Đơn Xin Ly Hôn

Chương 75: Tôi Mới Là Bạn Đời Của Em

Trước Sau
Trình Húc không biết chuyện trò chuyện của hai người Trình Cẩn đã nghe được bao nhiêu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thất thần của cậu, biểu cảm hồn bay phách lạc, trong lòng chỉ cảm thấy đáng thương.

Cha con ba người đạt được thoả thuận, xác nhận cha không làm chuyện mất lý trí nữa, Trình Húc cùng em trai rời khỏi phòng bệnh.

Tinh cầu Đế chế đất đai rộng lớn, dân số ít, ngoại trừ trung tâm thành phố đầy phồn hoa, thật ra những nơi khác hiếm khi nhìn thấy làn sóng đám đông, mà trong bệnh viện lại càng vắng lặng. Trình Húc dẫn Trình Cẩn tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ của tầng một, sau đó đi mua hai cốc đồ uống nóng.

Lòng bàn tay ấm lên, Trình Cẩn cuối cùng cũng hoàn hồn, nhanh chóng nói: “Cảm ơn anh.”

Trình Húc nghe thấy câu “cảm ơn” của cậu, trong lòng có chút cảm khái. Anh biết khuyết điểm trong tính cách của em trai, tuy nhiên, cũng là do từ nhỏ đã quá được nuông chiều. Trình Cẩn mới sinh dáng vẻ như một tiểu thiên sứ, vừa dễ thương khiến người ta phải yêu thương, đứa trẻ xinh đẹp làm loạn, so với lúc những người khác làm loạn còn khiến người ta yêu thích hơn, cùng với sự bao che của cha, vì vậy mới dưỡng thành tính khí kiêu ngạo không biết lễ phép của Trình Cẩn, đợi đến khi Trình Húc nhận ra có điều gì đó không ổn, anh muốn sửa lại nhưng không được. Suy cho cùng, bản thân anh cũng không phải là người nghiêm khắc, em trai lại không phạm bất kỳ lỗi làm mang tính nguyên tắc nào, thật sự không tốt nếu trói buộc hay trừng phạt cậu.

Nhưng bây giờ, Trình Cẩn vì biến cố của gia đình mà thay đổi rồi.

Không đúng, có là nói lúc mới bắt đầu là bởi vì Lục Đào mới muốn thay đổi.

Trình Húc gạt đi cảm xúc trong lòng, ngập ngừng hỏi: “Bảo bối, em đến khi nào? Vẫn luôn luôn ở bên ngoài nghe anh và cha nói chuyện sao?”

"Không có." Trình Cẩn lắc đầu, vẻ mặt vẫn ủ rũ, “Phía trước không nghe thấy, chỉ nghe đến anh nói muốn rời đi.”

Trình Húc thở phào nhẹ nhõm, nghiêm nghị nói: “Em thật sự quyết định muốn cùng anh rời đi sao? Chỗ Lục Đào…”

Cheng Jin ngắt lời anh, nói: "Em định nộp đơn ly hôn."

“Tại sao? Anh còn cho rằng em sẽ không bao giờ chết tâm.”

“Em không kiên cường như vậy đâu.” Trình Cẩn uống một ngụm nước nóng, “Thật ra em trước đó đã thử nộp đơn, nhưng đến phút cuối đã bỏ cuộc, nhưng lần này em sẽ không bỏ cuộc đâu. Anh, em đã nghĩ thông rồi, thứ mình không bao giờ có được sẽ không có không bao giờ có được, bất luận dùng cách gì, anh ấy không thích em, chính là không thích em…”

“Em không phải trước đó cảm thấy cậu ta sau khi mất trí nhớ đối với em rất tốt sao? Còn cho rằng đợi sau khi cậu ta hồi phục trí nhớ nói không chừng có cơ hội?” Trình Húc hơi nheo mắt lại, “Không phải vẫn còn hơn một tháng sao? Lẽ nào bây giờ đã hồi phục trí nhớ rồi?”

“Nhân cách thứ hai” và “Khảm Hợp Thể” là chuyện cần được giữ bí mật. Tất nhiên, Trình Cẩn sẽ không nói với anh trai của mình, mà chỉ nói: “Em hiện tại đã từ bỏ rồi.” Cậu lặng người một lúc, giọng nói đầy đau khổ, “Anh ấy…đã có dấu hiệu của hồi phục trí nhớ rồi, đối xử với em so với trước đây không có gì khác biệt…”

Nhìn thấy em trai cuối cùng cũng hạ quyết tâm thoát khỏi “biển khổ”, Trình Húc không cảm thấy nhẹ nhõm như trong tưởng tượng. Thực ra, mấy năm trước anh đã đề cập đến chuyện này, nhưng mỗi lần Trình Cẩn nghe đều có thái độ cự tuyệt “Không nghe, không nghe, em không nghe”, cậu lúc ấy tin rằng chỉ cần bản thân làm vừa lòng Lục Đào, nhất định sẽ có được sự yêu thích của đối phương, Trình Húc lúc đó đối với sự cuồng mê bất chấp của cậu cũng không còn cách nào. Mà bây giờ, có lẽ do Trình gia phá sản rồi, em trai nếu như thật tâm muốn ly hôn, em ấy sẽ phải rời khỏi quê hương nơi từ khi sinh ra đến khi lớn lên, cả cuộc đời này có lẽ sẽ không quay lại nữa, vì vậy trong lòng anh ngược lại có tư vị.

“Có chuyện này anh nghĩ vẫn cần nói với em.” Trình Húc do dự một lúc, sau đó vẫn là nên nói.



"Có chuyện gì vậy?"

“Lý do mà cha có thể được cứu sống, là bởi vì Lục Đào đã chuẩn bị trước, anh ta mua một cái máy xét nghiệm đưa đến bệnh viện để cài vào máy liên lạc của cha, mới có thể biết cảm xúc bất ổn của ông và sự bất thường của cơ thể giúp bác sĩ có thể kịp thời cấp cứu, nếu không, cha hiện tại trong thời gian dưỡng bệnh, bác sĩ và y tá một ngày chỉ thăm khám một lần, thực sự có khả năng…không thể cứu được.” Trình Húc nhìn em trai, mặc dù biết chuyện này có thể khiến cậu trở lên do dự, nhưng vẫn quyết định nói ra, “Vì vậy lần này anh phải đích thân cảm ơn cậu ấy.”

Trình Cẩn sau khi nghe xong, sắc mặt cũng không thay đổi nhìn. Trình Húc có chút nghi ngờ, “Bảo bối, em biết trước rồi?”

Trình Cẩn lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không phải anh ấy làm…”

Trình Húc không hiểu, “Nhưng phía bệnh viện rõ ràng nói là đồ thượng tướng Lục Đào gửi qua.”

“Dù sao thì ... bây giờ anh cũng không hiểu ..." Trình Cẩn có nỗi khổ khó nói, thái độ người chồng chân chính của câu với cha mình là hoàn toàn thờ ơ, làm sao có thể làm ra ra chuyện như vậy? Vì vậu người làm chuyện này là “một Lục Đào khác”. Trình Cẩn vừa nghĩ đến “một Lục Đào khác” sắp biến mất, lồng ngực lại đau nhói, cậu nhanh chóng chuyển hướng chú ý, “Anh, em vẫn không hiểu, tại sao cha đang tốt lại muốn tự sát? Vừa nãy em muốn hỏi cha, anh lại không cho em hỏi?”

Trình Húc cảm thấy có lỗi, nhưng không thể nói ra sự thật, chỉ có thể viện cớ: “Cha là sợ liên luỵ đến chúng ta.”

Lý do này thực ra không thích hợp, dù sao nếu như Trình Tranh sợ liên luỵ đến hai đứa con, lần phẫu thuật đầu tiên có lẽ đã tự sát rồi. Nhưng chỉ số IQ của Trình Cẩn không cao, lại phụ thuộc hoàn toàn vào anh trai từ nhỏ nên rất tin tưởng vào lời nói của anh. Cheng Jin nói: "Cha cũng thật là, người một nhà lại nói cái gì mà liên luỵ hay không liên luỵ, may mắn là lần này không xảy ra chuyện gì. Không sao, đợi khi chúng ta đến một tinh cầu khác, chúng ta sẽ bắt đầu lại, em sẽ làm việc chăm chỉ! Thiết kế của em hiện tại đã có thể nhận được nhiều sự công nhận từ mọi người, hơn nữa em cũng phải học thêm nhiều cách đan dệt nữa.”

Trình Cẩn nhìn em trai đang cố gắng phấn chấn tinh thần, khẽ cười nói: “Được, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng!”

Cảm ơn anh trai muốn về nhà cùng mình, Trình Cẩn tự lái xe về nhà. Căn nhà vắng lặng, chỉ có người máy nhỏ đang chăm chỉ dọn dẹp. Trình Cẩn cố gắng hết sức để không nghĩ về những gì đã xảy ra sau đó vài ngày, bước vào phòng làm việc, bắt đầu hoàn thành hai đơn hàng cuối cùng.

Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn, nhưng danh tiếng của cậu đã vang xa, chỉ riêng từ chỗ Hữu Ti Quỳ đã nhận được rất nhiều đơn đặt hàng, Trình Cẩn không phải lo lắng về việc không có việc làm, thay vào đó cậu cảm thấy lo lắng về việc không hoàn thành nó. Thực tế cậu cũng đã nghĩ đến việc mở một cửa hàng, mặc dù cậu không có tiền để mở một cửa hành chính thức, nhưng cậu có thể mở một cửa hàng trên mạng. Chỉ cần một một trang chủ và đăng ký cửa hàng ảo để nhận đơn đặt hàng. Nhưng sau khi nghĩ đến bản thân sắp rời đi liền từ bỏ rồi.

Mà cậu hiện tại quyết định, đợi khi đến tinh cầu khác, sẽ mở một cửa hàng trực tuyến riêng của mình, sau đó từ từ tạo dựng danh hiệu của bản thân!

Chuyện kinh doanh cậu không hiểu, nhưng không sao, cậu vẫn còn anh trai!

Trình Cẩn dường như cả buổi chiều đều ngồi trên ghế làm việc, đến khi chuông thông báo nhắc "Chủ nhân đã về" thì đã là khoảng 6 giờ tối. Ngay khi Trình Cẩn nghe thấy từ “chủ nhân”, vẻ mệt mỏi của cậu biến mất trong tích tắc, cảm giác vui mừng dâng trào trong lòng, gần như lập tức bỏ công cụ trong tay xuống rồi lao ra ngoài, đợi khi chạy đến hành lang, nhìn thấy nét mặt bình tĩnh của chồng đang chào hỏi người máy nhỏ, sự vui sướng trong lòng đột ngột tan biến, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.

Lục Đào thu hồi ánh mắt đang nhìn người máy nhỏ, bắt gặp ánh mặt của cậu.

Trầm mặc mấy giây, vẫn là Trình Cẩn nhìn không được hỏi: ““Anh ấy” không quay lại sao?”

Biểu cảm trên khuôn mặt của nam nhân dường như có chút khó chịu, nhưng Trình Cẩn cẩn thật quan sát, liền cảm thấy có lẽ chỉ là ảo giác, bởi vì thần sắc của đối phương một chút cũng không thay đổi. Trình Cẩn trong lòng cảm thấy mất mát không nói nên lời, Lục Đào đột nhiên nói: “Người nên về đây không nên là tôi sao?”

Trình Cẩn sững sờ, thật sự không ngờ Lục Đào lại hỏi anh như thế này, cậu có chút ngượng ngùng, mới nói: “Cũng không phải….Em không có ý đó..."



Lục Đào nói: “Tôi mới là bạn đời của em.”

Ngay cả câu nói này rõ ràng là dáng vẻ ghen tị, từ miệng đối phương phát ra, lại có cảm giác lãnh đạm. Trình Cẩn nhịn không được nói: “Trên thực tế, anh ấy cũng có thể xem là…”

Lục Đào nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt một chút biến hoá cũng không có, đáy mắt sâu như biển, khiến Trình Cẩn dường như không dám nhìn trực diện, vội vàng dời tầm mắt, quay người bước hai bước vào phòng bếp, rất nhanh lại dừng lại cước bộ, ngập ngừng hỏi: “Anh muốn ở lại ăn cơm không?”

Qua vài giây, Lục Đào “ừm” một tiếng.

Mặc dù không phải là “cái người” mong đợi đó, nhưng Trình Cẩn vẫn cẩn thận chuẩn bị một bữa tối, cậu không biết quy luật chuyển biến giữa hai người, nhưng cậu hy vọng rằng nhân cách đó có thể nhanh chóng kiểm soát cơ thể, như vậy, bọn họ lại có thêm một đêm tuyệt vời.

Lúc đang bày món ăn, Trình Cẩn luôn luôn chú ý đến chồng đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách. Cậu hiện tại có thể phân biệt rất rõ hai nhân cách, nhân cách chủ lúc ngồi luôn thẳng người, ngay cả khi đang ngồi trên ghế sô pha êm ái, như đang có cuộc họp quan trọng, lưng sẽ không dựa vào phía sau. Còn nhân cách thứ hai sẽ buông lỏng hơn nhiều, có lúc thậm chí còn xem một số phim truyền hình hạng ba kém trí tuệ mà Trình Cẩn có thể xem.

Sau khi dọn tất cả các món ăn ra bàn, xác nhận rằng góc ngồi của đối phương không thay đổi, Trình Cẩn cảm thấy thất vọng. Cậu do dự một lúc, sau đó lấy trong tủ lạnh ra một phần nước dinh dưỡng hâm nóng, sau đó đặt lên bàn.

“Ăn cơm thôi.” Trình Cẩn đứng cách hơi xa gọi chồng, cả người trên dưới đều gò bó.

Lục Đào không có không để ý đến lời nói của cậu, lập tức tắt quang hình đứng lên, nhưng khi nhìn thấy tạp dề của Trình Cẩn có chút giật mình. Trình Cẩn thấy anh đang nhìn chằm chằm vào tạp dề của mình dường như có gì đó không đúng, vô thức cúi đầu nhìn xuống.

Tạp dề trước đây của cậu rất bình thường, nhưng tạp dề hiện tại là loại viền ren trắng, giống như của nữ hầu. Nhân cách thứ hai rất thích Trình Cẩn mặc nó, thậm chí còn bắt cậu không mặc gì chỉ đeo nó, sau đó cao hưng đè cậu xuống bệ bếp, mạnh mẽ đâm cậu.

Nam nhân này chỉ mặc quần lót màu đen hoặc xám, cà vạt cũng sẫm màu, một năm có đến hơn nửa thời gian là mặc quân phục, tuyệt đối sẽ không thích thứ đồ này.

Nếu như trước đây, Trình Cẩn có lẽ đối với ánh mắt không hài lòng như vậy của anh nhìn liền lập tức thay ra, nhưng bây giờ, cậu sẽ không không làm như vậy.

Thay nó cũng vô ích phải không? Người chồng chân chính không thích nhất chính là cậu, cậu bất luận thay đổi thế nào, đều cũng không đổi được tấm chân tình của đối phương.

Trình Cẩn không cởi tạp dề, trực trực tiếp ngồi xuống, Lục Đào ngồi đối diện với cậu.

Ban đầu, để không khí ăn uống trở nên ấm áp, Trình Cẩn không có làm bản ăn quá lớn, như vậy lúc ngồi xuống khoảng cách sẽ rất gần. Trình Cẩn giờ lại có chút hối hận về quyết định này, không muốn nhìn thấy vẻ lãnh đạm trên gương mặt của chồng mình nên chỉ cúi đầu xuống. “Có thể không hợp với khẩu vị của anh, nếu không thích, anh có thể uống nước dinh dưỡng, em hâm nóng cho anh.” Trình Cẩn cho rằng bát canh sẽ được từ từ đẩy sang, nhưng lại nghe chồng nói: “Em cũng cho “anh ta” uống nước dinh dưỡng?”

Trình Cẩn sửng sốt, trong tiềm thức lắc đầu, “Làm sao có thể? Anh ấy rất thích đồ ăn em làm ah.”

Nam nhân đối diện trầm mặc một lúc, mới nói: “Tôi ăn cái gì cũng được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau