn tay trái lên ngan
gió, đưa hoa tới trước mặt cậu.
Sau đó chậm rãi nói: "Tặng cho em." *Hoa cát tường màu trăng: Tượng trưng cho
một tình yêu nhẹ nhàng và tha thiết. Yến Thu trở về nhà với hộp dao khắc ông cụ Lê
tặng và một bông hoa cát tường màu trắng. Vừa vào cửa đã nhìn thấy bà cụ Phó đã lâu
không gặp.
Thoạt nhìn bà có vẻ như bệnh đã lâu, không còn chỉn chu như trước đây, hiếm khi chỉ mặc một bộ đồ ngủ đã xuống lầu, toàn thân đều toát
ra vẻ suy sụp. Yến Thu biết Phó Sương Trì được bà nuôi tới khi sáu tuổi mới được Lục Nhuyễn đón về nhà họ Phó, thế nên tình cảm bà dành cho Phó Sương Trì còn nhiều hơn so với Phó Trầm
Trạch một chút. Hơn nữa chuyện này của Phó Sương Trì đã được lan truyền trong giới từ lâu, mặc dù bề ngoài mọi người không nói gì, nhưng tất nhiên
không tránh được lén lút trào phúng mấy câu.
Bà cụ Phó cả đời coi trọng thể diện. Thế nên lần này Phó Sương Trì ngồi tù, nhìn bộ dạng của bà bị đả kích không phải lớn bình
thường.
Vốn dĩ bà cụ Phó muốn xuống lầu uống chút nước, không ngờ tới sẽ đo.ng phải Yến Thu. Trước nay bà không nhìn lọt mắt đứa cháu này rồi, dù sao người bà tự tay nuôi tới năm sáu
tuổi là Phó Sương Trì.
Cho dù sau này biết nó không phải ruột thịt, thế nhưng tình cảm nhiều năm như vậy dù sao vẫn
còn đó.
Bởi vậy trái tim của bà vẫn luôn hướng về
Sương Trì. Thế nhưng chẳng ai ngờ rằng thằng bé thế mà
sẽ làm ra chuyện như vậy. Bà cụ Phó cả đời tranh Gường háo thắng, ai mà không biết hai đứa nhỏ nhà họ Phó này từ nhỏ
đã là niềm kiêu ngạo của bà. Bởi vậy sau khi biết được chuyện này bà lập tức bệnh đến mức không dậy nổi, ngay cả cửa
cũng không dám đi ra ngoài. Vừa đi ra ngoài thì sẽ cảm thấy như có ai đó
đang nhìn mình chằm chằm. Lúc ông cụ Phó Muốn đón Yến Thu về, khi đó bà đang vô cùng kho" chịu, bởi vậy cũng
không quản.
Có điều hôm nay gặp mặt mới thấy không
thoải mái, trước đây bà cũng không thích gặp Yến Thu, cho nên hôm nay Sương Trì xảy ra chuyện, bản thân bà cũng thành cái dạng này, ai biết nó có chê cười mình ở trong lòng hay
không? Nghĩ đến đây, bà cụ Phó ngay lập tức càng cảm
thấy kho" chịu hơn. Yến Thu cũng chẳng có cảm tình gì với bà, bởi
vậy trực tiếp lướt qua bà đi lên lầu. Bà cụ Phó thấy thế càng thêm buồn bực, lên tiếng Gọi cậu lại nói: "Yến Thu, cháu không biết khi nhìn thấy người lớn thì phải chào hỏi
sao?" Yến Thu nghe vậy dừng bước lại, quay đầy nhìn về phía bà, nhớ tới bộ dáng khắc nghiệt kiếp trước của bà, cố ý trả lời: "Thật ngại quá, cháu đúng là không biết thật, dù sao từ nhỏ
đến lớn cũng không có ai dạy cháu, mong bà
thông cảm."
"Cháu!" Bà cụ Phó không ngờ tới Yến Thu lại dám chống đối mình như vậy, nghe xong chỉ cảm thấy không thở nổi, nhanh chóng che
ngực, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh. Yến Thu thấy thế nở nụ cười với bà, tiếp tục đi
lên lầu. Vừa về đến phòng, bé Mướp liền đi tới đón, cọ
chân cậu (b)ắt đầy làm nũng. Bình thường Yến Thu nhất định phải ôm nó dỗ
một hồi, nhưng hôm nay còn có việc, bởi vậy Yến Thu chỉ ngồi xuống sờ sờ đầu nó, rồi đứng dậy đặt chiếc hộp dao khắc xuống, tìm kiếm
chung quanh. Một lúc lâu cậu mới tìm được một chiếc bình hoa ưng ý, đổ nước vào, sau đó cắm bông hoa Lê
Chất tặng mình vào đó. Cho dù trải qua một quãng đường xóc nảy, bông hoa đó vẫn tươi đẹp như cũ, nhàn nhã cắm ở trong bình hoa, giống như một đám mây
nhẹ nhàng bay bổng. Yến Thu đặt bình hoa lên cái bàn mình dùng để khắc tượng gỗ, thế thì mỗi ngày cậu đều có thể
nhìn thấy nó.
Ánh nắng hôm nay vừa phải, xuyên thầu qua cia số sát đất trong suốt chiều vào đóa hoa cất
tường màu trắng, có thể nhìn thấy những đường gân mỏng manh trên những cánh hoa trắng muốt, phối hợp với bình sứ màu thiên
thanh, đẹp đến mức không diễn tả được thành
lời. Ngay lúc đó dường như cậu có chút hiểu được vì sao Lê Chất lại thích hoa cát tường màu
trắng như vậy.
Đúng là rất đẹp, cậu cũng rất thích.
-
Thứ hai đi làm. Vừa bước vào công ty, Yến Thu đã cảm thấy bầu không khí hôm nay hơi là lạ, không biết có phải ảo giác của mình hay không, cậu cứ cảm thấy ánh mắt mọi người dường như cố ý hay vô
tình đều sẽ liếc lên trên người cậu. Yến Thu còn tưởng rằng trên mặt mình bị dính gì hả? Nhưng mà lúc cậu vào thang máy thuận tiện soi gương trong thang máy một chút, cũng
không phát hiện thấy có gì.
Chắc là ảo giác thôi, Yến Thu nghĩ, dù sao không có việc gì thì nhìn chằm chằm vào cậu
làm gì? Nhưng mà vừa vào bộ phận, loại cảm giác này
trong nháy mắt càng thêm rõ ràng. Nhưng lại không có ai nói gì, chuyện này làm
cho Yến Thu có chút hồ đồ. Rốt cuộc là thật sự đã xảy ra chuyện gì hay chỉ
là do cậu quá nhạy cảm? Trong lúc cậu đang ngạc nhiên thì một cô bé ngồi bên cạnh quan hệ tương đối tốt đột nhiên sáp lại gần, nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, dường
như có chút kho" xử, nhưng vẫn do dự nói:
"Yến Thu, anh..." Nói được một nửa, cô bé lại đột nhiên dừng lại, có vẻ như có chút không biết phải nói tiếp như
thế nào.
"Anh làm sao?" Yến Thu kho" hiểu hỏi. Cô bé kia thấy vẻ mặt cậu vẫn mờ mịt, lúc này
mới hạ quyết tâm liếc mắt nhìn chung quanh.
Sau đó cần thận tiếp tục hỏi: "Anh là con trai
ruột vừa được tìm về của Chủ tịch hả?"
Yên Thu nghe vậy hơi nhíu mày, trước đây lúc Phó Kiến Đình đưa cậu vào công ty rõ ràng là chỉ muốn tìm việc cho cậu làm. Cậu được sắp xếp vào bộ phận không quan trọng, cũng chưa từng được thừa nhận gì. Có chăng khi trước lúc tìm được cậu về chỉ công khai trơng phạm vi nhỏ. Thế nên trong công ty hOàn toàn không
có mấy người biết mối quan hệ giữa cậu và
nhà họ Phó, tại sao bây giờ lại biết rồi? Thấy Yến Thu không nói lời nào, cô bé hiểu ngay là đúng rồi. Nhớ tới những gì họ nói trong buổi liên hoan lần trước, bỗng chốc cô
bé cảm thấy có chút lúng túng. Ngay khi cô bé chuẩn bị trở về vị trí làm việc,
không ngờ lại bị Yến Thu gọi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất