Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét

Chương 63

Trước Sau
Yến Thu không biết có nên gọi anh hay không? Chỉ có thể nhìn thoáng qua điện thoại di động, lúc này mới phát hiện bây giờ vậy mà đã đến

mười giờ tối. Hóa ra cậu đã ngủ lâu như vậy à? Nhìn nhà cũ đã đến nơi từ lâu ở bên ngoài, vì sao Lê tiên

sinh vẫn không gọi cậu? Ngay khi cậu không biết nên làm sao bây giờ,

lại thấy Lê Chất giật mình, từ từ mở mắt. Chỉ thấy đầy tiên là anh nhìn thoáng qua bên

ngoài, rồi mới quay người lại nói với Yến Thu: "Đã tới rồi sao, thật ngại quá, tôi cũng ngủ

mất."

Yến Thu nghe thế, vội vàng khoát tay nói: "Không có, chắc chắn ngày nào anh cũng bận rộn và mệt mỏi, còn làm phiền anh đưa tôi về

nữa." Nói xong, đưa chiếc áo trong tay qua: "Lê tiên sinh, tôi đi về trước, ngài... anh nghỉ ngơi sớm

một chút." "Ừm." Lê Chất đưa tay nhận lấy áo khoác, sau

đó nhìn cậu trả lời: "Em cũng vậy."

Yến Thu bước xuống xe, vẫn nhìn the0 cho đến khi xe của Lê Chất biến mất khỏi tầm mắt, lúc

này mới xoay người đi về phía nhà cũ. Yến Thu vốn tưởng rằng ông nội và những người khác chắc hẳn đều đã ngủ rồi, thế nhưng bất ngờ là vừa đi vào lại phát hiện ngôi biệt thự

của nhà cũ vẫn sáng đèn. Dì bảo mẫu đang tìm gì đó trong sân, có vẻ

như đã làm mất món đồ gì đó. "Dì đang tìm gì vậy?" Yến Thu có chút tò mò

đi qua hỏi. Dì bảo mẫu bị hỏi quay đầy lại nhìn thấy là cậu, chẳng biết tại sao, lại cứ như nhìn thấy quỷ, sợ tới mức sợ hãi kêu lên một tiếng, đèn

pin trong tay cũng rơi xuống mặt đất.

Phản ứng này của dì ấy quả thật cũng làm cho Yến Thu sợ hãi theO, vô thức lau lau hai má,

còn tưởng rằng trên mặt dính gì đó.

"Cậu, cậu Thu..." "Sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Yến Thu thấy thế càng thêm tò mò, vẻ mặt mờ mịt

hỏi.

Nhưng mà dì ấy chỉ kho" xử xoa tay, liên tục cúi đầy xuống, một lúc lâu cũng không nói lời

nào. Yến Thu nhìn dáng vẻ thật sự kho" xử của dì ấy, cũng không tiện ép dì ấy nữa, chỉ đành xua tay ra hiệu để dì ấy tiếp tục tìm, sau đó đi tiếp

vào bên trong. Đi vào trong cửa chính biệt thự, những người

bên trong cũng có vẻ bận rộn. Ông cụ Phó ngồi ở trên ghế sô pha, vẻ mặt giận dữ, ngồi bên canh là bà cụ Phó cũng có vẻ

không vui. Mấy ngày nay bà cụ Phó vẫn bị bệnh, rất ít khi xuống lầu, hơn nữa có lẽ lần trước Yến Thu đã chọc giận bà, thế nên đã lâu rồi không thấy

bóng dáng của bà. Nhưng đêm nay hai người đều xuất hiện, như

vậy thì thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi. "Ông nội, sao muộn thế này vẫn chưa ngủ vậy

ạ?" Yến Thu nhìn thấy ông cụ Phó, chủ động gọi.

Ông nội vừa nhìn thấy cậu, trong mắt hiện lên

vẻ áy náy: "Tiểu Thu đã về rồi à." "Vâng, có phải xảy ra chuyện gì không? Sao

muộn thế này vẫn còn đang tìm đồ?" Yến Thu trực tiếp không nhìn bà cụ Phó ngồi ở

bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh ông cụ Phó. Bà cụ Phó đã quen với hành vi không tôn trọng người lớn này của cậu từ lâu, bởi vậy chỉ liếc

cậu một cái.

"Tiểu Thu, cháu đừn ý lo." Có vẻ như ông cụ Phó cũng rất kho" xử, kéo tay cậu nói: "Ông

nội nhất định sẽ tìm về giúp cháu." Yến Thu nghe thế vẻ mặt mờ mịt, tìm về giúp



cậu cái gì? Đồ của cậu bị mất ư? "Ông tìm về giúp cháu..." Yến Thu nói đến đây đột nhiên dừng lại, đồ đạc của cậu chỉ có bấy

nhiêu, toàn bộ đều để trơng phòng của cậu. Duy nhất biết đi chính là con mèo mướp đó,

chẳng lẽ là bé Mướp đi mất rồi? Ông cụ Phó thấy cậu đột nhiên thay đổi sắc

mặt, thì biết rằng cậu đã đoán được.

"Cháu yên tâm..." Ông cụ Phó còn chưa nói xong, Yến Thu đã

đứng dậy chạy lên lầu. Bé Mướp ngoan như vậy, chưa bao giờ chạy lung tung, ngày nào cũng im lặng đứng ở trong

phòng của cậu chở cậu trở về.

Sao lại đột nhiên đi mất chứ? Cậu hy vọng ông nội chỉ nói đùa với mình thôi,

đến khi cậu đẩy cửa ra, là có thể nhìn thấy bé Mướp giống như thường ngày duỗi lưng chạy đến bên cạnh cậu, cọ ống quần của cậu, để Yến

Thu sờ sờ nó. Nhưng mà không có, Yến Thu đẩy cửa phòng cậu ra, tất cả vẫn giống như lúc cậu rời đi vào

buổi sáng. Ngoại trừ thiếu một con mèo mướp ngày nào

cũng đến đón cậu. Chỉ là thiếu một con mèo mà thôi, cả căn phòng lại như thể đột nhiên trở nên rộng hơn bình thường rất nhiều, có cơn gió thổi vào,

trống rỗng.

Trong thoáng chốc Yến Thu không thèm truy hỏi nguyên nhân, biết rõ sự thật, chỉ xoay người

chạy xuống dưới lầu. Ông nội hình như muốn gọi cậu lại, nhưng Yến Thu đã không để ý tới, đẩy cửa chính chạy ra

ngoài.

Bắt đầy từ vườn hoa, tìm từng chút một. Nhưng mà sau khi tìm khắp toàn bộ biệt thự, cũng không thấy chút bóng dáng của bé Mướp

đâu. Yến Thu muốn đi ra ngoài tìm, nhưng mà lúc này ông nội cũng đi the0, nhìn cả người cậu toàn là đất, ánh mắt trống rỗng, đau lòng kéo

cậu lại.

"Để bọn họ tìm đi, cháu đi ngủ trước đi, ông nội bảo đảm sáng mai nhất định sẽ tìm mèo về

cho cháu." Yến Thu nghe được những lời này, ánh mắt vốn trống rỗng rốt cuộc có chút tiêu điểm, cậu ngước mắt lên nhìn về phía ông nội, có chút kho" khăn nói: "Nó rất ngoan, cũng không chạy

lung tung." Ông cụ Phó đau lòng gật đầy, cũng trả lời the0

cậu: "Phải, nó cũng ngoan như Tiểu Thu vậy."

"Vậy tại sao lại không thấy?" Ông cụ Phó không biết là kho" trả lời hay là bị

câu hỏi của cậu chặn lại, đột nhiên trầm mặc. Yến Thu nhìn vẻ mặt của ông, trong lòng cũng đoán ra được rồi, nhưng vẫn cố gắng khống chế tốt cảm xúc, nói với ông: "Ông nội, ông đi ngủ

trước đi, cháu sẽ tìm tiếp." "Muộn quá rồi, hay là ngủ một giấc rồi hằng đi

tìm?" Ông cụ Phó đề nghị.

Thể nhưng Yến Thu lại có chấp lắc đần, lún ngẩng đầy lên lần nữa, hồn giống như thiếu mất một nữa, biều cảm trên mặt còn kho" coi hơn cả kho"c: "Không được, cháu không ngủ được, cháu phải tìm được nó, cháu không thể

đánh mất nó một lần nữa." Nói xong, Yến Thu lập tức quay người đi ra

ngoài. Lúc này đã là đêm khuya, bên ngoài nhà cũ vắng tanh, trên đường không một bóng người, nhưng may mắn vẫn còn đèn đường, cũng

không đến mức quá tối. Yến Thu đi trên đường, lúc thì cúi người xuống nhìn lùm cây ven đường, lúc thì ngước đầy lên

nhìn cây cối hai bên.

Trong miệng không ngừng kêu tên bé Mướp. Chỉ là không biết là quá mệt mỏi, hay là cảnh tượng trước mắt quá quen thuộc, bởi vậy Gọi một lúc thì đã Gọi lẫn lộn, lúc thì Gọi "Bé

Mướp", lúc thì lại Gọi "Đâu Đâu". Bóng đêm mênh mông quạnh quẽ, con đường

trước mặt' giống như vô tận.

Cảnh tượng như vậy dường như đã từng xuất



hiện ở trơng giấc mơ của cậu. Cậu cũng đang đứng trên cùng một con đường, cố gắng tìm kiếm "Đâu Đâu" hết lần này đến

lần khác. Cậu đã đi tìm nó rất nhiều lần trong mơ, nhưng

mỗi lần tỉnh dậy đều là công dã tràng. Giấc mơ luôn trái ngược, thế nhưng cậu mãi

mãi vẫn không tìm được Đâu Đâu. Tựa như cậu mãi mãi cũng không thể quay về

lại quá khứ, cũng không thể tìm lại chính mình. Cậu tưởng rằng lần này mình sẽ không làm mất bé Mướp nữa, dù sao đồ vật của cậu cũng chỉ có con mèo và dao khắc mà thôi, thứ nào cậu

cũng coi trọng bằng cả tấm lòng.

Nhưng ông trời luôn thích đùa giỡn như vậy.

Luôn thích lấy lại những gì đã cho cậu. Ánh trăng mờ ảo, cùng cậu đi tìm suốt cả đêm, cho đến khi trời gần sáng, mới dần dần khuất

sau đám mây trắng.

Trên đường dần dần có tiếng người và tiếng xe

CỘ. Một ngày mới đã đến, tất cả mọi người đang tiếp tục tiến về phía trước, chỉ có cậu không thể

tiến về phía trước. Yến Thu đi tìm cả đêm, thật sự cực kỳ mệt mỏi, bởi vậy cũng bất chấp hình tượng gì đó, cứ như

vậy ngồi phịch ở ven đường. Cậu vừa mệt vừa buồn ngủ, như thể một giây sau là có thể ngồi ở chỗ này ngủ thiếp đi,

nhưng tinh thần lại ép buộc chính mình tỉnh lại. Cậu vẫn chưa tìm được mèo, cậu không thể trở

về được. "Đúng là cậu thật này, sáng sớm cậu ngồi ở chỗ này làm gì?" Một giọng nói đột nhiên truyền

đến từ phía sau cậu. Yến Thu quay đầy lại, sau đó thì thấy Tần Mộ

mặc đồ ngủ đi ra. Yến Thu phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện thật trùng hợp, thế nhưng cậu lại ngồi

ở trước cửa nhà Tần Mộ.

Nhà họ Tần và nhà cũ nhà họ Phó cùng khu với nhau, cho nên con cái hai nhà gần như lớn lên

cùng nhau từ nhỏ. Chỉ là sau này Phó Kiến Đình lên nắm quyền

điều hành công ty thì dọn đi. Tuy nhiên nhà họ Tần vẫn không ra ở riêng,

vẫn ở lại nơi này. Tần Mộ sáng sớm thức dậy vừa mở cửa sổ ra, đã thấy có một người đang ngồi trước cửa,

bóng lưng cực kỳ giống Yến Thu. Đột nhiên tò mò nên đi ra nhìn xem, không ngờ

tới thế mà đúng là cậu thật. Có điều hôm nay Yến Thu vô cùng nhếch nhác, quần áo màu nhạt trên người dính đầy đất, tấm lưng từ trước tới nay luôn thẳng tắp hơi còng về phía sau, sắc mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, toàn thân đều toát ra hơi thở suy

sụp. "Cậu sao vậy?" Tần Mộ thấy thế, cũng không

còn hứng thú đùa giỡn, bước tới hỏi.

Tâm trạng của Yến Thu vốn đã kém, nhìn thấy hắn lại càng phiền, vì thế cố gắng đứng dậy, đi

về phía trước. Nhưng Tần Mộ lại không chịu buông tha, trực tiếp đi tới túm lấy cậu: "Yến Thu, có phải cậu

xảy ra chuyện gì không?" Kiếp trước giữa bọn họ coi như có chút quan hệ, nhưng kiếp này Yến Thu tự hỏi mình cũng

chẳng quen thân gì với hắn. Bởi vậy cậu vô cùng kho" hiểu vì sao hắn lại

quan tâm đến chuyện của mình như thế? Cho nên không chút do dự hất tay hắn ra, không nóng không lạnh nói: "Liên quan gì đến

anh?"

Tần Mộ ở trước mặt cậu từ trước đến nay đều là mặt nóng dán mông lạnh, vốn định mặc kệ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của cậu, chẳng biết tại sao thấy thế nào cũng không yên

tâm, vì vậy chỉ có thể cố ý khiêu khíCh cậu: "Chẳng lẽ cậu bị người nhà họ Phó đuổi đi rồi

à? Ông nội Phó cũng không cần cậu nữa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau