Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 74
Nghĩ đến đây, Yến Thu lập tức tức giận, đứng
dậy cầm lấy điện thoại. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cái tên nhảy lên trên màn hình điện thoại, cơn tức giận của cậu lập
tức tan biến.
Là Lê Chất.
Tại sao muộn như vậy rồi mà Lê tiên sinh còn Gọi cho mình? Là vì chuyện ở hội nghị thường
niên đó sao? Nghĩ tới đây, tay chân Yến Thu có hơi luống cuống, khí thế toàn thân ngay tức thì yếu hẳn
đi.
Có phải Lê tiên sinh giận rồi không? Chuông điện thoại vẫn còn đang vang lên hết tiếng này đến tiếng khác, mỗi một tiếng đều giống như là đang gõ vào trái tim của cậu, bởi vậy cuối cùng Yến Thu vẫn nhấn nút nghe máy,
do dự áp điện thoại vào tai.
"Lê tiên sinh." "Vẫn chưa ngủ sao?" Giọng Lê Chất rất nhanh
truyền đến, nhàn nhạt không nghe ra cảm xúc.
"Vẫn chưa." Yến Thu lập tức vô thức lắc đầu, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra cách điện thoại
di động nên anh không nhìn thấy.
"Vậy thì tốt rồi, tôi còn sợ muộn như vậy mà
Gọi tới sẽ làm phiền em nghỉ ngơi." Yến Thu nghe vậy, bàn tay cầm di động vô
thức siết chặt: "Không có làm phiền."
Dứt lời, hai người không hẹn mà cùng im lặng. Trong màn đêm vừa khuya vừa tĩnh lặng, dường như có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, tuy rằng khoảng cách giữa bọn họ xa như thế, thế nhưng lại giống như đang dây dưa
với nhau. Yến Thu là người đầy tiên không chịu nối bầu không khí này, mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh
trơng phòng: "'Lê tiên sinh, có chuyện gì sao?" "Có." Lê Chất lập tức trả lời, giọng rất thấp, mang theo chút thăm dò cùng do dự: "Vì sao
hôm nay em không đi tới?" Yến Thu nghe thế, lập tức nhận ra anh đang
nhắc đến chuyện trong hội nghị thường niên.
Điều này làm cho Yến Thu có chút không biết nên trả lời như thế nào, dù sao những tâm tư kia chính cậu cũng không thể đối mặt được,
huống chi là thẳng thắn nói trước mặt Lê Chất. Bởi vậy cậu chỉ nắm điện thoại, ngước mắt
nhìn ra bên ngoài cửa số. Ngoài cửa sổ vầng trăng sáng tre0 cao, chiếu
xuống nhân gian, rất gần lại rất xa. "Lê tiên sinh, tôi..." Yến Thu cúi đầy xuống, vô thức vuốt ve ngón tay của mình, ngay lúc cậu đang kho" xử đến hận không thể cúp điện
thoại, chợt nghe đầy bên kia ngắt lời. "Tiểu Thu." Lê Chất chậm rãi hỏi: "Có phải em
đang giận tôi không?" Yến Thu nghe vậy ngẩn ra, đột nhiên có chút
không biết nên phản ứng như thế nào? Tại sao cậu lại giận Lê tiên sinh chứ? Hay là cậu đã làm chuyện gì khiến Lê tiên sinh hiểu
lầm? Nghĩ tới đây, Yến Thu lập tức (b)ắt đầy nhớ lại
chuyện đã xảy ra lúc bọn họ ở bên nhau.
Lần trước cậu và Lê tiên sinh gặp nhau là ở Tỉnh Bác, bọn họ còn cùng nhau ăn tối sau khi xem xong triển lãm, sau đó Lê tiên sinh đưa
cậu về nhà. Đến khi gặp lại là hội nghị doanh nghiệp
thường niên. Kỳ thật cậu biết Lê tiên sinh Gọi cậu qua có ý gì, khắc là muốn giới thiệu cậu với những người khác, dù sao những người vây quanh anh không phải giàu sang thì cũng quyền quý, có thể làm quen được với người nào đều sẽ rất có lợi cho cậu, nói không chừng còn có thể có
cơ hội hợp tác trong tương lai. Nhưng Yến Thu không chỉ không đi qua mà
còn trực tiếp quay người bỏ đi. Cho nên người nên tức giận không phải là Lê
tiên sinh sao?
Tại sao bây giờ lại ngược lại? "Không có." Yến Thu vội vàng nói, giọng điệu rất là lo lắng, hận không thể lúc này mở vide0
ra chứng minh mình không hề tức giận.
"Lê tiên sinh, tôi thật sự không có giận." "Vậy là tốt rồi." Lê Chất nghe vậy, dường như
thở phào nhẹ nhõm. Yến Thu nghe thấy phản ứng của anh, đột nhiên có chút tò mò, vì thế do dự hỏi: "Tại sao
anh lại cho rằng tôi giận?" Dứt lời, các ngón tay vô thức siết chặt cái gối bên cạnh, cái gối vốn phẳng phiu chẳng mấy
chốc bị cậu siết để lại từng lớp dấu vết.
"Tìm kiếm." Lê Chất trả lời rất nhanh. "Tìm kiếm?" Yến Thu có chút nghe không
hiểu. "Ừm." Lê Chất nói, ánh mắt một lần nữa rơi
vào trong máy tính trước mặt. Trên màn hình là một trang trình duyệt, trong
thanh tìm kiếm nhập một câu hỏi dài. [Nếu người bạn thích đột nhiên phớt lờ bạn, trở nên rất lạnh nhạt, ngoảnh mặt làm ngơ với bạn, thấy bạn thì quay người bỏ đi, xin hỏi lý do là
gì?]
Các câu trả lời trong tìm kiếm rất đa dạng,
nhưng đều có một điểm chung, đó là: Tức giận. [Xin chào, nếu như đối tượng của bạn xuất hiện tình huống như trên, thì rất có thể là cậu ấy/ cô ấy đang giận, hay mau chóng nhớ lại
trơng vòng một tuần có phạm phải những "Tội" có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai bạn. Đề nghị bạn nhanh chóng dỗ dành, dù sao đầy năm nay, tìm được một người bạn
trai/bạn gái cũng chẳng dễ dàng gì.] [Dựa vào kinh nghiệm kết hôn nhiều năm của
tôi, thắc chắn là ông đã vô tình chọc cô ấy ở đâu đó rồi. Trong tình huống bình thường bà xã tôi sẽ không vô duyên vô cớ nhăn mặt. Cho nên đầy tiên ông ngẫm lại rốt cuộc bản thân không làm tốt ở chỗ nào? Sau đó lập tức xin lỗi! Nếu như đang không ở bên cạnh bà xã của ông, thì lập tức gọi điện thoại ngay! Không được để qua đêm! Đừng tin vợ chồng không
thù qua đêm, thù càng để qua đêm càng lớn! Ngay lập tức! Ngay lập tức! Mua quà đi! Xin
lỗi, quỳ xuống cầu xin cô ấy tha thứ! Đàn ông nhất định phải bỏ được mặt mũi.]
[Là giận rồi, thế mà còn phải hỏi...]
Bên cạnh máy tính đặt một tờ giấy A4 và một cây bút máy Montblanc*, trên giấy ghi những
điểm mấu chốt mà Lê Chất vừa rút ra. *Montblanc là một thương hiệu đến từ Đức chuyên sản xuất các sản phẩm xa xỉ như bút ký,
túi da, trang sức và đồng hồ. Tức giận - nghĩ lại về lý do - xin lỗi ngay lập
tức (không nên để qua đêm). Lê Chất ngồi ở phòng làm việc ngẫm lại suốt
một giờ, cũng vẫn không nghĩ ra rốt cuộc vì sao
Yến Thu lại giận? Vì vậy quyết định bỏ qua bước này, trực tiếp
xin lỗi. Có điều lúc cầm điện thoại di động lên anh vẫn còn do dự, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh liên lạc với người khác vào giờ này, cũng không biết có khi nào làm phiền Yến Thu nghỉ
ngơi không? Nhưng nhìn thấy điểm chính mình viết trên giấy A4 (không nên để qua đêm), cuối cùng
vẫn nhấn nút.
Lê Chất không ngờ tới Yến Thu lại nghe điện
thoại nhanh như vậy.
(43› Chẳng biết tại sao, người từ trước đến nay bình tĩnh và điềm tĩnh như anh ngay khi nghe thấy
giọng của Yến Thu lại đột nhiên bối rối. Bàn tay cầm điện thoại của anh không nGừng siết chặt, câu "Tôi xin lỗi" vốn đã chuẩn bị
xong, không biết như thế nào lại trở thành:
"Vẫn chưa ngủ sao?" Yến Thu vẫn không hiểu Lê tiên sinh nói "tìm
kiếm"' là có ý gì. Nhưng cũng không có tâm tư rối rắm chuyện đó nữa, trong đầu cậu chỉ có thể nghĩ là hành động hồi tối của cậu quả nhiên gây hiểu lầm
cho Lê tiên sinh. Vì thế vội vàng xin lỗi nói: "Lê tiên sinh, tôi thật sự không giận anh, trong hội nghị thường
niên tối nay tôi chỉ là..
..."
Nói đến đây, Yến Thu lại chết máy.
Nhưng mà đầy bên kia đã nhanh chóng tri kỷ đưa ra một nguyên nhân thay cậu: "Có phải là
có việc gấp không?" Yến Thu cũng không biết nên nói như thế nào, bởi vậy dứt khoát thuận the0 lời của anh nói
tiếp, có chút mất tự nhiên mà trả lời câu:
"Vâng."
"Vậy thì tốt rồi." Yến Thu dường như nghe thấy bên kia truyền đến tiếng thở ra rất nhỏ: "Đột nhiên em phớt lờ
tôi, khiến tôi rất lo lắng."
Yến Thu lại một lần nữa nói: "Thật ra tôi cũng Muốn gọi điện thoại giải thích, nhưng tôi lo anh giận tôi, hơn nữa cũng muộn quá rồi, thế nên
không dám gọi." "Xem ra chỉ là một chuyện hiểu lầm." Lê Chất
nói xong dừng một lát, lúc này mới tiếp tục nói: "Lần sau có việc gì có thể gọi thẳng cho tôi, bất
cứ lúc nào nơi nào." Yến Thu nghe thế sửng sốt một lát, có hơi xấu
hổ nói: "Nhưng tôi sợ làm phiền đến anh."
Yến Thu nói xong đầu bên kia yên lặng trong chốc lát, giọng Lê Chất từng chút một truyền
vào trơng lỗ tai cậu. "Đây là số cá nhân của tôi, chế độ 24 giờ một
ngày, em có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
"Bất cứ lúc nào tôi luôn rất hoan nghênh." Ngày hôm sau Yến Thu thức dậy thật sớm, sáng sớm đã đến văn phòng quét dọn vệ sinh
chỗ làm việc của mình.
Còn mang bữa sáng cho cô bé ngồi bên cạnh. Cô bé đến làm việc như bình thường, nhìn thấy
bữa sáng trên bàn lập tức nói cảm ơn Yến Thu. Vừa định ăn, cô bé thấy Yến Thu đang cười
trước máy tính, không nhịn được lại gần hỏi: "Anh Yến, có chuyện gì vui à? Kể cho em nghe
với." Yến Thu nghe vậy quay sang nói: "Không có,
có chuyện gì vui đâu?"
"Không có chuyện gì vui mà anh cười thành
như thế á?" Vẻ mặt cô bé không tin. "Anh cười hả?" Yến Thu nói xong, cầm điện thoại lên soi màn hình một chút, lúc này mới phát hiện mình quả thật đang vô thức cười,
thậm chí cậu còn không nhận ra. Vì thế cậu có hơi xấu hổ kiềm chế kho"e môi, cố gắng khôi phục lại vẻ nghiêm tức thường
ngày. Cô bé lấy sandwich Yến Thu mang cho mình, vẻ mặt thúc giục hỏi: "Anh Yến, có phải anh
đang yêu không?"
"Không có." Yến Thu lập tức trả lời.
"Nhưng trạng thái này của anh..." Yến Thu quay đầy nhìn về phía cô bé: "Đồ ăn
vẫn không đủ để chặn miệng của em à?" Cô bé nghe thế, lập tức ngậm miệng lại, tiếp
tục ăn.
Nhưng mà không lâu sau, cô bề lại không nhịn được tiếp tục hỏi: "Vừa rồi em mới nghĩ lại, người ta quả thật sẽ không chỉ vì yêu đương mà vui vẻ, phát tài cũng rất vui! Có phải anh phát tài rồi không? Đúng rồi anh Yến, chẳng
phải gần đây anh đang triển lãm các tác phẩm đó sao, có ai ra giá mua không? Có được năm
triệu không?" Yến Thu nghe vậy bất đắc dĩ nhìn về phía cô bé: "Không có, cả ngày em đều nghĩ gì thế? Lẽ nào em đều cho rằng người ta đều coi tiền như
rác à?"
"Năm triệu thì có sao đâu? Các tác phẩm củn anh hoàn toàn xứng đáng với cái giá đó! Có điều nói đí cũng phải nói lại? Không phải yêu đương cũng chẳng phải phát tài từ trên trời rơi
xuống mà anh lại vui như vậy. Lý do là gì đây? Dù sao cũng không phải là vì người đứng đầy
hiện tại của nhà họ Lê đó chú?" Yến Thu vốn đang gõ chữ, nghe thấy thế tay
chợt run lên, suýt nữa quăng luôn bàn phím.
dậy cầm lấy điện thoại. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cái tên nhảy lên trên màn hình điện thoại, cơn tức giận của cậu lập
tức tan biến.
Là Lê Chất.
Tại sao muộn như vậy rồi mà Lê tiên sinh còn Gọi cho mình? Là vì chuyện ở hội nghị thường
niên đó sao? Nghĩ tới đây, tay chân Yến Thu có hơi luống cuống, khí thế toàn thân ngay tức thì yếu hẳn
đi.
Có phải Lê tiên sinh giận rồi không? Chuông điện thoại vẫn còn đang vang lên hết tiếng này đến tiếng khác, mỗi một tiếng đều giống như là đang gõ vào trái tim của cậu, bởi vậy cuối cùng Yến Thu vẫn nhấn nút nghe máy,
do dự áp điện thoại vào tai.
"Lê tiên sinh." "Vẫn chưa ngủ sao?" Giọng Lê Chất rất nhanh
truyền đến, nhàn nhạt không nghe ra cảm xúc.
"Vẫn chưa." Yến Thu lập tức vô thức lắc đầu, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra cách điện thoại
di động nên anh không nhìn thấy.
"Vậy thì tốt rồi, tôi còn sợ muộn như vậy mà
Gọi tới sẽ làm phiền em nghỉ ngơi." Yến Thu nghe vậy, bàn tay cầm di động vô
thức siết chặt: "Không có làm phiền."
Dứt lời, hai người không hẹn mà cùng im lặng. Trong màn đêm vừa khuya vừa tĩnh lặng, dường như có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, tuy rằng khoảng cách giữa bọn họ xa như thế, thế nhưng lại giống như đang dây dưa
với nhau. Yến Thu là người đầy tiên không chịu nối bầu không khí này, mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh
trơng phòng: "'Lê tiên sinh, có chuyện gì sao?" "Có." Lê Chất lập tức trả lời, giọng rất thấp, mang theo chút thăm dò cùng do dự: "Vì sao
hôm nay em không đi tới?" Yến Thu nghe thế, lập tức nhận ra anh đang
nhắc đến chuyện trong hội nghị thường niên.
Điều này làm cho Yến Thu có chút không biết nên trả lời như thế nào, dù sao những tâm tư kia chính cậu cũng không thể đối mặt được,
huống chi là thẳng thắn nói trước mặt Lê Chất. Bởi vậy cậu chỉ nắm điện thoại, ngước mắt
nhìn ra bên ngoài cửa số. Ngoài cửa sổ vầng trăng sáng tre0 cao, chiếu
xuống nhân gian, rất gần lại rất xa. "Lê tiên sinh, tôi..." Yến Thu cúi đầy xuống, vô thức vuốt ve ngón tay của mình, ngay lúc cậu đang kho" xử đến hận không thể cúp điện
thoại, chợt nghe đầy bên kia ngắt lời. "Tiểu Thu." Lê Chất chậm rãi hỏi: "Có phải em
đang giận tôi không?" Yến Thu nghe vậy ngẩn ra, đột nhiên có chút
không biết nên phản ứng như thế nào? Tại sao cậu lại giận Lê tiên sinh chứ? Hay là cậu đã làm chuyện gì khiến Lê tiên sinh hiểu
lầm? Nghĩ tới đây, Yến Thu lập tức (b)ắt đầy nhớ lại
chuyện đã xảy ra lúc bọn họ ở bên nhau.
Lần trước cậu và Lê tiên sinh gặp nhau là ở Tỉnh Bác, bọn họ còn cùng nhau ăn tối sau khi xem xong triển lãm, sau đó Lê tiên sinh đưa
cậu về nhà. Đến khi gặp lại là hội nghị doanh nghiệp
thường niên. Kỳ thật cậu biết Lê tiên sinh Gọi cậu qua có ý gì, khắc là muốn giới thiệu cậu với những người khác, dù sao những người vây quanh anh không phải giàu sang thì cũng quyền quý, có thể làm quen được với người nào đều sẽ rất có lợi cho cậu, nói không chừng còn có thể có
cơ hội hợp tác trong tương lai. Nhưng Yến Thu không chỉ không đi qua mà
còn trực tiếp quay người bỏ đi. Cho nên người nên tức giận không phải là Lê
tiên sinh sao?
Tại sao bây giờ lại ngược lại? "Không có." Yến Thu vội vàng nói, giọng điệu rất là lo lắng, hận không thể lúc này mở vide0
ra chứng minh mình không hề tức giận.
"Lê tiên sinh, tôi thật sự không có giận." "Vậy là tốt rồi." Lê Chất nghe vậy, dường như
thở phào nhẹ nhõm. Yến Thu nghe thấy phản ứng của anh, đột nhiên có chút tò mò, vì thế do dự hỏi: "Tại sao
anh lại cho rằng tôi giận?" Dứt lời, các ngón tay vô thức siết chặt cái gối bên cạnh, cái gối vốn phẳng phiu chẳng mấy
chốc bị cậu siết để lại từng lớp dấu vết.
"Tìm kiếm." Lê Chất trả lời rất nhanh. "Tìm kiếm?" Yến Thu có chút nghe không
hiểu. "Ừm." Lê Chất nói, ánh mắt một lần nữa rơi
vào trong máy tính trước mặt. Trên màn hình là một trang trình duyệt, trong
thanh tìm kiếm nhập một câu hỏi dài. [Nếu người bạn thích đột nhiên phớt lờ bạn, trở nên rất lạnh nhạt, ngoảnh mặt làm ngơ với bạn, thấy bạn thì quay người bỏ đi, xin hỏi lý do là
gì?]
Các câu trả lời trong tìm kiếm rất đa dạng,
nhưng đều có một điểm chung, đó là: Tức giận. [Xin chào, nếu như đối tượng của bạn xuất hiện tình huống như trên, thì rất có thể là cậu ấy/ cô ấy đang giận, hay mau chóng nhớ lại
trơng vòng một tuần có phạm phải những "Tội" có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai bạn. Đề nghị bạn nhanh chóng dỗ dành, dù sao đầy năm nay, tìm được một người bạn
trai/bạn gái cũng chẳng dễ dàng gì.] [Dựa vào kinh nghiệm kết hôn nhiều năm của
tôi, thắc chắn là ông đã vô tình chọc cô ấy ở đâu đó rồi. Trong tình huống bình thường bà xã tôi sẽ không vô duyên vô cớ nhăn mặt. Cho nên đầy tiên ông ngẫm lại rốt cuộc bản thân không làm tốt ở chỗ nào? Sau đó lập tức xin lỗi! Nếu như đang không ở bên cạnh bà xã của ông, thì lập tức gọi điện thoại ngay! Không được để qua đêm! Đừng tin vợ chồng không
thù qua đêm, thù càng để qua đêm càng lớn! Ngay lập tức! Ngay lập tức! Mua quà đi! Xin
lỗi, quỳ xuống cầu xin cô ấy tha thứ! Đàn ông nhất định phải bỏ được mặt mũi.]
[Là giận rồi, thế mà còn phải hỏi...]
Bên cạnh máy tính đặt một tờ giấy A4 và một cây bút máy Montblanc*, trên giấy ghi những
điểm mấu chốt mà Lê Chất vừa rút ra. *Montblanc là một thương hiệu đến từ Đức chuyên sản xuất các sản phẩm xa xỉ như bút ký,
túi da, trang sức và đồng hồ. Tức giận - nghĩ lại về lý do - xin lỗi ngay lập
tức (không nên để qua đêm). Lê Chất ngồi ở phòng làm việc ngẫm lại suốt
một giờ, cũng vẫn không nghĩ ra rốt cuộc vì sao
Yến Thu lại giận? Vì vậy quyết định bỏ qua bước này, trực tiếp
xin lỗi. Có điều lúc cầm điện thoại di động lên anh vẫn còn do dự, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh liên lạc với người khác vào giờ này, cũng không biết có khi nào làm phiền Yến Thu nghỉ
ngơi không? Nhưng nhìn thấy điểm chính mình viết trên giấy A4 (không nên để qua đêm), cuối cùng
vẫn nhấn nút.
Lê Chất không ngờ tới Yến Thu lại nghe điện
thoại nhanh như vậy.
(43› Chẳng biết tại sao, người từ trước đến nay bình tĩnh và điềm tĩnh như anh ngay khi nghe thấy
giọng của Yến Thu lại đột nhiên bối rối. Bàn tay cầm điện thoại của anh không nGừng siết chặt, câu "Tôi xin lỗi" vốn đã chuẩn bị
xong, không biết như thế nào lại trở thành:
"Vẫn chưa ngủ sao?" Yến Thu vẫn không hiểu Lê tiên sinh nói "tìm
kiếm"' là có ý gì. Nhưng cũng không có tâm tư rối rắm chuyện đó nữa, trong đầu cậu chỉ có thể nghĩ là hành động hồi tối của cậu quả nhiên gây hiểu lầm
cho Lê tiên sinh. Vì thế vội vàng xin lỗi nói: "Lê tiên sinh, tôi thật sự không giận anh, trong hội nghị thường
niên tối nay tôi chỉ là..
..."
Nói đến đây, Yến Thu lại chết máy.
Nhưng mà đầy bên kia đã nhanh chóng tri kỷ đưa ra một nguyên nhân thay cậu: "Có phải là
có việc gấp không?" Yến Thu cũng không biết nên nói như thế nào, bởi vậy dứt khoát thuận the0 lời của anh nói
tiếp, có chút mất tự nhiên mà trả lời câu:
"Vâng."
"Vậy thì tốt rồi." Yến Thu dường như nghe thấy bên kia truyền đến tiếng thở ra rất nhỏ: "Đột nhiên em phớt lờ
tôi, khiến tôi rất lo lắng."
Yến Thu lại một lần nữa nói: "Thật ra tôi cũng Muốn gọi điện thoại giải thích, nhưng tôi lo anh giận tôi, hơn nữa cũng muộn quá rồi, thế nên
không dám gọi." "Xem ra chỉ là một chuyện hiểu lầm." Lê Chất
nói xong dừng một lát, lúc này mới tiếp tục nói: "Lần sau có việc gì có thể gọi thẳng cho tôi, bất
cứ lúc nào nơi nào." Yến Thu nghe thế sửng sốt một lát, có hơi xấu
hổ nói: "Nhưng tôi sợ làm phiền đến anh."
Yến Thu nói xong đầu bên kia yên lặng trong chốc lát, giọng Lê Chất từng chút một truyền
vào trơng lỗ tai cậu. "Đây là số cá nhân của tôi, chế độ 24 giờ một
ngày, em có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
"Bất cứ lúc nào tôi luôn rất hoan nghênh." Ngày hôm sau Yến Thu thức dậy thật sớm, sáng sớm đã đến văn phòng quét dọn vệ sinh
chỗ làm việc của mình.
Còn mang bữa sáng cho cô bé ngồi bên cạnh. Cô bé đến làm việc như bình thường, nhìn thấy
bữa sáng trên bàn lập tức nói cảm ơn Yến Thu. Vừa định ăn, cô bé thấy Yến Thu đang cười
trước máy tính, không nhịn được lại gần hỏi: "Anh Yến, có chuyện gì vui à? Kể cho em nghe
với." Yến Thu nghe vậy quay sang nói: "Không có,
có chuyện gì vui đâu?"
"Không có chuyện gì vui mà anh cười thành
như thế á?" Vẻ mặt cô bé không tin. "Anh cười hả?" Yến Thu nói xong, cầm điện thoại lên soi màn hình một chút, lúc này mới phát hiện mình quả thật đang vô thức cười,
thậm chí cậu còn không nhận ra. Vì thế cậu có hơi xấu hổ kiềm chế kho"e môi, cố gắng khôi phục lại vẻ nghiêm tức thường
ngày. Cô bé lấy sandwich Yến Thu mang cho mình, vẻ mặt thúc giục hỏi: "Anh Yến, có phải anh
đang yêu không?"
"Không có." Yến Thu lập tức trả lời.
"Nhưng trạng thái này của anh..." Yến Thu quay đầy nhìn về phía cô bé: "Đồ ăn
vẫn không đủ để chặn miệng của em à?" Cô bé nghe thế, lập tức ngậm miệng lại, tiếp
tục ăn.
Nhưng mà không lâu sau, cô bề lại không nhịn được tiếp tục hỏi: "Vừa rồi em mới nghĩ lại, người ta quả thật sẽ không chỉ vì yêu đương mà vui vẻ, phát tài cũng rất vui! Có phải anh phát tài rồi không? Đúng rồi anh Yến, chẳng
phải gần đây anh đang triển lãm các tác phẩm đó sao, có ai ra giá mua không? Có được năm
triệu không?" Yến Thu nghe vậy bất đắc dĩ nhìn về phía cô bé: "Không có, cả ngày em đều nghĩ gì thế? Lẽ nào em đều cho rằng người ta đều coi tiền như
rác à?"
"Năm triệu thì có sao đâu? Các tác phẩm củn anh hoàn toàn xứng đáng với cái giá đó! Có điều nói đí cũng phải nói lại? Không phải yêu đương cũng chẳng phải phát tài từ trên trời rơi
xuống mà anh lại vui như vậy. Lý do là gì đây? Dù sao cũng không phải là vì người đứng đầy
hiện tại của nhà họ Lê đó chú?" Yến Thu vốn đang gõ chữ, nghe thấy thế tay
chợt run lên, suýt nữa quăng luôn bàn phím.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất