Chương 15: Nhà Này Có Ngươi Thì Không Có Ta
Triệu Tử Nghi lập tức hiểu ra. Hai nữ hài không hòa hợp với Vi nhi, đều do Từ thị cản trở!
Sắc mặt hắn trầm xuống, quyết tâm muốn giết chết uy phong của Từ thị: "Yến nhi, nói xin lỗi Vi nhi đi."
"Phụ thân!" Triệu Thừa Yến kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Còn chưa mở miệng cãi lại, Từ thị đã chống nạnh gầm thét: "Triệu Tử Nghi, ngươi thiên vị cũng có mức độ thôi! Yến nhi không phải con của ngươi sao? Ngươi cứ làm nhục nó như vậy sao?"
"Đau lòng à?" Triệu Tử Nghi cười lạnh: "Đã như vậy thì phu nhân đi xin lỗi Vi nhi đi!"
Hỏng rồi!
Trái tim Triệu Thừa Yến run lên, nàng ta biết sắp có chuyện không hay xảy ra.
Quả nhiên, Từ thị sau khi bị hắn khiêu khích, cảm xúc lập tức hoàn toàn mất khống chế, hét lên: "Xin lỗi? Ta mà phải xin lỗi? Triệu Tử Nghi, ngươi điên rồi!"
Triệu Tử Nghi bình tĩnh như băng: "Ngày đầu tiên Vi nhi vào phủ liền phải chịu ủy khuất này, ngươi làm đích mẫu nên nói lời xin lỗi mới phải."
Lời này của hắn đã cực kỳ gắng sức kiềm chế, giữ mặt mũi cho đương gia phu nhân Từ thị rồi.
Nhưng Từ thị đã bị đố kị làm cho đầu óc choáng váng, chỉ đỏ mắt kêu khóc: "Triệu Tử Nghi! Nàng ta bị ủy khuất sao, vậy ngươi từng nghĩ đến cảm nhận của ta chưa? Ta đã thuận theo ý ngươi trừng phạt Đinh ma ma, ngươi còn muốn bảo ta đi xin lỗi? Ta đường đường là một đương gia chủ mẫu, phải đi xin lỗi một thứ nữ như nàng ta? Ta chỉ lỡ tay quẳng cái chén, nàng ta rõ ràng có thể né tránh, vì sao không tránh? Tuổi còn nhỏ như vậy, tâm cơ không khác gì nương của nàng ta!"
"Từ Vân kiều!" Câu nói sau cùng thốt ra, Triệu Tử Nghi hoàn toàn đánh mất lý trí, lập tức nổi giận nói: "Sao ta lại cưới một nữ nhân như ngươi chứ!"
Âm thanh của Từ thị run rẩy: "Đúng vậy! Ta chính là nữ nhân như vậy, ta không bằng Thẩm Ngọc Thanh! Nếu ngươi thấy ta không vừa mắt thì bỏ ta đi! Nếu không ta còn trong phủ một ngày, nàng ta sẽ không có ngày nào sống dễ chịu!"
Triệu Tử Nghi tức giận đến mức đập tay xuống bàn: "Ngang ngược!", sau đó "đùng đùng" một tiếng, đóng sập cửa mà ra ngoài.
Từ thị bổ nhào theo sau: "Triệu Tử Nghi, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Triệu Tử Nghi không quay đầu lại, rèm cửa kêu răng rắc.
Từ thị nước mắt cuồn cuộn, hướng phía sau lưng hắn kêu lên: "Triệu Tử Nghi! Ta muốn hòa ly (ly hôn) với ngươi!".
"Từ Vân kiều." Triệu Tử Nghi dừng bước, đứng vững trong viện, thanh âm lạnh như băng như sắt: "Đây là do ngươi nói, ngươi tốt nhất nên nhớ cho kỹ."
Nói xong, hất áo choàng, không có chút lưu luyến nào bước nhanh mà rời đi.
Từ thị tức giận suýt chút nữa ngất đi.
Triệu Thừa Yến vội vàng xông lại, một tay đỡ lấy bà ta sắp ngã xuống: "Mẫu thân!"
Từ thị kinh ngạc nhìn nữ nhi, thất hồn lạc phách nói: "Yến nhi, lúc trước ngoại tổ mẫu con ngàn vạn khuyên răn ta đừng gả cho hắn, nhưng ta cố chấp không nghe... Con nói xem, trái tim hắn sao có thể cứng như vậy..."
"Mẫu thân..." Triệu Thừa Yến trong lòng chua xót, nước mắt cứ thế lăn xuống: "Phụ thân chỉ là trong lúc tức giận, nói mấy câu thôi, người tuyệt đối đừng để trong lòng."
Nước mắt Từ thị rơi xuống như mưa.
Triệu Tích Vi nhíu mày, tính tình Từ thị quá ương ngạnh, rõ ràng không nỡ bỏ phụ thân, nhưng lời nói lại hung hăng, đẩy quan hệ phu thê đi vào ngõ cụt.
Nàng khẽ thở dài một hơi, cảm thấy đau đầu trước tràng kịch nháo động này.
Với thân phận của phụ thân, hưu thê sẽ là sự kiện kinh động văn võ bá quan toàn triều, Từ thị khóc lóc làm loạn lớn như vậy, cứ để tình trạng này tiếp diễn, e rằng sẽ khiến cả hai người đều khó xử.
Suy nghĩ một chút, nàng bước ra cửa phòng: "Phu nhân, ngài..."
"Cút đi!"
Nàng còn chưa kịp nói câu an ủi nào, Từ thị đã hung ác quay đầu lại.
Ánh mắt sắc như dao, hung hăng nói: "Ngươi vào phủ có mục đích gì, đừng tưởng ta không biết! Ngươi, đồ con hoang không biết xấu hổ!"
"..."
Triệu Tích Vi trầm mặc, áp chế lửa giận trong lòng, Triệu Thừa Vũ đứng bên cạnh xem náo nhiệt nãy giờ lạnh lẽo mở miệng nói: "Có lòng tốt như vậy, sao không nói trước mặt bá phụ đi? Làm bộ làm tịch cho ai xem, hừ."
Một câu nói kia, không khác đổ thêm dầu vào lửa giận trong lòng Từ thị, bà ta bỗng nhiên quay người, mắng: "Triệu Tích Vi, nhà này có ngươi không có ta, có ta không có ngươi!"
Nếu không phải dã nha đầu này gây chuyện thị phi, bà ta có thể cãi nhau với tướng gia sao?
Nếu không phải dã nha đầu châm ngòi ly gián, tướng gia sẽ tức giận đến thế sao!
Không phải chỉ quăng cái chén vào trán thôi à, tướng gia vì vậy mà tức giận muốn hưu thê, ngày tháng sau còn dài, chẳng lẽ để một dã nha đầu đè đầu cưỡi cổ bà ta.
"Người đâu, gọi Triệu Tử Nghi tới đây! Ta muốn hòa ly với hắn!"
Tống ma ma gấp đến độ vội vàng quỳ xuống: "Phu nhân bớt giận, phu nhân ngài đừng nói như vậy!"
Từ thị cảm giác cả người đều bị chọc giận đến mức nổ tung, bước qua Tống ma ma: "Không, không cần hắn tới đây, bản phu nhân không đợi được. Triệu phủ này, ta cũng không chịu được nữa, ta muốn đi ngay bây giờ!"
Tống ma ma còn chưa kịp phản ứng: "Ôi, ngài muốn đi đâu?"
"Ta muốn về Từ gia!" Từ thị tính tình nói đi là đi, "Ta muốn về phủ trưởng công chúa!"
Tống ma ma suýt nữa xụi lơ xuống: "Đại phu nhân, Đại phu nhân, ngài làm vậy không được! Ngài đi rồi, tướng gia phải làm sao bây giờ?!"
"Có cái gì không được!" Từ thị trừng mắt phượng, mặt vẫn mang theo nước mắt, chống nạnh liền mắng: "Hắn dám làm cho ta tức giận, ta còn phải cân nhắc mặt mũi của hắn sao!"
Tống ma ma vội ôm chặt lấy hai chân bà ta: "Phu nhân bị ủy khuất, trong lòng lão nô hiểu. Chỉ có điều mắt ngài bây giờ sưng lên, lớp trang điểm nhòe ra, Hầu gia cùng trưởng công chúa thấy sẽ cực kỳ đau lòng, ngài cứ như vậy mà trở về, trong lòng bọn họ không khó chịu sao?"
Từ thị nghĩ đến lúc trước xuất giá cha mẹ cực lực phản đối, nhưng bản thân khi đó khư khư cố chấp đi theo con đường mình chọn, không phải Triệu Tử Nghi thì không gả. Không nghĩ tới thời khắc này nháo loạn đến mức ân đoạn nghĩa tuyệt, không khỏi đau lòng: "Không quay về vậy ta làm sao bây giờ? Trơ mắt nhận sự tức giận của hắn sao?"
Mắt thấy Từ thị sắp bị khuyên nhủ, Triệu Thừa Vũ lạnh lẽo nói: "Đại bá mẫu nói đúng, bá phụ còn muốn người nhận lỗi kia."
Một câu nhẹ nhàng như vậy liền khiến Từ thị nhảy dựng lên: "Không được, ta không muốn nhận sự uất ức này!"
Nói xong liền lao vào sau tấm bình phong, "lộp bộp" lục tung tùng phèo lên, khiến mấy người đều choáng váng sững sờ.
Mặt Tống ma ma lo lắng, lại không dám đi khuyên, ánh mắt cầu cứu nhìn ba vị tiểu thư trước mặt.
Nhà ngoại của Từ thị, là phủ đại công chúa!
Đại công chúa là đứa con đương kim Thái hậu thương yêu nhất!
Lần này Từ thị cùng tướng gia huyên náo lớn như thế, trưởng công chúa thân là hoàng nữ, có thể tùy ý để nữ nhi của mình ủy khuất như vậy sao?
Sắc mặt hắn trầm xuống, quyết tâm muốn giết chết uy phong của Từ thị: "Yến nhi, nói xin lỗi Vi nhi đi."
"Phụ thân!" Triệu Thừa Yến kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Còn chưa mở miệng cãi lại, Từ thị đã chống nạnh gầm thét: "Triệu Tử Nghi, ngươi thiên vị cũng có mức độ thôi! Yến nhi không phải con của ngươi sao? Ngươi cứ làm nhục nó như vậy sao?"
"Đau lòng à?" Triệu Tử Nghi cười lạnh: "Đã như vậy thì phu nhân đi xin lỗi Vi nhi đi!"
Hỏng rồi!
Trái tim Triệu Thừa Yến run lên, nàng ta biết sắp có chuyện không hay xảy ra.
Quả nhiên, Từ thị sau khi bị hắn khiêu khích, cảm xúc lập tức hoàn toàn mất khống chế, hét lên: "Xin lỗi? Ta mà phải xin lỗi? Triệu Tử Nghi, ngươi điên rồi!"
Triệu Tử Nghi bình tĩnh như băng: "Ngày đầu tiên Vi nhi vào phủ liền phải chịu ủy khuất này, ngươi làm đích mẫu nên nói lời xin lỗi mới phải."
Lời này của hắn đã cực kỳ gắng sức kiềm chế, giữ mặt mũi cho đương gia phu nhân Từ thị rồi.
Nhưng Từ thị đã bị đố kị làm cho đầu óc choáng váng, chỉ đỏ mắt kêu khóc: "Triệu Tử Nghi! Nàng ta bị ủy khuất sao, vậy ngươi từng nghĩ đến cảm nhận của ta chưa? Ta đã thuận theo ý ngươi trừng phạt Đinh ma ma, ngươi còn muốn bảo ta đi xin lỗi? Ta đường đường là một đương gia chủ mẫu, phải đi xin lỗi một thứ nữ như nàng ta? Ta chỉ lỡ tay quẳng cái chén, nàng ta rõ ràng có thể né tránh, vì sao không tránh? Tuổi còn nhỏ như vậy, tâm cơ không khác gì nương của nàng ta!"
"Từ Vân kiều!" Câu nói sau cùng thốt ra, Triệu Tử Nghi hoàn toàn đánh mất lý trí, lập tức nổi giận nói: "Sao ta lại cưới một nữ nhân như ngươi chứ!"
Âm thanh của Từ thị run rẩy: "Đúng vậy! Ta chính là nữ nhân như vậy, ta không bằng Thẩm Ngọc Thanh! Nếu ngươi thấy ta không vừa mắt thì bỏ ta đi! Nếu không ta còn trong phủ một ngày, nàng ta sẽ không có ngày nào sống dễ chịu!"
Triệu Tử Nghi tức giận đến mức đập tay xuống bàn: "Ngang ngược!", sau đó "đùng đùng" một tiếng, đóng sập cửa mà ra ngoài.
Từ thị bổ nhào theo sau: "Triệu Tử Nghi, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Triệu Tử Nghi không quay đầu lại, rèm cửa kêu răng rắc.
Từ thị nước mắt cuồn cuộn, hướng phía sau lưng hắn kêu lên: "Triệu Tử Nghi! Ta muốn hòa ly (ly hôn) với ngươi!".
"Từ Vân kiều." Triệu Tử Nghi dừng bước, đứng vững trong viện, thanh âm lạnh như băng như sắt: "Đây là do ngươi nói, ngươi tốt nhất nên nhớ cho kỹ."
Nói xong, hất áo choàng, không có chút lưu luyến nào bước nhanh mà rời đi.
Từ thị tức giận suýt chút nữa ngất đi.
Triệu Thừa Yến vội vàng xông lại, một tay đỡ lấy bà ta sắp ngã xuống: "Mẫu thân!"
Từ thị kinh ngạc nhìn nữ nhi, thất hồn lạc phách nói: "Yến nhi, lúc trước ngoại tổ mẫu con ngàn vạn khuyên răn ta đừng gả cho hắn, nhưng ta cố chấp không nghe... Con nói xem, trái tim hắn sao có thể cứng như vậy..."
"Mẫu thân..." Triệu Thừa Yến trong lòng chua xót, nước mắt cứ thế lăn xuống: "Phụ thân chỉ là trong lúc tức giận, nói mấy câu thôi, người tuyệt đối đừng để trong lòng."
Nước mắt Từ thị rơi xuống như mưa.
Triệu Tích Vi nhíu mày, tính tình Từ thị quá ương ngạnh, rõ ràng không nỡ bỏ phụ thân, nhưng lời nói lại hung hăng, đẩy quan hệ phu thê đi vào ngõ cụt.
Nàng khẽ thở dài một hơi, cảm thấy đau đầu trước tràng kịch nháo động này.
Với thân phận của phụ thân, hưu thê sẽ là sự kiện kinh động văn võ bá quan toàn triều, Từ thị khóc lóc làm loạn lớn như vậy, cứ để tình trạng này tiếp diễn, e rằng sẽ khiến cả hai người đều khó xử.
Suy nghĩ một chút, nàng bước ra cửa phòng: "Phu nhân, ngài..."
"Cút đi!"
Nàng còn chưa kịp nói câu an ủi nào, Từ thị đã hung ác quay đầu lại.
Ánh mắt sắc như dao, hung hăng nói: "Ngươi vào phủ có mục đích gì, đừng tưởng ta không biết! Ngươi, đồ con hoang không biết xấu hổ!"
"..."
Triệu Tích Vi trầm mặc, áp chế lửa giận trong lòng, Triệu Thừa Vũ đứng bên cạnh xem náo nhiệt nãy giờ lạnh lẽo mở miệng nói: "Có lòng tốt như vậy, sao không nói trước mặt bá phụ đi? Làm bộ làm tịch cho ai xem, hừ."
Một câu nói kia, không khác đổ thêm dầu vào lửa giận trong lòng Từ thị, bà ta bỗng nhiên quay người, mắng: "Triệu Tích Vi, nhà này có ngươi không có ta, có ta không có ngươi!"
Nếu không phải dã nha đầu này gây chuyện thị phi, bà ta có thể cãi nhau với tướng gia sao?
Nếu không phải dã nha đầu châm ngòi ly gián, tướng gia sẽ tức giận đến thế sao!
Không phải chỉ quăng cái chén vào trán thôi à, tướng gia vì vậy mà tức giận muốn hưu thê, ngày tháng sau còn dài, chẳng lẽ để một dã nha đầu đè đầu cưỡi cổ bà ta.
"Người đâu, gọi Triệu Tử Nghi tới đây! Ta muốn hòa ly với hắn!"
Tống ma ma gấp đến độ vội vàng quỳ xuống: "Phu nhân bớt giận, phu nhân ngài đừng nói như vậy!"
Từ thị cảm giác cả người đều bị chọc giận đến mức nổ tung, bước qua Tống ma ma: "Không, không cần hắn tới đây, bản phu nhân không đợi được. Triệu phủ này, ta cũng không chịu được nữa, ta muốn đi ngay bây giờ!"
Tống ma ma còn chưa kịp phản ứng: "Ôi, ngài muốn đi đâu?"
"Ta muốn về Từ gia!" Từ thị tính tình nói đi là đi, "Ta muốn về phủ trưởng công chúa!"
Tống ma ma suýt nữa xụi lơ xuống: "Đại phu nhân, Đại phu nhân, ngài làm vậy không được! Ngài đi rồi, tướng gia phải làm sao bây giờ?!"
"Có cái gì không được!" Từ thị trừng mắt phượng, mặt vẫn mang theo nước mắt, chống nạnh liền mắng: "Hắn dám làm cho ta tức giận, ta còn phải cân nhắc mặt mũi của hắn sao!"
Tống ma ma vội ôm chặt lấy hai chân bà ta: "Phu nhân bị ủy khuất, trong lòng lão nô hiểu. Chỉ có điều mắt ngài bây giờ sưng lên, lớp trang điểm nhòe ra, Hầu gia cùng trưởng công chúa thấy sẽ cực kỳ đau lòng, ngài cứ như vậy mà trở về, trong lòng bọn họ không khó chịu sao?"
Từ thị nghĩ đến lúc trước xuất giá cha mẹ cực lực phản đối, nhưng bản thân khi đó khư khư cố chấp đi theo con đường mình chọn, không phải Triệu Tử Nghi thì không gả. Không nghĩ tới thời khắc này nháo loạn đến mức ân đoạn nghĩa tuyệt, không khỏi đau lòng: "Không quay về vậy ta làm sao bây giờ? Trơ mắt nhận sự tức giận của hắn sao?"
Mắt thấy Từ thị sắp bị khuyên nhủ, Triệu Thừa Vũ lạnh lẽo nói: "Đại bá mẫu nói đúng, bá phụ còn muốn người nhận lỗi kia."
Một câu nhẹ nhàng như vậy liền khiến Từ thị nhảy dựng lên: "Không được, ta không muốn nhận sự uất ức này!"
Nói xong liền lao vào sau tấm bình phong, "lộp bộp" lục tung tùng phèo lên, khiến mấy người đều choáng váng sững sờ.
Mặt Tống ma ma lo lắng, lại không dám đi khuyên, ánh mắt cầu cứu nhìn ba vị tiểu thư trước mặt.
Nhà ngoại của Từ thị, là phủ đại công chúa!
Đại công chúa là đứa con đương kim Thái hậu thương yêu nhất!
Lần này Từ thị cùng tướng gia huyên náo lớn như thế, trưởng công chúa thân là hoàng nữ, có thể tùy ý để nữ nhi của mình ủy khuất như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất