Chương 37: Người gặp nạn
Mẫn Hi có vẻ khoái chí, vòng ra phía sau trà quán xem thử. Mấy cuốn sách về địa lý của Hoàng Ngự Vũ làm cho y lựa chỗ thật tốt. Mặt trước hay mặt sau đều thuận lợi cho việc mua bán, cơ mà hắn nghĩ nên thêm một cửa phía sau, từ nhà bếp thông ra, thuận tiện cho việc nhập xuất hàng hóa. Cũng nên thêm một ít cửa sổ ở mặt sau, chứ như vậy thì lại ngột ngạt quá, làm việc không thoải mái, à, còn thuê nhân công nữa...
Hắn rút giấy bút ra, định ghi lại những thứ vừa nghĩ ra nhưng lại không ghi được. Nguyên do là vừa rồi chạy vòng vòng xem, mực khô rồi, viết không nổi. Thôi kệ, không viết ra giấy thì ta viết trong đầu, hi vọng là từ đây tới lúc về hắn còn nhớ ha.
Đứng chống nạnh nhìn công trình kia một lúc, đột nhiên hắn nghe bên tai tiếng gọi lớn: "Công tử, cứu mạng!"
Nam nhân rách rưới, không biết là từ đâu lại chạy đến chỗ hắn. Trông dáng vẻ vừa sợ vừa lấm lét của y, hắn có chút ngậm ngừng, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Việc duy nhất hắn biết mình nên làm vào thời điểm này là đỡ lấy thiếu niên nọ, toan hỏi vài câu nhưng người kia đã vột gạt đi rồi nhảy qua đường cửa sổ vào bên trong trà quán.
- Nó đâu rồi?
Một nam nhân khác cầm cây dao chặt thịt đuổi đến. Vẻ mặt bặm trợn như muốn giết người của gã khiến hắn thấy bất an. Gã dường như đang giận lắm, cứ ngó vào bên trong quán trà. Gã muốn xông vào, nhưng Mẫn Hi ở đây thì không dễ vậy đâu.
- Đại thúc, có gì từ từ nói.
Trái với thái độ của hắn thì gã cục súc đáp lại, đoạn chỉa con dao vào mặt hắn: "Nhóc con, mi khôn hồn mà đem nó ra, giấu nó ông chém cả hai."
Mẫn Hi thở dài, lịch sự với người ta mà người ta lại làm vậy với mình cơ đấy. Có nên gọi Hoàng lão sư của hắn ra không nhỉ? Bây giờ gọi thì vội vàng quá, hắn chưa muốn thấy cảnh chém nhau tại chỗ đâu.
- Thúc thúc, thúc cho rằng chém mỗ xong thì bổ khoái Trúc An sẽ để thúc yên sao?
Lời nói kia dường như đã có chút tác động đến kẻ hàng thịt. Gã ta hạ dao xuống, vẫn còn bực dọc: "Mi được, nhưng nếu thằng nhãi kia không trả tiền đây thì ông cũng sẽ không rời đi đâu. Ông quậy cho hết đường buôn bán nhé!"
Thì ra là thiếu tiền. Hắn ghét nhất loại người mượn nợ mà không trả, người vừa rồi cũng có tay chân, cũng còn trẻ khỏe mà không chịu đi làm kiếm tiền trả. Hắn thù loại này nhất đấy, bây giờ có nên chỉ điểm chỗ trốn của thiếu niên kia cho gã không nhỉ?
Thoáng liếc mắt về phía sau, bắt gặp ánh nhìn cầu xin của người kia, đột nhiên hắn lại động lòng thương. Cảm xúc chết tiệt, sao lại thế này nhỉ? Cơ mà hắn cảm thấy chuyện này có chút không đúng, thôi thì hỏi thêm vài câu nữa vậy.
- Y mượn thúc bao nhiêu?
Gã hàng thịt chống nạnh hậm họe: "Nó không mượn, lão bà nhà ta bán bánh, nó cả gan ăn cắp hai cái từ hàng của nàng!"
Chời mẹ, có hai cái bánh thôi mà cũng muốn chém nhau hả? Sao tướng to mà suy nghĩ ấu trĩ vậy thúc? Hai cái bánh nó có đáng bao nhiêu đâu?
Hắn lắc đầu chán nản, đoạn lấy cái túi bên hông ra. Mấy kì rồi dự thi, lộ phí đi đường Hoàng Ngự Vũ đưa hắn còn dư khá nhiều, nhiêu đó chắc đủ trả tiền bánh giúp thiếu niên kia. Mấy hôm trước hắn đi xem bói, thầy phán không được dính nghiệp sát sanh trong năm nay, nếu được nên tích công đức, thành ra hôm nay hắn làm phước vậy.
- Nhiêu đây đủ trả tiền bánh chứ?
Người chơi hệ vàng/bạc thỏi hoặc ngân phiếu như Hoàng Ngự Vũ phải nói thẳng là không có tiền lẻ nhỏ, vậy nên mấy lần đưa hắn toàn đưa thỏi thỏi. Hắn lại không dùng quá nhiều nên vẫn còn. Mẫn Hi lấy ra một thỏi bạc, đưa cho gã hàng thịt, lập tức thái độ của gã thay đổi chóng mặt, còn nhanh hơn người ta chơi cờ tức quá nên lật bàn. Gã nhận lấy thỏi bạc, vui vẻ ra về. Mẫn Hi ở đây thở phào nhẹ nhõm, đoạn quay lại bảo cái người đang núp.
- Hắn đi rồi, ra đây.
Thiếu niên ăn vận rách rưới kia nhảy ra. Khoảng cách của cửa sổ với mặt đấy cũng may là không quá xa nên y mới không bị dập mặt. Mẫn Hi ngoắc tay, ý bảo y theo mình sang cái quán nước bên cạnh. Mới mở đầu ngày mới mà đốt một thỏi, không hỏi rõ chuyện không phải Phác Thục Xuyên.
Đặt mông hạ tọa lên cái ghế gỗ nhỏ, hắn quay sang bà chủ gọi món. Do là gọi đồ có sẵn, vài ba cái bánh bao còn trong lò nên rất nhanh đã lên món. Hắn chống cằm, nhìn thẳng thiếu niên đối diện: "Ăn đi."
Người đối diện hắn vừa thấy thực phẩm liền bay lại ăn như chết đói, xem ra là đã nhịn quá lâu ngày mới phải làm liều. Nhìn y, hắn bỗng chợt thấy mình may mắn. Nếu như ngày đó hắn được Hoàng Ngự Vũ nhìn thấy có lẽ cũng sẽ không khác người này là bao, nào có cảnh áo gấm lụa là như bây giờ.
Ngồi đó chỉnh lại cây trâm trên tóc, hắn vẫn đợi thiếu niên nọ ăn xong. Nhìn kĩ thì mặt cũng không đến mức tối dạ, cũng có chút lanh lợi. Hắn phỏng đoán lần nữa, người này chỉ bằng hoặc nhỏ hơn hắn một, hai năm tuổi thôi.
- Đa tạ công tử cứu mạng.
Y ăn xong liền đứng dậy, quỳ xuỗng mặt đất, hướng đến hắn dập đầu một cái. Mẫn Hi còn chưa đến tuổi làm lễ Cập Quan (20), với chuyện bị người khác lạy đương nhiên là không thích, đã vậy còn lạy giữa quán xá người ta. Hắn đưa tay, đỡ lấy thiếu niên, dùng lực tay mình giúp y đứng dậy.
- Không cần ngươi bái, bây giờ kể rõ mọi chuyện cho ta nghe xem.
Hắn rút giấy bút ra, định ghi lại những thứ vừa nghĩ ra nhưng lại không ghi được. Nguyên do là vừa rồi chạy vòng vòng xem, mực khô rồi, viết không nổi. Thôi kệ, không viết ra giấy thì ta viết trong đầu, hi vọng là từ đây tới lúc về hắn còn nhớ ha.
Đứng chống nạnh nhìn công trình kia một lúc, đột nhiên hắn nghe bên tai tiếng gọi lớn: "Công tử, cứu mạng!"
Nam nhân rách rưới, không biết là từ đâu lại chạy đến chỗ hắn. Trông dáng vẻ vừa sợ vừa lấm lét của y, hắn có chút ngậm ngừng, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Việc duy nhất hắn biết mình nên làm vào thời điểm này là đỡ lấy thiếu niên nọ, toan hỏi vài câu nhưng người kia đã vột gạt đi rồi nhảy qua đường cửa sổ vào bên trong trà quán.
- Nó đâu rồi?
Một nam nhân khác cầm cây dao chặt thịt đuổi đến. Vẻ mặt bặm trợn như muốn giết người của gã khiến hắn thấy bất an. Gã dường như đang giận lắm, cứ ngó vào bên trong quán trà. Gã muốn xông vào, nhưng Mẫn Hi ở đây thì không dễ vậy đâu.
- Đại thúc, có gì từ từ nói.
Trái với thái độ của hắn thì gã cục súc đáp lại, đoạn chỉa con dao vào mặt hắn: "Nhóc con, mi khôn hồn mà đem nó ra, giấu nó ông chém cả hai."
Mẫn Hi thở dài, lịch sự với người ta mà người ta lại làm vậy với mình cơ đấy. Có nên gọi Hoàng lão sư của hắn ra không nhỉ? Bây giờ gọi thì vội vàng quá, hắn chưa muốn thấy cảnh chém nhau tại chỗ đâu.
- Thúc thúc, thúc cho rằng chém mỗ xong thì bổ khoái Trúc An sẽ để thúc yên sao?
Lời nói kia dường như đã có chút tác động đến kẻ hàng thịt. Gã ta hạ dao xuống, vẫn còn bực dọc: "Mi được, nhưng nếu thằng nhãi kia không trả tiền đây thì ông cũng sẽ không rời đi đâu. Ông quậy cho hết đường buôn bán nhé!"
Thì ra là thiếu tiền. Hắn ghét nhất loại người mượn nợ mà không trả, người vừa rồi cũng có tay chân, cũng còn trẻ khỏe mà không chịu đi làm kiếm tiền trả. Hắn thù loại này nhất đấy, bây giờ có nên chỉ điểm chỗ trốn của thiếu niên kia cho gã không nhỉ?
Thoáng liếc mắt về phía sau, bắt gặp ánh nhìn cầu xin của người kia, đột nhiên hắn lại động lòng thương. Cảm xúc chết tiệt, sao lại thế này nhỉ? Cơ mà hắn cảm thấy chuyện này có chút không đúng, thôi thì hỏi thêm vài câu nữa vậy.
- Y mượn thúc bao nhiêu?
Gã hàng thịt chống nạnh hậm họe: "Nó không mượn, lão bà nhà ta bán bánh, nó cả gan ăn cắp hai cái từ hàng của nàng!"
Chời mẹ, có hai cái bánh thôi mà cũng muốn chém nhau hả? Sao tướng to mà suy nghĩ ấu trĩ vậy thúc? Hai cái bánh nó có đáng bao nhiêu đâu?
Hắn lắc đầu chán nản, đoạn lấy cái túi bên hông ra. Mấy kì rồi dự thi, lộ phí đi đường Hoàng Ngự Vũ đưa hắn còn dư khá nhiều, nhiêu đó chắc đủ trả tiền bánh giúp thiếu niên kia. Mấy hôm trước hắn đi xem bói, thầy phán không được dính nghiệp sát sanh trong năm nay, nếu được nên tích công đức, thành ra hôm nay hắn làm phước vậy.
- Nhiêu đây đủ trả tiền bánh chứ?
Người chơi hệ vàng/bạc thỏi hoặc ngân phiếu như Hoàng Ngự Vũ phải nói thẳng là không có tiền lẻ nhỏ, vậy nên mấy lần đưa hắn toàn đưa thỏi thỏi. Hắn lại không dùng quá nhiều nên vẫn còn. Mẫn Hi lấy ra một thỏi bạc, đưa cho gã hàng thịt, lập tức thái độ của gã thay đổi chóng mặt, còn nhanh hơn người ta chơi cờ tức quá nên lật bàn. Gã nhận lấy thỏi bạc, vui vẻ ra về. Mẫn Hi ở đây thở phào nhẹ nhõm, đoạn quay lại bảo cái người đang núp.
- Hắn đi rồi, ra đây.
Thiếu niên ăn vận rách rưới kia nhảy ra. Khoảng cách của cửa sổ với mặt đấy cũng may là không quá xa nên y mới không bị dập mặt. Mẫn Hi ngoắc tay, ý bảo y theo mình sang cái quán nước bên cạnh. Mới mở đầu ngày mới mà đốt một thỏi, không hỏi rõ chuyện không phải Phác Thục Xuyên.
Đặt mông hạ tọa lên cái ghế gỗ nhỏ, hắn quay sang bà chủ gọi món. Do là gọi đồ có sẵn, vài ba cái bánh bao còn trong lò nên rất nhanh đã lên món. Hắn chống cằm, nhìn thẳng thiếu niên đối diện: "Ăn đi."
Người đối diện hắn vừa thấy thực phẩm liền bay lại ăn như chết đói, xem ra là đã nhịn quá lâu ngày mới phải làm liều. Nhìn y, hắn bỗng chợt thấy mình may mắn. Nếu như ngày đó hắn được Hoàng Ngự Vũ nhìn thấy có lẽ cũng sẽ không khác người này là bao, nào có cảnh áo gấm lụa là như bây giờ.
Ngồi đó chỉnh lại cây trâm trên tóc, hắn vẫn đợi thiếu niên nọ ăn xong. Nhìn kĩ thì mặt cũng không đến mức tối dạ, cũng có chút lanh lợi. Hắn phỏng đoán lần nữa, người này chỉ bằng hoặc nhỏ hơn hắn một, hai năm tuổi thôi.
- Đa tạ công tử cứu mạng.
Y ăn xong liền đứng dậy, quỳ xuỗng mặt đất, hướng đến hắn dập đầu một cái. Mẫn Hi còn chưa đến tuổi làm lễ Cập Quan (20), với chuyện bị người khác lạy đương nhiên là không thích, đã vậy còn lạy giữa quán xá người ta. Hắn đưa tay, đỡ lấy thiếu niên, dùng lực tay mình giúp y đứng dậy.
- Không cần ngươi bái, bây giờ kể rõ mọi chuyện cho ta nghe xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất