Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 7
Yến Thu bị giọng nói này làm cho giật mình, suýt nữa hoảng sợ quay đầu sang, sau đó bắt gặp một đôi mắt như cười như không, hóa ra là Tần Mộ.
"Anh?"
Có lẽ là do quá lâu không uống nước, Yến Thu vừa nói ra một chữ đã bị kẹt, cổ họng giống như bị giấy nhám thô ráp mài qua, mỗi một chữ thốt ra đều mang theo đau đớn.
Tần Mộ thấy thế, đứng dậy bưng ly nước nóng đưa cho cậu.
Yến Thu nhìn hắn, do dự đưa tay nhận lấy ly.
Sau khi uống vài ngụm nước nóng, trong cổ họng khàn khàn cuối cùng có cảm giác đỡ hơn một chút, chờ tới khi cậu khôi phục chút sức, lúc này mới bắt đầu đánh giá xung quanh.
Nơi này đúng là phòng bệnh của bệnh viện, tại sao cậu lại ở đây? Trước khi ngủ rõ ràng cậu ở trong phòng mình.
Tần Mộ cũng nhìn ra nghi hoặc của cậu, thân thiết giải thích: "Cậu bị ngất ở nhà, được dì quét dọn phòng phát hiện, sau đó gọi xe cấp cứu đưa cậu đến bệnh viện."
"À." Yến Thu uống một hớp, chậm rãi trả lời.
Cậu cho rằng mình chỉ đang ngủ, không ngờ tới lại ngất đi.
"Cậu không muốn hỏi gì khác sao?" Tần Mộ trông dáng vẻ chẳng để bụng gì cả của cậu, không biết tại sao bỗng nhiên có chút khó chịu.
Thế như dường như Yến Thu hoàn toàn không nghe thấy lời của hắn, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, chậm rãi uống hết nước trong ly, sau đó đặt chiếc cốc giấy lên ngăn tủ bên cạnh.
"Không có gì muốn hỏi."
Vừa dứt lời, đã thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Tần Mộ.
Yến Thu thấy thế có chút buồn cười, nhưng ý cười kia chỉ có thể duy trì trong giây lát, sau đó tựa như hòn đá bên bờ rơi xuống mặt hồ, tạo nên gợn sóng lăn tăn trong chốc lát rồi lại trở nên bình lặng.
Chỉ còn lại sự mệt mỏi.
Kỳ thật có gì hay để hỏi đâu, chắc hẳn cậu đã hôn mê rất lâu rồi, nhưng sau khi tỉnh lại bên người chỉ có Tần Mộ mà không có người nhà họ Phó.
Điều này chứng tỏ vẫn chưa tìm được Phó Sương Trì.
Nếu không, ít nhất cũng sẽ có Lục Nhuyễn ở bên cạnh cậu.
Cũng chẳng phải thật sự quan tâm cậu bao nhiêu, chỉ là vẫn phải duy trì quan hệ ở ngoài mặt.
Mà Tần Mộ còn ở đây chứng tỏ trò chơi vẫn chưa kết thúc.
Không cần cậu mở miệng, Tần Mộ tự nhiên cũng sẽ nói rõ bọn họ rốt cuộc còn muốn làm gì nữa?
"Cậu cũng bình tĩnh thật." Tần Mộ nhìn cậu nói.
Yến Thu tựa vào gối, mặt mày nhàn nhạt, đôi mắt nai xinh đẹp hơi rủ xuống, có vẻ như khá là phiền chán.
"Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?"
Tần Mộ không nói gì, chỉ nâng mắt kính lên, có chút tò mò nhìn cậu từ trên xuống dưới.
"Chỉ là muốn xem khi nào thì cậu mới hết hy vọng?"
"Hết hy vọng?"
"Yến Thu, một năm rồi, cậu còn chưa thấy rõ à? Cậu hoàn toàn không hòa nhập được vào cái nhà này. Sương Trì là đứa con họ yêu thương từ nhỏ, cậu không giành lại được với em ấy."
Yến Thu im lặng khi nghe những lời đó, đây là sự thật, quả thật không cách nào cãi lại.
Cậu cũng không phải kẻ ngốc, sao lại có thể không hiểu tình thế trước mắt.
Thế nên họ mất bao tâm tư thiết kế, chỉ là để cậu rời đi?
Nhưng mà cũng đúng, trừ những thứ này ra, cậu còn có thứ gì đáng giá để Phó Sương Trì mất bao tâm tư.
Sự yêu thương của cha mẹ, địa vị ở nhà họ Phó, cậu ta đã có tất cả.
Chỉ là...
Yến Thu ngẩng đầu nhìn Tần Mộ: "Anh thì sao?"
"Tôi?" Tần Mộ nhíu mày, dường như có hơi khó hiểu.
"Anh giúp đỡ cậu ta hết lòng như thế, lý do là gì?"
Tần Mộ nở nụ cười: "Tôi tự nhiên có dự định của tôi." Tsrong giọng nói mang theo nhàn nhạt khinh thường, dường như cảm thấy không cần thiết nói rõ với cậu.
Yến Thu thấy thế cũng không hỏi nữa, trong phòng bệnh một lần nữa yên lặng.
Yến Thu nhìn mặt tường cách đó không xa, rõ ràng là một mảnh trắng xóa, cậu lại nhìn rất chăm chú.
Chờ đến khi Yến Thu lấy lại tinh thần thì phòng bệnh đã không còn ai, Tần Mộ không biết đã đi từ lúc nào.
Rõ ràng vừa mới tỉnh không lâu, cậu lại cảm thấy buồn ngủ.
Song còn chưa nằm xuống, bụng lại đột nhiên đau nhói.
Yến Thu cũng không biết mình đã không ăn gì bao lâu rồi, trong dạ dày trống rỗng, rồi lại cảm thấy cả người mình rất no.
Bởi vậy trong lúc nhất thời chẳng muốn ăn gì cả, cho nên lại nằm xuống một lần nữa, cuộn tròn toàn bộ cơ thể, bàn tay đè chặt vào chỗ đau đớn, hy vọng có thể chịu đựng vượt qua giống như trước kia.
Thế nhưng chưa được bao lâu, cửa phòng bệnh lại đột nhiên bị đẩy ra, tiếp theo một bác sĩ trẻ tuổi bước vào.
"Yến Thu đúng không?" Bác sĩ cầm trong tay mấy tờ giấy mỏng, vẻ mặt nhìn cậu có chút buồn bã.
Đầu tiên anh ấy nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn chiếc ghế trống bên cạnh và hỏi: "Người nhà cậu đâu?"
Yến Thu cố nén đau ngồi dậy, lười giải thích, chỉ nặn ra một nụ cười qua loa nói: "Anh ta có chút việc, sẽ trở lại ngay."
"À." Bác sĩ nghe vậy có vẻ hơi khó xử.
Yến Thu nhìn thấu được sự do dự của đối phương, chủ động hỏi: "Bác sĩ, có chuyện gì sao? Anh có thể nói thẳng với tôi."
Bác sĩ nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn đồng ý, chậm rãi nói: "Lúc cậu được đưa tới đây tình hình khá nghiêm trọng, cho nên chúng tôi đã làm một số kiểm tra cho cậu."
Yến Thu nhìn vẻ mặt của bác sĩ, có lẽ đã đoán được gì đó: "Tình hình không tốt lắm sao?"
Bác sĩ nghe vậy, chậm rãi gật đầu, nét mặt nghiêm trọng nói: "Ung thư dạ dày giai đoạn cuối."
Thật kỳ lạ, khi Yến Thu nhận được kết quả này trong lòng cũng không có gợn sóng gì quá lớn.
Thậm chí mơ hồ có một loại cảm giác trần ai lạc định*, như thể đã dự cảm được sẽ có một ngày như vậy từ lâu.
*bụi trần lắng đọng, ý chỉ sự việc nào đó trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng cũng đã có kết quả.
Bác sĩ đã nhìn thấy quá nhiều bệnh nhân hoảng loạn, cuồng loạn, khóc lóc van xin ở trong bệnh viện, lần đầu tiên đối mặt với bệnh nhân bình tĩnh như vậy, ngược lại có hơi không quen.
"Có cần báo cho những người trong nhà không?" Bác sĩ cân nhắc hỏi.
"Không cần." Yến Thu lắc đầu, bởi vì đau đớn nên sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn gắng gượng nói từng câu từng chữ: "Tôi không có người nhà."
Bác sĩ nghe thế, trên mặt càng thêm không đành, thiếu niên trước mắt thật sự quá gầy yếu, dẫu cho cậu đang mặc là quần áo bệnh nhân size nhỏ nhất, mặc ở trên người cậu vẫn thùng thình.
Nếu như không phải trên bệnh án có tuổi tác, bác sĩ thật sự rất khó tin được cậu đã hai mươi mốt tuổi rồi.
Rõ ràng thoạt trông dáng dấp chỉ như mười mấy tuổi.
Tuổi còn trẻ bị ung thư đã đủ khổ rồi, không ngờ rằng tình hình gia đình lại như vậy.
Chỉ có thể thở dài một tiếng, vận rủi chỉ chuyên chọn người số khổ.
Thật ra bình thường quan tâm và hỏi thăm đối với bệnh nhân nhiều nhất cũng chỉ đến mức này, nhưng chắc có lẽ do thiếu niên trước mắt quá đáng thương, bác sĩ không khỏi muốn hỏi thêm.
"Có cần tôi giúp gì nữa không?"
Yến Thu nghe vậy sững sờ trong chốc lát, như là đang suy nghĩ, một lúc sau mới gật gật đầu, chậm rãi mở miệng, giọng rất nhẹ rất chậm, nhưng vẫn đủ để bác sĩ nghe rõ: "Bác sĩ, bụng tôi hơi đau, có thể kê cho tôi ít thuốc giảm đau không?"
-
Yến Thu xuất viện đã là ba ngày sau, cậu từ chối lời đề nghị nằm viện của bác sĩ, mang theo một đống thuốc về tới nhà họ Phó.
Không ngờ tới vừa vào cửa đã thấy Phó Sương Trì trước đó không lâu vừa làm cho cả nhà ầm ĩ tìm kiếm khắp nơi.
Thoạt trông cậu ta nào có chút dáng vẻ nào của người bị "Bắt cóc", ngồi ở trên sô pha nhàn nhã xem tivi, bên cạnh đặt một đống đồ ăn vặt.
Lục Nhuyễn cũng ở đó, ngồi bên cạnh kéo tay cậu ta có vẻ như đang nói gì đó.
Thấy cậu trở về, nhưng giống như không thể bị cậu nghe thấy, đối thoại của hai người tạm dừng.
Yến Thu đã thành thói quen với sự "bài xích" như có như không này rồi, đương nhiên sẽ không đi qua tự tìm mất mặt, đang chuẩn bị trở về phòng, không nghĩ tới Lục Nhuyễn lại đứng dậy đi theo.
"Tiểu Thu." Trên mặt Lục Nhuyễn hiếm khi lộ ra một nụ cười lấy lòng: "Hai ngày nay con đi đâu thế? Sao bây giờ mới về?"
Nói đoạn, ánh mắt rơi vào mớ thuốc trên tay cậu, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Con bị bệnh hả?"
"Bị cảm." Yến Thu thuận miệng nói qua loa một câu cho có lệ rồi tiếp tục đi về phía phòng mình, rõ ràng không muốn nói nhiều thêm nữa.
Nhưng không ngờ Lục Nhuyễn lại tiếp tục đi theo sau.
"Còn có việc gì sao?" Yến Thu bỏ thuốc vào trong ngăn kéo, quay người nhìn Lục Nhuyễn đi vào hỏi.
Lục Nhuyễn nghe vậy, có chút xấu hổ nở nụ cười: "Tiểu Trì đã trở về, chuyện này đã sáng tỏ, mẹ biết không phải con làm, ngày đó Trầm Trạch đối xử với con như vậy, mẹ thay nó xin lỗi con."
Ánh mặt trời mùa đông hiện ra lúc nào cũng nhợt nhạt và thiếu sức sống, xuyên thấu qua ô cửa kính trong suốt trong phòng ngủ, chiếu thẳng vào tấm gương dựa vào tường, phản chiếu ra thứ ánh sáng không có sức sống.
Yến Thu quay người, sau đó ở trong gương thấy được chính mình.
Cậu đang cười.
Yến Thu mím môi, muốn san bằng nụ cười kia, nhưng thói quen hình thành nhiều năm như vậy trong chốc lát làm sao dễ dàng thay đổi được.
Lúc đầu ở nhà họ Yến bọn họ luôn chê cậu xui xẻo, vì thế không cho phép khóc, luôn bắt cậu cười.
Ngã xuống phải cười, bị đánh phải cười, ăn không đủ no cũng phải cười...
Bởi vậy sau này Yến Thu gần như hình thành thói quen, càng khổ sở càng cười tươi hơn.
Lục Nhuyễn dường như bị nụ cười trên mặt cậu làm cho khϊếp sợ, hỏi cậu: "Con đang cười cái gì?"
Yến Thu giơ tay lên đè khóe môi, lại phát hiện làm thế nào cũng không ấn xuống được.
"Không có gì, con chỉ là..."
Yến Thu đột nhiên có chút không nói nổi.
Cậu cười vì biết rằng Phó Sương Trì đã thắng ngay từ lúc cậu nhìn thấy Phó Sương Trì đã về nhà.
Cậu không biết Phó Sương Trì nói với bọn họ như thế nào, nhưng bất kể cậu ta nói gì, làm gì, cho dù cậu ta khiến mọi người lo lắng một phen như vậy, cũng sẽ không bị trừng phạt gì, dù sao người nhà họ Phó đều sẽ bao che cho cậu ta.
Còn cậu ở bệnh viện ba ngày, không một ai để ý tin tức của cậu.
Kể cả khi cậu ngất ở nhà, được người làm trong nhà đưa đến bệnh viện.
Nhưng người làm cũng biết cái nhà này hoàn toàn không ai để ý cậu, cho nên cũng lười nói cho bọn họ một tiếng.
Lời nói của Tần Mộ đột nhiên vang lên bên tai cậu.
Hắn nói không sai, cho dù là một năm, hai năm hay là mười năm, cậu hoàn toàn không hòa nhập được vào cái nhà này. Sương Trì là đứa con được bọn họ yêu thương từ nhỏ tới lớn.
Chính mình vĩnh viễn không giành lại với cậu ta.
"Đã hiểu ra rồi." Yến Thu thản nhiên nói tiếp câu vừa rồi chưa nói xong.
Lục Nhuyễn mặc dù không biết lời cậu nói có ý gì, nhưng cũng có thể cảm nhận được cậu không vui.
Bởi vậy có chút lúng túng ở bên cạnh tiếp tục giải thích: "Tiểu Trì nó từ nhỏ đã bị chiều hư, lần này cũng thế, không nói câu nào chạy đi nhiều ngày như vậy. Mấy ngày nay chúng ta vẫn luôn tìm nó, khó tránh khỏi không để mắt đến con. Tiểu Thu, con đừng giận mà."
Yến Thu muốn nói mình không giận, nhưng há miệng ra, lại phát hiện mình đã lười nói thêm một câu.
Thế nhưng Lục Nhuyễn lại giống như không hiểu, tiếp tục ở bên cạnh cậu nói một vài bù đắp vô nghĩa nào đó.
Không có gì ngoài biết cậu chịu oan ức, muốn bồi thường cho cậu.
Bệnh tật đã vắt kiệt Yến Thu, bởi vậy cậu rất nhanh lại mệt mỏi, ngay khi cậu vừa chuẩn bị mở miệng nói mình muốn nghỉ ngơi, lại nghe Lục Nhuyễn mở miệng trước nói trước cậu một bước: "Nghe cha con nói thành phố C đang có tuyết rơi."
"Cuối tuần này gia đình mình đi trượt tuyết nhé."
_____
"Anh?"
Có lẽ là do quá lâu không uống nước, Yến Thu vừa nói ra một chữ đã bị kẹt, cổ họng giống như bị giấy nhám thô ráp mài qua, mỗi một chữ thốt ra đều mang theo đau đớn.
Tần Mộ thấy thế, đứng dậy bưng ly nước nóng đưa cho cậu.
Yến Thu nhìn hắn, do dự đưa tay nhận lấy ly.
Sau khi uống vài ngụm nước nóng, trong cổ họng khàn khàn cuối cùng có cảm giác đỡ hơn một chút, chờ tới khi cậu khôi phục chút sức, lúc này mới bắt đầu đánh giá xung quanh.
Nơi này đúng là phòng bệnh của bệnh viện, tại sao cậu lại ở đây? Trước khi ngủ rõ ràng cậu ở trong phòng mình.
Tần Mộ cũng nhìn ra nghi hoặc của cậu, thân thiết giải thích: "Cậu bị ngất ở nhà, được dì quét dọn phòng phát hiện, sau đó gọi xe cấp cứu đưa cậu đến bệnh viện."
"À." Yến Thu uống một hớp, chậm rãi trả lời.
Cậu cho rằng mình chỉ đang ngủ, không ngờ tới lại ngất đi.
"Cậu không muốn hỏi gì khác sao?" Tần Mộ trông dáng vẻ chẳng để bụng gì cả của cậu, không biết tại sao bỗng nhiên có chút khó chịu.
Thế như dường như Yến Thu hoàn toàn không nghe thấy lời của hắn, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, chậm rãi uống hết nước trong ly, sau đó đặt chiếc cốc giấy lên ngăn tủ bên cạnh.
"Không có gì muốn hỏi."
Vừa dứt lời, đã thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Tần Mộ.
Yến Thu thấy thế có chút buồn cười, nhưng ý cười kia chỉ có thể duy trì trong giây lát, sau đó tựa như hòn đá bên bờ rơi xuống mặt hồ, tạo nên gợn sóng lăn tăn trong chốc lát rồi lại trở nên bình lặng.
Chỉ còn lại sự mệt mỏi.
Kỳ thật có gì hay để hỏi đâu, chắc hẳn cậu đã hôn mê rất lâu rồi, nhưng sau khi tỉnh lại bên người chỉ có Tần Mộ mà không có người nhà họ Phó.
Điều này chứng tỏ vẫn chưa tìm được Phó Sương Trì.
Nếu không, ít nhất cũng sẽ có Lục Nhuyễn ở bên cạnh cậu.
Cũng chẳng phải thật sự quan tâm cậu bao nhiêu, chỉ là vẫn phải duy trì quan hệ ở ngoài mặt.
Mà Tần Mộ còn ở đây chứng tỏ trò chơi vẫn chưa kết thúc.
Không cần cậu mở miệng, Tần Mộ tự nhiên cũng sẽ nói rõ bọn họ rốt cuộc còn muốn làm gì nữa?
"Cậu cũng bình tĩnh thật." Tần Mộ nhìn cậu nói.
Yến Thu tựa vào gối, mặt mày nhàn nhạt, đôi mắt nai xinh đẹp hơi rủ xuống, có vẻ như khá là phiền chán.
"Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?"
Tần Mộ không nói gì, chỉ nâng mắt kính lên, có chút tò mò nhìn cậu từ trên xuống dưới.
"Chỉ là muốn xem khi nào thì cậu mới hết hy vọng?"
"Hết hy vọng?"
"Yến Thu, một năm rồi, cậu còn chưa thấy rõ à? Cậu hoàn toàn không hòa nhập được vào cái nhà này. Sương Trì là đứa con họ yêu thương từ nhỏ, cậu không giành lại được với em ấy."
Yến Thu im lặng khi nghe những lời đó, đây là sự thật, quả thật không cách nào cãi lại.
Cậu cũng không phải kẻ ngốc, sao lại có thể không hiểu tình thế trước mắt.
Thế nên họ mất bao tâm tư thiết kế, chỉ là để cậu rời đi?
Nhưng mà cũng đúng, trừ những thứ này ra, cậu còn có thứ gì đáng giá để Phó Sương Trì mất bao tâm tư.
Sự yêu thương của cha mẹ, địa vị ở nhà họ Phó, cậu ta đã có tất cả.
Chỉ là...
Yến Thu ngẩng đầu nhìn Tần Mộ: "Anh thì sao?"
"Tôi?" Tần Mộ nhíu mày, dường như có hơi khó hiểu.
"Anh giúp đỡ cậu ta hết lòng như thế, lý do là gì?"
Tần Mộ nở nụ cười: "Tôi tự nhiên có dự định của tôi." Tsrong giọng nói mang theo nhàn nhạt khinh thường, dường như cảm thấy không cần thiết nói rõ với cậu.
Yến Thu thấy thế cũng không hỏi nữa, trong phòng bệnh một lần nữa yên lặng.
Yến Thu nhìn mặt tường cách đó không xa, rõ ràng là một mảnh trắng xóa, cậu lại nhìn rất chăm chú.
Chờ đến khi Yến Thu lấy lại tinh thần thì phòng bệnh đã không còn ai, Tần Mộ không biết đã đi từ lúc nào.
Rõ ràng vừa mới tỉnh không lâu, cậu lại cảm thấy buồn ngủ.
Song còn chưa nằm xuống, bụng lại đột nhiên đau nhói.
Yến Thu cũng không biết mình đã không ăn gì bao lâu rồi, trong dạ dày trống rỗng, rồi lại cảm thấy cả người mình rất no.
Bởi vậy trong lúc nhất thời chẳng muốn ăn gì cả, cho nên lại nằm xuống một lần nữa, cuộn tròn toàn bộ cơ thể, bàn tay đè chặt vào chỗ đau đớn, hy vọng có thể chịu đựng vượt qua giống như trước kia.
Thế nhưng chưa được bao lâu, cửa phòng bệnh lại đột nhiên bị đẩy ra, tiếp theo một bác sĩ trẻ tuổi bước vào.
"Yến Thu đúng không?" Bác sĩ cầm trong tay mấy tờ giấy mỏng, vẻ mặt nhìn cậu có chút buồn bã.
Đầu tiên anh ấy nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn chiếc ghế trống bên cạnh và hỏi: "Người nhà cậu đâu?"
Yến Thu cố nén đau ngồi dậy, lười giải thích, chỉ nặn ra một nụ cười qua loa nói: "Anh ta có chút việc, sẽ trở lại ngay."
"À." Bác sĩ nghe vậy có vẻ hơi khó xử.
Yến Thu nhìn thấu được sự do dự của đối phương, chủ động hỏi: "Bác sĩ, có chuyện gì sao? Anh có thể nói thẳng với tôi."
Bác sĩ nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn đồng ý, chậm rãi nói: "Lúc cậu được đưa tới đây tình hình khá nghiêm trọng, cho nên chúng tôi đã làm một số kiểm tra cho cậu."
Yến Thu nhìn vẻ mặt của bác sĩ, có lẽ đã đoán được gì đó: "Tình hình không tốt lắm sao?"
Bác sĩ nghe vậy, chậm rãi gật đầu, nét mặt nghiêm trọng nói: "Ung thư dạ dày giai đoạn cuối."
Thật kỳ lạ, khi Yến Thu nhận được kết quả này trong lòng cũng không có gợn sóng gì quá lớn.
Thậm chí mơ hồ có một loại cảm giác trần ai lạc định*, như thể đã dự cảm được sẽ có một ngày như vậy từ lâu.
*bụi trần lắng đọng, ý chỉ sự việc nào đó trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng cũng đã có kết quả.
Bác sĩ đã nhìn thấy quá nhiều bệnh nhân hoảng loạn, cuồng loạn, khóc lóc van xin ở trong bệnh viện, lần đầu tiên đối mặt với bệnh nhân bình tĩnh như vậy, ngược lại có hơi không quen.
"Có cần báo cho những người trong nhà không?" Bác sĩ cân nhắc hỏi.
"Không cần." Yến Thu lắc đầu, bởi vì đau đớn nên sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn gắng gượng nói từng câu từng chữ: "Tôi không có người nhà."
Bác sĩ nghe thế, trên mặt càng thêm không đành, thiếu niên trước mắt thật sự quá gầy yếu, dẫu cho cậu đang mặc là quần áo bệnh nhân size nhỏ nhất, mặc ở trên người cậu vẫn thùng thình.
Nếu như không phải trên bệnh án có tuổi tác, bác sĩ thật sự rất khó tin được cậu đã hai mươi mốt tuổi rồi.
Rõ ràng thoạt trông dáng dấp chỉ như mười mấy tuổi.
Tuổi còn trẻ bị ung thư đã đủ khổ rồi, không ngờ rằng tình hình gia đình lại như vậy.
Chỉ có thể thở dài một tiếng, vận rủi chỉ chuyên chọn người số khổ.
Thật ra bình thường quan tâm và hỏi thăm đối với bệnh nhân nhiều nhất cũng chỉ đến mức này, nhưng chắc có lẽ do thiếu niên trước mắt quá đáng thương, bác sĩ không khỏi muốn hỏi thêm.
"Có cần tôi giúp gì nữa không?"
Yến Thu nghe vậy sững sờ trong chốc lát, như là đang suy nghĩ, một lúc sau mới gật gật đầu, chậm rãi mở miệng, giọng rất nhẹ rất chậm, nhưng vẫn đủ để bác sĩ nghe rõ: "Bác sĩ, bụng tôi hơi đau, có thể kê cho tôi ít thuốc giảm đau không?"
-
Yến Thu xuất viện đã là ba ngày sau, cậu từ chối lời đề nghị nằm viện của bác sĩ, mang theo một đống thuốc về tới nhà họ Phó.
Không ngờ tới vừa vào cửa đã thấy Phó Sương Trì trước đó không lâu vừa làm cho cả nhà ầm ĩ tìm kiếm khắp nơi.
Thoạt trông cậu ta nào có chút dáng vẻ nào của người bị "Bắt cóc", ngồi ở trên sô pha nhàn nhã xem tivi, bên cạnh đặt một đống đồ ăn vặt.
Lục Nhuyễn cũng ở đó, ngồi bên cạnh kéo tay cậu ta có vẻ như đang nói gì đó.
Thấy cậu trở về, nhưng giống như không thể bị cậu nghe thấy, đối thoại của hai người tạm dừng.
Yến Thu đã thành thói quen với sự "bài xích" như có như không này rồi, đương nhiên sẽ không đi qua tự tìm mất mặt, đang chuẩn bị trở về phòng, không nghĩ tới Lục Nhuyễn lại đứng dậy đi theo.
"Tiểu Thu." Trên mặt Lục Nhuyễn hiếm khi lộ ra một nụ cười lấy lòng: "Hai ngày nay con đi đâu thế? Sao bây giờ mới về?"
Nói đoạn, ánh mắt rơi vào mớ thuốc trên tay cậu, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Con bị bệnh hả?"
"Bị cảm." Yến Thu thuận miệng nói qua loa một câu cho có lệ rồi tiếp tục đi về phía phòng mình, rõ ràng không muốn nói nhiều thêm nữa.
Nhưng không ngờ Lục Nhuyễn lại tiếp tục đi theo sau.
"Còn có việc gì sao?" Yến Thu bỏ thuốc vào trong ngăn kéo, quay người nhìn Lục Nhuyễn đi vào hỏi.
Lục Nhuyễn nghe vậy, có chút xấu hổ nở nụ cười: "Tiểu Trì đã trở về, chuyện này đã sáng tỏ, mẹ biết không phải con làm, ngày đó Trầm Trạch đối xử với con như vậy, mẹ thay nó xin lỗi con."
Ánh mặt trời mùa đông hiện ra lúc nào cũng nhợt nhạt và thiếu sức sống, xuyên thấu qua ô cửa kính trong suốt trong phòng ngủ, chiếu thẳng vào tấm gương dựa vào tường, phản chiếu ra thứ ánh sáng không có sức sống.
Yến Thu quay người, sau đó ở trong gương thấy được chính mình.
Cậu đang cười.
Yến Thu mím môi, muốn san bằng nụ cười kia, nhưng thói quen hình thành nhiều năm như vậy trong chốc lát làm sao dễ dàng thay đổi được.
Lúc đầu ở nhà họ Yến bọn họ luôn chê cậu xui xẻo, vì thế không cho phép khóc, luôn bắt cậu cười.
Ngã xuống phải cười, bị đánh phải cười, ăn không đủ no cũng phải cười...
Bởi vậy sau này Yến Thu gần như hình thành thói quen, càng khổ sở càng cười tươi hơn.
Lục Nhuyễn dường như bị nụ cười trên mặt cậu làm cho khϊếp sợ, hỏi cậu: "Con đang cười cái gì?"
Yến Thu giơ tay lên đè khóe môi, lại phát hiện làm thế nào cũng không ấn xuống được.
"Không có gì, con chỉ là..."
Yến Thu đột nhiên có chút không nói nổi.
Cậu cười vì biết rằng Phó Sương Trì đã thắng ngay từ lúc cậu nhìn thấy Phó Sương Trì đã về nhà.
Cậu không biết Phó Sương Trì nói với bọn họ như thế nào, nhưng bất kể cậu ta nói gì, làm gì, cho dù cậu ta khiến mọi người lo lắng một phen như vậy, cũng sẽ không bị trừng phạt gì, dù sao người nhà họ Phó đều sẽ bao che cho cậu ta.
Còn cậu ở bệnh viện ba ngày, không một ai để ý tin tức của cậu.
Kể cả khi cậu ngất ở nhà, được người làm trong nhà đưa đến bệnh viện.
Nhưng người làm cũng biết cái nhà này hoàn toàn không ai để ý cậu, cho nên cũng lười nói cho bọn họ một tiếng.
Lời nói của Tần Mộ đột nhiên vang lên bên tai cậu.
Hắn nói không sai, cho dù là một năm, hai năm hay là mười năm, cậu hoàn toàn không hòa nhập được vào cái nhà này. Sương Trì là đứa con được bọn họ yêu thương từ nhỏ tới lớn.
Chính mình vĩnh viễn không giành lại với cậu ta.
"Đã hiểu ra rồi." Yến Thu thản nhiên nói tiếp câu vừa rồi chưa nói xong.
Lục Nhuyễn mặc dù không biết lời cậu nói có ý gì, nhưng cũng có thể cảm nhận được cậu không vui.
Bởi vậy có chút lúng túng ở bên cạnh tiếp tục giải thích: "Tiểu Trì nó từ nhỏ đã bị chiều hư, lần này cũng thế, không nói câu nào chạy đi nhiều ngày như vậy. Mấy ngày nay chúng ta vẫn luôn tìm nó, khó tránh khỏi không để mắt đến con. Tiểu Thu, con đừng giận mà."
Yến Thu muốn nói mình không giận, nhưng há miệng ra, lại phát hiện mình đã lười nói thêm một câu.
Thế nhưng Lục Nhuyễn lại giống như không hiểu, tiếp tục ở bên cạnh cậu nói một vài bù đắp vô nghĩa nào đó.
Không có gì ngoài biết cậu chịu oan ức, muốn bồi thường cho cậu.
Bệnh tật đã vắt kiệt Yến Thu, bởi vậy cậu rất nhanh lại mệt mỏi, ngay khi cậu vừa chuẩn bị mở miệng nói mình muốn nghỉ ngơi, lại nghe Lục Nhuyễn mở miệng trước nói trước cậu một bước: "Nghe cha con nói thành phố C đang có tuyết rơi."
"Cuối tuần này gia đình mình đi trượt tuyết nhé."
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất