Đồng Tiền Kham Thế

Chương 38: Hý ban tử (Gánh hát rong) – 3

Trước Sau


Con đường từ bến Quan Âm đến huyện ở hướng Bắc có nhiều núi thấp, vì trời tuyết trơn trượt nên đường núi chẳng hề dễ đi, có vài con đường thậm chí vì tuyết đọng mà bị phong kín, không thể không tìm đường khác.

Nam nhân mặt sẹo hôm nay gặp phải tình huống như vậy ——

Chiếc xe ngựa dẫn đầu đi tới vị trí nguy hiểm, cách đó hơn một trượng là vách núi, ở vách núi này vốn có hai cây cầu vắt ngang, lần lượt thông tới đường núi ở hai nơi, Đông Tây bên nào cũng có đường, vừa vặn có thể vòng qua ngọn núi không thể đi phía trước.

“Gặp phải cái gì à?” Tiết Nhàn đang xả giận trên cổ Huyền Mẫn, tâm hỏa đã dịu đi một ít, y không cần da mặt mà làm bộ như chẳng có việc gì, quay đầu đẩy cửa xe ngựa, hướng ra ngoài thăm dò hỏi: “Có cần giúp một tay không?”

Nam nhân mặt sẹo ở đằng xa hướng về phía y thét to một câu: “Không có việc gì đâu, chỉ là cây cầu vốn định đi qua bị gãy, phải vòng qua con đường núi bên kia……….”

Con ngựa dẫn đầu dừng ở vách đá không ngừng phát ra tiếng phì phì từ trong mũi, dáng điệu khó chịu bất an, nếu không phải vừa rồi nam nhân mặt sẹo hãm lại đúng lúc, có lẽ nó đã lăn từ bên vách đá xuống.

“Sao cầu lại gãy?” Trong hai chiếc xe ngựa đi trước có một lão hán xuống xe, “Đi đúng đường không đó? Ta đã nói gì hả? Con ngựa già quen đường ta đây lại phải đến xác định phương hướng cho ngươi sao?”

“Lão Lý ông lại chèn ép ta rồi, đường này ta vẫn nhận ra mà.” Nam nhân mặt sẹo nói, “Lên xe đi, không cần xuống đâu, kẻo về sau cổ họng bị đông lạnh không hát được.”

Tiết Nhàn thấy lão đầu họ Lý kia không trở lại xe theo lời hắn mà đạp lên tuyết đọng đi tới chỗ xe ngựa dẫn đầu, liếc mắt nhìn, liền kêu lên “Ôi chao” một tiếng: “Chết thật, sao lại gãy sạch thế này…………. Chậc, chỉ có thể đi cái phía Đông thôi sao?”

Bất luận là Lý lão đầu hay nam nhân mặt sẹo, khi nói phải đi đường khác, giọng điệu đều có chút không tình nguyện, như thể đi đường đó thì sẽ giảm thọ mất tám trăm năm vậy.

Nhĩ lực của Tiết Nhàn vốn không giống người thường, có thể nghe rành mạch cuộc trò chuyện của bọn họ, bèn lên tiếng hỏi: “Đường phía Đông không dễ đi hả?”

Y nói chuyện thực ra cũng không gắng sức gì cả, nhưng thanh âm lại bị gió núi hỗn loạn giữa trận tuyết mờ mịt thổi rõ ràng đến tai hai người trước xe.

Hai người ngây ra một lúc, quay đầu hô lên với Tiết Nhàn: “Không sao, đừng lo lắng, chỉ là đường phía Đông hơi vòng vèo một chút, lại hay có đá vụn, nhưng nếu cẩn thận thì vẫn đi được.”

“Không sao thật chứ?” Giang Thế Ninh ngồi trong xe vẫn rất lo lắng.

Tiết Nhàn xuyên thấu qua màn tuyết, xa xăm nhìn biểu tình của hai người phía trước, nheo mắt chậm rãi lắc đầu, nói: “Trông sắc mặt của hai người kia thì không có vấn đề gì, thế nhưng……….. Cũng không nói chắc được, cứ đi theo bọn họ đã.”

Huyền Mẫn ngồi cạnh y vẫn rất ít mở miệng bỗng vén màn vải lên: “Không sao, ta nhìn rồi.”

Giọng nói của hắn trầm ổn bình tĩnh, bất giác khiến mọi người trong xe đều an tâm. Ngay cả Tiết Nhàn mấy ngày nay luôn đâm chọt với hắn muốn không thừa nhận cũng không được, con lừa trọc này cái khác thì không nói, ít nhất giải quyết phiền toái vẫn nã đắc xuất thủ.

Trong đầu vị đại gia này vừa lóe qua ý nghĩ này, liền hơi trầm mặc không nói gì: …………. Sao lại dùng từ “Nã đắc xuất thủ” để hình dung con lừa trọc này vậy chứ………

Chung quy, lời này nghe kiểu gì cũng đều là dùng để hình dung vật mà mình tự thân sở hữu —— Ngươi dù sao cũng phải nắm ở trong tay trước rồi mới lấy ra được không phải sao? (“Nã đắc xuất thủ” – lấy được ra tay, từ này để nói đến vật hoặc việc gì đó tương xứng với chủ hoặc người làm ra nó, hiểu theo hướng tốt.)

Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi khép cửa xe lại, suy nghĩ một lát, cảm thấy chắc mình uống lộn thuốc chuột rồi.

Nhưng mà con lừa trọc này chỉ là một phàm nhân, chờ y khôi phục bình thường, với một chân long như y, có thể dễ dàng đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay. Cho nên……….

Đừng nói là nắm trong tay, dù có tọng vào miệng thì chẳng qua cũng là chuyện há miệng ngậm miệng thôi, sao hở!

Tổ tông này không mặt không mũi mà nghĩ vậy, lập tức cảm thấy thực là đúng lý hợp tình.

Trong đầu y diễn ra vở kịch nhân long tướng đấu, vừa tưởng tượng vừa không nóng không lạnh liếc nhìn Huyền Mẫn đang ngồi trong xe.

Huyền Mẫn hoàn toàn không biết y đang não bổ cái gì, bị liếc thì chẳng hiểu ra sao.

Tính tình hắn luôn luôn lạnh nhạt, đương nhiên không bận tâm đến ánh mắt và biểu tình của người ngoài. Hắn cho là tổ tông này nóng phát hỏa nhìn ai cũng không vừa mắt, cũng không có ý định lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ nhìn lướt qua rồi tiếp tục ngó ra bên ngoài màn che.

Ở một mức độ nào đó, hành động này của hắn không thể nghi ngờ chính là lửa cháy đổ thêm dầu theo một ý nghĩa khác.



Tiết Nhàn thấy cái vẻ thiên hàn địa đống, sương tuyết không đổi của hắn thì bất giác ngứa tay, muốn trực tiếp đánh một trận với hắn luôn. Tuy rằng chính y cũng hiểu cái cớ này quả thực có hơi vô lý, chung quy y cũng không phải mới quen Huyền Mẫn ngày đầu tiên, đã sớm quen cái điệu bộ không lạnh không nóng lù lù bất động mặc người quậy phá của hắn, nhưng mà vẫn………… chẳng thấy thoải mái.

Thật giống như chân khí đang du tẩu thuận lợi một vòng, lại bỗng dưng kẹt lại một chỗ, không có bệnh nặng đau đớn gì, nhưng mà lại có chút không thông thuận.

Nhiệt khí trong cơ thể lại lần nữa xộc lên đợt mới, hết tầng này đến tầng khác vọt lên trên như sóng xô, mỗi lần đều dịu đi chẳng được bao lâu, như thể không có điểm cuối.

Phiền chết.

Nam nhân mặt sẹo kéo dây cương, định dẫn ngựa hướng tới chiếc cầu phía Đông. Ngặt nỗi con ngựa còn khó chịu hơn cả Tiết Nhàn, phát ra tiếng phì phì trong mũi, kêu lên hết tiếng này đến tiếng khác, vòng vèo qua lại ở vách đá, không chịu bước lên trước một bước.

“Đánh cũng đánh rồi, lừa cũng lừa rồi, la cũng la rồi, sao nó cứ không chịu đi lên trước thế? Hồi trước đâu có như vậy đâu, đúng là kỳ quái.” Lý lão đầu thấy thế bèn lầu bầu.

“Hôm nay phá lệ không nghe lời, chẳng phải người ta đều nói ngựa có linh tính hay sao, không chừng nó linh cảm con đường phía trước nguy hiểm nên không muốn đi.” Nam nhân mặt sẹo nói vậy nhưng vẫn vỗ vỗ cổ con ngựa, vừa đấm vừa xoa một hồi, bấy giờ mới khiến con ngựa không chịu tình nguyện kia cất bước về phía trước.

Bánh xe chậm rãi chuyển động, Lý lão đầu vội vàng chạy về khoang xe của mình, có điều không hiểu sao vẻ mặt luôn có chút mờ mịt và lo lắng. Trước khi lên xe, ông vừa vặn giương mắt nhìn thấy Tiết Nhàn, liền tạm thời thu lại thần sắc, nói trấn an: “Không có việc gì đâu, ngựa không chịu đi nên trì hoãn một chút, giờ xe đi được rồi.”

Rắc rối ngoài ý muốn trên đường có vẻ đã được giải quyết, quả thực là có hơi phiền phức, song vẫn tốt hơn nỗi lo lắng bất an của đám Giang Thế Ninh.

Tiết Nhàn gật đầu với Lý lão đầu, xem như chào hỏi, rồi sau đó đóng cửa xe lại, khoanh tay ngồi vào chỗ cũ. Vừa không tiếp tục có ý định lấy Huyền Mẫn ra xả hỏa nữa, cũng không mở miệng nói chuyện, có vẻ vô cùng biếng nhác.

Chiếc cầu mà nam nhân mặt sẹo đi thực tế còn rộng hơn cây cầu gãy kia một ít, xe lừa xe ngựa chậm rãi lăn qua, rìa bên cạnh còn thừa ra, có vẻ không nguy hiểm như vậy.

Từ lúc đi lên con đường núi này, con ngựa dẫn đầu liền không bằng như trước, lúc nào cũng đi được một chút là lại ngừng.

Chốc chốc là lại nghe thấy đủ loại trấn an và dạy bảo từ đằng trước. Tiếng ngựa kêu không quá bình tĩnh, tiếng bánh xe nghiền trên nền tuyết và tiếng roi khi có khi không hỗn tạp cùng một chỗ, càng đi vào sâu trong sơn đạo, lại càng khiến người ta cảm thấy có chút bất an.

“Không sao thật chứ? Sao ta không thể tĩnh tâm nổi thế này?” Giang Thế Ninh ở trong xe như ngồi lên kim châm, trên mặt mây đen mịt mù, so với bộ dáng chậm rì rì thường ngày của hắn cứ như hai người khác nhau.

Hắn rầu rĩ một hồi, dường như cũng hậu tri hậu giác ý thức được trạng thái của mình không ổn lắm, bèn chần chờ mở miệng nói: “Vì sao từ lúc tiến vào ngọn núi này, ta liền hoảng như vậy?”

“Âm khí nặng.” Tiết Nhàn dùng ngữ điệu không chút trầm bổng mà nói một câu như vậy.

Thường ngày y nói chuyện đều mang theo giọng điệu, hoặc là trào phúng, hoặc là chế nhạo, cảm xúc phong phú, cấp độ đa biến, vừa nghe là không yên tĩnh nổi.

Hiện giờ cái giọng điệu không pha tạp bất cứ cảm xúc gì thế này với người khác mà nói quả thực là cực kỳ hiếm thấy, bất giác khiến người ta cảm giác bầu không khí bất ổn.

Giang Thế Ninh cảm thấy hiện tại mình tốt nhất vẫn nên ngậm miệng đừng nói gì thì hơn, miễn cho chọc tới tổ tông kia. Song ba chữ lời ít mà ý nhiều của Tiết Nhàn lại khiến hắn càng bất an hơn.

Âm khí nặng là cái gì?

Tiết Nhàn không mở miệng, Lục Nhập Thất lại sờ bó cây trong tay mình, chen vào một câu: “Nếu ta nhớ không lầm, người lái thuyền kia nói địa chấn ở phủ An Khánh còn làm sụp núi.”

“Hả?’ Giang Thế Ninh quay đầu nhìn cậu ta.

Lục Nhập Thất mặt không chút thay đổi quay đầu lại, âm u nói với hắn: “Ngươi nói xem trên núi có vài người bị đè chết không?”

Giang Thế Ninh: “…………”

Cũng không biết là thằng nhóc này cố ý dọa người hay sao, một câu như vậy bỗng dưng khiến người ta sinh ra cảm giác về chuyện ma quỷ.

Vẻ mặt Thạch Đầu Trương như sắp khóc đến nơi, “Đứa nhóc nhà ngươi mới bao lớn hả? Đừng có học người ta nói lung tung hù dọa người!”

Lục Nhập Thất cố không trợn trắng mắt, yên lặng sờ bó cây của mình.

Nhiệt độ ở lòng bàn tay Tiết Nhàn dường như lại sắp nóng lên, y vẫn ngồi dựa không nhúc nhích như trước, vẫn là dáng vẻ nheo mắt lười biếng kia, không làm trò quỷ nữa, khiến mấy người khác trong khoang xe thấy có chút không quen.

Thùng xe chìm vào tĩnh lặng, có lẽ là Giang Thế Ninh bị ảo giác, hắn cảm thấy sự im lặng này quả thực có hơi bức bối………..



Đoạn đường đi cực kỳ chậm chạp, cũng không biết là ngựa bị làm sao, mới đầu thỉnh thoảng còn chạy hai bước, sau đó biến thành đi, sau đó nữa thì lại biến thành nhích ………

Khoảng chừng nửa canh giờ trôi qua, mới đến được giữa sườn núi.

Huyền Mẫn luôn lấy ngón tay vén màn vải, ánh mắt trầm tĩnh nhìn ra bên ngoài xe, hắn không lên tiếng, đám Giang Thế Ninh liền an tâm một chút.

Bàn tay Tiết Nhàn thực ra vô cùng khó chịu, thậm chí đã không thể chỉ dùng từ “nóng” để hình dung. Y buông hờ con mắt, chẳng hề có ý muốn cầm vật gì đó để tán nhiệt.

Một khi đã không có tâm tư quậy phá, hết thảy hứng thú đều tan biến.

Nhiệt độ này cũng không phải hoàn toàn không nhịn được, thích đốt thì đốt đi.

Y hừ lạnh một câu không mặn không nhạt trong lòng.

Thời điểm cái cảm giác thiêu đốt khó chịu này bắt đầu theo cổ tay lan tới những bộ vị khác, một bàn tay gầy bỗng dưng xuất hiện trước mắt y.

Tiết Nhàn ngẩn người, nhấc mí mắt nhìn sang bên cạnh. Liền thấy giữa hai ngón tay trên bàn tay phải của Huyền Mẫn đang kẹp màn vải, ánh mắt không hề động, vẫn trầm tĩnh như nước nhìn ra ngoài xe, tay trái lại vươn tới trước mặt Tiết Nhàn, lòng bàn tay hướng lên trên.

Chẳng hiểu sao, Tiết Nhàn giật nảy. Song y nhanh chóng phục hồi tinh thần, theo bản năng lại dùng ngữ khí lạnh lùng kia, nói: “Tự dưng khoe tay làm chi?”

Huyền Mẫn rốt cuộc thu hồi ánh mắt trong chốc lát, liếc nhìn đến cánh tay khoanh lại trước ngực của y, “Không cần mượn vật tán nhiệt nữa à?”

Hắn nói xong, lại dửng dưng nhìn ra ngoài xe, bàn tay vẫn mở ra trước mặt Tiết Nhàn, không thu về.

Con đường bị phong kín bỗng nhiên liền thuận hành không bị ngăn trở.

Tiết Nhàn chống đỡ vào kệ xe, từ trên cao nhìn xuống bàn tay nọ, cắn lưỡi cau mày như thể nghiêm túc trầm ngâm một lát. Rồi sau đó hất hất cằm, dùng một loại ngữ khí vẻ cố chấp nói: “Được rồi, chẳng mấy khi ngươi nói được tiếng người ……….. Ta đây không khách khí nữa.”

Vừa dứt lời, y liền cực kỳ không biết xấu hổ mà vươn hai móng vuốt ra, một cái bám chặt lấy bàn tay mát lạnh mà Huyền Mẫn đưa tới, cái kia thì được đằng chân lên đằng đầu mà vồ tới mặt Huyền Mẫn.

Lại bị Huyền Mẫn ấn về.

Tiết Nhàn toàn thân khoan khoái thở dài, tán nhiệt, Huyền Mẫn nhìn bên ngoài đột nhiên nhíu mày.

“Sao vậy?” Tiết Nhàn vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt của hắn, bèn lướt qua Huyền Mẫn nhìn xuyên qua khe hở ở màn vải.

Đường núi vòng cung, từ góc độ của bọn họ vừa vặn có thể thấy được một khúc cua trên đường, có một chỗ chất rất nhiều đá tảng từ trên núi trượt xuống, chất cả một đoạn dài, trong đống đá tảng hỗn độn kia, bên dưới còn có vài thứ bị đè nặng…………

“Sao ta lại cảm thấy thứ bị đè kia………. là xe ngựa nhỉ? Đừng nói trong xe còn có người nhé?!” Giang Thế Ninh thấy thế, cũng nhịn không được mà thò đầu ra xem. Vị trí của hắn thực sự hơi bất tiện, cổ suýt chút nữa lìa khỏi thân mới nhìn thấy được một góc.

“Là xe ngựa ………..” Tiết Nhàn đáp một câu, lại sâu xa nói: “Ngươi nhìn đi, chiếc xe ngựa kia ngươi thấy có quen mắt không?”

Giang Thế Ninh sợ hãi cả kinh. Hắn ngây ra một lát, bỗng dưng hiểu ra nguyên nhân vì sao Tiết Nhàn bảo bọn họ chớ tới quá gần đoàn người của nam nhân mặt sẹo ——

“Ý ngươi là……… Bọn họ………. Bọn họ đều………..”

“Suỵt ——” Tiết Nhàn ngắt lời hắn, “Gặp phải loại người này, nói ra chữ đó là kiêng kị, không tiện nói, nói ra sẽ tỉnh.”

Y ngừng một chút, lại nói thêm: “Càng không thể để bọn họ thấy ………..”

Tiết Nhàn đúng lúc dừng lại, hướng ra ngoài màn che hất hất cằm, “Bằng không, sẽ không thể ngừng lại.”

Nhưng mà đoàn xe ngựa này đã đi tới đây, lên núi xuống núi cùng một đường, sơn đạo cũng hẹp, không thể nào quay đầu lại được.

“Điều này sao có thể không thấy được?!” Lòng Giang Thế Ninh chợt lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau