[Đồng Nhân Naruto] Bắc Đẩu Chỉ Nam Thiên

Chương 3

Trước Sau
"Xây dựng lại liên kết?", Sasuke lặp lại, "Có thể... Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói có trường hợp nào thành công xây dựng lại, tất cả đều chỉ là lý thuyết..."

"Sasuke!", Naruto chặn lời y, ngón tay từ lồng ngực quấn đầy băng vải của y di chuyển, nhẹ nhàng đè lên phiến môi còn nửa mở, "Tớ chỉ cần biết cậu cũng muốn là được rồi."

Đôi mắt trong suốt lấp lánh nụ cười nhìn thẳng vào một đôi mắt khác đang trợn to kinh ngạc, Sasuke phát hiện tâm ý của mình đều đã bị Naruto hiểu rõ, cũng không thèm phản bác. Trên mặt y vẫn giữ nguyên biểu tình lạnh lùng khô cứng, trong nội tâm lại bị khuấy động thành ngàn vạn cơn sóng.

Nếu Naruto đã thừa nhận ta là nửa còn lại của hắn, vậy y, y...

"Không chỉ là một nửa còn lại.", Naruto như nhìn thấu những gì Sasuke vướng mắc mà lại giấu đi không nói, "Sasuke, cậu không chỉ là một nửa còn lại của tớ. Tớ không biết cậu có cảm nhận thế nào về Linh hồn Ấn ký này, nhưng còn tớ, tớ đã nhịn rất lâu..."

Sasuke sững sờ nhìn cậu, tay y bị cậu nắm lấy, chạm lên lồng ngực cậu. Trong nháy mắt, y dường như không thể cảm nhận được bất kỳ thứ gì từ thế giới bên ngoài nữa, trong mắt chỉ còn một Naruto đang chầm chậm tiến gần mình, cũng chỉ có thể cảm nhận trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực ấm áp dưới bàn tay mình. Trái tim ấy rung động mạnh tới mức trái tim y cũng không nhịn được đập mạnh theo. Y nhắm mắt lại, chấp nhận đắm chìm vào một dải xanh thẳm này, một màu xanh thẳm chỉ dành cho một mình y.

Y nghe thấy Naruto nói: "Cậu cảm nhận được không? Tim tớ đập thật nhanh nha. Tớ yêu cậu, Uchiha Sasuke!"

Y tránh khỏi bàn tay của Naruto, một tay vòng lên cổ cậu, người kia bị y kéo, thân hình không vững vàng, lảo đảo ngã xuống người y. Cậu nhanh chóng lấy cánh tay còn lành lặn kia chống trên giường mới không ngã xuống hẳn. Vết thương chưa kịp lành lại bị đè lên, y đau đến rên lên một tiếng, nhưng bọn họ đều không muốn rời khỏi đối phương. Hai người không thể chờ đợi hơn nữa, hôn lấy nhau. Họ hôn đến vấp váp mà nóng vội, hàm răng va lên môi đối phương, như muốn đem người còn lại nuốt vào bụng, vĩnh viễn không rời không bỏ. Không giống với một lần vô tình chạm môi kia, cũng không có vị mì ramen... Sasuke khiếp sợ bản thân vẫn còn phân tâm đi nhớ lại cái ký ức này, y và Naruto cùng nhắm mắt, cảm nhận linh hồn hai bên thăm dò lẫn nhau.

- -----------------------------------------------------------------------------------

Một hồi im bặt.

Môi lưỡi tách ra, Naruto ảo não gãi đầu, có lẽ là do liên kết linh hồn đã từng bị cắt đứt, linh hồn bọn họ càng trở nên kiêng dè lẫn nhau. Nhưng cái cảm giác rung động này không thể giả được, có lẽ chỉ là, chỉ là tạm thời vẫn chưa thể.

Sasuke chống giường ngồi dậy, "Sao không làm tiếp?", hắn liếm liếm cánh môi bị cắn phá, một chút máu rớm ra bị lưỡi y cuốn vào trong miệng. Y yên lặng nhìn kỹ bạn đời linh hồn của mình. Con mắt đen màu hắc diệu thạch đối diện với đôi mắt xanh thẳm biển khơi, như có như không dụ dỗ Naruto tới gần thêm chút nữa, gần thêm chút nữa.

"Sa...Sasuke, cậu còn đang bị thương!", Naruto đỏ mặt. Tất nhiên cậu biết Sasuke nói "làm tiếp" là ám chỉ cái gì. Tuy rằng Sasuke không trực tiếp đáp lại cậu, nhưng kiểu trả lời này rất rõ ràng.

Không đủ. Căn bản là không đủ.

Sasuke mắt điếc tai ngơ như không thấy lời từ chối của Naruto. Linh hồn rung động lúc hai người thân thiết làm y muốn ngừng mà không được, cảm giác thỏa mãn vừa xa lạ lại vừa quen thuộc làm y thoải mái như một con mèo con lười biếng. Liên kết linh hồn giữa bọn họ đã bị chặt đứt mà vẫn còn như thế, vậy giống như Naruto đã nói: Liên kết linh hồn của y và cậu có thể xây dựng lại...



Y hãy còn xoa ngực Naruto, ngón tay nhẹ nhàng vẽ trên làn da, tựa như miêu tả một hoa văn ngẫu nhiên nào đó. Bỗng nhiên, y nói:

"Naruto, đừng từ chối ta."

Y thoáng hạ mắt, âm thanh khó mà nghe được bé nhỏ run rẩy đập thẳng vào tai Naruto.

Sasuke nhớ tới lúc Đội 7 vừa thành lập có một lần hai người cùng tắm, Naruto cho y xem ấn ký nho nhỏ hình câu ngọc đen kịt trên ngực cậu. Lúc đó y ngoài mặt thì lạnh nhạt, tỏ vẻ xem thường, nhưng trong lòng thừa biết ấn ký như vậy chỉ có thể xuất hiện trên thân thể linh hồn bạn đời của Uchiha, độc nhất vô nhị ấn ký hình Sharingan câu ngọc. Mà trên người mình ấn ký hình mắt thú... Sasuke sau đó mới biết, đây là hình dạng mắt thú chỉ xuất hiện khi Naruto hóa thành Kyuubi.

Sau đó Sasuke liền không còn tâm tư đâu mà nhớ tới những ký ức xa xôi mờ mịt đấy. Naruto vòng tay ôm lấy y, lồng ngực nóng rực của hai người chạm vào nhau, cậu rúc vào vai y như một đứa trẻ, nhẹ giọng nói:

"Tớ mới là người phải nói câu này chứ."

Y sững sờ trừng mắt nhìn cậu, nhìn một mặt của cậu mà trước nay y chưa từng dám nghĩ tới. Y cho rằng Uzumaki Naruto không nên như thế. Uzumaki Naruto hẳn phải là mặt trời, là ánh sáng, là anh hùng mà muôn người ngưỡng vọng; chứ không phải là một người trong đêm tối bất lực ôm lấy y, ở bên tai y nỉ non đáy lòng yếu đuối.

Naruto đá dép đi, chen vào nằm bên cạnh Sasuke, y chừa ra khoảng trống, để cho người kia tùy ý ôm lấy mình.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người Naruto, mơ hồ chiếu ra nhân ảnh. Sasuke nhớ tới một Naruto được ánh mặt trời chiếu sáng, nhớ tới mái tóc vàng theo nắng phát sáng, nhớ tới một người từ phía sau đuổi kịp y, rồi lại vượt qua y, chỉ để lại cho y một bóng dáng mạnh mẽ. Nhưng y chưa bao giờ thấy một Naruto như bây giờ, khác biệt mà chấn động tâm can y. Dưới ánh nhìn mãnh liệt ấy của cậu, y dần rơi vào giấc ngủ triền miên.

- -------------------------------------------------------------------------------------

Naruto nhẹ nhàng hôn lên mí mắt mỏng manh đã che đi cả bầu trời đen lấp lánh đầy sao trong mắt Sasuke, cho dù bị lông mi dày như phiến quạt đâm vào ngứa nhưng vẫn không nỡ lòng lui lại.

Nếu như ngực nóng bỏng chính là linh hồn liên kết một lần nữa nối lại thì thật tốt. Naruto lặng lẽ nhìn ngực mình, nhớ tới ấn ký hình câu ngọc đen kịt kia đã từng đồng hành với mình thật lâu lại đột nhiên biến mất không chút dấu vết, tựa như chưa từng tồn tại.

Rồi sẽ có, Háo sắc Tiên nhân đã nói, có thể kết nối lại, nhất định là có thể.

Cậu tự an ủi bản thân, rồi cũng bị cơn buồn ngủ tập kích, đêm dài thanh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau