Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét

Chương 66

Trước Sau
Dọc đường bọn họ câu được câu chăng hàn huyên, sau đó Yến Thu nhìn thấy Tần Mộ lái xe đến nhà hàng Pháp lần trước cậu và Lê Chất đã

đến. Lần trước tuy rằng không phải là cậu móc tiền ra, nhưng khi cậu về đã tìm kiếm thử, trung bình ăn ở nhà hàng này là sáu nghìn* trên một

đầy người.

*Sáu nghìn tệ khoảng hai mươi triệu VNĐ. Yến Thu nhớ tới dự toán năm trăm của mình,

quay đầu oán giận nhìn Tần Mộ.

Tên khốn này, quả nhiên muốn làm thịt mình. Tần Mộ dừng xe, thấy Yến Thu không có ý

xuống xe, quay đầy đối diện với ánh mắt của Yến Thu, ngay lập tức hiếu được ý của cậu,

không khỏi nở nụ cười. "Được rồi, bữa này tôi mời, không lừa cậu

đâu." Nói xong đi tới mở cửa xe giúp Yến Thu, thế nhưng Yến Thu vẫn không chịu xuống, nói với hắn: "Chuyện này không thích hợp, đã nói là

tôi mời anh."

"Đúng, nhưng tôi làm thế chẳng phải muốn thay đổi ấn tượng của cậu về tôi sao?" Tần Mộ nói, nhìn vào trong mắt cậu: "Sau khi cậu ăn cơm của tôi, thì đừnJ có ghét tôi như thế nữa được

không?" Yến Thu nhìn Tần Mộ, trơng nháy mắt giống như trở lại kiếp trước, lúc bọn họ vẫn chưa làm

rõ hết thảy. Tần Mộ ở trước mặt cậu chính là như thế này, khôi hài hài hước, lịch sự nhã nhặn, nho nhã lễ

độ. Sẽ quan tâm đên cảm nhận của cậu, quan tâm

đến suy nghĩ của cậu. Thế nhưng Yến Thu biết, tất cả chẳng qua chỉ

là ra vẻ mà thôi. Chỉ là một trò chơi hắn và Phó Sương Trì hợp

tác với nhau. Kiếp trước Tần Mộ từng khiến cậu rung động

chẳng qua chỉ là hoa trơng gương trăng dưới nước*, là hắn cùng với Phó Sương Trì dùng máu tươi vẽ thành, một tấm da người dùng để đùa

cợt cậu.

* Ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không

có thật.

Cho dù những chuyện đó không liên quan đến Tần Mộ hiện tại, nhưng cậu cũng không thể nào buông bỏ quá khứ được, bởi vậy Yến Thu

lắc đầy, trả lời một câu: "Không được." "Cậu..." Tần Mộ bị sặc, lập tức bất đắc dĩ nở nụ cười: "Cậu thật đúng là làm cho người ta không

có cách nào."

"Thôi được." Tần Mộ gật đầy ý bảo cậu xuống:

"Vậy cậu cứ tiếp tục ghét tôi đi." Hai người cùng đi lên phòng ăn, vừa vào Yến Thu the0 bản năng nhìn về phía vị trí lần trước

cậu và Lê tiên sinh ngồi.

Bọn họ đến rất đúng lúc, chỗ đó không có ai cả. Bởi vậy khi nhân viên phục vụ hỏi cậu muốn ngồi ở đâu, Yến Thu không chút do dự chỉ vào

vị trí gần cửa số. "Vâng, mời đi the0 tôi." Người phục vụ nói, rồi

dẫn bọn họ đi qua.

Hai người ngồi xuống ghế, nhân viên phục vụ

đưa thực đơn tới. Yến Thu không nhìn, chỉ dựa vào trí nhớ gọt

mấy thứ Lê tiên sinh gọi lần trước. Tần Mộ ở đối diện thấy thế vẻ mặt ngạc nhiên,

nhíu mày hỏi: "Cậu đã tới đây rồi à?" "Bất ngờ lắm đúng không?" Yến Thu hỏi ngược lại: "Loại nhà quê như tôi mà cũng từng



tới nơi này." Tần Mộ bị cậu nói đến mức cứng họng không trả lời được: "Thật ra không phải thế, chỉ là

tôi..." Nói đến đây, Tần Mộ thở dài: "Tại sao cậu luôn

dùng ác ý lớn nhất để phán đoán về tôi?" Yến Thu không nói gì, mà quay đầy nhìn về phía cảnh đêm ngoài cửa sô, một lúc sau mới lên tiếng: "Chắc là vì anh là bạn của Phó Sương

Trì." Cái tên yên ắng đã lâu này thành công khiến bầu không khí giữa bọn họ nguội lạnh trong

thoáng chốc.

Tần Mộ im lặng một lát, lúc này mới chậm rãi nói: "Tôi cũng không ngờ rằng cậu ấy sẽ làm ra chuyện như vậy. Mấy người chúng tôi từ nhỏ

lớn lên cùng nhau, cậu ấy vẫn luôn..." Yến Thu không muốn nghe hắn tranh luận, đúng lúc này món khai vị cũng đã được bưng

ra, vì thế nói với hắn: "Ăn thôi." Tuy Tần Mộ nói bữa này do hắn mời, thế nhưng Yến Thu hOàn toàn không muốn tiếp tục

nợ ân tình với hắn nữa.

Thế là giữa chừng lấy cớ đi vệ sinh tính tiền. Tuy nhiên không ngờ tới khi nhân viên phục vụ

kiểm tra số bàn của bọn họ một lúc, lại nói: "Chào anh, trên máy tính báo bill của các anh

đã được thanh toán rồi." "Thanh toán rồi, sao có thể có chuyện đó?" Vừa rồi cậu và Tần Mộ vẫn luôn ở tại chỗ, cũng không có ai rời đi, chẳng lẽ lúc Tần Mộ vừa tới

đã thanh toán luôn rồi?

"Xin hỏi là ai thanh toán?" Yến Thu tò mò hỏi. "Là vị khách ở bàn số 8." Người phục vụ nói,

dùng động tác tay chỉ cho Yến Thu.

Yến Thu nhìn the0 ngón tay của người phục

vụ, sau đó thấy bàn số 8 cách vị trí của cậu và

Tần Mộ không xa. Bởi vì tính riêng tư của nơi này khá tốt, là kiểu nửa kín, giữa các vị trí đều được ngăn cách

khéo léo bằng cách trang trí các bó hoa. Cho nên Yến Thu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng mặc đồ vest cùng với một phần cánh tay phải lộ ra bởi vì nó đang tựa vào

thành ghế sô pha.

Yến Thu vô thức tiến về phía trước một bước, khoảng cách càng gần, cũng càng nhìn thấy rõ

hơn. Sau đó cậu nhìn thấy bộ vest màu xám đậm của người đàn ông, cùng với đường nét cánh tay, tay áo được cắt may khéo léo được điểm xuyết

thêm một chiếc khuy măng sét kiểu Pháp. Cổ tay đẹp mắt lộ ra khỏi cố tay áo, trên đó đeo một chiếc đồng hồ Thiên văn Patek Philippe*, ngón tay với khớp xương rõ ràng hơi rũ xuống, đầy ngón tay kẹp một điếu thuốc lá chưa châm lửa, ngón tay khi có khi không vuốt ve đầy

thuốc lá. *Đây được xem là mẫu đồng hồ dành cho giới quý tộc. Là một chiếc đồng hồ thiên văn học, dĩ nhiên ngoài chức năng hiển thị giờ và phút ra thì nó còn có chức năng lịch vạn niên, bấm giờ và theo dõi thiên văn học. Những chi tiết hiển thị trên mặt đồng hồ là một bản đồ sao

thể hiện đường chân trời. Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy bấy nhiêu, nhưng chẳng biết vì sao Yến Thu vẫn có thể nhận ra

anh.

Là Lê Chất. Yến Thu vô thức muốn đi tới, song vừa tiến lên một bước, lại bị một giọng nói từ phía sau chặn

lại.

Yến Thu quay đầy lại, sau đó chỉ thấy Tần Mộ

11990. không biết đi tới từ lúc nào, nhìn thấy cậu đứng ở chỗ này, ngay lập tức hắn hiểu được ý của cậu, bất đắc đĩ cười nói: "Vừa rồi tôi còn nghĩ chẳng lẽ cậu lén lút chạy đi tính tiền rồi

đó chứ, không ngờ rằng đúng thật." Tần Mộ nói xong, móc ra một tấm thẻ muốn đi tới tính tiền: "Lần này tôi nói rồi là tôi mời, lần

sau cậu lại mời tôi đi." Dứt lời, hắn quay người về phía người phục vụ

hỏi: "Xin hỏi bao nhiêu tiền?" Yến Thu thấy thế, vội vàng nói: "Tần Mộ, đã

thanh toán rồi." Tần Mộ nghe vậy, ngón tay cầm thẻ xoay một

vòng, xoay người lại nói với cậu: "Bao nhiêu?



Để tôi chuyển lại cho cậu."

"Vậy là ai..." Tần Mộ còn chưa nói hết, chỉ thấy chỗ ngồi cách đó không xa một người đàn ông

mặc bộ vest màu xám đậm đứng dậy. Vóc đáng người đàn ông rất cao, đe0 một cặp kính không gọng, gương mặt thoạt nhìn rất nhã nhặn, nhưng chẳng biết vì sao toàn thân lại toát

ra luồng cảm giác cực kỳ ngột ngạt không tên. Giữa những ngón tay thon dài kẹp the0 một điếu thuốc lá chưa châm, nó bị bẻ gãy cùng với động tác đứng dậy của anh, tiện tay ném vào

thùng rác bên cạnh,

Sau đó, anh từ từ đi về phía bọn họ. Yến Thu nhìn sang the0 tầm mắt của Tần Mộ, quả nhiên là Lê Chất, ánh mắt cậu không khỏi sáng ngời, ngoan ngoãn Gọi một câu: "Lê tiên

sinh." Đến khi Lê Chất đến bên cạnh cậu thì đứng lại, cụp mắt cười với cậu, lúc này mới ngẩng đầy lên nhìn về phía Tần Mộ, sau đó không nhanh không chậm trả lời: "Là tôi thanh toán. Cậu

Tần ăn có ngon không?"

Từ lúc Tần Mộ nghe thấy Yến Thu gọi câu "Lê tiên sinh" thì hắn đã đoán được thân phận của người đến, dù sao ở thành phố A có ai mà

không biết đến tiếng tăm của Lê Chất. Nhưng đối với việc anh biết mình, hắn vẫn hơi

bất ngờ. Dù sao nhà họ Tần và nhà họ Lê cũng không

hợp tác với nhau. "Anh biết tôi sao?" Tần Mộ cảm thấy kỳ lạ nên

hỏi. Lê Chất nghe vậy rũ mắt nhìn Yến Thu một lát, lập tức nở nụ cười, nói bóng gió: "Bạn của Tiểu

Thu, ít nhiều tôi đều sẽ quan tâm một chút." Yến Thu vẫn chưa phản ứng lại, có điều vô thức Muốn giải thích cậu và Tần Mộ không

phải là bạn. Mà Tần Mộ lại nghe ra được ý trong lời nói của anh, hắn nhìn anh và Yến Thu với ánh mắt

phức tạp. Lê Chất có thể cảm giác được thái độ Tần Mộ thay đổi, nhưng anh không quan tâm, bởi vậy chỉ cúi đầy quay về phía Yến Thu hỏi: "Ăn

xong rồi sao?"

Thật ra mới ăn được một nửa, nhưng Yến Thu đã sớm không muốn ăn, sẵn có một bậc thang đưa tới cửa, Yến Thu lập tức thuận the0 mà

bước xuống.

Cậu lập tức gật đầy. "Vậy tôi đưa em về nhà?" Mặc dù Lê Chất nói là câu hỏi, nhưng không biết tại sao lại có ý

chắc chắn phải thế.

Thế nên cậu lập tức trả lời: "Làm phiền ngài...

anh." "Không phiền." Lê Chất nói xong ngước mắt lên nhìn Tần Mộ: "Vậy chúng tôi đi trước, cậu

cứ tự nhiên." Hai người bọn họ kẻ xướng người họa, hOàn

toàn không có chỗ cho Tần Mộ chen vào. Bởi vậy chỉ có thể gượng cười, gật đầu với bọn

họ, nhìn bọn họ sóng vai rời đi.

Lên xe, Lê Chất hỏi: "Vẫn về nhà cũ sao?" Yến Thu nghe thế, vội vàng lắc đầy: "Đưa tôi

đến đường Thanh Ninh là được rồi."

Lê Chất nghe vậy, lập tức phản ứng lại: "Em

dọn ra ngoài rồi à?"

"Vâng." Yến Thu gật đầy.

"Tìm được chỗ ở rồi sao?" Lê Chất hỏi tiếp. Yến Thu nhớ tới căn nhà mình đi xem lúc tan làm, sau khi ký hợp đồng là có thể ở được rồi, coi như là tìm được rồi, vì thế gật đầy: "Tìm

được rồi." "Vậy là tốt rồi." Lê Chất nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, trong xe bỗng chốc yên tĩnh

lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau