Đơn Xin Ly Hôn

Chương 70: Biết Sự Tồn Tại Nhân Cách Thứ Hai

Trước Sau
Giọng nói Trình Cẩn có chút run rẩy, đôi mắt bởi vì sợ hãi mà đỏ lên, xem ra rất uỷ khuất, còn đem theo sự hoảng sợ không thể che dấu.

Yết hầu của Lục Đào cuộn lên, cuối cùng cũng hạ giọng đáp: “Không có”

Trình Cẩn choáng váng, ngay sau đó đáy mắt hiện lên thần sắc vui sướng. Lục Đào thấy rõ vẻ mặt của cậu, nhịn không được nhíu mày, nói: “Không muốn anh khôi phục lại trí nhớ đến như vậy sao?”

Trình Cẩn vẫn chưa kịp trả lời, cảnh trưởng An liền nói: “Thượng tướng đại nhân, để tránh hiềm nghi, hiện tại xin đừng nói chuyện với thượng tướng phu nhân, nếu không, tôi có quyền nộp đơn đưa Trình tiên sinh đến Bộ an ninh".

Lục Đào cau mày, Trình Cẩn vội vàng nói: “Tôi không nói nữa, tôi không đến Bộ an ninh.” Cậu rụt cổ lại, mặc dù uỷ khuất, nhưng vẫn ngậm chặt miệng. Mặc dù cả hai nơi đấy gần như đều chưa đến, nhưng quân bộ là “địa bàn” của chồng, tất nhiên đến đó sẽ yên tâm hơn.

Đến khi đến quân bộ, Trình Cẩn vẫn không hiểu mình tại sao lại bị lộ, cậu biết tí nữa bọn họ nhất định sẽ hỏi cái chuyện “Khảm Hợp Thế”, đối phương là hung thủ ám sát, là người đã uy hiếp cậu, nhưng không biết tại sao, vừa nghĩ đến cái giọng nói trẻ con đó của đối phương, và khuôn mặt mềm mại mà cậu chạm vào, Trình Cẩn không hề nghĩ đối phương là kẻ ác.

Việc tra hỏi bắt đầu sau 10 phút khi cậu đến quân bộ, Trình Cẩn bị đưa đến một căn phòng rộng lớn, khi nhìn thấy có gần mười người ngồi bên trong và phải đối mặt với rất nhiều thiết bị, người nhát gan như cậu liền bị doạ muốn khóc, lại vô thức tìm bóng hình của Lục Đào. Lục Đào luôn luôn để ý đến cậu, sau khi bắt gặp ánh mắt của cậu, dùng khẩu hình nói: “Đừng sợ.”

Cậu run rẩy ngồi xuống, hàng ghế cậu ngồi không có người, nhưng phía đối diện lại đầy những quan chức cấp cao, điều này càng khiến cậu thấp thỏm. Mạc Tư cũng thấy cậu căng thẳng, khẽ cười nói: “Tiểu Cẩn ah, cậu đừng lo lắng, chỉ hỏi mấy câu thôi, cậu chỉ cần nói sự thật là được."

Nhưng mà người điều tra giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, anh ta nhìn chằm chằm vào Trình Cẩn, hỏi: “Trình tiên sinh, cậu ở bệnh viện quân y có phải là đã gặp qua người khả nghi phải không?”

Trình Cẩn lắc lắc đầu: “Không có gặp qua.”

Đối phương thần sắc càng trở lên nghiêm túc hơn, “Trình tiên sinh, tôi có bằng chứng chứng minh cậu nói dối, vấn đề quan trọng. Nếu cậu nói dối hoặc che giấu điều gì đó, cậu có thể bị kết án tù."

Tình Cẩn bị doạ đến tái mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi, tôi thật sự không thấy qua, tôi không nói dối.”

Đối phương nói: “Vậy mời cậu giải thích một chút, tại sao cách đây 50 phút cậu lại tìm kiếm “Khảm Hợp Thể”? Theo điều tra của chúng tôi, trước đây cậu không có hứng thú với các chủ đề y khoa, mà thông qua trình độ học vấn và kinh nghiệm của có thể chứng minh, cậu thậm chí trước ngày hôm nay còn không biết cái từ này.”

“Ah…” Trình Cẩn sững sờ, “Tại sao các anh lại biết tôi tra cái gì…”

Đối phương nghiêm túc nói: “Xin hãy giải thích!”

Người bên kia trông rõ ràng còn trẻ, nhưng trên người của anh ta mang khí chất uy nghiêm của quân đội, và vẻ lãnh đạm khó gần. Trình Cẩn sợ nhất khi nhìn thấy vẻ mặt như thế này, vì thế cả người run rẩy, ngón tay căng thẳng đến mức nắm lấy mép bàn, cậu nói: “Tôi ở trong bệnh viện quân y thực sự có nhìn thấy, không đúng, tôi không nhìn thấy, nhưng bắt gặp “người” đáng ngờ mà các anh nói, tôi không thể nhìn thấy cậu ta…” Cậu lắp ba lắp bắp nói tất cả những chuyện đã xảy ra trong bệnh viện.

Cảnh trưởng An cau mày: “Cậu lúc đó tại sao không thử kêu cứu?”

“Vậy há chẳng phải tôi sẽ mất mạng sao?” Trình Cẩn cảm thấy khó hiểu khi anh ta hỏi câu này, dù sao cậu cũng đã giải thích qua bản thân mình lúc đó đang ở trong tình trạng bị đe doạ.

Cảnh trưởng An nói: “Cậu lúc đó đang ở bệnh viện quân y, là bệnh viện tốt nhất trên toàn thế giới, mà chồng của cậu, thượng tướng Lục Đào của bồ đội tinh nhuệ đang ở bên cạnh, nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho cậu, nếu như lúc đó cậu lựa chọn kêu cứu, chúng tôi bây giờ có thể bắt được hung thủ.”

“Cảnh trưởng An, chú ý lời nói của anh.” Lục Đào rốt cuộc không nhịn được mở miệng, lạnh lùng nhìn đối phương, “Bạn đời của tôi chỉ là một người bình thường, phản ứng của cậu ấy đều phù hợp với một lựa chọn của một công dân bình thường, và anh không thể yêu cầu cậu ấy liều mạng để hoàn thành nhiệm vụ cho anh. "

Cảnh trưởng An khi nghe lời anh nói, nghiến răng, rõ ràng là không phục, nhưng vẫn nhịn xuống.

Lục Đào vỗ vỗ người quân nhân đang điều tra nói: “Bạn đời của tôi quá căng thẳng rồi, tôi đã nộp đơn cho cuộc điều tra của tôi."

Đối phương rõ ràng là có chút do dự, Lục Đào nói: “Cậu ấy không phải là phạm nhân, xin đừng dùng thái độ đối với phạm nhân để đối xử với cậu ấy.”



Vài vị thượng tướng lặng lẽ gật đầu, người đàn ông đứng dậy nhường chỗ cho Lục Đào. Lục Đào ngồi xuống, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cậu, giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể: “Đừng sợ, sau khi lên xe rời bệnh viện lại xảy ra chuyện gì?”

Ngồi diện là người chồng quen thuộc. Trình Cẩn cuối cùng không còn quá sợ hãi, nói chuyện cũng trôi chảy hơn: “Cậu ta ngồi bên cạnh tôi, tôi cho rằng cậu ta sẽ giết tôi, vì vậy rất sợ hãi. Nhưng cậu ta không có, chúng tôi nói chuyện vài câu, cậu ta liền mở của rời đi.”

Sau khi hỏi chính xác địa chỉ nơi mà đối phương rời đi, Lục Đào lại hỏi: “Hai người nói chuyện cái gì? Có thế lặp lại từng câu không? Tốt nhất là một chữ cũng không sai?”

Trình Cẩn nhìn anh, cố gắng nhớ lại, nhưng bởi vì vừa rồi quá sợ hãi, hiện tại lại bị nhiều người nhìn chằm chằm vào, vẫn còn căng thẳng, vì thể lặp lại một cách máy móc, “…Tôi hỏi cậu ta có giết tôi không, cậu ta, cậu ta nói “sẽ không”…” Trình Cẩn nói đến đây, nghĩ đến đoạn đối thoại sau đó, nói trước mặt nhiều người như vậy thực sự không thích hợp, liền ngậm miệng lại.

Lục Đào nhìn cậu, hỏi: “Đối thoại đến đây là xong rồi? Phía sau còn gì nữa không?”

Trình Cẩn lắc đầu. “Hết rồi, cậu ta liền xuống xe.” Câu tất nhiên không tiện nói ra đối phương nhìn thấy mình làm tình, như vậy quá mất mặt rồi.

Nhưng biểu cảm của cậu làm sao có thể qua mắt được những người thẩm vấn kỳ cựu, Cảnh trưởng An khó chịu nhất, lớn giọng nói: “Trình tiên sinh, cậu nói dối! Cậu tuyệt đối có gì đó che dấu!”

Trình Cẩn trợn to mắt, trong lòng cảm thấy thiếu tự tin, tiềm thức lắc đầu: “Tôi không có, chỉ có những cái đó…”

Kỹ năng diễn xuất kém đến mức Lục Đào khẽ cau mày, Cảnh trưởng An còn muốn nói, Lục Đào liếc anh ta một cái, nói: “Hãy bình tĩnh, Cảnh trưởng An, đây là quân bộ!” Anh quay đầu nhìn Trình Cẩn, giọng điệu nhẹ nhàng hơn mấy phần: “Tiểu Cẩn, thất sự không còn nữa sao?”

Trình Cẩn nhìn chồng, nghĩ đến những gì “cậu ta” nói, lại nghĩ đến chuyện xấu hổ hai người đã làm, sắc mặt phấn đỏ, cậu cắn cắn môi, giọng nói nhỏ đi rất nhiều, “Còn có một câu, nhưng không thể nói cho người khác…”

Câu nói này vừa nói ra, Cảnh trưởng An lại muốn nói, nhưng vẫn kìm lại. Lục Đào nhìn Trình Cẩn nói: “Có thể nó cho anh không?”

Chuyện lúc đó hai người cùng trải qua, đương nhiên cảm thấy có thể nói cho anh, cậu ngượng ngùng: “Có thể…có điều đừng cho người khác nghe, cũng đừng cho máy quay…chỉ có thể nói riêng với anh, ông xã.”

Cảnh trưởng An nhịn không nổi nữa, lớn tiếng nói: "Không được! Trình tiên sinh, cậu nhất định phải ở trước mặt mọi người nói ra, chuyện này liên quan đến tính mạng của Đại thần tổng vụ và sự an nguy của cả nhân loại!"

Trình Cẩn hoàn toàn không hiểu chuyện riêng tư như vậy, làm sao lại liên quan đến chuyện lớn như thế, cậu nhìn dáng vẻ dữ tợn của đối phương, chỉ cảm thấy sợ hãi, thân thể co rút lại, lại uỷ khuất nhìn chồng, “Thật sự không thể nó với người khác, em chỉ có thể nói với anh, ông xã…”

Ý vị cầu cứu của cậu quá rõ ràng, Lục Đào đến gặp cấp trên của mình, thượng tướng Mạc Tư cũng do dự. Sau khi thảo luận, Trình Cẩn được Lục Đào đưa vào một phòng khách nhỏ.

Nhìn thấy bên trong không có ai, cũng không có camera, Trình Cẩn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vô thức nhào vào vòng tay của chồng, khi ôm lấy thân thể ấm áp của đối phương, tâm trí run rẩy của cậu cũng dịu đi một chút, nhưng cậu vẫn cảm thấy uỷ khuất, "Em không có làm chuyện xấu, bọn họ làm sao lại dữ như vậy chứ…”

“Là chuyện lớn.” Lục Đào vỗ vỗ lưng cậu, “Bây giờ có thể nói cho anh không?”

Trình Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, còn chưa nói mà má đã ửng đỏ, cậu ngại ngùng ngước mắt lên nhìn chồng, lại xấu hổ cúi đầu xuống, mới nói: “ “Cậu ta” nói, cậu ta đã gặp qua em.”

Lục Đào nghe đến câu nói này, giọng nói đột nhiên trở lên nghiêm túc hơn rất nhiều, “Lúc nào? Chỗ nào?”

“Là cái ngày chúng ta xuất hành đi tinh cầu Nhật Chiều du lịch, có lẽ là trên tàu.”

Lục Đào mím môi không để lộ ra có chút căng cứng, rất nhanh nói: “Tại sao lại nói là “có lẽ”?”

“Gần như là chắc chắn đi…” Trình Cẩn dựa vào lòng anh, tư thế hoàn toàn ỷ lại, lúc ngẩng đầu lên hai má hồng hồng, đôi mắt ngấn nước, “Cậu ta nói nửa buổi chiều xem chúng ta làm, làm…”



“Làm cái gì?”

Đối phương không còn giọng điệu trêu chọc hàng ngày, mà câu hỏi rất nghiêm túc, như thế hoàn toàn quên mất. Trình Cẩn có chút uỷ khuất, nhỏ giọng nói: “Làm tình ah, ngày hôm đó chúng ta làm tình rất lâu…đều là anh dụ dỗ em, còn nói là sẽ không bị người khác nhìn thấy, kết quả không biết làm sao đối phương lại nhìn thấy rồi…”

Nghe được câu trả lời bất ngờ này, cơ thể thượng tướng đại nhân trở lên căng cứng, đồng tử hơi co lại, sự ghen tuông nồng nặc lan toả trong lòng, khiến anh gần như mất lý trí, nhưng sau cùng vẫn kiềm chế được và nói: “Còn không?”

“Hết rồi, cậu ta nói đến đây liền xuống xe.” Trình Cẩn quơ lấy eo của anh xoa xoa, “Loại chuyện này, em chắc chắn rất xấu hổ khi nói ra trước mặt nhiều người, nếu như, nếu như bị người khác biết…”

Lục Đào nhìn chằm chằm vào cậu, tất cả đường nét trên khuôn mặt đều lộ ra vẻ nhẫn nhịn, mấy giây sau, anh mới nói: “Hiện tại bọn họ đều nghe thấy rồi.”

Thẩm vấn kết thúc, Trình Cẩn bị bỏ lại một mình trong phòng khách nhỏ, có một nhân viên với thái độ niềm nở đưa sữa ấm và điểm tâm, nhưng Trình Cẩn không có ý định chạm vào, cả người vẫn đang chìm trong xấu hổ.

Cuộc trò chuyện khi nãy của bọn họ đều bị nghe thấy rồi! Trong cái phòng khách này hoặc là trên người Lục Đào, căn bản là có thiết bị kết nối!

Trình Cẩn không cảm thấy bực bội khi bị lừa dối, chỉ đặc biệt xấu hổ, vừa nghĩ đến chuyện dâm loạn của mình bị công khai, giống như là bị hành quyết trước công chúng vậy!

Cậu sau này sẽ không đến quân bộ nữa!

Trình Cẩn che mặt, nghe thấy tiếng bước chân mới dám ngẩng đầu lên, cho rằng là chồng cậu Lục Đào, nhưng lại không nghĩ đến là khuôn mặt nhân hậu của Mạc Tư.

Khi Trình Cẩn nhìn thấy ông ta, sắc mặt càng đỏ, xấu hổ đứng dậy chào hỏi: “Mặc Tư tiên sinh, xin, xin chào.”

Mặc Tư cười cười vẫy vẫy tay, “Ngồi đi, đừng căng thẳng, cũng đừng cảm thấy xấu hổ, cậu và Lục Đào là bạn đời hợp pháp, mọi việc làm đều là chính đáng.”

Trình Cẩn xấu hổ không dám nhìn ông ta.

“Trên thực tế, lần này cũng cám ơn sự hợp tác của cậu, đội hình vừa nãy chắc chắn là khiến cậu sợ đúng không?”

Trình Cẩn không phủ nhận, nhẹ nhàng gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Bọn họ…rất đáng sợ.”

“Thất ra cũng có thể hiểu, dù sao Đại thần tổng vụ gặp nguy hiểm gì, Bộ an ninh đều gánh trách nhiệm không hề nhỏ, cho nên mới gấp gáp như vậy.” Âm điệu của Mạc Tư rất ôn hoà, “Mà quân đội chúng tôi cũng lo lắng, hy vọng tìm được cái người Khảm Hợp Thể đó, để loại bỏ mối nguy hiểm tiềm ẩn mạnh mẽ cho nhân loại.”

“Nguy hiểm tiềm ẩn mạnh mẹ?” Trình Cẩn có chút khó hiểu, nhỏ giọng đáp: “Nhưng tôi cảm thấy đối phương…dường như, dường như không phải là người rất xấu…”

“Đó nhất định cũng không hẳn là ảo giác của câu.” Mạc Tư lại không có phản bác lời nói của cậu, tiếp tục nói: “Nghiên cứu về “Khảm Hợp Thể” đã được thử nghiệm hơn một trăm năm trước, nhưng dữ liệu thực nghiệm vào thời điểm đó đều thất bại. Hung thủ lần này, nếu không phải có cậu, theo phương hướng chúng tôi cũng không không đoán được thân phận là “Khảm Hợp Thể”, đây cũng là sơ suất của chúng tôi, dù sao bên cạnh chúng ta cũng có một người “Khảm Hợp Thể””

Trình Cẩn càng khó hiểu: “Bên cạnh chúng ta… có một người.”

“Đúng vậy, là chồng của cậu, Lục Đào.” Mạc Tư nói, “Theo nguyên tắc, đây là bí mất của quân bộ, nhưng mặc Lục Đào là bạn đời của cậu, cậu cũng không có quyền biết, nhưng xét về sự đóng góp của cậu vừa cung cấp, vì vậy cá nhân tôi cảm thấy, cần phải nói sự thật với cậu, và thông qua thảo luận, nhưng người khác cũng đồng ý rồi.”

Trình Cẩn căn bản không nghe được những lời nói phía sau, mọi sự chú ý đều tập chung vào câu nói trước đó, “Ông nói chồng tôi là “Khảm Hợp Thể”?” Cậu cảm thấy thật nực cười, làm sao có thể?

Mạc Tư vội vàng nói: “Là tôi dùng từ không cẩn thận, sau khi bị ảnh hưởng bởi độc tố của Zerg, Lục Đào tạm thời trở thành “Khảm Hợp Thể”, từ đó kích phát nhân cách thứ hai. Tính cách trước đó của cậu ấy thay đổi lớn, chính là bởi vì liên quan đến nhân cách thứ hai, nhưng ảnh hưởng của độc tố đang dần biến mất, hiện tại Lục Đào đang dần hồi phục trở về nhân cách chủ. Dựa theo phán đoán, ngày mà nhân cách thứ hai hoàn toàn biết mất đang đến rất gần.”

“Nhân cách…thứ hai?” Nhưng từ này đang bùng nổ trong đầu Trình Cẩn, giống như bị vô số âm thanh báo động gắt gao vang lên, làm cho cả người không thể đứng vững.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau