Đông Cung Mị

Chương 37: Thay Đổi Tình Cảnh Thân Bất Do Kỷ

Trước Sau
Dựa theo quy định trong phủ, Triệu Tích Vi có hai lượng bạc tiền hàng tháng.

Nếu muốn làm một số việc riêng, chút tiền này sẽ không đủ.

Đột nhiên nhớ tới những lời của Triệu Thừa Yến về việc chế tác trà hoa.

Trong lòng không khỏi dao động.

Viện Tường Vi không có chỗ gì tốt, được mỗi cái rộng rãi, nếu đem mấy mảnh đất phía sau vườn khai hoang, vào dịp đầu xuân trồng hoa tươi cùng hoa quả. Dựa vào tay nghề làm trà của mình, ắt có thể mang lại một khoản thu nhập đáng kể.

Nhưng lại nghĩ đến thái độ mập mờ của Giang Hạ vương phi, liền thở dài.

Nếu thật sự như Tôn ma ma nói, chuyện thông gia tám chín phần mười sẽ được định, vậy nàng làm sao còn thời gian đi tính toán cho mình đây?

Cảm giác không thể nắm giữ vận mệnh trong tay mình, thật quá tồi tệ.

Làm thế nào để thay đổi nó nhỉ?

Triệu Tích Vi đang nằm trên giường, đôi mắt đen sáng bóng lặng lẽ nhìn lên trần nhà, đắm chìm trong suy nghĩ.

Ngày hôm sau, đầu giờ Mão, Triệu Tích Vi tỉnh lại, đẩy cửa sổ ra phát hiện bên ngoài trắng xóa một mảnh, mới biết sau nửa đêm tuyết rơi dày.

Bông tuyết như nhung trang trí khắp thế gian, thỉnh thoảng có gió thổi qua, cây mai trong sân rung cành, mang theo tuyết phấp phới rơi xuống, tung bay khắp trời như hoa múa.

Triệu Tích Vi hơi kinh ngạc nhìn tuyết cảnh trong chốc lát, ánh mắt dừng ở một góc viện tử, đột nhiên thầm nghĩ một câu không xong!

Rau quả của nàng!

Tuyết rơi dày đặc, hàng củ cải và bắp cải trong viện bị đè xuống đất.

Triệu Tích Vi vội vàng gọi Liễu ma ma, phân phó bà ấy mang theo mấy tiểu nha đầu đi quét tuyết.

Trân Châu liền đi vào phòng bếp nhỏ lấy nước nóng, Triệu Tích Vi được Ngân Bảo hầu hạ chải đầu, Ngọc Lan đem cháo táo đỏ đêm qua đặt trên bếp bưng lên, lại bày ra một đĩa nhỏ đậu nành tương cay mềm, một đĩa củ cải chua chua giòn tan, một quả trứng muối cắt làm đôi.

Triệu Tích Vi ăn một chén cháo nhỏ, đang chờ Tôn ma ma tới bắt đầu huấn luyện lễ nghi, thì có tiểu nha đầu ở ngoài cửa bẩm báo: "Tam tiểu thư, lão phu nhân gọi ngài qua Vinh An Đường.”

Triệu Tích Vi sai Ngọc Lan đi truyền lời cho Tôn ma ma, thay một chiếc áo choàng khảm lông hồ ly màu trắng bạc, mang theo Cẩm Tú ra khỏi cửa viện.

Hành lang của các đại trạch viện Triệu phủ uốn lượn tương thông, bất luận là mưa hay tuyết rơi, đều có thể tự do tự tại khoanh tay mà đi.

Từ cửa nguyệt môn của nhĩ phòng phía tây đi vào, xuyên qua hành lang thật dài, đi tới chính phòng Vinh An Đường.



Tuyết rơi tán loạn, hồng mai trong viện vừa vặn nở rộ.

Hai thiếu nữ đứng dưới hành lang.

Một người mặc áo choàng màu vàng lông ngỗng, người kia mặc áo khoác lông sóc màu đỏ thu hải đường, ngẩng đầu nhìn hồng mai tuyết bay ngoài hành lang.

Chính là Triệu Thừa Vũ cùng Triệu Thừa Yến.

Triệu Tích Vi liền dừng bước.

Hai tỷ muội này vẫn luôn thù địch với mình, đặc biệt là Triệu Thừa Vũ, có cơ hội lại nói vài câu.

Triệu Tích hơi lười dây dưa với nàng, liền hạ quyết tâm chờ các nàng ta đi trước rồi nói sau.

Lại không ngờ ánh mắt Triệu Thừa Yến liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng, nụ cười cứng đờ, ho khan một tiếng nói: "Vi tỷ tỷ cũng tới ạ.”

Bộ dáng mất tự nhiên này của nàng ta, cho dù ai nhìn cũng nhịn không được suy nghĩ nhiều, thậm chí sinh ra tính công kích.

Trong lúc nhất thời, nha hoàn bà tử ở ngoài hành lang chờ lệnh đều tò mò nhìn qua.

Nhưng Triệu Tích Vi cũng không phải là người mẫn cảm yếu ớt, chỉ cần không chạm đến lợi ích cơ bản của nàng, một vài lời nói thị phi, nàng cũng không muốn tranh giành.

Đối mặt với một sân không khí lúng túng, Triệu Tích Vi cười nhẹ một tiếng, thản nhiên đi qua: "Yến muội muội đấy à."

 Triệu Thừa Yến nhẹ nhàng hành lễ, tươi cười đoan trang nói: "Vi tỷ tỷ đêm qua ngủ không ngon sao? Nhìn hốc mắt tỷ tỷ có chút quầng thâm, lần trước Thục phi nương nương đưa cho ta một hộp phấn bách hoa, một năm rưỡi ta cũng dùng không hết, một hồi sai người đưa cho tỷ tỷ, làn da của tỷ trắng nõn, thoa một chút hương phấn trên mặt, khí sắc sẽ lộ ra. ”

Sắc mặt Triệu Thừa Vũ trắng bệch, cắn môi.

Nam thanh nữ tú Đại Ngụy đều thích chưng diện, son phấn phấn nước đã tốt còn muốn tốt hơn.

Tốt nhất phải kể đến phấn bách hoa ngự chế trong cung.

Phải lấy một trăm loại hoa tươi, dùng kẹp loại bỏ nhụy hoa, phơi khô nghiền thành bột, sau đó thêm sương thơm, dầu mỡ, bột ngọc trai thượng vị cùng nhau nung thành bột.

Khi thoa lên mặt có thể làm cho nước da sáng, trắng và dịu dàng, đồng thời lộ ra vẻ tươi sáng và hồng hào.

Bởi vì tay nghề quá phức tạp và tinh xảo, chỉ có một trăm hộp mỗi năm.

Thục phi nương nương đang được thịnh sủng, Ngự phủ đưa ba hộp, trong lòng nàng nhớ thương nhà ngoại, liền tặng triệu Thừa Yến một hộp, những tỷ muội khác đều không có.



Hiện tại Triệu Thừa Yến vừa ra tay liền chuyển cho Triệu Tích Vi.

Sự thay đổi này khiến Triệu Thừa Vũ cảm thấy rất không thoải mái, giống như bị người bạn đáng tin cậy nhất phản bội.

Nàng hừ lạnh một tiếng, trong mắt mang theo oán hận, khinh bỉ, nhìn Triệu Tích Vi âm dương quái khí nói: "Vi tỷ tỷ trời sinh lệ chất, ngay cả Vương phi nhìn cũng phải khen một phen, sao lại bôi son điểm phấn chứ. ”

Triệu Tích hơi kinh ngạc, rất nhanh liền hiểu được, Triệu Thừa Vũ vì chuyện ngày hôm qua Vương phi tặng vòng cổ mà ghi hận mình.

Thật sự buồn cười, Vương phi muốn tặng cái gì cho ai, là chuyện nàng có thể khống chế sao?

Hơn nữa, cũng bởi vì Vương phi biểu đạt thích nàng, mà nàng phải chịu đựng sự trào phúng vô duyên vô cớ của kẻ khác sao?

Triệu Tích Vi tuy rằng không phải người tính tình nhỏ mọn, nhưng cũng không đại biểu rằng nàng sẽ nhẫn nhục chịu đựng.

Một nụ cười giảo hoạt hiện lên, nàng cầm tay Triệu Thừa Yến, thân thiết nói: "Lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có, nữ tử nào có thể cự tuyệt son phấn chứ? Muội muội nếu đã có đồ tốt như vậy, tỷ tỷ làm sao có thể không cần? ”

Cổ tay Triệu Thừa Yến có chút cứng ngắc, lại không có cách nào thu hồi, chỉ đành bảo trì nụ cười đoan trang kín kẽ: "Tỷ tỷ thích là được rồi. ”

Triệu Thừa Vũ tức giận trợn trắng mắt, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, sắp đến tiệc nghị thân rồi, tỷ phải ăn mặc thật tốt, đừng làm mất mặt phủ chúng ta mới đúng. ”

Triệu Tích Vi nghe xong trong lòng có chút chán ghét, trên mặt lại cười càng thêm xán lạn: "Đó là đương nhiên, Vũ muội muội có phần tâm này, không bằng hỗ trợ hỏi thăm xem hiện tại phong cách trang điểm nào được yêu thích nhất đi? Cũng có thể làm cho trong lòng mọi người có chỗ dựa không phải sao? ”

Triệu Thừa Vũ tức giận đến cắn răng: "Ngươi thích thì đi mà hỏi! Ta không quan tâm đến điều đó! " Rồi dậm chân, xách váy rời đi.

Còn lại Triệu Thừa Yến vẻ mặt ngạc nhiên.

"Muội muội ngẩn người cái gì?" Triệu Tích Vi nắm tay nàng: "Đi thôi, cùng đi thỉnh an lão phu nhân."

Triệu Thừa Yến không tự chủ được muốn rút ngón tay ra, nhưng khi đối diện với khuôn mặt vui vẻ trong suốt của Triệu Tích Vi, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.

Từ khi nào, dã nha đầu này lại trở nên bình tĩnh như thế?

Triệu Tích Vi đối với thần sắc lúc sáng lúc tối của nàng ta thì làm ngơ, một trước một sau đi vào chính phòng Vinh An Đường.

Lão phu nhân mặc một chiếc áo dài giao cổ thêu tiên hạc màu hổ phách, búi tóc cao tròn trịa, cắm trâm cài tóc tóc xích kim phù dung màu vàng rực rỡ, thần thái sáng láng dựa trên giường, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

Triệu Thừa Vũ ngồi trước sập nhỏ, hai tay ôm má đang nghe lão phu nhân nói chuyện, thấy Triệu Tích Vi vừa tiến đến, khóe miệng giật một cái, lập tức thu hồi ý cười.

Triệu Tích Vi mỉm cười hành lễ với lão phu nhân: "Lão phu nhân an."

Triệu Thừa Yến theo sát phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau