Đồng Tiền Kham Thế

Chương 51: Thừa khí cục – 2

Trước Sau


Giang Thế Tĩnh đột nhiên im lặng.

Bàn tay đang nắm lấy Hạnh Tử của nàng run lên, chỉ vừa nghe thấy chữ “Tỷ”, hốc mắt liền ửng đỏ, đôi mắt phủ lên một màn hơi nước, tầm nhìn cũng lập tức trở nên mơ hồ. Trong đầu nàng một mảnh mờ mịt, trong lúc nhất thời thậm chí không kịp phản ứng vì sao trước mắt lại mơ hồ như vậy, chỉ cố gắng mở to hai mắt, thẫn thờ nhìn xung quanh tìm kiếm.

“A Ninh? Là đệ sao A Ninh?” Con ngươi Giang Thế Tĩnh vừa chuyển động, hai hàng nước mắt liền trào thẳng ra từ vành mắt, “Đệ, đệ đừng trốn, tỷ không nhìn thấy đệ……”

Nhưng còn chưa đợi tầm mắt trở nên rõ ràng, lại có những giọt nước mắt mới tuôn ra.

“Đệ sợ trực tiếp đứng trước mặt tỷ sẽ làm tỷ sợ.” Sau khi Giang Thế Ninh lặng lẽ đi theo mọi người vào phòng, liền đứng ở một góc hẻo lánh, nép phía sau giường.

“Sao lại thế được chứ…….” Nước mắt Giang Thế Tĩnh rơi lã chã, vừa nói được vài chữ, liền cất tiếng nặng nề mà nghẹn ngào, “Sao lại làm tỷ sợ được chứ, bất luận đệ biến thành dáng vẻ gì cũng không làm tỷ sợ, tỷ tỷ không sợ đâu, đệ mau ra đây, đừng trốn nữa……”

Lời này còn chưa nói xong, màn nước trong mắt nàng tan đi, nàng liền cảm giác mình bị người nào đó kéo vào lòng.

Người ôm nàng gầy mà ốm yếu, cái ôm cũng chẳng vững chãi, song lại là cái ôm mà từ nhỏ nàng đã quen thuộc. Ngày thơ bé mỗi khi nàng chịu uất ức khổ sở, đệ đệ kém tuổi sẽ đến bên cạnh nàng, kể một vài câu chuyện thú vị trong sách, bảo là tự mình nghĩ ra, khiến nàng không khỏi bật cười. Từ cánh tay nho nhỏ, chỉ có thể ôm nàng, mãi cho đến khi cao hơn nàng cả một cái đầu, đủ để ôm cả người nàng vào lòng.

Chỉ là trước đây cái ôm của Giang Thế Ninh ấm áp, hiện tại ngay cả một chút nhiệt độ cũng không có, lạnh đến đáng sợ.

Giang Thế Ninh theo bản năng ôm một lát, cảm giác thân thể tỷ tỷ run lên một chút, bấy giờ mới đột nhiên ý thức được từ lâu mình đã chẳng còn nhiệt độ cơ thể của người sống, giữa cái tiết trời rét lạnh này lại đi ôm người khác, sẽ chỉ khiến người ta lạnh thêm. Vì thế hắn lại ngượng ngùng buông lỏng tay, lùi về sau một bước, tránh để khí âm hàn khiến tỷ tỷ bị lạnh.

“Sao đệ lại lạnh như vậy?” Giang Thế Tĩnh nức nở, kéo tay hắn không để hắn tránh ra xa. Nàng dùng hai tay xoa xoa mười ngón tay của Giang Thế Ninh, lại thổi khí, ủ một hồi lâu, lại phát hiện chẳng thể nào ủ nóng được, nước mắt tức thì rơi càng nhiều hơn.

Giang Thế Ninh ngửa đầu chớp mắt, ngừng một chốc, lại lần nữa buông mắt nhìn nàng: “Tỷ à, đừng ủ nữa, đệ không lạnh đâu.”

Nước mắt Giang Thế Tĩnh dường như chẳng thể nào chảy hết, những giọt nước mắt nặng trĩu rơi trên tay Giang Thế Ninh, nàng vừa ủ cho hắn lại vừa đưa tay lau đi, phát hiện còn chưa kịp lau thì nước mắt đã thấm vào trong da Giang Thế Ninh.

Khi cảm xúc khó mà khống chế được, lực đạo trong tay thường nặng nhẹ thất thường.

Tay Giang Thế Ninh bị nước mắt của tỷ tỷ thấm ướt, vốn đã có chút yếu ớt, lại bị lực đạo như vậy chà lau, phần ngón tay đã có cảm giác bị xé rách. Nhưng hắn lại không muốn rụt tay về nhanh như vậy, để tỷ tỷ có thể khóc giải tỏa hết cảm túc bị đè nén mấy năm qua, cho dù tay bị xé rách cũng chẳng sao.

Nhưng nếu rách thật thì lại sợ sẽ dọa Giang Thế Tĩnh, vì thế hắn tiếc nuối nhìn tỷ tỷ, chớp mắt ngăn lại màn nước trong mắt, quay sang nói với Phương Thừa: “Tỷ phu, tỷ khóc sắp ướt hết áo đệ rồi, huynh mau ngăn tỷ ấy lại đi.”

Khi nhìn thấy Giang Thế Ninh, Phương Thừa quả thực là bị hoảng sợ, rồi sau đó lại ngàn vạn cảm khái. Mặc dù y không nhìn Giang Thế Ninh lớn lên như thê tử, song trước đây cũng từng chăm sóc đệ đệ, thưở niên thiếu y và Giang Thế Ninh cùng lên núi hái thuốc, ngày thành thân, cũng là Giang Thế Ninh cõng A Oánh của y lên kiệu…..

(Theo tập tục kết hôn của người Hán, khi tân nương xuất giá thì cần phải có anh em trai trong nhà bế hoặc cõng lên kiệu hoa.)

Không ngờ, khi gặp lại, đã là âm dương cách trở.

Y rất thấu hiểu được tâm tình của thê tử, cho nên vẫn đứng lẳng lặng ở một bên nhìn, không tiến lên quấy rầy. Mãi đến khi Giang Thế Ninh nói chuyện với y, y mới đỏ hồng mắt gật đầu với Giang Thế Ninh, kéo Giang Thế Tĩnh lại an ủi: “Nàng cứ kéo lấy đệ ấy khóc như vậy, đệ ấy muốn nói cũng không nói được.”

“Đúng vậy, tỷ, lần này đệ có thể tới đây gặp tỷ, đều là nhờ quý nhân giúp đỡ.” Giang Thế Ninh sợ tỷ tỷ của hắn cứ tiếp tục khóc như vậy thì sẽ khóc hỏng cả mắt, bèn vội vàng đưa mắt ra hiệu với Phương Thừa, chuyển đề tài.



Khi còn thiếu niên cũng là cảnh tượng hắn và Phương Thừa kẻ xướng người họa, Giang Thế Tĩnh vui vẻ như vậy.

“Quý nhân?” Phương Thừa ôm thê tử, ôn hòa nhìn xung quanh, “A Ninh, quý nhân mà đệ nói ở đâu? Huynh và tỷ tỷ của đệ phải cám ơn người ta mới được.”

Tiết Nhàn nghe toàn bộ cảnh tượng trong góc xó, cười gượng hai tiếng, vẫn không nhúc nhích, nói: “Ta thì không cần đâu, cảm phiền giúp ta gỡ mảnh giấy này ra là được.”

Giang Thế Ninh: “……..” Suýt nữa thì quên, vị quý nhân nào đó đang bị phạt quay mặt vô tường.

Phương Thừa cùng Giang Thế Tĩnh ngơ ngác nhìn về phía Tiết Nhàn, lại nhìn Giang Thế Ninh, vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không rõ đây là tình huống gì.

“Ngươi lại chọc gì đại sư thế hả……” Giang Thế Ninh tỏ vẻ bất đắc dĩ đi về phía y, “Nếu ta lấy tờ giấy này ra thì có bị liên lụy không?”

Tiết Nhàn cười lạnh một tiếng với cái vách tường, “Ngươi lấy nó ra thì con lừa trọc kia làm gì ngươi ta không biết, nhưng nếu ngươi đứng xem náo nhiệt không ra tay, ta cam đoan sẽ khiến ngươi ôm chân ta hối hận tám đời.”

Giang Thế Tĩnh và Phương Thừa: “……..”

Lần đầu nhìn thấy quý nhân phong cách kiểu này……..

Giang Thế Ninh mặt không chút thay đổi “Ồ” một tiếng, nói: “Nếu ngươi nói thế, ta đây lại càng không dám thò tay gỡ xuống, dù sao vừa gỡ xuống người liền động đậy được.”

Tiết Nhàn: “…….Mọt sách, ngươi muốn tạo phản đấy hả?”

Tuy nhiên nói tới nói lui, gỡ thì vẫn gỡ. Giang Thế Ninh dù sao cũng là người mềm lòng, chưa đến nỗi thấy chết không cứu còn đứng một bên xem náo nhiệt. Hắn thưởng thức bộ dáng ngoan ngoãn của tổ tông này một hồi, rốt cuộc vẫn vươn tay lấy lá phù trên trán Tiết Nhàn xuống.

Song hắn nhất thời sơ ý, dùng cánh tay bị nước mắt của Giang Thế Tĩnh thấm ướt. Mà tấm phù của Huyền Mẫn lại chẳng phải tầm thường, không có dễ lấy ra như vậy.

Vì thế, khi Giang Thế Ninh nắm lấy lá phù kéo xuống dưới ——

Hơn phân nửa cánh tay bị ướt của hắn…….. đứt lìa.

Tiết Nhàn: “……”

Giang Thế Ninh: “……”

“A Ninh, sao đệ lại đứng bất động ở đó thế?” Giang Thế Tĩnh đứng sau lưng hỏi một câu.

Giang Thế Ninh lập tức giật nảy mình, cố nén cái biểu tình đau răng lại, xoay người giấu cánh tay bị đứt về phía sau, xanh mặt gian nan cười với Giang Thế Tĩnh: “Không có việc gì, đệ chỉ là ——”

Hắn còn chưa dứt lời, cánh cửa phòng Đông đã “Ầm” một tiếng bị đẩy ra, chẳng hề khách khí chút nào.

Cuộc đối thoại trong phòng cũng bị tiếng cửa cắt đứt, ngoại trừ Tiết Nhàn đang quay mặt vào tường, mọi người đều ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn một đống người tràn từ ngoài cửa vào. Dẫn đầu là nam nhân trên mặt có ba vết sẹo nọ, thân cao mã đại sức cường lực tráng, trông còn giống thổ phỉ hơn cái đám ăn mày dưới đất.

Bọn họ không phải ai khác mà chính là gánh hát kia.

Người cuối cùng vào cửa là Huyền Mẫn lúc trước vừa đi ra ngoài, sau khi hắn vào phòng, liền thuận tay đóng cửa lại, chặn Từ đại thiện nhân và những tân khách kia ở ngoài phòng.



Tiếng chuyện trò nói cười trong thính đường loáng thoáng truyền vào trong phòng, bỗng nhiên có vẻ xa xăm, tựa như bị bao bọc bởi rất nhiều lớp sương mù, lại như chỉ cách vài con phố hẻm, cực kỳ không chân thật, khiến người ta bất giác có cảm giác lạnh lẽo.

Hiển nhiên, Huyền Mẫn dẫn đoàn người này vào phòng, là có điều muốn hỏi. Song Huyền Mẫn còn chưa mở miệng, nam nhân mặt sẹo kia đã xả một tràng như pháo liên thanh: “Các ngươi có biết đây là nơi nào không? Sao lại chẳng có chút chừng mực nào vậy, dám ở lại trong này.”

Ánh mắt hắn dừng ở nhóm ăn mày đang vây quanh cái nồi đất, cau mày nói: “Có rất nhiều nơi che mưa chắn gió, đầu năm nay chùa miếu bỏ hoang nhiều như vậy, tùy tiện tìm một chỗ là được, sao lại chọn nơi này, đúng là không biết sống chết!”

“A……. Có già có trẻ, lại còn sinh bệnh nặng, thật sự không đi được, chứ đừng nói tới lên núi.” Một người ăn mày trong đó bất đắc dĩ nói.

“Các ngươi không phải người địa phương hả? Chưa từng nghe nói đến Ôn thôn sao?” Nam nhân mặt sẹo tức thì tức, nhưng khi nói chuyện vẫn biết hạ giọng, “Không biết nơi này đã bỏ hoang nhiều năm à? Ngay cả người sống cũng không có, các ngươi lấy đâu ra lá gan nghỉ chân ở trong này? Huống hồ sớm không đến muộn không đến, lại đến ngay lúc này! Các ngươi không biết sao? Trong căn phòng ngoài kia, không một ai là người hết!”

Sắc mặt Giang Thế Ninh và Lục Nhập Thất lập tức có hơi phức tạp, dù sao cảnh tượng này cũng giống như một con quỷ nhắc nhở ngươi phải cẩn thận một quỷ khác, thực sự có chút kỳ quái.

Tuy nhiên trong phòng kẻ cảm kích cũng chỉ có mấy người bọn họ, người khác thì hoàn toàn không rõ, còn vô cùng sợ hãi nam nhân mặt sẹo này.

“Biết chứ, chẳng những biết, còn từng nghe không ít lời đồn đãi, mỗi năm vào mùa đông nơi này đều có tiếng người, vừa nói chuyện vừa ho khan, còn có cả hát ——” Người ăn mày nọ nói được một nửa, bỗng nhiên nhìn thấy trong tay một nam nhân khác phía sau nam nhân mặt sẹo đang ôm vài bộ hí phục, còn mang theo râu dài.

“Hí khúc nữa…..” Người ăn mày nọ cứng ngắc nói hết nửa câu sau, mặt tái xanh hết cả.

Thấy sắc mặt mọi người như vậy, nam nhân mặt sẹo bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Hí khúc đúng thật là bọn ta hát, nhưng chuyện này là khác…….”

Hắn đưa mắt nhìn cửa gỗ, như thể xuyên thấu qua cánh cửa nhìn những người bên ngoài, thở dài, nói: “Chúng ta vốn là người thôn này, từ nhỏ đã ăn gạo nơi này uống nước nơi này mà lớn lên, Từ đại thiện nhân có ơn với chúng ta, nếu không có ông ấy, già trẻ lớn bé trong gánh hát chúng ta đã đầu thai một vòng rồi.”

“Vào ngày này hằng năm chúng ta luôn muốn báo đáp gì đó, nhưng ông ấy chẳng thiếu thứ gì, chỉ thích nghe hí khúc. Gánh hát chúng ta thường xuyên vào Nam ra Bắc, bốn biển là nhà, nhưng mỗi khi đến mùa đông, đều sẽ hướng về nơi này, tới ngày sinh nhật của Từ đại thiện nhân để hát cho ông ấy nghe, khiến ông ấy cười một cái, coi như là một chút tâm ý nhỏ bé không đáng kể, hát như vậy đã được mười năm rồi……”

“Mười năm?” Một người ăn mày lớn tuổi nói, “Khi đại thiện nhân còn sống các người đã đến hát rồi, vì sao người đã chết, mà các người hằng năm còn đến hát?”

“Đã nhận lời rồi.” Một bà lão trong gánh hát cười ôn hòa, “Năm đó đã nhận lời. Chỉ cần ông ấy còn nghe, chúng ta liền hát, hằng năm ông ấy đều ở đây, sao chúng ta lại không đến chứ?”

“Chúng ta quen rồi, hơn nữa đều là tự cam tự nguyện. Nhưng các ngươi thì khác, người nơi này đều không biết các ngươi, cũng không biết sẽ có đụng chạm gì hay không, vả lại dù sao cũng là âm dương cách biệt, ngộ nhỡ đụng chạm, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến mạng người không chừng.” Nam nhân mặt sẹo cau mày nhìn về phía mọi người, nói, “Lát nữa ta sẽ nghĩ cách nói với Từ đại thiện nhân, làm cho bọn họ tin là các ngươi đi nhầm vào đây, lại còn có việc, không tiện lưu lại, khiến bọn họ chịu để các ngươi rời đi.”

Khi hắn nói lời này, Huyền Mẫn vẫn đứng ở bên cửa sổ, xuyên thấu qua lớp giấy rách nhìn ra bên ngoài, sau khi nam nhân mặt sẹo nói xong, hắn nhíu mi nói: “Ôn thôn này ba mặt đều là núi, một mặt tụ gió, minh đường đón dương, vốn là Thừa khí cục, sao lại xuất hiện phược linh…….”

Lại còn là một thôn phược linh. Dù cho người thôn này đều biến thành phược linh, với tình trạng của thôn, cũng lắm cũng chỉ có thể dưỡng hai ba năm thôi. Nhưng hiện tại, bất luận là Từ đại thiên nhân hay láng giềng của ông, đều không có vẻ gì giống như sắp tiêu tán, ngược lại còn sống tốt như thể vừa được “nối mệnh”, vậy thì chỉ có một loại khả năng…….. Có thứ gì đó đã ngấm ngầm sửa lại cục.

Huyền Mẫn liếc đến cái ót Tiết Nhàn, xoay người nói với nam nhân mặt sẹo: “Ngươi sống ở nơi này, có từng thấy trong thôn có gì cổ quái không?”

Hắn nghĩ sơ một lượt, cảm thấy cụ thể là cổ quái thế nào còn phải để Tiết Nhàn tự mình nói, bèn đi tới góc tường, định tạm thời gỡ lá phù trên trán Tiết Nhàn xuống một lát.

Ai ngờ, hắn vừa buông mắt xuống, liền đối diện với cái mặt tê liệt không chút thay đổi của Tiết Nhàn ——

Trên trán nghiệp chướng này không chỉ có một lá phù, mà còn có thêm một cái tay.

Huyền Mẫn: “……..” Quay mặt vào tường ra được hiệu quả cỡ này, bình sinh chưa từng thấy kẻ thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau