Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 79: Thuyền hải tặc (14)

Trước Sau




Mấy người đang dọn thùng dầu trong kho bỗng chốc ngây người, nhìn trái nhìn phải, sau vài phút mù tịt, bất chợt tỉnh ngộ, bắt đầu kích động hét lên: "Đúng vậy!"

“Đúng vậy! Cách này rất hay, dù sao thuyền này cũng không phải của chúng ta, khách sáo làm gì! Vẫn là soái ca cậu có biện pháp!"

Tư Tuyên Dương không kiên nhẫn nói: "Nhanh chóng khoang lỗ đi, phòng trên có rìu, có thể lấy dùng."

Mọi người thuận theo, lao ra ngoài như ong vỡ tổ.

Lúc này thuyền đã lay lắt vô cùng, con nước trực tiếp ập lên boong tàu, lực nước khiến tất cả mọi người ngã trái ngã phải, trông nhếch nhác không thể nhìn nổi.

Tư Nam với Lạc Vũ cũng tiện tay lấy ít vũ khí, Úc Sâm bảo Tư Tuyên Dương thả anh xuống, sau đó đi tìm một ít đuốc còn dùng được.

Với biên độ rung lắc bây giờ của con thuyền, Tư Tuyên Dương muốn mang theo một người đi tìm đồ khắp nơi, khẳng định là không thể, nhưng bắt hắn để lại Úc Sâm đang bị chóng mặt đến đông tây nam bắc còn chẳng phân biệt nổi, càng không có khả năng.

"Vậy em thả anh xuống trước đi," Úc Sâm kéo kéo cổ áo hắn, "Nếu hải yêu ập lên đây, chẳng lẽ muốn ôm theo anh nghênh địch?"

Cho dù có chút không muốn, nhưng những gì anh nói cũng không phải vô lý, Tư Tuyên Dương không vui nhíu mày, cẩn thận thả anh xuống.

Mới vừa chạm đất, cơn chóng mặt và thân tàu rung lắc cùng nhau ra oai phủ đầu với Úc Sâm, một tay nắm lấy Tư Tuyên Dương, tay còn lại đỡ tường, chậm rãi trượt ngồi xuống ở một góc, đường nhìn mơ hồ chao đảo.

“Được rồi, lần này thật sự là phế vật." Úc Sâm cười ngượng với Tư Tuyên Dương đã dần hư hảo trước mặt.

"Phế cái gì mà phế? Không có anh, chắc bây giờ bọn họ còn đầu gỗ dọn từng thùng ra ngoài," Tư Tuyên Dương vén mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi trên trán của anh qua một bên, cúi người hôn nhẹ lên trán anh, nhỏ giọng nói với Úc Sâm: "Anh ngoan ngoãn ngồi ở đây, nghỉ ngơi một lát, lúc sau mở mắt ra, chúng ta liền về nhà."

“Được.” Úc Sâm cười yếu ớt.

......

Trên thực tế không chỉ Úc Sâm nghĩ đến việc lấy đuốc, sau giây phút bình tĩnh, những người này đều nhận ra, nên lúc đi tìm rìu, sẵn tiện lấy rất nhiều đuốc trở về.

Lớp vỏ bằng gỗ của con thuyền Châu Âu thời Trung cổ này giòn hơn rất nhiều so với thuyền hiện đại, mấy người hợp lực, mười mấy nhát rìu giáng xuống, dần dần tạo ra một cái lỗ, sóng gió nhân cơ hội ùa vào khe hở.

Một người đàn ông cường tráng đẩy hai người bên cạnh ra, rìu trong tay vung một vòng trên không, sau cùng ra sức chém vào cái lỗ nhỏ kia.

“Răng rắc” vài tiếng, mấy miếng gỗ xung quanh cái lỗ đồng thời nứt toác, rơi xuống biển sâu.

Thân thuyền bị khoét một lỗ lớn, gió biển dữ dội bên ngoài không bị cản trở tràn vào.

Nhưng vào lúc này, khi thân thuyền lung lay, một thùng dầu bị lỏng dây gai trượt thẳng về phía lỗ thủng trên thân tàu.



Người đàn ông cường tráng nọ tay nhanh mắt lẹ, khi thùng dầu trượt đến bên mép, liền nhanh chóng dùng rìu chém ra vài vết trên đó, chất lỏng màu đen ừng ực ừng ực trào ra, lập tức theo thùng lọt vào đại dương đang cuộn trào dữ dội.

Sóng biển cuồn cuộn, nhanh chóng cuốn thùng dầu đi xa chục mét hơn.

"Mẹ nó đừng có thất thần, nhanh chóng động thủ!" Người đàn ông cường tráng nọ ồm ồm thở dốc, hung thần ác sát gào to về phía những người khác, "Một hai thùng dầu có thể làm được cái quái gì!"

Cabin rung lắc, sau một trận hỗn loạn ồn ào xô đẩy va chạm, tất cả mọi người mới bắt đầu hành động.

Đúng lúc mọi người đang đồng tâm hiệp lực, cái lỗ thứ ba trên thuyền đã được tạo ra, ở trên boong tàu chợt truyền đến tiếng động khác xa so với tiếng sóng hay tiếng va chạm giữa các đồ vật, kèm theo đó còn có từng tiếng hít thở khàn khàn.

Nhiệt độ trong cabin lại lần nữa giảm mạnh.



Úc Sâm khó chịu nâng mắt, bàn tay nắm thành quyền, đặt trên môi ho thành tiếng: "Khụ khụ...... Là đám hải yêu lên đó."

Sắc mặt mỗi người đều khó coi đi vài phần, nhưng động tác trên tay lại chưa bao giờ dừng.

Úc Sâm nhíu mày có chút lo lắng, theo lý thuyết, mỗi một nhóm đều được những đồ vật phục cổ đưa vật phẩm, có lẽ cũng là ba thứ giống với bọn họ.

Nhưng nhóm của bọn họ có đến bốn người, cho dù Lạc Vũ bị đồng hồ quả quýt đưa đến, nhưng có lẽ đã bị nhận định rằng cậu và Úc Sâm bọn họ ràng buộc với nhau, cho nên không có thêm vật phẩm.

Vậy nên đoản kiếm của bọn họ chỉ có một thanh.

Những vũ khí khác trên thuyền chắc hẳn không thể làm hải yêu bị thương.

“Dương Dương, chút nữa em nhớ chú ý tình huống của anh ở bên kia nha." Tư Nam ngồi dựa lưng vào tường, kéo ống quần của Tư Tuyên Dương.

Tư Tuyên Dương xoa đầu của anh: “Đừng lo lắng.”

Trên thực tế vào lúc tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, động tác của mọi người cũng không dám chậm chạp.

Rất nhanh, hai cái lỗ thủng kia đã làm trung gian để thùng dầu và mặt biển tiếp xúc nhau, sau khi dầu lan ra, nhìn từ phía trên, nước biển dần chuyển màu.

Lúc này hải yêu đã tìm được cửa kho hàng, cánh xương sau lưng bọn nó khó khăn chống đỡ thân thể, đuôi cá to kéo ra một vết nước dài trên mặt đất.

Tư Mã Nguyệt cắn răng: “Không kịp rồi, bây giờ lập tức đốt đuốc ném xuống!"

"Cẩn thận đừng châm lửa mấy thùng dầu khác ở trong đây! Coi chừng chúng ta sẽ hóa thành tro trước khi thiêu chết hải yêu!" Tư Nam hô lên.

Trước đó mấy cây đuốc đã được phủ dầu, cột thành một chùm, ngọn lửa bùng cháy soi sáng cả khoang thuyền tối tăm.



Và cả gương mặt dữ tợn của hải yêu.

Hình như bị ngọn lửa ngăn chặn, bọn nó cũng không lập tức vọt đến, nhưng sau khi người cầm đuốc run tay ném đuốc xuống biển, tiếng nhe răng gào thét lập tức bùng nổ.

Cùng lúc đó, ngọn đuốc rơi xuống mặt biển bên kia đã bật lửa, khói đen dày đặc bay lên, gió thổi cũng không tan.

Đám hải yêu trên mặt biển lẫn trong khoang thuyền đồng thời gào lên, nhà kho lâm vào trận giao tranh kịch liệt.

Có lẽ quẻ của vu nữ chọn hôm nay làm ngày tóm hải yêu còn có một lý do khác, đó chính là sức chiến đấu của bọn nó sẽ yếu xuống.

Tuy rằng một cú vẫy đuôi có thể quét bay không ít người, nhưng ở phương diện sức lực lại gần như không khác lắm so với người trưởng thành bình thường, cũng không lớn hơn mấy, tránh trường hợp phần thắng nghiêng về một phía.

Huống chi bọn họ còn có đoản kiếm chống lại hải yêu.

Nhưng số lượng hải yêu đông đảo, hơn nữa lại còn cuồn cuộn tràn vào cabin.

Nơi Úc Sâm đang ở còn khá an toàn, Tư Tuyên Dương cầm đoản kiếm đứng trước người anh, bằng thân thủ của hắn, bao nhiêu hải yêu nhào đến đều biến thành lát cá.

Nhưng bên Tư Nam với Lạc Vũ có vẻ hơi chật vật, trước đó họ phụ đẩy thùng dầu xuống biển, hiện giờ đang đứng bên mép lỗ thủng, thuyền lại rung lắc dữ dội khiến họ đứng không vững, ngoài ra còn phải ra sức chống lại từng đợt công kích của bọn hải yêu.

Úc Sâm nén hơi, to giọng nói với bọn họ: "Tư Nam! Đốt đuốc! Ngọn đuốc còn có ích hơn nhiều so với cây dao pha vỡ nát của cậu!"

"Còn mấy thùng dầu trong đây thì thế nào!"

"Đừng nghĩ nhiều như thế! Trước hết nên giữ được cái mạng nhỏ rồi nói sau!" Úc Sâm trợn mắt, máu chảy từ đám hải yêu có mùi tanh tưởi, hòa với làn khói cuồn cuộn bốc lên, khiến anh gần như ngạt thở.

Những thùng dầu không ngừng rơi xuống đã biến mặt biển thành luyện ngục, không kể đến mùi cháy xém khó ngửi của xác hải yêu, chỉ riêng cái tiếng kêu gào thảm thiết cũng đủ khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Số lượng hải yêu không có khả năng bay chết ngày càng nhiều, trên bầu trời vẫn dày đặc khói bụi và mây đen, và cả hơi nước bốc lên, hình như chỉ có gió là thổi mạnh hơn một chút.



Tư Nam thắp đuốc, mấy người may mắn sống sót cũng lần lượt thắp sáng ngọn đuốc, hải yêu sợ lửa, cuộc chiến trong cabin vẫn còn rất căng thẳng.

Lúc này, một con hải yêu đâu đâu cũng thấy hung tàn bất ngờ nhào đến một trong số lỗ thủng ở thân thuyền, trước khi rơi xuống còn dùng đuôi cá cuốn lấy Tư Mã Nguyệt không kịp trở tay, sau đó kéo theo cô ta cùng nhau rơi xuống.

Sau tiếng hét ngắn ngủi, bên ngoài chỉ còn lại tiếng sóng và tiếng gào.

Tư Nam khẽ biến sắc, anh chỉ cách Tư Mã Nguyệt khoảng ba bước chân, nếu vận khí không tốt bị chọn trúng, người vừa mới chết ngược lại chính là anh.

Nơi lỗ thủng phát sinh nguy hiểm, hơn nữa số người chết và bị thương quá nhiều, một ít người còn đang đấu với hải yêu, thoáng chốc không ai giúp mấy người Tư Nam ném thùng dầu.



Úc Sâm che miệng, ho kịch liệt vì bị khói đen làm sặc, lần mò lấy một cây trong bó đuốc, lấy que diêm trong túi thắp đuốc, dùng sức đẩy Tư Tuyên Dương: "Em đi giúp hai người Tư Nam đi."

Tư Tuyên Dương vừa cắt đứt yết hầu của hải yêu, nhíu mày xoay người, chưa kịp mở miệng, Úc Sâm đã lên tiếng trước: "Bảo bối, anh sắp chịu đựng không nổi rồi, nếu không ai ném thùng dầu, chắc hẳn anh không sống quá nửa giờ."

Tư Tuyên Dương giật bắn người, nhìn sâu vào gương mặt nhợt nhạt trắng bệch của anh, nhét đoản kiếm vào tay còn lại của Úc Sâm, không dám trì hoãn nữa, nhanh chóng hôn hôn anh: "Anh tự bảo vệ mình, em đảm bảo sẽ sớm về nhà."

Sau đó xoay người dùng sức bóp chặt cổ của con hải yêu gần nhất, kéo nó đến bên cạnh lỗ thủng, ném nó xuống như rác rưởi.

Có Tư Tuyên Dương trợ lực, bên Tư Nam giảm bớt một phần áp lực, một người tiếp một người ném thùng dầu vào biển, châm lửa cháy càng mạnh.

Úc Sâm nắm lấy kiếm trong tay, vốn dĩ đang yên tâm vì tình hình hiện tại, lại chợt cảm thấy có một luồng khí lạnh len lỏi khắp người.

Anh tâm đầu nhất lẫm (1), âm thầm cảm thấy không ổn.

[(1) Tâm đầu nhất lẫm: lắp bắp kinh hãi; âm thầm sợ hãi (hoảng hốt).]

Nhưng miệng chưa kịp gọi tên Tư Tuyên Dương, đã bị một đôi môi lạnh buốt khác chặn lại mọi tiếng kêu.

Đôi mắt chát buốt, nhưng khi hải yêu trước mặt biến ra thân người, Úc Sâm vẫn nhận ra, đây chính là con anh đã gặp phải trước kia.

"Nhận ra rồi?" Ý cười ánh lên trong mắt của con hải yêu, cắn lên đôi môi đang tê dại của Úc Sâm, giọng điệu lẳng lơ.

Cây đuốc trong tay bị luồng khí lạnh lúc nãy dập tắt, nhưng có lẽ cây đuốc đã thu hút hết ánh mắt, thế nên đoản kiếm bên tay kia không bị nó nhìn thấy.

Tia sáng lạnh lẽo hiện lên trong mắt Úc Sâm, không đẩy nó ra, ngược lại đưa cơ thể qua, ôm lấy hải yêu trước mặt, dùng sức đâm kiếm thật mạnh vào lưng nó.

Máu tươi buốt lạnh của hải yêu trào ra.

“A!”

Lực trên môi chợt tăng thêm, có chất lỏng sền sệt chảy ra, hẳn là bị cắn ra máu.

“Úc Sâm ——!”

Trong tầm mắt, Tư Tuyên Dương xoay người về sau nhìn anh, ánh mắt thoáng đổi, lau sạch vết máu nhàn nhạt trên mặt, nhanh chóng chạy về phía anh.

Nhưng không cam lòng lẫn oán hận trước khi chết của con hải yêu này hình như giúp nó hồi quang phản chiếu, quyết tâm ôm chặt Úc Sâm, cuốn theo anh đánh vào thân thuyền phía sau, ôm người trực tiếp từ độ cao mấy thước ngã vào biển.

Sau giây phút ngắn ngủi trên không, khi nội tạng bị chia năm sẻ bảy lúc chạm vào mặt nước, giữa ngẩn ngơ Úc Sâm dường như thấy bóng dáng của Tư Tuyên Dương tiếp bước nhảy xuống.

Anh còn chưa kịp cảm thán người này thật ngốc, ý thức liền hoàn toàn lâm vào bóng tối.

Trên bầu trời, mấy đồ vật cũ kỹ đón gió xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau