Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 89: Halloween (5)

Trước Sau
Úc Sâm nho nhỏ 'y' một tiếng kéo dài, trong lòng có chút bồn chồn, nhìn tư thế của Tư Tuyên Dương, mơ hồ cảm thấy không ổn, hắn đang định giết người công khai trước mặt công chúng à?

Tuy rằng chỗ này không phải xã hội pháp trị, nhưng xung quanh cũng không biết rõ là người hay quỷ, nếu đắc tội, sợ là không ổn.

Anh nhẹ nhàng kéo kéo dây xích bên hông của Tư Tuyên Dương.

Ác ma thịnh nộ nháy mắt liền hiểu ý của anh, bắt lấy tay anh bóp nhẹ trấn an, lạnh lùng nhướng mày với miêu nữ và tinh linh: "Cẩn thận nghĩ lại, ngoại trừ tứ chi trên người, cô còn có thứ đồ vật gì hữu dụng lưu lại cho chúng tôi không?"

Nghe thấy lời này của hắn, vẻ mặt vốn đã trắng bệch của miêu nữ chợt cứng đờ trong chốc lát, đôi mắt tròn trịa không khỏi chấn động, môi mấp máy, gấp đến độ muốn rớt nước mắt.

Không biết có phải do trang phục ảnh hưởng hay không, Úc Sâm cảm thấy tâm của mình đã mềm đi nhiều, nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng có chút không thoải mái, nhấp môi không đành lòng dời mặt đi.

Tư Tuyên Dương nhìn sắc mặt tái nhợt với cánh môi không huyết sắc của anh, ánh mắt tối sầm lại, lúc chuyển về phía miêu nữ cùng tinh linh lại bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn lẫn chán ghét, vừa định phất đi cho bọn họ rời đi, miêu nữ lại đột nhiên kinh hỉ kêu lên.

"Tôi nghĩ ra rồi! Đại nhân tôi nghĩ ra rồi!"

Úc Sâm bị thanh âm lanh lảnh của cô dọa sợ run lên, nhíu mày nhìn qua.

Miêu nữ buông đứa bé đang khóc chít chít trong lòng ra, lấy ra hai tấm thẻ màu vàng sẫm từ trong túi.

"Ngài và phu nhân không phải cư dân nơi đây, nhất định sẽ cần thứ này."

Cái xưng hô quỷ gì thế!

Tiểu công chúa bị gọi là 'phu nhân' vô cùng khó chịu, khinh khỉnh đảo mắt, mở miệng lại nói không nên lời, một hơi nghẹn trong cổ họng, phát ra cũng không được.

“Anh......”

Thanh âm nghe vào có chứa tủi thân bi thương mềm mại, khiến nhân tâm ngứa ngáy.

Tư Tuyên Dương ôm vòng eo cũng đồng dạng mềm mại của công chúa nhà mình, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị không nhịn được gợi lên ý cười.

Hắn đột nhiên cảm thấy, tiểu công chúa biến thành người câm liền có một sự hấp dẫn kỳ lạ.

Không hiểu sao có chút...... Ngây thơ?

“Anh!” —— em cười cái gì?

Úc Sâm trợn mắt giận dỗi nhìn.

“Xin lỗi phu nhân... A không không không, công chúa...” Tư Tuyên Dương nhịn cười ôm kéo vào lòng ngực, "Ngài trước hết phải tủi thân chịu đựng, chờ thuộc hạ tìm hiểu về thứ này, sau đó sẽ bồi tội cho ngài được không?"

“Anh......” Bổn ngây thơ ủ rũ cụp đuôi.

Đầu quả tim của ác ma mềm thành đám kẹo bông gòn mềm ngọt, băng sương hỏa tinh trong mắt lẫn trên mặt đồng thời tiêu tán, chứa đầy ngân hà nhỏ vụn lộng lẫy có thể khiến người chết chìm trong đó, hướng miêu nữ gật đầu ý bảo: "Trước hết hãy nói đây là thứ gì."

Miêu nữ sửng sốt trước nụ cười tràn đầy dịu dàng của hắn, khuôn mặt có chút hồng, mất tự nhiên cúi đầu, nhìn tấm thẻ vàng sẫm trong tay, hắng giọng nói: "Đây là thẻ thông hành để u linh du hành đêm trước Halloween."

“Giấy thông hành?” Tư Nam kinh ngạc cúi đầu nhìn qua, "Tham gia du hành còn cần phải có thẻ thông hành? Nghiêm khắc như vậy? Vậy nếu không mang thứ này theo trong lúc tham gia du hành thì sao? Hậu quả là gì?"

Tấm thẻ kia nhìn rất cứng, nhưng khi cẩn thận nhìn kỹ, có thể thấy thủy quang lưu chuyển trên đó, thẻ hơi mỏng, nhẹ nhàng nằm giữa hai ngón tay của miêu nữ, phía trên có viết mấy chữ nhỏ.

Miêu nữ giải thích nói: "Trên thẻ có ghi tên người sở hữu, có được nó mới có thể tham gia u linh du hành, nếu lên phố vào đêm trước Halloween mà không mang theo nó, vậy sẽ tự động xem thành đồ ăn của u linh, hậu quả vô cùng thê thảm."

Chậc! Đồ ăn, thật đáng sợ...... Úc Sâm rùng mình một cái, thút thít nằm nhoài trên vai Tư Tuyên Dương, giống mèo hơn cả miêu nữ.



Tư Tuyên Dương nhẹ vỗ về lưng anh, hỏi miêu nữ: "Hai thẻ này đều ghi tên hai người các cô đúng không? Nếu vậy chẳng đã nhận chủ sao? Chúng tôi cầm còn hiệu nghiệm không?"

“Có có...” Miêu nữ liên tục gật đầu, "Sau khi tặng tấm thẻ này cho người khác, tên bên trên sẽ thay đổi, nhưng nếu có được nhờ trộm hoặc cướp thì sẽ không đổi tên."

“Thì ra là thế, còn rất trí năng.”

Tư Tuyên Dương nhìn chằm chằm tấm thẻ cân nhắc trong chốc lát, tiếp nhận từ trong tay miêu nữ, tấm thẻ chạm vào lành lạnh như nước, tên bên trên theo vầng sáng lưu chuyển, trong nháy mắt, liền biến thành ba chữ 'Tư Tuyên Dương'.

Hắn đưa một cái cho Úc Sâm, tên phía trên thoáng chốc đã thành tên của Úc Sâm.

"Loại thẻ này làm sao lấy được?" Hắn hỏi.

Bọn họ đã có hai cái, nhưng Tư Nam với Lạc Vũ chưa có.

Cảm xúc của miêu nữ bình tĩnh hơn rất nhiều, chậm rãi nói: "Giống như trúng vé số hoặc tìm kho báu, không có quy luật, một số có được nhờ túi bánh quy trong cửa hàng tiện lợi, một số thì có được nhờ tìm bên trong đèn bí đỏ ở sân nhà người khác, ngoài ra, còn có thể có được nhờ gõ cửa xin kẹo từng nhà vào không giờ mỗi đêm, một số cư dân sẽ đặt thẻ cùng lúc với kẹo cho ngài, đương nhiên, cũng có khả năng sẽ đặt thứ khác."

“Khác? Cái gì khác?” Tư Nam tò mò hỏi.

"Cậu đoán xem? Đây chính là Halloween," Miêu nữ mỉm cười với anh, "Một ít trò đùa tàn ác, dao hoặc độc, cái đó vượt qua khả năng của một chiếc hề, cậu tốt nhất đừng dùng phương pháp này, vị đại nhân này thì có thể."

Cô cẩn thận đưa mắt nhìn đại ác ma lạnh lùng nghiêm nghị ngông cuồng trước mặt.

“Vai hề?” Tư Tuyên Dương nhìn quần áo trên người Tư Nam, lại giật giật cánh tay, nhạy bén cảm giác được một ít khác thường, "Nếu nói thế, chẳng lẽ trang phục sẽ cho chúng ta năng lực tương ứng?"

"Ngài không biết? Vậy tại sao bộ dạng thi triển ma thuật lại quen thuộc như thế....." Miêu nữ nghi ngờ nói thầm, lại lắc đầu, "Cũng không phải mỗi người đều sẽ có ma lực, điều kiện là bản nhân và trang phục được chọn phải cực kỳ phù hợp, mới có thể có biến hóa."

Tư Nam hiểu rõ gật đầu: "Tâm lý của tôi đã cân bằng, tôi anh tuấn tiêu sái như vậy, một chút cũng không phù hợp với vai hề, không có ma lực cũng là chuyện bình thường."

“......”

"Được rồi, thứ này chúng tôi sẽ lấy." Tư Tuyên Dương ngắm nghía thẻ thông hành trong tay, khẽ gật đầu với miêu nữ, liếc mắt nhìn đứa nhóc còn đang khóc thút tha thút thít bên cạnh cô, ánh mắt trở nên lạnh xuống: "Cô dẫn nó đi, hai ngày sau nếu ma thuật này không tự giải....."

"..... Tôi khẳng định sẽ tìm được các người."

Chung quy ngay cả mẹ nó còn có thể nhận thấy hơi thở của con mình khi làm phép, chính bản thân hắn càng có thể cảm giác được người nào đã bị hắn động tay qua, toàn thân đứa nhóc này đã bị ma đằng của hắn siết lấy, chỉ cần Tư Tuyên Dương muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ra nó.

Trên mặt miêu nữ hiện lên một chút tức giận, nhìn chằm chằm hắn khẳng định nói: “Ngài yên tâm, tôi không nói sai.”

Nói xong, liền ôm đứa nhóc khẽ khom mình cúi chào bọn họ, xoay người rời đi.

......

Tư Tuyên Dương nhìn cô đi xa dần, thu hồi ánh mắt, cong ngón trỏ, nhẹ nhàng lướt nhẹ qua khuôn mặt lành lạnh vì gió thổi của Úc Sâm, hỏi đùa: "Lạnh không?"

“Anh!”

“A, em quên, công chúa hiện tại không thể nói chuyện.” Biểu tình bừng tỉnh đại ngộ xuất hiện trên mặt ác ma.

“Anh!!!” —— đánh rắm! Em căn bản không phải quên! Em mẹ nó chính là cố ý!

Anh không phải là người, nhưng em thật sự là ma quỷ!

Úc Sâm quả thực muốn cắn một cái để xả giận, gò má tái nhợt nhiễm màu đỏ ửng, như hoa đào nhạt màu phản chiếu trong tuyết, vừa thuần khiết vừa mềm mại.

Tư Tuyên Dương hoàn toàn cười thành tiếng, vươn tay kéo anh vào lòng ngực rồi xoa xoa: "Tiểu công chúa nhà em quá đẹp, muốn một mông ngồi chết anh...."



“Anh anh anh anh!”

"Cái đệt em sai rồi em sai rồi..... Anh đừng cắn a tổ tông ——! Anh muốn nói gì thế? Em nghe không hiểu....."

“Y! Anh!”

Đánh rắm nghe không hiểu! Giả bộ cái gì mà giả bộ! Cái diễn xuất làm màu này! Rõ ràng trên mặt cười đến muốn nứt ra!

Vô lại! Tra nam!

Úc Sâm dùng sức đẩy hắn ra, nổi trận lôi đình, hít sâu một hơi sau đó lại gió lạnh nhảy vào cổ họng, bất ngờ bị sặc, khó chịu nắm áo ho lên.

“Khụ khụ khụ khụ ——!”

Tiếng ho bị pháp thuật ảnh hưởng nên nhỏ đi nhiều, hoàn toàn không thể giảm bớt đi cơn nóng trong lồng ngực và cả ngứa ngáy trong yết hầu, khóe mắt cũng chảy nước.

Tư Tuyên Dương tức khắc thay đổi sắc mặt, trầm mặt, kéo người vào trong lòng ngực, để anh vùi vào bên cổ ấm áp của mình chậm rãi hô hấp, một bên vỗ nhẹ lưng người, từ trên xuống dưới giúp anh thuận khí.

“Bảo bảo đừng gấp đừng gấp...... Anh chậm rãi hít vào thở ra, đừng hoảng...."

“Khụ khụ...... Ưm......”

“Đúng đúng đúng, em là tên ngốc, em thừa nhận.”

Úc Sâm: “......”

Nhìn đi, còn nói nghe không hiểu? Rõ ràng còn hiểu rõ hơn bất cứ người nào!

“Anh!” Úc Sâm đẩy hắn, xiềng xích trên người ác ma cộm anh có chút đau.

“Dựa thêm chốc lát đi, anh còn chưa đứng vững." Tư Tuyên Dương quan minh chính đại ôm lấy người giữa phố xá, nói với Tư Nam và Lạc Vũ: "Chúng ta tách ra đi, hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên, cơ hội tìm được thẻ thông hành khá lớn, thừa dịp chưa ai biết đến chuyện này, trước tiên lấy được rồi nói sau, không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ, tốt nhất đừng nên gõ cửa xin kẹo vào ban đêm."

“Được rồi,” Tư Nam gật đầu, thăm hỏi Úc Sâm, "Úc ca không sao đúng không? Chúng tôi đi nha?"

“Anh!”

“Ai u quá đủ rồi, giọng điệu như làm nũng, Lạc Vũ đi mau đi...." Tư Nam càu nhàu đi xa.

“Anh anh anh!”

"Được được em biết rồi, Tư Nam là tên đại ngốc, đây là sự thật tuyệt đối, em làm chứng."

“Ê a......”

“Còn ho sao? Trở về nghỉ ngơi một lát thế nào? Bên ngoài vẫn khá lạnh đối với anh." Tư Tuyên Dương nhíu mày lo lắng, lòng bàn tay nắm chặt đầu ngón tay mảnh khảnh vừa lạnh vừa mềm, một chút sức lực hắn cũng không dám dùng, đáy lòng đau nhói.

Úc Sâm chôn bên gáy hắn dùng sức lắc đầu.

Đùa gì thế, trên đường một đám người tới quỷ đi mà tên đại ma đầu này còn dám ôm ôm ấp ấp khanh khanh ta ta, trở về phòng không phải ma tính bộc phát đè anh xuống hôn khắp nơi sao!

Đó còn gọi là nghỉ ngơi à?!

Tư Tuyên Dương nhìn bộ dáng của anh, bất đắc dĩ cười: "Vào cửa hàng tiện lợi phía trước để xem thử xem có thẻ thông hành hay không đi, đúng lúc ở cửa có táo đường, không phải muốn ăn sao? Mua cho anh."

“Anh ~~”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau