Chương 38: Bát Tuyết Bạc
Lão phu nhân thấy hai tỷ muội hoà hợp êm thấm, tất nhiên vui mừng vạn phần, lại nhìn lướt qua Triệu Thừa Vũ bên cạnh khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, trong lòng không khỏi có chút ý nghĩ.
Yến nhi cùng Vi nhi không hổ là do trưởng tử sinh, tính tình giống với phụ thân các nàng, đều thông minh trầm ổn như vậy.
Mà Vũ nhi tính tình quá nóng nảy, nói cho cùng là do Viên thị quá bận rộn chuyện làm ăn, sơ sót trong việc giáo dưỡng con cái.
Tóm lại, tôn nhi thiên kiều bách mị thì giống con trai, còn mọi loại không tốt, thì là vấn đề của nàng dâu.
Lão phu nhân chỉ vào ghế thêu nhỏ đối diện: "Tất cả ngồi xuống đi."
Hai người cảm ơn lão phu nhân, ngồi ở trước giường.
Chu ma ma dùng khay trà, bưng ba chén thủy tinh lưu ly đến.
Sắc mặt Triệu Thừa Vũ vốn không dễ nhìn, đột nhiên trở nên u ám dày đặc.
Triệu Thừa Yến thấy rõ ràng, vội vàng lặng lẽ kéo ống tay áo nàng ta một cái, đoan trang tiếp nhận ly chu ma ma đưa tới: "Đa tạ Chu ma ma.”
Chu ma ma cười gật đầu, bưng lấy khay đến trước mặt Triệu Tích Vi.
Khay sơn mài màu đen vàng, thìa nhỏ hoa mai bạc nguyên chất, ly lưu ly thủy tinh chứa đầy sữa trắng đục, thêm những viên gạo nếp nhỏ như hạt ngọc trai, tô điểm cho vẻ đẹp của chiếc bát bạc đựng tuyết.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sữa bò thuần khiết ngọt ngào, còn có hương vị của hoa hồng cùng long tỉnh.
Lão phu nhân cười nói: "Đây là trà sữa do nước Đông Hồ tiến cống, vừa thơm vừa ngọt, mấy tỷ muội trong phủ đều thích uống, không biết Vi nhi uống có quen không? ”
Triệu Tích Vi khẽ giật mình.
Việc uống trà thịnh hành vào thời nhà Ngụy, thậm chí ở các vùng nông thôn cũng thường có những người bán trà dạo.
Nhưng trà này không phải là trà đó, mà được gọi là thức uống thơm.
Đến mùa xuân hè, người bán hàng rong mang theo một thùng gỗ xuyên qua đường, bên trong đựng mứt ngọt, cam thảo thanh nhiệt giải độc, đu đủ ngâm với mật ong và dược liệu, còn có kem vải thiều với đường phèn ướp lạnh, đủ các loại hương vị...
Triệu Tích Vi cũng từng cùng mẫu thân bán thức uống thơm vào mùa hè.
Lấy vải thiều, táo, quýt, nho và các loại trái cây khác rửa sạch bóc vỏ, chỉ để lại thịt trái cây trên lửa lớn nấu, cho đến khi nước khô, trong nồi chỉ còn lại một khối thịt trong suốt và sền sệt, sau đó bỏ vào lọ gốm sứ nhỏ để niêm phong, cho vào giếng để làm lạnh một đêm, ngày hôm sau lấy ra, cộng với hoa quế, nước cam thảo, cho vào ly uống, sẽ thấy thơm trong miệng .
Mỗi mùa hè chỉ dựa vào việc bán những thứ này, nàng và mẫu thân đều có thể sống rất thoải mái.
Bách tính bình thường uống nước thơm là để giải khát, nhưng những quý tộc kia uống thì lại chăm chút tỉ mỉ. Tỉ như đồ Triệu phủ uống lại là sữa chân trâu Đông Hồ tiến cống.
"Trong phủ mấy tỷ muội đều thích uống "
Ý nói mấy người khác thường xuyên được uống, mà nàng vào phủ nhiều ngày như vậy, cho tới hôm nay mới nhận được sự quan tâm đặc thù này.
Một cảm giác kỳ lạ khó tả chợt lóe lên trong lòng Triệu Tích Vi.
Sau lần Vương phi tới đây, không chỉ Triệu Thừa Yến đột nhiên nịnh hót với mình, mà ngay cả thái độ của lão phu nhân cũng thay đổi 180 độ.
Đây có phải là một điều đáng mừng?
Tình cảm giữa người với người, đều khó mà cân nhắc được.
Triệu Tích Vi cũng không nghiên cứu sâu mục đích của lão phu nhân, chỉ từ thiện như nước cười trả lời: "Đa tạ lão phu nhân yêu thương, tôn nữ uống cảm thấy rất ngon.”
Lão phu nhân đối với sự nhu thuận của nàng rất hài lòng, cười gật đầu nói: "Hôm nay gọi tỷ muội các ngươi đến, là muốn nói cho các ngươi biết một chuyện. Bình Nguyên Hầu Lão phu nhân làm việc ở Liên Hoa tự, mời nữ quyến mấy nhà đến đó thắp hương, sáng nay phái người đến đưa tin, bảo chúng ta cũng đi cầu bình an, ta nghĩ nhân cơ hội này dẫn tỷ muội các ngươi đi ra ngoài dạo chơi.”
Yến tiệc, dâng hương, là hoạt động quan trọng nhất trong giới quý phụ trong kinh, cũng là cơ hội thích hợp nhất để thiên kim thế gia lộ diện.
Khuôn mặt mây đen dày đặc của Triệu Thừa Vũ lập tức chuyển biến: "Cảm ơn tổ mẫu!"
Triệu Thừa Yến cũng vẻ mặt tươi cười: "Bùi gia hàng năm đều phải chuẩn bị phật sự long trọng ở Liên Hoa tự, phu nhân tiểu thư được mời đi thắp hương đều là những người có tiếng ở kinh thành, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt.”
Lão phu nhân gật đầu, từ ái nói: "Yến nhi cũng không lo lắng, những phu nhân tiểu thư kia ngươi đều biết, toàn là người quen. Có điều Vi nhi ngươi phải ghi nhớ kỹ."
Ánh mắt lão phu nhân trầm trầm nhìn lại: "Bình Nguyên Hầu lão phu nhân kia xuất thân từ Huỳnh Dương Trịnh thị, Bùi quý phi trong cung là nữ nhi đích xuất của bà ấy, mà năm đời tổ tiên Bùi gia đều là võ tướng, gia phong đương nhiên cũng phải phóng khoáng một chút, ngươi phải lấy lại mười hai phần tinh thần, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm gì.”
Triệu Thừa Vũ lạnh lùng liếc mắt một cái, ghen ghét giống như là bông hút đầy nước, làm cho trong lòng nàng phát hoảng.
Một thứ nữ quy phủ mới vài ngày, lão phu nhân liền chuẩn bị mang theo nàng cùng các đại gia tộc giao tiếp, làm quen.
Còn mình thì sao?
Mấy năm trước trong phủ trưởng công chúa tổ chức Bách Hoa Yến, nàng vì có thể thuận lợi tham gia, lại phải trăm loại lấy lòng Đại phu nhân cùng lão phu nhân.
Lão phu nhân còn chê nàng ta không đủ trầm ổn, phái hai ma ma đi theo bên người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động.
Hiện tại, một dã nha đầu nông thôn, lại không cần trả giá gì liền được đãi ngộ như vậy, bảo nàng ta làm sao có thể bình tĩnh ôn hoà!
Trong lòng Triệu Tích Vi ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Trở về Triệu phủ, nàng luôn phải đối mặt với những người phức tạp qua lại, thay vì luống cuống lảng tránh, không bằng chủ động hào phóng tiếp nhận.
Nàng cười đứng dậy, hành lễ một cái: "Lão phu nhân dạy bảo, tôn nữ nhất định ghi nhớ trong lòng, vừa lúc Tôn ma ma đang dạy tôn nữ quy củ, quay về tôn nữ mời bà ấy chỉ điểm một chút."
Lão phu nhân thấy nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, trong lòng càng thêm thoải mái: "Tốt, tốt, Vi nha đầu ngươi là người làm cho tổ mẫu yên tâm nhất. ”
Nói xong lại gọi Chu ma ma, "Bảo Châu, ngươi đến nhà kho tìm hai xấp vải thượng hạng, cắt xiêm y mới cho tỷ muội các nàng. Vi nhi mới hồi phủ, cũng không có bộ trang sức nào đàng hoàng, bảo đồng quản sự đi Như Ý các chọn mấy bộ kỹ lưỡng, bạc thì lấy từ chỗ ta. ”
Chu ma ma cười đáp lại.
Triệu Tích khẽ cười nói: "Ngày hồi phủ mấy vị phu nhân đã tặng tôn nữ một ít xiêm y trang sức, thành sắc cùng kiểu dáng đều rất xinh đẹp, tôn nữ nhìn rất là thích, chỉ có điều tôn nữ mới hồi phủ, có thứ tốt cũng không biết phối hợp thành bộ như thế nào, không khỏi lo lắng xảy ra sai lầm làm cho người ta chê cười, ngẫm lại vẫn nên kìm lại, để lão phu nhân tốn kém một hồi. ”
Đồ đạc là phu nhân mấy phòng tặng, tuy rằng không thành bộ, tốt xấu gì cũng là tâm ý của người ta.
Nếu nàng cứ như vậy bỏ qua được lão phu nhân thưởng, ngược lại có vẻ là một người nâng cao giẫm thấp, về sau tất nhiên sẽ khiến người ta có cớ để nói.
Lão phu nhân há có thể không hiểu tâm tư của Triệu Tích Vi?
Nói xong những lời thích hợp này, trên mặt tràn đầy ân cần, liên tục gật đầu: "Bảo bối, vẫn là ngươi suy tính chu toàn."
Triệu Tích khẽ rũ mi mắt, vẻ mặt nhu thuận mỉm cười, tùy ý để lão phu nhân kéo tay mình.
Nhưng trong lòng nàng rõ ràng biết, lão phu nhân nhanh như vậy có thể thay đổi thái độ, cũng không phải chân chính từ trong lòng tiếp nhận nàng, mà là xuất phát từ một loại lợi ích suy xét kỹ lưỡng, cảm thấy nàng nhu thuận, hiểu chuyện, bớt lo, là người có thể dùng.
Yến nhi cùng Vi nhi không hổ là do trưởng tử sinh, tính tình giống với phụ thân các nàng, đều thông minh trầm ổn như vậy.
Mà Vũ nhi tính tình quá nóng nảy, nói cho cùng là do Viên thị quá bận rộn chuyện làm ăn, sơ sót trong việc giáo dưỡng con cái.
Tóm lại, tôn nhi thiên kiều bách mị thì giống con trai, còn mọi loại không tốt, thì là vấn đề của nàng dâu.
Lão phu nhân chỉ vào ghế thêu nhỏ đối diện: "Tất cả ngồi xuống đi."
Hai người cảm ơn lão phu nhân, ngồi ở trước giường.
Chu ma ma dùng khay trà, bưng ba chén thủy tinh lưu ly đến.
Sắc mặt Triệu Thừa Vũ vốn không dễ nhìn, đột nhiên trở nên u ám dày đặc.
Triệu Thừa Yến thấy rõ ràng, vội vàng lặng lẽ kéo ống tay áo nàng ta một cái, đoan trang tiếp nhận ly chu ma ma đưa tới: "Đa tạ Chu ma ma.”
Chu ma ma cười gật đầu, bưng lấy khay đến trước mặt Triệu Tích Vi.
Khay sơn mài màu đen vàng, thìa nhỏ hoa mai bạc nguyên chất, ly lưu ly thủy tinh chứa đầy sữa trắng đục, thêm những viên gạo nếp nhỏ như hạt ngọc trai, tô điểm cho vẻ đẹp của chiếc bát bạc đựng tuyết.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sữa bò thuần khiết ngọt ngào, còn có hương vị của hoa hồng cùng long tỉnh.
Lão phu nhân cười nói: "Đây là trà sữa do nước Đông Hồ tiến cống, vừa thơm vừa ngọt, mấy tỷ muội trong phủ đều thích uống, không biết Vi nhi uống có quen không? ”
Triệu Tích Vi khẽ giật mình.
Việc uống trà thịnh hành vào thời nhà Ngụy, thậm chí ở các vùng nông thôn cũng thường có những người bán trà dạo.
Nhưng trà này không phải là trà đó, mà được gọi là thức uống thơm.
Đến mùa xuân hè, người bán hàng rong mang theo một thùng gỗ xuyên qua đường, bên trong đựng mứt ngọt, cam thảo thanh nhiệt giải độc, đu đủ ngâm với mật ong và dược liệu, còn có kem vải thiều với đường phèn ướp lạnh, đủ các loại hương vị...
Triệu Tích Vi cũng từng cùng mẫu thân bán thức uống thơm vào mùa hè.
Lấy vải thiều, táo, quýt, nho và các loại trái cây khác rửa sạch bóc vỏ, chỉ để lại thịt trái cây trên lửa lớn nấu, cho đến khi nước khô, trong nồi chỉ còn lại một khối thịt trong suốt và sền sệt, sau đó bỏ vào lọ gốm sứ nhỏ để niêm phong, cho vào giếng để làm lạnh một đêm, ngày hôm sau lấy ra, cộng với hoa quế, nước cam thảo, cho vào ly uống, sẽ thấy thơm trong miệng .
Mỗi mùa hè chỉ dựa vào việc bán những thứ này, nàng và mẫu thân đều có thể sống rất thoải mái.
Bách tính bình thường uống nước thơm là để giải khát, nhưng những quý tộc kia uống thì lại chăm chút tỉ mỉ. Tỉ như đồ Triệu phủ uống lại là sữa chân trâu Đông Hồ tiến cống.
"Trong phủ mấy tỷ muội đều thích uống "
Ý nói mấy người khác thường xuyên được uống, mà nàng vào phủ nhiều ngày như vậy, cho tới hôm nay mới nhận được sự quan tâm đặc thù này.
Một cảm giác kỳ lạ khó tả chợt lóe lên trong lòng Triệu Tích Vi.
Sau lần Vương phi tới đây, không chỉ Triệu Thừa Yến đột nhiên nịnh hót với mình, mà ngay cả thái độ của lão phu nhân cũng thay đổi 180 độ.
Đây có phải là một điều đáng mừng?
Tình cảm giữa người với người, đều khó mà cân nhắc được.
Triệu Tích Vi cũng không nghiên cứu sâu mục đích của lão phu nhân, chỉ từ thiện như nước cười trả lời: "Đa tạ lão phu nhân yêu thương, tôn nữ uống cảm thấy rất ngon.”
Lão phu nhân đối với sự nhu thuận của nàng rất hài lòng, cười gật đầu nói: "Hôm nay gọi tỷ muội các ngươi đến, là muốn nói cho các ngươi biết một chuyện. Bình Nguyên Hầu Lão phu nhân làm việc ở Liên Hoa tự, mời nữ quyến mấy nhà đến đó thắp hương, sáng nay phái người đến đưa tin, bảo chúng ta cũng đi cầu bình an, ta nghĩ nhân cơ hội này dẫn tỷ muội các ngươi đi ra ngoài dạo chơi.”
Yến tiệc, dâng hương, là hoạt động quan trọng nhất trong giới quý phụ trong kinh, cũng là cơ hội thích hợp nhất để thiên kim thế gia lộ diện.
Khuôn mặt mây đen dày đặc của Triệu Thừa Vũ lập tức chuyển biến: "Cảm ơn tổ mẫu!"
Triệu Thừa Yến cũng vẻ mặt tươi cười: "Bùi gia hàng năm đều phải chuẩn bị phật sự long trọng ở Liên Hoa tự, phu nhân tiểu thư được mời đi thắp hương đều là những người có tiếng ở kinh thành, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt.”
Lão phu nhân gật đầu, từ ái nói: "Yến nhi cũng không lo lắng, những phu nhân tiểu thư kia ngươi đều biết, toàn là người quen. Có điều Vi nhi ngươi phải ghi nhớ kỹ."
Ánh mắt lão phu nhân trầm trầm nhìn lại: "Bình Nguyên Hầu lão phu nhân kia xuất thân từ Huỳnh Dương Trịnh thị, Bùi quý phi trong cung là nữ nhi đích xuất của bà ấy, mà năm đời tổ tiên Bùi gia đều là võ tướng, gia phong đương nhiên cũng phải phóng khoáng một chút, ngươi phải lấy lại mười hai phần tinh thần, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm gì.”
Triệu Thừa Vũ lạnh lùng liếc mắt một cái, ghen ghét giống như là bông hút đầy nước, làm cho trong lòng nàng phát hoảng.
Một thứ nữ quy phủ mới vài ngày, lão phu nhân liền chuẩn bị mang theo nàng cùng các đại gia tộc giao tiếp, làm quen.
Còn mình thì sao?
Mấy năm trước trong phủ trưởng công chúa tổ chức Bách Hoa Yến, nàng vì có thể thuận lợi tham gia, lại phải trăm loại lấy lòng Đại phu nhân cùng lão phu nhân.
Lão phu nhân còn chê nàng ta không đủ trầm ổn, phái hai ma ma đi theo bên người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động.
Hiện tại, một dã nha đầu nông thôn, lại không cần trả giá gì liền được đãi ngộ như vậy, bảo nàng ta làm sao có thể bình tĩnh ôn hoà!
Trong lòng Triệu Tích Vi ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Trở về Triệu phủ, nàng luôn phải đối mặt với những người phức tạp qua lại, thay vì luống cuống lảng tránh, không bằng chủ động hào phóng tiếp nhận.
Nàng cười đứng dậy, hành lễ một cái: "Lão phu nhân dạy bảo, tôn nữ nhất định ghi nhớ trong lòng, vừa lúc Tôn ma ma đang dạy tôn nữ quy củ, quay về tôn nữ mời bà ấy chỉ điểm một chút."
Lão phu nhân thấy nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, trong lòng càng thêm thoải mái: "Tốt, tốt, Vi nha đầu ngươi là người làm cho tổ mẫu yên tâm nhất. ”
Nói xong lại gọi Chu ma ma, "Bảo Châu, ngươi đến nhà kho tìm hai xấp vải thượng hạng, cắt xiêm y mới cho tỷ muội các nàng. Vi nhi mới hồi phủ, cũng không có bộ trang sức nào đàng hoàng, bảo đồng quản sự đi Như Ý các chọn mấy bộ kỹ lưỡng, bạc thì lấy từ chỗ ta. ”
Chu ma ma cười đáp lại.
Triệu Tích khẽ cười nói: "Ngày hồi phủ mấy vị phu nhân đã tặng tôn nữ một ít xiêm y trang sức, thành sắc cùng kiểu dáng đều rất xinh đẹp, tôn nữ nhìn rất là thích, chỉ có điều tôn nữ mới hồi phủ, có thứ tốt cũng không biết phối hợp thành bộ như thế nào, không khỏi lo lắng xảy ra sai lầm làm cho người ta chê cười, ngẫm lại vẫn nên kìm lại, để lão phu nhân tốn kém một hồi. ”
Đồ đạc là phu nhân mấy phòng tặng, tuy rằng không thành bộ, tốt xấu gì cũng là tâm ý của người ta.
Nếu nàng cứ như vậy bỏ qua được lão phu nhân thưởng, ngược lại có vẻ là một người nâng cao giẫm thấp, về sau tất nhiên sẽ khiến người ta có cớ để nói.
Lão phu nhân há có thể không hiểu tâm tư của Triệu Tích Vi?
Nói xong những lời thích hợp này, trên mặt tràn đầy ân cần, liên tục gật đầu: "Bảo bối, vẫn là ngươi suy tính chu toàn."
Triệu Tích khẽ rũ mi mắt, vẻ mặt nhu thuận mỉm cười, tùy ý để lão phu nhân kéo tay mình.
Nhưng trong lòng nàng rõ ràng biết, lão phu nhân nhanh như vậy có thể thay đổi thái độ, cũng không phải chân chính từ trong lòng tiếp nhận nàng, mà là xuất phát từ một loại lợi ích suy xét kỹ lưỡng, cảm thấy nàng nhu thuận, hiểu chuyện, bớt lo, là người có thể dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất