Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 87
Thể nên bà luôn cho rằng cậu đang diễn, có điều khi bà cụ Phó ngẩng đầy lên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Yên Thu, trong lòng lại không thoải mái, nhưng đành phải chấp nhận thực tế, chuyện cho tới bây giờ, bà cũng không thể
không cúi đầy. "Cháu nói không còn là sao? Chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi! Con người phải nhìn về phía trước không phải sao. Cha mẹ cháu tổng
cộng chỉ có ba đứa con, hai đứa đã..." Nói tới đây, bà cụ Phó dừng một chút: "Cái nhà này bây giờ chỉ còn lại cháu, đương nhiên cháu có trách nhiệm gánh vác, tất nhiên không
phải làm không công. Mọi thứ của bà và ông nội cháu, cha mẹ cháu tương lai chẳng phải đều thuộc về cháu ư. Đừng làm loạn nữa, cháu
về nhà với mẹ đi." Yến Thu tự hỏi phải chăng bà cụ cả đời độc đoán làm cho ảo tưởng, nếu không thì sao đến
lúc này rồi vẫn có thể nói ra những lời này?
"Đương nhiên là các người có thể làm được."
Vẻ mặt' Yến Thu thương hại nhìn bọn họ: "Nhưng tôi không làm được, cho nên cho đến ngày các người mất hết mọi thứ, lại tới thuyết
phục tôi tiếp đi."
Dứt lời, Yến Thu lướt qua hai người họ đi ra
ngoài. "Tiểu Thu." Lục Nhuyễn vẫn đau xót ở phía sau
cậu GọI. Thế nhưng từ đầu đến cuối Yến Thu đều không
hề ngoảnh đầy lại. Rời khỏi nhà cũ nhà họ Phó, tài xế Lê Chất
phái tới đã đợi ở cống. Cậu vừa mới ngồi lên xe, điện thoại của Lê
Chất đã gọi đến. Yến Thu nhìn cái tên trên màn hình điện thoại di động, sắp xếp lại cảm xúc, lúc này mới nhận
điện thoại.
"Lê tiên sinh." Yến Thu Gọi anh. "Sao vẫn Gọi xa lạ như vậy? Anh nói rồi, em có
thể gọi anh là Lê Chất." Yến Thu nghe vậy há hốc miệng, nhưng mà
chẳng biết tại sao, chỉ là một cái tên, cậu lại vẫn không thể thốt lên được. Lê Chất cũng không làm kho" cậu, hỏi: "Em đã
thăm ông nội xong chưa?"
"Thăm xong rồi."
"Về nhà sao?" Lê Chất hỏi tiếp. Yến Thu biết Lê Chất nói là nhà họ Lê, từ sau khi xác nhận tình cảm của Lê Chất, trong mắt anh vẫn luôn xem nhà họ Lê trở thành nhà của bọn họ, trong lòng Yến Thu không khỏi ấm áp,
nói với anh: "Em đi thăm sư phụ một chút." Lần trước Lê Chất xảy ra chuyện, Yến Thu nhờ
sư phụ hỏi giúp mình Lê Chất ở đâu. Tối hôm đó cậu biểu hiện quá mức rõ ràng, hơn nữa nguyên nhân Lê Chất gặp tai nạn hOàn toàn không kho" điều tra, cho nên Yến Thu vẫn luôn
sợ sư phụ đã đoán ra được quan hệ của bọn họ. Bởi vậy mấy ngày nay cậu vẫn không đến gặp sư phụ, cậu tự cho mình một lý do là còn phải chăm sóc Lê tiên sinh, nhưng thật ra Yến Thu
hiểu được, đây chẳng qua là cái cớ thôi.
Chỉ là cậu không dám đi đối mặt với sư phụ. Nhưng trốn tránh mãi cũng không phải cách, sư phụ đối xử với cậu rất tốt, Yến Thu không thể
nào bởi vì chột dạ mà không đến gặp ông ấy. Bởi vậy hôm nay dứt khoát ép mình phải đến
đó. xế nhanh chóng đưa cậu đến nhà tổ nhà họ Lê, đây không phải là lần đầu tiên Yến Thu đến,
nhưng lại lần đầy tiên sợ hãi như vậy. Nhưng cậu biết mình không có thể nào trốn tránh cả đời, bởi vậy ở trong xe xây dựng tâm lý trong chốc lát, lúc này mới đầy cửa xe đi
vào. Nhà tổ nhà họ Lê quá rộng, mỗi lần đến phòng
làm việc của ông cụ đều phải đi rất lâu. Nhưng hôm nay lần đầy tiên cậu cảm thấy quãng đường ngắn như vậy, vậy mà chỉ chốc lát
sau đã tới. Yến Thu nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt
trước mặt, cố lấy can đảm giơ tay lên gõ cửa. "Vào đi." Rất nhanh bên trong vang lên giọng
của ông cụ Lê.
Ông cụ Lê đang luyện chữ, bởi vậy Yến Thu
Gọi một tiếng "Sư phụ" rồi không nói gì nữa.
'(95) Ông cụ Lê cũng không nói gì, bởi vậy toàn bộ phòng làm việc thoáng chốc vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bút lông đang viết
trên giấy Tuyên Thành. Yến Thu cũng không biết mình đã đứng bao lâu, mãi cho đến khi chân mình có hơi tê dại, rốt cuộc ông cụ Lê cũng đặt bút xuống, ngẩng
đầy nhìn về phía cậu. "Ngồi đi." Ông cụ Lê chỉ vào cái ghế bên cạnh
nói với Yến Thu. Yến Thu gật đầy, vừa mới ngồi xuống đã nghe ông cụ Lê hỏi: "Chuyện của nhà họ Phó sư phụ
có nghe nói, con vẫn ổn chú?"
"Con không sao, cảm ơn sư phụ quan tâm."
Yến Thu trả lời. Ông cụ Lê nghe thế thu bút lại, vừa dời cái chặn giấy đặt trên giấy Tuyên Thành ra, vừa
như vô tình hỏi thăm: "Lê Chất thế nào rồi?" Yến Thu nghe thấy ông ấy nhắc tới Lê tiên sinh, vội vàng lấy lại tinh thần: "Anh ấy đã
khỏe hơn rồi ạ."
"Vậy là tốt rồi." Ông cụ Lê nói xong, cuối cùng
cũng ngẩng đầy lên nhìn cậu. "Chuyện tối hôm đó sư phụ có nghe kể rồi, sư phụ nhìn Lê Chất lớn lên từ nhỏ, nó không phải là một người kích động, xem ra cháu của sư
phụ rất quan tâm đến con." Ông cụ Lê nói xong, ánh mắt nhìn về phía cậu có chút phức tạp: "Con thì sao? Con cũng rất
quan tâm đến nó chứ?"
Câu này của ông cụ Lê tương đương với một câu hỏi trực tiếp, bởi vậy Yến Thu đột nhiên lại
không biết nên trả lời như thế nào. Cả đời ông cụ Lê đã thấy quá nhiều người và sự việc, bởi vậy chút chuyện này của bọn họ hoàn toàn không thoát khỏi ánh mắt của ông
lão.
Thế nhưng ông ấy sẽ có thái độ gì đây? Kỳ thật hOàn toàn không cần hỏi, nếu như cậu đứng ở trên lập trường của sư phụ, cho dù quan hệ có không tốt đi nữa, thì cũng sẽ không hy vọng cháu của mình ở bên cạnh một người đàn
ông.
Dù sao nhà họ Lê vẫn còn cần người thừa kế. Mặc dù đôi mắt của ông cụ Lê đã vẩn đo.c, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như xưa, như thể có thể nhìn thấu Yến Thu, khiến cậu không còn
nơi nào để trốn. Sự tự tin vất vả tích góp từng chút trơng mấy ngày nay ở bên cạnh Lê Chất, trong nháy mắt
biến mất không còn lại gì. Thậm chí cậu không dám ngẩng đầy lên nhìn thẳng vào mắt ông cụ Lê.
•1今95 Rõ ràng trước khi đến cậu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nghĩ ra một sọt lời nói, thế nhưng khi thật sự ngồi trước mặt sư phụ, thì lại chẳng nói
được lời nào.
Dù sao dựa vào cái gì đây? Trước tiên không nói đến việc sư phụ đối xử tốt với cậu, dốc túi truyền dạy cho cậu, thưởng thức cậu, nhận cậu làm đệ tử, khắp nơi lót
đường vì cậu, có ơn tái sinh* với cậu.
*Cho ai đó một cuộc sống mới. Sự chênh lệch địa vị giữa bọn họ cũng quá lớn, người như Lê Chất cho dù có dính dáng với hôn nhân, thì nhà họ Phó cũng không với tới,
huống chi là cậu. Cậu có gì để xứng đôi đây? Phía sau cậu không có ai, không quyền không thế, trên sự nghiệp không thể giúp được gì cho Lê Chất, thậm chí
ngay cả thân phận cũng xấu hổ. Chỉ cần nhớ tới những chuyện này, Yến Thu sẽ không có cách nào nói những chữ "Con rất
quan tâm anh ấy" ra khỏi miệng.
"Con..."
"Con rất..." Yến Thu thử nhiều lần, cuối cùng vẫn không có can đảm nói ra câu "Con thích anh ấy", chỉ có thể cúi đầu nhắm mắt lại, cố gắng khống chế cơ thể đang run rẩy của mình, bàn tay phải đe0
nhẫn nắm chặt lại.
"Lê tiên sinh..." Yến Thu cúi đầy, sợ ông cụ Lê nhìn thấy đôi mắt của mình đã đỏ lên: "Lê tiên sinh đã giúp
con rất nhiều lần, con rất biết ơn..."
"Chỉ vậy thôi." Lúc Yến Thu bước ra khỏi nhà tổ chỉ cảm thấy
cả người đều kiệt sức.
Sự tự ti và nhát gan cuối cùng đã chiếm ưu thế, Yến Thu vẫn không dám thừa nhận quan hệ
giữa mình và Lê Chất trước mặt' ông cụ Lê. Cậu gắng gượng đi tới cổng, lên xe, sau đó cuộn mình ở phía sau xe, hận không thể chôn
cả người xuống. "Cậu Yến, bây giờ đi đâu, hay là..." Tài xế
quay đầu lại hỏi.
Thế nhưng còn chưa nói xong đã nghe Yến Thu vùi đầu trên đầu gối, rầu rĩ trả lời: "Về nhà của
tôi." Nỗi hổ thẹn và sự kho" chịu trong lòng gần như dồn nén cậu, bây giờ cậu hOàn toàn không biết nên đối mặt với Lê Chất như thế nào, cậu
biết, mình đã phá hỏng tất cả. Tài xế nghe vậy sững sờ một chút, lúc này mới nhận ra Yến Thu đang nói về chỗ cậu ở lúc
đầy. Mặc dù có chút kho" hiểu, nhưng tài xế vẫn
dựa the0 dặn dò của Yến Thu lái đi. Yến Thu móc chìa kho"a ra mở cửa, trong phòng vẫn giống như trước khi cậu rời đi, chỉ
là có hơi bụi. Thế nhưng cậu cực kỳ mệt mỏi, cũng không có tâm tư để dọn dẹp lại, đơn giản thay ga trải giường trong phòng ngủ, rồi nằm ở trên giường ngủ thiếp đi như muốn trốn tránh.
Ngủ thẳng cho đến khi trời tối. Đến khi cậu mở điện thoại lên, thì đã tám giờ tối, trên màn hình điện thoại có vài cuộc Gọi
nhỡ, không ngoại lệ đều là Lê Chất. Nếu là trước đây có lẽ cậu sẽ lập tức Gọi lại, giải thích nguyên nhân với Lê Chất, nhưng bây
giờ cậu chỉ muốn trốn tránh. Cậu không biết mình nên đối mặt với Lê Chất như thế nào, cũng không biết nên tiếp tục đối
mặt với mối quan hệ này như thế nào. Tuy là đã ngầm chấp nhận ở bên nhau, nhưng hình thức ở chung giữa bọn họ lại không có gì
thay đổi. Trong lòng Yến Thu, cận vẫn kính trọng Lê
Chất nhiều hơn là thích. Cậu biết điều này rất không đúng, nhưng không
biết nên thay đổi như thế nào cả. Đoạn quan hệ này vẫn luôn mang cho cậu cảm giác như đang đi xiếc dây trên không, luôn có một loại cảm giác lung lay sắp đổ không lâu
dài.
Giữa bọn họ có quá ít sự ràng buộc, chênh lệch
quá lớn. Cho nên cho dù có đôi khi rõ ràng hai người ở rất gần nhau, nhưng Yến Thu vẫn cảm thấy
hoàn toàn không với tới anh. Từ nhỏ đến lớn cậu học được rất nhiều thứ, cẩn thận dè dặt, đoán ý qua lời nói và sắc mặt, chỉ
duy nhất không học được yêu và được yêu. Cho nên chuyện cho tới bây giờ, phản ứng đầy
tiên của cậu mới là lùi bước. Hơn nữa ngay cả chính cậu cũng không dám ở
trước mặt' ông cụ Lê thừa nhận mình thích Lê
Chất.
Cậu đã tự tay cắt đứt mối quan hệ này.
không cúi đầy. "Cháu nói không còn là sao? Chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi! Con người phải nhìn về phía trước không phải sao. Cha mẹ cháu tổng
cộng chỉ có ba đứa con, hai đứa đã..." Nói tới đây, bà cụ Phó dừng một chút: "Cái nhà này bây giờ chỉ còn lại cháu, đương nhiên cháu có trách nhiệm gánh vác, tất nhiên không
phải làm không công. Mọi thứ của bà và ông nội cháu, cha mẹ cháu tương lai chẳng phải đều thuộc về cháu ư. Đừng làm loạn nữa, cháu
về nhà với mẹ đi." Yến Thu tự hỏi phải chăng bà cụ cả đời độc đoán làm cho ảo tưởng, nếu không thì sao đến
lúc này rồi vẫn có thể nói ra những lời này?
"Đương nhiên là các người có thể làm được."
Vẻ mặt' Yến Thu thương hại nhìn bọn họ: "Nhưng tôi không làm được, cho nên cho đến ngày các người mất hết mọi thứ, lại tới thuyết
phục tôi tiếp đi."
Dứt lời, Yến Thu lướt qua hai người họ đi ra
ngoài. "Tiểu Thu." Lục Nhuyễn vẫn đau xót ở phía sau
cậu GọI. Thế nhưng từ đầu đến cuối Yến Thu đều không
hề ngoảnh đầy lại. Rời khỏi nhà cũ nhà họ Phó, tài xế Lê Chất
phái tới đã đợi ở cống. Cậu vừa mới ngồi lên xe, điện thoại của Lê
Chất đã gọi đến. Yến Thu nhìn cái tên trên màn hình điện thoại di động, sắp xếp lại cảm xúc, lúc này mới nhận
điện thoại.
"Lê tiên sinh." Yến Thu Gọi anh. "Sao vẫn Gọi xa lạ như vậy? Anh nói rồi, em có
thể gọi anh là Lê Chất." Yến Thu nghe vậy há hốc miệng, nhưng mà
chẳng biết tại sao, chỉ là một cái tên, cậu lại vẫn không thể thốt lên được. Lê Chất cũng không làm kho" cậu, hỏi: "Em đã
thăm ông nội xong chưa?"
"Thăm xong rồi."
"Về nhà sao?" Lê Chất hỏi tiếp. Yến Thu biết Lê Chất nói là nhà họ Lê, từ sau khi xác nhận tình cảm của Lê Chất, trong mắt anh vẫn luôn xem nhà họ Lê trở thành nhà của bọn họ, trong lòng Yến Thu không khỏi ấm áp,
nói với anh: "Em đi thăm sư phụ một chút." Lần trước Lê Chất xảy ra chuyện, Yến Thu nhờ
sư phụ hỏi giúp mình Lê Chất ở đâu. Tối hôm đó cậu biểu hiện quá mức rõ ràng, hơn nữa nguyên nhân Lê Chất gặp tai nạn hOàn toàn không kho" điều tra, cho nên Yến Thu vẫn luôn
sợ sư phụ đã đoán ra được quan hệ của bọn họ. Bởi vậy mấy ngày nay cậu vẫn không đến gặp sư phụ, cậu tự cho mình một lý do là còn phải chăm sóc Lê tiên sinh, nhưng thật ra Yến Thu
hiểu được, đây chẳng qua là cái cớ thôi.
Chỉ là cậu không dám đi đối mặt với sư phụ. Nhưng trốn tránh mãi cũng không phải cách, sư phụ đối xử với cậu rất tốt, Yến Thu không thể
nào bởi vì chột dạ mà không đến gặp ông ấy. Bởi vậy hôm nay dứt khoát ép mình phải đến
đó. xế nhanh chóng đưa cậu đến nhà tổ nhà họ Lê, đây không phải là lần đầu tiên Yến Thu đến,
nhưng lại lần đầy tiên sợ hãi như vậy. Nhưng cậu biết mình không có thể nào trốn tránh cả đời, bởi vậy ở trong xe xây dựng tâm lý trong chốc lát, lúc này mới đầy cửa xe đi
vào. Nhà tổ nhà họ Lê quá rộng, mỗi lần đến phòng
làm việc của ông cụ đều phải đi rất lâu. Nhưng hôm nay lần đầy tiên cậu cảm thấy quãng đường ngắn như vậy, vậy mà chỉ chốc lát
sau đã tới. Yến Thu nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt
trước mặt, cố lấy can đảm giơ tay lên gõ cửa. "Vào đi." Rất nhanh bên trong vang lên giọng
của ông cụ Lê.
Ông cụ Lê đang luyện chữ, bởi vậy Yến Thu
Gọi một tiếng "Sư phụ" rồi không nói gì nữa.
'(95) Ông cụ Lê cũng không nói gì, bởi vậy toàn bộ phòng làm việc thoáng chốc vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bút lông đang viết
trên giấy Tuyên Thành. Yến Thu cũng không biết mình đã đứng bao lâu, mãi cho đến khi chân mình có hơi tê dại, rốt cuộc ông cụ Lê cũng đặt bút xuống, ngẩng
đầy nhìn về phía cậu. "Ngồi đi." Ông cụ Lê chỉ vào cái ghế bên cạnh
nói với Yến Thu. Yến Thu gật đầy, vừa mới ngồi xuống đã nghe ông cụ Lê hỏi: "Chuyện của nhà họ Phó sư phụ
có nghe nói, con vẫn ổn chú?"
"Con không sao, cảm ơn sư phụ quan tâm."
Yến Thu trả lời. Ông cụ Lê nghe thế thu bút lại, vừa dời cái chặn giấy đặt trên giấy Tuyên Thành ra, vừa
như vô tình hỏi thăm: "Lê Chất thế nào rồi?" Yến Thu nghe thấy ông ấy nhắc tới Lê tiên sinh, vội vàng lấy lại tinh thần: "Anh ấy đã
khỏe hơn rồi ạ."
"Vậy là tốt rồi." Ông cụ Lê nói xong, cuối cùng
cũng ngẩng đầy lên nhìn cậu. "Chuyện tối hôm đó sư phụ có nghe kể rồi, sư phụ nhìn Lê Chất lớn lên từ nhỏ, nó không phải là một người kích động, xem ra cháu của sư
phụ rất quan tâm đến con." Ông cụ Lê nói xong, ánh mắt nhìn về phía cậu có chút phức tạp: "Con thì sao? Con cũng rất
quan tâm đến nó chứ?"
Câu này của ông cụ Lê tương đương với một câu hỏi trực tiếp, bởi vậy Yến Thu đột nhiên lại
không biết nên trả lời như thế nào. Cả đời ông cụ Lê đã thấy quá nhiều người và sự việc, bởi vậy chút chuyện này của bọn họ hoàn toàn không thoát khỏi ánh mắt của ông
lão.
Thế nhưng ông ấy sẽ có thái độ gì đây? Kỳ thật hOàn toàn không cần hỏi, nếu như cậu đứng ở trên lập trường của sư phụ, cho dù quan hệ có không tốt đi nữa, thì cũng sẽ không hy vọng cháu của mình ở bên cạnh một người đàn
ông.
Dù sao nhà họ Lê vẫn còn cần người thừa kế. Mặc dù đôi mắt của ông cụ Lê đã vẩn đo.c, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như xưa, như thể có thể nhìn thấu Yến Thu, khiến cậu không còn
nơi nào để trốn. Sự tự tin vất vả tích góp từng chút trơng mấy ngày nay ở bên cạnh Lê Chất, trong nháy mắt
biến mất không còn lại gì. Thậm chí cậu không dám ngẩng đầy lên nhìn thẳng vào mắt ông cụ Lê.
•1今95 Rõ ràng trước khi đến cậu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nghĩ ra một sọt lời nói, thế nhưng khi thật sự ngồi trước mặt sư phụ, thì lại chẳng nói
được lời nào.
Dù sao dựa vào cái gì đây? Trước tiên không nói đến việc sư phụ đối xử tốt với cậu, dốc túi truyền dạy cho cậu, thưởng thức cậu, nhận cậu làm đệ tử, khắp nơi lót
đường vì cậu, có ơn tái sinh* với cậu.
*Cho ai đó một cuộc sống mới. Sự chênh lệch địa vị giữa bọn họ cũng quá lớn, người như Lê Chất cho dù có dính dáng với hôn nhân, thì nhà họ Phó cũng không với tới,
huống chi là cậu. Cậu có gì để xứng đôi đây? Phía sau cậu không có ai, không quyền không thế, trên sự nghiệp không thể giúp được gì cho Lê Chất, thậm chí
ngay cả thân phận cũng xấu hổ. Chỉ cần nhớ tới những chuyện này, Yến Thu sẽ không có cách nào nói những chữ "Con rất
quan tâm anh ấy" ra khỏi miệng.
"Con..."
"Con rất..." Yến Thu thử nhiều lần, cuối cùng vẫn không có can đảm nói ra câu "Con thích anh ấy", chỉ có thể cúi đầu nhắm mắt lại, cố gắng khống chế cơ thể đang run rẩy của mình, bàn tay phải đe0
nhẫn nắm chặt lại.
"Lê tiên sinh..." Yến Thu cúi đầy, sợ ông cụ Lê nhìn thấy đôi mắt của mình đã đỏ lên: "Lê tiên sinh đã giúp
con rất nhiều lần, con rất biết ơn..."
"Chỉ vậy thôi." Lúc Yến Thu bước ra khỏi nhà tổ chỉ cảm thấy
cả người đều kiệt sức.
Sự tự ti và nhát gan cuối cùng đã chiếm ưu thế, Yến Thu vẫn không dám thừa nhận quan hệ
giữa mình và Lê Chất trước mặt' ông cụ Lê. Cậu gắng gượng đi tới cổng, lên xe, sau đó cuộn mình ở phía sau xe, hận không thể chôn
cả người xuống. "Cậu Yến, bây giờ đi đâu, hay là..." Tài xế
quay đầu lại hỏi.
Thế nhưng còn chưa nói xong đã nghe Yến Thu vùi đầu trên đầu gối, rầu rĩ trả lời: "Về nhà của
tôi." Nỗi hổ thẹn và sự kho" chịu trong lòng gần như dồn nén cậu, bây giờ cậu hOàn toàn không biết nên đối mặt với Lê Chất như thế nào, cậu
biết, mình đã phá hỏng tất cả. Tài xế nghe vậy sững sờ một chút, lúc này mới nhận ra Yến Thu đang nói về chỗ cậu ở lúc
đầy. Mặc dù có chút kho" hiểu, nhưng tài xế vẫn
dựa the0 dặn dò của Yến Thu lái đi. Yến Thu móc chìa kho"a ra mở cửa, trong phòng vẫn giống như trước khi cậu rời đi, chỉ
là có hơi bụi. Thế nhưng cậu cực kỳ mệt mỏi, cũng không có tâm tư để dọn dẹp lại, đơn giản thay ga trải giường trong phòng ngủ, rồi nằm ở trên giường ngủ thiếp đi như muốn trốn tránh.
Ngủ thẳng cho đến khi trời tối. Đến khi cậu mở điện thoại lên, thì đã tám giờ tối, trên màn hình điện thoại có vài cuộc Gọi
nhỡ, không ngoại lệ đều là Lê Chất. Nếu là trước đây có lẽ cậu sẽ lập tức Gọi lại, giải thích nguyên nhân với Lê Chất, nhưng bây
giờ cậu chỉ muốn trốn tránh. Cậu không biết mình nên đối mặt với Lê Chất như thế nào, cũng không biết nên tiếp tục đối
mặt với mối quan hệ này như thế nào. Tuy là đã ngầm chấp nhận ở bên nhau, nhưng hình thức ở chung giữa bọn họ lại không có gì
thay đổi. Trong lòng Yến Thu, cận vẫn kính trọng Lê
Chất nhiều hơn là thích. Cậu biết điều này rất không đúng, nhưng không
biết nên thay đổi như thế nào cả. Đoạn quan hệ này vẫn luôn mang cho cậu cảm giác như đang đi xiếc dây trên không, luôn có một loại cảm giác lung lay sắp đổ không lâu
dài.
Giữa bọn họ có quá ít sự ràng buộc, chênh lệch
quá lớn. Cho nên cho dù có đôi khi rõ ràng hai người ở rất gần nhau, nhưng Yến Thu vẫn cảm thấy
hoàn toàn không với tới anh. Từ nhỏ đến lớn cậu học được rất nhiều thứ, cẩn thận dè dặt, đoán ý qua lời nói và sắc mặt, chỉ
duy nhất không học được yêu và được yêu. Cho nên chuyện cho tới bây giờ, phản ứng đầy
tiên của cậu mới là lùi bước. Hơn nữa ngay cả chính cậu cũng không dám ở
trước mặt' ông cụ Lê thừa nhận mình thích Lê
Chất.
Cậu đã tự tay cắt đứt mối quan hệ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất