Đơn Xin Ly Hôn

Chương 95: Thông Báo Tìm Người (2)

Trước Sau
Người dịch: Ravine

Lục Đào dường như không thể chịu đựng được nữa, từ giọng điệu bình tĩnh bật ra một câu kinh thiên động địa, "Ngạn Thất thích anh trai em."

“A?” Trình Cẩn sững sờ, ngay sau đó lại càng ngạc nhiên hơn, “A?”

Chuyện này cậu không tài nào tiêu hóa được, lắp bắp nói: "Sao lại như vậy được? Ngạn Thất thích anh trai em? Là kiểu thích như nào? Chắc không phải chứ? Tuổi tác của bọn họ cách xa nhau như vậy, cách biệt cả thế hệ, chuyện này làm sao có khả năng?"

Cậu càng nói càng hoảng, nhưng trong lòng cậu biết rất rõ Lục Đào sẽ không nói dối cậu loại chuyện này, mà những chi tiết nhỏ lóe lên trong đầu cậu dường như cũng xác nhận tính chân thực của câu nói này, chẳng hạn như khi năm đó Ngạn Thất thất tình lại đứng khóc ở góc nhà mình, chẳng hạn như anh trai đột nhiên dặn dò cậu không được tiếp xúc gần Ngạn Thất, hoặc chẳng hạn như bầu không khí kì lạ khi hai người đó ở cạnh nhau.

Còn có, khi Ngạn Thất đi xem mắt, cậu ta đã dặn dò Trình Cẩn không được phép nói chuyện đó với anh trai mình.

Đầu óc Trình Cẩn rối tung cả lên, ảnh hưởng của việc này còn khiến cậu sốc hơn cả khi Lục Đào tìm thấy cậu. Phải mất một lúc cậu mới tìm lại được giọng nói của chính mình, "Vậy, vậy thì anh trai em cũng thích Ngạn Tiểu Thất sao?"

Lục Đào nói: "Tôi không biết."

Biết rằng người đàn ông này sẽ không bao giờ để ý quá nhiều đến những thứ không quan trọng đối với anh, Trình Cẩn cũng không thấy thất vọng với câu trả lời này, cậu nghĩ, "Chắc, chắc là không thích đâu ... Nếu không anh hai sẽ không chạy trốn ... Vậy thì giữa bọn họ, tóm lại, tóm lại ... "

Trình Cẩn nhận ra rằng điều khiến mình thực sự vướng mắc là liệu giữa bọn họ có mối quan hệ về thể xác nào hay không, mà thậm chí liệu Ngạn Thất có cưỡng bức anh trai mình hay không.

Do chấn động từ vụ việc này, Trình Cẩn đã bình tĩnh hơn rất nhiều khi xem những tin tức sau đó. Tờ báo mà cậu cầm vẫn dành một trang lớn tin tức về vụ việc của Indira. Lần này, bao gồm cả Indira, hơn 30.000 tội phạm đã bị bắt, trong đó có hơn 4.000 bác sĩ, nhà sinh vật học và những nhân tài cao cấp khác đã thiệt mạng trong trận chiến khốc liệt.

“Có quá nhiều người tham gia đến vậy.” Trình Cẩn vẫn rất kinh động khi nhìn thấy con số này, và điều khiến cậu sốc hơn cả là số người mất mạng vì thí nghiệm về Khảm Hợp Thể trong 100 năm qua.

Trong báo cáo, hàng chục nghìn trẻ em đã chết trong cuộc thí nghiệm, và những người bị bí mật bắt cóc đến tinh cầu Thực Nghiệm sống sót chỉ còn chưa đến 300 người. Trên thực tế, Tháp Tháp là đối tượng thí nghiệm duy nhất thực sự thành công.



"Thật là điên rồ!"

Trình Cẩn xem qua tờ báo cũng không thấy bản án nào dành cho Indira, chỉ có thể hỏi Lục Đào, "Indira đã bị xét xử chưa?"

“Rồi, hắn đã bị đưa đến tinh cầu Địa Ngục.” Lục Đào trả lời ngắn gọn.

Trình Cẩn cau mày nói: "Không bị tử hình sao? Không phải có rất nhiều người mong muốn hắn bị tử hình sao?"

"Không. Tòa án xét xử đã biểu quyết, một phần ba số người ủng hộ án phạt tử hình, và hai phần ba số người còn lại ủng hộ án phạt tù chung thân."

Lục Đào ngừng một lát, "Tôi đã biểu quyết cho phương án thứ hai."

"Hả? Anh chọn án phạt chung thân? Tại sao?" Trình Cẩn khó hiểu, theo cậu thấy Lục Đào là một người đàn ông tuyệt đối chính trực, anh không thể nào có chút thông cảm với một kẻ xấu xa như vậy.

Lục Đào bình tĩnh nói: "Tử hình bằng tiêm thuốc quá thoải mái. Sống trong địa ngục thật không phải là cách trừng phạt tốt hơn sao?"

Trình Cẩn nghĩ đến nhà tù to lớn lạnh lẽo trên tinh cầu Địa Ngục, cậu toàn thân run rẩy gật đầu liên tục. "Đúng là như vậy. Còn gia tộc sau lưng Indira thì sao? "

"Tất cả bọn họ đều đã bị trục xuất đến tinh cầu Địa Ngục. Những người không liên quan gì đến chuyện này không cần phải ngồi tù. "

Trình Cẩn hỏi câu mà cậu quan tâm nhất, "Tháp Tháp thì sao? Cậu ấy đã đi đâu?"

"Trong phòng thí nghiệm của bệnh viện quân y."



Trình Cẩn có chút sửng sốt, "Tại sao cậu ấy còn phải làm thí nghiệm? Có phải là do người trong quân bộ khống chế cậu ấy để nghiên cứu về Khảm Hợp Thể không?"

Trước câu hỏi của cậu, Lục Đào không có bất kỳ phản ứng bất thường nào, anh nói: "Không phải, chỉ là hy vọng có thể tìm ra cách để giúp cậu ta trở lại bình thường. Có bác sĩ Điền Thất chỉ đạo sẽ không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho cậu ta."

Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm, thì thào nói: "Thực xin lỗi, em vừa nãy quá khích rồi."

Lục Đào nhìn cậu, "Còn muốn hỏi gì nữa không?"

Trình Cẩn dường như có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhất thời không nhớ ra được nên đành ngơ ngác lắc đầu.

Lục Đào nói: "Nghỉ ngơi một chút đi. Sau mười một giờ nữa, chúng ta trở về tinh cầu Đế Quốc."

"Thiết, thiết bị liên lạc của em mất rồi, có thể bị hạn chế nhập cảnh."

Trình Cẩn đột nhiên nghĩ đến việc này.

Lục Đào nhìn cậu vài giây, sau đó đột nhiên nói: "Đưa tay ra."

Trình Cẩn không biết anh sẽ làm gì, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn chìa tay ra. Cậu mặc quần áo rất dày, mặc dù nhiệt độ trong phi thuyền cao nhưng cậu cũng không cởi áo khoác ra, thật ra cũng chảy mồ hôi, nhưng cậu không để ý vì quá căng thẳng.

Do mặc dày nên cho dù có duỗi tay ra cổ tay cũng không lộ ra ngoài. Lục Đào dừng lại, đưa tay xắn ống tay áo của cậu lên một chút, lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng nõn. Giây tiếp theo, anh lấy ra thứ gì đó từ trong túi và ấn nó vào cổ tay Trình Cẩn.

“Lách cách” một tiếng, thiết bị liên lạc quen thuộc đã bị quấn chặt trở lại cổ tay cậu. Trình Cẩn sững sờ, mất một lúc lâu mới phản ứng lại, "Anh sau đó đã lên con tàu đó?"

Lục Đào nói: "Lẽ nào em cho rằng tôi sẽ không đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau