Đông Phương Diệc Hữu Nhật Quy Xử

Chương 49

Trước Sau
Vầng trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời dần biến mất, một cơn gió phất qua, phía chân trời ẩn hiện một mảng sáng trăng trắng, rồi từ từ hiện rõ.

Trời vừa sáng đã mơ hồ nghe thấy tiếng hét lẫn tiếng gào ồn ào trong tiêu cục, Đông Phương Bất Bại có chút không kiên nhẫn trở mình, vùi mặt vào ngực người bên cạnh.

Hé mắt nhìn xuống người trong lòng chỉ để lộ ra cái đỉnh đầu, khóe môi Âu Dương Minh Nhật vẽ ra một nụ cười, tiện tay vỗ vỗ lưng y.

Nhưng mà, âm thanh ồn ào trong tiêu cục ngày càng lớn, Đông Phương Bất Bại cố gắng thế nào cũng không ngủ tiếp được nữa.

Nghe bên ngoài một hồi kêu “ngựa chết”, một hồi lại kêu “Tiêu đầu chết”, ở lỳ trong lòng của Âu Dương Minh Nhật – vẫn mặc nguyên một chiếc áo mỏng trắng muốt từ tối qua – một hồi, Đông Phương Bất Bại liền ngồi dậy.

“Sáng sớm, thật xui xẻo!” Đông Phương Bất Bại có chút không vui.

Thấy người ngồi bên cạnh mới mở được nửa con mắt, môi mỏng khẽ mím lại, bày ra bộ dáng “ta đây không vui”, Âu Dương Minh Nhật cũng ngồi dậy theo. Gạt giúp y mấy sợi tóc rối vương trên mặt ra sau tai, hắn nói, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn câu nhân của một người vừa mới tỉnh ngủ, “Đợi lát nữa về khách điếm ngủ tiếp.”

“Ừ” một tiếng, Đông Phương Bất Bại chậm rì rì bò xuống giường, rửa mặt vệ sinh rồi mặc y phục.

Đến khi hai người súc miệng xong xuôi, cũng không thấy có người đến mời bọn họ ra ăn sáng. Đoán chừng sau một đêm, tiêu cục này cũng rối tung cả lên rồi, Đông Phương Bất Bại cũng không bị động chờ đợi nữa, tự mình đi đến phòng bếp lấy bữa sáng về.

Hai người ung dung thong thả dùng bữa sáng, sau đó liền đi về phía đại sảnh ngoài tiền viện.

Đi tới gần, đã thấy loáng thoáng nghe người trong tiêu cục bàn tán “Sáng sớm nay ngựa của Thiếu tiêu đầu đã chết”, “Tiêu sư với mấy hán tử làm công hôm qua Tổng tiêu đầu phái ra ngoài đều bị quỷ giết chết”, “Ngoài cổng có kẻ lấy máu viết dòng chữ ‘Kẻ ra khỏi cổng mười bước sẽ chết’ ghê rợn” các loại, toàn bộ Phúc Uy tiêu cục đều bị bao trùm bởi một bầu không khí hoang mang hoảng sợ trước một mối đe dọa vô hình.

Sóng vai đi đến đại sảnh, hai người đã thấy bàn ghế trong đó đều đã được mang hết ra ngoài, trên sàn chỉ còn trơ trọi khoảng hai mươi thi thể.

Thấy tình cảnh này, Âu Dương Minh Nhật động tay quấn kim tuyến, đầu mày nhăn càng chặt.

Đông Phương Bất Bại cầm tay hắn, cùng nhau đi tới sảnh tiếp khách.

Trên đường, hai người họ quan sát thấy tất cả mọi người trong tiêu cục đang xì xào bàn tán chuyện gì đó, cẩn thận lắng nghe, thì thấy ai cũng đang lẩm bẩm sáu chữ:  “Kẻ ra cửa mười bước – chết!”

Muốn đánh muốn giết, liền trực tiếp động thủ, cái hành vi nấp trong bóng tối giả thần giả quỷ này chỉ khiến Đông Phương Bất Bại càng thêm khinh thường.

Lúc hai người đi tới bên cạnh Lâm Chấn Nam, đang có một người đứng cạnh đó hô to rằng, ai có thể đi ra ngoài cửa cõng thi thể của hai vị tiêu đầu trở về tiêu cục, liền thưởng ba mươi lượng bạc.

Chỉ là, hắn hô đến ba lần, vẫn không có một ai di chuyển. Ngay lúc đó, Vương phu nhân nhìn xung quanh một chút, rồi đột ngột thốt lên, “A, Bình Nhi đâu? Bình Nhi, Bình Nhi…  “

Nghe âm điệu của nàng ngày một hoảng loạn hơn, mọi người lập tức lên tiếng gọi người.

“Ta ở đây!”

Nghe tiếng đáp lại truyền tới từ ngoài cửa, hai người Đông Phương Bất Bại đưa mắt nhìn qua.



Chỉ thấy một thiếu niên áo gấm quý giá, mỗi bên vai vác một thi thể đi về phía cửa tiêu cục.

Thiếu niên mang khuôn mặt tuấn mỹ, mi mục thanh tú không còn thần thái hăm hở hăng hái như những ngày trước. Y mím chặt môi, trong mắt thoáng hiện hữu nét khổ đau khó chịu, song nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ kiên định bước về phía trước.

Chỉ trong thời gian một ngày một đêm, một thiếu gia vốn được sinh ra lớn lên trong nghìn vạn sủng ái từ người thân, luôn cao ngạo kiêu hãnh, không hề biết đến nhân gian bẩn thỉu, giang hồ hiểm ác đáng sợ, lại tựa hồ như đã trưởng thành không ít.

Phu thê Lâm Chấn Nam nhìn thấy nhi tử lẻ loi một mình bước qua vạch máu ngoài cửa, nhất thời sợ hãi vô cùng, liền lập tức rút vũ khí vọt tới bảo hộ trước mặt y, từng bước che chở y bước về cửa tiêu cục.

Các tiêu sư và người làm công trong tiêu cục đứng bên cạnh không ngừng hô to.

Vương phu nhân trách cứ nhi tử vài câu, lúc này Lâm Chấn Nam mới nhìn sang hai người Đông Phương Bất Bại.

“Hai vị, năm nay tiêu cục của chúng ta gặp phiền phức, lại có kẻ giả thần giả quỷ gieo họa, vậy nên không có đủ tâm và lực để vận chuyển hàng giúp hai người, bây giờ…” Tự nhận thức được rằng hiện tại không phải là lúc cậy mạnh, lại cộng thêm việc hai người nọ cũng đã tận mắt chứng kiến những chuyện này, Lâm Chấn Nam cũng không còn cố chấp chống đỡ nữa. Chỉ là, nhìn đường vạch máu đỏ thẫm ngoài cửa cùng sáu chữ to đậm ngoài kia, hắn như nghẹn lại, không biết nói tiếp thế nào.

Ba tiêu sư kia vừa mới ra cửa, vừa bước qua vạch máu đỏ liền lập tức mất mạng, bây giờ hai người mà muốn rời khỏi đây, e rằng không dễ dàng như vậy.

Biết vậy hôm qua hắn đừng có ôm cái tâm lý may mắn là giữ hai người này lại a! Trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, Lâm Chấn Nam cũng không biết mình nên nói cái gì. Đề nghị hai người rời khỏi tiêu cục ngay bây giờ, chỉ sợ rằng họ sẽ mất mạng vô cớ, để cho bọn họ tiếp tục ở lại tiêu cục, cũng sợ rằng vẫn chẳng có bình an…

Ánh mắt thoáng nhận ra sự do dự và rối rắm trên mặt phụ thân, Lâm Bình Chi liếc nhìn hai người Đông Phương Bất Bại, rồi lập tức rút kiếm liền xông ra ngoài.

Chỉ mất mấy bước, y đã vọt ra ngoài cái đường ranh giới bằng máu đoạt mạng người kia, ngửa đầu nhìn lên màn trời xanh thẳm, cất cao giọng: “Đại trượng phu ai làm người ấy chịu, mấy tên người Tứ Xuyên kia là do Lâm Bình Chi ta giết, không liên quan gì tới người khác! Các ngươi muốn chém giết muốn róc thịt thì ta chịu. Hai người này không phải người của Phúc Uy tiêu cục, các ngươi không được làm khó bọn họ!”. Nói đến đây, Lâm Bình Chi chỉ về phía hai người Đông Phương Bất Bại.

Qua nửa ngày, thấy ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh, lại nhớ tới mấy thi thể trong sảnh, hai mắt Lâm Bình Chi ửng đỏ, bước tới trước hai bước, “Các ngươi nếu muốn tìm ta báo thù, liền tới giết ta đi! Nấp trong bóng tối, hết lần này đến lần khác sát hại người lương thiện không liên quan, rốt cục là loại anh hùng hảo hán gì đây? Các ngươi là một đám rùa đen rụt đầu, mấy con chó con không có gan!”

Thấy thiếu niên nọ ngày hôm qua vẫn còn là tiểu thiếu gia ngang ngược được nuông chiều thành thói, giờ này đã học được cái gì gọi là chịu trách nhiệm, ánh mắt Đông Phương Bất Bại lóe lên, song vẫn mở miệng trào phúng: “Cho đến tận bây giờ vẫn không rõ tại sao những kẻ đó lại tìm tới, thật đúng là ngu không ai bằng!”

Lời giễu cợt cũng không lớn, song cũng đủ để ép tiếng gào mất khống chế của thiếu niên xuống, rồi lại hết lần này đến lần khác vọng lại trong tai từng người.

Phu thê Lâm Chấn Nam vừa vọt tới chỗ nhi tử nhà mình lập tức quay đầu lại, khuôn mặt là vẻ khiếp sợ không che giấu, nhìn về phía nam tử khoác áo đỏ.

Lâm Bình Chi võ công thấp, nghe không ra trong lời nói kia mang theo nội lực không tầm thường, chỉ nhìn chòng chọc vào người vừa mở miệng, hỏi: “Vậy ngươi nói xem những kẻ khốn kiếp nhát gan không dám hiện thân đó vì sao phải giết người trong tiêu cục của ta?”

Nếu như thường ngày bị người châm chọc một câu không nể nang thế này, chắc chắn thiếu niên sẽ đạp cho kẻ đó một cước, chỉ là bây giờ, trong lòng y cảm thấy tất cả sự việc này đều do y mà ra, thiếu niên vốn đang bi phẫn bất an trong lòng đột nhiên sinh ra một hy vọng. Lẽ nào những tiêu sư đã chết ấy không phải xuất phát từ việc y giết mấy người Tứ Xuyên ở ngoại thành?

“Sáng sớm đã giả thần giả quỷ, tất có mưu đồ.” Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.

Sự chú ý của mọi người đều đặt ở câu “Tất có mưu đồ”, ngay cả Lâm Chấn Nam cũng bắt đầu suy nghĩ xem trong tiêu cục có món đồ gì khiến kẻ khác nhớ thương.

Mà Âu Dương Minh Nhật lại chú ý tới hai chữ “Sáng sớm” được y nhấn mạnh, trong lòng ngầm hiểu là y vẫn còn đang bực tức vì sáng nay bị quấy rầy giấc ngủ, ý cười thản nhiên lướt qua đôi mắt, nhéo nhéo lòng bàn tay y tỏ ý trấn an.

Ngay lúc Lâm Chấn Nam vừa nghĩ tới việc gì đó mà sắc mặt biến đổi, bầu trời trống rỗng vang lên một tiếng hừ mạnh.

Liếc nhìn ra phía ngoài cửa, Đông Phương Bất Bại nhanh như chớp vung mạnh cánh tay.



Mọi người chỉ thấy trước mắt lóe lên một vệt sáng đỏ rực, ngay sau đó một kẻ bị quăng tới trước cửa từ một chỗ gần mái hiên.

Người trong tiêu cục chứng kiến bản lĩnh khi ra tay của Đông Phương Bất Bại lập tức kính nể vô cùng, vốn còn đang hoảng loạn sợ hãi cũng từ từ bình tĩnh lại.

“Chính là đám chuột nhắt các ngươi đã giết chừng đó người của tiêu cục ta?”. Quát lớn một tiếng, Lâm Bình Chi cầm kiếm vọt tới muốn đâm thẳng vào lồng ngực cái kẻ đang ngã sõng soài trên mặt đất kia.

Song kiếm của y còn chưa kịp đâm xuống, một bóng người từ trên cao phi thân xuống ngay đó, tự tay xách kẻ ngu ngốc còn đang nằm nhoài dưới đất ấy lên tránh đi một chiêu chí mạng.

Người đến mặc một kiện thanh sam, kiếm treo bên hông, gương mặt hơi dài, ước chừng khoảng hai ba, hai bốn tuổi. Sau khi cứu người khỏi lưỡi kiếm, gã liếc nhìn thiếu niên cầm kiếm một cái, rồi lại chuyển ánh mắt lên người Đông Phương Bất Bại, “Tại hạ là Vu Nhân Hào – đệ tử Thanh Thành, không biết các hạ là?”

Lúc gã nhìn về phía Lâm Bình Chi, thần tình vô cùng coi thường, đến khi ánh nhìn chuyển lên người Đông Phương Bất Bại, trong con ngươi của gã liền xuất hiện vài phần ngưng trọng.

Danh tiếng của “Anh hùng hào kiệt, Thanh Thành tứ tú”, Lâm Chấn Nam tất nhiên đã từng nghe qua, lúc này trong lòng lập tức than một tiếng “hỏng bét”.

Một lát sau, thấy Đông Phương Bất Bại ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho gã, Lâm Chấn Nam tự trấn tĩnh, bước về phía trước, “Thì ra các hạ là một trong tứ đại đệ tử của Dư chưởng môn ở Tùng Phong quán, Lâm mỗ không kịp chuẩn bị để nghênh tiếp, thật thất lễ. Nhưng không biết tại sao Vu anh hùng lại sát hại người vô tội trong tiêu cục của ta?”

“Cái này nên hỏi nhi tử ngoan của ngươi rồi.” Cái kẻ ngu ngốc bị Đông Phương Bất Bại lôi ra nọ đứng bên cạnh Vu Nhân Hào, “ha ha” cười lạnh một tiếng, nói: “Trong một tửu điếm nhỏ ngoại thành, Lâm thiếu tiêu đầu chỉ huy hai mươi tư tiêu sư của Phúc Uy tiêu cục, đột nhiên bao vây mấy sư huynh đệ phái Thanh Thành chúng ta…”

Nghe thấy hán tử kia lật lọng đổi trắng thay đen, rõ ràng là y ra tay dạy dỗ mấy hán tử Tứ Xuyên đang khi dễ thiếu nữ nhà lành, chứ nào phải mượn đòn phản pháo ngăn cản bọn hắn đùa giỡn bôi nhọ nữ nhân rồi thuận thế giết người, Lâm Bình Chi tức đến nổ cả phổi, hít sâu một hơi tính phản bác lại gã.

(Mimi: mượn đòn phản pháo = mượn hành động của đối phương để tấn công lại đối phương, đại khái cụm từ đó có nghĩa là như vậy, ở đây là tên ngu ngốc phía Thanh Thành kia vu khống Lâm Bình Chi mượn chuyện ngăn cản đám hán tử kia bắt nạt con gái để làm cớ ra tay giết người)

Đông Phương Bất Bại lại chẳng có tâm tình nhìn mấy kẻ ngang ngược này diễn tuồng ở đây, vung tay một cái, một tú hoa châm nho nhỏ lại lập tức giải quyết một kẻ đang thao thao bất tuyệt.

“Các hạ đây là ý gì?” Thấy kẻ nọ đột nhiên ngã xuống mà chết, Vu Nhân Hào vừa bình tĩnh đặt tay lên chuôi kiếm, vừa nói: “Phái Thanh Thành ta với các hạ không thù không oán, vì sao các hạ phải giết sư đệ ta!”

Liếc nhìn gã, Đông Phương Bất Bại cũng nhớ lại một chuyện gì đó, vẽ lên một nét cười lạnh lùng, đột nhiên nói: “Không phải, phái Thanh Thành các ngươi và ta có thù oán đó.”

Cẩn thận quan sát người mặc y phục đỏ kia, lại nhớ không nổi hắn có thù oán gì với sư môn của mình, Vu Nhân Hào nghi hoặc, “Có phải các hạ đã hiểu lầm gì không, tại hạ cũng không nhớ rõ phái Thanh Thành đã từng đắc tội các hạ.”

“Mấy năm trước ta giết một kẻ họ Dư…”

Rõ ràng còn chưa có nói xong, Vu Nhân Hào đã đổi sắc mặt, cướp lời: “Thì ra đúng là ngươi đã giết Dư sư đệ của ta!” Nghĩ đễn việc nhi tử độc nhất của sư phụ chết trong tay người này, một chút băn khoăn còn lại cũng bị gá ném ra sau đầu, vung kiếm nhào tới.

Đương nhiên, nguyên nhân cũng chẳng phải là gã có bao nhiêu tình cảm huynh đệ đồng môn thắm thiết với người nọ, chỉ là bản thân gã là một trong “Thanh Thành tứ tú” từ trước đến nay đã quen kiêu ngạo, tự cảm thấy đánh nhau với người áo đỏ này nhất định sẽ bị thương, song dùng đến “Phá Tâm chưởng” thì việc giải quyết y không thành vấn đề. Còn việc sẽ bị thương, nếu khi về sư phụ biết rằng thương tích này là vì báo thù cho sư đệ, gã nhất định sẽ có được không ít chỗ tốt.

Nhưng, gã nghĩ thì đẹp lắm, lại sai ở chỗ có mắt không tròng, còn chưa tới gần được Đông Phương Bất Bại đã trợn tròn mắt ngã xuống.

“Nhớ cho người đến khách điếm Tường Phúc để chuyển đồ.” Không đợi mọi người trong Phúc Uy tiêu cục kịp phản ứng, Đông Phương Bất Bại đã mất kiên nhẫn lôi kéo người bên cạnh rời đi.

Mà Lâm Chấn Nam cùng một đám người trong tiêu cục mãi đến khi hai bóng dáng một đỏ một vàng ấy đi xa rồi mới phản ứng lại

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau