Chương 2: Hồi Phủ
Chỉ có thị vệ áo xanh đứng trên lầu, có chút lo lắng: "Chủ tử, ngài nói xem sao Triệu thừa tướng vẫn không xuống xe?"
Nam tử áo đen không trả lời.
Chỉ chậm rãi cuộn tấm chân dung kia lại, để vào trong hộp, giao cho thị vệ áo xanh.
"Cất kỹ."
"Vâng." Trong lòng thị vệ ngẩn ra, vội vàng đưa hai tay nhận lấy.
Gãi đầu một cái, hắn vẫn nói những gì muốn nói: "Chủ tử, ngài nói xem nàng là một đứa con riêng nuôi dưỡng ở nông thôn, có thể được toàn bộ phủ Thừa tướng tiếp nhận không?"
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của chủ tử, hắn lại nhe răng cười, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Ngài xem nàng ấy từ nông thôn vào kinh thành, một đường đều do ngài an bài thuộc hạ âm thầm bảo vệ, nếu không đưa Phật đưa đến tây thiên, thì cũng nên phái thủ hạ đến giúp đỡ nàng đi, lỡ như. . ."
"Viên Sách."
"Có thuộc hạ."
"Nếu ngươi quan tâm việc nhà của Thừa tướng như vậy, chi bằng điều ngươi đến bên cạnh Thừa tướng, làm phó tướng quân thì thế nào?"
"Chủ tử tha mạng! Thuộc hạ biết sai rồi!" Thị vệ Viên Sách lập tức từ chối.
Nhưng vẫn có chút không cam lòng, hắn thăm dò nói: "Thuộc hạ cũng vì lấy đại cục làm trọng, ngài xem, phu nhân thừa tướng là tôn nữ của Thái hậu, cha con họ nhận nhau, Thái hậu nhất định sẽ thể hiện quyền uy của mình, một khi Thái hậu thể hiện quyền uy…” . ."
"Ồ?" Nam tử liền nhìn về phía Viên Sách, ánh mắt trầm trầm khiến Viên Sách phải nuốt mấy lời muốn nói lại.
Hắn vội vàng khoát tay, sửa lại: "Không phải không phải! Chủ tử ngài nghe thuộc hạ nói, ý của thuộc hạ là, ngài thay Thừa tướng tìm nữ nhi thất lạc về, thật sự hao hết tâm tư, sau này cha con Thừa tướng đối với ngài nhất định cảm động đến rơi nước mắt, thề sống chết trung thành!"
"Thế thì không cần."
Nam tử cười nhạt, thanh âm trong trẻo chậm rãi truyền đến: "Ta chỉ muốn nhìn xem, Triệu cô nương từ nông thôn trở về có bản lĩnh chiếm được chỗ đứng trong phủ Thừa tướng hay không, có năng lực không. . ."
Nói đến đây, ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm túc: "... Sống sót vượt qua âm mưu của Thái hậu!"
** **
Một tháng sau...
Trận tuyết đầu tiên bắt đầu rơi ở thành Trường An, mặt đất phủ một lớp mỏng.
Gió lạnh càng thêm lạnh, từ trong tay áo thổi vào, lạnh đến mức cả bụng cũng buốt cóng.
Không, đây không phải do lạnh, mà bị bỏ đói gây nên.
Triệu Tích Vi quỳ trên mặt đất, chịu đựng đói rét, lắng nghe nhóm người ồn ào bên trên ——
Thanh âm sắc nhọn, mang theo tiếng khóc nức nở, là Từ thị phu nhân của Triệu Tử Nghi:
"Ngươi nói với ta như vậy là có ý gì!? Giữa thanh thiên bạch nhật đột nhiên xuất hiện một đứa bé, còn nói trên danh nghĩa là của ta, ngươi nghĩ ta là ai ? Chó mèo gì cũng có thể gọi ta là nương sao?"
"Hơn nữa! Ngươi cùng họ Thẩm kia cũng đã nhiều năm không gặp, sao ngươi có thể kết luận đây là hài tử của ngươi? Không chừng nàng ta ở bên ngoài cùng với dã nam nhân. . ."
"Rắc!"
Một tách trà trắng sứ rơi xuống đất.
"Ngang ngược!"
Triệu Tích Vi quỳ gối một bên, vẩy đi nước trà văng vào váy nàng.
Âm điệu của Từ phu nhân đột nhiên chuyển thành tiếng kêu khóc: "Triệu Huyền! Ngươi thật sự không có lương tâm! Đến cùng ai mới là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng? Ai mới là nữ nhi của thê tử Triệu gia ngươi? Muốn giữ nàng ta ở lại trong phủ, ngươi nằm mơ đi!"
Thanh âm Triệu Tử Nghi trầm ổn hữu lực: "Vi nhi là huyết mạch Triệu gia ta, không ở tại trong phủ, ngươi dự định để nó ở nơi nào?"
"Dựa vào cái gì cho rằng nàng ta nhất định là huyết mạch của Triệu gia? Làm sao ngươi biết nàng không phải dùng hết tâm cơ muốn trèo cao?"
"Ngươi ——" Triệu Tử Nghi chán nản.
"Con cũng chớ vội vã che chở cho nàng ta."
Giọng nói uy nghiêm của Triệu lão phu nhân vang lên trên đỉnh đầu: "Nàng ta cũng thật thông minh, chặn trước trên đường tướng gia xuất cung, hiện tại bản luận tội của Ngự Sử đài bay đầy trời, nói nàng ta không có tâm tư, ta không tin."
"Tổ mẫu!" Triệu Tích Vi đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Đừng gọi tổ mẫu!" Giọng điệu của Triệu lão phu nhân cứng nhắc mà lạnh lẽo: "Gọi lão phu nhân."
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Bọn nha hoàn hầu hạ bên cạnh đều lặng lẽ lui ra ngoài.
Sợ rằng cuộc chiến hết sức căng thẳng này sẽ tác động đến mình.
Những ngón tay của Triệu Tích Vi nắm chặt thành nắm đấm trong tay áo.
Nương của nàng một mình nuôi dưỡng nàng mười sáu năm, vì tránh hiềm nghi, chưa hề có bất cứ liên hệ gì với Triệu phủ, hai người cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn, thế nhưng mãi tới bước đường cùng nàng mới nghĩ tới phụ thân, cầu xin ông ta cứu tính mạng của nương, vậy thì có lỗi gì?
Nàng rất muốn lớn tiếng nói cho nữ nhân cao cao tại thượng này, cái gì mà danh môn quý tộc, ta đây không thèm!
Ta một mình ở nông thôn cũng có thể sống rất tốt, có thể dựa vào đôi tay của mình nuôi sống bản thân!
Nhưng sự quật cường trong xương tủy lại nói cho nàng biết, nếu nàng cứ như vậy rời đi, chẳng phải để cho bọn họ được như ý sao?
Ở trước mặt nàng, còn có thể vũ nhục mẹ ruột của nàng như thế, nếu nàng cứ vậy mà bỏ đi, lời đồn nhảm phía sau không biết sẽ khó nghe đến mức nào!
Triệu Tích Vi từ từ thả lỏng.
Nàng từ nhỏ đã đã trải qua vô số trắc trở mà người thường khó có thể tưởng tượng, chịu đói, chịu rét, chịu đựng qua vô số bạch nhãn cùng nhục mạ.
Đã từng vì một con gà rừng mà bị chó săn đuổi theo cắn xé, nàng gắt gao cưỡi trên lưng chó săn, dùng hai tay hung hăng bóp cổ của nó, một người một khuyển lăn lộn trong bùn đất, cuối cùng miệng nàng phun ra đầy lông, mang về một con gà, cùng một cái đầu chó.
Triệu Tích Vi khẽ nheo mắt, thấy đám người thất thần trong giây lát: Nha đầu này, lúc mỉm cười có phần phong lưu nho nhã, giống Triệu Tử Nghi lúc còn trẻ, khi tức giận thì lạnh lùng nghiêm nghị, càng giống Triệu thừa tướng bây giờ!
Theo lý mà nói, mẹ nàng mới là người có hôn ước với phụ thân trước, phụ thân muốn để nàng quang minh chính đại trở về Triệu phủ, như vậy có gì sai?
Thế nhưng "người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu." (Người ta thường phải nhượng bộ khi ở thế bất lợi.)
Nàng hiện tại đã không có mẫu thân, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có phụ thân thôi.
Nếu như vừa mới hồi phủ đã huyên náo với tổ mẫu, phụ thân bị kẹp ở giữa cũng sẽ khó chịu.
Triệu Tích Vi hít vào một hơi thật sâu, để cảm xúc bình phục lại, nhẹ nhàng quỳ gối trước mặt phụ thân.
Nàng chậm rãi nói: "Mạng sống của mẫu thân lúc đó như ngàn cân treo sợi tóc, nữ nhi vì tuyệt vọng mà làm ra chuyện liều lĩnh như vậy, không bận tâm tới thân phận của phụ thân, là con không tốt, hi vọng phụ thân có thể tha thứ cho hành động lỗ mãng của nữ nhi ngay lúc đó."
Triệu lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nhận lỗi mới là tốt."
Triệu Tử Nghi trầm mặc.
Hắn nhớ tới tràng cảnh cha con mới gặp nhau, mưa to gió lớn, nàng quỳ gối trong mưa, khóc lóc cản xe ngựa của hắn: "Cầu ngài mau cứu Thẩm Ngọc Thanh đi."
Thẩm Ngọc Thanh chính là nữ nhi duy nhất của Thẩm Mục, là nữ nhân mà Triệu Tử Nghi lúc còn trẻ yêu nhất.
Hồi đó chia tay đường ai nấy đi, không ngờ nàng ấy lại một mình nuôi con khôn lớn như vậy.... . .
Nhớ tới những điều này, trái tim Triệu Tử Nghi như bị dao đâm.
Thanh âm Triệu Tích Vi lại tại vang lên bên tai:
"Nếu như mẫu thân con tích trữ tâm tư muốn lợi dụng phụ thân, thì bà ấy đã có thể vào lúc mang thai con mà tìm tới cửa, dựa vào tình cảm của phụ thân đối với bà ấy, nhất định sẽ không bỏ không quan tâm. Cho dù Từ phu nhân không thể tiếp nhận, cũng không thể so đo với một nữ nhân đang mang thai."
Nam tử áo đen không trả lời.
Chỉ chậm rãi cuộn tấm chân dung kia lại, để vào trong hộp, giao cho thị vệ áo xanh.
"Cất kỹ."
"Vâng." Trong lòng thị vệ ngẩn ra, vội vàng đưa hai tay nhận lấy.
Gãi đầu một cái, hắn vẫn nói những gì muốn nói: "Chủ tử, ngài nói xem nàng là một đứa con riêng nuôi dưỡng ở nông thôn, có thể được toàn bộ phủ Thừa tướng tiếp nhận không?"
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của chủ tử, hắn lại nhe răng cười, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Ngài xem nàng ấy từ nông thôn vào kinh thành, một đường đều do ngài an bài thuộc hạ âm thầm bảo vệ, nếu không đưa Phật đưa đến tây thiên, thì cũng nên phái thủ hạ đến giúp đỡ nàng đi, lỡ như. . ."
"Viên Sách."
"Có thuộc hạ."
"Nếu ngươi quan tâm việc nhà của Thừa tướng như vậy, chi bằng điều ngươi đến bên cạnh Thừa tướng, làm phó tướng quân thì thế nào?"
"Chủ tử tha mạng! Thuộc hạ biết sai rồi!" Thị vệ Viên Sách lập tức từ chối.
Nhưng vẫn có chút không cam lòng, hắn thăm dò nói: "Thuộc hạ cũng vì lấy đại cục làm trọng, ngài xem, phu nhân thừa tướng là tôn nữ của Thái hậu, cha con họ nhận nhau, Thái hậu nhất định sẽ thể hiện quyền uy của mình, một khi Thái hậu thể hiện quyền uy…” . ."
"Ồ?" Nam tử liền nhìn về phía Viên Sách, ánh mắt trầm trầm khiến Viên Sách phải nuốt mấy lời muốn nói lại.
Hắn vội vàng khoát tay, sửa lại: "Không phải không phải! Chủ tử ngài nghe thuộc hạ nói, ý của thuộc hạ là, ngài thay Thừa tướng tìm nữ nhi thất lạc về, thật sự hao hết tâm tư, sau này cha con Thừa tướng đối với ngài nhất định cảm động đến rơi nước mắt, thề sống chết trung thành!"
"Thế thì không cần."
Nam tử cười nhạt, thanh âm trong trẻo chậm rãi truyền đến: "Ta chỉ muốn nhìn xem, Triệu cô nương từ nông thôn trở về có bản lĩnh chiếm được chỗ đứng trong phủ Thừa tướng hay không, có năng lực không. . ."
Nói đến đây, ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm túc: "... Sống sót vượt qua âm mưu của Thái hậu!"
** **
Một tháng sau...
Trận tuyết đầu tiên bắt đầu rơi ở thành Trường An, mặt đất phủ một lớp mỏng.
Gió lạnh càng thêm lạnh, từ trong tay áo thổi vào, lạnh đến mức cả bụng cũng buốt cóng.
Không, đây không phải do lạnh, mà bị bỏ đói gây nên.
Triệu Tích Vi quỳ trên mặt đất, chịu đựng đói rét, lắng nghe nhóm người ồn ào bên trên ——
Thanh âm sắc nhọn, mang theo tiếng khóc nức nở, là Từ thị phu nhân của Triệu Tử Nghi:
"Ngươi nói với ta như vậy là có ý gì!? Giữa thanh thiên bạch nhật đột nhiên xuất hiện một đứa bé, còn nói trên danh nghĩa là của ta, ngươi nghĩ ta là ai ? Chó mèo gì cũng có thể gọi ta là nương sao?"
"Hơn nữa! Ngươi cùng họ Thẩm kia cũng đã nhiều năm không gặp, sao ngươi có thể kết luận đây là hài tử của ngươi? Không chừng nàng ta ở bên ngoài cùng với dã nam nhân. . ."
"Rắc!"
Một tách trà trắng sứ rơi xuống đất.
"Ngang ngược!"
Triệu Tích Vi quỳ gối một bên, vẩy đi nước trà văng vào váy nàng.
Âm điệu của Từ phu nhân đột nhiên chuyển thành tiếng kêu khóc: "Triệu Huyền! Ngươi thật sự không có lương tâm! Đến cùng ai mới là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng? Ai mới là nữ nhi của thê tử Triệu gia ngươi? Muốn giữ nàng ta ở lại trong phủ, ngươi nằm mơ đi!"
Thanh âm Triệu Tử Nghi trầm ổn hữu lực: "Vi nhi là huyết mạch Triệu gia ta, không ở tại trong phủ, ngươi dự định để nó ở nơi nào?"
"Dựa vào cái gì cho rằng nàng ta nhất định là huyết mạch của Triệu gia? Làm sao ngươi biết nàng không phải dùng hết tâm cơ muốn trèo cao?"
"Ngươi ——" Triệu Tử Nghi chán nản.
"Con cũng chớ vội vã che chở cho nàng ta."
Giọng nói uy nghiêm của Triệu lão phu nhân vang lên trên đỉnh đầu: "Nàng ta cũng thật thông minh, chặn trước trên đường tướng gia xuất cung, hiện tại bản luận tội của Ngự Sử đài bay đầy trời, nói nàng ta không có tâm tư, ta không tin."
"Tổ mẫu!" Triệu Tích Vi đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Đừng gọi tổ mẫu!" Giọng điệu của Triệu lão phu nhân cứng nhắc mà lạnh lẽo: "Gọi lão phu nhân."
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Bọn nha hoàn hầu hạ bên cạnh đều lặng lẽ lui ra ngoài.
Sợ rằng cuộc chiến hết sức căng thẳng này sẽ tác động đến mình.
Những ngón tay của Triệu Tích Vi nắm chặt thành nắm đấm trong tay áo.
Nương của nàng một mình nuôi dưỡng nàng mười sáu năm, vì tránh hiềm nghi, chưa hề có bất cứ liên hệ gì với Triệu phủ, hai người cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn, thế nhưng mãi tới bước đường cùng nàng mới nghĩ tới phụ thân, cầu xin ông ta cứu tính mạng của nương, vậy thì có lỗi gì?
Nàng rất muốn lớn tiếng nói cho nữ nhân cao cao tại thượng này, cái gì mà danh môn quý tộc, ta đây không thèm!
Ta một mình ở nông thôn cũng có thể sống rất tốt, có thể dựa vào đôi tay của mình nuôi sống bản thân!
Nhưng sự quật cường trong xương tủy lại nói cho nàng biết, nếu nàng cứ như vậy rời đi, chẳng phải để cho bọn họ được như ý sao?
Ở trước mặt nàng, còn có thể vũ nhục mẹ ruột của nàng như thế, nếu nàng cứ vậy mà bỏ đi, lời đồn nhảm phía sau không biết sẽ khó nghe đến mức nào!
Triệu Tích Vi từ từ thả lỏng.
Nàng từ nhỏ đã đã trải qua vô số trắc trở mà người thường khó có thể tưởng tượng, chịu đói, chịu rét, chịu đựng qua vô số bạch nhãn cùng nhục mạ.
Đã từng vì một con gà rừng mà bị chó săn đuổi theo cắn xé, nàng gắt gao cưỡi trên lưng chó săn, dùng hai tay hung hăng bóp cổ của nó, một người một khuyển lăn lộn trong bùn đất, cuối cùng miệng nàng phun ra đầy lông, mang về một con gà, cùng một cái đầu chó.
Triệu Tích Vi khẽ nheo mắt, thấy đám người thất thần trong giây lát: Nha đầu này, lúc mỉm cười có phần phong lưu nho nhã, giống Triệu Tử Nghi lúc còn trẻ, khi tức giận thì lạnh lùng nghiêm nghị, càng giống Triệu thừa tướng bây giờ!
Theo lý mà nói, mẹ nàng mới là người có hôn ước với phụ thân trước, phụ thân muốn để nàng quang minh chính đại trở về Triệu phủ, như vậy có gì sai?
Thế nhưng "người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu." (Người ta thường phải nhượng bộ khi ở thế bất lợi.)
Nàng hiện tại đã không có mẫu thân, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có phụ thân thôi.
Nếu như vừa mới hồi phủ đã huyên náo với tổ mẫu, phụ thân bị kẹp ở giữa cũng sẽ khó chịu.
Triệu Tích Vi hít vào một hơi thật sâu, để cảm xúc bình phục lại, nhẹ nhàng quỳ gối trước mặt phụ thân.
Nàng chậm rãi nói: "Mạng sống của mẫu thân lúc đó như ngàn cân treo sợi tóc, nữ nhi vì tuyệt vọng mà làm ra chuyện liều lĩnh như vậy, không bận tâm tới thân phận của phụ thân, là con không tốt, hi vọng phụ thân có thể tha thứ cho hành động lỗ mãng của nữ nhi ngay lúc đó."
Triệu lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nhận lỗi mới là tốt."
Triệu Tử Nghi trầm mặc.
Hắn nhớ tới tràng cảnh cha con mới gặp nhau, mưa to gió lớn, nàng quỳ gối trong mưa, khóc lóc cản xe ngựa của hắn: "Cầu ngài mau cứu Thẩm Ngọc Thanh đi."
Thẩm Ngọc Thanh chính là nữ nhi duy nhất của Thẩm Mục, là nữ nhân mà Triệu Tử Nghi lúc còn trẻ yêu nhất.
Hồi đó chia tay đường ai nấy đi, không ngờ nàng ấy lại một mình nuôi con khôn lớn như vậy.... . .
Nhớ tới những điều này, trái tim Triệu Tử Nghi như bị dao đâm.
Thanh âm Triệu Tích Vi lại tại vang lên bên tai:
"Nếu như mẫu thân con tích trữ tâm tư muốn lợi dụng phụ thân, thì bà ấy đã có thể vào lúc mang thai con mà tìm tới cửa, dựa vào tình cảm của phụ thân đối với bà ấy, nhất định sẽ không bỏ không quan tâm. Cho dù Từ phu nhân không thể tiếp nhận, cũng không thể so đo với một nữ nhân đang mang thai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất