Đồng Tiền Kham Thế

Chương 75: Chỉ gian chí (Nốt ruồi ở ngón tay) – 2

Trước Sau


Thái Bốc cau mày nói: “Hay là ngươi chưa thấy ngón áp út? Dù sao nốt ruồi kia rất nhỏ, cũng không khiến người khác chú ý.”

“Tuyệt đối không có khả năng.” Thái Chúc lắc đầu nói, “Mỗi ngón ta đều nhìn kỹ, tay trái tay phải không bỏ sót chỗ nào, nếu xem nửa vời thì tính cốt tướng thế nào được. Khi ấy ta cũng xem như là gan to bằng trời rồi, xem xong tim đập thình thịch, cho nên nhất định không thể nào nhớ lầm. Còn ngươi? Ngươi tin chắc chứ? Suy cho cùng lần đầu ngươi gặp quốc sư đã là bao nhiêu năm trước rồi? Cũng có khả năng là hơi mơ hồ.”

“Ta cũng tuyệt đối không thể nào nhớ lầm.” Thái Bốc vô thức siết tấm mặt nạ trong tay, nói thêm: “Với cả, nếu như ta nhớ lầm, vậy sao lại trùng hợp nhìn thấy nốt ruồi tương tự trên tay quốc sư ở núi Bá Ki?”

Đúng vậy, lầm lẫn trùng hợp như thế thật sự quá khó xảy ra.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhíu chặt mày, thần sắc nặng nề. Nếu lúc này ánh trăng sáng hơn một chút, soi thấu đáy mắt hai người, liền có thể phát hiện, sâu trong mắt cả hai đều là kinh hoảng chồng chất.

Bọn họ dường như đã vô tình phát hiện một bí mật động trời: Cùng là quốc sư, cùng là quốc sư mà bọn họ nhìn thấy, lại xuất hiện đặc điểm khác biệt, khả năng một người trong đó nhận lầm cũng đã loại trừ, như vậy chỉ còn lại một cách giải thích ——

Quốc sư mà bọn họ nhìn thấy, căn bản không phải một người, mà là hai.

Khoảnh khắc đó, hai người gần như quên cả thở, nửa ngày chẳng thốt được tiếng nào.

Lại một hồi lâu sau, Thái Chúc dùng thanh âm như bị người bóp cổ họng, nói: “Có khi nào…… có một chút ít khả năng, rằng quốc sư bị kẻ khác giả mạo?” Trong lúc nói chuyện y còn vô thức nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm kia nói là mỏng manh thoi thóp cũng chẳng đủ.

Bởi vì khả năng này, chỉ nghĩ một chút thôi cũng khiến người ta kinh hãi.

“Ngươi nghĩ sao? Đó là quốc sư đấy…….” Trong lòng Thái Bốc, quốc sư luôn có vị trí thiêng liêng như thần thánh, cho nên nàng lập tức phủ định, “Làm sao có thể chứ, quốc sư sẽ cho phép kẻ khác giả mạo mình ư? Kẻ nào mà lại có lá gan ấy, ngay cả quốc sư cũng dám giả mạo?”

Thái Chúc nín thở ngẫm nghĩ, rồi lại thở ra một hơi: “Quả đúng vậy, quốc sư…… hẳn là sẽ không bị giả mạo, chung quy bất luận là Thái Thường tự hay Thiên Cơ viện, đều không phải nơi người bình thường có thể lén lút trà trộn vào, nếu là người bên trong……”

“Thế lại càng không có khả năng, ngươi và ta ở Thái Thường tự cũng xem như là tư lịch cao, ngươi có dám đi giả mạo quốc sư không?” Thái Bốc nói. (Tư lịch: tư cách, bối phận và kinh nghiệm, sự từng trải.)

Thái Chúc vội vàng xua tay, như thể bị người ta dùng dao kề vào cổ: “Không không không không, có cho ta tám lá gan ta cũng không dám.”

“Tất nhiên là không rồi.” Thái Bốc nhíu mày nói: “Cho nên, khả năng giả mạo là cực kỳ nhỏ.”

Thái Chúc suy nghĩ một hồi, sắc mặt có chút ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là quốc sư ngầm đồng ý? Thậm chí……”

Thậm chí vốn chính là do quốc sư một tay an bài.

Nhưng quốc sư vì sao lại phải làm như vậy?

Điểm ấy, bọn họ đương nhiên không thể nào biết được.

Quốc sư làm chuyện gì, làm như thế nào, đều chưa bao giờ giải thích với bọn họ. Thực tế quốc sư vốn là người cực kỳ kiệm lời. Cẩn thận ngẫm lại, trong hơn mười năm Thái Bốc và Thái Chúc đến Thái Thường tự, số lần nghe quốc sư mở miệng nói chuyện có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trừ những lần ngài ngẫu nhiên đến Thái Thường tự kiểm tra như thể tập kích, cùng với mỗi năm một lần đến núi Thái Sơn tế trời, phần lớn thời gian, quốc sư ngay cả cửa lớn Thiên Cơ viện cũng không ra, ngài giống như một ẩn sĩ cổ quái, chẳng qua nơi ẩn cư là ở trong triều.

Nếu ngài có gì phân phó, cũng thường lấy phương thức truyền tin trực tiếp đưa đến tận tay đối phương.

Thái Thượng tự lệ thuộc trực tiếp với ngài, lúc bình thường nếu dân gian hoặc trong triều có chuyện gì cần dùng đến nhân mã của Thái Thường tự, đều do quốc sư hạ lệnh sai khiến nhân thủ. Nhưng đám Thái Bốc biết, người quốc sư thực sự có thể sai khiến, thật ra cũng không phải chỉ có người của Thái Thường tự.

Có đôi khi bọn họ đến tìm quốc sư để bẩm báo, sẽ nhìn thấy quốc sư đốt thư, nhưng sau đó trong Thái Thường tự lại không có ai nhận được mệnh lệnh. Có thể thấy ngoại trừ những nhân thủ ở mặt ngoài, quốc sư còn có vài người ở trong tối.

Song những chuyện này cũng không liên quan đến đám Thái Bốc, dù sao trừ người của Thái Thường tự, còn có một vài cao nhân trời sinh có linh, không muốn vào triều, còn ẩn mình trong dân gian, cho nên trong mắt bọn họ, hành động của quốc sư là rất bình thường, cũng không phải việc bọn họ có tư cách hỏi đến.



Toàn bộ Thái Thường tự, thậm chí đại đa số người trong triều, kể cả cái vị ngồi trên long ỷ kia, đều biết quốc sư tính tình cổ quái, âm tình bất định, không phải kẻ thường nhân có thể nhìn thấu. Thế nhưng cao nhân ấy mà, luôn có vài ham mê kỳ quái, huống chi quốc sư trải qua mấy đời, luận tư lịch, cho dù là vị ngồi trên long ỷ kia, cũng phải kính ngài phần nào, luận năng lực, thì lại càng không người nào dám chống lại, nào ai dám nghi ngờ ngài.

Huống chi quốc sư tuy rằng âm tình bất định, song lại không phải người ngang ngược, ngài rất ít can dự vào việc không liên quan tới mình, vậy nên dù có lúc ngài ra phân phó khiến người khác chẳng hiểu ra sao, nhưng người trong triều có thể làm thì đều làm giúp, không hề dò hỏi nguyên do.

“Ui ——” Thái Chúc đột nhiên nhớ tới gì đó, hít mạnh một hơi, “Ngươi còn nhớ lúc trước quốc sư phân phó quan phủ các nơi phát lệnh truy nã không?”

“Nhớ rõ, trên bố cáo truy nã vẽ người mang khuôn mặt có vài phần giống quốc sư, cũng là tăng nhân, lúc ấy khi nhìn thấy bố cáo ta còn có chút buồn bực, liền lắm miệng hỏi một câu.” Thái Bốc nói, “Thiếu khanh bảo ngài ấy cũng không rõ dụng ý của quốc sư, nhưng ngài lại từng nghe nói, rất nhiều năm về trước, khi ngài ấy còn chưa nhậm chức thiếu khanh của Thái Thường tự, các nơi cũng từng phát bố cáo truy nã như vậy một lần, hồi ấy có lời đồn rằng quốc sư sắp……”

Thái Bốc kiêng dè tạm dừng một lát, hạ giọng nói: “Sắp viên tịch, nhưng mà sau khi dân gian có người thấy bố cáo phát nhiều như vậy, liền phỏng đoán đủ loại khả năng, mơ hồ đồn đãi rằng quốc sư viên tịch, thực tế lúc ấy trạng thái của quốc sư đúng là không tốt, cũng không ở trong Thiên Cơ viện, nghe nói có hơn một tháng chẳng hề lộ diện, song khi lộ diện trở lại thì đã khôi phục như thường. Cho nên…… Lúc ấy ta nghĩ, lần này có lẽ cũng là nguyên do kia, dù sao ngài ấy cũng đang bế quan. Khi đó thiếu khanh bảo ta chớ hỏi nhiều, sau đấy quốc sư lại ra lệnh rõ ràng rằng mọi người trong Thái Thường tự không cần can thiệp, nên ta cũng không nghĩ đến nữa.”

Thái Chúc nghe lệnh, lại trầm ngâm một lát, rồi nói nhỏ: “Nếu, ý ta là có thể nào có một xíu xiu khả năng như vầy, đó là trong hai vị mà chúng ta nhìn thấy, có một vị rời triều? Mà hành động này, lại không phù hợp với ý nguyện của một vị khác, cho nên……”

“Cho nên muốn mượn bố cáo truy nã để tìm kiếm tung tích đối phương?” Thái Bốc nói tiếp phỏng đoán của y, “Nhưng mà ——”

Thái Chúc cảm thấy dường như đã tìm đúng hướng, y ngắt lời Thái Bốc, nói: “Bằng không, nếu chỉ bởi vì lời đồn đãi mơ hồ trong dân gian hoặc bởi lý do đơn giản nào khác, quốc sư vì sao phải thông qua Thái Thường tự? Ngài ấy sai phát bố cáo đến các nơi, lại ra lệnh rõ ràng rằng chúng ta không được can thiệp vào, vì sao? Chúng ta chưa bao giờ có ai dám làm trái mệnh lệnh của ngài ấy, thậm chí nhiều năm qua đã thành thói quen, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều, nhưng ngươi ngẫm lại một chút xem, chỉ là một bố cáo mà thôi, dù không nằm trong phạm vi chức quyền của Thái Thường tự, thay mặt làm việc cũng không phải không được, đằng nào cũng là quốc sư phân phó. Trừ phi, ngài ấy không hi vọng chúng ta bởi vì bố cáo truy nã mà tiếp xúc với vài việc nào đó, hoặc là vài người nào đó…..”

“Ý ngươi là……”

“Nếu như người ngài ấy muốn tìm chính là một quốc sư khác, người khác không hề tiếp xúc với quốc sư, dù cho có gặp gỡ đối mặt, thì cũng chỉ cho là người mà bố cáo truy nã muốn tìm, tin tức đương nhiên sẽ báo cáo lên trên như thường. Nhưng nếu chúng ta gặp được……”

Cứ nhìn một màn dưới núi Bá Ki là biết hậu quả.

Hai người đồng thời dừng nói chuyện, ngây ngốc nhìn về ánh đèn ở miếu hà bá phía xa xa.

Nếu phỏng đoán của bọn họ đa phần là thật, như vậy ngẫm lại, vị quốc sư mà bọn họ hiện đang ở cùng này, hẳn là vị rời triều, mà kẻ vị quốc sư trong Pháp Môn tự thông qua Thái Thường tự tìm kiếm khắp nơi, chính là hắn.

“Nguyệt Bạch, chúng ta nên làm gì bây giờ……” Thái Chúc chợt lên tiếng.

Một tiếng gọi Nguyệt Bạch này khiến Thái Bốc sửng sốt hồi lâu.

Trước đây khi bọn họ được dẫn đến Thái Thường tự, đều là bảy tám tuổi, có vài người thậm chí còn nhỏ hơn, mà phần lớn là con cái nhà cùng khổ. Dân gian thường đặt tên xấu cho trẻ con, hi vọng tên xấu dễ nuôi lớn. Trừ A Miêu A Cẩu, thì là Lục Lưỡng Thất Cân, hoặc là ngày tháng năm sinh, tóm lại là loạn xà ngầu chẳng ra làm sao.

Sau khi bọn họ đến Thái Thường tự, để tiện phân biệt, mỗi người đều được đặt cho cái tên tương đối văn nhã, toàn bộ lấy từ màu sắc đan thanh, Thái Bốc khi ấy tên là Nguyệt Bạch, Thái Chúc thì tên Nguyên Thanh. (Đan (đỏ) và thanh (xanh) là hai màu vẽ thường dùng trong tranh Trung Quốc ngày xưa, mượn để chỉ hội họa, nét vẽ.)

Có điều cái tên này đã rất nhiều năm rồi chưa được gọi lên, bây giờ chỉ một tiếng này, nàng liền biết, Thái Chúc thực sự có chút mang nhiên vô thố. (Nghĩa là mờ mịt chẳng rõ, tâm trí bị kích động, kinh ngạc quá mức, đầu óc trống rỗng.)

Thái Bốc nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy vị dưới chân núi kia, chiếc cằm thon gầy và giọng nói trầm hoãn của hắn, nói: “Bám theo đi, phải tìm được kết quả, chúng ta cũng không thể cứ nghe lệnh mới hành động như vậy được. Ta muốn làm rõ xem, vị mà chúng ta đi theo rốt cuộc có phải cái vị mà ta nghĩ đến hay không……”

Thái Chúc trầm mặc một lát, gật gật đầu. Y thở dài một hơi, đảo mắt nhìn nhóm chấn tử tuổi không lớn phía sau, phủi phủi bụi đất trên vạt áo, nói: “Vậy thì đi theo thôi, dù gì chúng ta cũng coi như có chút năng lực, chí ít sẽ không bị bọn họ bỏ lại quá ——”

Chữ “Xa” còn chưa nói ra khỏi miệng, Thái Chúc đã ngây ngẩn cả người.

Liền nghe ở miếu hà bá phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng ngâm vang, trong trẻo rõ ràng tựa như xuân phong minh nguyệt, khiến người ta nghe mà thần hồn chấn động, như thể nghe thấy thiên âm. Còn chưa đợi bọn họ hoàn hồn từ trong tiếng kêu này, một cái bóng dài từ miếu hà bá bỗng vọt lên không trung, tiến thẳng vào tầng mây.

Tiếp đó, trường phong chợt nổi lên, bóng trăng khuyết vẫn còn đó, nhưng lại giáng từng trận vân lôi. Cái bóng kia đứng lấp ló trong chín tầng mây, xoay vòng uốn lượn mấy cái, rồi không thấy đâu nữa.

Đó là ——

“Chân long……” Thái Bốc, Thái Chúc, tính cả trăm chấn tử Thái Thường tự ở phía sau, đều giật mình đứng dậy, từ trên đỉnh núi nghển cổ nhìn theo, giống như một ổ chim cút bị dọa sợ.



Nhìn thấy chân long rõ ràng vung đuôi bay qua trước mắt, dù là ai cũng đều sẽ cả kinh không thốt nên lời.

Đám Thái Chúc trống rỗng cả đầu, ngây ngốc hồi lâu, mới bất giác nhìn thoáng qua miếu hà bá, ánh đèn vốn sáng le lói đã hoàn toàn lụi tắt, có thể thấy nơi đó đã lại không một dấu chân người.

Mọi người ngơ ngác choáng váng nửa ngày, rốt cuộc ý thức được một vấn đề.

Thái Chúc dùng thanh âm hồn du thiên ngoại (hồn bay lên giời:3) nói: “Quốc, quốc sư cưỡi rồng lên trời đó sao……”

Thái Bốc cũng không đoán trước được tình cảnh này, cũng hồn du thiên ngoại nói: “Hình như là vậy…….”

Thái Chúc: “…….” Móa nó thế thì đuổi theo kiểu gì????

Cũng khủng hoảng giống như đám người Thái Thường tự, còn có Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất đang bám trên móng rồng.

Thạch Đầu Trương ở Phương gia cũng không phải chỉ đẽo mấy cục đá sứt, mà vẫn làm chút việc đàng hoàng. Hắn xét thấy mấy người hái thuốc thường niên ra ngoài ở Phương gia hẳn phải khá quen thuộc với núi non xung quanh, vì thế nhân lúc Tiết Nhàn và Huyền Mẫn chưa về, hắn liền tìm mấy người đó hỏi han một phen.

Hắn nhớ rõ xung quanh ngọn núi mà mình bị bắt mang đi trông như thế nào, vậy nên hắn liền cẩn thận miêu tả lại một lần cho mấy người làm thuê kia, may là bọn họ thật sự đưa ra được phỏng đoán.

Tổng cộng có hai nơi có thể là khung cảnh mà hắn nhìn thấy, một nơi là núi Vân Khê, một nơi là núi Liên Giang.

Hai ngọn núi này nằm ở giữa phủ An Khánh và phủ Võ Xương, cách huyện Thanh Bình nơi bọn họ ở cũng không xa lắm…… Đương nhiên, là “Không xa lắm” theo lời Tiết Nhàn.

Tổ tông này nghĩ nếu Thạch Đầu Trương có thể tiện tay đào được một khúc long cốt ở chỗ đó, vậy có lẽ vẫn còn chút xương vụn sót lại ở đó, đằng nào cũng phải đến Lãng Châu, hay là tiện đường đặt chân lên hai ngọn núi đó, tìm kiếm một chút.

Tính tình Tiết Nhàn là kiểu tay nhanh hơn miệng, sau khi ra quyết định, cũng chẳng đợi Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất làm chút chuẩn bị tâm lý, liền trực tiếp mỗi tay xách một người, bay thẳng lên trời. Hành động hùng tráng thế này, ngoại trừ Huyền Mẫn chịu được, người khác ai cũng đi tong mất nửa cái mạng.

Chuyến này bốn người đầu tiên hạ cánh ở núi Vân Khê.

Hai chân Thạch Đầu Trương vừa chạm đất liền một trận trời đất quay cuồng, khi lăn trên đất xong liền lầm bầm phủi áo, hàm hồ nói: “May mà, may mà không tè ra quần.”

Tiết Nhàn đầy vẻ ghét bỏ liếc hắn một cái, rồi đưa mắt nhìn quanh núi.

Thạch Đầu Trương ngồi phịch trên đất nửa ngày, mới thất tha thất thểu đứng lên, hắn vừa thử ổn định thân thể, vừa ghen tị lẫn hâm mộ nhìn Huyền Mẫn đang đứng vững vàng, nói: “Tổ tông ơi, thương lượng nha, lần sau có thể cho ta lên trên lưng chung với, đừng để dưới móng nữa được không? Lắc lư ghê quá, muốn nôn luôn đây nè…..”

Tiết Nhàn lườm hắn một cái: “Lưng rồng ai cũng cưỡi được chắc?”

Huyền Mẫn đang gạt nhánh cây, gấp giấy phù, muốn thăm dò xem nơi này có chỗ nào tụ tập linh lực dị thường hay không. Nghe thấy lời ấy của Tiết Nhàn, bàn tay bỗng khựng lại.

Tiết Nhàn nói xong, cũng nhận ra lời này không đúng lắm, vừa nâng mắt lại thấy Huyền Mẫn nhìn sang bên đây, nhất thời chân nhanh hơn não, xoay tại chỗ, đưa lưng về phía Huyền Mẫn, nói với Thạch Đầu Trương: “Cút đi…..”

Thạch Đầu Trương: “……”

Thương lượng bất thành, đành phải ngoan ngoãn làm việc. Hắn chọn lấy mấy chỗ, đứng trên đá cao nhìn quanh Đông Nam Tây Bắc một vòng, lắc đầu nói: “Không phải ngọn núi này, phải đổi sang ——”

Hai chữ “Nơi khác” còn chưa ra khỏi miệng, hắn và Lục Nhập Thất bỗng lại bị tổ tông Tiết Nhàn này quắp ở trong tay.

Hắn thậm chí còn chưa kịp bày ra bản mặt đời không yêu nổi, thì đã lao lên trời giữa màn cuồng phong: Má ơi tổ tông —— Cứu mạng với ——”

Lần này hạ cánh, thanh thế càng to lớn hơn.

Bởi vì hai chân Tiết Nhàn vừa chạm vào mặt đất trên núi Liên Giang, cả ngọn núi liền rung chuyển hai đợt, cảm giác đáp lại quen thuộc kia lại tới nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau