Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 62
Hơn nữa ban ngày còn phải bận rộn với chuyện ở công ty, cho nên cả tuần nay Yến Thu vẫn
dựa vào cà phê để sống sót. Thật vất vả mới khắc xong tượng Bồ Tát này,
cuối tuần cậu lập tức mang tới "Nộp bài tập". Lúc cậu tới ông cụ Lê đang chơi cờ với ông
chủ Trầm Cổ Hiên. Yến Thu biết thói quen của bọn họ, cũng không
quấy rầy, yên tĩnh ngồi chờ ở bên cạnh. Cậu vẫn chờ bọn họ đánh cờ xong một ván, lúc này mới nói với ông cụ Lê: "Sư phụ, tượng Bồ Tát sư phụ bảo con mô phỏng con đã khắc
xong rồi."
"Nhanh vậy, lấy tới cho sư phụ xem." Ông cụ Lê vừa thắng một ván, có vẻ tâm trạng đang rất
tốt, lông mày cũng giãn ra rất nhiều. Vốn Yến Thu đang sợ bị mắng, thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa tượng Bồ Tát
mô phỏng qua. Ông cụ Lê nhận lấy, cầm trong tay xem xét trong chốc lát, sau đó lần lượt nói ra từ tỉ lệ, kỹ thuật sử dụng dao, bố cục cho đến các vấn đề
khác.
Yến Thu vốn tưởng rằng việc phục hồi của mình hẳn là sẽ ổn thôi, nhưng sau khi nghe ông cụ Lê nói như thế, mới nhận ra rằng thì ra mình
vẫn còn nhiều vấn đề như vậy. Vốn dĩ ông cụ Lê còn muốn nói thêm hai câu, nhưng trông thấy bộ dạng có chút nản lòng của
cậu, do dự một chút, nên không nói tiếp nữa. Yến Thu dường như có một loại khả năng, luôn có thể làm cho người khác không đành lòng với
cậu. Bởi vậy ông chủ Trầm Cổ Hiên ở bên cạnh
cũng nói the0: "Ông cũng yêu cầu quá cao với Tiểu Thu rồi, ở tuổi này mà nó có thể khắc được như vậy, tôi thấy còn giỏi hơn ông năm
đó." Yến Thu nghe thế vừa mừng vừa lo, the0 bản
năng muốn lắc đầy. Nhưng mà không ngờ tới ông cụ Lê vừa nhặt một quân đen một lân nữa đặt lên trên bàn cờ, vừa không nhanh không chậm nói: "Ông cũng
không xem thử nó là đệ tử của ai?" Yến Thu nghe vậy ngây người một lát, nhìn về
phía ông cụ Lê.
Sau đó nghe ông ấy tiếp tục nói: "Tuần này không mô phỏng nữa, tự mình khắc một bức tượng Bồ Tát, tuần sau mang đến cho sư phụ, ngăn kéo bên phải có một khối đàn hương. Con
tự đi lấy đi, khắc cho tốt đấy, đừn ở lãng phí." Yến Thu nghe thế, lập tức trả lời: "Vâng, sư
phụ." Lúc Yến Thu cầm gỗ đàn hương đi ra, trời đã
sắp tối rồi. Nơi này cách nhà cũ chỗ cậu có hơi xa, nhưng mỗi tuần Lê tiên sinh đều phái xe đến đón, bình thường cậu vừa ra ngoài thì xe cũng đã chờ
trước cổng rồi.
Nhưng mà khiến cho cậu bất ngờ là, hôm nay vừa ra tới, ngừng lại trước công vậy mà là
chiếc xe Bentley màu đen trang nhã đó. Biến số xe là một chuỗi năm con số tám hơi có vẻ phô trương, bởi vậy Yến Thu ngay lập tức
phản ứng lại, là Lê tiên sinh. Quả nhiên, Trần Nghiệp vừa nhìn thấy cậu đã xuống khỏi ghế lái, cung kính mở cửa xe cho
cậu.
Cửa xe mở ra, người ngồi bên trong chính là Trong khoảng thời gian này Yến Thu bận rộn đến đầy óc choáng váng, bởi vậy tính ra, hình như cũng có vài ngày chưa từng gặp qua Lê
tiên sinh. Bọn họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, giữa hai người đã không còn xa lạ như lúc
mới quen.
Bởi vậy Yến Thu lập tức tự nhiên lên xe, hỏi:
"Lê tiên sinh, sao ngài... anh lại tới đây?" "Tới dạo một vòng, nghe nói em cũng ở đây,
đúng lúc tiện đường tiễn em một đoạn." Yến Thu vẫn luôn ở trong phòng làm việc của
ông cụ Lê cả buổi trưa, nhưng cũng không thấy
Lê Chất đi vào.
Có lẽ anh chỉ quay về để lấy thứ gì đó. Tuy nhiên cho dù anh có trở về một chuyến nhưng hỏi thăm quan tâm cơ bản đều không có, xem ra quan hệ giữa hai ông cháu bọn họ đúng
là không tốt giống như trong truyền thuyết.
"Lại làm phiền anh rồi." Yến Thu xấu hổ nói.
"Không phiền, tiện đường thôi." Đề tài chung giữa bọn họ cũng không tính là nhiều, gần đây việc có thể nói cũng chỉ có chuyện hợp tác giữa hai nhà, bởi vậy Yến Thu hơi suy nghĩ một chút, chủ động báo cáo công
việc với anh. Nhưng vốn dĩ cậu đã thức đêm suốt cả tuần nay, Trần Nghiệp lại lái xe quá vững, hơn nữa
bọn họ cũng không có đề tài nào để tán gẫu. Bởi vậy không bao lâu sau Yến Thu đã buồn
ngủ. Nhưng ngủ trong xe của Lê Chất thì không hay lắm, thế nên khi cậu thấy buồn ngủ thì lập tức cúi đầy, thừa dịp Lê Chất không chú ý lặng lẽ ngáp một cái, sau đó lại ngẩng đầu lên tiếp tục
báo cáo. Nhưng loại động tác nhỏ này làm sao có thể
giấu giếm được. Lê Chất nhìn dáng vẻ buồn ngủ mơ màng của cậu, cười khẽ một tiếng, chủ động mở miệng
hỏi: "Buồn ngủ sao?"
Yến Thu muốn nói không phải, nhưng mà vừa
mở miệng ra là một cái ngáp. Lần này nếu nói không phải thì là nói dối, vì thế cậu xấu hổ chỉ có thể the0 đó gật đầy, trả
lời câu: "'Một chút."
"Buồn ngủ thì ngủ đi." Lê Chất chậm rãi nói:
"Đến nơi tôi sẽ gọi em."
"Vâng." Nói tới cũng lạ, thật ra địa vị giữa bọn họ chênh lệch một trời một vực, nhưng ở trước mặt Lê Chất, Yến Thu dường như không bao giờ cần giả vờ rụt rè, cứ nghe theo trái tim
mình, ngủ gục bên cửa sổ. Có lẽ Yến Thu thật sự buồn ngủ nên ngủ rất nhanh, hai tay ôm chặt khối gỗ trong lòng, cơ thể nghiêng sang bên trái, gần như cuộn tròn
lại. Vốn cậu đã gầy ốm, cuộn lại trông càng nhỏ
hơn, như thể một con thỏ con bị (b)ắt nạt.
Đây là tư thế rất không có cảm giác an toàn. Tuy rằng đã đến tháng năm, nhưng chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vẫn rất lớn, Lê Chất lo lắng cậu bị cảm lạnh, vì thế cởi áo khoác ra,
nhẹ nhàng khoác lên trên người cậu. Yến Thu dường như cảm giác được gì đó, cơ thể khẽ cử động một chút, hàng mi dài mảnh
khẽ run lên, dáng vẻ như sắp tỉnh dậy. Lê Chất thấy thế, động tác trơng tay không khỏi ngừng một lát, nhưng cũng may, Yến Thu cũng không tỉnh lại, chỉ là môi mấp máy vài
lần, hình như đang nói cái gì đó.
Lê Chất đương nhiên không nghe rõ.
Nhưng mà ngay khi anh khoác áo xong cho Thu đang chuẩn bị quay người lại, chợt nghe
thấy một tiếng nỉ non: "'Lê tiên sinh." Tiếp the0, áo sơ mi trên người đột nhiên bị kéo xuống, Lê Chất rũ mắt, sau đó chỉ thấy ngón tay Yến Thu chẳng biết đã nắm được vạt áo của
anh từ lúc nào. Ngón tay Yến Thu rất đẹp, vừa trắng vừa thon, rất giống với viên ngọc anh từng thưởng thức khi còn bé, chỗ khớp xương bởi vì dùng sức và
gập lại, cho nên hiện ra màu trắng nhợt nhạt. Trong khoảnh khắc đó Lê Chất cũng không thể giải thích được cảm giác của mình, trong đầy anh dường như hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng mà khi anh muốn đưa tay (b)ắt lấy một cái, lại
phát hiện không (b)ắt được gì. Cho tới nay anh luôn biết mình muốn gì, đây là tình huống luống cuống mờ mịt hiếm hoi của
anh. Vì thế thậm chí cũng quên phải nghiêng người sang một bên, cứ như vậy để mặc cậu nắm áo
mình suốt cả quãng đường.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng tới nhà cũ của nhà họ Phó, Trần Nghiệp phanh xe lại, bởi vì theo quán tính, Yến Thu ngã sang bên
phải. Lê Chất thấy thế, vội vàng đưa tay đỡ đầy của cậu, nhưng mà không biết do cố ý hay vô tình, lại không đặt cậu về chỗ cũ, mà thuận the0 để
cậu dựa vào vai mình. Yến Thu cựa quậy đầy, có vẻ như cũng không nhận ra có gì thay đổi, tìm một vị trí thoải mái
trên vai anh, rồi lại ngủ tiếp.
Trong miệng dường như lại nỉ non câu gì đó. "Tiên sinh?" Trần Nghiệp quay đầy lại muốn
nhắc nhở.
Thế nhưng ông ấy vừa nhìn thấy ánh mắt của Lê Chất, lập tức quay đầu lại, chủ động nhìn ra
ngoài cửa số. Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, đầu Yến Thu tựa vào vai anh, hô hấp phả ra bên cổ anh, đây có lẽ là lúc bọn họ gần nhau nhất kể từ khi
quen biết nhau tới nay.
Cửa sổ xe hai bên phản chiếu bóng hình của Trong đầy Lê Chất lại hiện ra câu nỉ non vừa
rồi của cậu trong lúc mê man: "Lê tiên sinh." Trong thoáng chốc anh không khỏi sinh ra vài
phần tò mò. Thế nên, anh nghiêng đầ nhìn về phía Yến Thu đang ngủ say, thì thầm hỏi: "Em đang mơ
thấy gì?"
"Tại sao lại gọi tôi trơng lúc ngủ?" "Giấc mơ của em có liên quan gì đến tôi
không?"
Tất nhiên là không có ai trả lời. Trong những năm qua có vô số người muốn nhào lên người anh, sử dụng vô vàn thủ đoạn
cũng không thắng được. Nhưng lại không bằng một câu nỉ non vô thức trong lúc ngủ có thể làm anh rung động của
cậu.
Lê Chất biết cuối cùng mình vẫn thua rồi,
nhưng lại không chịu thừa nhận, vì thế thừa dịp Yến Thu đang ngủ, đẩy hết trách nhiệm qua
cho cậu.
"Yến Thu." Lê Chất rũ mắt, thấp giọng Gọi cậu:
"Là em vượt ranh giới trước."
*头* Yến Thu cảm thấy mình vừa ngủ một giấc rất
ngon. Chờ đến khi cậu tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ đã
tối đen. Vì giữ nguyên một tư thế quá lâu, cái cổ có hơi đau nhức, cậu the0 bản năng giơ tay lên muốn xoa xoa, nhưng vừa đưa tay lên, cũng cảm giác
được có gì đó tuột xuống từ trên người mình. Yến Thu rũ mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện trên người mình không biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc áo khoác vest màu đen, hình
như đây là áo của Lê tiên sinh. Càng làm cho cậu ngạc nhiên hơn là, trước khi ngủ rõ ràng là cậu dựa vào cửa sổ xe, thế nhưng sau khi tỉnh dậy lại phát hiện, cậu đang dựa vào
vai Lê tiên sinh
Đầu óc vốn còn có chút mơ màng ngay lập tức tỉnh táo lại. Ai có thể nói cho cậu biết, đây rốt
cuộc là tình huống gì không? Nhưng Yến Thu cũng không biểu hiện ra quá hoảng loạn, cố gắng giả bộ như chưa từng xảy
ra chuyện gì, từ từ ngồi thẳng người lại.
Lại thêm một lúc nữa, cậu vuốt thẳng lại áo của
Lê Chất, rồi quay đầu sang nhìn về phía anh. Tuy nhiên cậu không ngờ tới Lê Chất vẫn đang duy trì tư thế ban đầy, đôi mắt đẹp hơi nhắm
lại, thoạt nhìn như đang ngủ, vẫn chưa tỉnh.
dựa vào cà phê để sống sót. Thật vất vả mới khắc xong tượng Bồ Tát này,
cuối tuần cậu lập tức mang tới "Nộp bài tập". Lúc cậu tới ông cụ Lê đang chơi cờ với ông
chủ Trầm Cổ Hiên. Yến Thu biết thói quen của bọn họ, cũng không
quấy rầy, yên tĩnh ngồi chờ ở bên cạnh. Cậu vẫn chờ bọn họ đánh cờ xong một ván, lúc này mới nói với ông cụ Lê: "Sư phụ, tượng Bồ Tát sư phụ bảo con mô phỏng con đã khắc
xong rồi."
"Nhanh vậy, lấy tới cho sư phụ xem." Ông cụ Lê vừa thắng một ván, có vẻ tâm trạng đang rất
tốt, lông mày cũng giãn ra rất nhiều. Vốn Yến Thu đang sợ bị mắng, thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa tượng Bồ Tát
mô phỏng qua. Ông cụ Lê nhận lấy, cầm trong tay xem xét trong chốc lát, sau đó lần lượt nói ra từ tỉ lệ, kỹ thuật sử dụng dao, bố cục cho đến các vấn đề
khác.
Yến Thu vốn tưởng rằng việc phục hồi của mình hẳn là sẽ ổn thôi, nhưng sau khi nghe ông cụ Lê nói như thế, mới nhận ra rằng thì ra mình
vẫn còn nhiều vấn đề như vậy. Vốn dĩ ông cụ Lê còn muốn nói thêm hai câu, nhưng trông thấy bộ dạng có chút nản lòng của
cậu, do dự một chút, nên không nói tiếp nữa. Yến Thu dường như có một loại khả năng, luôn có thể làm cho người khác không đành lòng với
cậu. Bởi vậy ông chủ Trầm Cổ Hiên ở bên cạnh
cũng nói the0: "Ông cũng yêu cầu quá cao với Tiểu Thu rồi, ở tuổi này mà nó có thể khắc được như vậy, tôi thấy còn giỏi hơn ông năm
đó." Yến Thu nghe thế vừa mừng vừa lo, the0 bản
năng muốn lắc đầy. Nhưng mà không ngờ tới ông cụ Lê vừa nhặt một quân đen một lân nữa đặt lên trên bàn cờ, vừa không nhanh không chậm nói: "Ông cũng
không xem thử nó là đệ tử của ai?" Yến Thu nghe vậy ngây người một lát, nhìn về
phía ông cụ Lê.
Sau đó nghe ông ấy tiếp tục nói: "Tuần này không mô phỏng nữa, tự mình khắc một bức tượng Bồ Tát, tuần sau mang đến cho sư phụ, ngăn kéo bên phải có một khối đàn hương. Con
tự đi lấy đi, khắc cho tốt đấy, đừn ở lãng phí." Yến Thu nghe thế, lập tức trả lời: "Vâng, sư
phụ." Lúc Yến Thu cầm gỗ đàn hương đi ra, trời đã
sắp tối rồi. Nơi này cách nhà cũ chỗ cậu có hơi xa, nhưng mỗi tuần Lê tiên sinh đều phái xe đến đón, bình thường cậu vừa ra ngoài thì xe cũng đã chờ
trước cổng rồi.
Nhưng mà khiến cho cậu bất ngờ là, hôm nay vừa ra tới, ngừng lại trước công vậy mà là
chiếc xe Bentley màu đen trang nhã đó. Biến số xe là một chuỗi năm con số tám hơi có vẻ phô trương, bởi vậy Yến Thu ngay lập tức
phản ứng lại, là Lê tiên sinh. Quả nhiên, Trần Nghiệp vừa nhìn thấy cậu đã xuống khỏi ghế lái, cung kính mở cửa xe cho
cậu.
Cửa xe mở ra, người ngồi bên trong chính là Trong khoảng thời gian này Yến Thu bận rộn đến đầy óc choáng váng, bởi vậy tính ra, hình như cũng có vài ngày chưa từng gặp qua Lê
tiên sinh. Bọn họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, giữa hai người đã không còn xa lạ như lúc
mới quen.
Bởi vậy Yến Thu lập tức tự nhiên lên xe, hỏi:
"Lê tiên sinh, sao ngài... anh lại tới đây?" "Tới dạo một vòng, nghe nói em cũng ở đây,
đúng lúc tiện đường tiễn em một đoạn." Yến Thu vẫn luôn ở trong phòng làm việc của
ông cụ Lê cả buổi trưa, nhưng cũng không thấy
Lê Chất đi vào.
Có lẽ anh chỉ quay về để lấy thứ gì đó. Tuy nhiên cho dù anh có trở về một chuyến nhưng hỏi thăm quan tâm cơ bản đều không có, xem ra quan hệ giữa hai ông cháu bọn họ đúng
là không tốt giống như trong truyền thuyết.
"Lại làm phiền anh rồi." Yến Thu xấu hổ nói.
"Không phiền, tiện đường thôi." Đề tài chung giữa bọn họ cũng không tính là nhiều, gần đây việc có thể nói cũng chỉ có chuyện hợp tác giữa hai nhà, bởi vậy Yến Thu hơi suy nghĩ một chút, chủ động báo cáo công
việc với anh. Nhưng vốn dĩ cậu đã thức đêm suốt cả tuần nay, Trần Nghiệp lại lái xe quá vững, hơn nữa
bọn họ cũng không có đề tài nào để tán gẫu. Bởi vậy không bao lâu sau Yến Thu đã buồn
ngủ. Nhưng ngủ trong xe của Lê Chất thì không hay lắm, thế nên khi cậu thấy buồn ngủ thì lập tức cúi đầy, thừa dịp Lê Chất không chú ý lặng lẽ ngáp một cái, sau đó lại ngẩng đầu lên tiếp tục
báo cáo. Nhưng loại động tác nhỏ này làm sao có thể
giấu giếm được. Lê Chất nhìn dáng vẻ buồn ngủ mơ màng của cậu, cười khẽ một tiếng, chủ động mở miệng
hỏi: "Buồn ngủ sao?"
Yến Thu muốn nói không phải, nhưng mà vừa
mở miệng ra là một cái ngáp. Lần này nếu nói không phải thì là nói dối, vì thế cậu xấu hổ chỉ có thể the0 đó gật đầy, trả
lời câu: "'Một chút."
"Buồn ngủ thì ngủ đi." Lê Chất chậm rãi nói:
"Đến nơi tôi sẽ gọi em."
"Vâng." Nói tới cũng lạ, thật ra địa vị giữa bọn họ chênh lệch một trời một vực, nhưng ở trước mặt Lê Chất, Yến Thu dường như không bao giờ cần giả vờ rụt rè, cứ nghe theo trái tim
mình, ngủ gục bên cửa sổ. Có lẽ Yến Thu thật sự buồn ngủ nên ngủ rất nhanh, hai tay ôm chặt khối gỗ trong lòng, cơ thể nghiêng sang bên trái, gần như cuộn tròn
lại. Vốn cậu đã gầy ốm, cuộn lại trông càng nhỏ
hơn, như thể một con thỏ con bị (b)ắt nạt.
Đây là tư thế rất không có cảm giác an toàn. Tuy rằng đã đến tháng năm, nhưng chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vẫn rất lớn, Lê Chất lo lắng cậu bị cảm lạnh, vì thế cởi áo khoác ra,
nhẹ nhàng khoác lên trên người cậu. Yến Thu dường như cảm giác được gì đó, cơ thể khẽ cử động một chút, hàng mi dài mảnh
khẽ run lên, dáng vẻ như sắp tỉnh dậy. Lê Chất thấy thế, động tác trơng tay không khỏi ngừng một lát, nhưng cũng may, Yến Thu cũng không tỉnh lại, chỉ là môi mấp máy vài
lần, hình như đang nói cái gì đó.
Lê Chất đương nhiên không nghe rõ.
Nhưng mà ngay khi anh khoác áo xong cho Thu đang chuẩn bị quay người lại, chợt nghe
thấy một tiếng nỉ non: "'Lê tiên sinh." Tiếp the0, áo sơ mi trên người đột nhiên bị kéo xuống, Lê Chất rũ mắt, sau đó chỉ thấy ngón tay Yến Thu chẳng biết đã nắm được vạt áo của
anh từ lúc nào. Ngón tay Yến Thu rất đẹp, vừa trắng vừa thon, rất giống với viên ngọc anh từng thưởng thức khi còn bé, chỗ khớp xương bởi vì dùng sức và
gập lại, cho nên hiện ra màu trắng nhợt nhạt. Trong khoảnh khắc đó Lê Chất cũng không thể giải thích được cảm giác của mình, trong đầy anh dường như hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng mà khi anh muốn đưa tay (b)ắt lấy một cái, lại
phát hiện không (b)ắt được gì. Cho tới nay anh luôn biết mình muốn gì, đây là tình huống luống cuống mờ mịt hiếm hoi của
anh. Vì thế thậm chí cũng quên phải nghiêng người sang một bên, cứ như vậy để mặc cậu nắm áo
mình suốt cả quãng đường.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng tới nhà cũ của nhà họ Phó, Trần Nghiệp phanh xe lại, bởi vì theo quán tính, Yến Thu ngã sang bên
phải. Lê Chất thấy thế, vội vàng đưa tay đỡ đầy của cậu, nhưng mà không biết do cố ý hay vô tình, lại không đặt cậu về chỗ cũ, mà thuận the0 để
cậu dựa vào vai mình. Yến Thu cựa quậy đầy, có vẻ như cũng không nhận ra có gì thay đổi, tìm một vị trí thoải mái
trên vai anh, rồi lại ngủ tiếp.
Trong miệng dường như lại nỉ non câu gì đó. "Tiên sinh?" Trần Nghiệp quay đầy lại muốn
nhắc nhở.
Thế nhưng ông ấy vừa nhìn thấy ánh mắt của Lê Chất, lập tức quay đầu lại, chủ động nhìn ra
ngoài cửa số. Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, đầu Yến Thu tựa vào vai anh, hô hấp phả ra bên cổ anh, đây có lẽ là lúc bọn họ gần nhau nhất kể từ khi
quen biết nhau tới nay.
Cửa sổ xe hai bên phản chiếu bóng hình của Trong đầy Lê Chất lại hiện ra câu nỉ non vừa
rồi của cậu trong lúc mê man: "Lê tiên sinh." Trong thoáng chốc anh không khỏi sinh ra vài
phần tò mò. Thế nên, anh nghiêng đầ nhìn về phía Yến Thu đang ngủ say, thì thầm hỏi: "Em đang mơ
thấy gì?"
"Tại sao lại gọi tôi trơng lúc ngủ?" "Giấc mơ của em có liên quan gì đến tôi
không?"
Tất nhiên là không có ai trả lời. Trong những năm qua có vô số người muốn nhào lên người anh, sử dụng vô vàn thủ đoạn
cũng không thắng được. Nhưng lại không bằng một câu nỉ non vô thức trong lúc ngủ có thể làm anh rung động của
cậu.
Lê Chất biết cuối cùng mình vẫn thua rồi,
nhưng lại không chịu thừa nhận, vì thế thừa dịp Yến Thu đang ngủ, đẩy hết trách nhiệm qua
cho cậu.
"Yến Thu." Lê Chất rũ mắt, thấp giọng Gọi cậu:
"Là em vượt ranh giới trước."
*头* Yến Thu cảm thấy mình vừa ngủ một giấc rất
ngon. Chờ đến khi cậu tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ đã
tối đen. Vì giữ nguyên một tư thế quá lâu, cái cổ có hơi đau nhức, cậu the0 bản năng giơ tay lên muốn xoa xoa, nhưng vừa đưa tay lên, cũng cảm giác
được có gì đó tuột xuống từ trên người mình. Yến Thu rũ mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện trên người mình không biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc áo khoác vest màu đen, hình
như đây là áo của Lê tiên sinh. Càng làm cho cậu ngạc nhiên hơn là, trước khi ngủ rõ ràng là cậu dựa vào cửa sổ xe, thế nhưng sau khi tỉnh dậy lại phát hiện, cậu đang dựa vào
vai Lê tiên sinh
Đầu óc vốn còn có chút mơ màng ngay lập tức tỉnh táo lại. Ai có thể nói cho cậu biết, đây rốt
cuộc là tình huống gì không? Nhưng Yến Thu cũng không biểu hiện ra quá hoảng loạn, cố gắng giả bộ như chưa từng xảy
ra chuyện gì, từ từ ngồi thẳng người lại.
Lại thêm một lúc nữa, cậu vuốt thẳng lại áo của
Lê Chất, rồi quay đầu sang nhìn về phía anh. Tuy nhiên cậu không ngờ tới Lê Chất vẫn đang duy trì tư thế ban đầy, đôi mắt đẹp hơi nhắm
lại, thoạt nhìn như đang ngủ, vẫn chưa tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất