Chương 7
Hạ Tri làm xong việc cũng gần 11 giờ, anh đi lên lầu, vừa mở cửa, liền thấy Kỷ Mão mặc áo ngủ không chỉnh tề, trong tay cầm máy tính bảng, dựa vào trên giường. Áo ngủ chỉ che được eo và đùi của cậu, thấy Hạ Tri đi vào, Kỷ Mão cũng không ngẩng đầu dậy, hỏi anh: “Đêm nay em ngủ ở chỗ nào?”
Hạ Tri nhìn cậu một lúc, mới nói: “Tùy em.”
“Em lại không biết phòng dành khách nào lớn hơn.” Kỷ Mão đặt máy tính qua một bên, đầu hơi nghiêng nhìn Hạ Tri.
Hạ Tri không được tự nhiên mà khụ một tiếng.
Kỷ Mão rời khỏi giường, cậu dùng sữa tắm của Hạ Tri để tắm, nên mùi trên người cậu giống với Hạ Tri, rồi lại mang theo mùi vị riêng của anh, cậu lại gần Hạ Tri, cuối cùng Hạ Tri không giữ được bộ dạng uy nghiêm như trước mặt cấp dưới, anh đứng đó bình thường, bởi vì Kỷ Mão đến gần mà cảm thấy bầu không khí quá loãng.
“Anh đưa em đi đến đó được không?” Kỹ Mão hỏi anh.
Hạ Tri không quay đầu lại mà đi ra ngoài, Kỷ Mão rút dây cáp sạc, nhẹ nhàng đi theo sau anh.
Kỷ Mão thấp hơn Hạ Tri nửa cái đầu, bộ đồ ngủ bằng tơ lụa sẫm màu lớn hơn một cỡ được treo lủng lẳng trên người cậu, tay áo buông thõng xuống chỉ để lộ đầu ngón tay.
Hạ Tri dẫn cậu đi dọc theo hành lang đến cửa phòng khách lớn nhất rồi mở cửa cho cậu: “Phòng này.”
Kỹ Mão nói tiếng “Cảm ơn”, rồi đi vào, Hạ Tri định giúp cậu đóng cửa lại, Kỷ Mão đưa tay ra giữ mép cửa lại, mở ra một chút và nói với Hạ Tri: “Em sẽ nhanh chống tìm được việc.”
“Không cần phải gấp” Hạ Tri nói, nhìn chằm chằm vào hàng mi dài và rậm của Kỷ Mão, ma xui quỷ khiến lại nói thêm một câu: “Chúng ta hãy che giấu cabin TL8 trước đã.”
Kỷ Mão ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hàm chứa thủy quang, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn hành lang, như muốn gọi người đến âu yếm.
Hạ Tri biết rằng đây là trạng thái mặc định của cơ thể, cơ thể của Kỷ Mão sinh ra là để dành cho việc giao hợp, nên vốn đẹp và quyến rũ, anh lại cố tình không rời mắt.
“Anh có phải là con ruột của Hạ Vĩnh Thần hay không, tại sao còn muốn che giấu?” Kỷ Mão hỏi hắn.
Hạ Tri sửng sốt một chút, nói: “Chuyện này em không cần phải xen vào.”
“Ừ…” Kỷ Mão cụp mắt xuống, lông mi tạo ra một tầng bóng ở trên mặt, cậu ngẫm nghĩ, hỏi Hạ Tri: “Có phải anh đang tìm Thẩm… Thuấn hay không?”
“Đúng, như thế nào, anh ta có biết chuyện em có tư duy không?” Hạ Tri nhớ lại rằng thư kí đã báo cáo không thể liên lạc được với Thẩm Thuấn, liền cau mày, anh lo lắng Thẩm Thuấn sẽ phát tán chuyện bản thân thiết kế ra Kỷ Mão.
Kỷ Mão lắc đầu, nói: “Anh ta không biết, anh đừng tìm anh ta.”
Hạ Tri không nhịn được sờ vào đầu của Kỷ Mão: “Vậy em cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, mọi chuyện giao cho anh.”
Kỷ Mão nhìn Hạ Tri, ngây ngẩn vài giây, đột nhiên cúi đầu nói “được”, sau đó ngay lập tức đóng sầm cửa lại như đang tránh né điều gì đó.
Hạ Tri về lại phòng của mình, nhìn cái giường bị Kỷ Mão làm lộn xộn, mùi hương của Kỷ Mão còn vòng quanh trong chóp mũi.
Anh cũng đã ngửi quen với mùi sữa tắm này rồi, không biết tại sao, mùi hương của đêm nay, làm cho tâm thần của anh không yên.
Sau khi chìm vào giấc ngủ không lâu, Hạ Tri đã có một giấc mơ, anh mơ thấy bản thân đè Kỷ Mão xuống dưới thân, đùa nghịch Kỷ Mão bằng nhiều cách khác nhau, khiến cho Kỷ Mão rơi nước mắt, giọng nói mềm mại cầu xin anh đừng đâm sâu như vậy, anh siết chặt cổ tay của Kỷ Mão, mặt sau không có chút tôn nghiêm mà gắt gao bao lấy anh.
Trong The Last Day, bọn họ làm tình ở chung cư con nhộng của Kỷ Mão, không gian ở đó chặt hẹp, trang trí rẻ tiền, làn da trắng của Kỷ Mão tinh tế và mềm mại như tơ lụa, chân của cậu quấn trên eo của Hạ Tri, tiếng rên rỉ phát ra từ trong mũi do bị dục vọng tra tấn.
Cuối cùng Hạ Tri bắn ở trong thân thể của Kỹ Mão, chân của Kỷ Mão vô lực rũ xuống, đôi môi bị mút đến hồng nhuận, lông mi của cậu bị nước mắt dán thành từng chùm, bảo Hạ Tri mau đi ra ngoài.
Hạ Tri giật mình, vừa mở mắt đã mắng ra ngoài câu chửi thô tục nấn má trong bụng rất lâu.
Đồng hồ sinh học vẫn cố định đánh thức Hạ Tri như bình thường.
Anh rửa mặt xong rồi đi lên cầu thang nhìn xuống, thấy phòng khách không có ai, nên đi đến gõ cửa phòng cho khách.
Kỹ Mão ở bên trong nói “Vào đi”, Hạ Tri đi vào, sửng sờ nhìn thấy Kỷ Mão đang ngồi xếp bằng trên giường, chưa thay quần áo. Có thể là do Kỷ Mão vừa mới thức, giọng điệu có chút không vui mà nói với Hạ Tri: “Em không có quần áo để mặc.”
Hạ Tri nhìn Kỷ Mão, suy nghĩ xem cậu có thể mặc được bộ đồ nào của bản thân.
Kỷ Mão xoa mặt của mình, lại ngơ ngác nhìn tay mình một lúc rồi nói: “Buổi chiều con chip của em sẽ được giao đến, em muốn ra ngoài lấy.”
“Giao đến chỗ nào?” Hạ Tri hỏi cậu.
“Gửi đến chỗ chiếc hộp kín ở lối vào Hằng Loan” Kỷ Mão nói và hỏi Hạ Tri: “Máy giao hàng không được đi vào cửa Hằng Loan, anh không biết sao?”
“Không biết” Hạ Tri nói: “Em đi với anh.”
Anh bước tới kéo Kỷ Mão đứng dậy đi ra ngoài, anh vừa chạm vào làn da mềm mại của Kỷ Mão, lại nhớ đến cảnh dâm loạn trong mơ vào đêm qua, rồi nhìn gương mặt đơn thuần của Kỷ Mão, trong lòng hơi áy náy, anh nghi ngờ bản thân mình thật sự là dục cầu bất mãn.
Hạ Tri dẫn Kỷ Mão đến phòng để quần áo, cửa tủ tự động mở, giá treo đồ trãi rộng ra, để chủ nhân chọn lựa.
“Em tự chọn đi” Hạ Tri nói, lại không buông tay của Kỷ Mão ra.
Kỷ Mão đi hai bước, phát hiện Hạ Tri vẫn còn nắm tay mình, liền đẩy Hạ Tri ra, bước tới kiểm tra phân loại, cúi xuống, tìm kiếm bộ đồ thể thao của Hạ Tri.
Áo ngủ của cậu rất mềm mại, dán vào vòng eo của cậu, áo ngủ bị cái mông nâng lên một chút, chỗ cần lồi thì lồi cần lõm thì lõm, phần lớn đều lộ ra ngoài, còn theo động tác tìm kiếm của cậu mà hở ra.
Hạ Tri không chịu được nữa, bước qua kéo áo ngủ của Kỷ Mão lại, hỏi cậu: “Tùy tiện chọn một bộ không được sao, tại sao lại lằng nhằng như vậy?”
Kỷ Mão không phát hiện động tác của Hạ Tri, cậu tìm thấy một cái áo phông của Hạ Tri mặc khi chạy bộ, quay đầu nói: “Nhưng mà em không thể mặc được quần, nó quá lớn.”
Hạ Tri tóm lấy cậu và mang đi, cảnh cáo cậu: “Đừng cọ cái mũi vào mặt anh.”
Kỷ Mão bị anh kéo đến phòng ngủ, Hạ Tri ôm cánh tay chuẩn bị nhìn Kỷ Mão thay đồ, Kỷ Mão kéo dây lưng áo ngủ ra, lại oán hận: “Em thế này thì làm sao ra ngoài được?”
“Gọi người làm ra lấy cho em” Hạ Tri cúi xuống vuốt phẳng lại mớ tóc trên đầu Kỷ Mão, và nói: “Giữa ban ngày ban mặt ra cửa làm cái gì?”
Kỷ Mão liền mặc lại áo ngủ: “Tại sao anh không nói sớm.”
Hai người đi xuống lầu, bữa sáng đã được đặt trên bàn, đầu bếp làm hai phần ăn, Kỷ Mão ngồi ở một bên nhìn Hạ Tri đang ăn cháo, ghen tị hỏi anh: “Ăn ngon không?”
Hạ Tri liếc cậu một cái, đánh giá: “Bình thường.”
“Cháo nấu quá đặc” Kỹ Mão nói: “Nó phải rất ngon”
Hạ Tri bỏ đũa xuống, không tiếp tục đề tài về cháo, anh hỏi Kỷ Mão: “Em thật sự muốn tìm việc làm?”
Kỷ Mão gật đầu, hỏi lại Hạ Tri: “Không được sao?”
“Anh mở cho em một cửa hàng” Hạ Tri trầm tư một lúc, nói: “Như vậy em sẽ được tự do, muốn mở cái gì cũng được.”
Kỷ Mão nhìn Hạ Tri, giống như đang suy xét đề nghị của Hạ Tri.
Hạ Tri không vội vàng yêu cầu Kỷ Mão trả lời, anh ăn xong bữa sáng, mở ra nhật báo tài chính trong màn hình lập thể trên bàn ăn, chỉ dùng dư quang để chú ý biểu tình của Kỷ Mão.
* Nhật báo là báo ra hàng ngày, có thể xuất bản buổi sáng hoặc buổi trưa, buổi chiều. Nhật báo là khái niệm để phân biệt với các báo xuất bản theo định kỳ khác như là tạp chí.(theo gg)
Kỷ Mão cầm một chiếc đũa đặt trước mặt mình, gõ nhẹ vào chén, phát ra âm thanh trong trẻo. Cậu suy nghĩ vài phút, vẫn cự tuyệt ý tốt của Hạ Tri: “Quá phiền phức, vạn nhất bị nhân viên phát hiện ra chuyện của em, muốn chạy cũng không được, còn không bằng tùy tiện tìm một chỗ nào đó để làm việc.”
Hạ Tri gật đầu, lật đến bản thứ 2, đọc vài dòng, anh ấy mới nói: “Tại sao lại muốn đi làm việc đến vậy?”
Kỷ Mão nhìn Hạ Tri ánh mắt có một chút cố chấp, cậu nói: “Em muốn sống như cuộc sống trước đây.”
“Giống ở trong cửa tiệm tạo hình phục cổ bị người thượng tầng xem như đồ chơi mà hô tới gọi đi sao?” Hạ Tri hỏi trắng ra.
“Đúng vậy, đó là sinh hoạt của em” Kỹ Mão cũng không có tức giận, cậu nói chuyện rất ôn hòa: “Em đã quen, không muốn thay đổi.”
“Thực tế còn xấu hơn nhiều, em nhất định không thể quen với nó.” Hạ Tri nói.
Anh chưa từng đi đến loại địa phương này, cũng không có nghĩa là anh không biết.
Phòng tạo hình phục cổ là một loại hình công nghiệp cổ điển đã nổi lên trong những năm gần đây, những người tầng lớp thấp thay thế máy móc để phục vụ những người thuộc tầng lớp trung và thượng tầng, nhận được một ít tiền, dự án phúc lợi đầu tiên do tân thủ tướng đích thân thúc đẩy, nhưng nó thay đổi nhanh chóng sau khi thực hiện.
Căn phòng tạo kiểu cổ điển trong The Last Day là làm đẹp cho hiện thực, thiết lập Jimmy là một người thuộc tầng lớp thấp xinh đẹp nhưng có khiếm khuyết về mặt gen di truyền trong cửa hàng tạo hình, mà người chơi là tầng lớp thượng lưu có sự nghiệp thành công.
Jimmy và người chơi sẽ tiến hành một đoạn yêu đương vượt qua giai cấp, mà bất luận có thành công hay không, trò chơi đều sẽ kết thúc bằng việc một bên chết.
Nhưng trên thực tế, ngành công nghiệp cổ điển là một loại giao dịch khác, trò chơi đem nó đắp nặn rất lãng mạn, nhưng cũng không phải thật sự lãng mạn.
Đôi mắt Hạ Tri dời khỏi nhật báo, dừng ở trên mặt Kỷ Mão: “Không phải là em có thể làm được rất nhiều chuyện sao, không phải tốt hơn là đổi sang một công việc có thể làm việc từ xa?”
“Những chuyện đó…” Đột nhiên Kỷ Mão nở nụ cười với Hạ Tri: “Anh không muốn tìm người nghiên cứu em sao?”
Kỷ Mão dựa vào ghế, khóe miệng nhếch lên, đáy mắt lại không có ý cười.
“Không muốn” Hạ Tri liếc cậu một cái, không chút do dự mà phủ nhận.
Kỷ Mão hoài nghi mà nhẹ giọng hỏi: “Thật không?”
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em” Hạ Tri nói.
Thời điểm nói những lời này tim anh đập rất nhanh, anh hy vọng Kỷ Mão sẽ không có phát hiện anh không có lý do mà lại khẩn trương, Hạ Tri có một ít ý thức trách nhiệm và bảo hộ đối với Kỷ Mão, nếu Kỷ Mão muốn tiếp tục thói quen sinh hoạt này, vậy thì Hạ Tri cũng sẽ dùng hết toàn lực xây dựng một ảo tưởng giả dối không có thay đổi cho cậu.
Anh bổ sung thêm cho Kỷ Mão: “Em muốn sinh hoạt như trước, vậy thì cứ làm. Anh không cần dựa vào việc nghiên cứu em để làm giàu.”
“A” Kỷ Mão chống cằm cười với Hạ Tri: “Đúng đúng đúng, anh là thái tử La Căn mà, chỉ cần nằm cũng đã phát tài.”
Hạ Tri không quan quan tâm đến chế giễu của cậu, đứng lên, nghiêm mặt nói: “Anh đi làm, có chuyện gì thì gọi nhân viên giúp.”
Kỷ Mão còn giả vờ ngoan ngoãn vẫy tay với anh.
Đến công ty, Hạ Tri lập tức nhận được cuộc gọi từ thư ký của ba mình, Hạ Vĩnh Thần hỏi anh tại sao lại hủy cuộc hẹn của bữa tiệc tối qua, Hạ Tri lừa gạt vài câu, sau đó đi đến phòng thí nghiệm thứ hai.
Người phụ trách phòng thí nghiệm thứ hai họ Đinh, Hạ Tri gọi ông là Giáo sư Đinh.
Giáo sư Đinh rất lo lắng về việc mất đồ trong phòng thí nghiệm, thấy ông chủ đích thân đi xuống, kéo bộ mặt già nua xuống tự mình phê bình bản thân, từ thiết bị an toàn của phòng thí nghiệm không đạt tiêu chuẩn, nói đến ý thức trách nhiệm của nhân viên bên dưới không đủ.
Hạ Tri nhìn hiện trường mất trộm của phòng thí nghiệm, ngắt lời giáo sư Đinh trước khi ông nói thêm, hỏi ông: “Bản thuyết minh của đồ bị mất đã làm xong chưa?”
“A?” Giáo sư Đinh sửng sốt một giây, vội vàng nói: “Đã làm xong rồi, chỉ còn bước cuối cùng là cấy ghép vào.”
“In một bản thuyết minh rồi gửi cho tôi” Hạ Tri nói, sau đó vẫy tay với giáo sư Đinh, ý bảo ông đến gần một chút, giáo sư Đinh đi qua, Hạ Tri nói khẽ với ông: “Giúp tôi làm hai cái giống như vậy nữa, nhưng mà cấu hình phần cứng cần điều chỉnh cao hơn.”
Anh phát hiện biểu tình của giáo sư Đinh như nhìn biến thái, Hạ Tri hắng giọng: “Tôi dùng làm thí nghiệm.”
Vẻ mặt của giáo sư Đinh cứng lại một giây, rồi giống như nước chảy mây trôi mà khen ngợi tình thần nghiên cứu khoa học của Hạ Tri.
“A đúng rồi, không cần phải cài đặt chương trình” Hạ Tri nói thêm: “Tôi sẽ tự thiết kế một số chương trình.”
Giáo sư Đinh vỗ bàn một cái, bừng tỉnh đại ngộ, lại một lần nũa khen ngợi năng lực chuyên nghiệp của Hạ Tri, chính là không biết vì sao, nhìn biểu tình trông thật vi diệu.
Hạ Tri khó được có chút quẫn bách, điều chỉnh lại giọng: “Không phải loại chương trình như ông nghĩ.”
“Chương trình mà Hạ tiên sinh thiết kế, khẳng định là sẽ phù hợp với tiêu chuẩn của chương trình của thời đại” Giáo sư Đinh gật đầu.
Hạ Tri lười giải thích với ông, yêu cầu trong vòng một tháng phòng thí nghiệm phải giao đồ vật cho anh, rồi in một bản thuyết mình gửi lên.
Trong văn phòng, Hạ Tri liền gọi điện thoại cho Kỷ Mão, muốn khoe với cậu công việc, nhưng có lẻ Kỷ Mão đang bận, gọi ba lần, Kỷ Mão mới bắt máy.
Ngay khi màn hình hiện ra, Hạ Tri nhìn thấy Kỷ Mão đang cúi người trước camera, hai tay chống lên ngăn tủ, hỏi Hạ Tri: “Tại sao anh lại thích mở video như vậy?”
Camera trong điện thoại cố định ở nhà Hạ Tri có độ phân giải rất cao, Kỷ Mão đến gần, Hạ Tri có thể đếm được rõ ràng số lông mi của Kỷ Mão, cảm giác khó chịu khi chờ đợi cũng không còn nữa, suy nghĩ mở miệng như thế nào để gọi Kỷ Mão dựa gần hơn.
Kỷ Mão nhìn anh im lặng, lập tức giải thích: “Vừa rồi em ra bên ngoài để lấy chip chứng nhận, em bảo người làm về trước, không thích có người khác trong nhà.”
Nghe Kỷ Mão nói hai chữ “Trong nhà”, bỗng nhiên địa vị của căn hộ ở Hằng Loan trong lòng Hạ Tri đã chuyển từ nơi để ngủ biến thành nhà. Kỷ Mão nói chuyện rất xác đáng, khiến thích thú của người khác dâng cao, rất muốn trở về nhà.
Hạ Tri “Ừ” một tiếng, hỏi Kỷ Mão: “Em mặc cái gì đi ra ngoài?”
“Áo phông của anh. Em mang quần đi sấy khô, người làm đã ủi giúp em” Kỷ Mão lùi ra sau một chút, để cho Hạ Tri xem toàn thân mình, lại nói: “Thoáng nhìn qua cô ấy rất muốn hỏi anh và em có quan hệ gì.”
“Em trả lời như thế nào?” Hạ Tri nhìn thẳng vào Kỷ Mão, hỏi cậu.
“Nhưng cô ấy không có hỏi” Kỷ Mão lẩm bẩm một câu, cúi người nhặt cái hộp trên mặt đất, đắc ý giới thiệu với Hạ Tri, trực tiếp mở hộp: “Bây giờ em muốn xem thử chíp thân phận, em cũng gọi là Kỷ Mão.”
Hạ Tri gật đầu, bảo cậu tiếp tục, bảo cậu tiếp tục, Kỷ Mão gỡ hộp ra, lấy ra một thẻ căn cước và một con chip, đôi mắt cười híp lại, hàm răng cắn cắn môi, đưa ra thẻ thân phận cho Hạ Tri: “Anh xem.”
“Làm được cũng không tồi, đồ vật này có thể quét được không?” Hạ Tri nhìn chăm chú vào màn hình và hỏi.
“Có thể” Kỷ Mão sờ vào ảnh chụp trên thẻ, ngẩng đầu nhìn màn hình: “Hiện tại em tên Kỷ Mão sinh vào tháng 3 năm 2068, đạt 76 điểm trong bài kiểm tra gen di truyền toàn diện, đang thất nghiệp, số dư tài khoản là 3 vạn 8465 nhân dân tệ.”
Hạ Tri gật đầu, Kỷ Mão giống như đang khoe khoang đẩy mạnh tiêu thụ: “Nếu anh có nhu cầu làm thân phận giả, em có thể giúp anh, bảo đảm tự do xuất nhập hải quan.”
Hạ Tri nói “Được rồi”, yêu cầu Kỷ Mão dừng lại, nói cho cậu biết rằng anh có bản thuyết minh của người máy kia.
Kỷ Mão đang cúi đầu xem chíp của mình, nghe vậy ngẩng đầu, chậm rãi hỏi: “Bản thuyết minh của búp bê bom hơi… Sao?”
Hạ Tri và cậu mắt to trừng mắt nhỏ vài giây, cố gắng giải thích một cách khách quan nhất có thể: “Cũng có một số hướng dẫn phần cứng.”
“A” Kỷ Mão thốt lên một âm tiết, chậm rãi gật đầu.
Hạ Tri nhìn thái độ đó của Kỹ Mão, liên tưởng đến ánh mắt của giáo sư Đinh ở phòng thí nghiệm, lập tức cảm thấy xấu hổ và giận dữ, hỏi cậu: “A là có ý gì?”
“Chính là ý cảm ơn” Kỷ Mão cúi đầu đặt con chip vào vòng tay, thản nhiên hỏi anh: “Tối nay anh có về nhà không?”
Cậu mặc áo phông màu đen của Hạ Tri, cánh tay trắng đến mức có thể phát sáng, ánh sáng buổi chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào, giơ tay nhấc chân đều rất đẹp.
“Về” Hạ Tri tự động hiểu lời của Kỷ Mão thành thúc giục anh về nhà, cơn tức giận cũng biến mất hơn một nửa, hỏi Kỷ Mão: “Có chuyện gì vậy?”
Kỷ Mão nói: “Anh mua giúp em mấy bộ quần áo tay dài?”
Áo phông của Hạ Tri che được một chút cánh tay của cậu, cũng miễn cưỡng che được miệng vết thương, Kỷ Mão vén tay áo lên, vết thương lập tức lộ ra hoàn toàn.
Kỷ Mão nói: “Em định đi tìm việc vào ngày mai, sợ bị người khác phát hiện.”
Cậu không có đến gần camera, chỗ vết thương vẫn có thể nhìn thấy rõ.
Sau khi phần silicon trên cánh tay bị rách, Kỷ Mão không có cách và không có ý muốn xử lí, qua một ngày hai đêm, miệng vết thương mở rộng hơn, giống như miệng cười toe tét, cười nhạo Hạ Tri không biết chừng mực.
Hạ Tri cảm thấy hơi chói mắt, nên dời mắt đi, nói: “Anh đã yêu cầu phòng thí nghiệm làm hai cái mới, em có thể thay cái mới rồi đi tìm việc.”
“Mất bao lâu?” Kỷ Mão hỏi anh.
“… Một tháng.” Hạ Tri nói.
Kỷ Mão liếc anh một cái, lắc đầu nói: “Lâu quá.”
Sau đó liền nói bản thân muốn đi xem phim, rồi cúp điện thoại.
Màn hình của Hạ Tri tối xuống, sửng sốt vài giây, anh gọi trợ lý vào và an bày chút việc, rồi bận rộn với công việc.
Sau khi cabin TL8 báo hỏng, không tìm thấy phên bản dự phòng, bộ phận thử nghiệm trò chơi đã yêu cầu phó giám đốc dẫn đầu, bình chọn lại phiên bản trò chơi của cabin TL12, rồi bắt đầu đẩy nhanh tiến độ thử nghiệm.
Thời gian ra mắt sản phẩm mới đang đến gần, Hạ Tri sắp đi nhậm chức trong tập đoàn của bố, cần phải làm quen với một số thông tin, vốn chỉ hận không thể đem một giờ biến thành hai để sử dùng cùng lúc, nhưng anh vẫn khăng khăng như trước kết thúc công việc trước 5 giờ, yêu cầu trợ lý mang quần áo nam đi vào.
Anh cảm giác vô cùng tốt đẹp, cảm thấy có người ở Hằng Loan thúc giục anh về nhà.
Từ văn phòng của Hạ Tri nhìn ra, vừa vặn có thể nhìn thấy đỉnh nhọn tòa nhà chính của tập đoàn La Căn, trên đỉnh nhọn kia viết một chữ “R” hoa, đang tỏa sáng dưới ánh sáng mặt trời.
Ban đầu Hạ Tri rất mong chờ rời khỏi khoa học kỹ thuật Tiền Chiêm, đến nhận chức ở tổng bộ của tập đoàn. . truyện tiên hiệp hay
Bởi vì sớm muộn gì tập đoàn La Căn cũng thuộc về anh.
Hạ Tri có rất nhiều hùng tâm tráng trí, anh sẽ đứng trên cao và nhìn xuống chúng sinh.
Mà hôm nay Hạ Tri nhìn thấy đỉnh của tòa nhà tập đoàn, anh lại đang suy nghĩ về một vấn đề: Nếu anh đi đến tổng bộ, người phụ trách mới của công ty đến, mà tiến trình chế tạo của phòng thí nghiệm thứ hai lại chậm, như vậy việc anh chế tạo ba con búp bê bom hơi chẳng phải là sẽ bị mọi người biết đến.
Tiếng gõ cửa của trợ lý đã đánh gãy suy nghĩ của anh, trợ lý mang theo một túi đồ lớn đi vào, Hạ Tri đứng lên rồi nhận lấy, đi thang máy chuyên dụng xuống lầu.
Quả nhiên, Kỷ Mão đang xem một bộ phim cổ trang mới ở nhà, yêu hận tình thù trong thời đại chiến tranh vào những năm 2010, nhân vật nữ chính là nữ phụ trong “Hoa hoa con bướm”, Tinh Tinh.
Hạ Tri đã xem những bộ phim khoa học viễn tưởng kéo dài một trăm năm lịch sử, đỉnh cao của trí thông minh nhân tạo không phải dùng để chiến đấu trên chiến trường, mà là cứu sống những người bị thương trong cơn nguy hiểm.
Trí tuệ nhân tạo như Kỷ Mão không có chí lớn mà chỉ say mê trong mấy bộ phim thần tượng, thực sự là đang thách thức trí tưởng tượng của con người.
Hạ Tri đặt cái cặp vào bên cạnh Kỷ Mão, lại đặt túi mua sắm trong tay xuống mặt đất, nói: “Anh đã mua quần áo cho em, bản thuyết minh ở trong cặp của anh.”
Thậm chí Kỷ Mão còn chưa liếc nhìn cái cặp một cái, đã mơ hồ trả lời được, vẫn nhìn chăm chú vào màn hình.
Hạ Tri về nhà đúng giờ, lại không giống như trong tưởng tượng có người trong nhà chào đón, tâm lý có sự chênh lệch rất lớn, anh lặng lẽ liếc nhìn Kỷ Mão, rồi tự mình đi ăn cơm.
Anh ăn cơm xong rồi trở lại phong khách, phim truyền hình bị tạm dừng, Kỷ Mão ngồi xếp bằng trên sô pha, nghiêm túc mà đọc bản hướng dẫn của búp bê bơm hơi.
“Xem được cái gì?” Hạ Tri ngồi xuống bên cạnh, hỏi cậu.
“Tất cả đều làm từ keo silicon, không dễ dàng sửa chữa khôi phục” Kỷ Mão nói: “Phần cứng rất kém, nhưng bởi vì công dụng đặc thù, nên chức năng giảm sóc được chế tạo rất ổn.”
Giọng điệu của cậu rất nghiêm chỉnh, nhưng mà khi đọc có nhấn mạnh hai từ giảm sóc, rơi vào tai Hạ Tri, như thế nào lại có ý khác.
“Đúng rồi, loại keo silicon này tương đối nhanh hỏng” Kỷ Mão lại tiếp tục phân tích cơ thể mình: “Bởi vì búp bê bơm hơi được cải tiến nhanh, chủ nhân sẽ nhanh mất đi cảm giác mới mẻ khi sử dụng nhiều, nên không cần dùng nhiều vật liệu tốt, nên phòng thí nghiệm thiết lập hạn sử dụng là 5 năm.”
Hạ Tri nghẹn một chút, mới nói: “Anh sẽ yêu cầu phòng thí nghiệm đổi vật liệu khác.”
Nhưng Kỷ Mão cũng không tiếp tục nói nữa, cậu khép lại bản hướng dẫn, nở nụ cười với Hạ Tri, nói: “Em xem xong rồi, em có thêm hiểu biết mới về phương hướng thiết kế búp bê bơm hơi của quý công ty, quả nhiên là quý công ty nằm ở tuyến đầu trong xã hội.”
“Em có phải hay không muốn thêm phiền phức cho anh?” Hạ Tri cầm lấy bản thuyết minh, tự biện giải cho mình: “Anh bảo phòng thí nghiệm làm cái này là có nguyên nhân. Không phải là em muốn tìm việc sao, sơ yếu lý lịch đã viết xong chưa?”
Kỷ Mão nhìn Hạ Tri đang bạo phát ở bên cạnh, chậm rì rì nói: “Em đang tìm một công việc phúc lợi, cần gì phải có sơ yếu lý lịch.”
Cậu lại không làm gì mà bắt đầu mở TV xem phim.
Hạ Tri nhìn cậu một lúc, mới nói: “Tùy em.”
“Em lại không biết phòng dành khách nào lớn hơn.” Kỷ Mão đặt máy tính qua một bên, đầu hơi nghiêng nhìn Hạ Tri.
Hạ Tri không được tự nhiên mà khụ một tiếng.
Kỷ Mão rời khỏi giường, cậu dùng sữa tắm của Hạ Tri để tắm, nên mùi trên người cậu giống với Hạ Tri, rồi lại mang theo mùi vị riêng của anh, cậu lại gần Hạ Tri, cuối cùng Hạ Tri không giữ được bộ dạng uy nghiêm như trước mặt cấp dưới, anh đứng đó bình thường, bởi vì Kỷ Mão đến gần mà cảm thấy bầu không khí quá loãng.
“Anh đưa em đi đến đó được không?” Kỹ Mão hỏi anh.
Hạ Tri không quay đầu lại mà đi ra ngoài, Kỷ Mão rút dây cáp sạc, nhẹ nhàng đi theo sau anh.
Kỷ Mão thấp hơn Hạ Tri nửa cái đầu, bộ đồ ngủ bằng tơ lụa sẫm màu lớn hơn một cỡ được treo lủng lẳng trên người cậu, tay áo buông thõng xuống chỉ để lộ đầu ngón tay.
Hạ Tri dẫn cậu đi dọc theo hành lang đến cửa phòng khách lớn nhất rồi mở cửa cho cậu: “Phòng này.”
Kỹ Mão nói tiếng “Cảm ơn”, rồi đi vào, Hạ Tri định giúp cậu đóng cửa lại, Kỷ Mão đưa tay ra giữ mép cửa lại, mở ra một chút và nói với Hạ Tri: “Em sẽ nhanh chống tìm được việc.”
“Không cần phải gấp” Hạ Tri nói, nhìn chằm chằm vào hàng mi dài và rậm của Kỷ Mão, ma xui quỷ khiến lại nói thêm một câu: “Chúng ta hãy che giấu cabin TL8 trước đã.”
Kỷ Mão ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hàm chứa thủy quang, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn hành lang, như muốn gọi người đến âu yếm.
Hạ Tri biết rằng đây là trạng thái mặc định của cơ thể, cơ thể của Kỷ Mão sinh ra là để dành cho việc giao hợp, nên vốn đẹp và quyến rũ, anh lại cố tình không rời mắt.
“Anh có phải là con ruột của Hạ Vĩnh Thần hay không, tại sao còn muốn che giấu?” Kỷ Mão hỏi hắn.
Hạ Tri sửng sốt một chút, nói: “Chuyện này em không cần phải xen vào.”
“Ừ…” Kỷ Mão cụp mắt xuống, lông mi tạo ra một tầng bóng ở trên mặt, cậu ngẫm nghĩ, hỏi Hạ Tri: “Có phải anh đang tìm Thẩm… Thuấn hay không?”
“Đúng, như thế nào, anh ta có biết chuyện em có tư duy không?” Hạ Tri nhớ lại rằng thư kí đã báo cáo không thể liên lạc được với Thẩm Thuấn, liền cau mày, anh lo lắng Thẩm Thuấn sẽ phát tán chuyện bản thân thiết kế ra Kỷ Mão.
Kỷ Mão lắc đầu, nói: “Anh ta không biết, anh đừng tìm anh ta.”
Hạ Tri không nhịn được sờ vào đầu của Kỷ Mão: “Vậy em cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, mọi chuyện giao cho anh.”
Kỷ Mão nhìn Hạ Tri, ngây ngẩn vài giây, đột nhiên cúi đầu nói “được”, sau đó ngay lập tức đóng sầm cửa lại như đang tránh né điều gì đó.
Hạ Tri về lại phòng của mình, nhìn cái giường bị Kỷ Mão làm lộn xộn, mùi hương của Kỷ Mão còn vòng quanh trong chóp mũi.
Anh cũng đã ngửi quen với mùi sữa tắm này rồi, không biết tại sao, mùi hương của đêm nay, làm cho tâm thần của anh không yên.
Sau khi chìm vào giấc ngủ không lâu, Hạ Tri đã có một giấc mơ, anh mơ thấy bản thân đè Kỷ Mão xuống dưới thân, đùa nghịch Kỷ Mão bằng nhiều cách khác nhau, khiến cho Kỷ Mão rơi nước mắt, giọng nói mềm mại cầu xin anh đừng đâm sâu như vậy, anh siết chặt cổ tay của Kỷ Mão, mặt sau không có chút tôn nghiêm mà gắt gao bao lấy anh.
Trong The Last Day, bọn họ làm tình ở chung cư con nhộng của Kỷ Mão, không gian ở đó chặt hẹp, trang trí rẻ tiền, làn da trắng của Kỷ Mão tinh tế và mềm mại như tơ lụa, chân của cậu quấn trên eo của Hạ Tri, tiếng rên rỉ phát ra từ trong mũi do bị dục vọng tra tấn.
Cuối cùng Hạ Tri bắn ở trong thân thể của Kỹ Mão, chân của Kỷ Mão vô lực rũ xuống, đôi môi bị mút đến hồng nhuận, lông mi của cậu bị nước mắt dán thành từng chùm, bảo Hạ Tri mau đi ra ngoài.
Hạ Tri giật mình, vừa mở mắt đã mắng ra ngoài câu chửi thô tục nấn má trong bụng rất lâu.
Đồng hồ sinh học vẫn cố định đánh thức Hạ Tri như bình thường.
Anh rửa mặt xong rồi đi lên cầu thang nhìn xuống, thấy phòng khách không có ai, nên đi đến gõ cửa phòng cho khách.
Kỹ Mão ở bên trong nói “Vào đi”, Hạ Tri đi vào, sửng sờ nhìn thấy Kỷ Mão đang ngồi xếp bằng trên giường, chưa thay quần áo. Có thể là do Kỷ Mão vừa mới thức, giọng điệu có chút không vui mà nói với Hạ Tri: “Em không có quần áo để mặc.”
Hạ Tri nhìn Kỷ Mão, suy nghĩ xem cậu có thể mặc được bộ đồ nào của bản thân.
Kỷ Mão xoa mặt của mình, lại ngơ ngác nhìn tay mình một lúc rồi nói: “Buổi chiều con chip của em sẽ được giao đến, em muốn ra ngoài lấy.”
“Giao đến chỗ nào?” Hạ Tri hỏi cậu.
“Gửi đến chỗ chiếc hộp kín ở lối vào Hằng Loan” Kỷ Mão nói và hỏi Hạ Tri: “Máy giao hàng không được đi vào cửa Hằng Loan, anh không biết sao?”
“Không biết” Hạ Tri nói: “Em đi với anh.”
Anh bước tới kéo Kỷ Mão đứng dậy đi ra ngoài, anh vừa chạm vào làn da mềm mại của Kỷ Mão, lại nhớ đến cảnh dâm loạn trong mơ vào đêm qua, rồi nhìn gương mặt đơn thuần của Kỷ Mão, trong lòng hơi áy náy, anh nghi ngờ bản thân mình thật sự là dục cầu bất mãn.
Hạ Tri dẫn Kỷ Mão đến phòng để quần áo, cửa tủ tự động mở, giá treo đồ trãi rộng ra, để chủ nhân chọn lựa.
“Em tự chọn đi” Hạ Tri nói, lại không buông tay của Kỷ Mão ra.
Kỷ Mão đi hai bước, phát hiện Hạ Tri vẫn còn nắm tay mình, liền đẩy Hạ Tri ra, bước tới kiểm tra phân loại, cúi xuống, tìm kiếm bộ đồ thể thao của Hạ Tri.
Áo ngủ của cậu rất mềm mại, dán vào vòng eo của cậu, áo ngủ bị cái mông nâng lên một chút, chỗ cần lồi thì lồi cần lõm thì lõm, phần lớn đều lộ ra ngoài, còn theo động tác tìm kiếm của cậu mà hở ra.
Hạ Tri không chịu được nữa, bước qua kéo áo ngủ của Kỷ Mão lại, hỏi cậu: “Tùy tiện chọn một bộ không được sao, tại sao lại lằng nhằng như vậy?”
Kỷ Mão không phát hiện động tác của Hạ Tri, cậu tìm thấy một cái áo phông của Hạ Tri mặc khi chạy bộ, quay đầu nói: “Nhưng mà em không thể mặc được quần, nó quá lớn.”
Hạ Tri tóm lấy cậu và mang đi, cảnh cáo cậu: “Đừng cọ cái mũi vào mặt anh.”
Kỷ Mão bị anh kéo đến phòng ngủ, Hạ Tri ôm cánh tay chuẩn bị nhìn Kỷ Mão thay đồ, Kỷ Mão kéo dây lưng áo ngủ ra, lại oán hận: “Em thế này thì làm sao ra ngoài được?”
“Gọi người làm ra lấy cho em” Hạ Tri cúi xuống vuốt phẳng lại mớ tóc trên đầu Kỷ Mão, và nói: “Giữa ban ngày ban mặt ra cửa làm cái gì?”
Kỷ Mão liền mặc lại áo ngủ: “Tại sao anh không nói sớm.”
Hai người đi xuống lầu, bữa sáng đã được đặt trên bàn, đầu bếp làm hai phần ăn, Kỷ Mão ngồi ở một bên nhìn Hạ Tri đang ăn cháo, ghen tị hỏi anh: “Ăn ngon không?”
Hạ Tri liếc cậu một cái, đánh giá: “Bình thường.”
“Cháo nấu quá đặc” Kỹ Mão nói: “Nó phải rất ngon”
Hạ Tri bỏ đũa xuống, không tiếp tục đề tài về cháo, anh hỏi Kỷ Mão: “Em thật sự muốn tìm việc làm?”
Kỷ Mão gật đầu, hỏi lại Hạ Tri: “Không được sao?”
“Anh mở cho em một cửa hàng” Hạ Tri trầm tư một lúc, nói: “Như vậy em sẽ được tự do, muốn mở cái gì cũng được.”
Kỷ Mão nhìn Hạ Tri, giống như đang suy xét đề nghị của Hạ Tri.
Hạ Tri không vội vàng yêu cầu Kỷ Mão trả lời, anh ăn xong bữa sáng, mở ra nhật báo tài chính trong màn hình lập thể trên bàn ăn, chỉ dùng dư quang để chú ý biểu tình của Kỷ Mão.
* Nhật báo là báo ra hàng ngày, có thể xuất bản buổi sáng hoặc buổi trưa, buổi chiều. Nhật báo là khái niệm để phân biệt với các báo xuất bản theo định kỳ khác như là tạp chí.(theo gg)
Kỷ Mão cầm một chiếc đũa đặt trước mặt mình, gõ nhẹ vào chén, phát ra âm thanh trong trẻo. Cậu suy nghĩ vài phút, vẫn cự tuyệt ý tốt của Hạ Tri: “Quá phiền phức, vạn nhất bị nhân viên phát hiện ra chuyện của em, muốn chạy cũng không được, còn không bằng tùy tiện tìm một chỗ nào đó để làm việc.”
Hạ Tri gật đầu, lật đến bản thứ 2, đọc vài dòng, anh ấy mới nói: “Tại sao lại muốn đi làm việc đến vậy?”
Kỷ Mão nhìn Hạ Tri ánh mắt có một chút cố chấp, cậu nói: “Em muốn sống như cuộc sống trước đây.”
“Giống ở trong cửa tiệm tạo hình phục cổ bị người thượng tầng xem như đồ chơi mà hô tới gọi đi sao?” Hạ Tri hỏi trắng ra.
“Đúng vậy, đó là sinh hoạt của em” Kỹ Mão cũng không có tức giận, cậu nói chuyện rất ôn hòa: “Em đã quen, không muốn thay đổi.”
“Thực tế còn xấu hơn nhiều, em nhất định không thể quen với nó.” Hạ Tri nói.
Anh chưa từng đi đến loại địa phương này, cũng không có nghĩa là anh không biết.
Phòng tạo hình phục cổ là một loại hình công nghiệp cổ điển đã nổi lên trong những năm gần đây, những người tầng lớp thấp thay thế máy móc để phục vụ những người thuộc tầng lớp trung và thượng tầng, nhận được một ít tiền, dự án phúc lợi đầu tiên do tân thủ tướng đích thân thúc đẩy, nhưng nó thay đổi nhanh chóng sau khi thực hiện.
Căn phòng tạo kiểu cổ điển trong The Last Day là làm đẹp cho hiện thực, thiết lập Jimmy là một người thuộc tầng lớp thấp xinh đẹp nhưng có khiếm khuyết về mặt gen di truyền trong cửa hàng tạo hình, mà người chơi là tầng lớp thượng lưu có sự nghiệp thành công.
Jimmy và người chơi sẽ tiến hành một đoạn yêu đương vượt qua giai cấp, mà bất luận có thành công hay không, trò chơi đều sẽ kết thúc bằng việc một bên chết.
Nhưng trên thực tế, ngành công nghiệp cổ điển là một loại giao dịch khác, trò chơi đem nó đắp nặn rất lãng mạn, nhưng cũng không phải thật sự lãng mạn.
Đôi mắt Hạ Tri dời khỏi nhật báo, dừng ở trên mặt Kỷ Mão: “Không phải là em có thể làm được rất nhiều chuyện sao, không phải tốt hơn là đổi sang một công việc có thể làm việc từ xa?”
“Những chuyện đó…” Đột nhiên Kỷ Mão nở nụ cười với Hạ Tri: “Anh không muốn tìm người nghiên cứu em sao?”
Kỷ Mão dựa vào ghế, khóe miệng nhếch lên, đáy mắt lại không có ý cười.
“Không muốn” Hạ Tri liếc cậu một cái, không chút do dự mà phủ nhận.
Kỷ Mão hoài nghi mà nhẹ giọng hỏi: “Thật không?”
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em” Hạ Tri nói.
Thời điểm nói những lời này tim anh đập rất nhanh, anh hy vọng Kỷ Mão sẽ không có phát hiện anh không có lý do mà lại khẩn trương, Hạ Tri có một ít ý thức trách nhiệm và bảo hộ đối với Kỷ Mão, nếu Kỷ Mão muốn tiếp tục thói quen sinh hoạt này, vậy thì Hạ Tri cũng sẽ dùng hết toàn lực xây dựng một ảo tưởng giả dối không có thay đổi cho cậu.
Anh bổ sung thêm cho Kỷ Mão: “Em muốn sinh hoạt như trước, vậy thì cứ làm. Anh không cần dựa vào việc nghiên cứu em để làm giàu.”
“A” Kỷ Mão chống cằm cười với Hạ Tri: “Đúng đúng đúng, anh là thái tử La Căn mà, chỉ cần nằm cũng đã phát tài.”
Hạ Tri không quan quan tâm đến chế giễu của cậu, đứng lên, nghiêm mặt nói: “Anh đi làm, có chuyện gì thì gọi nhân viên giúp.”
Kỷ Mão còn giả vờ ngoan ngoãn vẫy tay với anh.
Đến công ty, Hạ Tri lập tức nhận được cuộc gọi từ thư ký của ba mình, Hạ Vĩnh Thần hỏi anh tại sao lại hủy cuộc hẹn của bữa tiệc tối qua, Hạ Tri lừa gạt vài câu, sau đó đi đến phòng thí nghiệm thứ hai.
Người phụ trách phòng thí nghiệm thứ hai họ Đinh, Hạ Tri gọi ông là Giáo sư Đinh.
Giáo sư Đinh rất lo lắng về việc mất đồ trong phòng thí nghiệm, thấy ông chủ đích thân đi xuống, kéo bộ mặt già nua xuống tự mình phê bình bản thân, từ thiết bị an toàn của phòng thí nghiệm không đạt tiêu chuẩn, nói đến ý thức trách nhiệm của nhân viên bên dưới không đủ.
Hạ Tri nhìn hiện trường mất trộm của phòng thí nghiệm, ngắt lời giáo sư Đinh trước khi ông nói thêm, hỏi ông: “Bản thuyết minh của đồ bị mất đã làm xong chưa?”
“A?” Giáo sư Đinh sửng sốt một giây, vội vàng nói: “Đã làm xong rồi, chỉ còn bước cuối cùng là cấy ghép vào.”
“In một bản thuyết minh rồi gửi cho tôi” Hạ Tri nói, sau đó vẫy tay với giáo sư Đinh, ý bảo ông đến gần một chút, giáo sư Đinh đi qua, Hạ Tri nói khẽ với ông: “Giúp tôi làm hai cái giống như vậy nữa, nhưng mà cấu hình phần cứng cần điều chỉnh cao hơn.”
Anh phát hiện biểu tình của giáo sư Đinh như nhìn biến thái, Hạ Tri hắng giọng: “Tôi dùng làm thí nghiệm.”
Vẻ mặt của giáo sư Đinh cứng lại một giây, rồi giống như nước chảy mây trôi mà khen ngợi tình thần nghiên cứu khoa học của Hạ Tri.
“A đúng rồi, không cần phải cài đặt chương trình” Hạ Tri nói thêm: “Tôi sẽ tự thiết kế một số chương trình.”
Giáo sư Đinh vỗ bàn một cái, bừng tỉnh đại ngộ, lại một lần nũa khen ngợi năng lực chuyên nghiệp của Hạ Tri, chính là không biết vì sao, nhìn biểu tình trông thật vi diệu.
Hạ Tri khó được có chút quẫn bách, điều chỉnh lại giọng: “Không phải loại chương trình như ông nghĩ.”
“Chương trình mà Hạ tiên sinh thiết kế, khẳng định là sẽ phù hợp với tiêu chuẩn của chương trình của thời đại” Giáo sư Đinh gật đầu.
Hạ Tri lười giải thích với ông, yêu cầu trong vòng một tháng phòng thí nghiệm phải giao đồ vật cho anh, rồi in một bản thuyết mình gửi lên.
Trong văn phòng, Hạ Tri liền gọi điện thoại cho Kỷ Mão, muốn khoe với cậu công việc, nhưng có lẻ Kỷ Mão đang bận, gọi ba lần, Kỷ Mão mới bắt máy.
Ngay khi màn hình hiện ra, Hạ Tri nhìn thấy Kỷ Mão đang cúi người trước camera, hai tay chống lên ngăn tủ, hỏi Hạ Tri: “Tại sao anh lại thích mở video như vậy?”
Camera trong điện thoại cố định ở nhà Hạ Tri có độ phân giải rất cao, Kỷ Mão đến gần, Hạ Tri có thể đếm được rõ ràng số lông mi của Kỷ Mão, cảm giác khó chịu khi chờ đợi cũng không còn nữa, suy nghĩ mở miệng như thế nào để gọi Kỷ Mão dựa gần hơn.
Kỷ Mão nhìn anh im lặng, lập tức giải thích: “Vừa rồi em ra bên ngoài để lấy chip chứng nhận, em bảo người làm về trước, không thích có người khác trong nhà.”
Nghe Kỷ Mão nói hai chữ “Trong nhà”, bỗng nhiên địa vị của căn hộ ở Hằng Loan trong lòng Hạ Tri đã chuyển từ nơi để ngủ biến thành nhà. Kỷ Mão nói chuyện rất xác đáng, khiến thích thú của người khác dâng cao, rất muốn trở về nhà.
Hạ Tri “Ừ” một tiếng, hỏi Kỷ Mão: “Em mặc cái gì đi ra ngoài?”
“Áo phông của anh. Em mang quần đi sấy khô, người làm đã ủi giúp em” Kỷ Mão lùi ra sau một chút, để cho Hạ Tri xem toàn thân mình, lại nói: “Thoáng nhìn qua cô ấy rất muốn hỏi anh và em có quan hệ gì.”
“Em trả lời như thế nào?” Hạ Tri nhìn thẳng vào Kỷ Mão, hỏi cậu.
“Nhưng cô ấy không có hỏi” Kỷ Mão lẩm bẩm một câu, cúi người nhặt cái hộp trên mặt đất, đắc ý giới thiệu với Hạ Tri, trực tiếp mở hộp: “Bây giờ em muốn xem thử chíp thân phận, em cũng gọi là Kỷ Mão.”
Hạ Tri gật đầu, bảo cậu tiếp tục, bảo cậu tiếp tục, Kỷ Mão gỡ hộp ra, lấy ra một thẻ căn cước và một con chip, đôi mắt cười híp lại, hàm răng cắn cắn môi, đưa ra thẻ thân phận cho Hạ Tri: “Anh xem.”
“Làm được cũng không tồi, đồ vật này có thể quét được không?” Hạ Tri nhìn chăm chú vào màn hình và hỏi.
“Có thể” Kỷ Mão sờ vào ảnh chụp trên thẻ, ngẩng đầu nhìn màn hình: “Hiện tại em tên Kỷ Mão sinh vào tháng 3 năm 2068, đạt 76 điểm trong bài kiểm tra gen di truyền toàn diện, đang thất nghiệp, số dư tài khoản là 3 vạn 8465 nhân dân tệ.”
Hạ Tri gật đầu, Kỷ Mão giống như đang khoe khoang đẩy mạnh tiêu thụ: “Nếu anh có nhu cầu làm thân phận giả, em có thể giúp anh, bảo đảm tự do xuất nhập hải quan.”
Hạ Tri nói “Được rồi”, yêu cầu Kỷ Mão dừng lại, nói cho cậu biết rằng anh có bản thuyết minh của người máy kia.
Kỷ Mão đang cúi đầu xem chíp của mình, nghe vậy ngẩng đầu, chậm rãi hỏi: “Bản thuyết minh của búp bê bom hơi… Sao?”
Hạ Tri và cậu mắt to trừng mắt nhỏ vài giây, cố gắng giải thích một cách khách quan nhất có thể: “Cũng có một số hướng dẫn phần cứng.”
“A” Kỷ Mão thốt lên một âm tiết, chậm rãi gật đầu.
Hạ Tri nhìn thái độ đó của Kỹ Mão, liên tưởng đến ánh mắt của giáo sư Đinh ở phòng thí nghiệm, lập tức cảm thấy xấu hổ và giận dữ, hỏi cậu: “A là có ý gì?”
“Chính là ý cảm ơn” Kỷ Mão cúi đầu đặt con chip vào vòng tay, thản nhiên hỏi anh: “Tối nay anh có về nhà không?”
Cậu mặc áo phông màu đen của Hạ Tri, cánh tay trắng đến mức có thể phát sáng, ánh sáng buổi chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào, giơ tay nhấc chân đều rất đẹp.
“Về” Hạ Tri tự động hiểu lời của Kỷ Mão thành thúc giục anh về nhà, cơn tức giận cũng biến mất hơn một nửa, hỏi Kỷ Mão: “Có chuyện gì vậy?”
Kỷ Mão nói: “Anh mua giúp em mấy bộ quần áo tay dài?”
Áo phông của Hạ Tri che được một chút cánh tay của cậu, cũng miễn cưỡng che được miệng vết thương, Kỷ Mão vén tay áo lên, vết thương lập tức lộ ra hoàn toàn.
Kỷ Mão nói: “Em định đi tìm việc vào ngày mai, sợ bị người khác phát hiện.”
Cậu không có đến gần camera, chỗ vết thương vẫn có thể nhìn thấy rõ.
Sau khi phần silicon trên cánh tay bị rách, Kỷ Mão không có cách và không có ý muốn xử lí, qua một ngày hai đêm, miệng vết thương mở rộng hơn, giống như miệng cười toe tét, cười nhạo Hạ Tri không biết chừng mực.
Hạ Tri cảm thấy hơi chói mắt, nên dời mắt đi, nói: “Anh đã yêu cầu phòng thí nghiệm làm hai cái mới, em có thể thay cái mới rồi đi tìm việc.”
“Mất bao lâu?” Kỷ Mão hỏi anh.
“… Một tháng.” Hạ Tri nói.
Kỷ Mão liếc anh một cái, lắc đầu nói: “Lâu quá.”
Sau đó liền nói bản thân muốn đi xem phim, rồi cúp điện thoại.
Màn hình của Hạ Tri tối xuống, sửng sốt vài giây, anh gọi trợ lý vào và an bày chút việc, rồi bận rộn với công việc.
Sau khi cabin TL8 báo hỏng, không tìm thấy phên bản dự phòng, bộ phận thử nghiệm trò chơi đã yêu cầu phó giám đốc dẫn đầu, bình chọn lại phiên bản trò chơi của cabin TL12, rồi bắt đầu đẩy nhanh tiến độ thử nghiệm.
Thời gian ra mắt sản phẩm mới đang đến gần, Hạ Tri sắp đi nhậm chức trong tập đoàn của bố, cần phải làm quen với một số thông tin, vốn chỉ hận không thể đem một giờ biến thành hai để sử dùng cùng lúc, nhưng anh vẫn khăng khăng như trước kết thúc công việc trước 5 giờ, yêu cầu trợ lý mang quần áo nam đi vào.
Anh cảm giác vô cùng tốt đẹp, cảm thấy có người ở Hằng Loan thúc giục anh về nhà.
Từ văn phòng của Hạ Tri nhìn ra, vừa vặn có thể nhìn thấy đỉnh nhọn tòa nhà chính của tập đoàn La Căn, trên đỉnh nhọn kia viết một chữ “R” hoa, đang tỏa sáng dưới ánh sáng mặt trời.
Ban đầu Hạ Tri rất mong chờ rời khỏi khoa học kỹ thuật Tiền Chiêm, đến nhận chức ở tổng bộ của tập đoàn. . truyện tiên hiệp hay
Bởi vì sớm muộn gì tập đoàn La Căn cũng thuộc về anh.
Hạ Tri có rất nhiều hùng tâm tráng trí, anh sẽ đứng trên cao và nhìn xuống chúng sinh.
Mà hôm nay Hạ Tri nhìn thấy đỉnh của tòa nhà tập đoàn, anh lại đang suy nghĩ về một vấn đề: Nếu anh đi đến tổng bộ, người phụ trách mới của công ty đến, mà tiến trình chế tạo của phòng thí nghiệm thứ hai lại chậm, như vậy việc anh chế tạo ba con búp bê bom hơi chẳng phải là sẽ bị mọi người biết đến.
Tiếng gõ cửa của trợ lý đã đánh gãy suy nghĩ của anh, trợ lý mang theo một túi đồ lớn đi vào, Hạ Tri đứng lên rồi nhận lấy, đi thang máy chuyên dụng xuống lầu.
Quả nhiên, Kỷ Mão đang xem một bộ phim cổ trang mới ở nhà, yêu hận tình thù trong thời đại chiến tranh vào những năm 2010, nhân vật nữ chính là nữ phụ trong “Hoa hoa con bướm”, Tinh Tinh.
Hạ Tri đã xem những bộ phim khoa học viễn tưởng kéo dài một trăm năm lịch sử, đỉnh cao của trí thông minh nhân tạo không phải dùng để chiến đấu trên chiến trường, mà là cứu sống những người bị thương trong cơn nguy hiểm.
Trí tuệ nhân tạo như Kỷ Mão không có chí lớn mà chỉ say mê trong mấy bộ phim thần tượng, thực sự là đang thách thức trí tưởng tượng của con người.
Hạ Tri đặt cái cặp vào bên cạnh Kỷ Mão, lại đặt túi mua sắm trong tay xuống mặt đất, nói: “Anh đã mua quần áo cho em, bản thuyết minh ở trong cặp của anh.”
Thậm chí Kỷ Mão còn chưa liếc nhìn cái cặp một cái, đã mơ hồ trả lời được, vẫn nhìn chăm chú vào màn hình.
Hạ Tri về nhà đúng giờ, lại không giống như trong tưởng tượng có người trong nhà chào đón, tâm lý có sự chênh lệch rất lớn, anh lặng lẽ liếc nhìn Kỷ Mão, rồi tự mình đi ăn cơm.
Anh ăn cơm xong rồi trở lại phong khách, phim truyền hình bị tạm dừng, Kỷ Mão ngồi xếp bằng trên sô pha, nghiêm túc mà đọc bản hướng dẫn của búp bê bơm hơi.
“Xem được cái gì?” Hạ Tri ngồi xuống bên cạnh, hỏi cậu.
“Tất cả đều làm từ keo silicon, không dễ dàng sửa chữa khôi phục” Kỷ Mão nói: “Phần cứng rất kém, nhưng bởi vì công dụng đặc thù, nên chức năng giảm sóc được chế tạo rất ổn.”
Giọng điệu của cậu rất nghiêm chỉnh, nhưng mà khi đọc có nhấn mạnh hai từ giảm sóc, rơi vào tai Hạ Tri, như thế nào lại có ý khác.
“Đúng rồi, loại keo silicon này tương đối nhanh hỏng” Kỷ Mão lại tiếp tục phân tích cơ thể mình: “Bởi vì búp bê bơm hơi được cải tiến nhanh, chủ nhân sẽ nhanh mất đi cảm giác mới mẻ khi sử dụng nhiều, nên không cần dùng nhiều vật liệu tốt, nên phòng thí nghiệm thiết lập hạn sử dụng là 5 năm.”
Hạ Tri nghẹn một chút, mới nói: “Anh sẽ yêu cầu phòng thí nghiệm đổi vật liệu khác.”
Nhưng Kỷ Mão cũng không tiếp tục nói nữa, cậu khép lại bản hướng dẫn, nở nụ cười với Hạ Tri, nói: “Em xem xong rồi, em có thêm hiểu biết mới về phương hướng thiết kế búp bê bơm hơi của quý công ty, quả nhiên là quý công ty nằm ở tuyến đầu trong xã hội.”
“Em có phải hay không muốn thêm phiền phức cho anh?” Hạ Tri cầm lấy bản thuyết minh, tự biện giải cho mình: “Anh bảo phòng thí nghiệm làm cái này là có nguyên nhân. Không phải là em muốn tìm việc sao, sơ yếu lý lịch đã viết xong chưa?”
Kỷ Mão nhìn Hạ Tri đang bạo phát ở bên cạnh, chậm rì rì nói: “Em đang tìm một công việc phúc lợi, cần gì phải có sơ yếu lý lịch.”
Cậu lại không làm gì mà bắt đầu mở TV xem phim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất