Chương 50: Hồng Vũ Hài (6)
Lúc ho ra máu đầu óc Úc Sâm choáng váng, đèn trần của khán đài nhà hát sáng lên, chiếu rọi lên lòng bàn tay đang mở ra của anh, đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh dính máu đỏ sậm, giống như một mảnh sứ trắng nhuộm mực đỏ, anh khàn giọng, thuận theo là tiếng 'khụ khụ khụ' phát ra từ trong cổ họng, phút chốc lại sặc ra một búng máu, ho đến tê tâm phế liệt.
"Khụ khụ khụ --!!! Khụ khụ......"
"Úc Sâm!"
"Úc ca!"
Anh khom lưng dùng sức nhấn dạ dày, thân thể run lên, mồ hôi thấm vào lớp áo sau lưng khiến đường cong mảnh khảnh hiện ra, được Tư Tuyên Dương hốt hoảng ôm lấy.
"Tại sao lại ho ra máu!?"
Sắc mặt Tư Tuyên Dương trở nên khó coi, hắn không rõ vì sao một giây trước còn an tĩnh nắm tay hắn, một giây sau người này lại giống như một tờ giấy mỏng manh, tựa như chỉ cần dùng chút sức là có thể xé anh ra thành từng mảnh nhỏ.
Vết máu dưới ánh đèn hiện rõ rành rành làm cay đôi mắt hắn.
"Úc Sâm, anh đừng làm em sợ....." Giọng nói của Tư Tuyên Dương cũng dần trở nên run rẩy, ôm eo Úc Sâm, song lại không dám dùng lực, sợ không cẩn thận làm vỡ anh thành từng mảnh nhỏ.
Vòng sáng trước mắt dần dần biến mất, trên trán Úc Sâm lạnh lẽo, anh hậu tri hậu giác dùng mu bàn tay lau một thoáng, mới phát hiện ra mình đầy mồ hôi lạnh.
Dạ dày giống như bị lửa đốt, nóng rát lại đau, nhưng không còn muốn nôn ra máu nữa. Anh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cọ cọ gương mặt đang kề cận của Tư Tuyên Dương, giọng khàn khàn nói: "Không sao, đừng lo lắng, chủ yếu là do tính tình của chiếc dạ dày này còn dữ hơn cả em, không hài lòng một chút là phun lửa, nghỉ ngơi xong là ổn."
Tư Tuyên Dương nghe ngữ điệu mềm mại vô lực của anh, trái tim hắn giống như tờ giấy bị xoa thành một cục rồi ném vào nước, chua xót thăng trầm, không biết nên nói gì mới tốt.
Hắn nắm chặt tay Úc Sâm, đầu ngón tay còn dính vài giọt máu, màu đỏ sậm chói mắt như vô số cây kim men theo mười ngón tay truyền vào trong lòng, tạo ra một tia đau đớn: "...... Rất xin lỗi......"
Lời xin lỗi đột ngột khiến Úc Sâm sửng sốt, nghiêng đầu nhìn vào mắt Tư Tuyên Dương, trong mắt người sau hiện lên tơ máu, môi nhè nhẹ run, cố gắng dằn xuống cảm xúc nào đó, ánh mắt khi nhìn về phía hắn tràn ngập khó chịu và ân hận.
Anh biết Tư Tuyên Dương xin lỗi vì chuyện gì, nếu không phải do uống thuốc liên tục, có lẽ bệnh dạ dày của anh cũng không nghiêm trọng như vậy.
Nhưng anh càng biết, nếu không có những chén thuốc đó, vết thương của anh cũng không có khả năng tốt lên nhanh đến thế.
Một cơn bạo bệnh như vậy, đối với anh, là tai nạn ngoài ý muốn và nỗi đau bất khả kháng, còn với Tư Tuyên Dương, có khả năng càng giống như một cơn ác mộng cùng bóng ma xuyên thấu tim gan đến tận xương tủy, bởi vậy những tổn thương nó mang lại có thể theo hắn một thời gian dài.
Đặc biệt còn là vì trong mắt Tư Tuyên Dương, hình ảnh như thế là do chính tay hắn tạo ra.
Úc Sâm không hy vọng hắn có ý nghĩ như vậy, nhưng anh cũng biết, lấy tính cách của Tư Tuyên Dương, thuyết phục hăn lúc này chỉ phản tác dụng.
Sau khi cơn đau kịch liệt ban đầu vơi đi, dạ dày thoáng bớt đau, Úc Sâm cong khóe miệng: "Cảm xúc của đại vương gắt gỏng lại bắt đầu dao động rồi? Hiện tại anh không có sức dỗ em, nếu không, thì cho em hôn miễn phí? Bổ sung năng lượng."
Nói xong, liền đưa mặt đến gần.
Tư Tuyên Dương bất đắc dĩ cười, dùng ngón tay cái chậm rãi lau vết máu bên khóe miệng Úc Sâm, ân hận cùng khó chịu dần chìm sâu vào đáy mắt, nhẹ nhàng chạm môi lên sườn mặt tái nhợt của Úc Sâm, hai má mềm như bông, càng muốn cắn một cái.
"Sao nào? Lần này miễn phí, chẳng lẽ lần sau sẽ thu phí?"
"Đúng vậy, một lần một viên kim cương nhỏ, chẳng phải em có tiền sao." Úc Sâm gác chân lên ghế, dạ dày tương đối dễ chịu khi cuộn thân thể lại, chỉ là có chút chật, anh chuyển vị trí, đặt cằm lên vai Tư Tuyên Dương, mắt nhìn thi thể bị người vây quanh thành một vòng bên kia.
Có lẽ bị một nhành hồng đâm chết có chút kỳ lạ, còn có người lớn gan đang muốn cởi đồ người nọ ra để xem miệng vết thương.
Tư Tuyên Dương dịch người xuống, để anh nằm thoải mái một chút, một bên giúp anh lau máu trong lòng bàn tay, một bên quan sát sắc mặt và biểu tình của anh, đoán rằng cơn đau đã dịu đi đôi chút, mới thoáng yên tâm: "Được rồi, về nhà sẽ ký hợp đồng, em sẽ trả trước từ đây đến hết năm nay, một ngàn viên, không nhận hoàn lại."
Úc Sâm mới vừa phất tay để Tư Nam Lạc Vũ khỏi đỡ anh, định đi xem quỷ xui xẻo kia xác đã lạnh kia, nghe được lời này, thoáng cứng người.
Nghiêng đầu tính toán cẩn thận lại một tý, lúc này bên ngoài đã cuối hạ đầu thu, cách cuối năm cũng chỉ trên dưới một trăm ngày, một ngàn viên, vậy chẳng phải một ngày sẽ hôn hôn ít nhất mười lần sao?
Còn không chấp nhận hoàn lại, nếu không cho hoàn lại vậy khoản phục vụ kia cũng không thể ngừng lại!
Điên rồi à!? Không sợ miệng sẽ thành hình cây xúc xích sao!?
Hay là, là kiểu hôn hôn toàn thân?
Này sao được? Thân pháp này có điểm chết người, lỡ như hôn lúc anh thần trí không rõ, khiến anh đánh mất tiên cơ thì làm sao bây giờ!
Liên tưởng đến hình ảnh kia, biểu tình trên mặt Úc Sâm nháy mắt thay đổi thất thường, cuối cùng tâm trạng phức tạp dừng lại ở một hình ảnh, nhìn Tư Tuyên Dương, chậm rãi phun ra bốn (1) chữ: "...... Con ku xảo trá (2)."
[(1) chỗ này gốc là 3 chữ - tâm cơ biểu, dịch là đ* xảo trá thì thô quá, (2) do Dương Dương là nam nên để là ku nha =)))]
"......" Tư Tuyên Dương nhướng mày, liếc mắt một cái đã nhìn ra anh đang nghĩ gì: "Xem ra khi không đau, toàn lực đều dùng để suy nghĩ về phế liệu màu vàng (2)."
[(2) phế liệu màu vàng aka s*x]
Bị cụ lớn của anh nhất trâm hiện huyết (3)! Không hổ là người đàn ông có thể lập tức lấy ra một ngàn viên kim cương! Úc Sâm bĩu môi, cảm thấy bản thân hiện tại bị thân thể tám mặt lọt gió này liên lụy, dường như không phải là đối thủ, vẫn thấy rõ tình thế, trước tiên tốt hơn hết là nên mềm mềm nhũn nhũn.
[(3) Nhất trâm hiện huyết: nói trúng tim đen, gãi đúng chỗ ngứa.]
"...... Đau đau, đau như sinh em bé."
Tư Tuyên Dương nhìn lông mi mềm mại rũ xuống cùng khóe miệng tủi thân của anh, biết rõ hàng này có khả năng là đang diễn kịch, song vẫn không tự chủ được mà nắm chặt lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của anh: "Giọng điệu thật như vậy, chẳng lẽ anh đã từng sinh rồi?"
"!!!"
Chuông cảnh báo trong lòng Úc Sâm thoáng chốc rung mạnh, nâng lên mí mắt cảnh giác nhìn hắn: "Đương nhiên không có! Anh không sinh con được, dù có bị đè (4) cũng không thể sinh được, em đừng nghĩ đến chuyện đó."
[(4) gốc là 被日, có nghĩa là bị 'đờ u đu nặng đ*', thô quá nên dùng từ thay thế ( =ノωヽ=)]
Tư Tuyên Dương dở khóc dở cười, sắc mặt ửng đỏ: "Anh luyên thuyên gì thế, ông đây nói đến chuyện đó sao!? Được được được.... Kiếp sau của em kiếp sau của em, anh đừng phí tinh lực suy nghĩ lung tung này đó! Dạ dày còn chịu được không? Có cần em đi hậu trường lấy cho anh chút thức ăn?"
Kiếp sau của em? Úc Sâm hồ nghi trừng mắt nhìn hắn, nghiêng đầu nhìn về 'hiện trường tử vong' không cùng thế giới với bọn họ, bước xuống bậc thang, đúng lúc lái sang chuyện khác: "Trước nên xem tình huống bên kia đã."
"Đoán thử xem, nhành hoa xuyên tim." Lòng bàn tay của Tư Tuyên Dương nhẹ nhàng dán lên bụng Úc Sâm, "Hiện tại anh thấy thế nào? Ho ra máu sợ là bị xuất huyết dạ dày."
"Cảm giác như trước, không có gì nghiêm trọng, chắc là xuất huyết dạ dày ở chỗ này giống như động kinh, máu này, phun hai cái là thành thói quen." Úc Sâm hờ hững xua xua tay.
Trái tim của Tư Tuyên Dương bỗng dưng nhói lên, trừng anh: "Đừng có mà miệng quạ đen!"
Chốc lát sau, đám người dần giải tán, Tư Nam và Lạc Vũ cũng trở về, tình huống người chết cũng không khác mấy so với dự đoán của Tư Tuyên Dương, nhành hoa đã rũ, nhưng rễ lại hoàn toàn chìm sâu vào ngực, giống như dao găm.
Úc Sâm nhìn vết máu trên mặt đất, lại nghĩ đến thiết kế của sân khấu, híp mắt lại.
- - có lẽ, nhánh hồng tươi bọn họ lấy được, có thể xử lý hoa hồng héo trên sân khấu, thành công cụ giết chết cô gái Hồng Vũ Hài.
Tác giả có điều muốn nói:
Cho dù đây là truyện thần quái, cũng sẽ không có khả năng sinh con ha ha ha ha ha ha ha ha ha ~ ps, áng văn này của tui có khả năng là nhiều chương nhưng trọng điểm lại chỉ là tình yêu, đại gia đình nếu muốn xem tình tiết khủng bố thần quái, có thể đọc chiếc truyện vô hạn lưu vừa kết thúc khác của tui.
"Khụ khụ khụ --!!! Khụ khụ......"
"Úc Sâm!"
"Úc ca!"
Anh khom lưng dùng sức nhấn dạ dày, thân thể run lên, mồ hôi thấm vào lớp áo sau lưng khiến đường cong mảnh khảnh hiện ra, được Tư Tuyên Dương hốt hoảng ôm lấy.
"Tại sao lại ho ra máu!?"
Sắc mặt Tư Tuyên Dương trở nên khó coi, hắn không rõ vì sao một giây trước còn an tĩnh nắm tay hắn, một giây sau người này lại giống như một tờ giấy mỏng manh, tựa như chỉ cần dùng chút sức là có thể xé anh ra thành từng mảnh nhỏ.
Vết máu dưới ánh đèn hiện rõ rành rành làm cay đôi mắt hắn.
"Úc Sâm, anh đừng làm em sợ....." Giọng nói của Tư Tuyên Dương cũng dần trở nên run rẩy, ôm eo Úc Sâm, song lại không dám dùng lực, sợ không cẩn thận làm vỡ anh thành từng mảnh nhỏ.
Vòng sáng trước mắt dần dần biến mất, trên trán Úc Sâm lạnh lẽo, anh hậu tri hậu giác dùng mu bàn tay lau một thoáng, mới phát hiện ra mình đầy mồ hôi lạnh.
Dạ dày giống như bị lửa đốt, nóng rát lại đau, nhưng không còn muốn nôn ra máu nữa. Anh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cọ cọ gương mặt đang kề cận của Tư Tuyên Dương, giọng khàn khàn nói: "Không sao, đừng lo lắng, chủ yếu là do tính tình của chiếc dạ dày này còn dữ hơn cả em, không hài lòng một chút là phun lửa, nghỉ ngơi xong là ổn."
Tư Tuyên Dương nghe ngữ điệu mềm mại vô lực của anh, trái tim hắn giống như tờ giấy bị xoa thành một cục rồi ném vào nước, chua xót thăng trầm, không biết nên nói gì mới tốt.
Hắn nắm chặt tay Úc Sâm, đầu ngón tay còn dính vài giọt máu, màu đỏ sậm chói mắt như vô số cây kim men theo mười ngón tay truyền vào trong lòng, tạo ra một tia đau đớn: "...... Rất xin lỗi......"
Lời xin lỗi đột ngột khiến Úc Sâm sửng sốt, nghiêng đầu nhìn vào mắt Tư Tuyên Dương, trong mắt người sau hiện lên tơ máu, môi nhè nhẹ run, cố gắng dằn xuống cảm xúc nào đó, ánh mắt khi nhìn về phía hắn tràn ngập khó chịu và ân hận.
Anh biết Tư Tuyên Dương xin lỗi vì chuyện gì, nếu không phải do uống thuốc liên tục, có lẽ bệnh dạ dày của anh cũng không nghiêm trọng như vậy.
Nhưng anh càng biết, nếu không có những chén thuốc đó, vết thương của anh cũng không có khả năng tốt lên nhanh đến thế.
Một cơn bạo bệnh như vậy, đối với anh, là tai nạn ngoài ý muốn và nỗi đau bất khả kháng, còn với Tư Tuyên Dương, có khả năng càng giống như một cơn ác mộng cùng bóng ma xuyên thấu tim gan đến tận xương tủy, bởi vậy những tổn thương nó mang lại có thể theo hắn một thời gian dài.
Đặc biệt còn là vì trong mắt Tư Tuyên Dương, hình ảnh như thế là do chính tay hắn tạo ra.
Úc Sâm không hy vọng hắn có ý nghĩ như vậy, nhưng anh cũng biết, lấy tính cách của Tư Tuyên Dương, thuyết phục hăn lúc này chỉ phản tác dụng.
Sau khi cơn đau kịch liệt ban đầu vơi đi, dạ dày thoáng bớt đau, Úc Sâm cong khóe miệng: "Cảm xúc của đại vương gắt gỏng lại bắt đầu dao động rồi? Hiện tại anh không có sức dỗ em, nếu không, thì cho em hôn miễn phí? Bổ sung năng lượng."
Nói xong, liền đưa mặt đến gần.
Tư Tuyên Dương bất đắc dĩ cười, dùng ngón tay cái chậm rãi lau vết máu bên khóe miệng Úc Sâm, ân hận cùng khó chịu dần chìm sâu vào đáy mắt, nhẹ nhàng chạm môi lên sườn mặt tái nhợt của Úc Sâm, hai má mềm như bông, càng muốn cắn một cái.
"Sao nào? Lần này miễn phí, chẳng lẽ lần sau sẽ thu phí?"
"Đúng vậy, một lần một viên kim cương nhỏ, chẳng phải em có tiền sao." Úc Sâm gác chân lên ghế, dạ dày tương đối dễ chịu khi cuộn thân thể lại, chỉ là có chút chật, anh chuyển vị trí, đặt cằm lên vai Tư Tuyên Dương, mắt nhìn thi thể bị người vây quanh thành một vòng bên kia.
Có lẽ bị một nhành hồng đâm chết có chút kỳ lạ, còn có người lớn gan đang muốn cởi đồ người nọ ra để xem miệng vết thương.
Tư Tuyên Dương dịch người xuống, để anh nằm thoải mái một chút, một bên giúp anh lau máu trong lòng bàn tay, một bên quan sát sắc mặt và biểu tình của anh, đoán rằng cơn đau đã dịu đi đôi chút, mới thoáng yên tâm: "Được rồi, về nhà sẽ ký hợp đồng, em sẽ trả trước từ đây đến hết năm nay, một ngàn viên, không nhận hoàn lại."
Úc Sâm mới vừa phất tay để Tư Nam Lạc Vũ khỏi đỡ anh, định đi xem quỷ xui xẻo kia xác đã lạnh kia, nghe được lời này, thoáng cứng người.
Nghiêng đầu tính toán cẩn thận lại một tý, lúc này bên ngoài đã cuối hạ đầu thu, cách cuối năm cũng chỉ trên dưới một trăm ngày, một ngàn viên, vậy chẳng phải một ngày sẽ hôn hôn ít nhất mười lần sao?
Còn không chấp nhận hoàn lại, nếu không cho hoàn lại vậy khoản phục vụ kia cũng không thể ngừng lại!
Điên rồi à!? Không sợ miệng sẽ thành hình cây xúc xích sao!?
Hay là, là kiểu hôn hôn toàn thân?
Này sao được? Thân pháp này có điểm chết người, lỡ như hôn lúc anh thần trí không rõ, khiến anh đánh mất tiên cơ thì làm sao bây giờ!
Liên tưởng đến hình ảnh kia, biểu tình trên mặt Úc Sâm nháy mắt thay đổi thất thường, cuối cùng tâm trạng phức tạp dừng lại ở một hình ảnh, nhìn Tư Tuyên Dương, chậm rãi phun ra bốn (1) chữ: "...... Con ku xảo trá (2)."
[(1) chỗ này gốc là 3 chữ - tâm cơ biểu, dịch là đ* xảo trá thì thô quá, (2) do Dương Dương là nam nên để là ku nha =)))]
"......" Tư Tuyên Dương nhướng mày, liếc mắt một cái đã nhìn ra anh đang nghĩ gì: "Xem ra khi không đau, toàn lực đều dùng để suy nghĩ về phế liệu màu vàng (2)."
[(2) phế liệu màu vàng aka s*x]
Bị cụ lớn của anh nhất trâm hiện huyết (3)! Không hổ là người đàn ông có thể lập tức lấy ra một ngàn viên kim cương! Úc Sâm bĩu môi, cảm thấy bản thân hiện tại bị thân thể tám mặt lọt gió này liên lụy, dường như không phải là đối thủ, vẫn thấy rõ tình thế, trước tiên tốt hơn hết là nên mềm mềm nhũn nhũn.
[(3) Nhất trâm hiện huyết: nói trúng tim đen, gãi đúng chỗ ngứa.]
"...... Đau đau, đau như sinh em bé."
Tư Tuyên Dương nhìn lông mi mềm mại rũ xuống cùng khóe miệng tủi thân của anh, biết rõ hàng này có khả năng là đang diễn kịch, song vẫn không tự chủ được mà nắm chặt lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của anh: "Giọng điệu thật như vậy, chẳng lẽ anh đã từng sinh rồi?"
"!!!"
Chuông cảnh báo trong lòng Úc Sâm thoáng chốc rung mạnh, nâng lên mí mắt cảnh giác nhìn hắn: "Đương nhiên không có! Anh không sinh con được, dù có bị đè (4) cũng không thể sinh được, em đừng nghĩ đến chuyện đó."
[(4) gốc là 被日, có nghĩa là bị 'đờ u đu nặng đ*', thô quá nên dùng từ thay thế ( =ノωヽ=)]
Tư Tuyên Dương dở khóc dở cười, sắc mặt ửng đỏ: "Anh luyên thuyên gì thế, ông đây nói đến chuyện đó sao!? Được được được.... Kiếp sau của em kiếp sau của em, anh đừng phí tinh lực suy nghĩ lung tung này đó! Dạ dày còn chịu được không? Có cần em đi hậu trường lấy cho anh chút thức ăn?"
Kiếp sau của em? Úc Sâm hồ nghi trừng mắt nhìn hắn, nghiêng đầu nhìn về 'hiện trường tử vong' không cùng thế giới với bọn họ, bước xuống bậc thang, đúng lúc lái sang chuyện khác: "Trước nên xem tình huống bên kia đã."
"Đoán thử xem, nhành hoa xuyên tim." Lòng bàn tay của Tư Tuyên Dương nhẹ nhàng dán lên bụng Úc Sâm, "Hiện tại anh thấy thế nào? Ho ra máu sợ là bị xuất huyết dạ dày."
"Cảm giác như trước, không có gì nghiêm trọng, chắc là xuất huyết dạ dày ở chỗ này giống như động kinh, máu này, phun hai cái là thành thói quen." Úc Sâm hờ hững xua xua tay.
Trái tim của Tư Tuyên Dương bỗng dưng nhói lên, trừng anh: "Đừng có mà miệng quạ đen!"
Chốc lát sau, đám người dần giải tán, Tư Nam và Lạc Vũ cũng trở về, tình huống người chết cũng không khác mấy so với dự đoán của Tư Tuyên Dương, nhành hoa đã rũ, nhưng rễ lại hoàn toàn chìm sâu vào ngực, giống như dao găm.
Úc Sâm nhìn vết máu trên mặt đất, lại nghĩ đến thiết kế của sân khấu, híp mắt lại.
- - có lẽ, nhánh hồng tươi bọn họ lấy được, có thể xử lý hoa hồng héo trên sân khấu, thành công cụ giết chết cô gái Hồng Vũ Hài.
Tác giả có điều muốn nói:
Cho dù đây là truyện thần quái, cũng sẽ không có khả năng sinh con ha ha ha ha ha ha ha ha ha ~ ps, áng văn này của tui có khả năng là nhiều chương nhưng trọng điểm lại chỉ là tình yêu, đại gia đình nếu muốn xem tình tiết khủng bố thần quái, có thể đọc chiếc truyện vô hạn lưu vừa kết thúc khác của tui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất