Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 80
Yến Thu ngẩng đầu lên, bề mặt cái dù màu đen và bầu trời như thể được nối với nhau, xung quanh tối sầm, khiến cho người ta có một loại cảm giác như thành phố sắp bị mây đen hủy
diệt. Chẳng biết vì sao, trong lòng Yến Thu đột
nhiên dâng lên một chút bất an. Thật vất vả đi qua ba con phố, người xung
quanh và xe rõ ràng ít hẳn đi. Xung quanh chỉ có lác đác vài cửa hàng sáng
đèn và một trạm xe buýt. Yến Thu cẩn thận tránh nước đọng trên mặt đất,
bước nhanh tới trạm xe buýt, sau đó thu dù lại. Cậu gửi định vị cho Lê Chất, sau đó cúi đầy nhìn xuống, tuy rằng đã rất cẩn thận, nhưng
quần áo vẫn bị ướt một mảng.
Nghĩ đến một lát nữa phải gặp Lê tiên sinh, Yến Thu cố gắng lấy từ trong người ra một
bịch khăn giấy, cúi đầy muốn lau khô vết nước
trên quần áo. Tuy nhiên cậu mới vừa lau được một nửa, trước mặt đột nhiên xuất hiện một luồng sáng khiến người ta kho" chịu.
75, Yến Thu the0 bản năng giơ tay lên che mắt, cậu cho rằng tài xế vô tình bật đèn pha, thế nhưng
qua rất lâu rồi mà tài xế vẫn không tắt đi. Cậu kho" khăn nhe0 mắt để thích ứng một chút, Yến Thu cố gắng mở mắt ra nhìn về phía
trước.
Sau đó cậu nhìn thấy cách đó không xa có một
chilcxemaudendutongnhurc6ibatden
thaingvephiaminh.Nhurngboiiquachoi mắt, Yến Thu không thấy rõ loại xe cùng với
biển số xe, chỉ có thể nhìn thấy cần gạt nước không ngừng đung đưa trên tấm kính phía
trước, và một bóng người mơ hồ. Cậu vẫn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy chiếc
xe đó bỗng tăng tốc, đâm thẳng về phía cậu. Yến Thu nhìn chiếc ô tô màu đen cách đó không xa đang lao về phía mình, đầu óc đột
nhiên trống rỗng, không kịp phản ứng. Dù sao cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có người
dám làm điều đó ở trước mặt mọi người.
Cơn mưa không ngớt, đường phố ẩm ướt, ánh đèn rực rỡ chói lóa, chiếc ô tô lao nhanh về
phía cậu... Có trong một khoảnh khắc Yến Thu như thể quay trở lại đêm mưa xảy ra tai nạn ở kiếp
tước. Hai hình ảnh rõ ràng khác nhau nhưng lại rất giống nhau liên tục đan xen vào nhau trước mắt cậu, theo bản năng lý trí muốn tránh né, thế nhưng đôi chân dường như bị đóng đinh tại
chỗ, làm sao cũng không nhúc nhích được. Xung quanh truyền đến tiếng hoảng sợ thốt lên và la hét của những người qua đường, cái dù trên tay không biết đã rơi xuống đất từ khi nào,
chiếc xe ô tô màu đen càng ngày càng gần cậu,
Yến Thu vô thức nhắm mắt lại. "Rầm' Âm thanh va chạm lớn vang lên bên tai cậu, thế nhưng không có đau đớn như trong tưởng tượng, thay vào đó là tiếng va chạm dữ dội liên tiếp nhau, cùng với tiếng kít chói tai của lốp xe ô tô cọ vào mặt đất khi xe phanh
gấp. Tiếng la hét của những người qua đường xung
quanh càng lớn hơn, Yến Thu mở mắt ra.
Sau đó cậu thấy một chiếc Bentley không biết đã vọt ra từ bên trái từ lúc nào, tông vào chiếc
xe vốn đang lao về phía cậu. Hai chiếc xe va vào nhau phát ra một tiếng động lớn, chiếc xe màu đen bị hất sang một bên vài mét, lốp xe ma sát với mặt đất, suýt nữa phóng ra tia lửa điện. Người bên trong xe dường như đang phanh gấp, nhưng mặt đường lại trơn trượt nên vô ích, chỉ có thể mặc cho chiếc xe mất khống chế lao về phía vỉa hè bên cạnh, phần đầy xe Bentley bị va đập tạo thành một vết lõm lớn, tuy nhiên khi thấy thế cũng
không dừng lại, trái lại tiếp tục tăng tốc. Xung quanh đều là cửa hàng và nhà dân, chỉ có cách đó không xa là một dãy tòa nhà thương mại đã bị đã bị bỏ trống để phá bỏ, cùng với
một bức tường đổ nát nguy hiểm. Chiếc xe Bentley lại tăng tốc lần nữa tông về phía chiếc xe màu đen, đấy chiếc xe màu đen về phía cuối, đâm thắng vào tòa nhà chung cư
đang chờ được phá bỏ gần đó.
"Ầm ầm" một tiếng vang lên, bức tường nguy hiểm vốn viết chữ "phá bỏ" trực tiếp bị tông bật ra, chiếc ô tô màu đen do quán tính bị đẩy vào, chiếc Bentley bị kẹt ở giữa bức tường nguy hiểm. Những viên gạch đỏ bị nước mưa giội rửa suốt đêm the0 âm thanh rơi xuống,
chẳng mấy chốc đã vỡ thành từng mảnh. Yến Thu không biết chủ nhân của chiếc xe màu đen kia là ai, nhưng cậu nhìn thoáng qua đã
nhận ra chiếc Bentley màu đen kia, đó là xe của
Lê tiên sinh. Nhớ đến lời Lê tiên sinh nói vào đêm đó, cho
nên hiện tại trong xe chính là Lê Chất? Mưa càng lúc càng lớn, đã có người vây quanh,
còn có người đang nhanh chóng Gọi 120. "Lê tiên sinh!" Yến Thu lúc này không quan tâm đến đôi chân đang mềm nhữn của mình,
lảo đảo chạy vào trong mưa. Bức tường nguy hiểm ngổn ngang, gạch đỏ và
phụ tùng ô tô rải rác khắp nơi trên mặt đất.
Chiếc xe màu đen cuối cùng cũng dùng lại sau khi tông vào tòa nhà chung cư bên trong, thân
xe đã biến dạng. Chiếc Bentley tuy to hơn nhưng cũng không khá hơn là bao, phía trước có một vết lõm lớn, thân xe gần như chôn vùi trong đống gạch đỏ tán loạn, cửa xe cũng đã
biến dạng.
"Ối giồi ôi! Ơ, này, cậu đừn ý tới đó, tôi đã báo
cảnh sát rồi." Có người thấy thế kéo cậu lại: "Tôi thấy hình như bình xăng chảy dầu rồi, không biết có nổ không, trước hết đứng xa một
chút chờ cảnh sát đến đây đi." Tuy nhiên Yến Thu nào để ý được thế, hất tay người qua đường đang kéo mình lại ra rồi lập
tức chạy tới.
Yên Thu đi tới bên xe, qua cứa vỡ một nửa cua
11ay0 xe có thể thấy bên trong quả nhiên là Lê Chất, túi khí an toàn đã được bung ra, bởi vì dây an toàn trói buộc nên anh nửa dựa vào vô lăng, hai mắt nhắm nghiền, những ngón tay thon dài ôm chặt lấy ngực, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, có
vẻ như rất là đau đớn. "Lê tiên sinh? Lê tiên sinh! Lê tiên sinh!" Yến
Thu vừa gọi anh, vừa cố gắng mở cửa xe ra. Thế nhưng cửa xe vừa rồi bị va chạm đã biến dạng, cộng thêm xung quanh gạch đỏ xếp chồng lên nhau, làm thế nào cũng không mở ra
được.
Trong lúc nhất thời Yến Thu cũng không biết nên làm gì? Chỉ có thể chọn sử dụng phương pháp ngu ngốc nhất, dời những gạch đỏ bên
cạnh xe đi. Mưa to như trút nước gần như xối ướt cả người cậu, những viên gạch đỏ trên đất vừa nặng vừa lạnh, nhanh chóng làm các ngón tay của cậu
đông cứng lại vừa cứng vừa đơ. Nhưng Yến Thu không thèm quan tâm, vừa thở ra hơi sương trắng, vừa cố gắng dời gạch đỏ ở
cửa xe sang một bên. Nước mưa rơi trên mặt, Yến Thu gần như không mở mắt ra được, chỉ có thể thỉnh thoảng giơ tay lên lau mắt một chút để bảo đảm mình vẫn có thể thấy rõ. Khóe mắt càng ngày càng ướt, Yến Thu cũng không phân biệt được rốt
cuộc đó là nước mắt hay là nước mưa, chỉ nâng mu bàn tay lên lau hết đi. Những người qua đường đứng gần đó quan sát tình hình một lúc, thấy quả thật không có dấu hiệu sẽ nổ, lúc này mới từ từ lại gần, (b)ắt đầu
giúp đỡ.
Thật vất vả mới dời số gạch đang chặn cửa xe ra, sau đó mọi người tập trung xung quanh, cố
gắng muốn mở cửa xe đã biến dạng. Lúc đầy cửa xe bởi vì biếng dạng mà kẹt lại, dưới sự cố gắng của bọn họ cuối cùng có chút
lỏng lẻo. Còn không kịp thở phào nhẹ nhõm, Yến Thu vừa ngẩng đầy lên, lại nhìn thấy cách đó không xa cánh cửa xe chiếc ô tô màu đen đang từ từ
được mở ra. Sau đó, một bóng dáng quen thuộc vịn cửa xe
từ bên trơng chầm chậm bước xuống. Nước mưa trước mắt khiến Yến Thu gần như không mở mắt ra được, nhưng cậu vẫn lập tức
nhận ra, đó là bóng dáng của Phó Trầm Trạch. Ngay khi nhận ra nhận ra là anh ta, Yến Thu chỉ cảm thấy sức trong tay lập tức giảm đi, cả người không đứng vững, suýt chút nữa ngã về
phía sau. May mà được người bên cạnh nhanh tay lẹ mắt
đỡ lấy.
Yến Thu đứng vững cơ thể, nhưng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, tại sao lại là Phó Trầm
Trạch? Từ khi nào giữa bọn họ lại có thù hận lớn như vậy? Đến mức Phó Trầm Trạch lại Muốn đẩy
cậu vào chỗ chết? Người bên cạnh cho rằng cậu mệt mỏi, vội vàng đỡ lấy cậu, nhìn ngón tay cậu đã (b)ắt đầy chảy máu, nói với cậu: "Hay là cậu qua bên
cạnh nghỉ ngơi một chút?"
Yến Thu lắc đầy, chỉ là nhìn về phía đối diện từ
xa.
Cậu biết, Phó Trầm Trạch cũng nhìn thấy mình. Phó Trầm Trạch vịn vào thân xe đứng trong mưa, trên trán tràn đầy máu đỏ tươi, cùng với nước mưa thấm vào trong quần áo, để lại vết máu
loang lổ. Anh ta cũng không đi đến, chỉ ở xa xa nhìn về
bên này.
Nước mưa đã che khuất tầm nhìn của Yến
Thu, bởi vậy yến Thu không thấy rõ vẻ mặt của anh tá, chỉ có thể nhìn thấy anh ta chậm rãi
ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, để mặc mưa to
như trút nước xôi lên mặt anh ta, sau đó đột
nhiên nở nụ cười.
Anh ta cười nhìn về phía Yến Thu, dường như Muốn đi tới, thế nhưng chỉ đi về phía trước vài bước, chợt nghe thấy tiếng còi đặc trưng của
cảnh sát 110 cách đó không xa. Vì thế anh ta ngừng lại, đột nhiên giơ tay lên vẫy với Yến Thu một cái, như là tạm biệt, sau đó vừa cười vừa quay người đi, lảo đảo rời đi
theo hướng ngược lại.
Yến Thu không biết anh ta muốn đi đâu? Nhưng Lê Chất bây giờ còn ở trong xe chưa biết sống chết, bởi vậy Yến Thu trong thoáng
chốc cũng không để ý tới anh ta. Xã hội hiện đại, khắp nơi đều là camera, cảnh
sát sẽ (b)ắt được anh ta mà thôi. Đến lúc đó có lẽ cậu sẽ hỏi một câu nguyên
nhân. Ngoài ra còn một câu hỏi mà cậu vẫn luôn chôn
sâu dưới đáy lòng.
"Phó Trầm Trạch, anh có nhớ gì không? Tôi là em trai ruột của anh, chúng ta cũng từng là ruột
thịt với nhau kia mà?" Xe cảnh sát dừng lại xung quanh bọn họ, có
cảnh sát hỗ trợ, cửa xe cuối cùng cũng được mở
ra.
Lê Chất cũng được đỡ ra. Xem ra anh có vẻ như không bị thương nặng, nhưng đôi mắt nhắm chặt, đôi môi không còn
chút màu máu, sắc mặt tái nhợt. Những ngón tay của anh đang ôm chặt chỗ
ngực, trông dáng vẻ cực kỳ đau đớn.
diệt. Chẳng biết vì sao, trong lòng Yến Thu đột
nhiên dâng lên một chút bất an. Thật vất vả đi qua ba con phố, người xung
quanh và xe rõ ràng ít hẳn đi. Xung quanh chỉ có lác đác vài cửa hàng sáng
đèn và một trạm xe buýt. Yến Thu cẩn thận tránh nước đọng trên mặt đất,
bước nhanh tới trạm xe buýt, sau đó thu dù lại. Cậu gửi định vị cho Lê Chất, sau đó cúi đầy nhìn xuống, tuy rằng đã rất cẩn thận, nhưng
quần áo vẫn bị ướt một mảng.
Nghĩ đến một lát nữa phải gặp Lê tiên sinh, Yến Thu cố gắng lấy từ trong người ra một
bịch khăn giấy, cúi đầy muốn lau khô vết nước
trên quần áo. Tuy nhiên cậu mới vừa lau được một nửa, trước mặt đột nhiên xuất hiện một luồng sáng khiến người ta kho" chịu.
75, Yến Thu the0 bản năng giơ tay lên che mắt, cậu cho rằng tài xế vô tình bật đèn pha, thế nhưng
qua rất lâu rồi mà tài xế vẫn không tắt đi. Cậu kho" khăn nhe0 mắt để thích ứng một chút, Yến Thu cố gắng mở mắt ra nhìn về phía
trước.
Sau đó cậu nhìn thấy cách đó không xa có một
chilcxemaudendutongnhurc6ibatden
thaingvephiaminh.Nhurngboiiquachoi mắt, Yến Thu không thấy rõ loại xe cùng với
biển số xe, chỉ có thể nhìn thấy cần gạt nước không ngừng đung đưa trên tấm kính phía
trước, và một bóng người mơ hồ. Cậu vẫn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy chiếc
xe đó bỗng tăng tốc, đâm thẳng về phía cậu. Yến Thu nhìn chiếc ô tô màu đen cách đó không xa đang lao về phía mình, đầu óc đột
nhiên trống rỗng, không kịp phản ứng. Dù sao cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có người
dám làm điều đó ở trước mặt mọi người.
Cơn mưa không ngớt, đường phố ẩm ướt, ánh đèn rực rỡ chói lóa, chiếc ô tô lao nhanh về
phía cậu... Có trong một khoảnh khắc Yến Thu như thể quay trở lại đêm mưa xảy ra tai nạn ở kiếp
tước. Hai hình ảnh rõ ràng khác nhau nhưng lại rất giống nhau liên tục đan xen vào nhau trước mắt cậu, theo bản năng lý trí muốn tránh né, thế nhưng đôi chân dường như bị đóng đinh tại
chỗ, làm sao cũng không nhúc nhích được. Xung quanh truyền đến tiếng hoảng sợ thốt lên và la hét của những người qua đường, cái dù trên tay không biết đã rơi xuống đất từ khi nào,
chiếc xe ô tô màu đen càng ngày càng gần cậu,
Yến Thu vô thức nhắm mắt lại. "Rầm' Âm thanh va chạm lớn vang lên bên tai cậu, thế nhưng không có đau đớn như trong tưởng tượng, thay vào đó là tiếng va chạm dữ dội liên tiếp nhau, cùng với tiếng kít chói tai của lốp xe ô tô cọ vào mặt đất khi xe phanh
gấp. Tiếng la hét của những người qua đường xung
quanh càng lớn hơn, Yến Thu mở mắt ra.
Sau đó cậu thấy một chiếc Bentley không biết đã vọt ra từ bên trái từ lúc nào, tông vào chiếc
xe vốn đang lao về phía cậu. Hai chiếc xe va vào nhau phát ra một tiếng động lớn, chiếc xe màu đen bị hất sang một bên vài mét, lốp xe ma sát với mặt đất, suýt nữa phóng ra tia lửa điện. Người bên trong xe dường như đang phanh gấp, nhưng mặt đường lại trơn trượt nên vô ích, chỉ có thể mặc cho chiếc xe mất khống chế lao về phía vỉa hè bên cạnh, phần đầy xe Bentley bị va đập tạo thành một vết lõm lớn, tuy nhiên khi thấy thế cũng
không dừng lại, trái lại tiếp tục tăng tốc. Xung quanh đều là cửa hàng và nhà dân, chỉ có cách đó không xa là một dãy tòa nhà thương mại đã bị đã bị bỏ trống để phá bỏ, cùng với
một bức tường đổ nát nguy hiểm. Chiếc xe Bentley lại tăng tốc lần nữa tông về phía chiếc xe màu đen, đấy chiếc xe màu đen về phía cuối, đâm thắng vào tòa nhà chung cư
đang chờ được phá bỏ gần đó.
"Ầm ầm" một tiếng vang lên, bức tường nguy hiểm vốn viết chữ "phá bỏ" trực tiếp bị tông bật ra, chiếc ô tô màu đen do quán tính bị đẩy vào, chiếc Bentley bị kẹt ở giữa bức tường nguy hiểm. Những viên gạch đỏ bị nước mưa giội rửa suốt đêm the0 âm thanh rơi xuống,
chẳng mấy chốc đã vỡ thành từng mảnh. Yến Thu không biết chủ nhân của chiếc xe màu đen kia là ai, nhưng cậu nhìn thoáng qua đã
nhận ra chiếc Bentley màu đen kia, đó là xe của
Lê tiên sinh. Nhớ đến lời Lê tiên sinh nói vào đêm đó, cho
nên hiện tại trong xe chính là Lê Chất? Mưa càng lúc càng lớn, đã có người vây quanh,
còn có người đang nhanh chóng Gọi 120. "Lê tiên sinh!" Yến Thu lúc này không quan tâm đến đôi chân đang mềm nhữn của mình,
lảo đảo chạy vào trong mưa. Bức tường nguy hiểm ngổn ngang, gạch đỏ và
phụ tùng ô tô rải rác khắp nơi trên mặt đất.
Chiếc xe màu đen cuối cùng cũng dùng lại sau khi tông vào tòa nhà chung cư bên trong, thân
xe đã biến dạng. Chiếc Bentley tuy to hơn nhưng cũng không khá hơn là bao, phía trước có một vết lõm lớn, thân xe gần như chôn vùi trong đống gạch đỏ tán loạn, cửa xe cũng đã
biến dạng.
"Ối giồi ôi! Ơ, này, cậu đừn ý tới đó, tôi đã báo
cảnh sát rồi." Có người thấy thế kéo cậu lại: "Tôi thấy hình như bình xăng chảy dầu rồi, không biết có nổ không, trước hết đứng xa một
chút chờ cảnh sát đến đây đi." Tuy nhiên Yến Thu nào để ý được thế, hất tay người qua đường đang kéo mình lại ra rồi lập
tức chạy tới.
Yên Thu đi tới bên xe, qua cứa vỡ một nửa cua
11ay0 xe có thể thấy bên trong quả nhiên là Lê Chất, túi khí an toàn đã được bung ra, bởi vì dây an toàn trói buộc nên anh nửa dựa vào vô lăng, hai mắt nhắm nghiền, những ngón tay thon dài ôm chặt lấy ngực, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, có
vẻ như rất là đau đớn. "Lê tiên sinh? Lê tiên sinh! Lê tiên sinh!" Yến
Thu vừa gọi anh, vừa cố gắng mở cửa xe ra. Thế nhưng cửa xe vừa rồi bị va chạm đã biến dạng, cộng thêm xung quanh gạch đỏ xếp chồng lên nhau, làm thế nào cũng không mở ra
được.
Trong lúc nhất thời Yến Thu cũng không biết nên làm gì? Chỉ có thể chọn sử dụng phương pháp ngu ngốc nhất, dời những gạch đỏ bên
cạnh xe đi. Mưa to như trút nước gần như xối ướt cả người cậu, những viên gạch đỏ trên đất vừa nặng vừa lạnh, nhanh chóng làm các ngón tay của cậu
đông cứng lại vừa cứng vừa đơ. Nhưng Yến Thu không thèm quan tâm, vừa thở ra hơi sương trắng, vừa cố gắng dời gạch đỏ ở
cửa xe sang một bên. Nước mưa rơi trên mặt, Yến Thu gần như không mở mắt ra được, chỉ có thể thỉnh thoảng giơ tay lên lau mắt một chút để bảo đảm mình vẫn có thể thấy rõ. Khóe mắt càng ngày càng ướt, Yến Thu cũng không phân biệt được rốt
cuộc đó là nước mắt hay là nước mưa, chỉ nâng mu bàn tay lên lau hết đi. Những người qua đường đứng gần đó quan sát tình hình một lúc, thấy quả thật không có dấu hiệu sẽ nổ, lúc này mới từ từ lại gần, (b)ắt đầu
giúp đỡ.
Thật vất vả mới dời số gạch đang chặn cửa xe ra, sau đó mọi người tập trung xung quanh, cố
gắng muốn mở cửa xe đã biến dạng. Lúc đầy cửa xe bởi vì biếng dạng mà kẹt lại, dưới sự cố gắng của bọn họ cuối cùng có chút
lỏng lẻo. Còn không kịp thở phào nhẹ nhõm, Yến Thu vừa ngẩng đầy lên, lại nhìn thấy cách đó không xa cánh cửa xe chiếc ô tô màu đen đang từ từ
được mở ra. Sau đó, một bóng dáng quen thuộc vịn cửa xe
từ bên trơng chầm chậm bước xuống. Nước mưa trước mắt khiến Yến Thu gần như không mở mắt ra được, nhưng cậu vẫn lập tức
nhận ra, đó là bóng dáng của Phó Trầm Trạch. Ngay khi nhận ra nhận ra là anh ta, Yến Thu chỉ cảm thấy sức trong tay lập tức giảm đi, cả người không đứng vững, suýt chút nữa ngã về
phía sau. May mà được người bên cạnh nhanh tay lẹ mắt
đỡ lấy.
Yến Thu đứng vững cơ thể, nhưng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, tại sao lại là Phó Trầm
Trạch? Từ khi nào giữa bọn họ lại có thù hận lớn như vậy? Đến mức Phó Trầm Trạch lại Muốn đẩy
cậu vào chỗ chết? Người bên cạnh cho rằng cậu mệt mỏi, vội vàng đỡ lấy cậu, nhìn ngón tay cậu đã (b)ắt đầy chảy máu, nói với cậu: "Hay là cậu qua bên
cạnh nghỉ ngơi một chút?"
Yến Thu lắc đầy, chỉ là nhìn về phía đối diện từ
xa.
Cậu biết, Phó Trầm Trạch cũng nhìn thấy mình. Phó Trầm Trạch vịn vào thân xe đứng trong mưa, trên trán tràn đầy máu đỏ tươi, cùng với nước mưa thấm vào trong quần áo, để lại vết máu
loang lổ. Anh ta cũng không đi đến, chỉ ở xa xa nhìn về
bên này.
Nước mưa đã che khuất tầm nhìn của Yến
Thu, bởi vậy yến Thu không thấy rõ vẻ mặt của anh tá, chỉ có thể nhìn thấy anh ta chậm rãi
ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, để mặc mưa to
như trút nước xôi lên mặt anh ta, sau đó đột
nhiên nở nụ cười.
Anh ta cười nhìn về phía Yến Thu, dường như Muốn đi tới, thế nhưng chỉ đi về phía trước vài bước, chợt nghe thấy tiếng còi đặc trưng của
cảnh sát 110 cách đó không xa. Vì thế anh ta ngừng lại, đột nhiên giơ tay lên vẫy với Yến Thu một cái, như là tạm biệt, sau đó vừa cười vừa quay người đi, lảo đảo rời đi
theo hướng ngược lại.
Yến Thu không biết anh ta muốn đi đâu? Nhưng Lê Chất bây giờ còn ở trong xe chưa biết sống chết, bởi vậy Yến Thu trong thoáng
chốc cũng không để ý tới anh ta. Xã hội hiện đại, khắp nơi đều là camera, cảnh
sát sẽ (b)ắt được anh ta mà thôi. Đến lúc đó có lẽ cậu sẽ hỏi một câu nguyên
nhân. Ngoài ra còn một câu hỏi mà cậu vẫn luôn chôn
sâu dưới đáy lòng.
"Phó Trầm Trạch, anh có nhớ gì không? Tôi là em trai ruột của anh, chúng ta cũng từng là ruột
thịt với nhau kia mà?" Xe cảnh sát dừng lại xung quanh bọn họ, có
cảnh sát hỗ trợ, cửa xe cuối cùng cũng được mở
ra.
Lê Chất cũng được đỡ ra. Xem ra anh có vẻ như không bị thương nặng, nhưng đôi mắt nhắm chặt, đôi môi không còn
chút màu máu, sắc mặt tái nhợt. Những ngón tay của anh đang ôm chặt chỗ
ngực, trông dáng vẻ cực kỳ đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất