[Đồng Nhân Naruto] Bắc Đẩu Chỉ Nam Thiên
Chương 15
Uzumaki Naruto tỉnh dậy.
Đầu tiên là mắt động đậy, ngũ giác dần dần nhạy bén, cậu khó khăn giật giật ngón tay, lại ngay lập tức bị nắm lại. Mở mắt ra, đập vào con ngươi là người mình yêu nhất: Uchiha Sasuke.
Là Uchiha Sasuke, đương nhiên phải là Uchiha Sasuke.
Naruto có chút choáng váng, tiếng gọi của Sasuke dường như vọng đến từ một nơi rất xa, ngay cả mắt cũng chỉ có thể thấy mấy cái bóng đen chạy qua bay lại. Cậu giơ tay phải, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Sasuke.
Cậu bỗng nhận ra Sasuke thế mà đình chỉ động tác, cứ như bị hóa đá, chỉ chăm chú nhìn mình.
Tầm nhìn dần dần rõ ràng, hình dáng Sasuke cuối cùng cũng sắc nét mà in vào đáy mắt cậu: sắc mặt tiều tụy, hốc mắt trũng sâu, ngay cả đám râu đã mọc lởm chởm cũng chẳng để ý đến.
Sau đó ký ức trước khi hôn mê cũng dần trở lại, cãi vã, mắc bẫy, bị cắt đứt liên kết linh hồn... Cậu nắm chặt tay, âm thầm kiểm tra linh hồn liên kết, nỗ lực tự chứng minh những ký ức đấy chỉ là một giấc mơ hoang đường. Nhưng cho dù có dò xét thế nào, cậu cũng chỉ liên tục đâm đầu vào một bức tường ngăn cản vô hình.
Ta không cảm nhận được ngươi.
Naruto ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn tay trái mình đang bị Sasuke nắm chặt, bỗng nhiên chóp mũi chưa xót, nước mắt mãnh liệt tràn lên, trào qua viền mắt trôi xuống cằm,, lại lộp bộp rơi lên tấm chăn trắng toát trên giường bệnh. Sasuke hoảng hốt dùng tay lau đi dòng nước mắt chảy dài trên má cậu, nhưng làm thế nào cũng không ngừng được.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới Sasuke từng nói, bảo vệ tốt Linh hồn Ấn ký, chính là bảo vệ tốt Sasuke.
Thế mà mình lại mơ hồ tin lời cố vấn, mơ hồ rơi vào cái bẫy, mơ hồ không có chút cơ hội đánh trả, lại mơ mơ hồ hồ để cho Linh hồn Liên kết không dễ gì trùng kiến lại một lần nữa bị chặt đứt.
"Xin lỗi.", Naruto khàn khàn nói, âm thanh nức nở, "Sasuke, ta..."
Sasuke sao có thể không biết Naruto muốn nói chuyện gì, y không tiếp lời, cũng không để Naruto nói thêm gì nữa, chỉ choàng tay sau gáy Naruto, kéo cậu về phía mình, để tâm tình của mình truyền qua môi lưỡi.
Không phải lỗi của cậu, cậu không phải nói xin lỗi.
Lúc đó đêm đã khuya, ngoài phòng bệnh đột nhiên truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, sau đó là tiếng bước chân chạy xa dần.
"Là Sakura, cậu ta vẫn chưa biết chuyện của chúng ta.", Naruto cuối cùng cũng bình tâm, nhưng vẫn ôm Sasuke, vùi đầu vào vai y. Sasuke mặc cho cậu ôm, chỉ đăm chiêu nhìn bóng trăng lành lạnh ngoài cửa sổ.
"Kakashi sẽ tới ngay, tôi đã nói rõ tình huống với ông ta. Thời gian này tôi sẽ ở lại Konoha."
Ở lại bên cạnh cậu.
Sasuke ấm thầm siết chặt nắm đấm, trên mặt hiện ra sát khí ác liệt.
Đầu tiên là mắt động đậy, ngũ giác dần dần nhạy bén, cậu khó khăn giật giật ngón tay, lại ngay lập tức bị nắm lại. Mở mắt ra, đập vào con ngươi là người mình yêu nhất: Uchiha Sasuke.
Là Uchiha Sasuke, đương nhiên phải là Uchiha Sasuke.
Naruto có chút choáng váng, tiếng gọi của Sasuke dường như vọng đến từ một nơi rất xa, ngay cả mắt cũng chỉ có thể thấy mấy cái bóng đen chạy qua bay lại. Cậu giơ tay phải, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Sasuke.
Cậu bỗng nhận ra Sasuke thế mà đình chỉ động tác, cứ như bị hóa đá, chỉ chăm chú nhìn mình.
Tầm nhìn dần dần rõ ràng, hình dáng Sasuke cuối cùng cũng sắc nét mà in vào đáy mắt cậu: sắc mặt tiều tụy, hốc mắt trũng sâu, ngay cả đám râu đã mọc lởm chởm cũng chẳng để ý đến.
Sau đó ký ức trước khi hôn mê cũng dần trở lại, cãi vã, mắc bẫy, bị cắt đứt liên kết linh hồn... Cậu nắm chặt tay, âm thầm kiểm tra linh hồn liên kết, nỗ lực tự chứng minh những ký ức đấy chỉ là một giấc mơ hoang đường. Nhưng cho dù có dò xét thế nào, cậu cũng chỉ liên tục đâm đầu vào một bức tường ngăn cản vô hình.
Ta không cảm nhận được ngươi.
Naruto ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn tay trái mình đang bị Sasuke nắm chặt, bỗng nhiên chóp mũi chưa xót, nước mắt mãnh liệt tràn lên, trào qua viền mắt trôi xuống cằm,, lại lộp bộp rơi lên tấm chăn trắng toát trên giường bệnh. Sasuke hoảng hốt dùng tay lau đi dòng nước mắt chảy dài trên má cậu, nhưng làm thế nào cũng không ngừng được.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới Sasuke từng nói, bảo vệ tốt Linh hồn Ấn ký, chính là bảo vệ tốt Sasuke.
Thế mà mình lại mơ hồ tin lời cố vấn, mơ hồ rơi vào cái bẫy, mơ hồ không có chút cơ hội đánh trả, lại mơ mơ hồ hồ để cho Linh hồn Liên kết không dễ gì trùng kiến lại một lần nữa bị chặt đứt.
"Xin lỗi.", Naruto khàn khàn nói, âm thanh nức nở, "Sasuke, ta..."
Sasuke sao có thể không biết Naruto muốn nói chuyện gì, y không tiếp lời, cũng không để Naruto nói thêm gì nữa, chỉ choàng tay sau gáy Naruto, kéo cậu về phía mình, để tâm tình của mình truyền qua môi lưỡi.
Không phải lỗi của cậu, cậu không phải nói xin lỗi.
Lúc đó đêm đã khuya, ngoài phòng bệnh đột nhiên truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, sau đó là tiếng bước chân chạy xa dần.
"Là Sakura, cậu ta vẫn chưa biết chuyện của chúng ta.", Naruto cuối cùng cũng bình tâm, nhưng vẫn ôm Sasuke, vùi đầu vào vai y. Sasuke mặc cho cậu ôm, chỉ đăm chiêu nhìn bóng trăng lành lạnh ngoài cửa sổ.
"Kakashi sẽ tới ngay, tôi đã nói rõ tình huống với ông ta. Thời gian này tôi sẽ ở lại Konoha."
Ở lại bên cạnh cậu.
Sasuke ấm thầm siết chặt nắm đấm, trên mặt hiện ra sát khí ác liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất