[Đồng Nhân Naruto] Bắc Đẩu Chỉ Nam Thiên
Chương 17
Sasuke mở vòi tắm, tay chống lên tường gạch, dòng nước ấm áp chảy qua thân thể trần trụi, rửa sạch một thân bôn ba phong trần. Sữa tắm trong nhà Naruto là hương chanh mát, y mới lấy sữa tắm, tiếng Naruto liền vang lên ở cửa.
"Sasuke? Sasuke? Cậu vẫn ở đấy chứ?"
"Cậu muốn đi vào xem tôi tắm rửa?", tuy rằng liên kết linh hồn đã đứt, nhưng Sasuke vẫn có thể đoán được suy nghĩ của Naruto -- đơn giản là sợ y không từ mà biệt.
"A? Chuyện này... Thật sự có thể à? Cậu sẽ không tức giận chứ...", âm thanh do dự của Naruto cách một cánh cửa càng có vẻ mơ hồ. Sasuke vứt miếng bọt biển lên giá, mặt tối sầm mở cửa phòng tắm, khiến Naruto sợ đến liên tiếp lùi lại.
"Uzumaki Naruto."
Sasuke gọi cả họ lẫn tên Naruto, Naruto trong lòng có quỷ, suýt nữa đã chạy trối chết.
"Nếu như đầu óc cậu vẫn làm đúng công năng của nó, lẽ ra cậu phải nhớ tới sử dụng tiên nhân hình thức liền có thể nhận biết vị trí của tôi, mà không phải một lòng nhìn chằm chằm tôi rửa ráy."
"Nhưng mà... Thôi, tớ đi trải giường chiếu. Quần áo tớ để cho cậu ở cửa rồi!"
Nhưng mà, tại sao Sasuke ở ngay trong nhà, ta cũng chỉ có thể thông qua tiên nhân hình thức nhận biết y? Nói cho cùng ta vẫn quá quen với liên kết linh hồn, cho nên đến mở ra tiên nhân hình thức đơn giản như vậy cũng không muốn.
Nhắc tới tiên nhân hình thức... Naruto cách quần áo sờ sờ bụng, phong ấn hoàn hảo không chút tổn hại, thế nhưng từ lúc cậu tỉnh dậy đến nay vẫn không thấy Kurama đâu, Kurama đang ngủ sao?
Naruto lắc lắc đầu, quyết định không quấy rầy Kurama nghỉ ngơi.
Cho dù Naruto chạy đi, Sasuke vẫn không bỏ qua, y hạ mắt, chân trần quay lại vòi hoa sen nhưng không khống chế được tâm tư lại nhớ tới cậu.
"Sasuke? Sasuke? Cậu vẫn ở đấy chứ?"
"Cậu muốn đi vào xem tôi tắm rửa?", tuy rằng liên kết linh hồn đã đứt, nhưng Sasuke vẫn có thể đoán được suy nghĩ của Naruto -- đơn giản là sợ y không từ mà biệt.
"A? Chuyện này... Thật sự có thể à? Cậu sẽ không tức giận chứ...", âm thanh do dự của Naruto cách một cánh cửa càng có vẻ mơ hồ. Sasuke vứt miếng bọt biển lên giá, mặt tối sầm mở cửa phòng tắm, khiến Naruto sợ đến liên tiếp lùi lại.
"Uzumaki Naruto."
Sasuke gọi cả họ lẫn tên Naruto, Naruto trong lòng có quỷ, suýt nữa đã chạy trối chết.
"Nếu như đầu óc cậu vẫn làm đúng công năng của nó, lẽ ra cậu phải nhớ tới sử dụng tiên nhân hình thức liền có thể nhận biết vị trí của tôi, mà không phải một lòng nhìn chằm chằm tôi rửa ráy."
"Nhưng mà... Thôi, tớ đi trải giường chiếu. Quần áo tớ để cho cậu ở cửa rồi!"
Nhưng mà, tại sao Sasuke ở ngay trong nhà, ta cũng chỉ có thể thông qua tiên nhân hình thức nhận biết y? Nói cho cùng ta vẫn quá quen với liên kết linh hồn, cho nên đến mở ra tiên nhân hình thức đơn giản như vậy cũng không muốn.
Nhắc tới tiên nhân hình thức... Naruto cách quần áo sờ sờ bụng, phong ấn hoàn hảo không chút tổn hại, thế nhưng từ lúc cậu tỉnh dậy đến nay vẫn không thấy Kurama đâu, Kurama đang ngủ sao?
Naruto lắc lắc đầu, quyết định không quấy rầy Kurama nghỉ ngơi.
Cho dù Naruto chạy đi, Sasuke vẫn không bỏ qua, y hạ mắt, chân trần quay lại vòi hoa sen nhưng không khống chế được tâm tư lại nhớ tới cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất