Chương 47: Đại thiện nhân – 2
Trần thúc Trần tẩu bưng khay trà vào phòng bị kinh hãi đến nhảy dựng, khay trà trong tay xoảng một tiếng rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ bắn ra, va vào chân Thạch Đầu Trương và Huyền Mẫn, mà bọn họ ngay cả nói xin lỗi cũng quên.
“Xảy ra chuyện?!” Bốn thanh âm trăm miệng một lời vang lên —— Trần thúc, Trần tẩu, Hạnh Tử……. còn có cả Giang Thế Ninh.
Có điều việc xảy ra đột ngột, không có ai chú ý đến thanh âm của hắn.
“Xảy ra chuyện gì?!” Trần tẩu kéo lấy người vừa trở về báo tin, “Thằng nhỏ này mau nói đi! Sao chỉ có mình con trở về?”
“Thiếu gia……” Thiếu niên nọ có vẻ vừa vội vã chạy cả quãng đường, thở hổn hển, nói đứt quãng, cậu ta thở gấp hai hơi rồi nói: “Khi con và hai người quay đầu đi tới góc phố Cát Khánh, trong góc chết của con hẻm đột nhiên có bảy tám người ăn mày lủi ra, thiếu gia và thiếu phu nhân bị bọn họ bắt đi. Tốc độ của bọn họ rất nhanh, giống như đặc biệt chờ sẵn ở chỗ đó vậy!”
“Cái gì?!” Mọi người sửng sốt nói, “Bắt đi?! Bắt đi đâu?”
“Con, con không biết ——” Thiếu niên sắp khóc đến nơi, nói có vẻ áy náy tự trách: “Con bị thiếu gia và thiếu phu nhân đẩy sang một bên, té lăn trên mặt đất, khi bò dậy thì bọn họ đã không thấy bóng dáng. Con đuổi cũng đuổi không kịp, tìm cũng tìm không được, con vô dụng……”
Cậu nức nở giải thích.
“Bọn họ đi theo hướng nào ngươi có thấy rõ không?” Huyền Mẫn bỗng nhiên lên tiếng.
Thiếu niên bấy giờ mới chú ý trong phòng có người lạ, cậu ta được hỏi thì sửng sốt, thút tha thút thít nói: “Hướng Nam, nhưng bên đó phố hẻm quá nhiều, quẹo hai ba cái liền mất hút.”
“Tìm thứ mà thiếu gia và thiếu phu nhân của các ngươi từng chạm qua.” Huyền Mẫn lại nói, ánh mắt rơi trên người Lục Nhập Thất.
“Đúng nhỉ, chúng ta có la bàn hình người mà.” Tiết Nhàn hiền lành sờ đầu Lục Nhập Thất, bị Nhập Thất mặt vô biểu tình gạt ra.
“Thứ từng chạm qua?” Trần thúc và Trần tẩu nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Hạnh Tử thì lại nhanh trí, vỗ tay nói: “Chiếc khăn! Chiếc khăn được không?”
“Được chứ.” Tiết Nhàn nói, “Cảm phiền mang chiếc khăn kia tới đây.”
Hạnh Tử đỏ bừng mặt đi vào phòng, sau một lát lại vội vàng chạy ra, “Đây —— Khăn đây, nhưng cái này thì có tác dụng gì?”
“Tìm xem thiếu gia và thiếu phu nhân của các ngươi ở nơi nào.”
Trần thúc và Trần tẩu hoàn toàn không biểu bọn họ đang làm gì, đi tới đi lui trong phòng, như thể kiến bò trên chảo nóng.
Lục Nhập Thất lấy cành cây của mình ra, vuốt nhẹ chiếc khăn thêu hoa, vô thanh vẽ lên mặt đất.
Bộ dáng này của cậu ta thật giống như nhảy đại thần, Trần thúc, Trần tẩu bao gồm cả Hạnh Tử đều nhìn mà ngây người: “Đây là…….”
(Nhảy đại thần là một loại hình nghệ thuật dân gian của Trung Quốc, được xem như một phương thức kết nối giữa người sống và người chết.)
Lục Nhập Thất ra vẻ cao thâm thu hồi cành cây, sờ dấu vẽ ra dưới đất, trưng ra bộ dáng thế ngoại cao nhân mà nói rằng: “Ở gần đây có chỗ nào thế này không, hai bên là dốc nghiêng dựng từ đá tảng, trên dốc có rừng, trong rừng……..”
Cậu ta sờ hình vẽ kia, nói bổ sung: “Trong rừng có một phần mộ cao, cạnh mộ có một cái ao nhỏ, bên cạnh ao có một tảng đá đen, trông giống con rùa nằm sấp…….”
Trước khi cậu ta mô tả, đám người Trần thúc Trần tẩu còn mờ mịt chẳng hiểu gì, vừa nghe thấy hắc thạch giống hình rùa, liền lập tức thay đổi thần sắc: “Đúng là có thật!”
“Nơi nào?”
“Núi Tiểu Nam!”
Sau thời gian khoảng chừng nửa tách trà, trên con đường đá ở chân núi Tiểu Nam tại huyện Thanh Bình bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa. Trong khoang xe chính là đám người Tiết Nhàn, còn người đánh xe là lão Trần.
Đám Tiết Nhàn vốn định lừa một người bình thường lên xe thôi, vừa có thể thúc ngựa vừa biết đường, thuận tiện lại có lời nữa chứ, mà tính tình lão Trần cũng coi như khá bình tĩnh, mặc dù đã thấy một ít chuyện không bình thường, vậy chắc cũng có thể thừa nhận được.
Nhưng mà…….
Mọi người im lặng nhìn Hạnh Tử và Trần tẩu không nói tiếng nào liền mò lên xe.
“Thế hai vị vì sao phải đi theo…….” Sau một hồi im lặng, Tiết Nhàn nhịn không được hỏi một câu.
Dù sao ngay cả Thạch Đầu Trương cũng bị bọn họ để lại Phương gia.
Trần tẩu là người dễ kích động, bà nghe vậy thì vỗ đùi, gần như kêu trời gọi đất: “Năm ngoái trước khi qua đời lão phu nhân đã phó thác thiếu gia và thiếu phu nhân cho ta và lão Trần, vậy mà chỉ mới một năm liền mất tích, ta lấy đâu ra mặt mũi để đi gặp bọn họ đây —— Lão phu nhân ơi ——”
Mắt thấy bà sắp khóc toáng lên, Tiết Nhàn giơ một ngón tay lắc lắc: “Suỵt —— Rồi rồi, ta hiểu mà.”
Trần tẩu trừng hai mắt, bỗng nhiên cảm giác miệng mình như bị người ta bịt kín vậy, không phát ra tiếng được nữa.
“Vậy cô nương đây thì sao ——” Trong xe ngựa không có ghế tay vịn, đại gia Tiết Nhàn đành phải tựa vào vách xe ngựa phía sau mình, khuỷu tay không có chỗ đặt, liền dứt khoát xem Huyền Mẫn ngồi bên cạnh là tay vịn luôn, thuận lý thành chương, theo lý đương nhiên.
Dư quang của y thấy Huyền Mẫn đưa mắt nhìn thoáng qua khuỷu tay mình, nâng tay lên, có vẻ muốn mời cái móng vuốt đang hoành hành ngang ngược của y xuống dưới đầu gối.
Y quay đầu đang định đùa giỡn vô lại với con lừa trọc này, đã thấy ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Huyền Mẫn từ đối diện đảo qua, không biết là thấy hay nhớ tới cái gì, lại thu cái tay đang nâng lên về, mặc cho Tiết Nhàn làm loạn.
Hể?
Tiết Nhàn đang khó hiểu, liền nghe Hạnh Tử đối diện vẻ mặt thảm thiết nói: “Ta ở cùng thiếu phu nhân hơn năm năm, nếu người xảy ra chuyện gì, ta làm sao sống nổi —— Ta lo lắm, ở nhà cũng ngồi không yên, đừng đuổi ta xuống xe, ta cam đoan không gây thêm phiền toái đâu.”
“Thêm phiền hay không thì không phải vấn đề, nhiều thêm mấy người ta cũng không để ý lắm, có điều……” Tiết Nhàn kéo dài giọng, thờ ơ nói: “Trong lòng các người phải có chút chuẩn bị.”
Trần tẩu và Hạnh Tử đều sửng sốt, nhất thời chẳng hiểu ý y là sao.
Nhưng mà không đợi bọn họ kịp phản ứng, Lục Nhập Thất lại nói: “Được rồi, xác định được khá chắc rồi, bọn họ không đi đường nữa, dừng lại ở một nơi. Đó là….. một hoang thôn? Sao nhà cửa đều nghiêng trái đổ phải thế kia?”
“Hoang thôn?! Là nói đến Ôn thôn sao? Trời ơi —— Sao lại chạy tới chỗ đó? Nơi đó từ lâu đã chẳng có người! Không những không có người, mà còn có quỷ! Đi vào trong đó thì mạng còn đâu nữa!”
“Quỷ thôn?”
“Lão Trần!! Lão Trần!! Mạng người nguy hiểm đó trời ạ! Giục ngựa chạy mau chút đi ——” Trần tẩu nện “Bốp bốp” vào vách xe ngựa.
Đám Tiết Nhàn sở dĩ còn đang đi trên con đường Nam sơn này, chính là vì tên thần côn nửa vời hời hợt Lục Nhập Thất này khi thì linh khi lại mất linh, mà đối phương thì luôn hành tẩu trên đường. Bọn họ muốn xác định được vị trí chính xác của đối phương, thì nhất định phải tận lực kéo gần cự ly một chút.
Bây giờ đối phương rốt cuộc cũng dừng chân, đám Tiết Nhàn đương nhiên cũng không kiên nhẫn dùng phương thức truy đuổi tầm thường chậm rì rì như thế này nữa.
“Ngồi vững nhé.” Tiết Nhàn quay đầu, ý vị sâu xa nói với Trần tẩu và Hạnh Tử đang ngồi đối diện.
Trần tẩu đang nện vách xe vừa quay đầu lại, xe ngựa đột nhiên vút lên một cái.
“Ái u!” Trần tẩu nhảy dựng, còn tưởng xe ngựa gặp phải đường xóc nảy gì, vội vàng vươn tay nắm chặt cánh gỗ trên vách xe.
Mà ngay sau đó, cuồng phong liền gào thét không hề có điềm báo, toàn bộ xe ngựa không biết vì sao nghiêng phắt một cái.
Con ngựa kéo xe kêu la điên cuồng.
“Sao thế này ôi sao thế này đây là ——” Trần tẩu suýt chút nữa không bắt được cánh gỗ, hoảng sợ sắp khóc đến nơi. Hạnh Tử bám chặt lấy cánh tay bà, kinh hãi rít lên the thé.
“Nha đầu, cảm phiền nhỏ tiếng chút nào.” Tiết Nhàn giơ tay, cửa xe ngựa đánh rầm một tiếng, đóng kín kẽ có kéo cũng không mở ra được, “Cửa đóng kín rồi, không rớt ra ngoài được đâu.”
Trần tẩu và Hạnh Tử trợn to hai mắt, như thể thấy quỷ ——
“Ngài vừa giơ tay đóng cửa sao…….” Hạnh Tử ngây ngốc nói, “Sao cái cửa này lại ——”
Nàng còn chưa khôi phục thần trí từ trong kinh hách, liền cảm giác chiếc xe ngựa nghiêng ngả bỗng dưng nhẹ bẫng, trong lòng nảy thịch một tiếng.
Loại cảm giác bất chợt nhẹ bẫng này, giống như toàn bộ xe ngựa đều bị thứ gì đó nhấc lên không trung vậy.
Một già một trẻ run tay vén màn xe lên…….
“Á á á á ——” Hai người đồng thời hét ầm lên.
“Bay bay bay lên kìa á!!”
Tiết Nhàn ngoáy ngoáy tai, đột nhiên có chút hối hận: “……..”
Y chọt eo Huyền Mẫn một phát: “Lừa trọc, khiến đằng trước xe cũng bay ——”
“Á á á ——”
Chữ “Lên” còn chưa ra khỏi miệng, bên ngoài xe ngựa cũng truyền đến một tiếng hét thê thảm.
Tiết Nhàn: “……..” Sao bảo tính tình bình tĩnh cơ mà?
Tay áo tuyết trắng của Huyền Mẫn đảo qua bên ngoài màn xe, liền nghe “Sầm” một tiếng, lão Trần cũng rít lên the thé đâm đầu vào trong xe.
Thời điểm ông đang nhắm mắt giãy dụa lung tung, Huyền Mẫn ấy thế mà đã dứt khoát kéo ông từ cửa sổ vào trong xe. (Khỏe vl, lực tay không đùa được đâu)
Mãi đến khi ông đã ngồi bệt trong xe ngựa, tiếng thét chói tai vẫn không ngừng lại.
Mọi người vừa vào trong xe, Tiết Nhàn liền miễn cưỡng vươn tay ra ngoài xe, thong thả vẫy một cái.
Hạnh Tử vô thức nhìn đến ngẩn ngơ.
Xe ngựa lại nghiêng một cái, lúc này Trần tẩu đã bám chắc tay, lệch đổ sang một bên. Hạnh Tử đang ngơ ngẩn bị bà va phải, cũng bị nghiêng sang một bên, đụng vào ngay sát cạnh Lục Nhập Thất.
Nhập Thất cầm lấy bó cây của mình, bụp một tiếng, vẻ mặt đời không yêu nổi mà bám lấy vách xe ngựa.
Khi Tiết Nhàn đưa cuồng phong tới, xe ngựa lại bay cao lên, lao thẳng vào tầng mây trong tiếng vang dền.
Gần như chỉ trong chớp mắt, lại từ trong tầng mây lao xuống dưới đất.
Trần tẩu và Hạnh Tử bên trong xe ngây ra như phỗng, trượt chân ngã sang một bên khác của khoang xe.
Lục Nhập Thất: “…….”
Đối với Hạnh Tử và Trần tẩu, chỉ trong một tiếng hô hấp thôi, xe ngựa đã một lần nữa rơi xuống đất.
“Đến rồi.” Tiết Nhàn vừa động ngón tay, cửa xe mở toang ra, cảnh tượng bên ngoài lọt vào tầm mắt mọi người trong xe ——
Đúng như lời đám người Trần tẩu nói, trước mặt bọn họ quả thực là một hoang thôn, nhà cửa đổ nát âm u, cỏ dài um tùm, chẳng có lấy một chút sức sống nào. Rõ ràng sắc trời đã mờ sáng, phương Đông vừa chiếu rọi, hẳn nên là thời điểm tươi mới nhất trong ngày, nơi này lại khiến người ta chẳng dám bước vào.
“Quạ —— Quạ ——” Tiếng quạ kêu đứt quãng không biết từ đâu truyền ra trong thôn, khiến đám người Hạnh Tử sợ phút run, không khỏi rụt lùi vào trong xe.
Vì chẳng có lấy một bóng người, nên phàm là một chút tiếng vang đều sẽ bị phóng đại lên gấp mấy lần. Huyền Mẫn vừa bước ra khỏi xe, chỗ sâu trong hoang thôn đột nhiên truyền đến một tiếng phụ nữ thét lên kinh hãi.
“Thiếu phu nhân!” Hạnh Tử cuống lên, “Đó là giọng của thiếu phu nhân! Ở trong đó thật!”
Huyền Mẫn hơi nghiêng đầu, nói với Tiết Nhàn: “Chờ ở chỗ này.”
Dứt lời, hắn liền theo thanh âm đi vào sâu trong hoang thôn.
Hắn làm việc chẳng có gì lo lắng, Tiết Nhàn khoanh tay như đại gia, ngồi tựa vào vách xe, gật đầu nói: “Đi đi, đỡ mất công ta lao lực, đi nhanh về nhanh.”
Huyền Mẫn cau mày nhìn vị trí phong thủy chung quanh hoang thôn này một vòng. Nghiêm túc mà nói, hoang thôn này đúng là rất có vấn đề. Là một cái xác ngoài mạnh trong rỗng, thiếu đi thứ tạo tác dụng mấu chốt, vậy nên trong vị trí tuyệt hảo, tạo thành một tử địa.
Về phần thiếu mất thứ gì……..
Huyền Mẫn nghĩ sơ, sải bước đi lên phía trước, vừa đi vừa theo bản năng cởi bỏ xâu tiền bên hông, nhưng lại chẳng sờ thấy gì.
Huyền Mẫn: “…….”
Sau chốc lát, Tiết Nhàn đang ngồi tựa vào cửa xe nhìn bóng dáng Huyền Mẫn chợt nheo mắt lại ——
Liền thấy Huyền Mẫn vừa mới đi được mấy trượng lại quay ngược trở về.
Tiết Nhàn ngửa mặt nhìn hắn đi đến mép cửa, dùng khớp ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vách xe, mở bàn tay thon gầy đẹp đẽ ra trước mặt Tiết Nhàn.
“Chi vậy?” Tiết Nhàn nhất thời chẳng hiểu gì.
Huyền Mẫn nghĩ khí thanh đạm nói: “Tiền đồng.” Hạnh Tử ở trong xe nhìn mặt hắn, lòng nói vị hòa thượng này đẹp quá đi…….
Nàng lại nhìn Tiết Nhàn, cảm thấy cũng đẹp ghê luôn.
Nhưng mà……..
Nội tâm Hạnh Tử lại là ngũ lôi oanh đỉnh nghiêng trời lệch đất: Vị đại sư này vì sao lại vươn tay ra trước mặt Tiết công tử?? (Bé tí mà máu hủ đã có rồi)
Nhưng không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, Huyền Mẫn cầm theo xâu tiền đã một lần nữa đi vào trong hoang thôn.
Tiền đồng nhẹ nhàng va chạm dọc theo đường đi, phát ra tiếng vang nho nhỏ, bị trận gió cổ quái trong hoang thôn cuốn đi, tạo ra mấy tầng hồi âm nữa.
Ngón tay Tiết Nhàn hợp với tiết tấu va chạm của tiền đồng, nhẹ nhàng gõ vào đầu gối mình mà không hề hay biết, chờ Huyền Mẫn tốc chiến tốc thắng.
Nhưng mà, sau khi y gõ được nửa ngày, ngón tay thon dài của y đột nhiên ngừng lại ——
Không đúng! Rõ ràng đã qua một lúc lâu, thân ảnh Huyền Mẫn cũng chẳng thấy đâu, mà sao tiếng tiền đồng kia lại không hề biến xa?!
Song vào lúc này, tiếng vang leng keng thanh thúy kia bỗng nhiên dồn dập. Rồi sau đó, dưới đất mơ hồ truyền đến tiếng âm thanh keng keng, nghe có chút quen tai……
Tiết Nhàn chỉ cảm thấy khoảnh khắc tiếng keng keng kia vang lên, trong đầu đầu tiên là trống rỗng, rồi ngay sau đó, một cảnh tượng bị y quên đi hồi lâu lại một lần nữa xuất hiện trong đầu y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất