Đông Phương Diệc Hữu Nhật Quy Xử

Chương 47

Trước Sau
Đông Phương Bất Bại xuất quan đã được một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này trừ về Hắc Mộc Nhai vài lần để nghị sự, xử lý chút việc hệ trọng, thời gian còn lại đều sống trong thôn trang xinh đẹp ngoài thành Bình Định.

Do vậy, mỗi đường chủ đang liên tục bận rộn xử lý giáo vụ trên nhai đồng thời sinh ra một ảo giác: giáo chủ nhà mình bị người bắt cóc mất rồi!

Đương nhiên, có vài người ―― như Tang Tam Nương, trong lòng nàng rất rõ ràng, căn bản đó không phải là ảo giác!

Bởi vì Đông Phương Bất Bại đã lâu chưa về Hắc Mộc Nhai, trong giáo không khỏi tồn lại một đống việc cần y xử lý, mấy vị đường chủ thương lượng một chút liền đẩy Đồng đường chủ của Phong Lôi đường xuống núi mời người.

Nhưng, lúc Đồng Bách Hùng ra đến ngoại thành Bình Định, thôn trang đã sớm ở trạng thái “Vườn không – nhà trống” mất rồi.

Giờ đang là mùa xuân tháng ba, chim én trở về, cỏ xanh oanh lượn, khoảng thời gian tươi đẹp như vậy tất nhiên là Đông Phương Bất Bại và Âu Dương Minh Nhật không thể nào ngồi yên ở nhà rồi.

Sau khi bàn bạc một phen, một con ngựa trắng một đôi người, từ nửa tháng trước đã lên đường thong thả đi về phía nam trong ánh xuân rạng rỡ.

Trên con đường lớn phía Bắc của phủ Phúc Châu, tỉnh Phúc Kiến, mấy ngày nay đang là phiên chợ ba tháng một lần, vì vậy vô cùng náo nhiệt.

Người qua kẻ lại đông như trẩy hội, đi đi lại lại vội vã trên đường, hai bóng người một đỏ một vàng sóng vai mà đi, tư thái thản nhiên, phong hoa tuyệt đại, không chút phù hợp với người cảnh xung quanh, vô cùng thu hút sự chú ý.

“Minh Nhật, ngươi thấy đôi tượng gỗ này thế nào? Có thể đặt chúng ở ngăn tủ của chúng ta.” Đến trước một sạp, Đông Phương Bất Bại cầm lấy một đôi tượng gỗ khắc hình chim hồng hạc trắng, nói với người bên cạnh.

Nhìn đôi tượng gỗ khắc vô cùng sinh động, Âu Dương Minh Nhật đưa bạc cho người bán hàng rong, bảo hắn đưa tới khách điếm Tường Phúc ở phía cuối đường, sau đó lên tiếng cười trêu y, “Ngươi mà còn mua nữa, rồi buổi tối ngay cả chỗ ngủ cũng không có đâu. “

“Một gian khách điếm lớn như vậy, sao lại không thể chứa được có chừng đó đồ.” thấy hắn trêu ghẹo mình, Đông Phương Bất Bại ném cho hắn một cái liếc, lại nói: “Có vài thứ ta chỉ là nhìn mà thôi, bây giờ phòng có chật thì cũng chỉ có thể trách ngươi bỏ tiền quá nhanh! “

Đưa tay giúp y gạt một lọn tóc mềm bị gió thổi dính lên gò má, Âu Dương Minh Nhật nhẹ mỉm cười, không tranh cãi với y.

“Tình cảm của hai người đó thật tốt a!” Nhìn hai vị khách nọ sóng vai cùng nhau bước đi, người hàng rong bán tượng gỗ đó nắm bạc trong tay, thấp giọng cảm thán một câu, cảm thán xong lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại không nghĩ ra được, cũng không xoắn xuýt nữa, hắn nhờ người bán bên cạnh coi hàng giúp rồi mang đôi tượng gỗ đến địa chỉ mà vị khách nọ phân phó.

Người người rao hàng trên phố, tiếng hô mời chào liên tiếp không ngừng, người qua người lại chạy từ tiệm này sang tiệm kia, có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Như là bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng rồi từ từ đồng hóa, hứng thú Đông Phương Bất Bại vẫn luôn thật cao, lại đi dạo một hồi, sau đó ánh mắt phiêu đến cửa tiệm đối diện, thấy chỗ đó đặt một bộ trà cụ, “Bộ ấm chén bằng gốm tử sa kia nhìn không tệ. “

Đi dạo với y vốn dĩ chính là khiến y vui vẻ, vì vậy, mặc dù trong nhà đã có một đống các loại ấm chén pha trà, Âu Dương Minh Nhật vẫn theo tầm mắt của y nhìn thoáng qua đó, rồi sau đó chỉ dặn dò một câu, “Chờ ở đây.” Rồi tự mình xuyên qua đám đông đi về phía cửa tiệm kia.

Thấy mình chỉ vô tình khen một cái, hắn đã chạy đi mua, bên môi Đông Phương Bất Bại không che giấu nổi ý cười đang tràn đầy, đáy lòng cũng ẩn ẩn cảm thấy ngọt ngào. Dù cho có người đi ngang qua chen chúc va phải, y cũng chỉ theo phản xạ tránh ra, không thèm so đo gì.

Đứng tại chỗ một hồi, thấy người qua đường càng lúc càng đông, Đông Phương Bất Bại liền lui về phía sau mấy bước, lui đến một đầu ngõ không người.

“Ai u, tiểu nương tử, sao lại đứng một mình chỗ này nha?” Hôm nay trên đường nhiều người náo nhiệt, Vương Ngũ mang theo một huynh đệ liền chuẩn bị đến xem có thể nhân cơ hội đục nước béo cò hay không, vậy mà mới vừa ra cửa chưa xa mà đã trông thấy một mỹ nhân mặc áo đỏ đứng đầu ngõ.



Nhìn gò má trắng nõn nà của nàng cùng y phục may từ lụa gấm đắt tiền, Vương Ngũ liền bước qua đùa giỡn vài câu, dọa dẫm nàng một chút, rồi nhân đó lừa bịp của nàng chút bạc trắng.

Nghĩ như vậy, hắn ba bước liền bước thành hai đến bên cạnh mỹ nhân, trêu đùa: “Tiểu nương tử, đứng ở đây chờ ca ca nào sao?”

Nghe tiếng nói cợt nhả vang lên bên cạnh, Đông Phương Bất Bại nhẹ giương mi, xoay người lại, liền thấy hai kẻ một cao một thấp đang nhìn mình chằm chằm.

“Đại ca, trông giống nam a!” Cái kẻ thấp bé thậm thà thậm thụt nói với người bên cạnh.

“Cũng có thể là nữ giả trang nam!” Tuy nhìn rõ mỹ nhân nọ mặc y phục của nam, mi tâm cũng mang theo anh khí đường đường bức nhân, làn da mặc dù trắng trẻo mịn màng song lại không lộ ra vẻ nữ tính, song Vương Ngũ vẫn cố mạnh miệng phun ra một câu chống chế.

Không biết sống chết! Nghe lời bàn tán của hai kẻ kia, Đông Phương Bất Bại cười lạnh một tiếng trong lòng, lập tức định ra tay giáo huấn hai người này.

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa lộn xộn vang lên từ trong ngõ hẻm.

Một thiếu niên chừng mười mấy tuổi mặc y phục gấm hoa cưỡi ngựa vung roi đi đầu, roi đầu tiên đánh xuống lập tức trúng hai kẻ một cao một thấp đang hùa nhau “khi dễ” người kia.

“Công tử, chúng ta phải mau chóng trở về.” Chỉ chốc lát sau lại có bốn người cưỡi ngựa đuổi tới nơi, nhìn thấy thiếu niên kia phát uy, một nam nhân chừng bốn mươi mấy tuổi lên tiếng nhắc nhở.

Mới vừa vì một nữ nhân xấu xí mà gây ra chuyện liên quan đến mạng người, sao công tử còn có thể tiếp tục xen vào chuyện của người khác như vậy chứ! Mấy người đứng sau thiếu niên nọ tuy nét mặt không biểu hiện ra, nhưng trong lòng không khỏi có chút oán giận.

“Giữa ban ngày… mấy kẻ này lại dám làm càn ở Phúc Châu này, thật là thiếu quản giáo!” Thiếu niên anh tuấn đẹp đẽ, mi thanh mục tú, mặc dù trong lòng vẫn đang thấp thỏm không yên vì chuyện mới xảy ra nửa canh giờ trước, nhưng khi nhìn thấy hai người này vây quanh ức hiếp một cô nương áo đỏ thì không khỏi giận dữ, ít nhiều còn có giận chó đánh mèo. Roi trong tay rơi vừa nhanh vừa dứt khoát, trực tiếp đánh cho đám người kia da tróc thịt bong, dậm chân hô hoán.

Bốn người theo phía sau thấy vậy cũng nhận ra, chuyện vừa rồi quả thực khiến công tử kinh hoảng, nên cũng không ngăn cản nữa, chỉ đợi y phát tiết xong thì một người đến sát bên cạnh, nói nhỏ bên tai y: “Công tử, chúng ta trở về thôi! Chuyện vừa rồi… Chúng ta còn phải trở về… “

Nghe vậy, lúc này thiếu niên áo gấm mới thu roi ngựa, ruổi ngựa đi, lúc rời khỏi, khóe mắt phiêu về phía người áo đỏ kia, chỉ cảm thấy tướng mạo người nọ quả thật không kém chút nào. Nghĩ vậy, lại nhớ vừa rồi bị người cười nhạo là “Thỏ gia nhi”, sắc mặt y lập tức không tốt, chỉ có thể đè nén tâm tình khó chịu, nhẫn nhịn không phi nước kiệu trên con đường đầy người đi lại thế này.

Đang tức muốn bốc khói vì đột ngột bị roi ngựa quất cho mấy cái, lại phát hiện cái người cưỡi ngựa kia đã rời đi, gã liền giận chó đánh mèo lên “cô nương” áo đỏ.

“Đều tại ngươi! Cái đồ không phải nam không phải…” Vốn muốn phun ra mấy lời ác độc, song khi bắt gặp ánh nhìn chằm chằm lạnh lẽo của nam tử đứng đối diện, liền không khỏi nghẹn họng, hai kẻ một cao một thấp đứng cạnh nhau tuy nét mặt dữ tợn hung hãn độc địa, song lại là ngoài mạnh trong yếu.

Hé nửa mắt nhìn hai kẻ đang dữ tợn trừng mình, Đông Phương Bất Bại cười lạnh một tiếng, bốn cây ngân châm vụt ra bắn thẳng vào mắt của hai kẻ lưu manh trước mặt.

Chớp mắt bắt gặp người nọ đang đi từ trong cửa hàng ra, y liền không để ý tới hai kẻ đang ôm mắt lăn lộn kêu gào dưới đất kia nữa, phẩy tay áo một cái rồi đi qua với người kia.

“Chuyện gì vậy?” Thoáng nhìn ra phía sau y, Âu Dương Minh Nhật hỏi.

Vừa kéo hắn bước về phía trước, Đông Phương Bất Bại vừa hời hợt nói: “Chỉ là hai tên lưu manh không có mắt, bị ta dạy dỗ thôi.” Dứt lời, lại thuận miệng oán trách một câu, “Sao lại lâu như vậy? “



“Thấy trong tiệm có mấy thứ đồ sứ khác khá tốt, ta nghĩ ngươi sẽ thích, nên nhờ bọn họ mang về khách điếm.” Dứt lời, Âu Dương Minh Nhật lại nhét một vật vào tay y.

“Hửm” một tiếng, Đông Phương Bất Bại liền giơ vật trong tay lên nhìn ngắm, “Quả là ấm tử sa vô cùng tinh xảo!”

Trong bàn tay y là một cái ấm bằng gốm tử sa nhỏ, chỉ là một bộ ấm chén cỡ nhỏ bình thường vẫn dùng để uống rượu, song chế tác vô cùng tinh xảo, trên thân ấm tráng men mượt mà còn khắc thêm một chữ “Bách”.

“Ở trong tiệm đó hả? Còn có không?” Vừa lật qua lật lại cái nắp ấm xinh xắn vừa tỉ mỉ xem xét bên trong, Đông Phương Bất Bại hỏi.

“Trong tiệm chỉ có một bộ, nếu ngươi thích thì sau này tìm người làm thêm cho ngươi.” Thấy y vuốt ve ấm tử sa nọ, yêu thích đến không nỡ buông tay, Âu Dương Minh Nhật mỉm cười.

” À, vậy lại không cần, nhỏ như vậy, rót trà ra uống còn không đủ một hớp.” Nói xong, Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, lại nói: “Có chén theo bộ của nó không?”

“Có, ta bảo bọn họ đưa về khách điếm cả rồi. “

Nghe xong, Đông Phương Bất Bại gật đầu, vừa nghịch nghịch ấm trà trong tay, vừa song song bước đi với hắn.

“Buổi chiều chúng ta đi tìm một tiêu cục để chuyển đống đồ đó về Hắc Mộc Nhai đi!” Đi một hồi, nghĩ rằng hai ngày nữa cũng sẽ rời khỏi nơi này, Đông Phương Bất Bại liền nói.

Thấy y không tìm đến phân đàn thần giáo, mà lại đi tìm tiêu cục, Âu Dương Minh Nhật cười cười: “Có phải không muốn người trong giáo phát hiện ra ngươi đang ở đây?”

“Biết rõ còn hỏi!” Đông Phương Bất Bại nghiêng mắt liếc hắn. Tuy là những người đó nếu biết thì cũng chỉ dám phái người đến hỏi y bao giờ về, hoặc mang ít sự vụ trong giáo tới cho y xử lý, nhưng nếu đã ra ngoài du ngoạn cùng người này, tất nhiên y không muốn bị quấy rối.

“Ta nghĩ, chắc hẳn các đường chủ trên Hắc Mộc Nhai đều niệm tên ta mỗi ngày mất.” Âu Dương Minh Nhật vân vê nhẹ sợi tóc, đột nhiên nói.

“Hả?” Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu nhìn hắn, “Vì sao? “

“Bắt cóc mất giáo chủ đại nhân của họ, lẽ nào bọn họ không nên oán trách ta sao?” Âu Dương Minh Nhật cong khóe môi.

Giễu cợt mà cười một tiếng, Đông Phương Bất Bại nói: “Không có ta đây ở đó bày mặt lạnh dọa dẫm, bọn họ cám ơn ngươi còn không kịp. “

Đùa qua giỡn lại vài câu, hai người liền bước vào một tửu lâu khá lớn, có vẻ sạch sẽ.

Người bên trong tửu lâu lúc này cũng không nhiều, Đông Phương Bất Bại đặt mấy nén bạc lên quầy, để lại một câu “Tửu lâu này chúng ta bao trọn” rồi lập tức cùng người bên cạnh đi lên lầu.

Sau khi lão bản cười cười lịch sự mời số khách vốn không nhiều của tửu lâu ra về, liền tự mình bưng cơm rót nước cho hai vị đại gia trên lầu.

Thức ăn của tửu lâu này cũng không tệ, cộng với việc hai người đã đi dạo cả nửa ngày từ sáng đến trưa cũng thấy đói bụng, liền ăn nhiều hơn mọi khi nửa bát cơm.

Dùng cơm xong, hai người ở trên lầu dùng trà rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó liền gọi lão bản tới hỏi thăm một hồi. Khi biết trên đường lớn phía cổng Tây có một tiêu cục rất nổi danh, hai người liền rời khỏi tửu lâu, đi về phía tiêu cục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau