Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 81
"Lê tiên sinh?"
•分68
Yến Thu tiến lên một bước, muốn đỡ anh lên. Lê Chất dường như vẫn còn ý thức, nghe thấy giọng của Yến Thu, men the0 tiếng nói của cậu
anh từ từ ngẩng lên. "Tôi không sao." Lê Chất mở mắt ra nhìn về phía cậu, anh đặt bàn tay đang ôm ngực xuống như để che giấu, kho" khăn lắm mới nói ra từng chữ, nhưng vẫn cố gắng an ủi Yến Thu: "Bệnh
cũ thôi, đừng lo lắng." Yến Thu biết anh chỉ không muốn chính mình tự trách, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau xót, có thứ gì đó theo mưa chảy vào miệng,
trong miệng tràn đầy đắng chát. Cậu cổ gắng nặn ra một nu cười, thể nhưng sâu trong lòng vẫn cực kỳ sợ hãi. Từ khi cậu nhận ra chiếc xe đó là của Lê Chất là cậu đã sợ. Sợ cú va chạm liều mạng vừa rồi của Lê Chất, sợ
khuôn mặt tái nhợt và vẻ mặt đau đớn của
anh. Sợ anh xảy ra chuyện, cũng sợ sẽ không bao
giờ nhìn thấy anh nữa.
Vì thế, Yến Thu giơ tay lên Muốn kéo anh, xác
nhận anh vẫn còn ở đó. Tuy nhiên, trước khi cậu chạm tới ống tay áo của Lê Chất, xe cứu thương đã đến, nhân viên y tế mặc bộ đồ bảo hộ nhảy ra khỏi xe, đi đến
đỡ Lý Chất rời đi. Yến Thu muốn đi the0, nhưng lại cảnh sát ở bên
cạnh chặn lại. "Tôi nghe nhân chứng bên cạnh nói rằng vụ tai nạn xe vừa xảy ra có liên quan đến cậu. Hãy theo chúng tôi về đồn cảnh sát để ghi chép một
lát." Trong lòng Yến Thu luôn nhớ đến Lê Chất, dọc
đường đi đều có chút mất tập trung. Ngay khi đến đồn cảnh sát cậu lập tức kể hết
toàn bộ chuyện mình biết ra. Bởi vì cậu rất hợp tác, thế nên cảnh sát nhanh
chóng thả cậu đi. Yến Thu ngay cả quần áo cũng không kịp thay đã chạy tới bệnh viện, thế nhưng khi hỏi thì cậu mới biết Lê Chất đã được người nhà họ Lê đón
về rồi.
"Có vẻ như bệnh cũ của Lê tiên sinh tái phát,
17990 nhà họ Lê có đội ngũ y bác sĩ riêng phục vụ cho Lô tiện sinh, kinh nghiệm của họ về tình trạng của Lê tiên sinh chắc chắn nhiều hơn các bác sĩ trong bệnh viện, thế nên họ quyết định
đưa anh ấy về nhà để điều trị." Yến Thu nghe xong muốn tới nhà họ Lê, song cậu cũng không biết rốt cuộc bọn họ đưa Lê
tiên sinh đi đâu? Dù sao thì cậu cũng chỉ biết ba bất động sản
thuộc sở hữu của nhà họ Lê. Yến Thu nhớ ra Lê Chất đã nói với cậu, số anh cho cậu là số điện thoại riêng chế độ chờ 24
giờ, vậy nên cậu nhanh chóng Gọi. Thế nhưng không biết có phải vì Lê Chất vẫn đang điều trị hay không, đầu bên kia không có
ai nhận máy. Yến Thu cầm điện thoại mờ mịt ngồi ở phòng
khách.
Bây giờ cách duy nhất có vẻ như là chờ Lê Chất liên lạc với cậu, thế nhưng Yến Thu không làm được. Cậu phải đến bên cạnh Lê
Chất thì mới yên tâm được.
Nhưng chuỗi số này là cách liên hệ với Lê Chất duy nhất của cậu, ngoài ra, cậu không biết còn
có thể tìm đến ai. Ngay trong lúc cậu gần như tuyệt vọng, đột
nhiên nghĩ đến một người.
Sư phụ. Tuy rằng ông cụ Lê sống một mình ở nhà tổ, nhưng chỉ cần ông ấy muốn biết Lê Chất đang
ở đâu, chắc sẽ có cách. Chỉ có điều giữa ông cháu bọn họ vẫn có khúc mắc, không biết ông cụ Lê có thể giúp mình
không nữa? Thế nhưng đây là cách duy nhất Yến Thu có thể nghĩ ra được, bởi thế cũng không kịp nghĩ
nhiều như vậy, vẫn tìm số của ông cụ Lê rồi
GOl. Có lẽ ông ấy đã đi ngủ rồi, thế nên điện thoại
rất lâu mới được nhận. "Tiểu Thu?" Trong giọng ông cụ Lê mang the0
chút nghi hoặc. "Sư phụ..." Yến Thu vừa nghe thấy giọng của ông ấy nước mắt cũng không nhin được nữa: "Sư phụ có thể giúp con một chuyện không? Hỏi
giúp con một câu Lê tiên sinh đang ở đâu?" "Hẹp van động mạch phổi là một bệnh bẩm sinh rất phức tạp, phẫu thuật rất kho" khăn và
có nhiều biến chứng sau phẫu thuật." "Khi còn nhỏ tiên sinh đã trải qua ba cuộc phẫu thuật. Tình trạng của ngài ấy rất phức tạp. Vì vậy, dù gia đình đã huy động nguồn lực y tế hàng đầu nhưng sau khi phẫu thuật vẫn phát
sinh nhiều vấn đề." "Bởi vậy mấy năm nay tiên sinh vẫn luôn uống thuốc, bác sĩ cũng hội chẩn định kỳ, kiểm tra
cho ngài ấy." "Tiên sinh không thể quá mức kích động, mấy năm nay nhà họ Lê trong tay Lê tiên sinh từng bước một vững khắc, đã rất lâu rồi không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến ngài ấy, không
ngờ tới..." Quản gia nói xong, ngước mắt nhìn về phía
cậu, cảm xúc trong mắt có chút phức tạp.
Đêm qua lúc tiên sinh được đưa về thì gần như đã hôn mê, các chuyên gia chịu trách nhiệm về bệnh tình của tiên sinh nhiều năm đã làm việc hết sức suốt đêm, thì mới từ từ ổn định được
tình trạng của ngài ấy. Sau đó quản gia mới biết được nguyên nhân
xảy ra chuyện của tiên sinh.
Đêm mưa tông xe, đánh cược tính mạng. Quản gia nghe thế cảm thấy thật sự rất kho" tin, ông ấy gần như theo dõi Lê Chất lớn lên. Từ nhỏ Lê Chất đã trưởng thành trước tuổi, chưa
bao giờ sẽ làm chuyện nguy hiểm như vậy. Nhưng vừa nghe tới bởi vì Yến Thu, thì lại cảm thấy đúng là chuyện tiên sinh có thể làm ra
được.
Bởi vậy khi nghe thấy người nói Yến Thu tới,
cũng không cho ai ngăn cản cậu. "Tiên sinh hẳn là cũng sắp tỉnh rồi, cậu vào đi,
thắc ngài ấy rất muốn gặp cậu."
Quản gia nhìn về phía Yến Thu nói.
Yến Thu gật đầy, đẩy cửa đi vào. Căn phòng của Lê Chất vẫn được thiết kế hai màu đen trắng, đơn giản mà lại ngột ngạt, rèm cửa sổ kéo một nửa, khiến cả căn phòng không
quá sáng, cũng không quá tối. Chăn và gối của Lê Chất đều là màu đen, càng
làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của anh hơn. Yến Thu ngồi xuống bên cạnh anh, lẳng lặng ngắm anh, trong đầu hiện ra chuyện ngày hôm
qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Bởi vậy cho dù Lê Chất lúc này ở bên cạnh mình, nhưng tinh thần cậu vẫn có chút không
yên. Vì thế cậu vươn tay ra, nhẹ nhàng níu lấy cổ
tay áo Lê Chất.
Trong tay rốt cuộc có trọng lượng, lúc này Yến
Thu mới yên tâm trơng chốc lát. "Xin lỗi." Yến Thu cúi đầy, ngón tay nắm cổ
tay áo anh siết chặt từng chút một. "Vì sao phải xin lỗi?" Một giọng nói đột nhiên
truyền đến. Yến Thu sững sờ một chút, lúc này mới nhận ra
gì đó, vội vàng ngẩng đầy lên, sau đó thì thấy Lê Chất chẳng biết đã mở mắt từ lúc nào, đang
lẳng lặng nhìn mình.
"Không trách em." Vô vàn câu nói Yến Thu đã soạn sẵn trong lòng đột nhiên bị những lời này ép ngược trở
lại, biến thành tràn đầy tủi thân. "Lê tiên sinh..." Yến Thu muốn cố gắng kiềm chế bản thân, thế nhưng vừa mới mở miệng,
trước mắt đã mờ mờ. "Đừng kho"c." Lê Chất thấy thế, giọng cũng rối loạn the0: "Bây giờ tôi không thể lau nước mắt
cho em được."
"Tôi..."
Yến Thu vốn định nói gì đó, nhưng ngay sau đó, bàn tay đang nắm ống tay áo Lê Chất lại đột nhiên bị đè lại, tiếp the0, Lê Chất cầm ngược tay cậu, đặt thứ gì đó trong lòng bàn tay
cậu. Yến Thu lau nước mắt cúi đầy nhìn xuống, sau đó chợt thấy trong tay đột nhiên có thêm một
chiếc nhẫn. Đó là một chiếc nhẫn rất đơn giản, trên chiếc nhẫn có khắc một dòng chữ mà cậu không hiểu
được. "Thật đáng tiếc." Lê Chất nhìn cậu nói: "Đáng
lẽ tối hôm qua tôi muốn tỏ tình với em." Yến Thu nghe vậy, giờ mới hiểu được vì sao tối hôm qua anh không gọi tài xế, mà là tự mình lái
xe tới đón mình, thì ra là muốn tỏ tình sao? Nghĩ tới đây, Yến Thu cảm thấy chiếc nhẫn vốn nhẹ nhàng dường như đột nhiên trở nên nặng hơn, rõ ràng chỉ là một chiếc nhẫn, nhưng nó
nặng đến mức cậu gần như không cầm nổi.
"Không biết bây giờ có tính là muộn không?"
Yến Thu nghe thấy thế, chỉ cảm thấy toàn thân
cứng đờ, cậu biết ý nghĩa của những lời này. Thế nhưng những chuyện này đến quá đột ngột, cậu hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bởi vậy
bỗng chốc cũng không biết nên nói gì. Vì vậy cậu chỉ có thể né tránh ánh mắt của anh,
lắc đầy. "Vậy là em không đồng ý sao?" Lê Chất thấy
thế cố ý hỏi.
"Không phải, chỉ là..." Yến Thu nói tới đây, đột nhiên nói không nên lời. Cho dù là chuyện Lê Chất thích cậu hay là tất cả mọi chuyện ngày hôm qua anh làm vì mình đều khiến cậu cảm thấy vừa mừng vừa
sợ, vì cậu cũng thích Lê tiên sinh. Thế nhưng sự chênh lệch giữa bọn họ quá lớn, thích là một chuyện, ở bên nhau lại là chuyện khác. Thậm chí khi cậu đứng bên cạnh Lê Chất với tư cách là bạn bè vẫn cảm thấy chột dạ,
huống chi là người yêu. "Chúng ta... anh nên ở bên người môn đăng hộ đối." Yến Thu nói xong, không khỏi cúi thấp
đầu xuống.
Thế nhưng vừa dứt lời này, bàn tay phải lại bị người ta nắm chặt, sau đó, Lê Chất lấy chiếc nhẫn từ trơng tay cậu ra, từng chút một đe0 nó
vào ngón giữa của cậu. Rõ ràng Lê Chất chưa bao giờ hỏi cậu về kích thước ngón tay của cậu, nhưng nó vừa vặn đến
không ngờ. "Lê tiên sinh..." Yến Thu hơi bất ngờ ngẩng
đầy lên. Sau đó chỉ thấy Lê Chất đang nhìn mình, từng câu từng chữ nói: "Đôi bên thích nhau, đó
chính là môn năng hộ đối." Nói đoạn, anh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cậu: "Em biết những chữ này có
nghĩa gì không?" Yến Thu giơ ngón tay lên, nhìn một dòng chữ
cái xa lạ lắc đầy. Sau đó nghe Lê Chất chậm rãi thì thầm: "Je
vous aime.**
*Tiếng Thổ Nhĩ Kỳ.
Giọng Lê Chất vừa thấp vừa trầm, tựa như ấm trầm thấp của đàn cello, mang the0 chút men
say.
..•
Nói xong, anh còn tri kỷ giải thích.
"Anh yêu em."
•分68
Yến Thu tiến lên một bước, muốn đỡ anh lên. Lê Chất dường như vẫn còn ý thức, nghe thấy giọng của Yến Thu, men the0 tiếng nói của cậu
anh từ từ ngẩng lên. "Tôi không sao." Lê Chất mở mắt ra nhìn về phía cậu, anh đặt bàn tay đang ôm ngực xuống như để che giấu, kho" khăn lắm mới nói ra từng chữ, nhưng vẫn cố gắng an ủi Yến Thu: "Bệnh
cũ thôi, đừng lo lắng." Yến Thu biết anh chỉ không muốn chính mình tự trách, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau xót, có thứ gì đó theo mưa chảy vào miệng,
trong miệng tràn đầy đắng chát. Cậu cổ gắng nặn ra một nu cười, thể nhưng sâu trong lòng vẫn cực kỳ sợ hãi. Từ khi cậu nhận ra chiếc xe đó là của Lê Chất là cậu đã sợ. Sợ cú va chạm liều mạng vừa rồi của Lê Chất, sợ
khuôn mặt tái nhợt và vẻ mặt đau đớn của
anh. Sợ anh xảy ra chuyện, cũng sợ sẽ không bao
giờ nhìn thấy anh nữa.
Vì thế, Yến Thu giơ tay lên Muốn kéo anh, xác
nhận anh vẫn còn ở đó. Tuy nhiên, trước khi cậu chạm tới ống tay áo của Lê Chất, xe cứu thương đã đến, nhân viên y tế mặc bộ đồ bảo hộ nhảy ra khỏi xe, đi đến
đỡ Lý Chất rời đi. Yến Thu muốn đi the0, nhưng lại cảnh sát ở bên
cạnh chặn lại. "Tôi nghe nhân chứng bên cạnh nói rằng vụ tai nạn xe vừa xảy ra có liên quan đến cậu. Hãy theo chúng tôi về đồn cảnh sát để ghi chép một
lát." Trong lòng Yến Thu luôn nhớ đến Lê Chất, dọc
đường đi đều có chút mất tập trung. Ngay khi đến đồn cảnh sát cậu lập tức kể hết
toàn bộ chuyện mình biết ra. Bởi vì cậu rất hợp tác, thế nên cảnh sát nhanh
chóng thả cậu đi. Yến Thu ngay cả quần áo cũng không kịp thay đã chạy tới bệnh viện, thế nhưng khi hỏi thì cậu mới biết Lê Chất đã được người nhà họ Lê đón
về rồi.
"Có vẻ như bệnh cũ của Lê tiên sinh tái phát,
17990 nhà họ Lê có đội ngũ y bác sĩ riêng phục vụ cho Lô tiện sinh, kinh nghiệm của họ về tình trạng của Lê tiên sinh chắc chắn nhiều hơn các bác sĩ trong bệnh viện, thế nên họ quyết định
đưa anh ấy về nhà để điều trị." Yến Thu nghe xong muốn tới nhà họ Lê, song cậu cũng không biết rốt cuộc bọn họ đưa Lê
tiên sinh đi đâu? Dù sao thì cậu cũng chỉ biết ba bất động sản
thuộc sở hữu của nhà họ Lê. Yến Thu nhớ ra Lê Chất đã nói với cậu, số anh cho cậu là số điện thoại riêng chế độ chờ 24
giờ, vậy nên cậu nhanh chóng Gọi. Thế nhưng không biết có phải vì Lê Chất vẫn đang điều trị hay không, đầu bên kia không có
ai nhận máy. Yến Thu cầm điện thoại mờ mịt ngồi ở phòng
khách.
Bây giờ cách duy nhất có vẻ như là chờ Lê Chất liên lạc với cậu, thế nhưng Yến Thu không làm được. Cậu phải đến bên cạnh Lê
Chất thì mới yên tâm được.
Nhưng chuỗi số này là cách liên hệ với Lê Chất duy nhất của cậu, ngoài ra, cậu không biết còn
có thể tìm đến ai. Ngay trong lúc cậu gần như tuyệt vọng, đột
nhiên nghĩ đến một người.
Sư phụ. Tuy rằng ông cụ Lê sống một mình ở nhà tổ, nhưng chỉ cần ông ấy muốn biết Lê Chất đang
ở đâu, chắc sẽ có cách. Chỉ có điều giữa ông cháu bọn họ vẫn có khúc mắc, không biết ông cụ Lê có thể giúp mình
không nữa? Thế nhưng đây là cách duy nhất Yến Thu có thể nghĩ ra được, bởi thế cũng không kịp nghĩ
nhiều như vậy, vẫn tìm số của ông cụ Lê rồi
GOl. Có lẽ ông ấy đã đi ngủ rồi, thế nên điện thoại
rất lâu mới được nhận. "Tiểu Thu?" Trong giọng ông cụ Lê mang the0
chút nghi hoặc. "Sư phụ..." Yến Thu vừa nghe thấy giọng của ông ấy nước mắt cũng không nhin được nữa: "Sư phụ có thể giúp con một chuyện không? Hỏi
giúp con một câu Lê tiên sinh đang ở đâu?" "Hẹp van động mạch phổi là một bệnh bẩm sinh rất phức tạp, phẫu thuật rất kho" khăn và
có nhiều biến chứng sau phẫu thuật." "Khi còn nhỏ tiên sinh đã trải qua ba cuộc phẫu thuật. Tình trạng của ngài ấy rất phức tạp. Vì vậy, dù gia đình đã huy động nguồn lực y tế hàng đầu nhưng sau khi phẫu thuật vẫn phát
sinh nhiều vấn đề." "Bởi vậy mấy năm nay tiên sinh vẫn luôn uống thuốc, bác sĩ cũng hội chẩn định kỳ, kiểm tra
cho ngài ấy." "Tiên sinh không thể quá mức kích động, mấy năm nay nhà họ Lê trong tay Lê tiên sinh từng bước một vững khắc, đã rất lâu rồi không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến ngài ấy, không
ngờ tới..." Quản gia nói xong, ngước mắt nhìn về phía
cậu, cảm xúc trong mắt có chút phức tạp.
Đêm qua lúc tiên sinh được đưa về thì gần như đã hôn mê, các chuyên gia chịu trách nhiệm về bệnh tình của tiên sinh nhiều năm đã làm việc hết sức suốt đêm, thì mới từ từ ổn định được
tình trạng của ngài ấy. Sau đó quản gia mới biết được nguyên nhân
xảy ra chuyện của tiên sinh.
Đêm mưa tông xe, đánh cược tính mạng. Quản gia nghe thế cảm thấy thật sự rất kho" tin, ông ấy gần như theo dõi Lê Chất lớn lên. Từ nhỏ Lê Chất đã trưởng thành trước tuổi, chưa
bao giờ sẽ làm chuyện nguy hiểm như vậy. Nhưng vừa nghe tới bởi vì Yến Thu, thì lại cảm thấy đúng là chuyện tiên sinh có thể làm ra
được.
Bởi vậy khi nghe thấy người nói Yến Thu tới,
cũng không cho ai ngăn cản cậu. "Tiên sinh hẳn là cũng sắp tỉnh rồi, cậu vào đi,
thắc ngài ấy rất muốn gặp cậu."
Quản gia nhìn về phía Yến Thu nói.
Yến Thu gật đầy, đẩy cửa đi vào. Căn phòng của Lê Chất vẫn được thiết kế hai màu đen trắng, đơn giản mà lại ngột ngạt, rèm cửa sổ kéo một nửa, khiến cả căn phòng không
quá sáng, cũng không quá tối. Chăn và gối của Lê Chất đều là màu đen, càng
làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của anh hơn. Yến Thu ngồi xuống bên cạnh anh, lẳng lặng ngắm anh, trong đầu hiện ra chuyện ngày hôm
qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Bởi vậy cho dù Lê Chất lúc này ở bên cạnh mình, nhưng tinh thần cậu vẫn có chút không
yên. Vì thế cậu vươn tay ra, nhẹ nhàng níu lấy cổ
tay áo Lê Chất.
Trong tay rốt cuộc có trọng lượng, lúc này Yến
Thu mới yên tâm trơng chốc lát. "Xin lỗi." Yến Thu cúi đầy, ngón tay nắm cổ
tay áo anh siết chặt từng chút một. "Vì sao phải xin lỗi?" Một giọng nói đột nhiên
truyền đến. Yến Thu sững sờ một chút, lúc này mới nhận ra
gì đó, vội vàng ngẩng đầy lên, sau đó thì thấy Lê Chất chẳng biết đã mở mắt từ lúc nào, đang
lẳng lặng nhìn mình.
"Không trách em." Vô vàn câu nói Yến Thu đã soạn sẵn trong lòng đột nhiên bị những lời này ép ngược trở
lại, biến thành tràn đầy tủi thân. "Lê tiên sinh..." Yến Thu muốn cố gắng kiềm chế bản thân, thế nhưng vừa mới mở miệng,
trước mắt đã mờ mờ. "Đừng kho"c." Lê Chất thấy thế, giọng cũng rối loạn the0: "Bây giờ tôi không thể lau nước mắt
cho em được."
"Tôi..."
Yến Thu vốn định nói gì đó, nhưng ngay sau đó, bàn tay đang nắm ống tay áo Lê Chất lại đột nhiên bị đè lại, tiếp the0, Lê Chất cầm ngược tay cậu, đặt thứ gì đó trong lòng bàn tay
cậu. Yến Thu lau nước mắt cúi đầy nhìn xuống, sau đó chợt thấy trong tay đột nhiên có thêm một
chiếc nhẫn. Đó là một chiếc nhẫn rất đơn giản, trên chiếc nhẫn có khắc một dòng chữ mà cậu không hiểu
được. "Thật đáng tiếc." Lê Chất nhìn cậu nói: "Đáng
lẽ tối hôm qua tôi muốn tỏ tình với em." Yến Thu nghe vậy, giờ mới hiểu được vì sao tối hôm qua anh không gọi tài xế, mà là tự mình lái
xe tới đón mình, thì ra là muốn tỏ tình sao? Nghĩ tới đây, Yến Thu cảm thấy chiếc nhẫn vốn nhẹ nhàng dường như đột nhiên trở nên nặng hơn, rõ ràng chỉ là một chiếc nhẫn, nhưng nó
nặng đến mức cậu gần như không cầm nổi.
"Không biết bây giờ có tính là muộn không?"
Yến Thu nghe thấy thế, chỉ cảm thấy toàn thân
cứng đờ, cậu biết ý nghĩa của những lời này. Thế nhưng những chuyện này đến quá đột ngột, cậu hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bởi vậy
bỗng chốc cũng không biết nên nói gì. Vì vậy cậu chỉ có thể né tránh ánh mắt của anh,
lắc đầy. "Vậy là em không đồng ý sao?" Lê Chất thấy
thế cố ý hỏi.
"Không phải, chỉ là..." Yến Thu nói tới đây, đột nhiên nói không nên lời. Cho dù là chuyện Lê Chất thích cậu hay là tất cả mọi chuyện ngày hôm qua anh làm vì mình đều khiến cậu cảm thấy vừa mừng vừa
sợ, vì cậu cũng thích Lê tiên sinh. Thế nhưng sự chênh lệch giữa bọn họ quá lớn, thích là một chuyện, ở bên nhau lại là chuyện khác. Thậm chí khi cậu đứng bên cạnh Lê Chất với tư cách là bạn bè vẫn cảm thấy chột dạ,
huống chi là người yêu. "Chúng ta... anh nên ở bên người môn đăng hộ đối." Yến Thu nói xong, không khỏi cúi thấp
đầu xuống.
Thế nhưng vừa dứt lời này, bàn tay phải lại bị người ta nắm chặt, sau đó, Lê Chất lấy chiếc nhẫn từ trơng tay cậu ra, từng chút một đe0 nó
vào ngón giữa của cậu. Rõ ràng Lê Chất chưa bao giờ hỏi cậu về kích thước ngón tay của cậu, nhưng nó vừa vặn đến
không ngờ. "Lê tiên sinh..." Yến Thu hơi bất ngờ ngẩng
đầy lên. Sau đó chỉ thấy Lê Chất đang nhìn mình, từng câu từng chữ nói: "Đôi bên thích nhau, đó
chính là môn năng hộ đối." Nói đoạn, anh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cậu: "Em biết những chữ này có
nghĩa gì không?" Yến Thu giơ ngón tay lên, nhìn một dòng chữ
cái xa lạ lắc đầy. Sau đó nghe Lê Chất chậm rãi thì thầm: "Je
vous aime.**
*Tiếng Thổ Nhĩ Kỳ.
Giọng Lê Chất vừa thấp vừa trầm, tựa như ấm trầm thấp của đàn cello, mang the0 chút men
say.
..•
Nói xong, anh còn tri kỷ giải thích.
"Anh yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất