Đông Cung Mị

Chương 1: Cổng Chu Tước

Sau
Xin chào, vì đang trong quá trình chờ duyệt bản sửa lại nên tôi sẽ gửi tạm đoạn giới thiệu truyện ở đây một thời gian, hy vọng các bác thông cảm và đón nhận cho sự "hơi cồng kềnh" này của tôi một cách vui vẻ nhé.

Tôi định đợi lúc nào được duyệt lại rồi mới ra thông báo gửi các bác, nhưng sợ đợi hơi lâu, nên đành để nó ở trang đầu truyện này, cảm ơn các bác đã lựa chọn "Đông Cung Mị" nha.

**********

Giới thiệu :

Gia tộc lâm vào nguy nan, Triệu Tích Vi trở thành một quân cờ, bị ép gả cho Thái tử yêu giang sơn không yêu mỹ nhân. Nghe đồn Thái tử tính tình lãnh khốc, cổ tay thiết huyết, trị được cả triều văn võ phục thiếp...

Đối mặt với vận mệnh của bia đỡ đạn này, Triệu Tích Vi đã chuẩn bị tốt để rời xa Thái tử, bảo vệ cái mạng nhỏ của mình. Lại không nghĩ tới, sau khi kết hôn Thái tử bỗng nhiên đổi tính, hằng đêm thấp giọng dụ dỗ: Sinh một đứa bé cho ta, có được không?

Triệu Tích Vi giãy giụa từ chối: thần thiếp thân thể yếu ớt, thái y nói phải tĩnh dưỡng.

Thái tử cúi người xuống, ghé sát tai nàng thấp giọng mà cười: Nếu thân thể yếu ớt, thế thì càng cần có người bên cạnh chăm sóc.

Sau đó lại ra lệnh: Truyền lệnh xuống, Thái tử phi thân thể không khỏe, bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý quấy rầy.

Ngày hôm sau, Thái tử phi thật sự bị bệnh.

......

Ngày này qua ngày khác, vì thế trong cung truyền ra, Thái tử phi xinh đẹp rạng ngời, đáng tiếc thân mang bệnh tật.

Nàng mắc một căn bệnh khiến mặt mũi hồng hào, chân tay yếu ớt, vô phương cứu chữa…

********

"Ầm ầm —— "

Sấm vang chớp giật, mưa rơi xối xả.

Triệu Tích Vi cầm một chiếc ô giấy dầu và bước nhanh trong cơn mưa bão.

Hạt mưa vừa nhanh vừa dày đặc làm nhòe mắt nàng.

Nàng dùng sức lau nước trên mặt, xuyên qua bóng đèn, nhìn thấy khung cảnh mờ nhạt phía trước.

Bức tường trắng ngói đen, rường cột chạm trổ.

Một nhóm nam nhân mặc quan phục màu đỏ lo lắng đứng ở đó.

Đám quan chức kéo tới giờ nghị trực, lại gặp thời tiết quá xấu đành phải đứng dưới hiên tránh mưa.

Vừa ngước mắt lên liền thấy nàng, lập tức trợn to hai mắt khiếp sợ.



Chu Tước là con đường dẫn thẳng vào nội thành, ngoại trừ quan viên bận việc chính vụ, người bình thường không thể vào.

Nhưng mà nàng, nàng làm sao mà vào được?

"Này, nha đầu kia, ngươi là ai?"

Không đúng, có thể đi vào nơi này, khẳng định không phải người bình thường, nhất định có mối quan hệ nào đó.

Chợt sửa lại giọng điệu, "À, tiểu cô nương, ngươi tìm ai?"

"Mau dừng lại, phía trước là Thái Thường tự, tự tiện xông vào là tội chết! Đừng có đi về phía trước nữa, nghe không?"

Thái Thường tự. . .

Triệu Tích Vi khẽ vuốt mái tóc ướt sũng của mình, nheo mắt và nhìn về phía trước.

Ngoại tổ phụ của nàng đã từng ở chỗ này.

Sống ở nông thôn mười sáu năm, nàng chưa bao giờ biết mọi thứ trong kinh thành.

Nếu không phải tính mạng mẫu thân đang như ngàn cân treo sợi tóc, có lẽ cả đời này nàng cũng sẽ không tới đây.

Nàng nhìn Thái Thường tự trong mưa, nhưng lại không biết rằng ai đó cũng đang nhìn nàng.

Trong tửu lâu đối diện, nam tử mặc y phục màu đen, đeo bạch ngọc quanh eo, tay cầm chén rượu, đứng ở bên cửa sổ.

Thần sắc hắn bình ổn mà đạm mạc, từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ trong mưa.

Một thị vệ áo xanh lặng lẽ đi vào, đưa ra một cái hộp gỗ sơn mài màu đen: "Chủ tử."

Nam tử tiếp nhận hộp gỗ, lấy tờ giấy trắng bên trong ra.

Từ từ mở ra, đó là bức chân dung của một thiếu nữ.

Tóc như mây đen, mặt như bạch ngọc.

Lông mày thanh tú, nụ cười rạng rỡ, như ánh sao sáng, lại như mặt trời rực rỡ.

Cho dù chỉ là thông qua một tờ giấy mỏng cũng có thể cảm nhận được phong thái tràn đầy năng lượng của nàng.

Nam nhân rời mắt khỏi bức chân dung, rồi lại nhìn thiếu nữ trong mưa, trầm giọng nói: "Là nàng ấy sao?"

Mưa to gió lớn, váy áo của nàng ướt đẫm, đầu tóc rối bời.



Nàng kiên định bình tĩnh đứng giữa con phố dài, dáng người mảnh khảnh cao thẳng như tùng bách, không có một chút chật vật nào.

"Chủ tử, ngài cảm thấy cô nương ấy không sao chứ?” Thị vệ áo xanh có chút lo lắng, "Có nên âm thầm giúp nàng ấy một tay không?"

"Ừm?"

Thị vệ áo xanh lắc đầu: "Lỡ như thừa tướng không chịu nhận thân, mà lại ném nàng vào đại lao. . ."

"Ngươi lo xa rồi." Thanh âm nam tử kéo dài: "Ngươi xem —— "

Thị vệ đột nhiên quay đầu, vẻ mặt cứng đờ trong giây lát.

Một chiếc xe ngựa thuận buồm xuôi gió từ phố Thiên Môn, để lại một vệt nước dài trên mặt đất.

Hắn thấy rõ ràng.

Thiếu nữ kia kiên quyết ném chiếc ô trong tay, dùng hai tay vén chiếc váy ướt sũng, lao về phía cổng Chu Tước.

Ngay sau đó, nàng hất tung vạt áo, chắp tay, không chút do dự quỳ rạp xuống đất!

"Ầm ầm —— "

Một tia chớp khác xẹt qua, chiếu sáng toàn bộ đại lộ Chu Tước.

"Xoạt!" Hộ vệ trấn giữ cửa thành lập tức rút đao: "Người nào lớn mật như thế? Dám ngăn cản xe ngựa thừa tướng!"

Các quan trú mưa dưới mái hiên không khỏi rùng mình.

Một cơn gió mạnh thổi lên, sau đó cơn mưa xối xả đổ xuống thành.

Triệu Tích Vi nhìn những người trong xe ngựa, ngọc quan áo tím, váy hoa cẩm bào, có một đôi mắt cực kỳ giống nàng.

Tim nàng cảm thấy đau nhói, tất cả những cảm xúc bị kìm nén trước đó trào dâng trong tích tắc.

Sau vài lần nghẹn ngào, nàng nghe thấy chính mình nói.

Từng câu từng chữ, vang dội.

"Tôn nữ của Thẩm Mục cựu Thái Thường Tự Khanh, chi nữ của Thẩm thị Ngọc Thanh, Triệu thị Tích Vi, cầu kiến phụ thân Triệu Tử Nghi!"

Mưa gió dữ dội, dây cột tóc màu trắng của nàng tung bay, mưa tạt vào khuôn mặt trắng nõn non nớt, thật yếu ớt mà cũng thật kiên nghị.

Khiến đám quan chức trẻ tuổi đứng dưới hiên tránh mưa, đều nhìn đến kinh ngạc.

Hóa ra Triệu Tử Nghi đoan chính quân tử, quyền thế ngập trời, nghiêm túc thận trọng, vậy mà có một nữ nhi bên ngoài!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau