Đông Cung Mị

Chương 11: Ngươi Không Xứng

Trước Sau
"Hỏi tội?" Triệu Tích Vi cười lạnh một tiếng, "Thân là chủ tử, giáo huấn nô tỳ, có tội gì?"

Vừa nói vừa vung áo choàng đi ra ngoài: "Dẫn bà ta, cùng đi gặp Đại phu nhân!"

Trong viện Cảnh Tú, Triệu Thừa Yến ăn cơm tối xong, đang cùng Triệu Thừa Vũ đánh cờ.

"Chẳng qua chỉ là một nha đầu nhà quê mà thôi, Yến tỷ tỷ sao phải coi trọng!" Triệu Thừa Vũ đặt xuống một quân cờ, hững hờ cười nói.

"Vũ muội muội không biết rồi." Triệu Thừa Yến lắc đầu, suy nghĩ trùng điệp: "Tính tình kia của mẫu thân ta muội cũng biết, giấu không được chuyện, dã nha đầu kia vừa về đến đã loạn lên. Mà ta thấy nha đầu kia cũng rất có tâm cơ, sợ không được bao lâu, trong mắt phụ thân cũng chỉ có một mình nàng ta."

"Xì, không phải chỉ là một thứ nữ sao? Đích thứ khác biệt, nàng ta có lợi hại thế nào, cũng không trở mình được."

Triệu Thừa Vũ không tỏ rõ ý kiến: "Muội đã giao phó cho Đinh ma ma, bảo bà ta đến ra oai phủ đầu!"

"Đinh ma ma ở phòng bếp chính?" Triệu Thừa Yến nhướng mày, có loại dự cảm không tốt, "Vũ muội muội, muội để phòng bếp chính xen vào chuyện này làm cái gì?"

Triệu Thừa Vũ cười nói: "Còn làm gì nữa, phân phó Đinh ma ma đưa cho nàng ta chút đồ ăn thừa thôi, một thứ nữ như nàng ta sẽ không dám nói gì!"

Triệu Thừa Yến nghe vậy đổi sắc mặt, lo lắng nói: "Muội muội, có phải hồ đồ rồi không! Thân phận nàng ta dù có hèn mọn, thì cũng là nữ nhi của phụ thân ta, muội sao có thể làm như vậy!"

Triệu Thừa Vũ kinh ngạc nhướng mắt, muốn giúp tỷ tỷ ra mặt, không nghĩ rằng phản ứng của tỷ tỷ lại mạnh như vậy.

Vì thế liền giải thích: "Yến tỷ tỷ đừng gấp, nếu nàng ta dám làm lớn chuyện, vừa vặn để Đại phu nhân lấy lý do thiếu kỷ luật mà nghiêm khắc chế ngự nàng ta!"

Vừa nói vừa nắm tay Triệu Thừa Yến, cười cười: "Ta biết rõ tỷ tỷ là người cẩn trọng, không muốn làm ra chuyện vượt qua quy củ như vậy. Thế nhưng loại chuyện bẩn thỉu này phải có người động tay, chẳng lẽ tỷ tỷ muốn cả một đời giữ lấy cái danh hiệu thục nữ nhã nhặn, để một nha đầu nhà quê chiếm hết phong quang khắp nơi sao?"

Triệu Thừa Yến cụp mắt suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Muội nói đúng, thế nhưng mẫu thân của ta là một người thẳng tính, giấu không được chuyện gì, sợ rằng sẽ không có kết thúc tốt đẹp. . ."



Triệu Thừa Vũ hừ một tiếng, "Tỷ tỷ, tỷ mới là đích nữ danh chính ngôn thuận, mẫu thân của tỷ có trưởng công chúa làm chỗ dựa, còn sợ một nha đầu nhà quê được đà lấn tới sao?"

"Nói trắng ra, nhìn toàn bộ đế kinh này, trừ mấy vị công chúa hoàng tử trong hoàng cung, ai còn có thể cao quý hơn tỷ tỷ ? Dã nha đầu kia nửa đường vô duyên vô cớ trở thành trưởng nữ của tướng gia, sau này nàng ta chia sẻ một nửa phong quang với tỷ, tỷ còn có thể nhịn?"

Thấy Triệu Thừa Yến có mấy phần dao động, Thừa Vũ tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Huống hồ, tỷ xem dáng người nàng ta yêu kiều như vậy, dung mạo lại tươi đẹp động lòng người, là thứ câu dẫn người ta nhất! Đến ngày nghị thân, nàng ta tùy tiện mặc một bộ trang phục, nhất định sẽ lọt vào mắt xanh của thế gia công tử! Tỷ tỷ thật sự không quan tâm sao?"

Những lời này rất có cơ sở, đặc biệt là câu cuối cùng, trực tiếp đánh vào tâm tư Triệu Thừa Yến.

"Muội muội đừng nói loại lời này!" Nhớ tới chuyện nghị thân, Triệu Thừa Yến không khỏi đỏ mặt, nhưng lời nói khước từ của nàng ta lại không có chút thẹn thùng nào của thiếu nữ vốn có, mà lại tràn đầy bình tĩnh tự chủ: " Ở một gia tộc như Triệu phủ, hôn sự của chúng ta chắc chắn phải lấy đại cục làm trọng, như việc gả cho ai, cũng chỉ có thể nghe theo vận mệnh an bài, không phải điều mà chúng ta có thể nắm giữ."

Nói rồi nhìn về phía Triệu Thừa Vũ, ngữ trọng tâm trường nói: "Muội cũng đừng chỉ biết lo lắng ta, có một số việc tuy rằng chúng ta không thể quyết định, nhưng cũng nên để trong lòng, cẩn thận tính toán."

"Đúng vậy." Triệu Thừa Vũ thả quân cờ trên tay xuống. "Muội chỉ muốn để một đường lui, cho nên không thể để cho nha đầu kia cản đường chúng ta."

"Muội lại hồ đồ rồi." Triệu Thừa Yến lắc đầu, cười nhạt một tiếng nói: "Lời nói vừa rồi của ta muội một câu cũng không lọt tai. Ý của ta là muội phải né mũi nhọn, tập trung vào chuyện của mình. Còn Triệu Tích Vi, nếu như phụ thân nhất định an bài cho nàng ta một mối hôn sự tốt, chúng ta cũng không thể làm gì."

Triệu Thừa Vũ lo lắng hai mắt đỏ lên, phẫn nộ nói: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì một dã nha đầu có thể đạp trên đầu chúng ta? Không được, nhất định không thể để cho loại chuyện này phát sinh!"

Triệu Thừa Yến thở dài, chậm rãi đặt xuống một quân cờ rồi nói: "Ta biết rõ muội muội lo lắng, ta cũng có giảm giác như muội muội. Thế nhưng chúng ta không thể làm việc qua loa, cần phải có kế hoạch lâu dài, hiểu chưa?"

Triệu Thừa Vũ thở ra một hơi, đang muốn thương lượng kế hoạch như thế nào, vừa quay đầu, đột nhiên thân thể run lên, giọng căm hận nói: "Dã nha đầu kia đến rồi!"

Triệu Thừa Yến ngước mắt, đã nhìn thấy một nữ tử khoác áo choàng đỏ, đối mặt với gió tuyết nhẹ nhàng, được người hai bên đỡ chậm rãi đi tới.

Không phải Triệu Tích Vi thì còn ai vào đây nữa?

Dáng người nàng cao gầy, chiếc áo choàng đỏ khiến nàng chói lọi như mặt trời mùa hè.



Eo thon mềm mại, bước đi nhanh nhẹn nhẹ nhàng như chim én lướt qua các ngõ hẻm.

Gió cuộn vạt áo bay dập dờn, hiện ra phong thái bất phàm.

Lại thêm dung nhan tươi đẹp tiên diễm, cùng với thần sắc ung dung điềm tĩnh, dáng vẻ tiêu sái tràn đầy sức sống.

Chỉ liếc mắt một cái, Triệu Thừa Yến lập tức cảm thấy hô hấp không thông..

Triệu Tích Vi bước đến trong sân, liền cảm nhận được địch ý mãnh liệt ngấm ngầm.

Nhưng nàng cũng không đến giảng hòa, liền không thèm liếc mắt nhìn, đi thẳng vào phòng chính.

Triệu Thừa Yến đè xuống tâm tình phức tạp, thay đổi bộ dáng điềm tĩnh mỉm cười, nghênh đón: "Vi tỷ tỷ, tỷ đã dùng cơm tối chưa? Yến nhi để lại cho tỷ tỷ ít bánh hạt dẻ, nghĩ tỷ tỷ nhất định sẽ thích."

Triệu Tích Vi ngừng chân, nghiêng người nhìn thoáng qua muội muội cùng cha khác mẹ của mình, thấy nàng ta gọn gàng, đoan trang tú lệ, toàn thân trên dưới từ sợi tóc đến khóe mắt đều mang ý cười, cái gì cũng vừa đủ, không thể bắt bẻ.

Triệu Tích Vi liền cười đáp lễ: "Yến muội muội, đa tạ muội muội nhớ nhung, chỉ có điều tối hôm nay đồ ăn quá ngon, không cẩn thận ăn đến mức no bụng, ý tốt của muội muội ta xin ghi nhận."

Nghe được câu này, mặt Triệu Thừa Vũ đã đen, lại càng thêm khó coi.

Vừa rồi, câu nói "Không thể làm gì, tránh né mũi nhọn" của Triệu Thừa Yến giống như một viên thuốc nổ, làm nổ tung lồng ngực đầy tức giận của nàng ta.

Nàng tức giận đến nhất thời quên mất lời khuyên của Triệu Thừa Yến, nhịn không được liền trợn mắt:

"Bánh hạt dẻ là Thục phi nương nương ban cho, nguyên liệu đa dạng phong phú khiến ai cũng kinh ngạc, cách ăn cũng rất đặc biệt, người bên cạnh không hiểu lễ nghi cung đình, căn bản thật lãng phí. Yến tỷ tỷ sao có thể tùy tiện chia sẻ cho người khác?"

Lời này giống như trực tiếp chỉ vào mặt mà mắng, ngươi không xứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau