Chương 8: Phế thành tang thi (7)
Đánh rắm!
Tư Tuyên Dương thiếu chút nữa văng tục: Tại sao anh biết khẩu hình của tôi trong khi anh không nhìn thấy!?
Hơn nữa khoảng cách gần như vậy còn không nhìn được, bệnh quáng gà nghiêm trọng tới vậy sao? Bị mù à!?
Thân thể Úc Sâm run lên nửa ngày, mặt đều đau, nghẹn cười đến mức rất vất vả, xoa cánh tay của Tư Tuyên Dương, ngón tay run lẩy bẩy, cảm nhận được thanh niên tức giận bên người cho dù đã nhẫn nại phẫn nộ đến cùng cực, lại như cũ không quan tâm đẩy anh ra, bỗng chốc cảm thấy hoàn cảnh đường hầm ác liệt như vậy tựa hồ cũng không phải quá mức gian nan.
Nhưng bực tức thích đáng không thể nào không xả.
"Không khí thật tệ, tôi sắp bị xông chết rồi." Úc Sâm nhỏ giọng oán giận.
"Đã đến đây rồi còn muốn xe đạp cái gì (1)?" Tư Tuyên Dương sắc mặt lạnh nhạt giống như Al, "Tính cách cũng quá phiền toái..... Anh ngậm miệng lại, thở bằng mũi."
[(1) Muốn xe đạp: nghĩa đại khái là đừng quá tham.]
Úc Sâm tiến đến bên tai hắn, nhẹ nhàng thì thầm nói: "Biết rồi!"
Hơi thở ấm áp phun vào ốc nhĩ, mang theo một dòng điện lưu vừa tê vừa ngứa, Tư Tuyên Dương chợt run run, đầu rụt một chút, dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn Úc Sâm, hít sâu một hơi, kiệt lực ức chế xúc động muốn đem người xào lăn, mặt vô biểu tình bước nhanh hơn.
Úc Sâm nhìn một loạt phản ứng của hắn, cười đến run rẩy hết cả người: chọc sinh viên đại học thật vui!
- ------------------------------------
Nhưng đến đoạn đường sau anh cũng thu liễm rất nhiều, một là Úc Sâm biết, chơi cái gì cũng phải biết chừng biết mực, hai là..... Ở chỗ này, anh phải bảo tồn thể lực mới được!
Thô sơ giản lược tính thời gian, lúc này cũng đã vào đêm, do bọn họ vội vàng thoát khỏi cửa hàng tiện lợi, không lấy chút thức ăn nào, vì an toàn, đêm nay phỏng chừng cơm chiều cũng không có ăn, vẫn nên ít trêu chọc người hơn để tiết kiệm thể lực.
Sau khi lại đi thêm một đoạn đường, Úc Sâm đề nghị thay phiên nghỉ ngơi, để khôi phục thể lực. Không nghỉ ngơi là không được, nhưng loại địa phương này nghỉ lâu dễ sinh biến, huống hồ năng lượng trong đèn pin không duy trì được bao lâu, tính toán một chút, ba người bọn họ mỗi người thủ hai giờ, ngủ bốn giờ, chờ đến khi ra khỏi đường hầm, bên ngoài trời hẳn là đã sáng.
Sau khi ba người thương lượng tốt, Úc Sâm thủ hai giờ đầu tiên, hai người khác tìm chỗ khô thoáng một chút, an tâm thoải mái nhắm mắt, hô hấp dần dần vững vàng.
Úc Sâm có chút kinh ngạc, Tư Nam tin tưởng anh như vậy thật sự không ngoài ý muốn, nhưng thằng nhóc chỉ mới quen biết anh hai ba ngày cũng thả lỏng thần kinh ngay trong loại địa phương này, đây thật sự là ngoài dự liệu của anh.
Tín nhiệm đối với anh đã đến mức này rồi sao? Nhưng trước đó rõ ràng còn rất ghét bỏ, Úc Sâm thở dài, dựa đến gần Tư Tuyên Dương một chút, lần này khó có được mà không tránh thoát đi.
Mặc dù đã đến ngày hôm sau, mùi hương trên người lẫn nhau đều có chút khó ngửi, nhưng anh vẫn cảm thấy đến gần chút tương đối thoải mái, trong lòng có một loại cảm giác kỳ dị phong phú.
- ------------------------------------
Ba người thay phiên nhau vượt qua một đêm, lúc Úc Sâm bị Tư Tuyên Dương đánh thức, trước mặt đột nhiên phóng đại góc cạnh rõ ràng của một khuôn mặt khiến anh nhất thời không kịp phản ứng, biểu tình còn buồn ngủ ra vẻ có chút ngốc.
Tư Tuyên Dương: "Làm sao vậy? Nhìn không thấy?" Nói xong còn phất phất tay trước mặt anh.
"...... Gần như vậy sao còn nhìn không thấy? Tôi không có mù." Úc Sâm vô lực bẹp rớt tay hắn.
"Hứ, tôi cũng cảm thấy anh không mù," Tư Tuyên Dương đứng lên trào phúng, "Anh là giả mù."
Úc Sâm:......
Sau khi thanh tỉnh ba người không dừng lại lâu, dọc theo đường hầm một lần nữa đi về phía trước.
Không ăn cơm chiều cũng không ăn cơm sáng, hơn nữa chỉ ngủ bốn giờ, Úc Sâm rõ ràng cảm giác được tâm tình của mình nhấc lên không nổi, anh cảm thấy mình che dấu khá tốt, lại không ngờ dường như bị Tư Tuyên Dương nhìn ra, đưa mắt về phía anh vài lần.
Ngốc nghếch, thật khiến người ta muốn trêu chọc.
Úc Sâm nhe răng với hắn: "Còn nhìn lén nữa sẽ móc mắt em đó!"
Đầu của Tư Tuyên Dương cứng đờ nhìn thẳng: "......"
"A? Làm sao vậy? Móc cái gì xuống?" Tư Nam chợt bị làm cho hoảng sợ.
"Không có việc gì, tôi chọc em trai một chút." Úc Sâm cười cười.
"Ah, chọc đi," Tư Nam ra vẻ rất rộng lượng, "Đừng chọc hỏng là được."
Tư Tuyên Dương cười lạnh, hỏa dược trong người bị đốt, dữ với chị dâu không được, dữ với anh ruột vẫn là lành nghề nhất: "......Tư Nam nếu anh còn bibi lần nào nữa ông đây sẽ chặt đầu anh làm trái banh."
Nói xong còn lắc lắc rìu trong tay.
Tư Nam thức thời ngậm miệng, tập mãi thành quen rời xa hắn hai bước.
Úc Sâm vui vẻ, cười nhạo một tiếng: cái thân phận 'chị dâu' giả này thật đúng là dùng tốt.
Lại đi thêm một đoạn thời gian, vào lúc trong lòng Úc Sâm đã có chút không kiên nhẫn, bọn họ cuối cùng cũng thông đến một cái sân ga trước trung tâm thành phố.
Tang thi ở sân ga này số lượng mắt thường có thể thấy được nhiều hơn một ít, ba người Úc Sâm liếc nhìn nhau, trong lòng từng người đều hiểu rõ: Càng đến trung tâm thành phố, số lượng tang thi hẳn là sẽ càng nhiều lên.
Trái tim bị treo lên, bước đi của bọn họ càng thêm cẩn thận, cũng may ở chỗ này có nhiều hộp đèn hơn, đã hoàn toàn không cần đèn pin vẫn thấy rõ hết thảy xung quanh mình.
Hình dạng đường ray trên mặt đất vặn vẹo rõ ràng, tiếng bước chân rất nhỏ khiến nhân tâm vốn đã hoảng loạn càng thêm ức chế.
"Phía trước có một toa xe phế thải." Tư nam híp mắt, "Chúng ta hẳn là đến rồi đúng không? Trạm quảng trường trung tâm này cách công ty khoa học kỹ thuật Vạn Vật Trường Sinh gần nhất"
"Chắc thế, cẩn thận một chút." Tư Tuyên Dương nắm chặt rìu.
Lại đi về phía trước một đoạn, Úc Sâm càng nhìn càng cảm thấy không đúng, híp mắt, bước chân bỗng nhiên đình trệ: "Đệt mọe!"
Tư Tuyên Dương phản xạ có điều kiện giơ rìu lên, nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh: "Chuyện gì vậy?"
"Trong toa xe kia.... Sợ tất cả đều là Pikachu...." Úc Sâm nhìn chằm chằm phía trước lẩm bẩm nói.
"Pikachu? Ý anh là tang thi?"
Úc Sâm nhìn kỹ, quả nhiên, xuyên qua kính toa xe có chút hỗn loạn, có thể nhìn thấy chục hơn thứ hình người di chuyển chậm chạp bên trong, khô khan lặp lại hành vi như thế không có khả năng là người bình thường.
Bọn Tư Nam cũng thấy rõ: "Ông trời của tôi ơi, bọn nó sẽ không lao đến đúng không? Chúng ta còn phải đi ra từ bên cạnh....."
"Hẳn là sẽ không, toa xe hoàn hảo, cửa đang đóng lại," Úc Sâm cẩn thận xem xét, "Với mười mấy tang thi bên trong, chắc là sẽ mất một lúc để phá vỡ kính của toa xe, tốc độ của chúng ta lại nhanh hơn nên tương đối an toàn."
Ba người lén lén lút lút bò tới bên cạnh sân ga, ánh đèn nhợt nhạt trong trạm vẫn còn hoạt động, Úc Sâm có thể thấy được vết máu đen ở trên vách tường.
Cho dù động tác đủ nhẹ, nhưng từ toa xe muốn bò ra sân ga bên cạnh, khoảng cách gần như vậy, không bị phát hiện là không có khả năng.
Úc Sâm là người thứ nhất bò lên trên, mới vừa bò đến một nửa, phía sau 'đông' một tiếng vang như gõ bên tai.
Anh quay đầu lại, trên kính toa xe nửa nghiêng, là một khuôn mặt dữ tợn, mặt quỷ giống như hung hồn thẳng tắp đập vào mi mắt, tròng mắt lạnh lẽo trắng bệch, miệng há to như miệng chén, hàm răng hung mãnh cọ xát lên kính.
Úc Sâm tim đập lỡ một nhịp:......
Nhìn nhiều thứ như thế này thật sự sẽ bị giảm thọ!
"Đừng nhìn, mau lên!" Mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt, Úc Sâm nghiêng đầu qua, đối diện với ánh mắt lo lắng của Tư Tuyên Dương.
Úc Sâm tức khắc vui vẻ lên, anh thật sự bị dọa đến hoảng sợ, nhưng cũng không đến mức bị loại ánh mắt 'liên ái nhược kê' (2) này tẩy lễ!
[(2) Liên ái (怜爱): mến yêu, thương yêu; Nhược (弱): ốm yếu, yếu đuối; Kê (鸡): gà.]
Dù sao, ngẫm lại cũng có thể lý giải —— thân phận hiện tại vẫn là 'chị dâu bé nhỏ'!
Hung dữ trừng mắt với con quỷ xấu xí trong xe, Úc Sâm lanh lẹ bò lên trên sân ga, đưa tay cho Tư Tuyên Dương: "Đến!"
Tư Tuyên Dương cũng không nói nhiều, trực tiếp vươn tay về phía anh.
"Nhanh lên chút nhanh lên chút...... Đứng ở nơi này thật sự là sợ đến hoảng!" Tư Nam ở một bên thúc giục, bên cạnh anh là một đám mặt quỷ trên kính lúc nãy.
Khi Úc Sâm nhanh chóng kéo Tư Tuyên Dương lên, đột nhiên phát giác nét mặt hắn trong nháy mắt lạnh xuống, ngay sau đó, đầu bị người trước mặt nhanh chóng đẩy qua một bên, sau đó chiếc rìu sắc bén 'xoạt' một tiếng xẹt qua tai anh bay ra ngoài.
Tiếng vũ khí sắc bén phá không hợp với tiếng thân thể bị cắt đôi trầm đục, khiến Úc Sâm bất ngờ kinh ngạc vài giây, thân thể không vững ngã trên mặt đất, vẻ mặt ngốc ngốc chớp mắt.
Phía sau anh cách đó không xa, là một con tang thi mới vừa bị Tư Tuyên Dương phi rìu cắm vào.
Tư Tuyên Dương lưu loát đứng dậy, quăng ra một câu: "Nhanh kéo anh ấy lên." rồi đi về phía cây rìu.
Chậc! Úc Sâm lấy lại tinh thần, nặng nề thở dài —— bộ dạng vừa rồi rất giống bị dọa đến ngốc, cái này thật sự giống nhược kê!
"Úc ca, kéo tôi một cái!" Tư Nam vẫn không có chút mắt nhìn, ngốc bạch ngọt duỗi tay đến, "Đừng sợ đừng sợ, em trai tôi rất trâu bò! Luận về đánh nhau, hai đứa mình đi theo em ấy dù nằm không làm gì thì vẫn có thể thắng!"
"...... Vậy cậu nằm ở đây luôn đi!" Úc Sâm cười lạnh.
"Ai! Đừng mà! Cậu phát cáu gì thế, mau kéo tôi một phen!"
Chờ đến khi Úc Sâm không tình nguyện kéo người lên, ngay lập tức phát hiện Tư Tuyên Dương bên này đã dùng rìu chém chết ba con tang thi lạc đàn.
Ba cái đầu tàn tạ lăn trên mặt đất, anh nhìn đến có xúc động muốn đá banh.
Tang thi trong xe phía sau còn gào rống, không ngừng đập kính.
Ba người Úc Sâm quan sát lộ tuyến, lựa chọn lối ra B, khoảng cách với công ty khoa học kĩ thuật Vạn Vật Trường Sinh chỉ có mấy trăm mét, quả thực không thể hoàn mỹ hơn.
Nhưng khi bọn họ hoàn toàn xử lý sạch tang thi trong trạm tàu điện ngầm xong, đi đến chỗ lối ra trộm nhìn thoáng qua tình huống bên ngoài, sau đó ba người không tự chủ được mà cứng người hai giây.
Lại lần nữa nhìn đến ánh mặt trời, lúc này thái dương trên bầu trời đã treo cao, đã gần đến giữa trưa, như dự đoán trước đó của bọn họ, đường cái xác thực rất rộng, nhưng trên đường cũng thật sự tứ tung ngang dọc mà bày đầy ô tô vứt đi, các kiểu chướng ngại vật trên đường, đinh sắc, oai thất nữu bát (3) lan can,..... Không biết lan tràn dài bao xa, muốn trực tiếp lái xe đến cửa tòa nhà công ty tuyệt đối không có khả năng.
[(3) Oai thất nữu bát (歪七扭八): quanh co, không thẳng.]
Nhưng vấn đề ở chỗ...... Không ngồi xe, bọn họ buộc phải chạy qua mấy trăm mét mà không có bất kỳ đồ bảo hộ nào.
Mà hiện tại trên quảng trường đường lớn, khác với đường cái khi vào thành phố, bốn phía chính là các tang thi du đãng 'kiếm ăn', sơ lược tính toán, ước chừng có trăm con hơn.
Tư Tuyên Dương thiếu chút nữa văng tục: Tại sao anh biết khẩu hình của tôi trong khi anh không nhìn thấy!?
Hơn nữa khoảng cách gần như vậy còn không nhìn được, bệnh quáng gà nghiêm trọng tới vậy sao? Bị mù à!?
Thân thể Úc Sâm run lên nửa ngày, mặt đều đau, nghẹn cười đến mức rất vất vả, xoa cánh tay của Tư Tuyên Dương, ngón tay run lẩy bẩy, cảm nhận được thanh niên tức giận bên người cho dù đã nhẫn nại phẫn nộ đến cùng cực, lại như cũ không quan tâm đẩy anh ra, bỗng chốc cảm thấy hoàn cảnh đường hầm ác liệt như vậy tựa hồ cũng không phải quá mức gian nan.
Nhưng bực tức thích đáng không thể nào không xả.
"Không khí thật tệ, tôi sắp bị xông chết rồi." Úc Sâm nhỏ giọng oán giận.
"Đã đến đây rồi còn muốn xe đạp cái gì (1)?" Tư Tuyên Dương sắc mặt lạnh nhạt giống như Al, "Tính cách cũng quá phiền toái..... Anh ngậm miệng lại, thở bằng mũi."
[(1) Muốn xe đạp: nghĩa đại khái là đừng quá tham.]
Úc Sâm tiến đến bên tai hắn, nhẹ nhàng thì thầm nói: "Biết rồi!"
Hơi thở ấm áp phun vào ốc nhĩ, mang theo một dòng điện lưu vừa tê vừa ngứa, Tư Tuyên Dương chợt run run, đầu rụt một chút, dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn Úc Sâm, hít sâu một hơi, kiệt lực ức chế xúc động muốn đem người xào lăn, mặt vô biểu tình bước nhanh hơn.
Úc Sâm nhìn một loạt phản ứng của hắn, cười đến run rẩy hết cả người: chọc sinh viên đại học thật vui!
- ------------------------------------
Nhưng đến đoạn đường sau anh cũng thu liễm rất nhiều, một là Úc Sâm biết, chơi cái gì cũng phải biết chừng biết mực, hai là..... Ở chỗ này, anh phải bảo tồn thể lực mới được!
Thô sơ giản lược tính thời gian, lúc này cũng đã vào đêm, do bọn họ vội vàng thoát khỏi cửa hàng tiện lợi, không lấy chút thức ăn nào, vì an toàn, đêm nay phỏng chừng cơm chiều cũng không có ăn, vẫn nên ít trêu chọc người hơn để tiết kiệm thể lực.
Sau khi lại đi thêm một đoạn đường, Úc Sâm đề nghị thay phiên nghỉ ngơi, để khôi phục thể lực. Không nghỉ ngơi là không được, nhưng loại địa phương này nghỉ lâu dễ sinh biến, huống hồ năng lượng trong đèn pin không duy trì được bao lâu, tính toán một chút, ba người bọn họ mỗi người thủ hai giờ, ngủ bốn giờ, chờ đến khi ra khỏi đường hầm, bên ngoài trời hẳn là đã sáng.
Sau khi ba người thương lượng tốt, Úc Sâm thủ hai giờ đầu tiên, hai người khác tìm chỗ khô thoáng một chút, an tâm thoải mái nhắm mắt, hô hấp dần dần vững vàng.
Úc Sâm có chút kinh ngạc, Tư Nam tin tưởng anh như vậy thật sự không ngoài ý muốn, nhưng thằng nhóc chỉ mới quen biết anh hai ba ngày cũng thả lỏng thần kinh ngay trong loại địa phương này, đây thật sự là ngoài dự liệu của anh.
Tín nhiệm đối với anh đã đến mức này rồi sao? Nhưng trước đó rõ ràng còn rất ghét bỏ, Úc Sâm thở dài, dựa đến gần Tư Tuyên Dương một chút, lần này khó có được mà không tránh thoát đi.
Mặc dù đã đến ngày hôm sau, mùi hương trên người lẫn nhau đều có chút khó ngửi, nhưng anh vẫn cảm thấy đến gần chút tương đối thoải mái, trong lòng có một loại cảm giác kỳ dị phong phú.
- ------------------------------------
Ba người thay phiên nhau vượt qua một đêm, lúc Úc Sâm bị Tư Tuyên Dương đánh thức, trước mặt đột nhiên phóng đại góc cạnh rõ ràng của một khuôn mặt khiến anh nhất thời không kịp phản ứng, biểu tình còn buồn ngủ ra vẻ có chút ngốc.
Tư Tuyên Dương: "Làm sao vậy? Nhìn không thấy?" Nói xong còn phất phất tay trước mặt anh.
"...... Gần như vậy sao còn nhìn không thấy? Tôi không có mù." Úc Sâm vô lực bẹp rớt tay hắn.
"Hứ, tôi cũng cảm thấy anh không mù," Tư Tuyên Dương đứng lên trào phúng, "Anh là giả mù."
Úc Sâm:......
Sau khi thanh tỉnh ba người không dừng lại lâu, dọc theo đường hầm một lần nữa đi về phía trước.
Không ăn cơm chiều cũng không ăn cơm sáng, hơn nữa chỉ ngủ bốn giờ, Úc Sâm rõ ràng cảm giác được tâm tình của mình nhấc lên không nổi, anh cảm thấy mình che dấu khá tốt, lại không ngờ dường như bị Tư Tuyên Dương nhìn ra, đưa mắt về phía anh vài lần.
Ngốc nghếch, thật khiến người ta muốn trêu chọc.
Úc Sâm nhe răng với hắn: "Còn nhìn lén nữa sẽ móc mắt em đó!"
Đầu của Tư Tuyên Dương cứng đờ nhìn thẳng: "......"
"A? Làm sao vậy? Móc cái gì xuống?" Tư Nam chợt bị làm cho hoảng sợ.
"Không có việc gì, tôi chọc em trai một chút." Úc Sâm cười cười.
"Ah, chọc đi," Tư Nam ra vẻ rất rộng lượng, "Đừng chọc hỏng là được."
Tư Tuyên Dương cười lạnh, hỏa dược trong người bị đốt, dữ với chị dâu không được, dữ với anh ruột vẫn là lành nghề nhất: "......Tư Nam nếu anh còn bibi lần nào nữa ông đây sẽ chặt đầu anh làm trái banh."
Nói xong còn lắc lắc rìu trong tay.
Tư Nam thức thời ngậm miệng, tập mãi thành quen rời xa hắn hai bước.
Úc Sâm vui vẻ, cười nhạo một tiếng: cái thân phận 'chị dâu' giả này thật đúng là dùng tốt.
Lại đi thêm một đoạn thời gian, vào lúc trong lòng Úc Sâm đã có chút không kiên nhẫn, bọn họ cuối cùng cũng thông đến một cái sân ga trước trung tâm thành phố.
Tang thi ở sân ga này số lượng mắt thường có thể thấy được nhiều hơn một ít, ba người Úc Sâm liếc nhìn nhau, trong lòng từng người đều hiểu rõ: Càng đến trung tâm thành phố, số lượng tang thi hẳn là sẽ càng nhiều lên.
Trái tim bị treo lên, bước đi của bọn họ càng thêm cẩn thận, cũng may ở chỗ này có nhiều hộp đèn hơn, đã hoàn toàn không cần đèn pin vẫn thấy rõ hết thảy xung quanh mình.
Hình dạng đường ray trên mặt đất vặn vẹo rõ ràng, tiếng bước chân rất nhỏ khiến nhân tâm vốn đã hoảng loạn càng thêm ức chế.
"Phía trước có một toa xe phế thải." Tư nam híp mắt, "Chúng ta hẳn là đến rồi đúng không? Trạm quảng trường trung tâm này cách công ty khoa học kỹ thuật Vạn Vật Trường Sinh gần nhất"
"Chắc thế, cẩn thận một chút." Tư Tuyên Dương nắm chặt rìu.
Lại đi về phía trước một đoạn, Úc Sâm càng nhìn càng cảm thấy không đúng, híp mắt, bước chân bỗng nhiên đình trệ: "Đệt mọe!"
Tư Tuyên Dương phản xạ có điều kiện giơ rìu lên, nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh: "Chuyện gì vậy?"
"Trong toa xe kia.... Sợ tất cả đều là Pikachu...." Úc Sâm nhìn chằm chằm phía trước lẩm bẩm nói.
"Pikachu? Ý anh là tang thi?"
Úc Sâm nhìn kỹ, quả nhiên, xuyên qua kính toa xe có chút hỗn loạn, có thể nhìn thấy chục hơn thứ hình người di chuyển chậm chạp bên trong, khô khan lặp lại hành vi như thế không có khả năng là người bình thường.
Bọn Tư Nam cũng thấy rõ: "Ông trời của tôi ơi, bọn nó sẽ không lao đến đúng không? Chúng ta còn phải đi ra từ bên cạnh....."
"Hẳn là sẽ không, toa xe hoàn hảo, cửa đang đóng lại," Úc Sâm cẩn thận xem xét, "Với mười mấy tang thi bên trong, chắc là sẽ mất một lúc để phá vỡ kính của toa xe, tốc độ của chúng ta lại nhanh hơn nên tương đối an toàn."
Ba người lén lén lút lút bò tới bên cạnh sân ga, ánh đèn nhợt nhạt trong trạm vẫn còn hoạt động, Úc Sâm có thể thấy được vết máu đen ở trên vách tường.
Cho dù động tác đủ nhẹ, nhưng từ toa xe muốn bò ra sân ga bên cạnh, khoảng cách gần như vậy, không bị phát hiện là không có khả năng.
Úc Sâm là người thứ nhất bò lên trên, mới vừa bò đến một nửa, phía sau 'đông' một tiếng vang như gõ bên tai.
Anh quay đầu lại, trên kính toa xe nửa nghiêng, là một khuôn mặt dữ tợn, mặt quỷ giống như hung hồn thẳng tắp đập vào mi mắt, tròng mắt lạnh lẽo trắng bệch, miệng há to như miệng chén, hàm răng hung mãnh cọ xát lên kính.
Úc Sâm tim đập lỡ một nhịp:......
Nhìn nhiều thứ như thế này thật sự sẽ bị giảm thọ!
"Đừng nhìn, mau lên!" Mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt, Úc Sâm nghiêng đầu qua, đối diện với ánh mắt lo lắng của Tư Tuyên Dương.
Úc Sâm tức khắc vui vẻ lên, anh thật sự bị dọa đến hoảng sợ, nhưng cũng không đến mức bị loại ánh mắt 'liên ái nhược kê' (2) này tẩy lễ!
[(2) Liên ái (怜爱): mến yêu, thương yêu; Nhược (弱): ốm yếu, yếu đuối; Kê (鸡): gà.]
Dù sao, ngẫm lại cũng có thể lý giải —— thân phận hiện tại vẫn là 'chị dâu bé nhỏ'!
Hung dữ trừng mắt với con quỷ xấu xí trong xe, Úc Sâm lanh lẹ bò lên trên sân ga, đưa tay cho Tư Tuyên Dương: "Đến!"
Tư Tuyên Dương cũng không nói nhiều, trực tiếp vươn tay về phía anh.
"Nhanh lên chút nhanh lên chút...... Đứng ở nơi này thật sự là sợ đến hoảng!" Tư Nam ở một bên thúc giục, bên cạnh anh là một đám mặt quỷ trên kính lúc nãy.
Khi Úc Sâm nhanh chóng kéo Tư Tuyên Dương lên, đột nhiên phát giác nét mặt hắn trong nháy mắt lạnh xuống, ngay sau đó, đầu bị người trước mặt nhanh chóng đẩy qua một bên, sau đó chiếc rìu sắc bén 'xoạt' một tiếng xẹt qua tai anh bay ra ngoài.
Tiếng vũ khí sắc bén phá không hợp với tiếng thân thể bị cắt đôi trầm đục, khiến Úc Sâm bất ngờ kinh ngạc vài giây, thân thể không vững ngã trên mặt đất, vẻ mặt ngốc ngốc chớp mắt.
Phía sau anh cách đó không xa, là một con tang thi mới vừa bị Tư Tuyên Dương phi rìu cắm vào.
Tư Tuyên Dương lưu loát đứng dậy, quăng ra một câu: "Nhanh kéo anh ấy lên." rồi đi về phía cây rìu.
Chậc! Úc Sâm lấy lại tinh thần, nặng nề thở dài —— bộ dạng vừa rồi rất giống bị dọa đến ngốc, cái này thật sự giống nhược kê!
"Úc ca, kéo tôi một cái!" Tư Nam vẫn không có chút mắt nhìn, ngốc bạch ngọt duỗi tay đến, "Đừng sợ đừng sợ, em trai tôi rất trâu bò! Luận về đánh nhau, hai đứa mình đi theo em ấy dù nằm không làm gì thì vẫn có thể thắng!"
"...... Vậy cậu nằm ở đây luôn đi!" Úc Sâm cười lạnh.
"Ai! Đừng mà! Cậu phát cáu gì thế, mau kéo tôi một phen!"
Chờ đến khi Úc Sâm không tình nguyện kéo người lên, ngay lập tức phát hiện Tư Tuyên Dương bên này đã dùng rìu chém chết ba con tang thi lạc đàn.
Ba cái đầu tàn tạ lăn trên mặt đất, anh nhìn đến có xúc động muốn đá banh.
Tang thi trong xe phía sau còn gào rống, không ngừng đập kính.
Ba người Úc Sâm quan sát lộ tuyến, lựa chọn lối ra B, khoảng cách với công ty khoa học kĩ thuật Vạn Vật Trường Sinh chỉ có mấy trăm mét, quả thực không thể hoàn mỹ hơn.
Nhưng khi bọn họ hoàn toàn xử lý sạch tang thi trong trạm tàu điện ngầm xong, đi đến chỗ lối ra trộm nhìn thoáng qua tình huống bên ngoài, sau đó ba người không tự chủ được mà cứng người hai giây.
Lại lần nữa nhìn đến ánh mặt trời, lúc này thái dương trên bầu trời đã treo cao, đã gần đến giữa trưa, như dự đoán trước đó của bọn họ, đường cái xác thực rất rộng, nhưng trên đường cũng thật sự tứ tung ngang dọc mà bày đầy ô tô vứt đi, các kiểu chướng ngại vật trên đường, đinh sắc, oai thất nữu bát (3) lan can,..... Không biết lan tràn dài bao xa, muốn trực tiếp lái xe đến cửa tòa nhà công ty tuyệt đối không có khả năng.
[(3) Oai thất nữu bát (歪七扭八): quanh co, không thẳng.]
Nhưng vấn đề ở chỗ...... Không ngồi xe, bọn họ buộc phải chạy qua mấy trăm mét mà không có bất kỳ đồ bảo hộ nào.
Mà hiện tại trên quảng trường đường lớn, khác với đường cái khi vào thành phố, bốn phía chính là các tang thi du đãng 'kiếm ăn', sơ lược tính toán, ước chừng có trăm con hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất