Đột Nhiên Được Lên Hashtag

Chương 20: Ăn lẩu

Trước Sau
Cậu không kịp chạy tới thang bộ, chỉ kịp nép người vào góc khuất hành lang mà thôi. Giọng người phụ nữ kia lanh lảnh bên tai vô cùng rõ ràng.

"Ăn vụng bên ngoài ha, ăn còn không biết chùi mép nữa. Để tôi coi là thằng nào, con nào dám leo lên giường của ông."

"Có thằng nào con nào đâu, tối qua tôi nhậu xỉn nên mướn đại khách sạn ngủ qua đêm. Bà đừng có làm mất mặt của tôi."

Người phụ nữ kia xông vào không thấy ai trong phòng. Bà ta chửi đông đổng, rủa xả mấy đứa diễn viên hám lợi, vì danh tiếng mà leo lên giường người khác phục vụ. Bà càng mắng Khúc Hạ càng tủi, cậu đâu có muốn dùng chiêu trò này. Cậu cứ nghĩ đây là casting thật mà.

Đời người, lắm điều gian dối.

Không ngờ người phụ nữ kia không tin là tình nhân của đạo diễn chạy nhnh như vây, chắc chắn là trốn đâu đó gần đây thôi. Giác quan của người phụ nữ có gia đình vô cùng nhạy cảm, Khúc Hạ không hề hay biết người phụ nữ kia đang từ từ tiến lại chỗ rẽ hành lang, nơi mà cậu đang đứng.

Khúc Hạ nhận ra tiếng giày cao gót đang tiến lại gần mình. Mồ hôi lạnh tuôn ra, ướt cả một mảng áo sau lưng, cậu không biết đối phương sẽ làm gì mình đây.

Đột nhiên có bàn tay ai đó chụp lấy vai cậu, kéo cậu tới cầu thang nhân viên, nơi mà khách không được bước vào.

Khúc Hạ bị người kia kéo đi hết cầu thang bộ. Cậu mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đàn ông đối diện mở khẩu trang, bỏ nón ra.

"Chu Luân?"

"Ngốc quá, còn không biết tranh thủ chạy?"

Khúc Hạ hoàn hồn, nhận ra vừa rồi Chu Luân cứu mình: "Cảm ơn... không nghĩ là anh..."

Hắn thấy vành mắt Khúc Hạ đỏ hoe: "Sao lại khóc, mọi chuyện ổn rồi, đừng suy nghĩ nhiều."

Khúc Hạ gật đầu. Chu Luân tự cho là đúng, nói: "An tâm, không có paparazi đâu."

Khúc Hạ dường như nhận ra điều gì đó, cậu nhìn người đàn ông điển trai trước mặt: "Không lẽ anh... kêu vợ hắn đến?"

Chu Luân gật đầu. Khúc Hạ nhỏ giọng: "Cảm ơn..."

"Đi thôi."

Chu Luân đi trước, phát hiện Khúc Hạ ngẩn ngơ chưa chịu di, hắn quay lại, nắm lấy cổ tay Khúc Hạ kéo đi.



Khúc Hạ bừng tỉnh, nhìn cổ tay mình bị người đàn ông kia lôi đến bãi đậu xe. Cậu bị hắn nhét vào ghế phó lái, sau đó Chu Luân vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí tài xế. Không gian xe im ắng vô cùng, Khúc Hạ không mở miệng nói, Chu Luân cũng không nói.

Đột nhiên Chu Luân nhớ tới chuyện khi trước. Mỗi khi Khúc Hạ thấy hắn đều hớn hở nói linh ta linh tinh, cho dù bị đạo diễn mắng, diễn viên khinh thường nhưng cậu đều tự tìm lý do an ủi mình, vui vui vẻ vẻ nói huyên thuyên không bao giờ để thời gian chết như bây giờ. Hắn chưa bao giờ thấu Khúc Hạ trở nên trầm lắng như thế này.

Nhưng hắn biết, lần đầu tiên Khúc Hạ gặp chuyện này, phải có thời gian bị sốc tinh thần, thế mới giống người thường.

Im lặng hồi lâu không phải cách hay, Khúc Hạ ho nhẹ: "Anh... cho em quá giang về nhà được không?"

Vừa dứt câu bụng Chu Luân kêu lên. Khúc Hạ ngỡ ngàng, ối giồi ôi, bụng nam thần kêu rột rột rồi, ban nãy cậu ghi âm lại rồi tung lên mạng, thế nào fan Chu Luân cũng ùa vào liếm mấy phát. Chu Luân ngượng ngùng, ban nãy hắn định tắm xong rồi ăn lót dạ, nhưng vì chuyện này mà quên béng.

"Khụ, tìm chỗ nào ăn cái đã."

Khúc Hạ gật đầu: "Vâng."

"Em muốn ăn gì?"

"Ăn gì cũng được." Người đói bụng là anh mà, đâu phải tôi, hỏi cái gì mà hỏi.

Chu Luân gật đầu: "Vậy ăn lẩu đi."

Khúc Hạ gật đầu. Hình như lâu rồi cậu cũng chưa ăn lẩu. Bao lâu rồi nhỉ? Hình như từ kiếp trước đến kiếp này thì phải.

Xe hơi màu đen từ từ lăn bánh, rời khỏi khách sạn cao cấp nằm trên đường Trần Phân Khánh, thẳng tiến đến nhà hàng lẩu Haidilao.Khúc Hạ ngạc nhiên hỏi: "Không có trợ lý đi theo anh sao? Lỡ có fan cuồng dí theo bắt cóc anh thì sao?"

Chu Luân cười cười không trả lời. Khúc Hạ bĩu môi, đừng có nói thằng cha này đang xem cậu là trợ lý luôn nhá.

Nhân viên tiếp đãi nồng hậu, mời Chu Luân với Khúc Hạ ngồi vào bàn. Vị trí ngồi gần ngay cửa sổ, bên cạnh còn có trúc kiểng treo dây đỏ trang trí. Hiện giờ nhà hàng ít người, chỉ có vài nhân viên nhận ra Chu Luân nên âm thầm rít gào, muốn chạy tới xin chữ ký hay tấm hình nhưng không dám. Chu Luân ra hiệu cho họ sau khi ăn xong sẽ tặng chữ ký cho họ. Nhân viên hiểu ý, cười khúc kha khúc khích.

Chu Luân bảo Khúc Hạ chọn món, cậu vì ái ngại nên gọi vài ba món, đến lượt Chu Luân hắn gọi toàn bộ thịt có trong menu. . Truyện Truyện Teen

"Anh gọi nhiều như thế liệu có ăn hết không?"

Chu Luân nhoẻn miệng cười: "Em ăn không hết thì anh ăn phụ."

Khúc Hạ chỉ ăn được cay nhẹ, cho nên nồi lẩu uyên ương một bên cay chua, một bên cay nồng. Nhìn nồi lẩu đỏ au toàn ớt làm Khúc Hạ đổ mồ hôi lưng.



Mà lúc này, Chu Luân mới có dịp nhìn thấy một Khúc Hạ miệng nhai không ngừng, hai má cứ phồng ra rồi phồng ra, trông giống con hamster vô cùng. Hắn nhớ tới đoạn clip hồi ở phố ăn vặt. Đúng là nhìn tận mắt vẫn thích hơn nhiều.

Chu Luân còn chọn dịch vụ múa mì, chủ yếu cho Khúc Hạ nhà quê xem. Nhân viên múa mì vóc dáng cường tráng, gương mặt điển trai sáng sủa làm Khúc Hạ nhìn một cái không dứt ra được. Chu Luân thấy đôi mắt kia sáng long lanh, không biết vì cay hay vì trai mà hai má ửng hồng. Hắn bực bội, biết vậy lúc nãy không chọn múa mì rồi.Nhân viên biểu diễn xong cũng không rời đi liền. Nhân viên nam ngượng ngùng nhìn Khúc Hạ, dường như có điều muốn nói nhưng thôi. Khúc Hạ nhạy bén nhận ra, hỏi.

"Anh cần giúp gì à?"

"À... anh là fan của em, muốn xin chụp với em một tấm hình được không?"

Khúc Hạ định nói được nhưng Chu Luân đã lên tiếng: "Xin lỗi, chụp hình chung thì không được."

Khúc Hạ ngạc nhiên, cậu cũng đâu phải nghệ sĩ nổi tiếng gì, chụp hình chung với fan thì sao? Cậu không tin sẽ có người mua lại hình của cậu đâu. Nhân viên kia dường như hiểu quy tắc, cho nên gật đầu, khóe miệng kéo xuống buồn bã.

"Nhưng ký tên thì được." Chu Luân lên tiếng.

Khúc Hạ thắc mắc, từ khi nào người này thành trợ ký nói thay cho cậu vậy? Khúc Hạ thầm nghĩ dù gì người ta là ngôi sao lớn, cậu cũng không thể đắc tội với người ta. Cậu đành lựa chọn im lặng ngầm đồng ý với lời nói Chu Luân, mặc dù trong lòng giãy giụa không muốn.

Nhân viên kia lập tức vui vẻ trở lại, xin làm phiền Khúc Hạ với Chu Luân năm phút thôi. Nhân viên rời đi, không lâu sau cầm một quyển sổ cùng cây bút đi lại.

Khúc Hạ nhận ra ảnh bìa cuốn sổ là hình chụp hồi concert. Khúc Hạ đang cố nhớ lại anh chàng này có mặt hồi concert không. Hình như là không có. Khúc Hạ ký tên, còn hỏi anh ta muốn cậu chúc cái gì không. Anh ta gật đầu, bảo cậu chúc anh ta thành công trong sự nghiệp, tìm được người yêu như ý.

Khúc Hạ đem trả sổ cho anh ta vừa lo lắng hỏi: "Anh... không bị quản lý la chứ?"

"Không có, không có." Anh ta cúi đầu cảm ơn Khúc Hạ, sau đó chào Chu Luân rồi bỏ đi. Khúc Hạ cứ lo lắng anh ta lơ đễnh trong lúc làm việc sẽ bị sếp mắng, nhưng thực chất cậu không biết anh ta mới là quản lý của nhà hàng. Đúng lúc anh ta đến kiểm tra thì thấy thần tượng mình vào nhà hàng, vậy là anh ta cướp luôn việc làm của nhân viên mình.

Khúc đệm fan xin chữ ký thần tượng qua đi nhưng Chu Luân vẫn còn khó chịu. Cảm giác này cứ quanh quẩn trong tim hắn, làm cho hắn ăn không ngon nữa. Cũng may sức chứa dạ dày của Khúc Hạ cũng lớn nên không để ý Chu Luân đã buông bỏ từ lâu.

Lúc cả hai ăn xong thì trời bên ngoài đã tối, phố xá lên đèn, biến thành phố trở nên xa hoa đầy màu sắc. Khúc Hạ giơ tay hứng mưa, nước mưa mát lạnh chảy qua kẽ tay rồi rơi xuống đất, chảy xuống ống cống thoát nước gần đó. Đột nhiên có tiếng còi xe, Khúc Hạ quay sang nhìn chiếc xe hơi màu đen đậu dưới mái che, có nhân viên bước ra định che dù cho cậu nhưng Khúc Hạ từ chối, sau đó chạy một mạch ra ngoài, mở cửa xe, leo vào.

"Thật tình, ướt hết rồi." Chu Luân cằn nhằn.

"Không sao, về nhà tắm là được."

Chu Luân xoay vô lăng, bánh xe từ từ lăn bánh, hòa mình vào trong cơn mưa nặng hạt.

Lúc Chu Luân đậu xe trước cổng, hắn không ngờ Khúc Hạ đổi địa chỉ rồi, thế mà không nói cho hắn biết. Nếu hôm nay hắn không đưa Khúc Hạ về nhà, liệu có phải cậu cũng im lặng luôn không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau