[Đồng Nhân Naruto] Bắc Đẩu Chỉ Nam Thiên
Chương 8
"Sasuke!!!", mới bước ra khỏi cổng địa lao, Sasuke và Kakashi đã gặp phải Naruto vừa tan học chạy tới. Giọng Naruto so với thường ngày có chút khàn, Sasuke cau mày hỏi: "Mấy ngày không gặp, cổ họng cậu đã bị làm sao?"
"Cái này... Gần đây tớ theo thầy Iruka học mà, có rất nhiều thứ không nhớ được, thầy ấy bảo tớ đọc thuộc, chắc là do nói nhiều quá rồi...", Naruto ngượng nghịu gãi đầu, thấy Sasuke không nói gì nữa liền chạy đi nói chuyện với Kakashi.
"Quả thật là Usuratonkachi.", Sasuke hãy còn thấp giọng lầm bầm, lại khẽ cười. Naruto quấn lấy Kakashi kể lể việc học tập ngày hôm nay, chỉ liếc thấy Sasuke khẩu hình, lại nhếch môi cười nhìn cậu. Nhất thời thanh niên tóc vàng vẫn đang thao thao bất tuyệt bỗng trợn to đôi mắt xanh thẳm, câu nói oán giận im bặt đi rơi xuống nền đất. Cậu đã quên động tác, lại không nhận ra, trong mắt trong đầu chỉ lưu lại nụ cười ấy.
Kakashi dừng bước theo Naruto, đánh mắt qua lại giữa hai người. Hắn tuy biết quan hệ của bọn họ đã vượt qua mức tình bạn thông thường từ lâu, nhưng bây giờ nhìn, vẫn thực sự cảm thấy... quái lạ.
"Hai người sao lại dừng lại?", Sasuke dợm bước nhưng lại thôi, y xoay người nhìn hai người cùng đứng lại Kakashi và Naruto. Gió chiều thổi mái tóc hơi dài của hắn phất sang một bên tai, rơi vào trong mắt Naruto lại trở thành hình ảnh mỹ nhân. Nhìn thấy ánh sáng trời chiều loang lổ hắt lên, cậu như mới tỉnh từ trong mộng ra, kéo Kakashi đi nhanh mấy bước đuổi theo Sasuke, lại lén dùng liên kết linh hồn truyền ra yêu thương rừng rực bao lấy Sasuke.
Sasuke kinh ngạc đến quên cả ngôn ngữ, mặc cho Naruto kéo đến tiệm Ichiraku. Tâm tư của y phảng phất như đã bị vây ở mấy đêm hôm trước. Lúc chỉ có thể nhớ nhung hồi ức Naruto kéo tay mình ấn lên ngực, chỉ có thể nhớ nhung trái tim đập thình thịch vang vọng cùng nhịp với trái tim mình dưới bàn tay. Y vốn tưởng yêu thương cảm nhận được trong đêm đó đã là cực hạn, không ngờ liên kết linh hồn lại có thể liên kết một lần nữa. Sau đó, cho dù chỉ là một tia dục vọng, cũng sẽ vô cùng mãnh liệt truyền tới.
Bát ramen tỏa ra sức nóng, hơi nước mờ ảo uốn lượn khiến Sasuke có chút hoảng hốt nhìn Naruto ngồi bên cạnh mình, y chỉ loáng thoáng nghe được Naruto đang nói chuyện Kakashi gần đây quá bận rộn, đến mức không có thời gian đi ăn ramen cùng nhau... Âm thanh như từ một nơi rất xa mơ hồ vọng đến, ngay cả thời gian dường như cũng đình trệ, mất đi công năng của nó, tưởng như không thể vượt qua được quãng thời gian này...
Nhưng thời gian ở cùng với Naruto sao có thể khó vượt qua...
"Cái này... Gần đây tớ theo thầy Iruka học mà, có rất nhiều thứ không nhớ được, thầy ấy bảo tớ đọc thuộc, chắc là do nói nhiều quá rồi...", Naruto ngượng nghịu gãi đầu, thấy Sasuke không nói gì nữa liền chạy đi nói chuyện với Kakashi.
"Quả thật là Usuratonkachi.", Sasuke hãy còn thấp giọng lầm bầm, lại khẽ cười. Naruto quấn lấy Kakashi kể lể việc học tập ngày hôm nay, chỉ liếc thấy Sasuke khẩu hình, lại nhếch môi cười nhìn cậu. Nhất thời thanh niên tóc vàng vẫn đang thao thao bất tuyệt bỗng trợn to đôi mắt xanh thẳm, câu nói oán giận im bặt đi rơi xuống nền đất. Cậu đã quên động tác, lại không nhận ra, trong mắt trong đầu chỉ lưu lại nụ cười ấy.
Kakashi dừng bước theo Naruto, đánh mắt qua lại giữa hai người. Hắn tuy biết quan hệ của bọn họ đã vượt qua mức tình bạn thông thường từ lâu, nhưng bây giờ nhìn, vẫn thực sự cảm thấy... quái lạ.
"Hai người sao lại dừng lại?", Sasuke dợm bước nhưng lại thôi, y xoay người nhìn hai người cùng đứng lại Kakashi và Naruto. Gió chiều thổi mái tóc hơi dài của hắn phất sang một bên tai, rơi vào trong mắt Naruto lại trở thành hình ảnh mỹ nhân. Nhìn thấy ánh sáng trời chiều loang lổ hắt lên, cậu như mới tỉnh từ trong mộng ra, kéo Kakashi đi nhanh mấy bước đuổi theo Sasuke, lại lén dùng liên kết linh hồn truyền ra yêu thương rừng rực bao lấy Sasuke.
Sasuke kinh ngạc đến quên cả ngôn ngữ, mặc cho Naruto kéo đến tiệm Ichiraku. Tâm tư của y phảng phất như đã bị vây ở mấy đêm hôm trước. Lúc chỉ có thể nhớ nhung hồi ức Naruto kéo tay mình ấn lên ngực, chỉ có thể nhớ nhung trái tim đập thình thịch vang vọng cùng nhịp với trái tim mình dưới bàn tay. Y vốn tưởng yêu thương cảm nhận được trong đêm đó đã là cực hạn, không ngờ liên kết linh hồn lại có thể liên kết một lần nữa. Sau đó, cho dù chỉ là một tia dục vọng, cũng sẽ vô cùng mãnh liệt truyền tới.
Bát ramen tỏa ra sức nóng, hơi nước mờ ảo uốn lượn khiến Sasuke có chút hoảng hốt nhìn Naruto ngồi bên cạnh mình, y chỉ loáng thoáng nghe được Naruto đang nói chuyện Kakashi gần đây quá bận rộn, đến mức không có thời gian đi ăn ramen cùng nhau... Âm thanh như từ một nơi rất xa mơ hồ vọng đến, ngay cả thời gian dường như cũng đình trệ, mất đi công năng của nó, tưởng như không thể vượt qua được quãng thời gian này...
Nhưng thời gian ở cùng với Naruto sao có thể khó vượt qua...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất