Đột Nhiên Biến Thành Omega Thì Phải Làm Sao
Chương 8
"Ây, bọn mày có cảm thấy dạo gần đây Lưu Vũ với Châu Kha Vũ đi rất gần nhau không?"
"Đúng đúng đúng! Hai người họ thật xứng đôi, cách biệt chiều cao kia quả là."
"Đừng có mà nói lăng linh tinh nữa được không? Lưu Vũ và Châu Kha Vũ người ta đều là alpha."
"Nhưng mà các cậu không cảm thấy gần đây Lưu Vũ ngày càng đáng yêu sao?"
"Tớ bây giờ chính là cảm giác từ fan bạn gái biến thành fan mama luôn rồi!"
Lâm Mặc đi qua nghe thấy bàn luận của đám nữ sinh.
Một mặt thần bí nói: "muốn biết vì sao không?"
Đám nữ sinh liền hiếu kỳ nhìn cậu.
"Bởi vì Lưu Vũ là..."
Lời còn chưa nói hết Lâm Mặc đã cảm thấy đằng sau nổi lên một cỗ sát khí, Lưu Vũ cười như không cười đem kéo Lâm Mặc đi.
Để lại một đám nữ sinh mặt nghi vấn "thật tò mò."
"Buông tay buông tay, oo thụ thụ bất thân." Lâm Mặc vặn tay khỏi cái nắm của Lưu Vũ.
"Ai khiến cậu nói linh tinh."
"Tớ không phải là nói sự thật sao? Chẳng lẽ cậu còn muốn giả a mãi hả."
"Tớ là...mới không phải." Lưu Vũ biết mình đuối lý.
"Các cậu ấy cũng không hỏi tớ, hỏi tớ tớ tự mình sẽ nói hưng."
Lâm Mặc cảm thấy Lưu Vũ như vậy sớm muộn cũng sẽ lấy đá đập chân mình.
Sau tan học, Lưu Vũ vẫn phụ trách ôn tập cho Châu Kha Vũ, chẳng qua là tâm trạng của hai người sớm đã khác với lúc trước.
Vừa tan học, Lưu Vũ đã bị đàn đàn bao lại.
Châu Kha Vũ bắt đầu cảm thấy bất mãn.
Rõ ràng thời gian ôn tập chỉ thuộc về một mình hắn, tại sao lại bị bọn họ chiếm lấy tận hơn nửa chứ, Lưu Vũ còn cười với bọn họ đẹp như vậy!
Châu Kha Vũ ghen rồi, nhưng hắn còn lâu mới thừa nhận mình ghen, chỉ đem mọi thứ quy về đề toán quá khó khiến hắn khó chịu.
Khi giảng đề, hai người họ đều rất sát nhau, Lưu Vũ nhịn không nổi dùng ánh mắt đánh giá Châu Kha Vũ.
Vai rất rộng, nếu như ôm vào sẽ rất có cảm giác an toàn. Cổ rất đẹp, yết hầu cũng rất gợi cảm. Tiến lên phía trên một chút là bờ môi cậu đã từng hôn qua, môi rất mỏng, nhưng lại rất dễ hôn.
Lưu Vũ lén nuốt xuống một miếng nước bọt.
Tầm mắt vươn lên trước, cậu với Châu Kha Vũ thị tuyến tương tràng*.
(*đối mắt.)
Lưu Vũ lập tức chột dạ cúi đầu, tâm tạng thi nhau đua chạy.
"Cậu nhìn lén tôi làm gì?"
"Tôi, tôi mới không phải! Cậu không nhìn tôi thì sao biết tôi nhìn cậu!"
Lưu Vũ hoảng loạn bắt đầu không nghĩ mà nói, lại không biết phía tai sớm đã ửng đỏ, để Châu Kha Vũ thu hết vào mắt.
Thật đáng yêu, Châu Kha Vũ nghĩ.
Hai người đều tâm chiếu bất tuyên*.
(*心照不宣: trong lòng đã rõ nhưng không nói ra.)
Thời gian cấp ba luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã tới kỳ thi tháng.
"Lưu Vũ, cậu căng thẳng không?" Bởi vì lần đầu thi, Lâm Mặc không ngừng với Lưu Vũ nhí nhố.
"Vẫn ổn không phải chỉ là bài thi nhỏ thôi sao." Lưu Vũ thoải mái trả lời.
"Học bá như cậu thì hiểu gì chứ, thi không tốt thì sẽ bị mẹ mắng mất huhu."
Lưu Vũ bỗng nhiên nhớ tới Châu Kha Vũ, cậu quay đầu lại.
"Ày, tôi dạy kèm miễn phí cho cậu lâu như vậy mà không có chút báo đáp gì sao."
"Nếu như tôi thi đạt môn toán, tôi sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của cậu."
"Cậu không đạt thì phải trách cậu không chăm chỉ học hưng????."
Lại tức giận rồi, thật là heo con xấu tính mà.
Kỳ thi tháng kết thúc khuôn viên trường học tràn đầy không khí dễ chịu. Nhưng luôn có một hai bạn học phàn nàn mình thi không tốt, khiến các bạn xung quanh cũng bắt đầu lo lắng.
"Các em, yên tĩnh một chút. Lần này thi cảm thấy thế nào?"
Mọi người bảy mồm tám miệng nói, có phàn nàn có hạnh phúc.
"Cho dù cảm thấy ra sao, kỳ thi tháng cũng đã qua rồi. Vì để các em được thư giãn đầu óc, nhà trường quyết định thứ năm thứ sáu tuần này sẽ tổ chứa đại hội thể thao, các em nhiệt tình tham gia nhé!"
Lớp học lập tức ầm ĩ trở lại, đối với học sinh vào độ mười mấy tuổi mà nói, chỉ cần không cần học thì chính là chuyện vui nhất."
"Các cậu tính báo danh hạng mục nào?"
Trương Gia Nguyên xắn tay áo phô diễn cơ bắp của mình, " các cậu nhìn cơ bắp này của tôi đi, tôi nhất định báo môn đẩy tạ, Mặc Mặc, tôi đã có thể bế cậu ném đi được luôn đấy."
"Ném cái rắm ấy."
Hai oan gia Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên lại bắt đầu náo loạn.
"Lưu Vũ Lưu Vũ cậu báo hạng mục gì thế"
"Khả năng là báo chạy dài 5000 mét, tôi khá là có lực bền."
"Ồ ồ, vậy lúc đó tôi ở vạch đích đưa nước cho cậu."
".....được."
Lưu Vũ bắt đầu có chút hy vọng tới ngày hội thể thao.
"Đúng đúng đúng! Hai người họ thật xứng đôi, cách biệt chiều cao kia quả là."
"Đừng có mà nói lăng linh tinh nữa được không? Lưu Vũ và Châu Kha Vũ người ta đều là alpha."
"Nhưng mà các cậu không cảm thấy gần đây Lưu Vũ ngày càng đáng yêu sao?"
"Tớ bây giờ chính là cảm giác từ fan bạn gái biến thành fan mama luôn rồi!"
Lâm Mặc đi qua nghe thấy bàn luận của đám nữ sinh.
Một mặt thần bí nói: "muốn biết vì sao không?"
Đám nữ sinh liền hiếu kỳ nhìn cậu.
"Bởi vì Lưu Vũ là..."
Lời còn chưa nói hết Lâm Mặc đã cảm thấy đằng sau nổi lên một cỗ sát khí, Lưu Vũ cười như không cười đem kéo Lâm Mặc đi.
Để lại một đám nữ sinh mặt nghi vấn "thật tò mò."
"Buông tay buông tay, oo thụ thụ bất thân." Lâm Mặc vặn tay khỏi cái nắm của Lưu Vũ.
"Ai khiến cậu nói linh tinh."
"Tớ không phải là nói sự thật sao? Chẳng lẽ cậu còn muốn giả a mãi hả."
"Tớ là...mới không phải." Lưu Vũ biết mình đuối lý.
"Các cậu ấy cũng không hỏi tớ, hỏi tớ tớ tự mình sẽ nói hưng."
Lâm Mặc cảm thấy Lưu Vũ như vậy sớm muộn cũng sẽ lấy đá đập chân mình.
Sau tan học, Lưu Vũ vẫn phụ trách ôn tập cho Châu Kha Vũ, chẳng qua là tâm trạng của hai người sớm đã khác với lúc trước.
Vừa tan học, Lưu Vũ đã bị đàn đàn bao lại.
Châu Kha Vũ bắt đầu cảm thấy bất mãn.
Rõ ràng thời gian ôn tập chỉ thuộc về một mình hắn, tại sao lại bị bọn họ chiếm lấy tận hơn nửa chứ, Lưu Vũ còn cười với bọn họ đẹp như vậy!
Châu Kha Vũ ghen rồi, nhưng hắn còn lâu mới thừa nhận mình ghen, chỉ đem mọi thứ quy về đề toán quá khó khiến hắn khó chịu.
Khi giảng đề, hai người họ đều rất sát nhau, Lưu Vũ nhịn không nổi dùng ánh mắt đánh giá Châu Kha Vũ.
Vai rất rộng, nếu như ôm vào sẽ rất có cảm giác an toàn. Cổ rất đẹp, yết hầu cũng rất gợi cảm. Tiến lên phía trên một chút là bờ môi cậu đã từng hôn qua, môi rất mỏng, nhưng lại rất dễ hôn.
Lưu Vũ lén nuốt xuống một miếng nước bọt.
Tầm mắt vươn lên trước, cậu với Châu Kha Vũ thị tuyến tương tràng*.
(*đối mắt.)
Lưu Vũ lập tức chột dạ cúi đầu, tâm tạng thi nhau đua chạy.
"Cậu nhìn lén tôi làm gì?"
"Tôi, tôi mới không phải! Cậu không nhìn tôi thì sao biết tôi nhìn cậu!"
Lưu Vũ hoảng loạn bắt đầu không nghĩ mà nói, lại không biết phía tai sớm đã ửng đỏ, để Châu Kha Vũ thu hết vào mắt.
Thật đáng yêu, Châu Kha Vũ nghĩ.
Hai người đều tâm chiếu bất tuyên*.
(*心照不宣: trong lòng đã rõ nhưng không nói ra.)
Thời gian cấp ba luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã tới kỳ thi tháng.
"Lưu Vũ, cậu căng thẳng không?" Bởi vì lần đầu thi, Lâm Mặc không ngừng với Lưu Vũ nhí nhố.
"Vẫn ổn không phải chỉ là bài thi nhỏ thôi sao." Lưu Vũ thoải mái trả lời.
"Học bá như cậu thì hiểu gì chứ, thi không tốt thì sẽ bị mẹ mắng mất huhu."
Lưu Vũ bỗng nhiên nhớ tới Châu Kha Vũ, cậu quay đầu lại.
"Ày, tôi dạy kèm miễn phí cho cậu lâu như vậy mà không có chút báo đáp gì sao."
"Nếu như tôi thi đạt môn toán, tôi sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của cậu."
"Cậu không đạt thì phải trách cậu không chăm chỉ học hưng????."
Lại tức giận rồi, thật là heo con xấu tính mà.
Kỳ thi tháng kết thúc khuôn viên trường học tràn đầy không khí dễ chịu. Nhưng luôn có một hai bạn học phàn nàn mình thi không tốt, khiến các bạn xung quanh cũng bắt đầu lo lắng.
"Các em, yên tĩnh một chút. Lần này thi cảm thấy thế nào?"
Mọi người bảy mồm tám miệng nói, có phàn nàn có hạnh phúc.
"Cho dù cảm thấy ra sao, kỳ thi tháng cũng đã qua rồi. Vì để các em được thư giãn đầu óc, nhà trường quyết định thứ năm thứ sáu tuần này sẽ tổ chứa đại hội thể thao, các em nhiệt tình tham gia nhé!"
Lớp học lập tức ầm ĩ trở lại, đối với học sinh vào độ mười mấy tuổi mà nói, chỉ cần không cần học thì chính là chuyện vui nhất."
"Các cậu tính báo danh hạng mục nào?"
Trương Gia Nguyên xắn tay áo phô diễn cơ bắp của mình, " các cậu nhìn cơ bắp này của tôi đi, tôi nhất định báo môn đẩy tạ, Mặc Mặc, tôi đã có thể bế cậu ném đi được luôn đấy."
"Ném cái rắm ấy."
Hai oan gia Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên lại bắt đầu náo loạn.
"Lưu Vũ Lưu Vũ cậu báo hạng mục gì thế"
"Khả năng là báo chạy dài 5000 mét, tôi khá là có lực bền."
"Ồ ồ, vậy lúc đó tôi ở vạch đích đưa nước cho cậu."
".....được."
Lưu Vũ bắt đầu có chút hy vọng tới ngày hội thể thao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất